sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1106 - 1107 - 1108 - 1109 - 1110

Quan Tử Dao khẽ chau mày nhìn cô gái mặc váy trắng đang nói chuyện với Ninh Tịch: "Phía Lệ Dung kia có vấn đề gì không? Nhỡ như cô ta không chết thì..."

"Chắc chắn cô ta sẽ chết!" Trong mắt Quan Thụy đầy vẻ khát máu.

Ý tứ đã rõ rành rành, kể cả có không chết thì ông ta cũng đã sắp xếp bên phía bệnh viện rồi, chắc chắn sẽ không có sơ hở.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên làm ra chuyện liên quan đến mạng người, Quan Tử Dao nghe vậy thì ngón tay khẽ run lên, có điều cô ta rất nhanh chóng bình tĩnh lại. Tào Lệ Dung chắc chắn sẽ phải chết, bọn họ chẳng qua cũng chỉ phát huy giá trị cái chết của cô ta đến mức lớn nhất thôi! Đợi bọn họ giải quyết xong chuyện của Ninh Tịch thì cũng coi như là đã báo thù cho cô ta rồi!

Quan Tử Dao, mày đã thất bại biết bao nhiêu lần thế rồi, lần này tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lần này, nhất định phải khiến cho Ninh Tịch không thể xoay người được nữa!

Cứ nghĩ tới sự tuyệt tình của Lục Đình Kiêu, cô ta cũng chẳng muốn nể nang gì nữa.

Quan Thụy vỗ vai con gái: "Đi chuẩn bị một chút đi! Sắp đến lượt chút ta lên sàn rồi đấy! Gọi chú Lục và dì Lục của con đến đi! Để cho họ tận mắt thấy cảnh Ninh Tịch giết người, như thế mới thêm phần thú vị..."

"Vâng, thưa ba!"

...

Sau khi Vương Thánh Triết bị Đại ma vương đuổi đi, Ninh Tịch mang tâm trạng vui vẻ đứng bên hồ cho cá ăn.

Một đám cá chép trong hồ vây tới tranh nhau cướp thức ăn, trông rất thú vị.

Nhìn cảnh này, chẳng hiểu sao Ninh Tịch lại nhớ đến tên Lục Cảnh Lễ tham ăn kia, bèn tiện tay chụp một bức ảnh gửi cho anh chàng.

Đang cho cá ăn vui vẻ thì đột nhiên Ninh Tịch nghe có tiếng bước chân đi tới cạnh mình.

Cô còn tưởng rằng lại là tên công tử nào cơ, kết quả ngẩng đầu lên thì lại phải hiện đó là một cô gái lạ mặt mặc một váy trắng dài, bộ dạng yếu ớt, lớp trang điểm trên mặt không che được vẻ tái nhợt vì bệnh tật của cô ta.

Ninh Tịch nhìn kĩ thêm mấy lần, quả thật là không quen, không biết người này đến có ý gì nên cô cũng không chủ động mở miệng, chỉ đứng yên xem cô gái này muốn làm gì.

Cô gái đó dùng ánh mắt như nhìn một đống rác đánh giá, soi mói cô rồi cười lạnh một tiếng: "Hừ, chắc cô là Ninh Tịch nhỉ? Da mặt đúng là dày hơn cả tường thành! Loại người thấp hèn như cô mà cũng muốn bước chân vào nhà họ Lục sao?"

Ninh Tịch nghe vậy liền vô thức nhướn mày.

Ồ, cô gái này thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối, không ngờ lại độc mồm độc miệng như thế.

Nhưng, cô có thể chắc chắn là mình cũng không hề nhận ra cô gái này... Chuyện quái quỷ gì đây?"

Chả dưng gì mà không có lửa lại có khói được, chuyện này chắc chắn là có vấn đề.

Trong lúc Ninh Tịch đang phỏng đoán ý đồ của cô gái kia thì cô ta lại càng lúc càng nói khó nghe: "Cô cho rằng mặc được một bộ ra dáng tiểu thư khuê các thì có thể che dấu cái mùi nhà quê của cô hả? Cũng chỉ là thứ rác rưởi thấp hèn mà thôi, thế mà còn cho là mình thanh cao lắm à! Cái đồ có mẹ sinh ra mà không có mẹ dạy!"

Nghe thấy câu cuối cùng, ánh mắt Ninh Tịch lập tức toát ra ý lạnh.

Cô ả kia thấy phản ứng của cô thì lại càng thêm hưng phấn, tiếp tục khiêu khích, câu sau lại càng khó nghe hơn cả câu trước.

"Ai mà chẳng biết ngành giải trí của các cô loạn như nào chứ! Cũng chỉ là cái đồ bị vạn người cưỡi, vạn người dùng thôi! Giả thanh thuần làm cái gì! Đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổ!"

Cô ả mắng chửi một thôi một hồi thấy Ninh Tịch vẫn giữ bình tĩnh như thế thì tức giận không thôi, lập tức hất ly rượu trong tay về phía Ninh Tịch.

Cả mặt lẫn tóc và váy Ninh Tịch đều dính đầy rượu, trông chật vật vô cùng, trong đôi mắt đang rũ xuống ẩn dấu đầy sự u ám khó phát hiện...

Sắc mặt cô ả kia tràn đầy sự vui vẻ, thế này chắc đủ để cô ta đánh trả rồi nhỉ!

Vì thế cô ả lại càng làm to lên, dứt khoát giơ tay ra đẩy Ninh Tịch một cái: "Đồ đĩ thối! Còn dám trợn mắt nhìn tôi à!"

Nhưng mà...

Cô ta không ngờ rằng lực đẩy của cô ta chẳng được bao nhiêu, ấy vậy mà cả người Ninh Tịch như thể con diều bị đứt dây ngã về phía sau...

Một tiếng "ào" vang lên, cả người Ninh Tịch đã rơi xuống hồ nước!

Sao... sao lại thế này được!

Vốn nên là cô ta bị Ninh Tịch đẩy mới đúng chứ! Sao bây giờ lại thành Ninh Tịch bị cô ta đẩy xuống hồ rồi!

Dở hơn nữa là ngay lúc Ninh Tịch bị cô ta "đẩy" xuống nước, Quan Tử Dao đang kéo tay Nhan Như Ý đi về phía này, bên cạnh còn có Lục Sùng Sơn và ba mẹ của Mạc Lăng Thiên nữa, cả nhóm người đang vừa nói chuyện phiếm với nhau..

Vì thế tất cả mọi người chỉ thấy được cảnh Ninh Tịch bị đẩy ngã xuống hồ.

Cùng lúc đó, có vài người hầu gần đó cũng phát hiện ra có người rơi xuống hồ, lập tức hoảng sợ hô hào:

"ÁA... có người rơi xuống hồ rồi! Có người rơi xuống hồ rồi!"

"Mau mau cứu người!"

...

Lúc này Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn cũng sợ ngây cả người.

Chuyện gì thế này? Hình như cô gái vừa bị đẩy là Ninh Tịch thì phải?

"Có ai không? Có ai biết bơi không? Nhanh nhảy xuống cứ người cho tôi!" Mạc Kiến Chương vội vàng cho người hầu nhảy xuống cứu người.

Kết quả là đúng lúc này, lại một tiếng "ào" vang lên, có người nhảy xuống nước.

"Ôi! Là Lục tổng, Lục tổng nhảy xuống rồi!" Một người hầu sợ hãi kêu lên.

"Đình Kiêu!" Nhan Như Ý sợ đến nỗi mặt trắng bệch.

Vẻ mặt Lục Sùng Sơn cũng khẽ biến: "Không sao! Kỹ năng bơi của Đình Kiêu rất tốt!"

Mạc Kiến Chương không nghĩ tới lại xảy ra chuyện thế này: "Hồ nước này rất sâu, hơn nữa dưới đó còn có không ít đá tảng, cứ nhảy xuống như thế thì nguy hiểm lắm!"

"Con cũng xuống!" Mạc Lăng Thiên nói xong đang định chuẩn bị nhảy xuống nước thì lại bị mấy người hầu kéo lại: "Thiếu gia, nguy hiểm lắm, đội bảo vệ đã tới rồi!"

Lúc này đây, Quan Tử Dao cũng không ngờ được người rơi xuống nước không phải là người bọn họ đã sắp đặt mà lại là Ninh Tịch. Cô ta cứ đứng ngây ra đó, ngay cả khuôn mặt Quan Thụy cũng đầy âm u, ánh mắt lạnh lẽo như có như không bắn về phía cô gái mặc váy trắng kia.

Rõ ràng là cô ả kia cũng sợ cho chết đứng luôn rồi, bị Quan Thụy lườm như vậy thì rét run lên.

Cùng lúc đó, dưới hồ nước sau, Lục Đình Kiêu cuối cùng cũng tìm được Ninh Tịch, bèn vội vội vàng vàng kéo lấy tay cô.

Đang muốn kéo người lên thì Ninh Tịch lại ngăn không cho anh di chuyển, sau đó dùng ngón tay viết bốn chữ vào lòng bàn tay anh: "phối hợp với em".

Người khác thì có thể không biết nhưng Lục Đình Kiêu thì lại biết rất rõ, với thân thủ của Ninh Tịch chắc chắn sẽ không bao giờ bị một cô nàng yếu đuối đẩy xuống nước một cách dễ dàng như thế được.

Và trước mắt nhiều người thế này cũng chẳng có ai lại lựa chọn ra tay với Ninh Tịch cả.

Thế nên, chỉ có một khả năng là Ninh Tịch cố tình để rơi xuống nước.

Tuy đoán được là vậy nhưng mà khi nhìn thấy cô rơi xuống hồ, anh vẫn hốt hoảng nhảy theo luôn, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cũng may là cô gái này còn có lương tâm, còn biết thông báo cho anh sớm!

Lục Đình Kiêu tức giận nhéo eo cô gái một cái, Ninh Tịch ăn đau bèn mở to hai mắt ra trừng anh, ánh mắt đầy vẻ lên án: Ôi, cục cưng à, em bị anh nhéo đau đến nỗi tý thì không nín thở được nữa đây này!

Trừng xong, Ninh Tịch có qua có lại mà cắn môi Lục Đình Kiêu một cái, ngón tay tiếp tục viết chữ trong lòng bàn tay anh: "vu oan giá họa"

Ngay từ đầu Ninh Tịch cũng chẳng biết cô gái kia cứ khiêu khích cô không ngừng để làm gì, ngay lúc cô ta hất rượu vào mặt cô, cô còn suýt không nhịn được mà đánh trả lại.

Cũng may là trong lúc mấu chốt nhất, cô chiếm được thế chủ động mà tự mình ngã xuống hồ để gậy ông đập lưng ông.

Bá nó chứ! Chỉ bằng vào mấy cái diễn xuất vụng về của cô mà đòi vu oan giá họa cho tôi à!

Lục Đình Kiêu đương nhiên biết trong lòng Ninh Tịch nghĩ gì, rõ ràng là vẫn có những cách giải quyết khác nhẹ nhàng hơn, ấy vậy mà vẫn dùng cách này... chẳng lẽ vì nó kích thích hơn à?

Lại còn xảy ra ngay trước mắt anh nữa, giờ anh cũng chẳng biết nên nói gì cho phải...

Thật ra Ninh Tịch cũng biết rằng cô nên rời đi trước khi đối phương giở trò, nhưng cô không cam lòng vì thế quyết định cắn ngược lại.

Cô không thể để yên chuyện này được!

Lúc Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch đang "liếc mắt đưa tình" dưới nước thì người trên bờ đã sắp phát rồ lên rồi.

"Trời đất ơi, trời đất ơi! Làm thế nào bây giờ? Sao Đình Kiêu vẫn còn chưa lên!"

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Bảo vệ đã đến đây rồi!"

...

Lúc này Quan Tử Dao đang vô cùng nóng ruột nóng gan, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho cô gái mặc váy trắng kia, nếu lát nữa cô ta mà khai ra bọn họ thì hỏng hết, kể cả không khai ra thì bọn họ cũng khó tránh khỏi liên quan.

Bởi vì, Tào Lệ Dung là bà con xa của nhà họ Quan, cô ta có thể tới bữa tiệc này là vì Quan Tử Dao đã cố ý xin Mạc Lăng Thiên thêm một tấm thiệp mời.

Trong tính toán ban đầu của họ, đợi đến lúc xảy ra chuyện thì sẽ lấy cớ là người thân mà "cắn" Ninh Tịch, nào ngờ giờ lại thành nhược điểm chí mạng của họ!

Cô gái mặc váy trắng thấy ánh mắt nhắc nhở của Quan Tử Dao liền thừa dịp đang hỗn loạn len lén trốn đi.

Kết quả, đang chuẩn bị chuồn êm thì lại bị Triệu Hải Sinh đứng cạnh đó giữ lại: "Ê! Cái cô này! Muốn chạy đi đâu! Đẩy người ta xong còn muốn chạy nữa à!"

"Tôi không có... Tôi không có đẩy cô ta!" Tào Lệ Dung gào lên.

Lăng Phỉ cũng giúp chồng giữ chặt lấy tay cô ta: "Tất cả mọi người đều thấy hết rồi, cô còn muốn chối à!"

Hai vợ chồng Triệu Hải Sinh nói to như thế làm cho mọi người cùng chú ý tới bên đó.

Mạc Kiến Chương lập tức cho người khống chế cô ả này lại.

Quan Tử Dao hết cách, đành phải lên tiếng: "Chú Mạc, Lệ Dung là em họ cháu, vừa rồi chắc chỉ là hiểu lầm thôi!"

Nhưng vừa rồi Mạc Kiến Chương tận mắt thấy rõ cô gái mặc váy trắng này đẩy người xuống, vì thế chỉ trầm mặt xuống, không chấp thuận sự xin xỏ này: "Cho dù chuyện này là thế này thì cũng phải chờ người lên đã rồi tính! Vị tiểu thư này hiện tại không thể rời khỏi đây!"

Trong góc, Mạc Lăng Thiên nhìn sắc mặt lo lắng của Quan Tử Dao, trong đáy mắt anh có tia lạnh lẽo không dễ gì phát hiện ra.

Đội bảo vệ vội vàng nhảy xuống nước, dùng đèn pha có ánh sáng mạnh soi sáng, bắt đầu công cuộc tìm người...

Đúng lúc này, một tiếng "rào" vang lên, cuối cùng Lục Đình Kiêu cũng ngoi lên, trong lòng còn ôm Ninh Tịch đang "hấp hối".

A

Nhan Như Ý trông thấy cô gái trong lòng Lục Đình Kiêu thì liền tỏ vẻ quả nhiên là thế, chẳng trách con trai lại nhảy xuống nhanh như vậy!

Nhưng... tại sao Ninh Tịch lại có xung đột với họ hàng của Tử Dao, lại còn bị đẩy xuống hồ?

"Nhường đường." Lục Đình Kiêu lạnh mặt ôm cô gái vào lòng, bước về phía cửa...

...

Một tiếng sau, trong bệnh viện tư nhân cao cấp của Đế Đô.

Bệnh viện này là sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, để phối hợp một cách hoàn hảo với bà xã, Lục Đình Kiêu đã sớm có trao đổi với phía bệnh viện, thế nên, Ninh Tịch vừa đến đã được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.

Trong hành lang, ngoài Lục Đình Kiêu, Lục Sùng Sơn, Nhan Như Ý đứng đợi tình hình ra thì còn có cha con Quan Tử Dao và cha con Mạc Lăng Thiên nữa.

Trên chiếc ghế dài trong góc hành lang, cô gái mặc váy trắng đang run rẩy ngồi đó.

Đúng lúc này, có mấy người cảnh sát mặc đồng phục đi tới, bắt tay chào Mạc Kiến Chương: "Bộ trưởng Mạc!"

Mạc Kiến Chương liền lập tức trao đổi với họ.

Quan Thụy thấy Mạc Kiến Chương còn gọi cả cảnh sát tới thì sắc mặt lập tức chìm xuống: "Bộ trưởng Mạc, chẳng qua chỉ là mấy người trẻ tuổi xích mích với nhau thôi, việc nhỏ thế này sao phải phiền đến các đồng chí cảnh sát?"

Quan Tử Dao cũng mở miệng hỗ trợ: "Hôm nay là sinh nhật của chú, làm to chuyện thế này chỉ e là không hay lắm... Chuyện này, chúng ta lén giải quyết với nhau là được rồi! Cháu sẽ nói chuyện với Dung Dung để em ấy đi xin lỗi Ninh Tịch ạ!"

Quan Tử Dao nói xong còn quay sang nhìn Mạc Lăng Thiên xin giúp đỡ.

Thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Quan Tử Dao, Mạc Lăng Thiên hơi chau mày lại, anh đưa mắt nhìn đèn cấp cứu màu đỏ đang chớp lóe kia, cuối cùng vẫn không có mở miệng.

Lục Sùng Sơn suy nghĩ một hồi cũng nói: "Lão Mạc, quả thật chuyện hôm nay mà ồn ào quá cũng không hay, nếu cô bé kia không có việc gì thì giải quyết riêng đi!"

Quan Thụy lập tức hùa theo: "Cũng chỉ là rơi xuống nước thôi mà, còn có thể xảy ra tai nạn chết người gì được, thực sự không cần làm to chuyện này đâu."

Ý tứ rõ rành rành là muốn Mạc Kiến Chương hóa chuyện to thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có.

Cơ mà, nếu người nằm ở đây lúc này là Tào Lệ Dung thì ông ta sẽ không lựa lời mà nói như vậy đâu, nhất định sẽ làm lớn chuyện này đến độ Ninh Tịch không còn đường lui nữa mới thôi, thậm chí còn tính kéo mấy người thân "hàng tôm hàng cá1" của Tào Lệ Dung ở quê lên đây để làm loạn nữa...

1 Thành ngữ "hàng tôm hàng cá" dùng để chỉ sự đanh đá, cãi vã, lắm điều trong cách xử sự nhỏ nhen thô lậu, thường là của đàn bà con gái khi tranh chấp một quyền lợi gì đó.

Mạc Kiến Chương nghe hai người bạn tốt khuyên vậy thì có chút do dự...

Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá bước nhanh ra ngoài: "Ai là người nhà của bệnh nhân? Tim người bệnh đột nhiên ngừng đập, cần phải ký tên vào giấy cam kết chấp nhận rủi ro!"

Y tá vừa dứt lời, toàn bộ hành lang đã chìm vào im lặng.

Quan Tử Dao và Quan Thụy nhìn nhau, sắc mặt cực kì khó coi, chỉ là rơi xuống nước thôi mà, lúc đó Lục Đình Kiêu đã lao xuống cứu người rồi, sao có thể nghiêm trọng đến vậy được!

"Là tôi." Lục Đình Kiêu nhận tờ đơn trong tay y tá, kí tên mình lên đó.

Sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua chỗ Quan Thụy và Quan Tử Dao: "Rắp tâm hại chết người khác ở trong mắt các người chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?"

Ngay cả giấy cam kết chấp nhận rủi ro cũng kí rồi, lúc này Mạc Kiến Chương cũng biết không thể đè ép được chuyện này nữa, vì vậy bèn nói với đồng chí cảnh sát: "Tiểu Trần, cậu dẫn người đi đi."

Sau đó, liền có người tới còng hai tay Tào Lệ Dung lại.

Vẻ mặt Tào Lệ Dung tràn đầy hoảng sợ nhìn Quan Thụy và Quan Tử Dao: "Tử Dao... Chú Quan... cứu cháu với... Cháu không đẩy cô ta! Là cô ta tự ngã! Cháu không có đẩy cô ta!"

Nhan Như Ý cau chặt mày, vẻ mặt rất không vui, sao nhà họ Quan lại có người họ hàng như thế này?

Tuy rằng bà không thích Ninh Tịch nhưng cũng không hi vọng cô chết.

Mà bây giờ, người đẩy Ninh Tịch xuống nước lại là người nhà họ Quan, điều này khiến bà không thể không nghĩ nhiều được.

Quan Thụy còn đang định cố đấm ăn xôi thì Mạc Kiến Chương đã lạnh lùng nói: "Xin lỗi anh Thụy, chuyện lần này quá lớn, người bị hại còn chưa biết sống chết thế nào. Trong số quan khách tham dự hôm nay cũng có không ít nhân vật quan trọng của chính phủ, ấy thế mà lại để chuyện này xảy ra trước mắt người ta... Tôi buộc phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng."

Quan Thụy nghẹn họng, những lời này vốn là lời kịch của ông ta, thế nhưng bây giờ lại trở thành lí do để đối phương từ chối ông ta...

"Chú Quan, cứu cháu! Chú Quan! Cháu thật sự không đẩy cô ta mà!" Tào Lệ Dung gào thét, bị mấy đồng chí cảnh sát dẫn đi.

Mặt mũi Quan Thụy sầm sì lại, càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Rõ ràng là kế hoạch của bọn họ rất hoàn mỹ, vậy tại sao người rơi xuống nước lại là Ninh Tịch?

Chẳng lẽ là lúc Tào Lệ Dung thực hiện kế hoạch, không cẩn thận đẩy phải đối phương?

Đúng là chẳng được cái tích sự hết.

"Dung Dung không thù không oán gì với Ninh Tịch, sao có thể cố ý hại cô ấy được!" Quan Tử Dao gấp gáp nói.

"Quả thật là không có, thế cho nên ắt có người đứng sau sai bảo, tin rằng phía cảnh sát sẽ tra ra được hung thủ thật sự." Lục Đình Kiêu lạnh lẽo nói.

Chỉ một câu nói đơn giản thôi ấy thế mà lại trực tiếp chĩa mũi dùi về phía người nhà họ Quan.

Lúc này, mặt Quan Tử Dao trắng bệch, có thế nào cô ta cũng không thể ngờ rằng mình lại tự đào hố chôn mình như thế.

Nhỡ như Tào Lệ Dung thật sự khai ra bọn họ thì hỏng bét...

Kể cả cho dù kế hoạch của bọn họ căn bản không phải mưu sát mà chỉ là vu oan giá họa cho Ninh Tịch thôi, nhưng chỉ cần bị phát hiện ra thì cũng chẳng có gì khác biệt cả...

Đèn phòng cấp cứu vẫn cứ lóe sáng, trong hành lang, mỗi người mang một tâm tư khác nhau.

Điện thoại trong túi áo Lục Đình Kiêu rung lên, một tin nhắn được gửi tới: "Cục cưng à! Anh nhất định phải thể hiện đau buồn một chút! Để em chỉ cho này, anh cứ thử tưởng tượng xem vợ sắp chết thì sẽ có cảm giác gì?"

Đọc xong, khuôn mặt của Lục Đình Kiêu lập tức đen hoàn toàn. Cái con nhóc này! Lời này mà cũng dám đem ra nói đùa được à?

Diễn xuất của Lục Đình Kiêu vốn không tệ, sau khi đọc được tin nhắn này của Ninh Tịch thì sắc mặt lập tức càng thêm khó coi, thoáng chốc đã chẳng khác gì vợ sắp chết thật...

Quan Tử Dao vốn đang nghi ngờ chuyện này có "cứt mèo", nhưng mà trông thấy vẻ mặt này của Lục Đình Kiêu thì cũng dẹp nghi ngờ của mình sang một bên.

Chỉ e là có đánh chết bọn họ cũng không đoán được rằng bọn họ tính vu oan giá họa cho người ta, kết quả lại bị người ta vu oan lại. Mà từ đầu tới cuối Lục Đình Kiêu còn phối hợp diễn với Ninh Tịch, giúp cô hại người...

Chỉ là, cuối cùng vẫn sai mất một bước.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, một người nhanh chóng bước tới phòng cấp cứu cuối hàng lang, trong lòng còn ôm một đứa bé nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx