sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1161 - 1162 - 1163 - 1164 - 1165

"Haiz, lần này lại nợ cô bé kia một cái nợ nhân tình nữa rồi..." Trang Liêu Nguyên thở dài.

Trang Khả Nhi vô cùng cảm kích Ninh Tịch, đây là lần đầu tiên cô gặp được người giống như vậy. Người khác chỉ cần tốt với cô ấy một chút thì cô đã hận không thể giao cả tim phổi ra báo đáp người ta.

Trang Liêu Nguyên nhìn con trai mình: "Chuyện mày nói tao sẽ giúp mày sắp xếp, chỉ cần lần mày thành tâm muốn thay đổi thì muốn cái gì cũng được! Còn nữa, mai là thứ bảy, mày bớt chút thời gian qua viện điều dưỡng thăm ông nội, để ông an tâm một chút! Chuyện ngày hôm qua mày cũng có thể nói với ông nhưng đừng có mà nói như vừa nãy... dọa tao suýt nữa thì làm thịt mày luôn, ông nội mày còn có bệnh tim đấy!"

"Con biết nên nói thế nào ạ!"

"Biết thì tốt, mau đi xử lý vết thương đi!"

"Vâng."

...

Đêm khuya, Trang Liêu Nguyên chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, vẻ mặt ông vô cùng phức tạp nhìn về bóng đêm mịt mờ ở bên ngoài.

Hy vọng lần này Vinh Quang có thể thật sự trưởng thành...

Là người thì ai cũng phải trải qua sóng gió rồi mới trưởng thành được, còn Ninh Tịch thì sao... để sống tới hôm nay thì đứa bé kia đã phải trải qua những gì?

...

Ngày hôm sau.

Tại trụ sở chính của History ở Đế Đô.

Ninh Tuyết Lạc âm trầm nhìn Đới Uy và những nhân viên nòng cốt cấp cao.

Chuyện phía Trang gia xôi hỏng bỏng không, mà History gần đây lại liên tục gặp trắc trở. Đặc biệt là mảng trang phục, hoàn toàn không đạt được chất lượng như trước đây. Cho dù phòng thiết kế cứ cách một thời gian lại có sản phẩm mới nhưng không có bộ nào là tạo được điểm nhấn. Chưa kể, Tắc Linh với mấy tạp chí thời trang cứ cắn mãi không buông đẩy History đến đầu sóng ngọn gió.

Đới Uy là người đứng đầu của phòng thiết kế, tất nhiên gã biết vấn đề xảy ra là do mình. Nếu History vẫn không đưa ra được những mẫu thiết kế chất lượng cao thì e là chẳng bao lâu nữa sẽ bị Tắc Linh vượt mặt.

Nói đến lo lắng, chắc chẳng ai so được với Đới Uy.

"Cậu có gì muốn nói?"

"Sếp... thật ra thì phòng thiết kế gần đây..."

Gã ta vừa mới định giải thích thì Ninh Tuyết Lạc đã lập tức vung tay ngắt lời.

"Tôi không muốn nghe cậu giải thích, tôi chỉ cần kết quả." Giọng điệu Ninh Tuyết Lạc rất lạnh lùng: "Những mẫu thiết kế mới của Tắc Linh rất được hoan nghênh, đây là đả kích rất lớn với History, định mức thị trường cũng bị bọn họ chiếm hơn nửa vậy mà phòng thiết kế mấy người đang làm cái gì?"

"Không sai, nói cho cùng thì nguyên nhân đẩy chúng ta đến đầu sóng, ngọn gió thế này chính là phòng thiết kế... là trách nhiệm của phòng thiết kế, chuyện này hẳn là do trưởng phòng thiết kế Đới Uy chịu trách nhiệm." Một vị nhân viên cấp cao lên tiếng.

Đới Uy hung hăng trợn mắt trừng người kia một cái rồi đưa mắt nhìn về phía Ninh Tuyết Lạc, trong lòng lo sợ muốn chết.

"Người tôi bảo cậu tìm đã có tin tức gì chưa?" Ninh Tuyết Lạc hỏi.

Đương nhiên Đới Uy biết người Ninh Tuyết Lạc đang nói đến là ai, đó chính là người được gọi là quỷ tài* ở Ý - Hàn Kiêu.

*Quỷ tài: Thiên tài giải quyết vấn đề theo lẽ thường; quỷ tài thì không đi theo lẽ thường nhưng vẫn giải quyết được vấn đề, làm người khác nể phục.

Chỉ có điều, Hàn Kiêu trong giới thiết kế thời trang chỉ là một đóa hoa quỳnh sớm nở tối tàn, anh ta đã sớm bị loại khỏi cái giới này lâu rồi, bây giờ không còn khả năng như trước kia. Huống hồ, Đới Uy hoàn toàn không muốn đến gần một kẻ điên cho nên lúc Ninh Tuyết Lạc yêu cầu tìm người gã ta cũng chẳng để trong lòng.

Dĩ nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất vẫn là, gã ta lo sợ địa vị của mình sẽ bị ảnh hưởng...

Tìm một quỷ tài về gây khó dễ cho đội thiết kế của mình? Gã cũng không rảnh đến nỗi tự mua dây buộc mình như thế!

Nhưng mà, chuyện đã đến mức này gã ta không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận thỏa hiệp, nếu không nhỡ đâu History tiêu tùng thì gã ta cũng hết đường sống.

"Sếp, tôi biết phải làm cách nào để tìm được Hàn Kiêu, cô cho tôi hai ngày... Chỉ có điều, kể cả tôi có liên lạc được với anh ta nhưng anh ta có chịu giúp chúng ta hay không thì khó nói." Đới Uy cũng chỉ coi là biết Hàn Kiêu được một tẹo, muốn mời một người nắng mưa thất thường như vậy giúp History đánh bại Tắc Linh chỉ sợ không dễ dàng.

"Chỉ cần anh ta có năng lực thì bất kể điều kiện gì tôi cũng đáp ứng." Ninh Tuyết Lạc nói.

"Được, vậy tôi đi liên hệ." Đới Uy gật đầu một cái rồi xoay người đi.

...

Đi ra khỏi trụ sở chính của History, Đới Uy lấy di động ra lục danh sách một hồi rồi gọi tới một số.

"Ồ, Đới Uy đấy à, sao rảnh rỗi tìm tôi thế này?" Đầu bên kia truyền tới một giọng nói cởi mở.

"Jill, tôi có chuyện muốn kính nhờ cậu đây." Đới Uy nói.

"Hửm, nhà thiết kế Đới mà cũng có chuyện kính nhờ thằng em này cơ à! Chuyện gì thế?"

"Cậu có nhớ cái tên người Ý gốc Hoa - Hàn Kiêu không." Đới Uy đi thẳng vào vấn đề.

"..."

Sau khi cái tên Hàn Kiêu được thốt lên, đầu bên kia rơi vào trầm mặc, mãi một lúc lâu sau mới trả lời: "Đới Uy, tôi với Hàn Kiêu đã từng là bạn học, nhưng mà hắn ta học thiết kế cũng chỉ là nổi hứng nhất thời mà thôi! Gã là một kẻ điên, cậu nhất định phải cách xa cái tên điên đó ra, Đới Uy, tôi không nói đùa với cậu đâu!"

"Jill... kẻ điên kia, rốt cuộc hắn ta đã làm cái gì vậy?" Đới Uy có thể nghe ra sự sợ hãi trong giọng nói của người kia.

"Cái người điên kia là cấm kỵ của mấy quốc gia với thế lực ngầm đấy! Cậu không tưởng tượng nổi đâu, hắn ta từng đắc tội một bang mafia, cái bang đó phái hơn trăm người đi làm thịt hắn nhưng kết quả là tất cả đều mất tích, đến giờ còn chưa tìm được!"

Nghe thế Đới Uy liền sững sờ cả người.

"Cậu cho đây là xong rồi sao? Không đâu, ngay sau tối hôm đó cái bang mafia kia đều bị giết sạch đấy, kể cả mấy kẻ cầm đầu cũng không chốn thoát... nghe nói toàn bộ đều bị đào rỗng ruột rồi khâu lại một chỗ, trên tường còn vẽ cái bia mộ nữa!"

"Ai làm? Chẳng lẽ là Hàn Kiêu sao?"

"Này... cũng không có tra ra kết quả chính xác, nhưng mấy thế lực ngầm nếu nói là tên đó làm. Nếu thực sự là Hàn Kiêu làm thì có trời mới biết tại sao hắn lại có thể giải quyết được một bang phái trong một đêm như thế."

Đới Uy nghe đến đây thì lạnh sống lưng, gã thề, gã tuyệt đối không muốn dính dáng gì với tên sát nhân này hết. Nhưng mà... Ninh Tuyết Lạc đã giao phó, gã ta vẫn phải đi tìm Hàn Kiêu.

"Jill, cậu có cách liên lạc với hắn ta không?" Đới Uy thở dài nói.

"Được rồi, tớ cho cậu cách liên lạc, nhưng mà người anh em à, chúc cậu may mắn..."

Cuối cùng, Đới Uy cũng có cách liên lạc với Hàn Kiêu, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại một hồi thì gã ta vẫn không dám gọi điện, thế nên đành gửi một cái tin nhắn qua thăm dò xem thế nào.

"Ha ha, Hàn Kiêu, tôi là Đới Uy, còn nhớ mẹ tôi không!"

Rất nhanh có tin nhắn trả về.

"Mẹ cậu tên gì?"

Lúc nãy, khi nhắn tin Đới Uy run tay quá không cẩn thận thế nào mà đánh nhầm chữ "吗"1 thành chữ "妈"2.

1,2 吗: Trợ từ trong câu hỏi; 妈: mẹ

"Người anh em hiểu nhầm rồi, ý tôi là có nhớ tôi không... tôi là Đới Uy, bạn của Jill, lúc ở Ý chúng ta từng gặp mặt."

"Ồ, Đới Uy à, hình như tôi không quen."

Nhìn tin nhắn trả lời mà Đới Uy dở khóc dở cười, rõ ràng là đã từng gặp nhau trong một buổi tiệc, lúc đó gã đi cùng Jill.

"Ha ha, người anh em, quý nhân thì hay quên mà ha ha, hồi trước chúng ta từng gặp nhau ở Ý rồi, anh nhớ Jill chứ, bạn cùng lớp với anh ấy, tôi là bạn thân của cậu ấy."

Nếu Hàn Kiêu đã quên gã là ai thì chắc cũng không đến nỗi quên luôn cả Jill chứ.

Hàn Kiêu lại gửi tin nhắn trả lời: "Có chuyện gì không?"

"Là như này, vừa hay biết được tin anh đang ở Đế Đô, mà tôi cũng đang ở Đế Đô, thế nên muốn gặp anh tán gẫu một chút."

Sau khi gửi tin nhắn đi, Đới Uy vừa hy vọng Hàn Kiêu đồng ý lại vừa hy vọng anh ta từ chối, nói chung là vô cùng mâu thuẫn. Nếu như Hàn Kiêu từ chối thì gã ta sẽ chẳng cần phải tiếp xúc với nhân vật nguy hiểm như thế, cơ mà nếu như thế thật thì Ninh Tuyết Lạc sẽ lại tế gã lên.

"Tôi đang ăn ở quán Món Ngon Mỗi Ngày, địa chỉ là phía tây tòa nhà Hoa Đông."

"Là KFC sao?" Đới Uy có chút hoang mang hỏi lại.

"KFC, không sai đâu."

Đới Uy: "..." Cứ có cảm giác gửi tin nhắn cho người này thì sẽ ít thở hơn mấy năm...

Sau khi lấy được địa chỉ của Hàn Kiêu, trong lòng Đới Uy vẫn có chút do dự, chẳng lẽ mình thật sự phải đi gặp tên biến thái kia sao?

Nhưng mà, nhớ tới Ninh Tuyết Lạc cùng với kết cục không thể vãn hồi của History thì lòng gã lại run lên.

Cuối cùng, Đới Uy chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhắm mắt lái xe đi.

15 phút sau, Đới Uy đứng trước của KFC, gã hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa tiến vào, vừa mới bước vào đã nhìn thấy Hàn Kiêu.

Tướng mạo của Hàn Kiêu vô cùng đẹp, là nét đẹp tiêu biểu cho cái gọi là nét đẹp truyền thống của Châu Á.

Hôm nay, anh ta mặc cả bộ thể thao màu đen, mái tóc đen như mực được túm lại thành một cái đuôi ngựa sau đầu, tuy đội một cái mũ lưỡi trai che hết nửa mặt nhưng vẫn đẹp trai đến ngất ngây lòng người, có không ít cô gái nhìn chằm chằm anh ta tới mức xuất thần.

"Anh gì ơi... Anh... Anh... Anh có thể... có thể cho em... cách liên lạc..."

Đới Uy còn chưa kịp bước đến chào hỏi thì mấy cô bé kia đã vây lấy Hàn Kiêu.

Hàn Kiêu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mấy cô bé kia, bộ dạng như đã quen với chuyện này tới mức chả thèm phản ứng.

Thấy vậy, mấy cô bé kia cũng chỉ có thể ngậm ngùi mà rời đi.

"Ha ha ha ha ha ha, người anh em! Tôi là Đới Uy!" Đới Uy mở miệng cười nói một cách tự nhiên rồi nhanh chóng tiến về phía trước chào hỏi.

"Ngồi đi." Hàn Kiêu đưa mắt vào chỗ ngồi đối diện: "Ăn cái gì tự gọi, tiền tự trả."

"Không cần, trước khi tới tôi đã ăn rồi." Trên mặt Đới Uy vẫn tươi cười đầy mặt.

"Đới Uy đúng không, tôi có chút ấn tượng, tìm tôi làm gì, nói thẳng đi tôi không thích vòng vo." Hàn Kiêu nói xong liền đem đùi gà đang cầm trong tay gặm sạch, trên mặt tỏ vẻ còn chưa thỏa mãn.

"À, chuyện là thế này, hiện giờ tôi đang làm việc ở History, sếp của chúng tôi sau khi biết về năng lực của người anh em thì muốn mời người anh em qua History hỗ trợ một chút." Đới Uy nào dám vòng vo, nhanh chóng nói thẳng ý đồ của mình ra.

"Cậu đi mua mấy miếng đùi gà cho tôi, tôi chưa no." Hàn Kiêu nhìn chằm chằm vào Đới Uy.

"À, được được được!" Đới Uy lập tức đứng dậy chạy đi mua năm miếng đùi gà rồi bưng tới đặt trước mặt Hàn Kiêu.

"Cái cậu vừa nói, tôi không hứng thú." Hàn Kiêu vừa gặm đùi gà vừa trả lời.

Đới Uy: "..." Anh cũng ăn gà tôi mua rồi, còn là năm miếng lận đó, thế mà giờ lại nói không hứng thú?

"Người anh em à, sếp chúng tôi đã nói rồi, chỉ cần anh giúp chúng tôi vượt qua được Tắc Linh thì anh muốn cái gì cũng được..." Đới Uy thấy Hàn Kiêu từ chối liền vội vàng nói.

"Tắc Linh..." Hàn Kiêu dường như có điều suy nghĩ.

"Sếp à, tôi tìm được Hàn Kiêu rồi, anh ta đang ở cạnh tôi đây! Được, để tôi mở loa ngoài cô tự nói với anh ta nhé." Đới Uy gọi điện cho Ninh Tuyết Lạc rồi mở loa ngoài.

Một giây sau, trong điện thoại vang lên một giọng nữ mềm mại: "Anh Hàn à, xin chào, tôi là..."

"Tôi nhớ vừa nãy tôi đã nói với cậu là tôi không có hứng thú?" Hàn Kiêu lia ánh mắt lạnh lùng về phía Đới Uy.

Đới Uy bị Hàn Kiêu nhìn chằm chằm như thế thì lông tóc trên người dựng ngược hết lên, lập tức đưa tay ngắt điện thoại.

"Xin... xin lỗi." Trên trán Đới Uy chảy ra mồ hôi lạnh.

Mặc dù trông Hàn Kiêu có vẻ rất bình tĩnh, nhưng bị anh ta quét mắt một cái thì không hiểu sao Đới Uy có cảm giác khó thở.

"Không sao chứ." Hàn Kiêu nhàn nhạt nói.

"À à, người anh em cứ ăn trước đi, có chuyện thì gọi cho tôi... À không, gửi tin nhắn cũng được."

Đới Uy nói xong liền chật vật xoay người chạy ra khỏi KFC.

Mà, Hàn Kiêu sau khi ăn xong thì mút mút ngón tay, rồi rời quán KFC tìm tới trụ sở chính của History.

...

"Đứng lại! Nhìn cái gì, đang bảo cậu đó!"

Dưới lầu trụ sở chính của History, mấy nhân viên bảo vệ túm tụm ngăn Hàn Kiêu lại.

"Cậu là ai mà cứ thế xông thẳng vào thể hả? Có biết đây là đâu không?" Có một tên bảo vệ dùng dùi cui chỉ thẳng vào Hàn Kiêu.

Trụ sở chính của History không phải ai cũng có thể bước vào.

Tổng giám đốc của bọn họ chính là ngôi sao điện ảnh - Ninh Tuyết Lạc, mỗi ngày không biết có bao nhiêu phóng viên với chó săn tin muốn đột nhập vào đâu.

"Nhấc cái đồ chơi của anh ra."

Hàn Kiêu bị người bảo vệ kia chỉa dùi cui vào thì trên mặt liền nở một nụ cười khó hiểu, đôi mắt trong suốt bắt đầu có chút thay đổi.

"Cái thằng đàn bà, cút nhanh đi!" Nhân viên kia không nhịn được nói.

Hàn Kiêu cũng chẳng thèm phản ứng bọn họ, chân của anh ta vừa chuyển đã không biết làm thế nào mà vòng qua mấy người bảo vệ kia đi thẳng vào phía trong.

"Mày bị điếc à!"

"Chó ở đâu ra đến tìm chết thế!"

Mấy nhân viên bảo vệ trở nên tức giận. Mấy ngày trước phía trên đã có lệnh, trong thời gian này tuyệt đối không cho phép phóng viên hay nhân viên tạp chí thời trang nào bước vào, nhất là mấy người lạ mặt.

Thấy Hàn Kiêu chẳng thèm để bọn họ vào mắt, một nhân viên bảo vệ lập tức giơ dùi cui lên định đập vào người anh ta.

Những nhân viên bảo vệ này cũng có chút kiến thức, đối phó với hạng người này tuyệt đối không được đánh vào đầu. Nhỡ đâu có bị làm sao thì bọn họ cũng không đền nổi, vì vậy chỉ có thể mạnh mẽ đập vào thân thể mà thôi.

"Xoạt!"

Một gậy đập thẳng xuống, tiếng gió vang lên vù vù, xem ra lực đập không nhẹ.

"Bịch!"

Một giây sau nhân viên bảo vệ kia đờ đẫn đứng tại chỗ.

Hàn Kiêu không thèm quay đầu lại mà chỉ dùng một ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, nhưng lại đủ sức mạnh để cản cái dùi cui kia lại.

Mấy nhân viên bảo vệ còn lại cũng biến sắc. Dùng một ngón tay cản lại dùi cui?

Nhưng... đây là dùi cui do một người nặng 80 - 90 kg đập xuống đó!

"Chẳng phải tôi đã nói... mấy người cất cái đồ chơi này đi rồi sao..."

Hàn Kiêu chậm rãi xoay người, trong mắt ánh lên vẻ bệnh hoạn điên cuồng.

"Rốp!"

Trong ánh mắt hoảng sợ của mấy nhân viên bảo vệ, cây gậy dùi cui đang được Hàn Kiêu nắm trong tay bị bóp gãy.

"Đại ca! Mời vào bên trong! Có chuyện gì ngài cứ nói!"

Thái độ của tên vừa định nện vào đầu Hàn Kiêu lập tức xoay ngược 180 độ, mấy người bảo vệ còn lại cũng sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, chàng trai có khuôn mặt xinh đẹp này thật sự là người sao?

Hàn Kiêu không tiếp tục chơi với mấy anh bảo vệ kia nữa mà xoay người tiến thẳng vào trụ sở chính của History.

Theo từng bước chân của Hàn Kiêu...

"Ôi... đẹp quá, còn đẹp hơn của sếp Ninh Tuyết Lạc nữa!"

"Cô gái này xinh quá đi, mấy ngôi sao dựa vào mặt để kiếm cơm cũng không đẹp được tới mức này!"

"Mấy người bị mù hả! Đẹp như thế nhất định là con trai!"

"..."

"Người anh em, sao cậu tới đây!"

Đới Uy vừa từ phòng làm việc của Ninh Tuyết Lạc đi ra thì trông thấy Hàn Kiêu, gã còn tưởng mình hoa mắt.

"Mau mau mau, mau mời vào!"

Đới Uy lập tức tiến lên đưa Hàn Kiêu vào phòng làm việc của Ninh Tuyết Lạc.

...

Lúc này Ninh Tuyết Lạc đang ngồi trong phòng lật xem tài liệu, nghe thấy giọng của Đới Uy thì cô ta hơi nhíu mày một cái. Vừa định ngẩng đầu lên nói thì lại nhìn thấy một người đàn ông vô cùng xinh đẹp theo Đới Uy bước vào phòng làm việc.

"Đới Uy, vị này là?" Ninh Tuyết Lạc không nhịn được mà tỉ mỉ quan sát Hàn Kiêu.

Đúng là, Ninh Tuyết Lạc từng xem qua ảnh Hàn Kiêu trên tạp chí, nhưng bức ảnh đó quá mờ lại có chút bất đồng nên nhất thời cô ta không thể nhận ra người trước mắt chính là Hàn Kiêu

Đới Uy nhanh chóng bước lên, khuôn mặt tươi cười nói: "Sếp, đây là Hàn Kiêu."

"Hàn Kiêu?"

Ninh Tuyết Lạc có chút sững sờ, người đàn ông xinh đẹp tuyệt trần này lại là quỷ tài của giới thiết kế thời trang Ý sao?

"Anh Hàn, ngưỡng mộ đã lâu."

Ninh Tuyết Lạc lập tức đứng dậy tiến lên đưa tay phải ra làm tư thế bắt tay.

Nhưng mà, Hàn Kiêu lại đi lướt qua Ninh Tuyết Lạc rồi ngồi xuống cái ghế của cô ta, anh nhấc cặp chân thon dài gác lên bàn rồi hời hợt nói: "Nói đi, bà chủ của History tìm tôi có việc gì."

"Sếp, Hàn Kiêu... tính cách của anh ta là vậy, cô đừng..."

Thấy thái độ của Hàn Kiêu đối với Ninh Tuyết Lạc như vậy, Đới Uy rất sợ bà cô này sẽ nổi giận rồi gây ra chuyện không cứu vãn nổi nên mở miệng giải thích.

Nhưng mà thái độ của Ninh Tuyết Lạc vẫn khá là bình thường, cũng chẳng tỏ ra để bụng mà cười nói: "Anh Hàn, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chắc là anh đã nghe một chút từ Đới Uy rồi, vậy giờ để tôi nói kỹ lại một lần."

"Đang nghe đây." Hàn Kiêu kéo cái mũ thấp xuống, dường như là đang tính ngủ.

"Anh Hàn, trước cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là Ninh Tuyết Lạc cũng là bà chủ của History! History là một thương hiệu thời trang cao cấp, mà tôi lại rất thưởng thức những tác phẩm thiết kế của anh trước đây! Vì thế cho nên, tôi muốn mời anh về làm cố vấn thiết kế của History chúng tôi." Ninh Tuyết Lạc nói thẳng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx