sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1091 - 1092 - 1093 - 1094 - 1095

Ninh Diệu Hoa thấy Ninh Tịch ngồi xuống phía đối diện thì mặt sầm xuống luôn.

Lúc này chỉ có thể yên lặng quan sát, hi vọng Tuyết Lạc có thể có thêm được cổ phần, như vậy ông ta mới giảm bớt được áp lực, cũng không cần phải lôi kéo cái mầm họa này nữa!

"Khụ, chuyện đó... Ba, giờ sức khỏe của ba tốt như vậy, thật ra không cần phải gấp rút lập di chúc thế đâu!" Ninh Diệu Bang biết, lúc này mà lập di chúc thì người bất lợi nhất chính là ông ta, thế nên ông ta sống chết cũng cố gắng khuyên nhủ.

Ninh Thiên Tâm ngồi bên cạnh từ đầu tới cuối đều tỏ ra thờ ơ, không liên quan tới mình.

Ninh lão gia tử nghe vậy thì giận sôi gan, ông tức giận nói: "Câm ngay! Tao làm việc còn phải nghe mày chỉ đạo à! Mày có giỏi thì thay đổi ngay cái đám nhân viên chỉ biết nằm ở công ty ăn hại bao năm nay đi, bằng không đừng có mà lên giọng với tao!”

Ninh Diệu Bang bị mắng uất ức không thôi, mặt tối sầm lại, Ninh Diệu Hoa càng tỏ ra đắc ý.

Ninh lão gia tử nguôi giận lại nói: "Để tránh cho mọi người sinh khúc mắc trong lòng, trước lúc luật sư đọc di chúc, ta có lời muốn nói!"

"Được được được... ba nói đi! Bọn con sẽ nghe theo hết!" Ninh Diệu Bang bị mắng xong liền tỏ ra biết điều.

Lão gia tử lườm ông ta một cái rồi mới nói tiếp: "Lần này mọi người đều thấy cả rồi, ta cũng gọi cả Tô Diễn tới, ta biết có người trong số các con có ý kiến với việc này, nhưng Tô Diễn cũng sắp kết hôn với Tuyết Lạc, xem là một nửa của Ninh gia chúng ta rồi!"

"Ba nói phải lắm, đây là chuyện nên làm" Ninh Diệu Hoa nói hùa vào, Trang Linh Ngọc gật đầu, Ninh Tuyết Lạc thì tỏ ra ngại ngùng.

Nói tới đây, Ninh lão gia tử nhìn về phía Tô Diễn nói tiếp: "Chuyện liên quan tới việc chia di sản, Ninh gia chúng ta cũng không có gì phải giấu diếm cả, tránh sau này lại xảy ra phiền phức, ông mời con tới đây đơn giản cũng xem như người làm chứng luôn!"

"Mọi chuyện đều do ông nội làm chủ, con lấy Tuyết Lạc chỉ vì con người cô ấy, bất luận kết quả có thế nào, chuyện đó cũng không ảnh hưởng tới lựa chọn của con." Tô Diễn nói.

Ninh Tuyết Lạc nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình, cảm động không thôi: "Anh Diễn..."

Lão gia tử nhìn Tô Diễn, hài lòng gật đầu, từ trước tới giờ ông vẫn luôn có ấn tượng tốt với chàng cháu rể này.

Ông nhớ, năm ấy Tô Diễn cũng rất thân với Ninh Tịch, ông còn tưởng hai đứa trẻ này có khả năng, lại không ngờ cuối cùng người nó chọn lại là Tuyết Lạc, nhưng chuyện tình cảm của lũ trẻ, ông cũng không có tư cách hỏi nhiều.

Nói xong chuyện của Tô Diễn, Lão gia tử lại đưa mắt về phía Ninh Thu Đồng: "Còn về Thu Đồng, ta biết việc làm ăn hiện giờ của cháu rất tốt, sống cũng rất khấm khá..."

"Biết rồi còn gọi nó tới làm gì, nó cũng đâu thiếu tiền đâu!" Ninh Diệu Bang lẩm bẩm.

Lão gia tử lại lườm ông ta: "Điều ta muốn nói là, khi ấy công ty cũng có một phần công lao của ba Thu Đồng, giờ ba mẹ nó đều mất rồi, bất luận nó sống thế nào, thứ nên đưa cho nó ta vẫn phải cho nó!"

Lão gia tử nói với giọng vô cùng nghiêm túc, mọi người trên bàn không dám ho he nửa lời.

Dù cả Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang đều đang bất mãn vì tự dưng lại lòi ra thêm một người tới phân chia tài sản, nhưng cũng không có lời nào để nói cả.

Ninh Thu Đồng cũng không phải người dễ lừa, cổ phần về tay bà ta, muốn lấy lại còn khó hơn lên trời, gay hơn là, lỡ bà ta cũng có ý muốn tranh quyền thừa kế công ty, vậy lại thành vấn đề nan giải rồi...

Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang đều trưng ra vẻ mặt như gặp đại địch, Ninh Thiên Tâm có chút mất tập trung, trên bàn chỉ có mình Ninh Tịch là tỏ ra nhàn nhã nhất.

Còn Ninh Thu Đồng thì chú ý tới phản ứng của từng người...

"Được rồi, luật sư Thái, công bố di chúc đi!"

Lão gia tử vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn lại.

Luật sư mở tập văn kiện trên tay ra, bắt đầu đọc: "Người lập di chúc: Ngài Ninh Trí Viễn, do tuổi tác đã cao, lo sợ cơ thể chẳng may gặp chuyện gì bất trắc, để tránh việc tranh giành tài sản, nên tôi lập bản di chúc này, tài sản hiện tại của tôi là như sau: 51% cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế Ninh thị, quỹ tín dụng nước ngoài là..."

Luật sư sau khi đọc một lượt tài sản của Ninh lão gia tử thì nói rõ tình hình phân chia: "Ba mảnh đất bất động sản ở Đế Đô, hai cửa hàng, cùng tiền tín dụng gửi ở nước ngoài đều thuộc về cháu gái Ninh Tuyết Lạc!"

"Gì cơ! Điên rồi à! Sao lại cho người ngoài nhiều tài sản như thế!"

Ninh Diệu Bang là người đầu tiên đập bàn đứng dậy.

Ông ta không thể tin nổi, Lão gia tử lại đem hơn nửa số bất động sản của mình cho một đứa cháu gái không chút máu mủ, mà khoản tiền gửi ở nước ngoài cũng không phải là con số nhỏ.

"Người ngoài cái gì, Tuyết Lạc là con gái Trang Linh Ngọc tôi, chú Hai, chú có cần tôi nói lại với chú thêm lần nữa không?" Trang Linh Ngọc quắc mắt nói.

"Con cái cứt, cũng chỉ là bế nhầm dưới quê lên thôi, hai đứa con gái kia của tôi hôm nay không được xuất hiện ở đây, dựa vào cái gì mà người ngoài nhà các người lại được tới đây đòi phân tài sản của Ninh gia chúng tôi hả!"

"Dựa vào việc nó được Trang Linh Ngọc tôi tự tay nuôi lớn đấy! Hai đứa con riêng của chú không biết là do con đàn bà ti tiện nào sinh ra, dựa vào cái gì muốn xuất hiện ở đây làm bẩn nhà Ninh gia chúng tôi?"

...

Phía đối diện, Ninh Tịch vẫn duy trì thái độ là người ngoài cuộc, lúc này cô có chút thất thần...

Hơ, đã tự nhủ bao lâu rồi, cô đối với Trang Linh Ngọc mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ, nhưng sao thấy cảnh bà ta bảo vệ Ninh Tuyết Lạc, tim cô vẫn không khống chế được mà nhói đau thế này...

Ninh Tịch hơi nhắm mắt lại, một lát sau khôi phục lại tâm trạng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngoài Ninh Thu Đồng vẫn im lặng quan sát động tĩnh mọi người nãy giờ ra, không ai phát hiện sự thay đổi trên mặt Ninh Tịch cả.

Đứa trẻ này... mấy năm không gặp, không ngờ lại thay đổi nhiều đến vậy, nó không chỉ thay đổi về dung mạo, thứ thay đổi nhiều hơn chính là tâm tính, điềm tĩnh và độ lượng hơn nhiều so với người cùng lứa tuổi, không còn chút bóng dáng nào của cô gái yếu đuối năm ấy nữa...

Trên bàn, Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Bang đã cãi nhau ầm cả lên.

Cuối cùng vẫn phải nhờ Ninh lão gia tử vỗ mạnh xuống bàn mới khiến ba người im được: "Im hết ngay! Đúng là Tuyết Lạc không hề có quan hệ máu mủ với Ninh gia chúng ta, nhưng con người không thể vô tình như cây cỏ được, dù sao nó cũng đã là cháu gái ta hơn hai mươi năm nay, những thứ này, coi như là của hồi môn ta cho nó! Không ai được nói gì thêm nữa!"

Ninh Diệu Bang đập mạnh lên bàn một cái, tức chết mất thôi.

Trang Linh Ngọc hừ một tiếng, vỗ lưng Ninh Tuyết Lạc động viên: "Đừng lo, có mẹ ở đây, không ai có thể ức hiếp con hết!"

"Mẹ, con cảm ơn..." Ninh Tuyết Lạc khóc trong lòng Trang Linh Ngọc, ánh mắt âm thầm đảo qua Ninh Tịch phía đối diện, xẹt qua một tia trào phúng lạnh lẽo.

Sau chút phong ba ngắn ngủi, bản di chúc tiếp tục được tuyên bố.

Số tiền còn lại cùng bất động sản được chia đều cho mấy người, Ninh Tịch cũng được một căn nhà ở thành phố C.

Thành phố C là nơi ba mẹ nuôi cô sống, cũng chính là thành phố cô sống mười tám năm trước khi cô được đón về, Lão gia tử sắp xếp như vậy cũng xem là hao tâm tổn trí.

Sau khi phân chia xong những thứ này, cuối cùng là phần quan trọng nhất, chính là cổ phần công ty!

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Ninh Diệu Bang cố nhẫn nhịn không làm ầm lên nãy giờ, cổ phần mới là thứ quan trọng nhất.

Lúc này, ánh mắt Ninh Tuyết Lạc cũng lộ ra chút khẩn trương, với thái độ vừa rồi của Lão gia tử đối với cô ta, cổ phần... chắc không thể thiếu cô ta rồi?

Luật sư lật một trang nữa, tiếp túc tuyên đọc: "51% cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế Ninh thị, được chia như sau: Ninh Diệu Hoa 15%, Ninh Diệu Bang 6%, Ninh Thu Đồng 10%, Ninh Thiên Tâm 10%, Ninh Tịch 10%! Bản tuyên đọc kết thúc."

Khoảnh khắc luật sư vừa dứt lời, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Hết rồi...?

Hết rồi ấy hả?!

Sau khi đọc phần chia cổ phần xong, Ninh Diệu Bang cuối cùng cũng thở phào, Tuy Ninh Diệu Hoa có 15%, nhưng của ông ta với Thiên Tâm gộp lại đã là 16% rồi, còn nhiều hơn Ninh Diệu Hoa 1% nữa, sao ông ta có thể không vui được.

Tuy Ninh Tịch cũng được chia 10%, nhưng với mối quan hệ giữa nó với bên đó xấu như vậy, nó tuyệt đối sẽ không đưa cổ phần lại cho Ninh Diệu Hoa đâu!

Chỉ là, không ngờ ngay cả Ninh Thu Đồng cũng được chia tới tận 10%, trong khi ông ta thân là con trai ruột lại chỉ được chia có 6% tội nghiệp, đúng là khiến ông ta có chút ấm ức thật.

Lúc này, Ninh Diệu Hoa tỏ ra phức tạp không thôi nhìn về phía Ninh Tịch, ngay đến ông ta cũng không thể không nói, đúng là gừng càng già càng cay, lão gia tử chia thế này quả thật là...

Hoàn toàn đang kiềm hãm tất cả bọn họ lại với nhau, ai cũng không thể động vào ai được.

Người đầu tiên lên tiếng là Trang Linh Ngọc: "Đọc hết rồi? Thế còn Tuyết Lạc thì sao?"

Dù Ninh Tuyết Lạc đã cố gắng nhẫn nại, nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch.

Cô ta thật không ngờ, Lão gia tử ngay đến một cắc trong cổ phần cũng không cho cô ta!

Đây chẳng phải là tát vào mặt cô ta trước mặt tất cả người nhà họ Ninh sao? Huống hồ Tô Diễn còn đang ở đây nữa!

Để cô được gả tới nhà họ Tô rồi không thể ngóc đầu lên ở nhà mẹ đẻ sao?

Vừa xong còn giả bộ nói những lời tình thâm nghĩa trọng kia nữa...

Lão già đáng chết!

Không ngờ lại giả dối như vậy!

Ninh Diệu Bang hừ lạnh một tiếng: "Vừa nãy nên chia cái gì chẳng phải đều chia rồi sao? Các người còn muốn gì nữa? Chị dâu à, tôi khuyên chị, làm người đừng có mà tham quá!"

"Nhưng cũng không thể ngay đến cả 1% cổ phần cũng không cho Tuyết Lạc chứ, đây là ý gì? Chẳng lẽ Tuyết Lạc không phải là người của Ninh gia sao? Chẳng phải ba cũng vừa mới nói, làm người không thể vô tình như cây cỏ đấy sao, Tuyết Lạc ít nhiều cũng là cháu gái ba bao năm nay, ba làm vậy khó tránh khỏi việc làm người ta chạnh lòng đấy!" Trang Linh Ngọc đầy vẻ tức giận.

"Ha..." Khi Trang Linh Ngọc đang đòi chính nghĩa, trong góc chuyền ra một tiếng cười nhẹ.

Trang Linh Ngọc lập tức bực bội nhìn về phía Ninh Thu Đồng: "Thu Đồng, cô có gì thì nói thẳng ra, không cần phải dở trò kì quái!"

"Nếu chị dâu đã nói như vậy, thế để tôi nói thẳng nhé."

Ninh Thu Đồng ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Trang Linh Ngọc: "Chị dâu, chị nói bác trai làm chị chạnh lòng, nhưng theo tôi thấy chị mới là người khiến người ta chạnh lòng đấy!"

"Cô có ý gì?" Trang Linh Ngọc nhíu mày.

"Người ngoài không biết thì thôi không nói, nhưng mọi người ở đây đều rõ Ninh Tuyết Lạc chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi, còn Ninh Tịch mới là con gái chị, mới là máu mủ ruột già của Ninh gia chúng tôi, bác trai chia cổ phần cho Ninh Tịch có gì là sai?"

"Tôi không nói ba chia cổ phần cho Ninh Tịch là sai, đấy là quyền của ba, ý tôi là dựa vào cái gì mà Tuyết Lạc không có!" Trang Linh Ngọc trầm giọng nói.

Ninh Thu Đồng hừ một tiếng: "Vậy được, chúng ta lại nói tới việc tại sao lại không chia cổ phần cho Ninh Tuyết Lạc nhé! Ninh Tuyết Lạc chỉ là một đứa con nuôi bị bế nhầm từ bệnh viện về, đã được hưởng mười tám năm vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp đáng ra phải thuộc về Ninh Tịch. Sau khi sự thật bung bét ra, nó không về nhà nó mà lại cứ ở lại Ninh gia chúng ta, chiếm lấy danh phận Đại tiểu thư nhà họ Ninh, còn lấy thân phận đại tiểu thư nhà họ Ninh tìm được Tô Diễn, có được cuộc hôn nhân trọn vẹn!"

"Còn Ninh Tịch máu mủ cốt nhục của Ninh gia chúng tôi thì sao, lưu lạc ở ngoài mười tám năm, sống mười tám năm bần cùng khốn khó, khó khăn lắm mới được Ninh gia tìm về, lại chỉ được nhận danh nghĩa là con nuôi. Những thứ thuộc về nó đều bị tu hú chiếm tổ, ngay đến đám hạ nhân cũng bắt nạt nó, mắng nó là gà rừng, là đồ hai lúa! Thế mà vào lúc này, anh chị thân là cha mẹ đẻ của nó lại đang làm gì đây?"

"Cùng người ngoài hùa vào trách nó thô tục không ra hồn người! Các người có tư cách gì mà trách cứ mắng nỏ nó? Các người có nuôi hay dạy nó được ngày nào không? Các người cảm thấy việc đón nó về nhà, cho nó cái ăn cái mặc đã là làm tròn nghĩa vụ làm cha làm mẹ rồi à? Có cha mẹ nào nhẫn tâm như các người không, thế thà để nó tiếp tục ở dưới quê không biết gì, còn tốt hơn thấy hết tình người ấm lạnh, bị cha mẹ đâm dao lên tim mình thế này!"

Nghe tới đây, cả căn phòng im phăng phắc, không có bất cứ ai dám ho he lên tiếng.

Ninh Tuyết Lạc cương cứng cả người, ngay đến Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cũng đen mặt không dám mở miệng nói nữa, Ninh lão gia tử nhìn Ninh Tịch đầy vẻ áy náy và hổ thẹn, Tô Diễn không chút biến sắc siết chặt lòng bàn tay...

Ninh Tịch lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Ninh Thu Dồng, lòng cô vốn đã tê dại, cũng quen với việc bị lạnh nhạt trong gia đình này, nhưng không ngờ... một người từ trước đến giờ luôn thờ ơ với mọi việc như Ninh Thu Đồng lại nói ra những lời này vì cô...

Đây là những lời... chưa từng có ai đứng ra nói giúp cô cả...

Ninh Thu Đồng dừng lại một chút, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Ninh Tuyết Lạc: "Đống tài sản bác trai cho Ninh Tuyết Lạc cũng đủ cho nó nở mày nở mặt gả cho người ta, sống cuộc sống cơm ngon áo đẹp cả đời rồi, một con nhỏ thôn quê như nó, ăn của Ninh gia, ở nhà Ninh gia, cướp lấy danh nghĩa Đại tiểu thư nhà họ Ninh, giờ còn bất mãn cái gì nữa? Đường Tuyết Lạc, tôi hỏi cô một câu, cô còn gì mà bất mãn nữa, cô có tư cách gì mà muốn cổ phần của Ninh gia?!"

Từng câu từng chữ của Ninh Thu Đồng, đặc biệt một tiếng "Đường Tuyết Lạc" khiến vai Ninh Tuyết Lạc run lên kịch liệt, móng tay âm thầm găm chặt vào lòng bàn tay, cô ta cúi gằm mặt xuống, sau đó, đứng phắt dậy, lao ra khỏi cửa...

Tô Diễn thấy vậy lo lắng vội vàng đuổi theo.

"Ninh Thu Đồng, cô thật quá đáng! Kể cả cô là người của Ninh gia, nhưng đây là chuyện riêng nhà chúng tôi, từ bao giờ tới lượt cô chỉ trỏ! Cô không biết gì thì đừng có mà đứng đấy mà lớn giọng!" Trang Linh Ngọc thấy con gái đau lòng chạy đi, nhất thời bùng giận.

Ninh Thu Đồng liên tục cười lạnh: "Hừ, tôi không biết gì? Cũng không biết là ai mới bị mờ mắt, tôi khuyên chị nên nhìn cho rõ người ngày nào cũng ở bên chị rốt cuộc là cái thứ gì đi! Tới lúc đó dẫn sói vào nhà bị cắn chết còn không tự biết là vì sao!"

"Ninh Thu Đồng! Tao cào mồm mày ra! Con gái tự tay tao nuôi lớn là người thế nào không đến lượt mày xen vào!" Trang Linh Ngọc kích động nhào tới, lại bị Ninh Diệu Hoa cản lại.

"Ha ha ha ha ha ha... Tôi thấy Thu Đồng nói đúng lắm! Tôi cũng muốn nói từ lâu rồi, chị dâu, các người coi người ngoài như bảo bối, cái IQ với logic này, thật khiến em trai tôi đây khó lòng mà hiểu nổi đấy!" Ninh Diệu Bang ở bên cạnh sợ thiên hạ chưa đủ loạn đổ thể thêm dầu vào lửa.

"Ninh Diệu Bang, chú câm miệng cho tôi! Tôi thấy chú đang ghen tức thì đúng hơn đấy!" Ninh Diệu Hoa lớn tiếng quát.

Hai bên cãi nhau ầm ỹ, cả căn phòng trở nên hỗn loạn...

Lão gia tử xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi của mình, không còn hơi sức đâu mà quan tâm tới bọn họ nữa, ông được luật sư đỡ về phòng làm việc...

Cùng lúc đó, trong sân sau của Ninh gia.

Ninh Tuyết Lạc chạy thẳng vào rừng cây, sấp mặt vào một thân cây thương tâm khóc lớn.

Tô Diễn đứng phía sau, khẽ ôm cô ta vào lòng: "Đừng đau lòng nữa, cô Thu Đồng nói hơi nặng lời, nhưng tính cách con người cô ấy như vậy, em đừng để bụng..."

"Sao em có thể không để bụng được! Cô ấy nói em khó nghe như vậy, nói như thể em cướp hết mọi thứ của Ninh Tịch ấy! Em cũng là con gái của mẹ mà! Từ lúc mới sinh ra em đã sống tại Ninh gia, là Ninh Tuyết Lạc mười tám năm, rồi mọi người bỗng nói với em, tất cả những thứ này đều không phải của em, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ em nữa, chẳng lẽ em không buồn sao?"

"Tại sao lại nói em cướp đồ của Ninh Tịch! Chẳng lẽ không phải cô ấy tự dưng xuất hiện cướp mất mọi thứ của em à? Ông luôn miệng nói em cũng là cháu gái ông, cuối cùng lại đối xử như thế với em, chẳng lẽ ông không hoàn toàn coi em là người nhà họ Ninh sao?" Ninh Tịch Lạc kích động nói một tràng.

Tô Diễn nghe những lời Ninh Tuyết Lạc nói, nhất thời không biết nên nói gì.

Nếu là trước đây, Ninh Tuyết Lạc khóc lóc nói những lời này với gã ta, gã ta chắc chắn sẽ đứng ra ủng hộ, đứng về phía cô ta.

Nhưng giờ... có lẽ vì dạo này có cảm giác không rõ ràng với Ninh Tịch... cũng có thể vì những lời vừa rồi Ninh Thu Đồng mới nói... gã ta bỗng cảm thấy, Ninh Thu Đồng nói cũng không có chỗ nào sai cả... Tất cả những thứ này, vốn nên thuộc về Ninh Tịch! Ninh Tịch sinh ra vốn là Đại tiểu thư nhà họ Ninh, nhưng vì bị bế nhầm mà sống nhầm cuộc sống của người khác...

Ninh Tuyết Lạc không biết lúc này Tô Diễn đang nghĩ gì, cô ta đau lòng gục khóc trong lòng Tô Diễn, "Diễn... làm thế nào đây... rốt cuộc em nên làm thế nào bây giờ... sao họ có thể đối xử với em như vậy chứ..."

Tô Diễn vỗ vai Ninh Tuyết Lạc, dịu dàng nói: "Tuyết Lạc, chẳng phải trước đây em từng nói em không cần thứ gì của Ninh gia sao, chúng ta có thể dựa vào chính mình mà, hơn nữa giờ em cũng xuất sắc lắm rồi, hà tất phải để ý tới những vật ngoài thân này chứ?"

"Chuyện đó đâu có giống nhau! Những thứ vốn thuộc về em, sao em phải nhường!" Ninh Tịch Lạc kích động buột mồm nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Tô Diễn chợt biến: "Tuyết Lạc, sao em có thể nói như vậy... đó vốn là của Ninh Tịch... chẳng lẽ em thật sự muốn tranh tài sản của Ninh gia?"

Ninh Tuyết Lạc nghe câu trước suýt nữa thì bùng nổ, nhưng khi nghe thấy câu sau của Tô Diễn, cô ta bỗng tỉnh táo lại!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx