sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1281 - 1282 - 1283 - 1284 - 1285

Trên màn hình tràn ngập những cái tít to đùng "Lương Bích Cầm bán dâm"; "Lương Bích Cầm XXX" cùng với những video liên quan...

Và những tin tức "Tô Dĩ Mạt quyên rũ Lục Đình Kiêu không thành công bị đuổi ra ngoài", "Tô Dĩ Mạt bị phong sát" cũng thi nhau giật tít.

Trên mạng đang hỗn loạn cực kỳ.

Mấy ngày trước mọi người còn đang bàn tán chuyện bữa trước của Tô Dĩ Mạt, không ngờ tiếp đó còn phát triển đến mức này.

Cả một buổi sáng, điện thoại của phòng quan hệ công chúng Thịnh Thê sắp nổ đến nơi, xảy ra bê bối như thê này, thoáng chốc Thịnh Thê đã tổn thất mất ba đại tướng.

Dịch Húc Đông thì loay hoay sứt đầu mẻ trán, nhưng những công nhân viên Thịnh Thê bị Tô Dĩ Mạt đàn áp lại vui mừng cực kì, thiếu chút nữa là mở tiệc ăn mừng.

Đối với chuyện này, trong giới giải trí chẳng ai vui hơn Tinh Huy cả.

Tinh Huy đã từng là một công ty đứng đầu trong giới nhưng lại bị Thịnh Thê người đông thể mạnh, nhiều nhân tài mới nổi đè đầu cưỡi cổ, giờ phút này nhìn thấy Thịnh Thế gặp đen đủi làm sao mà không vui cho được, vội vàng tiếp tay ném đá vào luồng dư luận.

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người trong Tinh Huy đều vui vẻ.

Ninh Tuyết Lạc quẳng một phát, cái điện thoại lập tức văng ra xa, vẻ mặt cô ta khó coi cực kì.

"Cái con Tô Dĩ Mạt này rốt cuộc là đang làm cái gì đấy hả?"

Cô ta vẫn đang trông đợi vào Tô Dĩ Mạt ra tay, như thê thì cô ta sẽ có thể mượn dao giết người mà không tốn chút sức nào. Cơ mà, ai mà biết được Tô Dĩ Mạt lại vô dụng như thê chứ.

Mấy ngày trước, lúc người ta còn đang đồn thổi chuyện Tô Dĩ Mạt bị Lục Đình Kiêu từ chối, làm rõ mối quan hệ, Ninh Tuyết Lạc lại chẳng lo lắng gì, mà ngược lại càng tin chắc rằng Tô Dĩ Mạt vì không có ô dù nữa nên sẽ càng vội vàng không màng tới cái gì mà diệt trừ kẻ thù số một - Ninh Tịch mới đúng.

Nghĩ như thế, nên mấy ngày hôm nay tâm trạng của Ninh Tuyết Lạc đều rất tốt, một lòng chờ đợi Ninh Tịch gặp chuyện xúi quẩy, nào đâu biết cuối cùng lại đợi được tin Tô Dĩ Mạt, Lương Bích cầm, Triệu An Hinh toàn quân bị diệt!

Thường Lị đứng bên cạnh chau mày trầm ngâm: "Theo lẽ thường thì Triệu An Hĩnh đáng ra không nên phạm sai lầm kiểu này! Tại sao lại để cho người ta nắm được điểm yếu quan trọng như thê được, còn vừa vặn bị phóng viên tóm được nữa chứ..."

"Ba người mà không đấu lại con tiện nhân đó, một lũ ngu xuẩn!" Ninh Tuyết Lạc tức phát rồ.

"Haizz, thế này thì về sau lại càng khó... không có Tô Dĩ Mạt, Ninh Tịch giờ chẳng phải càng cứng sao! Cô ta là người của Lục cảnh Lễ, dạo này lại đang nổi, tài nguyên của Tô Dĩ Mạt ở bên Lục thị e rằng tất cả sẽ rơi vào tay của cô ta mất thôi..." Trên mặt Thường Lị tràn đầy lo lắng.

Ai có thể nghĩ được, một Ninh Tịch thẳng đuồn đuột chẳng chút khôn khéo nay lại có thể thuận lợi vẫy vùng trong giới giải trí như cá gặp nước, ngay cả Tô Dĩ Mạt cũng thua trong tay cô ta.

Ngầm kỹ lại kể từ lúc Ninh Tịch bước chân vào giới giải trí, từng bước từng bước một đều rất thận trọng, từng bước từng bước một leo lên, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc đến cực điểm.

Thưòng Lị không dám nghĩ tiếp nữa, bằng không cô ta sẽ hối hận đến chết mất.

Chuyện đã đến nước này, chắc chắn là không thể cứu vãn được gì nữa, Ninh Tuyết Lạc nghiến răng trèo trẹo, gọi điện cho Ninh Tịch.

"Alo, Chị à, chúc mừng nha! Không ngờ chị lại lợi hại đến vậy đấy!"

Nhận được cuộc gọi của Ninh Tuyết Lạc, Ninh Tịch ngược lại cũng chẳng có chút bất ngờ nào: "Có chuyện?"

Ninh Tuyết Lạc: "Chúng ta gặp nhau nói chuyện đi."

Ninh Tịch: "Ok!"

Cô cũng cơ bản có thể đoán ra tại sao Ninh Tuyết Lạc lại tìm đến cô, dù sao cũng đang rảnh, đùa giỡn với cô ta cũng vui lắm chứ!

Một tiếng sau, tại phòng riêng của một quán café nào đó.

Ninh Tuyết Lạc vào thẳng vấn đề luôn: "Tôi cũng không quanh co nhiều nữa, tôi nghĩ cô hẳn cũng rất rõ ràng tại sao tôi lại tim cô đúng không. 10% cổ phần trong tay cô, tôi sẽ dùng giá cao gấp ba lần giá thị trường để mua lại!

Đương nhiên, nhiều tiền như vậy trong một thời gian ngắn tôi cũng không thể xoay được toàn bộ, tôi có thể dùng cổ phần của History để thay thê chỗ còn thiếu!"

Lúc nói ra những lời đó, trên mặt Ninh Tuyết Lạc tràn đầy vẻ đau lòng, hiển nhiên nếu như không phải hoàn cảnh bắt buộc thì còn lâu cô ta mới ra cái giá đó.

Ninh Tịch nghe thế liền thấp giọng cười khẽ: "Cổ phần của History..."

Ninh Tuyết Lạc hừ lạnh: "Cô cũng biết hiện giờ cổ phần của History rất có giá trị, yên tâm đi, cô không thiệt đâu mà lo."

Vốn dĩ đang mong Tô Dĩ Mạt chỉnh chết Ninh Tịch, kết quả bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Mà chuyện cổ phần cô ta không thể kéo dài được nữa, để tránh đêm dài lắm mộng, nhiệm vụ cấp bách lúc này là phải mau chóng nắm được 10% cổ phần trong tay Ninh Tịch.

Ninh Tịch thong thả đáp: "Thực ra, đối với số cổ phần của nhà họ Ninh tôi cũng chẳng có chút hứng thú nào."

Nghe đến đó, Ninh Tuyết Lạc tưởng rằng mình có cơ hội, hai mắt lập tức sáng ngời.

Nhưng, ngay sau đó Ninh Tịch lại nói tiếp: "Chẳng qua ấy mà... dù tôi có vứt cho chó cũng sẽ không đưa cho cô."

"Cô..." Ninh Tuyết Lạc đập bàn đứng bật dậy.

Đây rõ ràng là đang châm chọc cô ta không bằng một con chó đây mà!

Trong mắt Ninh Tuyết Lạc hiện lên vẻ âm u: "Ninh Tịch, cô đừng có quên, nhược điểm của cô vẫn còn đang nằm trong tay tôi! Nếu như tôi tung chuyện xấu năm đó của cô ra..."

Ninh Tịch nghe thế cũng chẳng có vẻ gì là để tâm, từ từ ngẩng lên thong thả nói, "Để đến lúc đó xem xem, chuyện bê bối của tôi năm đó nóng sốt hơn, hay là chuyện "giả thiên kim" của cô nóng sốt hơn!"

Vẻ mặt của Ninh Tuyết Lạc thoắt cái đã thay đổi, tức đến mức suýt ói máu.

Cuối cùng cả hai đều chẳng vui vẻ gì mà ra về.

Thật ra người nhà họ Ninh này cũng ăn ý thật, cô vừa mới gặp Ninh Tuyết Lạc thì ngay sau đó Ninh Diệu Bang đã gọi đến rồi.

"Cháu gái ngoan à! Có thời gian không đi ăn bữa cơm nhé? Chú mời!"

Đối với cái loại đàn ông cặn bã cưới vợ rồi còn trăm phương ngàn kế lừa gạt vợ mình, con riêng thì hết đứa này đến đứa nọ, dồn ép vợ mình trở đến điên loạn, Ninh Tịch buồn nôn đến mức ngay cả ứng phó qua quýt cũng chẳng thèm, cứ thế cúp máy luôn.

Thấy thời gian cũng không còn nhiều, Ninh Tịch quay về nhà thay đồ nam, sau đó đi đến địa điểm casting ở bộ phận truyền thông của Lục thị.

Đoạn quảng cáo phim ngắn mà tập đoàn Lục thị đổ một khoản tiền lớn vào để thực hiện có tên là Bảy Ngày, mời bảy ngôi sao nam nổi tiếng nhất hiện nay, đại diện cho bảy ngành quan trọng nhất của tập đoàn Lục thị cũng như các hạng mục quan trọng, mức độ ảnh hưởng là vô cùng lớn.

Dù rằng công nhân viên của tập đoàn Lục Thị dưới sự dạy dỗ của Lục Đình Kiêu, ai nấy đều vô cùng chuyên nghiệp, nhưng biết được hôm nay có bảy vị nam thần phong cách khác nhau đến đây casting, tất cả đều không kiểm soát nổi, người thì ở đây cơ mà hồn lại không biết bay đi nơi nào.

Lúc Ninh Tịch đến, cả tòa nhà văn phòng liên tục vang lên những tiếng thét chói tai, cái gã tóc nhuộm vàng khè, đeo kính râm to đùng, miệng cười đểu bị một đám nhân viên nữ quây xung quanh... không phải là Giang Mục Dã thì còn ai trồng khoai đất này nữa!

Nhìn phản ứng của các cô nhân viên đó là biết giờ này Lục Đình Kiêu đang đi thị sát chưa về tới công ty rồi.

Không biết là ai trong đám người nhìn thấy Ninh Tịch hét to một tiếng, ngay sau đó đám nữ nhân viên đang vây kín xung quanh Giang Mục Dã liền lập tức bổ nhào về phía Ninh Tịch.

"Anh Tịch! Anh Tịch! Anh Tịch..."

"Chồng ơi!"

"Nam thần, em yêu anh!"

...

"Chậm thôi, cẩn thận ngã nào!" Ninh Tịch đỡ một cô gái suýt nữa bị người khác xô ngã lên.

"A a a a a a." Đáp lại lời cô là tiếng hét đầy kích động của các cô gái.

Đằng sau lưng Giang Mục Dã vẫn duy trì tư thế cầm bút ký tên hóa đá trong không khí: "..."

Nhìn thấy sự nhiệt tình đến mức đáng sợ của đám con gái dành cho Ninh Tịch, nội tâm Giang Mục Dã gần như sụp đổ!

Không lâu trước đó anh ta còn đắc ý nói với Ninh Tịch cô vẫn còn kém anh ta nhiều lắm, thế mà ngoắt một phát đã biến thành "Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát..."

Còn một chuyện khiến anh ta dị ứng hơn nữa là, khoảng thời gian trước anh ta và Ninh Tịch đều có mặt trong bảng: Bảng xếp hạng các nam thần mà con gái muốn ngủ cùng nhất!

Giang Mục Dã liên tục vô địch bao nhiêu năm thế mà không thể ngờ được, năm nay thế nhưng lại bị Ninh Tịch soán ngôi, đá xuống dưới.

Tối hôm qua lúc Lôi Minh share lại cái ảnh đó cho anh ta xem, Giang Mục Dã tý nữa thì ói một búng máu lên cái máy chơi game.

Cái tên đứng đầu đỏ rực in đậm kia rõ ràng chính là Ninh Tịch!

Đù mé nhà nó, anh ta bị đá xuống!

Hơn nữa, người đá anh ta xuống còn là bạn gái cũ nữa chứ...

Vui quá ta, anh ta quả thực sắp khóc ra máu rồi đây này.

Nói chứ, đây là bảng xếp hạng của ngôi sao nam cơ mà? Tại sao một đứa con gái như cô ta có thể nhảy vào được chứ! Cái bảng xếp hạng này có còn tí uy tín danh dự nào không đấy! Anh ta quả thật muốn gọi điện chửi cho một trận.

Tối hôm qua đã chịu đủ kích thích rồi, giờ phút này còn tận mắt nhìn thấy cảnh này nữa, Giang Mục Dã cảm thấy trái tim thật mệt mỏi quá đi mất, thật muốn rút lui khỏi giới giải trí quá Q.Q!

"Này... Mọi người..." Có ai để ý đến tôi một chút không?

Nhưng mà các cô gái đã bị Ninh Tịch làm cho mê muội đầu óc rồi, ai nấy đều là nhân tài tinh anh cổ cồn trắng1 cao cấp đấy nhé. Thế mà giờ này, đứng trước mặt Ninh Tịch đều bóp giọng thỏ thẻ như cô bé con mới biết yêu, làm anh ta đau mắt quá đi mất thôi!

1 Cổ cồn trắng: là những chuyên gia được trả lương hoặc những công nhân có học vấn cao công tác ở các lĩnh vực văn phòng bán chuyên nghiệp, hành chính, sales. Lực lượng này có nghề nghiệp và năng lực trái ngược với các công nhân cổ xanh vốn công tác trong các lĩnh vực cần đến lao động tay chân. Đây là khái niệm dùng ở Việt Nam từ thời Pháp thuộc. Ở Pháp người ta gọi công nhân là những người col-bleu (cổ áo màu xanh - tức mặc áo xanh), còn những viên chức văn phòng thì gọi là col-blanc (tương tự: mặc áo trắng).

Tình hình dần dần có chút mất kiểm soát, ngay đến tổng thư ký của Lục Đình Kiêu kiêm ủy viên ban kỷ luật và tác phong - Liễu Nhược Hoa cũng đang trong cơn mê trai thì những cô gái khác đương nhiên chẳng còn kiêng kị cái gì nữa rồi.

Đúng vào lúc này, cửa thang máy "ting" một tiếng, tiếng bước chân mạnh mẽ trầm ổn nhưng khiến cho đám nhân viên sợ mất mật vang lên.

Người đàn ông sải bước đến gần, ánh mắt lạnh lùng sắc bén liếc qua đám người một cái.

Cả đám nhân viên im thin thít, không dám phát ra tiếng nào.

Liễu Nhược Hoa đẩy gọng kính trên mặt lên, lập tức nghiêm mặt, lạnh giọng quát: "Đang làm cái gì thế hả? Còn ra thể thống gì nữa không! Mau quay lại làm việc đi.

Tất cả các nữ nhân viên lập tức ào ào tản đi, trong bụng đang bĩu môi lè lưỡi nói thầm, chị Liễu, hình như vừa nãy chị là người điên cuồng nhất còn gì, thiếu tý nữa là cởi luôn áo ra cho người ta ký cơ mà.

Đám nhân viên lại tiếp tục trạng thái vùi đầu vào công việc, ánh mắt Lục Đình Kiêu im lặng không một tiếng động quay sang nhìn Ninh Tịch.

Ninh Tịch cung kính đi đến trước mặt anh chào hỏi đàng hoàng: "Lục tổng, chào ngài!"

"Ừm." Lục Đình Kiêu khẽ gật đầu một cái sau đó đi về phía văn phòng của mình.

Có trời mới biết... anh muốn kéo vợ mình vào phòng làm việc đến như thế nào!

Sau khi Lục Đình Kiêu vào phòng làm việc rồi, bên ngoài mới khôi phục lại những tiếng thầm thì.

"Tiếc thế, sao Boss lại về sớm thế nhỉ? Chẳng phải bảo là chiều mới về à?"

"Đau lòng quá đi mất, cơ hội tốt như thế này mà lại... tuy rằng anh Tịch là "tân sủng" của tôi, nhưng tôi cũng rất muốn được các nam thần khác ký tên mà!"

"Người vui nhất chắc chính là trưởng phòng Diệp rồi, tôi thật sự nghi ngờ cô ấy làm ra cái quảng cáo này là đang lợi dụng việc công làm việc tư!"

Nói đến đây, thư ký Tiểu Triệu đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền nói: "Người vui nhất chẳng phải là nữ chính đóng quảng cáo này hay sao? Đóng cặp với bảy vị nam thần cùng một lúc còn gì!"

"Đúng đó! Nữ chính là ai nha?"

Tiểu Triệu lắc đầu: "Cái này tôi cũng không rõ, hỏi thăm trưởng phòng Diệp mấy lần mà cô ấy đều không nói, kín miệng lắm ý!"

Giang Mục Dã nhìn theo bóng Lục Đình Kiêu bưốc vào phòng làm việc mà khóe miệng cứng đờ, sao về đúng lúc thê?

Có cần căn chuẩn thê không, ngay cả con gái cũng đề phòng cơ à.

Không có các cô nhân viên chắn đường, Ninh Tịch và Giang Mục Dã cùng nhau đi về phía bộ phận truyền thông ở cuối hành lang.

Giang Mục Dã vừa đi vừa liếc liếc nhìn Ninh Tịch hầm hầm hừ hừ nói: "Ninh Tiểu Tịch, bây giờ bà biến thành kẻ sợ vợ rồi đấy à?"

Ninh Tịch nhướng mày liếc xéo anh ta một cái: "Tôi thích thê đấy!"

Giang Mục Dã ghê hết cả răng: "Hồi đó đứa nào luôn mồm bảo yêu tự do, không thích bị trói buộc hả, bây giờ bị người ta trói rõ chặt, lòng yêu tự do của bà chẳng lẽ không đau à?"

Ninh Tịch: "Đau mà đổi lại được bảo bối nhà tôi, có đau một trăm lần tôi cũng chịu!"

Giang Mục Dã:

Cho mày hỏi ngu này, cho mày hỏi ngu này! Chịu thiệt bao nhiêu lần rồi mà tại sao vẫn còn muốn đấu võ mồm với cái đứa con gái này làm gì thê không biết!

Lúc này, Giang Mục Dã và Ninh Tịch vừa hay đi ngang qua văn phòng của Lục Đình Kiêu, cả hai vừa mới đi xa mấy bước, Lục Đình Kiêu hình như có việc đẩy cửa đi ra đúng lúc nghe được đoạn đối thoại đó, trong đôi mắt lành lạnh thoắt cái liền sáng lạn rực rỡ như mặt trời.

Giang Mục Dã và Ninh Tịch vừa bước vào bộ phận truyền thông liền nhìn thấy trong phòng đã có mấy người ngồi đó rồi.

Trên cái sofa da đối diện cửa, có hai người đàn ông mỗi người ngồi một đầu.

Người mặc bộ quần áo thể thao thoải mái là Tần Nhiên, người đeo tai nghe nghe nhạc chính là Hàn Duẫn Thừa.

Tưỏng mạo của cả hai người đều vô cùng anh tuấn, từng là thành viên nòng cốt của nhóm nhạc nam cực kì nổi tiếng CMT, sau đó thì có chút mâu thuẫn mà tách ra, cả hai giờ đều phát triển theo con đường Tiểu Thịt Tươi. Bọn họ vẫn giữ mối quan hệ cạnh tranh đến bây giờ, nhìn vào bầu không khí này quả nhiên là đúng như lời đồn, quan hệ của bọn họ rất căng thẳng.

Người đàn ông mặc sơ mi trắng ngồi trên ghê cạnh cửa sổ, gương mặt có thể cho là dịu dàng ấm áp, tay cầm một quyển sách đọc rất chăm chú chính là Lạc Phàm của Tinh Huy!

Người cuối cùng mặc áo da, miệng chóp chép nhai kẹo cao su, tóc vuốt keo dựng đứng nổi loạn chính là Lý Nhạc Khải của Phong Hành.

Chậc chậc chậc...

Ninh Tịch nhìn thấy cảnh tưởng này, không nhịn được mà cảm thán một câu: quả thật là đại tiệc nhan sắc mà!

Chỉ sợ cả cái đất Trung Quốc này cũng chỉ có mình tập đoàn Lục thị mới có sức ảnh hưởng lớn như thế, tập hợp đủ cả mấy người này lại.

Bàn về danh tiêng, Ninh Tịch chẳng qua chỉ mới nổi lên mấy ngày gần đây, mà mẩy vị có mặt ở đây bao gồm cả Giang Mục Dã đều đã thành danh từ lâu. Trong giới giải trí này bọn họ có thể hô mua gọi gió, mỗi một người bọn họ đều có một lượng fan trung thành cực lớn sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa vì bọn họ.

Nhưng mà, Tần Nhiên, Hàn Duẫn Thừa, Lạc Phàm, Lý Nhạc Khải... một hai ba bốn, cộng thêm cô và Giang Mục Dã vào nữa tổng cộng cũng mới có sáu người, hình như vẫn còn một người nữa chưa đến?

"Ninh Tịch, Mục Dã, hai người đến rồi, mau ngồi xuống đi! Chờ thêm một chút nữa nha, đợi Mạc Thần Tu nữa, mọi người đến đủ là chúng ta có thể bắt đầu rồi!" Diệp Dĩnh khách khí chào hỏi hai người.

Diệp Dĩnh vừa mới dứt lời, biểu cảm trên mặt của Ninh Tịch liền ngẩn ra luôn.

Mạc... Thần Tu?

Vừa nãy có phải cô... nghe nhầm không vậy?

"Ninh Tiểu Tịch, cái mặt bà làm sao thế?" Tìm một chỗ ngồi xuống rồi, Giang Mục Dã bỗng phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Ninh Tịch liền hiếu kỳ hỏi.

Ninh Tịch day day huyệt giữa trán mà vẫn không thấy hết đau, trên gương mặt trầm lặng là biểu cảm xúi quẩy đến tận mạng.

Giang Mục Dã nhíu mày: "Lẽ nào bà quen Mạc Thần Tu? Hai người có thù oán gì mà khiến cái mặt bà ra thế này?"

Ninh Tịch quăng cho Giang Mục Dã một cái liếc sắc lẻm.

Giang Mục Dã bị cô lườm nổi hết cả da gà da vịt lên: "Tôi đang hỏi bà đấy, bà nhìn tôi làm gì?"

Ninh Tịch tỏ vẻ "Thôi chuyện đã thế thì binh đến tướng chặn vậy", cô bất lực nói: "Trước đây có ân oán gì á, tôi và Mạc Thần Tu không khác tình huống giữa tôi với ông là mấy..."

Giang Mục Dã lập tức trợn tròn mắt: "Fuck!Mạc Thần Tu cũng là bạn trai cũ của bà?"

Ninh Tịch vắt chân lên gối, ngẩng mặt lên trời, biểu cảm cuộc đời này sao mà thật đen đủi.

Hừm! Cô biết ngay mà, ông trời làm sao mà tốt bụng để cho cô sống yên ổn thuận lợi như thê được!

Đào hoa kiếp của cô, quả nhiên lại đến rồi...

Đôi mắt của Giang Mục Dã trợn tròn lên như hai cái đèn pha, nhưng một lúc sau ngẫm nghĩ kỹ lại tác phong của cái tên Mạc Thần Tu đó thì đúng là chẳng thấy kì lạ chút nào.

Giang Mục Dã bóp trán, thở phì phì đè giọng xuống nói: "Bà đúng là đồ... tưởng mình là vị thần bảo vệ các thiêu nữ thật đấy à! Đi đến đâu cũng thay trời hành đạo, tự chọc cho mình một đống hoa đào nát... để tôi xem bây giờ bà xử lý hậu quả thê nào! Không phải ai cũng dễ tính như tôi đâu!"

Ninh Tịch lại thở dài, lúc đầu cô sống như con thú hoang ấy, có sợ cái quái gì đâu, đương nhiên là muốn làm gì thì làm rồi, nào đâu biết có ngày hôm nay chứ.

Giang Mục Dã nhìn cái vẻ sầu muộn não nề của cô thì lại mềm lòng, không yên tâm hỏi, "Khoảng thời gian sau khi bà về nước, bà đến gặp bác sĩ tâm lý chưa? Lúc ở nước ngoài thì thôi, không ai biết bà, nhưng về nước rồi có lên cơn lần nào không?"

Giọng của Giang Mục Dã nghiêm túc hẳn lên.

Ninh Tịch lắc đầu, gương mặt hiện lên vẻ nhớ lại: "Bác sĩ Smith nói với tôi là, từ cái lúc tôi quyết định về nước thì tôi đã hết bệnh rồi."

Giang Mục Dã nghe thê vẻ mặt mới dịu đi, anh ta cũng hiểu được chút chút ý tứ của bác sĩ Smith.

Đối với Ninh Tịch mà nói, sau khi có mục tiêu và động lực sống, điều đó đồng nghĩa với việc cô có một cuộc sống mới.

"Sau đó có mấy lần tâm trạng không vui cải trang đến quán bar đập mấy thằng cặn bã một trận, nhưng mà lúc đó tôi vẫn chưa nổi, chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu." Ninh Tịch nói.

Giang Mục Dã nghĩ nghĩ rồi cũng cảm thấy mình hình như hơi nhiều chuyện rồi.

Bây giờ đã có "bác sĩ tâm lý" Lục Đình Kiêu ở đây, ngày nào cũng vui vẻ thì cần đến bác sĩ gì chứ.

Nói đến đó, đột nhiên Giang Mục Dã sáp đến cạnh Ninh Tịch, mặt mũi sáng ngời: "Êu, chuyện giữa bà và Mạc Thần Tu rốt cuộc là như thê nào đấy, mau kể tôi nghe đê!"

Nêu cái gã đó còn thảm hơn cả anh, anh cũng có chút gọi là an ủi chứ, đúng không!

Ninh Tịch phủi tay Giang Mục Dã ra như đang phủi bụi. "Nam nữ thụ thụ bất thân, chú ý một chút."

Giang Mục Dã liếc mấy tên đàn ông mỗi thằng một việc riêng trong phòng: "Chú ý cái khỉ! Bà nhìn xem, ở đây có ai coi bà là con gái không?"

Ninh Tịch:"..."

Được rồi, mọi người nhìn thấy cái dáng vẻ cô bá vai bá cổ Giang Mục Dã này mà ai nấy đều thản nhiên vô cùng, chẳng có bẩt cứ phản ứng gì cả.

"Mau nói đi!" Giang Mục Dã giục.

Khóe miệng Ninh Tịch cứng đờ: "Trình độ lắm chuyện của ông gần bằng ông cậu Hai nhà ông rồi đấy!"

cùng lúc đó, trong văn phòng của Lục Đình Kiêu.

Lục cảnh Lễ lao vào như một cơn gió: "Anh Hai! sắp mất vợ rồi kìa! Anh còn ngồi đây làm gì nữa!"

Lời kịch quen thuộc vô cùng.

Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên khỏi một đám công văn, nhìn Lục cảnh Lễ một cái sau đó tiếp tục làm việc tiếp, dáng vẻ nhẹ tênh như gió thoảng mây bay.

Sự bình thản thuộc về chính cung nương nương.

Huống hồ anh vừa được vợ yêu cho một cái kẹo ngọt to đùng rồi mà.

Lục cảnh Lễ cuống quýt, hoàng đê không vội, thái giám đã lo cuống đít rồi: "Ôi anh ơi! Anh đừng có tảng lờ em nữa! Lần này nghiêm trọng lắm đấy! Báo động cấp một luôn! Không, cấp đặc biệt! Sáu đứa! Tiểu Tịch Tịch phải làm việc với sáu mỹ nam như hoa như ngọc cùng một lúc đấy!"

Lục Đình Kiêu vẫn chẳng có phản ứng gì.

Lục Cảnh Lễ nóng hết cả ruột: "Bạn trai cũ của Tiểu Tịch Tịch rải khắp giới giải trí, nhỡ đâu trong sáu đứa đó có một đứa là bạn trai cũ thì làm thế nào! À, không phải, Giang Mục Dẵ đã là một tên rồi, nhỡ đâu thêm một tên nữa thì làm thê nào?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx