sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1201 - 1202 - 1203 - 1204 - 1205

"Chị nói cái gì?" Sắc mặt của Ninh Tuyết Lạc lập tức thay đổi.

Không phải Thường Lị sắp xếp vậy chẳng nhẽ tên tay trong này là của Ninh Tịch? Chuyện này nênưc chắn là không thể nào!

Nếu thế thì... tên kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Cách đó không xa, Tô Tuân thấy Tô Diễn bần thần hết cả người thì lập tức cười ha hả: "Ha ha, thật sự xem Đế Đô này là thiên hạ của nhà họ Tô đấy à... Núi cao còn có núi khác cao hơn, huống chi còn là cái nơi "đầm rồng hang hổ" như cái đất Đế Đô này! Tôi nói này, anh chị đừng có tự cho mình là mẹ thiên hạ ha ha ha ha..."

"Cậu..." Ninh Tuyết Lạc tức đến xì khói nhưng cô ta không có rảnh mà để ý đến tên đó, cô ta quay qua nhìn Tô Diễn với ánh mắt cầu xin: "Diễn..."

Đây vốn là thứ sắp nằm trong tay, hơn nữa cô ta cũng đã ám chỉ với các phóng viên rằng cô ta sẽ là chủ nhân mới của chiếc vương miện này. Tất cả đều biết Tô Diễn chuẩn bị dùng nó để tặng cô ta làm vật đính ước, nhưng bây giờ nó lại bị cướp đi trước mặt bao nhiêu người như thế, cô ta còn có mặt mũi nào nữa đây!

Thế nên, cô ta tất nhiên là hi vọng Tô Diễn tiếp tục ra giá cướp nó về!

Tuy Tô Diễn cũng không muốn bị mất mặt, có điều, khi nhìn thấy ánh mắt của Ninh Tuyết Lạc, khuôn mặt anh ta cũng không kìm được mà trở nên khó nhìn. Cái giá 6000 vạn đã là cái giá mà gã ta có thể chịu được, mà cái giá đối phương đưa ra lại gần gấp đôi cái giá của gã, nếu lại tiếp tục gã không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

Ninh Tuyết Lạc cũng biết cái khó của Tô Diễn, cô ta bèn nói thầm vào tai gã: "Bằng không thì để em bù vào phần còn thiếu?"

Lông mày của Tô Diễn cau chặt: "Sao anh có thể để em bỏ tiền được, lại nói... lần đấu giá này đều thanh toán luôn sau khi tiếng búa cuối cùng gõ xuống!"

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩ là đối phương có thể lấy 10.000 vạn dễ như trở bàn tay, nếu cứ tiếp tục tranh với người ta thì sẽ chỉ ngày càng khó coi hơn mà thôi!

Móng tay Ninh Tuyết Lạc đâm sâu vào lòng bàn tay: "Chết tiệt..."

Rốt cuộc tên chó chết đó là ai? Làm thế với mục đích gì?

Tự nhiên lại nhảy ra đúng lúc này, hủy hết mọi kế hoạch của cô ta...

Chiếc vương miện đó là bước đầu tiên trong việc tạo thanh thế cho hôn lễ sắp tới của cô ta và Tô Diễn, ấy thế mà...

Trên đài, người đấu giá thấy không ai nói gì liền tiếp tục buổi lễ đấu giá: "Không có ai ra giá nữa sao? Vậy thì... Số 8, 10.000 vạn lần một! 10.000 vạn lần hai! 10.000 vạn lần 3!"

"Cạch" một tiếng, tiếng gõ búa quyết định vang lên, giao dịch hoàn thành.

Từ đầu tới cuối Tô Diễn vẫn không nói lời nào.

Đồng tâm trạng với gã chính là Tôn Triển Bằng - người bị cướp hai lần.

"Xin chúc mừng, quý ông số 8 của chúng ta là người đã giành được chiếc vương miện này! Bây giờ xin mời ngài lên nhận báu vật thuộc về ngài! Xin mời!" Người đấu giá kích động nói.

Lời người đấu giá vừa dứt, tất cả mọi người dưới khán đài đều rướn cổ về phía sân khấu. Cuối cùng cũng có thể xem xem "số 8" kia là thần thành phương nào rồi?

Người này rõ ràng là có thực lực vô cùng hùng hậu, ấy thế mà lúc nãy còn chơi trò nâng giá từng đồng một chỉ để dành một món đồ của một nghệ sỹ nhỏ nhoi... Hành động cổ quái như này đúng là kích thích trí tò mò của tất cả mọi người!

Trong góc, Tiểu Đào kích động không thôi lắc lắc tay Ninh Tịch: "Ôi trời ơi! 10.000 vạn! 10.000 vạn đó chị! Thật đáng sợ quá đi! Mặc kệ người kia là ai nhưng đúng là hả giận quá mà, ai cũng được, chỉ cần không phải đám Ninh Tuyết Lạc là ok tất! Vừa rồi em đã trách oan cho người ta rồi! Có điều người này đúng là kì quá đi, đang yên đang lành chơi trò nâng từng đồng một để mua cái vòng của chị làm gì?"

"Chẳng nhẽ chỉ đơn thuần là vì thích chuỗi vòng tay kia thôi à? A ha ha ha hA... Chị, cái vòng đó là do em chọn cho chị đấy! Không ngờ mắt thẩm mĩ của em lại tốt thế a ha ha ha..."

Tiểu Đào bên cạnh cứ líu ríu không ngừng, nhưng mà chẳng hiểu sao trong lòng Ninh Tịch lại có dự cảm không tốt cho lắm...

Phong các làm việc của tên này...

Không hiểu sao lại cho cô cảm giác rất quỷ dị, quỷ dị đến quen thuộc...

Ngay lúc mọi người đang tập trung nhìn lên đài, một người đàn ông cao to mặc đồ vệ sĩ màu đen bước lên, không biết anh ta nói gì đó với người giao dịch rồi kí giấy tờ giao dịch, thanh toán và... sau đó đi thẳng ra ngoài.

10.000 vạn đó... 10.000 vạn đó... Cứ kí bừa như thế thôi sao...

Điều đáng chú ý là lúc người nọ đi cũng không mang theo chiếc vương miện kia...

"Chuyện gì thế này? Bỏ lại vương miện à?" Mọi người dưới đài mờ mịt nhìn nhau chẳng hiểu ra làm sao.

Sau đó, chỉ thấy người đấu giá cẩn thận dùng hai tay nâng chiếc vương miện kia lên rồi đưa mắt nhìn xuống đài, kích động nói: "Chư vị, tôi trân trọng nhận sự ủy tác của quý ông số 8! Hóa ra... mục đích quý ông số 8 của chúng ta ra cái giá trên trời để mua chiếc vương miện này là vì muốn tặng nó cho một vị tiểu thư ở dưới đài chúng ta! Ngài ấy là fan trung thành của cô ấy!"

"Cái gì? Tặng cho người khác ư?"

"Ôi thần linh ơi! Tặng... tặng cho người khác đó! Ai mà cầm thú thế này! Bỏ ra 10.000 vạn chỉ để lấy lòng một cô gái!"

"Fans trung thành? Xem ra lại là cô minh tinh nào rồi! Đây đúng là theo đuổi minh tinh theo đến tận trời luôn!"

"Đệt! Fan của ai thế này! Quá là kinh khủng!"

"Tôi cược 100 đồng! Chắc chắn là fan của Tuyết Lạc rồi, gần đây fan của Tuyết Lạc khủng lắm!"

...

Tiểu Đào thò đầu ra nhìn nghiến răng ken két nói: "Đừng có là fan của Ninh Tuyết Lạc mà! Đừng mà! Ngàn đừng vạn đừng! Ông trời ơi xin ông đó! Nếu quả thật là fan của Ninh Tuyết Lạc thì tôi sẽ đâm đầu chết trên sân khấu luôn!"

Ninh Tịch: "..."

Lúc này, dưới đài đã bị những tiếng bàn tán bao phủ, tất cả đều ném những ánh mắt hóng hớt về phía Ninh Tuyết Lạc và những minh tinh có tên tuổi ở buổi đấu giá hôm nay...

Người đấu giá thấy không khí đã hâm nóng đủ mới mở miệng công bố: "Và người sở hữu chiếc vương miệng Queen này chính là... cô Ninh! Cô Ninh Tịch! Vừa rồi quý ông số 8 còn đấu giá được chiếc vòng tay mà cô quyên tặng nữa! Đây đúng là fan trung thành rồi!"

Người đấu giá vui vẻ pha trò muốn khơi gợi không khí, ai ngờ phía dưới, ai nấy đều như thể gặp phải ma, cằm cũng sắp rơi xuống đất hết cả...

Này! Anh đấu giá, anh trêu tôi đấy à? Anh chắc chắn đây là fan trung thành của người ta chứ không là anti - fan à?

Trong góc, mắt Tiểu Đào đã sắp lọt tròng mất rồi...

Mà cùng lúc đó, điện thoại của Ninh Tịch khẽ vang lên một tiếng, có tin nhắn mới gửi tới:

"Darling, có thích không?"

Người gửi: Vân Củ Cải

Nhìn thấy rõ ba chữ Vân Củ Cải, Ninh Tịch chỉ biết day day trán, sắc mặt lúc xanh lúc tím, giống hết như bị tẩu hỏa nhập ma vậy...

"Thích! Cái! Em! Gái! Nhà! Anh! Ấy!"

Thảo nào cô cứ có cảm giác quen quen... hóa ra đúng là tác phẩm của tên tâm thần kia thật!

"Ôi... thần linh ơi! Chị Tịch! Chị... chị có nghe thấy không! Cái vương miện trị giá 10.000 vạn kia... là... là tặng cho chị đó! Là tặng cho chị đó! Cái người số 8 kia lại là fan của chị! Ôi trời đất ơi! Em còn tưởng là anti - fan của chị cơ!" Tâm trạng của Tiểu Đào bây giờ kích động muốn chết, ngang ngửa việc muốn đâm đầu chết trên sân khấu.

Có điều, nhìn lại phản ứng của những người khác mới thấy, thật ra phản ứng của Tiểu Đào vẫn bình tĩnh chán...

"Xin mời cô Ninh của chúng ta lên đài!"

Nghe MC nói, phía dưới liền lập tức bùng nổ.

"Là Ninh Tịch á..."

"Úi, sao lại thế? Là Ninh Tịch chứ không phải là Ninh Tuyết Lạc á?"

"Có phải là nhầm lẫn chỗ nào rồi không?"

...

"Xin mời cô Ninh Tịch! Cô Ninh Tịch!" MC dường như cũng nghe thấy tiếng bàn tán bên dưới nên cố ý nhấn mạnh tên của Ninh Tịch thêm lần nữa.

Lúc bấy giờ mới không có ai nghi ngờ nữa.

"Giá khởi điểm của chiếc vương miện này là 3000 vạn, giá thành giao là 10.000 vạn, thế nên vật đấu giá này đóng góp cho buổi từ thiện hôm nay 7000 vạn. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô Ninh chính là vị khách đóng góp nhiều nhất cho buổi đấu giá của chúng ta ngày hôm nay, chân thành cảm ơn tấm lòng từ thiện của cô, cũng xin chúc cho sự nghiệp của cô càng ngày càng phát triển..."

Thấy MC nhiệt tình tâng bốc Ninh Tịch, sắc mặt Ninh Tuyết Lạc lại càng khó coi, hoàn toàn không nghe nổi những lời mà MC nói nữa, trong lòng cô ta lúc này chỉ còn lại sự ghen ghét và đố kị.

Có thế nào cô ta cũng không thể ngờ rằng người cướp được chiếc vương miện này lại là Ninh Tịch...

Ninh Tuyết Lạc tức đến nỗi cả người phát run, nhưng khi quay qua nhìn Tô Diễn thì lại ra vẻ đau lòng và tủi thân: "Diễn... Tại sao... Tại sao chị lại đối xử với em như thế... Chị biết rõ rằng em thích chiếc vương miện này... Biết rõ là chiếc vương miện này có ý nghĩa thế nào với em cơ mà... Vì sao chỉ cần là thứ của em thì chị ấy sẽ luôn tìm cách cướp cho bằng được..."

Tô Diễn cũng không ngờ được sự việc sẽ thành ra thế này, gã ta mệt mỏi day trán: "Tuyết Lạc, Tiểu Tịch cũng không phải cố ý mà..."

"Không phải cố ý? Chẳng lẽ trên đời này lại có lắm chuyện trùng hợp đến thế sao? Lần trước trong tiệc đóng máy của Thiên Hạ, lúc anh cầu hôn em, chị ấy cũng dùng đủ thủ đoạn cướp hết hào quang của em! Hôm nay cũng thế! Chị ấy không muốn thấy em được hạnh phúc, lúc nào cũng muốn nhục nhã em nhưng em vẫn luôn nhẫn nhịn... cơ mà Diễn... lần này em thật sự không chịu nổi nữa rồi..."

"Tuyết Lạc, Tiểu Tịch có bản lĩnh thế nào thì cũng không thể làm được đến nước này, có lẽ thật sự chỉ là fan của cô ấy thôi... Đừng buồn nữa, về rồi anh sẽ tìm thứ khác tốt hơn cho em!"

"Diễn, tại sao anh cứ nói giúp chị ấy như thế! Có phải ngay cả anh cũng sắp bị chị ấy cướp mất rồi không! Có phải là anh đang hối hận vì ở bên em không?"

"Đừng nói linh tinh..."

...

Trong một chiếc xe màu đen...

Vân Thâm vừa ngồi vào xe, Phong Tiêu Tiêu đã hưng phấn nhào tới: "Thế nào rồi? Chiêu này của tôi không tồi chứ? Anh hùng cứu mỹ nhân trăm phát trăm trúng! Có phải là tiểu sư muội cảm động lắm đúng không?"

Vừa dứt lời, đôi mắt hẹp dài của Vân Thâm đã lạnh lùng liếc qua cô nàng...

Phong Tiêu Tiêu bị nhìn chằm chằm như vậy thì da đầu cũng sởn hết cả lên, cô yếu ớt ho một tiếng: "Sao... sao vậy?"

Người đàn ông lập tức quăng chiếc điện thoại trong tay qua.

Phong Tiêu Tiêu vội vàng bắt lấy, sau đó vội vàng xem xem, kết quả là thấy một đoạn đối thoại thế này:

"Darling, có thích không?"

"Thích! Cái! Em! Gái! Nhà! Anh! Ấy!"

Phong Tiêu Tiêu há hốc mồm: "Này... này không hợp lý!"

"Sao lại thế này được! Tiểu sư muội đâu phải là người không biết điều thế này được!" Phong Tiêu Tiêu xem đi xem lại tin nhắn mấy lần, càng xem lại càng khó hiểu.

Vân Thâm híp mắt lại để lộ ra sự nguy hiểm: "Ý cô là... tôi không biết điều sao?"

Phong Tiêu Tiêu khụ một cái, lập tức xua tay lia lịa: "Nào có, nào có! Sao thế được chứ! Nhưng việc này quả thật khác xa với dự liệu của tôi! Lão Đại, anh có làm theo lời tôi nói thật không đó! Theo lý mà nói thì Tiểu sư muội ghét đôi cẩu nam nữ kia nhất. Anh xử cái đôi cẩu nam nữ đó giúp muội ấy, cho dù muội ấy không biết ơn thì cũng không thể mắng chửi anh như thế này được!"

Phong Tiêu Tiêu càng nghĩ càng thấy kỳ quái, sau đó cô nhìn Đường Dạ: "Đại sư huynh, rốt cuộc chuyện là thế nào? Huynh nói lại tình hình cho muội nghe được không? Tốt nhất là nói cụ thể ra một chút!"

Đường Dạ đang cắm mặt vào laptop, nghe Phong Tiêu Tiêu nói thế thì gõ nhẹ vài cái rồi đưa laptop cho cô.

Phong Tiêu Tiêu vội vàng nhìn vào màn hình, trên đó chính là video trực tiếp buổi tiệc từ thiện tối nay. Lượt xem vô cùng cao, có thể thấy bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.

Phong Tiêu Tiêu tò mò mở ra xem, kết quả là... càng xem thì sắc mặt lại càng không được đẹp cho lắm...

"Bộp" một tiếng, Phong Tiêu Tiêu khép laptop lại, run run tay chỉ về hai người đang ngồi trước mặt: "Anh... Hai người..."

Sau một lúc khá lâu, Phong Tiêu Tiêu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Lão Đại thân yêu của tôi ơi! Xin cho tôi được hỏi một câu từ tận đáy lòng! Tại sao anh lại tăng từng đồng một thế này? Não của anh rốt cuộc vận động theo phương thức nào vậy?"

"Tôi thích như vậy đấy, có vấn đề gì à?" Vân Thâm liếc xéo Phong Tiêu Tiêu.

Phong Tiêu Tiêu ôm lấy ngực mình, suýt nữa ói ra một búng máu đen.

Cô không có cách nào để bắt được sóng của tên này, vì vậy cô quay sang Đường Dạ: "Đại sư huynh! EQ của lão Đại huynh cũng biết mà! Tại sao huynh cứ trơ mắt ra nhìn mà không ngăn cản lại hả!"

Đường Dạ nhận lấy laptop thì lại tiếp tục xử lí những tài liệu phức tạp kia, chẳng buồn ngẩng đầu lên đáp lại: "Tại sao huynh phải ngăn lại?"

Phong Tiêu Tiêu: "..."

Cô sắp bị đám "thiểu EQ" này khiến cho tức chết rồi! Đúng là không nên ôm tí tẹo hi vọng nào với bọn họ mới phải...

Phong Tiêu Tiêu yếu ớt mở miệng: "Lão Đại này, anh đã mời tôi làm quân sư dạy chó... ấy nhầm, quân sư tình yêu! Vậy thì anh phải làm theo chỉ dẫn của tôi chứ, đừng có tự biến tấu như thế có được không? Cách làm của anh có khác gì anti - fan không? Nói không chừng tiểu sư muội còn nghĩ rằng anh là do Ninh Tuyết Lạc phái tới chỉnh con bé ấy chứ!"

"Phức tạp quá." Vân Thâm khẽ chau mày, dường như loáng thoáng có chút bực bội.

Phong Tiêu Tiêu sợ tên này phát rồ, bèn lập tức mềm giọng: "Ôi, lão Đại của tôi ơi, nếu anh muốn lấy được trái tim của tiểu sư muội thì chút phức tạp này có là gì..."

Thật ra EQ của tên này thấp cũng là vì do có nhiều tiền quá...

Trong thâm tâm gã, muốn thu phục bất cứ người đàn bà nào chỉ cần một chiêu thôi, đó chính là tiền. Với lại, gã đối với việc nam nữ cũng không quá có hứng thù nên cũng lười đi nghiên cứu mấy cái lăng quăng luýt quýt này.

Vốn đang trông cậy vào Đại sư huynh đi cùng thì sẽ chỉ cho lão Đại mấy câu, kết quả... hai cái tên đầu đất này, kẻ tám lạng người nửa cân...

Trong tổ chức, người có suy nghĩ bình thường mà cô có quan hệ tốt chắc chỉ có tiểu sư muội và Nhị sư huynh. Giờ hai người đó đều đi hết rồi, chỉ còn mình cô lẻ loi hiu quạnh mà... ngày nào cũng tức đến đau cả gan.

Nếu không phải là vì cô sắp chết vì cô đơn thì cô cũng chẳng buồn thỏa hiệp giúp tên này theo đuổi tiểu sư muội đâu...

Cơ mà sau lần này, còn bảo cô đi làm quân sư cho tên đầu đất này thì cô thà về nông thôn trồng rau còn hơn...

10.000 vạn đổi một câu chửi của mỹ nhân... Ha ha...

...

Tập đoàn Lục thị, văn phòng Tổng giám đốc.

"Nhị thiếu!"

"Nhị thiếu, ngài đã tới rồi!"

"Chào Nhị thiếu!"

...

"Anh tôi đâu?"

"Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng ạ!"

Lục Cảnh Lễ lập tức chạy thẳng như điên về phía văn phòng của Lục Đình Kiêu.

"Rầm" một tiếng, Lục Cảnh Lễ đập mạnh tay xuống bàn làm việc của anh trai mình: "Cmn cmn cmn! Sao giờ này anh vẫn ở công ty thế này! Đừng có làm việc nữa!"

Lục Đình Kiêu day day hai chân mày mệt mỏi: "Có chuyện?"

"Đương nhiên có chuyện rồi! Chuyện lớn nữa đó! Có kẻ đang thương nhớ vợ anh đấy!" Lục Cảnh Lễ tức giận không thôi, vẻ mặt quả thật còn tức giận hơn cả chính vợ anh ta bị cướp đi vậy?

Vẻ mặt Lục Đình Kiêu hơi nghiêm lại, quăng cho Lục Cảnh Lễ một ánh mắt hoài nghi.

Lục Cảnh Lễ lập tức bước qua giành lấy máy tính của Lục Đình Kiêu mở một đoạn video ra: "Anh xem đi này! 10.000 vạn, 10.000 vạn đó! Cái gì mà fan trung thành chứ, ngấp nghé vì vẻ đẹp của vợ anh thì có!"

"Chỉ là... không biết sao tên này lúc đầu còn như cố ý trêu chị dâu nữa, chẳng nhẽ là muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho chị ấy à? Hừ, chắc chắn là thế rồi! Đúng là quá âm hiểm! Anh tuyệt đối không thể thua được! Anh nhìn này, quà tặng em cũng đã chọn xong rồi, tuyệt đối có thể đè nát được cái vương miện Quèn kia..."

Lục Cảnh Lễ thao thao bất tuyệt vẫn chưa đủ lại lôi ipad ra cho Lục Đình Kiêu xem số quà mình chọn, nào là vương miện kim cương, nào là nhẫn hột xoàn, nào là xe thể thao... nói chung là cái gì cũng có! Trông dáng vẻ như muốn chắc chắn phải thắng vụ này!

Ánh mắt của Lục Đình Kiêu liếc về phía vị trí mà "số 8" ngồi trên màn hình vài giây...

"Anh, anh? Anh có nghe em nói gì không? Khí thế địch càng hung hãn thì chúng ta tuyệt đối không thể yếu thế? Anh xem anh thích cái nào em đi mua cái đó về cho chị dâu!" Lục Cảnh Lễ loi nhoi lên nói.

Lục Đình Kiêu: "Không cần."

"Sao lại không cần được! Em đã nói với anh rồi! Tuy rằng tình cảm giữa anh và chị dâu rất tốt nhưng cũng cần giữ lửa trong tình yêu mà! Quà là điều không thể thiếu!"

Lục Cảnh Lễ ra vẻ nghiêm túc nói, sau đó lại chau mày lẩm bẩm: "Hơn nữa... Có khả năng "số 8" này cũng hơi khó giải quyết, ngay cả em cũng không điều tra ra được lai lịch của cái gã đó, từ khi nào Đế Đô lại lòi ra một tên giàu nứt đố đổ vách mà em lại không biết nhỉ?"

"Có thể chắc chắn tên này là fan cuồng của chị dâu nhà mình, nếu không thì sao lại vung tay rộng như thế chứ. Chỉ là, không biết rốt cuộc là có quan hệ thế nào với chị ấy..."

Lục Đình Kiêu ngả lưng tựa vào ghế, dùng giọng điệu tình tĩnh không chút gợn sóng nói: "Cũng chỉ là một tên bạn trai cũ thôi mà..."

Lục Cảnh Lễ: "..."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx