sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1211 - 1212 - 1213 - 1214 - 1215

Không biết Thôi Chí Hào nghĩ tới điều gì mà sắc mặt lộ ra chút nghi ngờ: "Nhưng mà, đạo diễn Trịnh này, có chuyện này tôi không rõ lắm, không phải là các anh tính ra mắt phim vào tháng sau à? Sao tháng này đã ra mắt trước dự kiến rồi?"

"Ha ha, không biết gần đây quản lí Thôi có nghe tin Thẩm Miên sắp có phim mới không?" Trịnh Khang Đức hỏi một cách đầy ẩn ý.

Thôi Chí Hào ngẫm nghĩ một hồi: "Đạo diễn Thẩm à, đương nhiên là biết rồi, tôi còn kinh ngạc một trận ấy chứ. Chả nghe thấy phong thanh gì mà anh ta đã ra phim mới rồi, hơn nữa tôi nghe nói lần này diễn viên anh ta dùng đều là người mới hết!"

Trịnh Khang Đức cười cười: "Trùng hợp là chủ đề bộ phim này của đạo diễn Thẩm cũng là thanh xuân và... cũng là nữ giả nam, chính bản thân tôi cũng rất kiêng kị danh tiếng của đạo diễn Thẩm!"

Hai bộ phim cùng chủ đề, người xem tất nhiên sẽ hướng về bộ phim chiếu trước hơn một chút.

Mặc dù miệng Trịnh Khang Đức nói thì như vậy nhưng trong giọng nói lại chứa đầy hàm ý giễu cợt và coi rẻ.

Thôi Chí Hào lập tức hiểu ý của Trịnh Khang Đức, mấy năm nay Trịnh Khang Đức luôn bị Thẩm Miên đè ép một đầu, xem chừng là muốn mượn cơ hội tốt này để áp đảo Thẩm Miên rồi!

Cho dù có xuất phát từ mục đích "ai đến trước thì chiếm trước", thì Trịnh Khang Đức cũng có thể lựa chọn chiếu sớm hơn phim của Thẩm Miên một đoạn thời gian để tránh bị cướp mất khán giả.

Thế nhưng, Trịnh Khang Đức lại cố tình ra phim trước Thẩm Miên hai ngày, gần như là chiếu cùng một đợt, rõ ràng là muốn cướp hết thị trường của Thẩm Miên, ra sức chèn ép anh ta!

Bộ phim này của Thẩm Miên không có át chủ bài, cũng không có hậu thuẫn thì làm sao mà đấu nổi với Trịnh Khang Đức đây?

Có thể dự đoán được tình thế của Thẩm Miên sẽ vô cùng bi đát.

Thôi Chí Hào lắc lắc đầu nói: "Thẩm Miên quả thật là rất giỏi, cơ mà doanh thu phim mấy năm gần đây của anh ta lại không ngừng đi xuống, nếu muốn lấy lại hào quang năm nào thì đúng là không có khả năng mấy! Bây giờ lại còn tự mình đứng ra sản xuất một bộ phim độc lập như thế nữa, anh ta cho rằng mình vẫn là Thẩm Miên mười năm trước sao? Cho rằng thị trường bây giờ vẫn là thị trường năm đó? Phải nói là lần này Thẩm Miên hồ đồ thật rồi, danh tiếng gây dựng bao năm đổ sông đổ bể hết vì bộ phim này!"

"Không biết là giám đốc Thôi chuẩn bị sắp xếp tỷ suất chiếu bộ phim của Thẩm Miên thế nào đây?" Trịnh Khang Đức rót một chén rượu cho Thôi Chí Hào, ra vẻ như vô tình hỏi.

Thôi Chí Hào nhìn ông ta với ánh mắt "Anh hiểu mà": "Đương nhiên là nên sắp xếp thế nào thì sắp xếp như thế thôi, rạp chiếu phim của chúng tôi cũng không phải tổ chức từ thiện, mọi người đều là vì kiếm tiền thôi. Bộ phim không có doanh thu mấy thế này, cho dù là có cái danh đạo diễn của Thẩm Miên đỡ đi chăng nữa thì nhiều nhất cũng chỉ chiếm khoảng 10% tỷ suất chiếu thôi..."

Sau khi nói xong, hai bên lại tiếp tục uống rượu trò chuyện, cuối cùng hai bên đều ra về trong vui vẻ.

Lương Bích Cầm hưng phấn mở miệng nói: "Đạo diễn Trịnh, anh thật giỏi quá đi! Tỷ suất chiếu cao như thế, chắc chắn doanh thu của chúng ta sẽ không tồi đâu!"

Sau khi tung trailer phim, bởi vì danh tiếng của dàn diễn viên nên có rất nhiều fans tán dương và bày tỏ sự chờ mong. Nhưng mà cũng có không ít người mắng nội dung phim quá máu chó với não tàn nên cô ta cũng có hơi bận tâm...

"Ha ha, đương nhiên rồi! Em đừng quá đánh giá cao trình độ thường thức của người xem hiện nay. Độ tuổi người bỏ tiền vào rạp chiếu phim ngày càng nhỏ thì biết hay dở cái gì! Cũng chỉ xem cho vui thôi, còn chẳng phải là em cho bọn họ xem gì thì bọn họ xem cái đó à! Ha ha ha..." Trịnh Khang Đức ra vẻ tất cả mọi việc đã nằm trong dự tính.

Lương Bích Cầm gật đầu lựa chọn tin tưởng vị đạo diễn đạo mạo của cô ta.

Tất nhiên, điều khiến cô ta hả giận nhất vẫn chính là lần này Thẩm Miên nhất định xong đời rồi!

Cái tên chết tiệt đó, lần trước còn công khai chỉ trích cô ta trên Weibo vì Ninh Tịch, còn nói gì mà muốn phong sát cô ta. Hừ, bây giờ cố tình quay một bộ phim cùng chủ đề thì thôi lại còn lại để Ninh Tịch đóng vai chính, rõ ràng là muốn đối đầu với cô ta mà.

Ngược lại, cô ta muốn xem xem cuối cùng ai mới là người đứng vững chân trong cái giới này...

Cứ nghĩ tới kết cục của Thẩm Miên và Ninh Tịch, cô ta lại cảm thấy sảng khoái vô cùng! Đúng là một mũi tên trúng hai đích mà!

"Đúng rồi, đạo diễn, nhà sản xuất, chúng ta có cần đi bên phía Hoa Ảnh một chút không?" Nữ phụ thứ hai lên tiếng hỏi.

Bọn họ đã đi gần hết các rạp chiếu phim lớn rồi, chỉ còn lại phía Hoa Ảnh thôi.

Nhắc tới Hoa Ảnh, sắc mặt của Trịnh Khang Đức có vẻ không tốt lắm, ông ta hừ lạnh một tiếng: "Cái ả bên Hoa Ảnh đó quá không thức thời, chúng ta không cần hợp tác với loại người như cô ta. Đi thế này là đủ rồi, đợi bộ phim này của chúng ta hot rồi, cô ta lại chẳng vội vã tăng xuất chiếu?"

"Nghe ý của đạo diễn Trịnh thì giám đốc bên Hoa Ảnh có gì không ổn sao? Chẳng phải bên đó được mệnh danh là "Đệ nhất Trung Hoa" à?" Cô nữ phụ lấy làm khó hiểu.

Nhà sản xuất ngồi cạnh nghe vậy thì khinh thường cười một cái: "Phương Gia Duyệt này có năng lực nghiệp vụ không tồi, nhưng mà lại sống không biết điều, chưa bao giờ cho các đoàn làm phim đi cửa sau bao giờ, ngay đến bữa cơm còn không thèm ăn luôn. Cứ tự cho mình là thanh cao, nhưng thật ra lại đang phá quy tắc trong cái giới này. Phía phát hành phim nếu không phải hết nước thì chẳng ai muốn giao thiệp với cô ta làm gì..."

"Thì ra là thế, cô ả kia thật chẳng biết thức thời là gì cả..."

...

Hôm sau, bộ phim Em Chỉ Thích Anh chính thức lên sóng, Ninh Tịch đã xem trước khi chiếu ngoài rạp, cũng hiểu sơ về chất lượng bộ phim nên chỉ chú ý xếp hạng phim, bình luận đánh giá của người xem và các trang liên quan tới phim ảnh.

Sau một ngày, Ninh Tịch phát hiện ra tỷ suất người xem của phim này cao kinh hồn, gần như có thể so với những bộ phim Hollywood siêu hot trước đây.

Điểm số trên trang web chuyên chấm điểm phim cũng không thấp - 7,6 điểm. Số điểm này ở ngành phim ảnh Trung Quốc đã được coi là khá cao rồi.

Không chỉ có vậy, comment của người xem hầu hết đều là khen, dĩ nhiên là cũng có một vài người mắng là máu chó, não tàn nhưng đều bị những ngôn từ hoa mỹ của giới bình phim vùi lấp...

Khỏi phải nói, với cái chất lượng tồi và diễn xuất kém mà có thành tích đến thế này thì hiển nhiên phía PR của đoàn phim cũng đã tốn không ít "máu".

Có thể thấy phần lớn số tiền đầu tư của bộ phim này không có tập trung vào việc sản xuất phim mà là để PR với đi cửa sau là chính.

Ngày hôm sau nữa, Em Chỉ Thích Anh đã có doanh thu phòng vé ngày đầu tiên công chiếu, đạt 11.000 vạn!

Buổi sáng hôm đó, trong phòng làm việc của công ty Thẩm Miên.

Ninh Tịch, Thẩm Hãn Thần, Giản Thư, Kỷ Ngữ Manh và mấy người sản xuất bộ phim đều ở đó.

Trên bàn làm việc của Thẩm Miên là bảng kê khai doanh thu của bộ phim Em Chỉ Thích Anh, nó đã leo lên top 3 phim có doanh thu cao nhất.

Đoàn làm phim đều đã biết thời gian công chiếu của Người Tìm Mộng trùng với Em Chỉ Thích Anh, hơn nữa doanh thu của Em Chỉ Thích Anh ngày đầu tiên đã cao như thế, không khí lúc này khó tránh khỏi có phần nghiêm trọng.

Vẻ mặt Kỷ Ngữ Manh đầy bực tức: "Cái tên Trịnh Khang Đức rõ ràng cố ý! Đạo diễn đã sớm nghe ngóng chọn lịch chiếu để tránh trùng với phim của họ rồi, kết quả là bọn họ lại âm thầm đổi thời gian chiếu, lại còn chiếu ngay trước thời gian của chúng ta nữa chứ!"

Cố ý, rõ ràng là cố ý.

Người sáng suốt liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.

Nhưng đến hôm nay đã không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng, thời gian chiếu phim đã định rồi, không thể sửa chữa được.

Đoàn làm phim của bọn họ lại toàn là người mới, dù Ninh Tịch đã diễn Thiên Hạ nhưng cũng chỉ có mỗi một tác phẩm đó. Lượng fan của cô cũng không nhiều, huống chi còn cách lâu như thế mới có phim mới, lại còn là đề tài hoàn toàn khác biệt với Thiên Hạ nữa, nên cũng chẳng có mấy tác dụng trong việc tuyên truyền.

"Mọi người bên này cứ tiếp tục tuyên truyền theo kế hoạch là được, về phía tỷ suất chiếu bên rạp chiếu phim thì tôi sẽ nghĩ cách." Sắc mặt của Thẩm Miên vẫn khá là thản nhiên không có chút gì gọi là luống cuống cả.

Nếu đã lựa chọn bước đi trên con đường này thì ngay từ đầu anh đã dự đoán trước được điều này.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, trong lòng đều biết rõ tình hình hiện tại của họ không mấy lạc quan cho lắm.

Tỷ suất chiếu bộ phim của Trịnh Khang Đức kia cao kinh người, dường như chiếm sạch luôn thị trường rồi, muốn mở một con đường máu đúng là quả thật còn khó hơn lên trời...

Mặc dù không có nói ra nhưng quả thật là mọi người khó tránh khỏi hơi nản lòng.

Tuy bọn họ đều biết chất lượng phim của bọn họ vượt xa Trịnh Khang Đức kia mấy con phố luôn, nhưng với tình hình thị trường phim dạo gần đây... dường như chất lượng đã không còn là yếu tố quyết định nữa rồi.

Điều này, không ai có thể rõ bằng Thẩm Miên.

Cũng chính vì điều này mà Ninh Tịch lại càng khâm phục tinh thần "đập nồi dìm thuyền" của Thẩm Miên lần này.

Trước đây, những bộ phim của Thẩm Miên luôn là đối tượng tranh cướp của các rạp lớn, tuy mấy năm gần đây có xuống dốc nhưng tỷ suất chiếu bao giờ dưới 30% cả.

Nhưng lần này, khi không có át chủ bài và chủ đầu tư mạnh tay hậu thuẫn thì tỷ suất chiếu chỉ còn có 10%. Trong đó có mấy rạp còn chỉ đạt 5%, hơn nữa tất cả đều là chiếu trước 12 giờ trưa và chiếu sau 10 giờ tối - tầm vắng người xem nhất.

Đây đã là kết quả mà Thẩm Miên phải tự mình đi đi lại lại nhiều lần mới đạt được.

Cuối cùng cũng đã tới ngày Người Tìm Mộng được công chiếu.

Ninh Tịch xem lịch chiếu các rạp ở Đế Đô, thời gian chiếu hầu hết đều là giữa trưa hoặc buổi tối khuya.

Cuối cùng, cô quyết định chọn suất xem lúc 22h00.

Bởi vì thời gian muộn quá nên lúc này trong rạp chỉ còn lại lác đác vài người.

Trong số những người này, phần lớn đều là chọn xem Em Chỉ Thích Anh, chủ đề hai phim tương tự nhau, đương nhiên người xem sẽ chọn bộ phim nào hot hơn rồi.

Lúc này, một đôi trai gái đang đứng bàn bạc trước poster của Em Chỉ Thích Anh.

"Em này, mình xem bộ này nhé? Phim này có nhiều sao cứng, mà nghe nói cũng hài lắm!" Chàng trai đề nghị.

Cô gái lầu bầu như không tình nguyện mấy: "Không thích đâu... em không thích Lương Bích Cầm! Diễn giả lắm! Hơn nữa cô ta giả nam cũng chẳng giống gì!"

"Thế à? Anh thấy cũng được mà!"

"Dù sao thì em cũng không thích xem phim não tàn đâu! Thích xem thì anh xem một mình đi!"

"Vậy xem gì bây giờ? Giờ này thì còn phim gì hay nữa đâu..."

"Để em xem... ơ, Người Tìm Mộng? Diễn viên chính Ninh Tịch, Thẩm Hãn Thần... chưa từng nghe thấy! Cơ mà... Ôi! Nam chính trên poster này đẹp trai quá đi mất! Đúng là kiểu em thích mà! Ánh mắt này... khí chất này... xem phim này đi!"

Poster Người Tìm Mộng là đôi nam nữ, cơ mà thực tế thì nam này cũng không phải nam chính mà đều là Ninh Tịch, nếu ai không biết quả thật là sẽ hiểu lầm một người là nam chính, một người là nữ chính.

Chàng trai kia có vẻ hơi cạn lời: "Bộ phim này cũng là loại phim não tàn mà..."

"Bớt nói vớ vẩn đi, cũng là kịch bản não tàn nhưng ít ra vẫn có trai đẹp bổ mắt!"

Cuối cùng, đôi tình nhân nhỏ cứ thế mua vé của Người Tìm Mộng.

Ninh Tịch đứng cạnh đó thấy vậy thì có chút dở khóc dở cười: "Ha ha ha, không ngờ cuối cùng anh đây lại phải dựa vào mặt để hút người xem..."

Lục Đình Kiêu xoa xoa tóc cô, cũng không nói gì nhiều chỉ bảo: "Sẽ hot."

Ninh Tịch cười phì ra tiếng: "Sao anh còn có lòng tin hơn em thế này? Boss, chẳng nhẽ anh định cho bọn em đi cửa sau à?"

"Không cần." Vẻ mặt Lục Đình Kiêu vẫn rất chắc chắn: "Mặc dù tư bản có thể điều khiển được xu hướng của thị trường nhưng vĩnh viễn không thể thay đổi được quy luật của nó. Nếu triệt để lợi dụng tư bản để điều khiển thị trường thì ắt sẽ bị thua lớn."

Ninh Tịch chớp mắt, sau đó gật đầu liên tục.

Vâng vâng vâng, nghe chẳng hiểu gì cả... chỉ biết là đại thần của em rất giỏi thôi...

Ninh Tịch kéo tay Lục Đình Kiêu, nhẹ nhàng cười nói, "Em không biết cái gì gọi là tư bản, em chỉ biết là "nước có thể nâng thuyền, thì cũng có thể dìm thuyền". Những chiêu trò kia có cao siêu đến mấy đi chăng nữa thì vẫn sẽ phải khuất phục trước bốn chữ "thuận theo ý dân", lựa chọn cuối cùng của người xem sẽ quyết định số mạng của bộ phim!"

Ánh mắt Lục Đình Kiêu tràn đầy ấm áp nhìn cô: "Đúng là ý này, em rất thông minh."

"Hì hì ở cạnh Boss đại nhân lâu như vậy đương nhiên sẽ "mưa dầm thấm lâu" rồi."

...

Trò chuyện với Lục Đình Kiêu một chút, tâm tình của Ninh Tịch cũng đã khá hơn nhiều, cô tới trước quầy mua bỏng ngô và đồ uống, sau đó vui vẻ vào phòng chiếu phim, hưởng thụ thời gian hẹn hò quý giá này.

Trước khi vào phòng chiếu phim, Ninh Tịch còn cố ý liếc qua phòng chiếu Em Chỉ Thích Anh, có tới hơn nửa là kín ghế. Tỷ suất người xem như thế này đã là tốt vô cùng với suất phim chiếu tối muộn.

Hôm nay là ngày công chiếu thứ ba của Em Chỉ Thích Anh, mọi người vẫn ào ào thảo luận về bộ phim này trên mạng, cho dù là tốt hay xấu thì độ hot vẫn có xu thế đi lên.

Có điều Ninh Tịch có chú ý tới một điểm, đó chính là hiện tại không chỉ có những bình luận khen ngợi như ngày đầu tiên nữa. Hai ngày kế tiếp, điểm đáng giá xếp hạng và bình luận về bộ phim này không ngừng hạ xuống, đây cũng là quy luật tất yếu của làm ăn cẩu thả.

Sau khi đầu tư quảng bá rầm rộ như thế thì doanh thu ngày đầu chắc chắn sẽ rất cao, nhưng một khi khán giả đã xem rồi và có đánh giá của riêng mình thì lập tức sẽ có những bình luận trái chiều, điều này tuyệt đối không thể làm giả được.

Anh muốn làm giả điểm đánh giá? Nhất định sẽ bị người xem chấm điểm thấp và mắng chửi nhiều hơn nữa.

Một tiếng trước, Ninh Tịch đã lên xem lại điểm của bộ phim này, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi thôi mà đã từ 7.6 điểm hạ xuống 6.5 điểm rồi, trên mạng cũng bắt đầu có nhiều bình luận chê bai thậm tệ hơn.

Cơ mà, bất kể là hãng phim hay rạp chiếu phim nào cũng đều hoàn toàn làm ngơ với kết quả này, bởi vì dạo gần đây người ta đã hình thành thói quen khán giả vừa la ó nhưng vẫn đi xem phim đều. Thương nghiệp hóa ngành điện ảnh chính là như vậy, bạn không xem cái này thì cũng chẳng có cái khác mà xem.

Hiện tại có bị ăn chửi cũng chẳng sao cả, chỉ sợ còn chả ma nào thèm mắng bạn thôi.

Bạn có mắng có chửi thậm tệ thế nào thì hãng phim vẫn kiếm được tiền như thường.

Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, chỗ này có thể nhìn bao quát được xem trong rạp có khoảng bao nhiêu người.

Vào lúc bắt đầu chạy quảng cáo, Ninh Tịch đếm sơ qua, trong cả phòng chiếu chỉ có 7 người trơ trọi...

Ngoại trừ cô, Lục Đình Kiêu và đôi tình nhân vừa rồi ra thì còn có hai cô bé mặc đồ học sinh và một người phụ nữ mặc bộ đồ lịch sự màu rượu vang nữa. Trông cô ấy khoảng tầm 30 tuổi, đi một mình tới và ngồi ngay trước bọn họ một hàng ghế...

Ninh Tịch có thể hiểu được lý do đôi tình nhân và hai cô bé học sinh kia chọn xem phim này, nhưng người phụ nữ ăn mặc lịch sự kia thì khó tránh khỏi khiến cho Ninh Tịch có phần hơi tò mò.

Kiểu người tinh anh như vậy sao lại đi xem một bộ phim thanh xuân thần tượng thế này được chứ?

Cơ mà, cũng chẳng có ai quy định rằng kiểu người tài giỏi như thế thì không được xem những bộ phim thế này cả...

Thật ra thì hiện tại áp lực xã hội hiện đại lớn như thế, sau khi mọi người tan làm thì cũng thường thích xem một vài bộ phim mang tính chất giải trí.

Ninh Tịch lại quan sát mấy người xem khác, đôi tình nhân ngồi ở góc bên phải, có vẻ như chàng trai kia chẳng hứng thú gì với phim ảnh cả, chỉ là đi cùng bạn gái mà thôi, cậu chàng cứ vùi đầu lướt di động. Cô bạn gái bên cạnh thì ngồi ăn bỏng, mắt nhìn chăm chăm màn ảnh lớn, dáng vẻ cũng chẳng trông đợi gì mấy.

Lại đến hai học sinh ngồi ở vị trí chính giữa kia...

Ồ, hai bạn nhỏ này còn mang theo một đống đồ ăn, còn chưa chiếu phim đã bắt đầu ăn không ngừng, không biết là tới để xem phim hay là tới để ăn nữa...

Lúc phim sắp bắt đầu thì lại có hai người nữa bước vào...

Một nam một nữ, người đàn ông thì cao lớn, đeo kính che kín mặt, vừa vào liền bước thẳng tới vị trí ở cuối cùng, còn người phụ nữ bên cạnh anh ta thì Ninh Tịch biết...

Đó là quản lý Trình Á Nam của Thẩm Hãn Thần.

Lúc trước Thẩm Hãn Thần muốn dụ cô qua Phong Hành thì đã đưa danh thiếp của Trình Á Nam cho cô, có điều lại bị Đại ma vương vứt đi rồi.

Thế nên, không cần hỏi cũng biết, người đàn ông bên cạnh Trình Á Nam kia chắc chắn là Thẩm Hãn Thần.

Ối chà, không ngờ đi xem phim cũng đụng trúng Thẩm Hãn Thần.

Ơ mà! Chết toi rồi! Không thể để anh ta phát hiện ra cô và Lục Đình Kiêu được...

Cũng may chỗ ngồi của Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu nằm ở chỗ khá khuất. Mà, hai người kia vốn không để ý tới họ, chỉ lặng lẽ xuống hàng cuối cùng.

Ninh Tịch ghét sát tai nói nhỏ với Lục Đình Kiêu: "Đình Kiêu, hai người vừa mới vào kia... hình như là Thẩm Hãn Thần và quản lý của cậu ta thì phải..."

"Ừ." Lục Đình Kiêu gật đầu tỏ vẻ mình cũng đã thấy.

Ninh Tịch đỡ trán: "Ôi thần linh ơi... Tổng cộng có chín người xem... thế mà gần một nửa là người nhà mình rồi!

Cuối cùng quảng cáo trên màn ảnh lớn cũng đã kết thúc, bộ phim bắt đầu chiếu...

Cảnh đầu tiên của phim chính là cảnh mà Ninh Tịch và Thẩm Hãn Thần đóng với nhau lần đầu tiên, cảnh quay mà Thẩm Hãn Thần NG vô số lần.

Đôi tình nhân nhỏ trước mặt không tập trung nhìn lên màn ảnh, hai cô bé nữ sinh thì ăn không ngừng, chỉ có người phụ nữ giỏi giang kia là khoanh tay xem phim.

Đi kèm với tiếng nhạc du dương, trên màn ảnh lớn xuất hiện cảnh một bữa tiệc, trên cầu tháng xoắn ốc, hai chàng trai một đen một trắng, một trước một sau, một kiêu ngạo cao quý, một phóng khoáng tiêu diêu từ từ bước xuống...

Đi được một nửa, người thanh niên đằng trước quay lại nói câu gì đó với người phía sau, góc quay tiến gần lại, chàng thanh niên kia nhướn mày, nhìn người trước mặt mà nở một nụ cười như có như không.

Trong chớp mắt đó, dường như có tiếng nổ lớn vang lên trong đầu người xem...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx