sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1081 - 1082 - 1083 - 1084 - 1085

"Chị Lý Tấn nói đúng, dù bây giờ Tắc Linh đang giám giá lớn, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể mua được, đặc biệt là một số người á, chỉ chuyên môn chọn những cửa hàng xa hoa sang trọng, sau đó nhân lúc người ta không chú ý mà táy máy chân tay."

Cô nhân viên cao gầy nói xong thì đưa mắt liếc nhìn về phía Ninh Tịch.

"Chị Lý Tấn, dạo này bên em lại vừa ra sản phẩm mới đấy, bà chủ chúng em lại đẩy mạnh khuyến mãi, rẻ hơn so với mấy chi nhánh khác nhiều lắm, hay là chị xem qua nhé?"

Mấy cô nhân viên khác cũng lập tức chạy đến, xúm xít vây quanh Lý Tấn giới thiệu những mẫu mới nhất cho cô ta.

"Xem thì xem." Lý Tấn kéo tay người đàn ông, đi theo mấy cô nhân viên xem quần áo.

"Này, cô có việc gì không? Đứng lì ra đây làm gì!"

Mấy cô nhân viên bán hàng đi đằng trước đẩy Ninh Tịch sang một bên.

Lúc này đây, Ninh Tịch tí nữa thì tức nổ phổi, tất cả các nhân viên của các cửa hàng đại lý đều hưởng lương của Tắc Linh, cửa hàng này của Lục Hân Nghiên cũng thế.

Ninh Tịch đi chuyến này ngược lại cũng không phí công vô ích, tối thiểu cô cũng nhận ra được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Tắc Linh đang chỉ quan tâm đến việc mở rộng nhãn hiệu, định vị nhãn hiệu mà lại xem nhẹ việc huấn luyện nhân viên, giống như cửa hàng vừa rồi, dù là nhân viên hay là quản lý cũng thế, nên được huấn luyện trực tiếp ở cửa hàng tổng bộ rồi mới được điều đến các cửa hàng khác để làm việc.

Không nói đến chuyện cửa hàng này của Lục Hân Nghiên lỗ lã thế nào, chỉ riêng trải nghiệm khi bước vào đã tệ hại như thế này. Cửa hàng nhà người khác thế nào cô không cần biết, nhưng cái kiểu nhân viên chẳng có một tí tố chất chuyên nghiệp nào như thế này, tuyệt đối không thể tồn tại ở bất kì cửa hàng nào của Tắc Linh cả.

Thấy Ninh Tịch đứng ở phía xa mà không có ý định rời đi thì mấy cô nhân viên đó cũng chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến cô nữa, chỉ chăm chăm vào đôi nam nữ nọ.

"Bộ này quả thực không tồi, sau khi khuyến mại rồi thì giá như thế nào." Lý Tấn hỏi.

"Chị Lý Tấn, bộ này không giảm nhiều lắm, còn có một bộ sếp bọn em vừa mới lấy từ tổng bộ về, chị có muốn xem không."

Cô nhân viên cao gầy nói rồi, lấy ra một cái áo khoác măng tô được bọc đẹp đẽ: "Chị, em nói chị nghe này, bộ này sếp em lấy từ tổng bộ về đã mất sáu vạn đấy, giảm giá cũng không nhiều lắm đâu, giảm rồi còn năm vạn tám."

"Để tôi thử xem nào."

Cô gái tên Lý Tấn cầm lấy mẫu áo khoác mới nhất của Tắc Linh khoác lên người.

"Anh yêu, có đẹp không?"

Lý Tấn quay lại, nhìn về phía người đàn ông đi cùng mình.

"Ừm, không tồi, có khí chất hơn cả cái bộ mười hai vạn mua ở History." Người đàn ông cười khẽ.

"Hứ, Tắc Linh này sao có thể so sánh được với History chứ, History mới là nhãn hiệu xa hoa cao cấp thực sự, y phục ở bên đó đâu có được thử đâu." Lý Tấn bĩu môi: "Nhưng mà Tắc Linh này ấy à, còn coi là tạm chấp nhận được mà thôi."

Người đàn ông đó nhún vai, nếu nói về sự chuyên nghiệp trong cách tiếp đón khách của cửa hàng thì Tắc Linh đúng thật là không thể so được với History, nhân viên bán hàng của History, ai nấy đều rất chuyên nghiệp.

"Bộ này cũng không tồi, lấy cho tôi bộ này đi." Lý Tấn cởi áo ra.

"Chị Lý Tấn, chị đợi một chút, bộ này còn có thể rẻ hơn chút nữa." Cô gái cao gầy cười thần bí, sau đó gọi một cuộc điện thoại.

"Quản lý, mẫu áo khoác mới nhất của chúng ta ấy ạ, khách họ muốn rẻ hơn một chút, cửa hàng của chúng ta cũng mới, bây giờ là thời điểm không thể để lỗ được... vâng, vâng, tôi biết rồi ạ."

Cô gái cao gầy đó đặt điện thoại xuống rồi quay sang cười nói với Lý Tấn: "Chị, sau khi giảm giá còn năm vạn năm nhé, lại ưu đãi thêm cho chị ba nghìn đó."

"Em đúng là biết làm ăn, lần sau đến cửa hàng của chị chơi, cũng không thể để các em chịu thiệt được." Lý Tấn cực kì hài lòng.

"Chị này, sao lại nói thế, với quan hệ của chúng ta đương nhiên là em phải giúp chị tiết kiệm tiền rồi."

Sau khi gói xong quần áo, mấy cô nhân viên tươi cười tiễn Lý Tấn ra đến tận cửa.

"Sao cô vẫn còn không đi thế, chúng tôi đóng cửa rồi!" Cô nhân viên cao gầy nhìn thấy Ninh Tịch vẫn còn đứng trong cửa hàng thì lạnh giọng nói.

"Tôi nhớ rõ, những trang phục thiết kế cao cấp của Tắc Linh không thể tùy tiện để khách thử cơ mà." Ninh Tịch nhìn chằm chằm vào cô nhân viên cao gầy kiêu ngạo lớn lối kia.

"Người khác có thể thử được nhưng cô thì không, đi mau đi, bằng không tôi gọi bảo vệ đấy!"

Ninh Tịch cười lạnh một tiếng: "Gọi bà chủ của các cô đến đây."

"Bà chủ?"

"Con này mày có bệnh à, mày nghĩ mày là ai?"

"Cố ý đến cửa hàng của bọn tao gây sự đúng không?"

"Biết bà chủ của chúng tao là ai không?"

Nói rồi, một trong số những nhân viên đó, trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa gọi bảo vệ.

"Chính là cô ta, cô ta cố tình gây sự ở cửa hàng của chúng tôi, làm phiền các anh dẫn cô ta đi!"

Cô gái cao gầy thấy bảo vệ đến liền lườm Ninh Tịch với vẻ chán ghét.

Anh chàng bảo vệ cũng sững sờ, mở cửa hàng làm ăn mà còn gọi bảo vệ đến để đuổi khách đi đúng là hiếm thấy, nhưng nếu người của Tắc Linh đã nói cô ta đến để gây sự thì anh ta cũng chỉ đành làm hết trách nhiệm của mình mà thôi.

"Ầm ĩ cái gì thế, làm sao?"

Không đợi bảo vệ lên tiếng, một người phụ nữ trung niên đã từ ngoài cửa bước vào.

"Quản lý Cố Duyệt, muộn thế này rồi sao chị còn đến đây?"

Nhìn thấy người phụ nữ trung niên đó, mấy cô nhân viên bán hàng vội bước lên trước.

"Quản lý Cố, không biết cô gái này ở đâu ra ở lỳ trong cửa hàng của chúng ta cả buổi chiều, chỉ hỏi giá chứ không mua, tôi nghi ngờ cô ta đến để ăn trộm, trước đây cửa hàng của chúng ta đã mất mấy bộ rồi đúng không?"

"Còn không phải là thế à, trung tâm của chúng ta gần đây mất không ít thứ đâu, giày dép túi xách hàng hiệu, đều nhân lúc cửa hàng không chú ý mà ăn trộm cả đấy."

Vị quản lý họ Cố cau có nhìn về phía Ninh Tịch, đánh giá cô một lúc lâu, cảm thấy cô gái này quen quen.

"Cô là... người của tổng bộ...?"

Vị quản lý họ Cố suy nghĩ một lúc lâu, khoảng thời gian trước bà ta có đến tổng bộ làm thủ tục với Lục Hân Nghiên, hình như đã gặp cô gái trước mặt rồi thì phải.

"Người của tổng bộ?"

"Tổng bộ của Tắc Linh?"

Nghe được câu đó của người phụ nữ trung niên, mấy cô nhân viên bán hàng đều cảm thấy ngạc nhiên, người của tổng bộ đến cửa hàng đại lý của bọn họ làm gì?

"Chẳng lẽ nghe nói cửa hàng của chúng ta đang giảm giá lớn, định đến để mua quần áo?" Một cô nhân viên đưa ra nghi ngờ.

"Tổng bộ? Tổng bộ thì sao? Làm việc ở tổng bộ chưa chắc đã tốt bằng chúng ta, các cô nhìn cái dáng vẻ nghèo kiết xác của cô ta đi, kể cả có giảm giá nhiều như thế rồi, cô ta cũng không mua nổi!" Vẻ mặt của cô nhân viên cao gầy tràn đầy khinh thường.

Lúc này, Ninh Tịch đã không còn kiên nhẫn để phí lời với đám người này nữa rồi, cô liếc quản lý cửa hàng một cái rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lục Hân Nghiên.

"Sếp lớn của em ơi, muộn thế này rồi mà ~ có chuyện gì không thể để ngày mai nói được à?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Lục Hân Nghiên.

"Lập tức đến cửa hàng của cô ngay, nếu mười phút sau tôi không gặp được cô thì ngày mai cửa hàng này cũng không cần kinh doanh nữa."

Ninh Tịch nói xong, không cho Lục Hân Nghiên có cơ hội nói tiếp, thẳng tay cúp máy.

Ninh Tịch cúp điện thoại rồi, quản lý và nhân viên của cửa hàng đều sững sờ.

Tốc độ của Lục Hân Nghiên cũng nhanh, quả nhiên mười phút sau đã kịp có mặt ở cửa hàng.

Nhìn thấy bà chủ đột nhiên xuất hiện, quản lý cửa hàng lẫn mấy cô nhân viên vội đi lên chào hỏi.

"Chị có chuyện gì gấp mà muộn thế này còn bắt em đến cửa hàng cho bằng được thế, có chuyện không thể nói qua điện thoại được hay sao?" Lục Hân Nghiên nhìn Ninh Tịch, có chút không vui oán giận nói.

Lúc này, mấy cô nhân viên bán hàng ngang ngược và quản lý của cửa hàng đều hoàn toàn ngây ra tại chỗ.

Bà chủ của bọn họ thế nhưng lại quen biết với cô gái trước mặt này ư?

"Lục Hân Nghiên, những người trong cửa hàng này của cô kiếm đâu ra vậy? Không phải tổng bộ đã điều người xuống cho cô rồi sao?" Ninh Tịch quét mắt liếc qua đám nhân viên và quản lý cửa hàng hỏi.

"Em tuyển đấy! Cửa hàng của em mà, đường nhiên phải dùng người của em rồi, thế em mới gọi là tự lực cánh sinh toàn bộ chứ!" Lục Hân Nhiên vẻ mặt đầy tự hào nói.

Ninh Tịch suýt nữa thì bị nghẹn chết bởi cái logic của con nhóc này, hít sâu một hơi cô nói: "Tất cả! Đổi hết cho tôi! Tôi sẽ nhanh chóng điều người mới từ tổng bộ xuống cho cô chọn, tất cả phải tuân theo mô hình kinh doanh của Tắc Linh!"

Ngữ khí của Ninh Tịch rất kiên quyết, căn bản là không để Lục Hân Nghiên có bất kì phản kháng gì.

"Vâng vâng vâng... chị là sếp lớn, chị nói là phải... nhưng mà... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, trong đầu Lục Hân Nghiên cũng đoán ra được đại khái, chắc chắn Ninh Tịch "cải trang vi hành" đã phát hiện ra vấn đề gì đó, bằng không thì làm sao lại đột ngột lôi cô ta ra hỏi tội như thế này được.

Nói cho cùng thì Lục Hân Nghiên cũng đang chột dạ, bởi vì tuy rằng trên sổ sách thì không nhìn ra lỗ, nhưng thực ra đã không biết lỗ bao nhiêu rồi...

"Sếp lớn?"

Giờ phút này trên mặt đám nhân viên tràn đầy vẻ không thể tin nổi, người phụ nữ ăn mặc tầm thường này, thế nhưng lại là người sáng lập nên nhãn hiệu Tắc Linh, sếp của tổng bộ!?

Mấy cô nhân viên xinh đẹp có chút luống cuống, bọn họ sao có thể nghĩ đến, sếp lớn sẽ đột nhiên xuất hiện trong cửa hàng của bọn họ chứ...

Quản lý cửa hàng vừa nãy nhìn thấy Ninh Tịch chỉ cảm thấy quen quen, chắc là đã gặp ở tổng bộ, nhưng bà ta không thể nhận ra Ninh Tịch chính là nhà sáng lập của Tắc Linh.

Thấy thái độ của Lục Hân Nghiên còn có thể coi là tốt, giọng điệu của Ninh Tịch mới hòa hoãn vài phần, "Còn nữa, em phải nhanh chóng hủy hết các loại hình giảm giá khuyến mãi trong cửa hàng em ngay cho chị, ngày mai đến tổng bộ học hỏi kinh nghiệm của giám đốc Kiều, cô ấy sẽ nói cho em biết rốt cuộc kinh doanh cửa hàng đại lý là như thế nào."

"Hả? Phải hủy hết à? Nhưng mà đây là cách thúc đẩy tiêu dùng mà em vắt nát óc mới nghĩ ra đó!" Lục Hân Nghiên không vui nói.

Ninh Tịch nhếch mép cười theo kiểu ngoài cười nhưng trong bụng thì không: "Đại tiểu thư của tôi ơi, cái thứ mà em mát óc nghĩ ra là bởi vì lỗ đến mức mà anh em cũng không thèm nói quen em nữa rồi chứ gì!"

Vẻ mặt của Lục Hân Nghiên cứng đờ: "Chị...chị biết rồi à..."

Thôi xong! Bị phát hiện ra rồi!

"Trong vòng ba ngày, chị muốn nhìn thấy em nghiêm túc thực hiện theo kế hoạch và điều lệ quy định! Bằng không thì em có gọi chị là bà nội cũng vô dụng!" Ninh Tịch nói rồi cũng không thèm nhìn đám nhân viên và quản lý cửa hàng thêm cái nào nữa mà quay đầu đi thẳng.

Nhìn thấy thái độ vừa rồi của Ninh Tịch đối với Lục Hân Nghiên, đám nhân viên nhìn nhau, tất cả đều sợ đến v* đ* ra quần!

Dù sao thì Lục Hân Nghiên cũng là em họ của Lục Đình Kiêu mà! Thế nhưng Ninh Tịch lại dám ăn nói thế với cô ấy sao!

Cô gái này... có lai lịch như thế nào?

"Rốt cuộc là đã xảy chuyện gì?"

Sau khi Ninh Tịch đi rồi, Lục Hân Nghiên ôm một bụng tức, hung ác nhìn chằm chằm vào đám nhân viên và quản lý cửa hàng.

"Bà chủ... tôi... tôi không biết mà, lúc tôi đến, sếp lớn hình như đã rất giận dữ rồi, chắc chắc là do bọn họ làm!"

Quản lý cửa hàng nhanh chóng phủi sạch trách nhiệm.

Bất đắc dĩ, một trong số những nhân viên bán hàng chỉ đành phải nói thật.

Biết tất cả đầu đuôi câu chuyện, tất cả đám nhân viên ở đó bao gồm cả quản lý cửa hàng đều bị Lục Hân Nghiên tế sống.

Sau khi rời khỏi cửa hàng của Lục Hân Nghiên, Ninh Tịch day day huyệt thái dương đau nhức, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Sáu cửa hàng đại lý, chỉ có cửa hàng này là bị Lục Hân Nghiên chơi thành ra như thế, có đám nhân viên với quản lý như thế lại cộng thêm một bà chủ ngốc nghếch, để lâu thêm tí nữa, tuyệt đối là phải đóng cửa, may mà phát hiện ra sớm...

Rầm...

Đúng lúc Ninh Tịch đang mải suy nghĩ, trước mắt cô đột nhiên có một bóng người và người đó va vào người cô với một tư thế... vô cùng khó tả, tí nữa thì khiến cô ngã lăn quay.

"Xin lỗi cô nương, cô không sao chứ?"

Cái bóng đó lăn một vòng rồi bò dậy đưa tay ra đỡ Ninh Tịch.

Ninh Tịch lắc đầu: "Không sao."

"Ồ... thân thủ của cô nương rất nhanh nhẹn nha, cô đã từng luyện võ à?" Người đàn ông hứng thú đánh giá cô.

Nghe thế, Ninh Tịch nhịn không nổi trợn mắt lườm anh ta một cái, luôn miệng cô nương cô nương, rốt cuộc là cái gã này là văn vật1 chui ra từ cái xó nào vậy...

1 Văn vật: đồ cổ có giá trị lịch sử văn hóa.

"Ha ha, cô không sao là tốt rồi, tôi chạy trốn trước đây." Người đàn ông đó nhếch mép nhìn về phía sau, khóe miệng cong lên thành một nụ cười hài hước.

Chạy trốn?

Ninh Tịch nghiêng đầu, cau mày.

Còn không đợi Ninh Tịch nói thêm gì khác, đằng sau đã vang lên những tiếng ầm ỹ, nhìn lại thì có ít nhất là hơn chục người đang chạy về phía này.

"Đây... là kẻ thù của anh à?"

Ninh Tịch không khỏi chép miệng, cái gã này là người gì thế không biết, nửa đêm nửa hôm còn bị mấy chục người đuổi theo đánh.

"Ha!" Người đàn ông đó không để ý lắm cười nói: "Tôi không quen, chẳng qua lúc trước nhìn thấy hai người bọn họ võ công không tồi, đánh nửa ngày trời bất phân thắng bại, tôi không nhịn được đánh luôn cả hai, ai biết được bọn họ có súng, chậc chậc, tại hạ có lợi hại mấy đi nữa cũng không nhanh bằng một viên đạn nha!

"Ồ... anh cũng biết bốc phét thật đấy, sao bọn họ không đánh chết anh nhỉ?"

Ninh Tịch hoàn toàn bị cái tinh thần không biết xấu hổ là gì của anh chàng đánh bại, rõ ràng là đã đắc tội với người ta, bị mấy chục người đuổi đánh mà lại vẫn còn khoe khoang được.

Còn nữa, người ta đang đánh với nhau vui vẻ, anh chạy đến chen chân vô làm gì? Đây chẳng phải là muốn ăn đòn thì là gì?

"Cô nương cáo từ, tại hạ phải đi rồi!"

Anh ta đang định chạy lại bị Ninh Tịch tóm lấy.

"Đi theo tôi."

Nói thế rồi, Ninh Tịch túm lấy người đàn ông, cứng rắn ép anh ta chui xuống dưới gầm của một chiếc SUV gần đó.

"Cô... làm cái gì thế?"

Người đàn ông đần ra.

Ninh Tịch cười hì hì nhìn anh ta: "Vận may của anh tốt lắm đấy, trùng hợp tôi cũng thích cái loại mặt dầy không biết xấu hổ là gì như anh."

Nói thế rồi Ninh Tịch cũng lười lắm lời với anh ta nữa, đứng trước cái xe, giúp anh ta chặn tầm mắt của những người khác.

Chẳng đến mười lăm phút sau, đám người kia đã ào ào đuổi đến.

"Đại... đại sư huynh?"

Nhìn thấy cái bản mặt liệt quen thuộc cùng với cặp kính gọng vàng, Ninh Tịch trợn to hai mắt không thể tin nổi.

Người cầm đầu thế nhưng lại là Đường Dạ!

Càng khiến cô kinh ngạc hơn nữa là, không chỉ có Đường Dạ mà ngay cả Đường Lãng cũng có mặt!

Hai người này tại sao lại ở với nhau thế này?

"Tiểu sư muội, muội ở đây làm cái gì vậy?" Đường Lãng thở hổn hển hỏi.

"Nhị sư huynh? Muội phải hỏi các huynh mới đúng! Hai người ở đây làm gì thế? Tại sao huynh lại ở cũng với Đại sư huynh?"

Ninh Tịch chết sững, người đàn ông trốn dưới gầm xe này lẽ nào bị cả Đường Dạ và Đường Lãng truy sát?

Không phải chứ? Cái gã đó rốt cuộc là ai, thế nhưng lại có thể khiến Đường Dạ và Đường Lãng liên thủ với nhau?

Á... không đúng... vừa nãy cái gã đó bảo là nhìn thấy hai người đang đánh nhau, bởi vì đánh mãi mà không phân được thắng thua, thế nên anh ta mới đánh cả hai, chẳng lẽ... hai người bị đánh vừa nãy chính là Đại sư huynh và Nhị sư huynh...

"Tiểu sư muội, muội có gặp phải tên điên nào không?" Đôi mắt lạnh lẽo đằng sau cặp kính của Đường Dạ nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, lên tiếng hỏi.

Ninh Tịch không ngu, trong lòng cô cũng biết, cái gã điên mà Đường Dạ nói tới chính là cái gã dưới gầm xe.

Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Ninh Tịch cuối cùng cũng gật đầu.

"Ở đâu!"

Cùng với cái gật đầu của Ninh Tịch, ánh mắt của Đường Dạ và Đường Lãng lập tức tràn đầy vẻ đề phòng.

"Ở đây này." Ánh mắt của Ninh Tịch nhìn chằm chằm vào Đường Dạ và Đường Lãng.

"Ở đâu?" Đường Dạ nhìn bốn phía xung quanh.

"Hai tên điên đang đứng trước mặt muội đó thôi!" Gương mặt Ninh Tịch đầy thành thực.

"Fuck! Con nha đầu chết tiệt này! Đang hỏi muội chuyện nghiêm túc đấy nhé!" Đường Lãng hiểu ra.

"Về sớm đi, ở đây không an toàn." Đường Dạ nói với vẻ mặt vô biểu cảm.

Cô thực sự càng lúc càng hiếu kì, rốt cuộc cái tên chui dưới gầm xe có lai lịch thế nào mà lại có thể khiến Đại sư huynh kiêng dè như thế.

"Nhị sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì thế?" Ninh Tịch tò mò truy hỏi.

"Vừa nãy huynh với Đại sư huynh của muội đang tương thân tương ái, đánh yêu nhau một lát thì đột nhiên có một thằng điên từ đâu chui ra, nhất quyết muốn chỉ bảo cho bọn huynh, còn đánh với bọn huynh một trận nữa!"

Nhắc đến chuyện này, Đường Lãng lại tức không biết để đâu cho hết.

Tương thân tương ái, đánh yêu một trận là cái quỷ gì...

Vẻ mặt Ninh Tịch đen sì, "Sau đó... cả hai thua?"

Ninh Tịch ngây ra tại chỗ, Đường Dạ mà thua? Đường Lãng mà thua? Đường Dạ và Đường Lãng liên thủ...thế mà lại thua?

"Khụ khụ..."

Vẻ mặt của Đường Lãng có hơi lúng túng không được tự nhiên, anh ta đột nhiên giơ tay ra vỗ đầu Ninh Tịch một cái: "Nói vớ vẩn! Đại sư huynh của muội thua chứ Nhị sư huynh thì không nhé!"

"Rồi rồi... muội hiểu rồi... nhưng... tại sao... huynh lại mang theo nhiều người thế kia..." Ninh Tịch nhìn hơn mười người đen sì sì đằng sau lưng Đường Lãng kia.

Nếu như đánh thắng thì tại sao còn phải mang theo nhiều người thế làm gì?

"Đó, đó là vì để tiện tìm người, thôi... không nói chuyện với muội nữa!" Đường Lãng phát hiện ra con nhóc này bóc mẽ anh nên đánh bài chuồn.

"Đi thôi." Không thấy người cần tìm, Đường Dạ cũng chẳng thèm nhìn Đường Lãng, cứ thế quay người đi thẳng

"Má! Đi cái gì mà đi! Chúng ta còn chưa đánh xong mà! Bé thẻ của anh em đã trả lại cho anh đâu!" Đường Lãng ở phía sau gào lên.

Ninh Tịch chép miệng chậc chậc: "Nhị sư huynh à Nhị sư huynh, huynh mà không cố nữa lên thì e rằng Đại sư huynh sau này không chơi với huynh nữa đâu! Bởi vì hình như huynh ấy đã phát hiện ra món đồ chơi mới chơi vui hơn rồi!"

Đường Lãng nghĩ đến tên điên kia thì vẻ mặt ngay lập tức đen sì: "Cút ra chỗ khác! Huynh đây chỉ cần tùy tiện luyện một tí là có thể giết hắn trong tích tắc!"

...

Thấy Đường Dạ và Đường Lãng đã đi hết cả rồi, Ninh Tịch không khống chế nổi sự tò mò nữa, rốt cuộc cái gã dưới gầm xe có lai lịch như thế nào?

Ninh Tịch hiểu rất rõ giá trị võ lực của Đường Dạ và Đường Lãng, hai người liên thủ mà vẫn bị cái gã điên kia đánh?

Trong lúc Ninh Tịch đang suy nghĩ thì một bàn tay mạnh mẽ cứng cỏi rất tùy ý mà khoác lên vai phải của cô.

Ninh Tịch nhất thời cả kinh, nhanh nhẹn lùi về phía sau, trong nháy mắt liền tung ra một cú quét chân.

Nhưng mà, điều kiến Ninh Tịch kinh ngạc là chiêu cô tung ra theo bản năng đó lại vồ hụt, trước mặt chỉ nhìn thấy một cái bóng đen di chuyển rất nhanh, cứ như đó không phải là tốc độ của loài người.

Nếu như bây giờ Ninh Tịch đang ở trong rừng, chắc chắn cô sẽ cho đó là một con dã thú.

"Cô nương, cô quả nhiên đã từng luyện võ nha!"

Người đàn ông nọ tránh được chiêu đó của Ninh Tịch một cách nhẹ bẫng, cũng không biết từ lúc nào anh ta đã đứng trước mặt cô.

Mà Ninh Tịch thì lại vô thức lùi ra phía sau thật xa, bản năng nói với cô rằng, gã đàn ông này cực kì nguy hiểm... rất rất nguy hiểm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx