sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1256 - 1257 - 1258 - 1259 - 1260

Thời gian đảo mắt cái thì đã đến lễ kỷ niệm thành lập của Thịnh Thế.

Sau cuộc họp hôm đó ở công ty, Tô Dĩ Mạt liền thả lời trong giới giải trí rằng cô ta muốn phong sát Ninh Tịch.

Dù sao Tô Dĩ Mạt cũng là Nhất Tỷ của Thịnh Thế, sức ảnh hưởng của cô ta trong giới giải trí cũng khá lớn rồi lại cộng thêm thế lực đáng mơ ước sau lưng cô ta nữa. vì thế, những ngày này công việc của Ninh Tịch dường như đều dừng lại, ngay cả tư cách tham gia lễ kỉ niệm cũng suýt bị mất.

Cuối cùng là Tô Dĩ Mạt nói với phó tổng Dịch Húc Đông nên Ninh Tịch mới được tham dự.

Cơ hội tốt như vậy đương nhiên cô ta muốn Ninh Tịch mở to mắt ra mà nhìn xem, trong giói giải trí này ai mới là người định đoạt!

Lễ kỷ niệm mỗi năm một lần của Thịnh Thê được tổ chức vô cùng long trọng, huống chi năm nay Đại Boss cũng đến cho nên phó tổng Dịch Húc Đông tốn rất nhiều công sức để lễ kỷ niệm trở nên cực kỳ xa hoa, hơn nữa còn mời rất nhiều truyền thông có sức ảnh hưởng tới.

Đe nâng địa vị trong giới giải trí của Tô Dĩ Mạt lên một nẩc thì Triệu An Hĩnh sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thê này. Cô ta đã sớm léng phéng với truyền thông rằng, Lục Đình Kiêu tham dự lễ kỷ niệm lần này là vì Tô Dĩ Mạt, hơn nữa rất có khả năng sẽ công bố quan hệ vào ngày hôm nay.

Biết vị CEO trong truyền thuyết của Lục thị cũng tham dự thì giới truyền thông đã không thể đợi nổi, huống hồ còn có tin tức nóng hổi như thê đi kèm thì sao bọn họ không kích động cho được...

Tối nay Tô Dĩ Mạt mặc một chiếc váy dạ hội đuôi cá màu trắng của nhãn hiệu mình đại diện - Chanel, khí chất thoát tục khiến cô ta nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ cùng cũng lời tâng bốc tán dương không ngớt.

Tô Dĩ Mạt lăn lộn được đến mức này thì chính bản thân cô ta cũng phải có chút thực lực, ví dụ như hình tượng nữ thần lạnh lùng băng giá này đã được cô ta vận dụng đến trình độ không ai có thể bắt bẻ nổi. Mặc dù chuyện cô ta cộp mác một hình tượng duy nhất khiên người hâm mộ có chút nhàm chán nhưng vẫn có một nhóm lớn nguyện làm fan não tàn của hình tượng này.

Tô Dĩ Mạt vừa bước lên thảm đỏ thì mọi ánh đèn từ máy ảnh của các phóng viên đã thay nhau sáng lên không ngừng.

Sau khi ký tên trên tường, cô ta lập tức bị một đám phóng viên cầm máy ghi âm bao vây lại.

"Dĩ Mạt, hôm nay cô thật là đẹp! Bộ Đôi cánh Nữ Thần của Chanel chỉ có cô mới mặc đẹp được thế này thôi!"

"Dĩ Mạt, hôm nay là lễ kỷ niệm của Thịnh Thế, cô có cảm tưởng gì không?"

"Dĩ Mạt, nghe nói hôm nay Lục tổng của tập đoàn Lục thị cũng tới tham dự, có tin đồn cô với Lục tổng có giao tình rất tốt, xin hỏi đây là thật sao?"

"Ađó là..."

Các phóng viên đang vây lấy phỏng vấn Tô Dĩ Mạt, không biết trong đám người có ai đột nhiên hướng về phía cửa hô lên một tiêng.

Sau đó, những phóng viên đang vây lấy Tô Dĩ Mạt cũng đồng loạt nhìn chằm chằm ra cửa rồi đồng loạt thất thần.

Cuối tấm thảm đỏ, Ninh Tịch diện một chiếc váy dạ hội xa hoa đến mức cực điểm. Chiếc váy kia không biết được làm từ chất liệu gì mà đường cong mềm mại uyển chuyển như dòng nước chảy. Những viên đá quý ngọc ngà được trang trí trên thân váy giống như những ngôi sao trong vũ trụ, những họa tiết thần bí cổ quái tỏa ra hơi thở vô cùng cường đại...

Mà Ninh Tịch mặc như thê này cũng khiến cô trở nên xinh đẹp đến tột cùng, sự lạnh lùng ngạo nghễ của chiếc váy dạ hội khiên hơi thở của người mặc không hề bị át đi chút nào, trái lại nó còn tạo cảm giác một nữ vương lạnh lùng bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh trong thiên hạ...

Sau một lúc lâu, trong đám người ngây ngốc kia cũng vang lên những tiếng thán phục.

"Quá... quá đẹp!"

"Kia... cô gái kia là ai?!"

"Ninh Tịch! Là Ninh Tịch! Trời ơi! Suýt nữa tôi không nhận ra được cô ấy!"

"Trời ơi! Bộ váy cô ấy đang mặc là của nhãn I hiệu nào? Tại sao tôi chưa từng thấy qua! ^ Thiết kê này đúng là sắc sảo!" Rất nhiều người bắt đầu dò hỏi.

"Tôi biết! Đó là một trong những bảo bối trấn điếm của Tắc Linh, tên là Chúng Sinh! Lúc nó mới ra mắt đã khiến biết bao danh viện với đại minh tinh muốn mua lại, nhưng kể cả có trả cái giá trên trời thì Tắc Linh cũng nhất quyết không bán! Ngay cả cho mượn một ngày cũng cực kỳ khó, quan trọng nhất là bộ váy này rất khó có ngưòi chấn áp được nó, dường như không ai dám mặc nó luôn."

"Không ngờ Ninh Tịch lại có thể chấn áp nó một cách hoàn mỹ như vậy! Cô ấy mặc nó khiến tôi có cảm giác mình là "Chúng Sinh" ở dưới chân cô ấy, hoàn toàn bị cô ấy thuần phục!"

"Ôi, má ơi! Anh Tịch của tôi mặc đồ nữ đẹp chết người! Anh Tịch quăng Tô Dĩ Mạt mấy con phố luôn á! Khó trách tại sao Tô Dĩ Mạt lại kiêng kị anh Tịch như vậy!" Một phóng viên là fan hâm mộ của Ninh Tịch giận giữ bất bình nói.

"Nói nhỏ thôi, đừng để Tô Dĩ Mạt nghe được."

Các nhiếp ảnh gia thấy Ninh Tịch xong thì dường như linh cảm bị đốt cháy mãnh liệt, bọn họ rối rít giơ máy ảnh lên.

Có vài người không dám chụp công khai mà len lút chụp lại vài tấm.

Chỉ tiếc là vì lệnh "phong sát" của Tô Dĩ Mạt mà những bức hình này chắc cũng chẳng có cơ hội được lộ ra.

Không chỉ nhiếp ảnh gia mà những phóng viên cũng bị Ninh Tịch làm cho kinh diễm, nhưng mà lại chẳng có ai trong bọn họ dám bước lên phỏng vấn cả.

Mặc dù bị tất cả truyền thông ghẻ lạnh, nhưng Ninh Tịch vẫn giống như nữ vương dạo chơi giữa vườn hoa trong nhà mình, nhàn nhã bước từng bước tiến vào.

Cô chậm rãi bước qua thảm đỏ, đến trước bức tường ký tên thì dừng lại rồi cầm bút ký tên của mình lên.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến mọi người chẳng thể rời mắt.

Lúc mới thấy Tô Dĩ Mạt thì bọn họ còn bị kinh diễm, nhưng hiện giờ đứng trước Ninh Tịch thì Tô Dĩ Mạt thật chẳng còn dư lại chút mảnh vụn nào!

Ninh Tịch này rõ ràng chỉ là một người mới, thậm chí vất cả lắm mới hot được một tý lại bị hại thảm như thế. Lúc này chẳng phải cô nên đau khổ không gượng dậy nổi mới đúng chứ?

Tại sao lại có thể vẫn giữ phong độ mạnh mẽ như vậy?

Người đàn bà này đúng là sinh ra vì giới giải trí, chỉ tiếc hết lần này tới lần khác đều đối nghịch với Tô Dĩ Mạt, này chẳng phải tự tìm chết rồi sao!

Trong cái giới này có quá nhiều những bông hoa sớm nở tối tàn, hôm nay chỉ sợ cũng là cơ hội cuối cùng Ninh Tịch được lộ diện...

Cách đó không xa, Lâm Chi Chi nhìn Ninh Tịch bước từng bưốc đi về phía mình là trong lòng ngổn ngang trăm mối ưu tư, không cách nào nói nên lời.

Một hạt giống tốt như thế mà lại phải dừng bước vào lúc này, mà bản thân cô lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không thể giúp được gì, cảm giác này khiến cô cảm thấy đau như dao cứa vào tim.

Sau nhạc đệm ngăn ngủi này, tiêu điểm của lễ kỷ niệm lại quay về Tô Dĩ Mạt.

So sánh vối Tô Dĩ Mạt được mọi người vây lấy, thì Ninh Tịch chỉ có thể ngồi một góc hẻo lánh gần cuối.

Các khách mời lần lượt đến đầy đủ, bữa tiệc vô cùng linh đình, càng ngày càng náo nhiệt.

"Hôm nay cô Tô đúng là đẹp đến động lòng người!"

"Đúng vậy đúng vậy! có người thật có phúc đó nha..."

Mấy lão tổng của những công ty có hợp tác với Thịnh Thê đều khách khí với Tô Dĩ Mạt, một người trong đó cưồi cười mời rượu nói: "Cô Tô, dù gì chúng ta cũng được coi là bạn cũ, cô đừng quên nói tốt vài câu về tôi trước mặt Lục tổng nhá!"

cảm nhận được hư vinh khi được mọi người vây quanh, chút không vui nho nhỏ do Ninh Tịch mang tới của Tô Dĩ Mạt đã tan thành mây khói, cô ta cũng tự nhiên hào phóng đáp lại với mấy lão tổng kia, thái độ còn có chút ngạo nghễ. Hiện giờ cô ta chính là đại biểu của Lục Đình Kiêu, không thể để người khác coi thường được...

"A!"

"Nhị thiểu! Nhị thiếu!"

"Lục tổng!"

Cùng với tiếng hét chói tai đầy kích động của các cô gái là Lục cảnh Lễ bước vào.

Hôm nay Lục cảnh Lễ mặc một bộ âu phục màu hồng phấn làm nổi bật sự phong lưu của anh ta lên tầm cao mới, khiến cho các cô gái hét chói tai không ngừng.

Trong góc, Ninh Tịch nhìn một cây hồng của Lục cảnh Lễ thì khóe miệng giật giật, nhưng mà cũng chẳng thể phủ nhận là anh ta rất hợp với màu này.

Tô Dĩ Mạt cứ tưởng Lục Đình Kiêu tới, nhìn thấy người đến là Lục cảnh Lễ thì có chút không kìm được thất vọng.

Lương Bích Cầm ở cạnh đùa giỡn: "Chị họ đang mỏi mắt mong chờ sao?"

Tô Dĩ Mạt đỏ bừng mặt giận lẫy mắng một câu: "Đừng nói nhảm!"

Phó giám đốc Dịch Húc Đông thấy Lục cảnh lễ tới thì vội vàng ân cần nghênh đón, rồi khẩn trương nhìn về phía sau lưng Lục cảnh Lễ: "Tổng giám đốc đã tới rồi! vậy Lục tổng..."

Ông ta mất công như thê cũng chỉ vì muốn biểu hiện trước mặt Lục Đình Kiêu thôi, nhỡ đâu người không đến...

"Vừa mới xuống máy bay, đang ưên đường rồi." Lục Cảnh Lễ như cười như không nhìn Dịch Húc Đông: "Yên tâm đi, tối nay anh Hai tôi nhất định sẽ tới."

Dịch Húc Đông cảm thấy giọng điệu của Lục cảnh Lễ cứ là lạ, nhưng mà ông ta cũng chẳng nghĩ nhiều, thở phào nhẹ nhõm một hơi đến thì tốt rồi!

Sau khi nói chuyện với Dịch Húc Đông xong, Lục cảnh Lễ liền bước lên sân khấu sau đó giơ một tay lên ý bảo mọi người yên lặng một chút.

Nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng nhìn về phía anh ta.

Lục Cảnh Lễ cầm mic lên, đôi mắt hoa đào ngập ý cười nhìn mọi người rồi thong thả lên tiếng: "Hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập của Thịnh Thế chúng ta, rất cảm ơn mọi người đã đến dự! Chắc hẳn ai cũng biết, ngày hôm nay anh trai tôi cũng tới... trừ cái này ra thì tôi cho là các cô gái xinh đẹp ngày hôm nay cũng có một phúc lợi rất lớn đó nha!"

Nghe đến đây tất cả mọi người bên dười đều bắt đầu nhỏ tiếng bàn luận.

"A! Phúc lợi!"

"Nhị thiếu, phúc lợi gì thế?"

"Nhị thiếu à, anh nói nhanh đi, đừng thừa nước đục thả câu mà!"

Lục cảnh Lầ tỉnh bơ nhìn về phía góc nào đó rồi mới mở miệng nói: "Những năm trước thì điệu nhảy mở màn đều do tôi thực hiện, nhưng mà năm nay là do... Lục tổng của chúng ta thực hiện!"

"A a a a a."

Lục Cảnh Lễ vừa dứt lời, mọi người lập tức trở nên trở nên kích động.

Lục Cảnh Lễ làm bộ thương tâm: "ơ, hóa ra trước giờ mọi người vẫn thầm chê tôi sao?"

"Đâu có đâu có! Thích Nhị thiểu nhất ấy!"

Các cô gái thấy bộ dạng mất mát của Lục cảnh Lễ tất nhiên lại xúm xít vào trấn an.

Được an ủi đủ rồi, Lục cảnh Lễ mới hài lòng lên tiêng: "Còn bạn nhảy của anh tôi thì chúng ta sẽ chơi một trò chơi mối! Chắc hẳn mọi người đều nhận ra lúc đến thì ai cũng nhận được một tấm thẻ có in một dãy số! cái thẻ này mọi người phải giữ cho kỹ đấy, lát nữa anh tôi sẽ bắt thăm một con số, trúng ai thì người đó sẽ được khiêu vũ với anh tôi đó nha!"

"Vậy nêu Lục tổng bốc thăm phải con trai thì sao?"

"Yên tâm đi, trong hòm chỉ có số của các cồ gái thôi."

Các cô gái nghe vậy thì phấn khích không thôi.

"A a a a a, vậy thì chẳng phải ngay cả tôi cũng có cơ hội được khiêu vũ với Lục tổng sao?"

"Cô mơ đẹp thế, chưa nói đến chuyện cô có vận khí tốt như vậy hay không, cô cho trò bốc thăm này là thật sao?"

"Cũng đúng đó... tám phần người rút được là Tô Dĩ Mạt cho coi! Chúng ta cũng chỉ làm nền cho người ta, đừng nghĩ nhiều cho thêm đau lòng làm gì."

Bởi vì Lục cảnh Lễ vừa tuồn ra một tin tức vô cùng tốt nên khiến toàn trường càng thêm náo nhiệt.

Mặc dù ai cũng biết rõ bạn nhảy của Lục tổng tám phần là Tô Dĩ Mạt rồi, nhưng mà các cô gái khác cũng khó tránh khỏi ôm một chút hy vọng may mắn, nhỡ đâu lại được Lục tổng rút trúng thì sao?

Trong một cái góc không người, Lôi Minh đang cuống cuồng gọi điện thoại: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, tổng giám đốc đã đến rồi, Lục tổng cũng đang trên đường tới đây vậy sao cậu vẫn chưa tới là sao?"

Đầu bên kia vang lên giọng điệu vô cùng gợi đòn của Giang Mục Dã: "Ai nói tôi sắp tới?"

Lôi Minh thiếu chút nữa thì bị tức chết: "Sự kiện lớn như này mà cậu không đến sao? Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì đây? Có chuyện gì gấp sao?"

Giang Mục Dã: "Chơi game."

Lôi Minh: "Mục Dã, coi như là anh cầu xin cậu được không? Cậu chỉ cần lộ cái mặt rồi đi luôn cũng được! Chỉ tốn một giờ chơi game của cậu thôi mà!"

"Đã bảo rồi, không đi." Giang Mục Dẵ không nhịn được cúp máy.

Hừ, còn lâu ông đây mới đến đó nhé, đi để bị ngược cẩu à...

Dưới sân khấu, sau khi Lục cảnh Lễ phát biểu xong thì đôi mắt Lương Bích cầm sáng choang như đèn pha, cô ta kích động kéo tay Tô Dĩ Mạt: "Chị họ, không ngờ Lục tổng lại lãng mạng như vậy!"

Triệu An Hĩnh đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ đắc ý, ánh mắt giễu cợt của cô ta lia về phía Lâm Chi Chi.

Chỉ cần một ngày Tô Dĩ Mạt còn ở đây thì cô ta mãi mãi là người quản lý số một của Thịnh Thế. Lâm Chi Chi có kiêm được vô số mầm mông tốt hơn cũng chả có tác dụng gì!

Tô Dĩ Mạt ngước đôi mắt mong chờ nhìn ra phía cửa, trong miệng lầm bẩm nói: "Là bốc thăm ngẫu nhiên mà, ai mà biết được chứ!"

Triệu An Hĩnh cười nói: "Dĩ Mạt, tất cả mọi thứ tối nay đều do Lục tổng vì cô mà chuẩn bị, trừ cô ra thì làm gì còn ai khác."

Tô Dĩ Mạt cũng khẩn trương mà xem xét lại lớp trang điểm cùng quần áo của mình: "Chị Hình, em trông thê nào? Có chỗ nào không ổn không?"

"Không có không có! Lục tổng nhất định sẽ khuynh đảo vì sắc đẹp của em! Lục tổng vì em mà làm quá nhiều thứ như vậy, phần tình cảm này thật đáng quý!"

Tiếp theo, lễ kỷ niệm được tiến hành trong bầu không khí nhiệt liệt.

Chẳng qua là sự chú ý của mọi người đã dần dần hướng về phía cửa, chờ người sắp xuất hiện.

Thời gian trôi qua từng phút một, Lục Đình Kiêu vẫn chưa hề xuất hiện khiến không ít người nhịn không nổi mà bắt đầu xì xào bàn tán.

"Sao vẫn chưa tới nhỉ! Chắc không phải là không tới luôn chứ?"

"Dù gì công việc của Lục tổng cũng rất bận rộn, nghe nói hôm nay anh ấy vừa mới đi công tác nước ngoài về, vừa xuống sân bay đã đi thẳng tới đây..."

"Lục tổng coi trọng lễ kỷ niệm này thế cơ à?"

"Là coi trọng người nào đó chứ!"

Đang sốt ruột chờ đợi thi phó tổng giám đốc Dịch Húc Đông nhận được một cú điện thoại: "Cái gì? Đến rồi! Được! Được! Tôi biết rồi!"

Dịch Húc Đông mặt mũi phơi phới cúp máy, sau đó gấp gáp chạy bước nhỏ hướng ra cửa, mấy cao tầng của Thịnh Thế cũng lẽo đẽo chạy theo sau.

Ngoài cửa, một chiếc xe ô tô Maybach màu đen lẳng lặng dừng lại.

Đám người lấy Dịch Hức Đông làm đầu xếp thành hai hàng đợi bên ngoài cửa xe.

Người tài xê bước xuống rồi vòng ra đằng sau mở cửa xe, sau đó, một đôi chân thon dài từ bên trong xe bước xuống.

Người xuống mặc một bộ âu phục phẳng phiu màu đen, trên mặt không hề có bất cứ biểu cảm nào. Quanh thân tràn ra hơi thở thuộc về những người đứng trên đỉnh vinh quang...

Người đàn ông này vô cùng đẹp trai, giông như tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ nhất mà thượng đế dành hết tâm tình vào đó. Nhưng mà, vì hơi thô của anh ta quá mạnh mẽ nên chẳng một ai dám khinh nhờ gương mặt ấy.

Dịch Húc Đông lo sợ tiến lên: "Lục... lục tổng! Cuối cùng ngài cũng tới! Mời ngài vào!"

"A A A! Đến rồi!"

"Lục tổng đến rồi!"

"Thật thật! Thật sự là Lục tổng đó!"

"Ôi đẹp trai quá đi mất, ai tới đỡ tôi một cái với!"

"Cô gái chiếm tình yêu của Lục tổng chắc chắn kiếp trước đã cứu toàn thế giới!"

Các cô gái đã kích động đến mức choáng váng trong những tiếng thét the thé.

Nhìn người đàn ông bước từng bước tiến vào trong sự vây quanh của đám cao tầng, anh ta chói mắt đến độ dường như ánh sáng trên toàn thế giới này này đều tập trung hết vào anh ta vậy... Trái tim Tô Dĩ Mạt đập rộn ràng, máu trong người gần như sôi trào.

Cuối cùng vẫn là Lương Bích Cầm nhắc nhở cô ta: "Lục tổng tới rồi kìa! Chị còn ngớ người ra đó làm gì, đi qua đó nhanh lên!"

Triệu An Hinh cũng dành cho cô ta một ánh mắt khích lệ: "Dĩ Mạt, đi đi."

Trong lúc nhất thời, các cô gái ở đây đều dùng ánh mắt ghen tị nhìn Tô Dĩ Mạt như thể muốn đốt cô ta thành than.

Tô Dĩ Mạt hoảng hốt, cô ta đã tưởng tượng ra được cảnh tưởng mình bước từng bước đến rồi người đàn ông kia, rồi anh sẽ nắm lấy tay cô ta, cùng cô ta đi dưới ánh nhìn của tất cả mọi người...

Cuối cùng Tô Dĩ Mạt hít sâu một hơi, cao quý mà ưu nhã đứng lên, dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người mà bước từng bước về phía Lục Đình Kiêu...

Hướng Lục Đình Kiêu đang đi đến và hướng Tô Dĩ Mạt đang đi tới là một đường thẳng, khi cô ta đang cao ngạo lạnh lùng bước về phía trước thì đột nhiên bị một người ngăn lại. Vì thế cô ta bắt buộc phải dừng lại và rơi vào tầm mắt của đoàn người đang đi tới.

Đám cao tầng cạnh Lục Đình Kiêu trừ Lục Cảnh Lễ ra đều tỏ vẻ trêu đùa: "Lục tổng, tối nay ngài để Tô đại mĩ nhân chờ lâu rồi..."

Tô Dĩ Mạt vẫn giữ vẻ nữ thần, nhưng trên mặt lại lộ rả chút thẹn thùng của một cô gái. Cô ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trông như một vị thần trước mắt rồi ngượng ngùng cất tiếng gọi: "Đình Kiêu..."

Cái tên này cô ta đã gọi cả trăm lần trong những giấc mộng của mình, cuối cùng lúc này cũng có cơ hội được gọi trước mặt anh.

Nhưng mà sắc mặt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu lại nhiều hơn mấy phần rét lạnh, anh nhìn người phụ nữ trước mắt này như nhìn một con kiến hôi: "Cô là ai?"

Trong phút chốc...

Toàn trường trở nên tĩnh lặng.

Bất kể là các nghệ sĩ, nhân viên hay các nhà đầu tư thậm chí là các phóng viên đều không thể ngờ Lục Đình Kiêu sẽ phản ứng như vậy...

Chuyện này... chuyện này hoàn toàn khác những gì bọn họ tưởng tượng.

Nội dung cơn ảo tưởng của Tô Dĩ Mạt là được Lục Đình Kiêu dịu dàng nắm lấy tay, không ngờ hiện thực lại cho cô ta ba chữ ấy. Nhất thời mặt cô ta trắng bệch, không còn chút máu đứng ngây ngô ở đó...

Chuyện này là sao?

Chẳng lẽ Lục Đình Kiêu không muốn công khai?

Vậy tại sao anh ấy lại muốn đích thân đến đây còn làm bao nhiêu chuyện như thế?

Lục Cảnh Lễ đứng một bên sờ mũi một cái, trong lòng anh ta còn đang chậc chậc lưỡi. Anh Hai quả nhiên lợi hại quá đi! Chỉ ba chữ đã giết một người trong nháy mắt rồi.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lục Đình Kiêu mặt mũi lạnh tanh lướt qua Tô Dĩ Mạt đi thẳng về phía trước.

Sau khi Lục Đình Kiêu ký tên lên tường thì đám phóng viên kia mới tỉnh lại, bọn họ gần như phát điên mà xông về phía Lục Đình Kiêu.

Phóng viên đầu tiên làm tiên phong nhào đến: "Lục tổng, ngài vừa mới nói ngài không quen cô Tô sao?"

Lục Đình Kiêu: "Tôi phải biết cô ta sao?"

Đám phóng viên: "Ầy... chẳng lẽ ngài không biết scandal của ngài với cô Tô sao?"

Lục Đình Kiêu: "Scandal?"

Phóng biên báo Nam Phương: "Nghe nói tình cảm của ngài với cô Tô tình sâu như bể, nhiều năm qua vẫn luôn đứng sau lưng im lặng ủng hộ cô ấy!"

Phóng viên báo Đệ Nhất Giải Trí: "Chẳng phải hôm nay ngài định nhân dịp lễ kỷ niệm thành lập công ty mà công khai quan hệ của hai người sao?"

Phóng viên báo Thái Dương: "Có tin đồn chắc chắn rằng, cô Tô là bạn gái của ngài!"

...

Đứng trước các ký giả đang kích động cuồng nhiệt mà mồm năm miệng mười như vậy, Lục Đình Kiêu chỉ lạnh mắt nhìn từng người rồi thản nhiên nói: "Ánh mắt của tôi kém như thế sao?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx