sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1296 - 1297 - 1298 - 1299 - 1300

Quá là kỳ diệu?

Một người có thể thay đổi mạnh mẽ đến thế sao?

Có đánh chết anh ta cũng không tin đây là cùng một người!

Vì quá kinh ngạc, Tần Nhiên theo phản xạ liền vươn tay về phía ngực Ninh Tịch.

Ngay sau đó, cô gái vốn đang ngượng ngùng, e thẹn bỗng nhanh như chớp nắm lấy cổ tay Tần Nhiên chặn lại.

Tần Nhiên kêu thảm một tiếng: "A a a a a a a đau đau đau! Người anh em! Đại ca à! Buông tay đi! Em sai rồi, em sai rồi! Anh là Ninh Tịch! Là Ninh Tịch không có sai đâu!"

Lúc này Ninh Tịch mới buôn tay Tần Nhiên ra: "Tính sờ đâu đấy?"

Tần Nhiên sợ hãi nhỏ giọng: "Chẳng qua là em kinh ngạc quá thôi mà, em sai rồi, lần sau em tuyệt đối không dám nữa đâu anh ơi!"

Khi thấy Tần Nhiên phải trả một cái giá quá lớn như vậy, mọi người cuối cùng cũng chịu tin, cô gái trước mắt với chàng trai ban nãy thật sự là cùng một người.

Trong khi những người khác đều vây lấy Ninh Tịch thì Giang Mục Dã lại chú ý tới Mạc Thần Tu.

Anh thấy tên kia sau khi thấy Ninh Tịch đi ra sắc mặt liền thay đổi, tiếp đó khi thấy một màn giữa Ninh Tịch và Tần Nhiên, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng, không biết tên này rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa...

Kế tiếp, Ninh Tịch còn phải diễn các trích đoạn nhỏ với sáu người còn lại, chờ tới lúc về e là cũng muộn mất rồi.

Vậy nên Ninh Tịch gửi tin nhắn cho Lục Đình Kiêu, bảo anh cứ về trước, sau khi cô xong việc sẽ tới thẳng Bạch Kim Đế Cung luôn.

Cảnh đóng cặp với mấy người khác cũng xem là thuận lợi, cuối cùng cũng tới lượt Mạc Thần Tu.

Mạch Hoài An chỉ vào một đoạn nhỏ: "Thử đoạn tình cờ gặp nhau trong mưa này đi!"

Tình tiết này là đoạn nữ chính gặp được tổng tài dưới cơn mưa, tổng tài cởi áo khoác che cho hai người cùng chạy đi...

Thấy Mạc Thần Tu từ nãy tới giờ tâm trạng có vẻ bất ổn, Mạch Hoài An hơi lo lắng: "Thần Tu, cảnh này ổn không?"

Haiz, cái tên Mạc Thần Tu này cứ như con nhím xù lông vậy! Tốt nhất đừng có giở trò gì nữa!

Mạc Thần Tu bực bội nói: "Sao cũng được!"

"Được, vậy bắt đầu đi!" Mạch Hoài An nói.

Cảnh diễn bắt đầu.

Ninh Tịch làm động tác đưa tay lên che mưa trên đầu: "Mạc... tổng giám đốc Mạc, sao anh lại ở đây?"

Mạc Thần Tu không nói gì, nhanh chóng cởi chiếc áo vest trên người ra, che lên đầu cô gái: "Đi thôi!"

"Ừm..." Ninh Tịch căng thẳng gật đầu, chui vào chiếc áo của người đàn ông kia, ngay lập tức được cánh tay anh ôm lấy, hai người cùng chạy tới chỗ cách đó không xa để trú mưa...

"Cắt! Rất tốt!" Mạch Hoài An hô cắt xong cuối cùng cũng có thể thở phào: "Thần Tu à, cậu diễn như vậy chẳng phải rất tốt sao, tôi nói cậu nghe..."

Còn chưa nói xong, Mạch Thần Tu bỗng tóm lấy tay Ninh Tịch, sau đó kéo cô chạy như bay ra ngoài...

Lúc mọi người phát hiện ra, Ninh Tịch đã bị Mạc Thần Tu kéo đi không thấy bóng dáng đâu nữa rồi!

Mạch Hoài An sững sờ: "Cái gì thế..."

Giang Mục Dã là người đầu tiên đứng dậy đuổi theo.

Diệp Dĩnh không yên tâm, sợ Mạc Thần Tu lại gây ra chuyện nên cũng vội vàng chạy đi: "Thần Tu, anh đi đâu thế..."

Tần Nhiên nhíu mày: "Ôi, chuyện gì thế này? Xong việc rồi giờ lại tới tiết mục đánh nhau à? Ninh Tịch mặc đồ nữ mà anh ta cũng đánh được ấy hả?"

Hàn Duẫn Thừa nheo nheo mắt: "Hai người này chắc chắn từng có gì đó với nhau."

Tần Nhiên vội nói: "Nói thừa, hơn nữa mối quan hệ này chắc chắn không thua gì so với ân oán với Lí Nhạc Khải đâu, đúng là càng ngày càng thú vị đây!"

Lúc Giang Mục Dã và Diệp Dĩnh đuổi theo tới nơi thì đã chậm mất một bước, Ninh Tịch và Mạc Thần Tu sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

"Chết tiệt!" Giang Mục Dã chửi một câu.

Diệp Dĩnh tỏ ra sốt sắng, lo lắng không thôi: "Làm sao giờ, phải mau tìm được người! Chắc Ninh Tịch sẽ không sao chứ?"

Giang Mục Dã nhìn cô, thở dài nói: "Tôi cũng sợ Ninh Tịch không nhịn nổi mà đánh tàn phế tên đó mất..."

Diệp Dính: "Hả?"

...

Cùng lúc đó, trên tầng thượng không người.

Mạc Thần Tu chặn lại lối ra duy nhất, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nghiến răng nhả ra hai chữ: "Đường Tịch..."

Hồi đó, lúc Ninh Tịch chỉnh Mạc Thần Tu cô dùng thân phận giả của mình là Đường Tịch, nên mới khiến anh ta bao lâu nay luôn nghĩ cô là đàn ông, mãi cho tới khi cô đóng bộ phim Người Tìm Mộng kia.

Sau khi vô tình thấy chàng trai trong phim, Mạc Thần Tu liền đơ cả người.

Khiến anh ta sững sờ hơn là, không ngờ chàng trai này lại là một cô gái đóng giả trai!

Ninh Tịch... Đường Tịch...

Rốt cuộc hai người này có phải là một người không...

Sau khi Mạc Thần Tu biết được chuyện này, cả ngày đều đắm chìm trong sự giằng co, nhưng lại không dám xác nhận, mãi cho đến cơ hội lần này.

Trước lúc tới đây, anh ta cũng do dự mất mấy hồi nên mới tới muộn như vậy.

Thế nhưng, ngay giây phút mới gặp mặt anh ta liền biết, người trước mặt mình chính là Đường Tịch! Chính là Đường Tịch chứ không phải ai khác!

Anh ta phải cố gắng kiềm chế hết sức mới không bổ nhào tới ngay lúc đó, nhưng sự căm phẫn trong lòng lại không có cách nào giảm bớt được, thế nên anh ta mới cố tình gây sự với Lí Nhạc Khải.

Mạc Thần Tu bước từng bước tiến lại gần, sắc mặt vô cùng kém, "Tròn ba năm rồi, cô để tôi tìm cô cũng khổ quá nhỉ!"

Ninh Tịch khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói: "Hửm? Tìm tôi làm gì?"

"Sau lần đó, tôi không cương lên được với phụ nữ nữa, cô nói xem tôi tìm cô làm gì!" Mạc Thần Tu hận không thể bóp chết người trước mặt.

Ninh Tịch nghe vậy hơi giật mình, đệch mẹ! Tên Mạc Thần Tu này bị liệt thật rồi à?

Cô thật sự có chút bất ngờ đấy...

Còn tưởng cùng lắm cũng chỉ chỉnh anh ta có chút, để anh ta hơi ám ảnh tâm lí tí thôi, không ngờ tác dụng lại mạnh thế này! Cô đúng là giỏi quá mà! Cô phục cô quá!

Hóa ra hình tượng cấm dục của Mạc Thần Tu không phải chỉ là giả bộ, mà anh ta thật sự không dậy nổi hứng thú với phụ nữ nữa.

Ninh Tịch trầm ngâm một hồi, sau đó nói: "Thế nên... anh muốn chơi "gay" với tôi à?"

"Câm miệng!" Mạc Thần Tu bỗng như một con mèo bị giẫm phải đuôi.

Giờ anh ta không muốn nghe thấy cái chữ "gay" này chút nào hết, đồng âm cũng không được!

Mạc Thần Tu nổi đầy gân xanh trên trán: "Đường Tịch, cô nghe cho rõ tôi nói đây, trước mắt cô chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là hẹn hò với tôi!"

Lúc nói xong câu này, trên mặt Mạc Thần Tu có hơi mất tự nhiên, anh ta lại bồi thêm một câu: "Hừ, ít nhất cô còn là phụ nữ không phải sao?"

Có trời mới biết lúc anh ta phát hiện mình có cảm giác với Ninh Tịch mặc đồ nữ anh ta có tâm trạng thế nào...

Anh ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ phải nói lời từ biệt với phụ nữ, cả đời này sẽ không "lên" được nữa chứ.

Tất nhiên lúc nói ra miệng thì anh ta chắc chắn không thể thừa nhận chuyện này được!

Ninh Tịch nhún vai, trưng ra vẻ mặt tội lỗi: "Thật ngại quá, tôi có bạn trai mất rồi!"

Mạc Thần Tu ngẩn ra, sau đó lại tỏ ra không có ngại gì hết: "Không sao, tôi không để bụng chuyện đó."

Chết tiệt, trong lúc anh ta sống từng ngày trong dằn vặt và đau khổ thì cô lại vui vẻ không hề có chút trách nhiệm nào mà đi có bạn trai!

Ninh Tịch lườm anh ta: "Anh không để ý nhưng tôi để ý được không? Anh tưởng ai cũng vô liêm sỉ như anh chắc!"

Mạc Thần Tu nheo mắt lại, "Thế nghĩa là cô đang từ chối tôi đấy à?"

Ninh Tịch: "Phí lời!"

Mạc Thần Tu cười lạnh một tiếng: "Theo tôi được biết, thời gian này cô không được phép yêu đương có đúng không? Cô không sợ tôi vạch trần cô à!"

Ninh Tịch cười ha hả: "Anh tưởng có mình anh biết vạch chắc? Tôi thấy cái tin Mạc Thân Tu gặp trở ngại trong chuyện đó, từ giờ không "lên" nổi nữa còn gây shock hơn đấy?"

Mạc Thần Tu: "Cô..."

Mạc Thần Tu nghiến răng, lại tiến gần hơn một bước: "Có muốn tôi chứng minh cho cô xem rốt cuộc tôi có "lên" được hay không không?"

Thật ra, lúc này anh ta thật sự cũng không thể chờ được nữa, muốn thử lắm rồi...

Tuy giờ cô đang mặc đồ nữ khiến anh ta có cảm giác, nhưng dù sao cũng vẫn chưa thể chắc chắn hoàn toàn được.

Ninh Tịch nheo mắt lại học theo giọng điệu của anh ta, lạnh lùng nói: "Vậy để tôi chứng minh cho anh biết, bất kể anh có "lên" được hay không, giờ tôi cũng đều có thể khiến anh sau này không thể "lên" được nữa?"

Mạc Thần Tu nghe vậy thì theo phản xạ mà lùi lại ba bước, cảnh giác nhìn cô.

Cô gái chết tiệt này, sao một đứa con gái mà lại đánh nhau giỏi thế chứ.

Chính vì nó mà khi ấy anh ta không nghi ngờ gì về giới tính của cô!

"Né ra đi! Ông đây còn phải về nhà với vợ!" Ninh Tịch đẩy Mạc Thần Tu đang chắn đường ra, nghênh ngang bước đi.

Sắc mặt Mạc Thần Tu khó coi vô cùng: "Đường Tịch! Cô cứ đợi đấy cho tôi!"

Chết tiệt, không ngờ cô ấy lại có bạn trai thật?

Rốt cuộc người đó là ai nhỉ?

Chẳng lẽ... chẳng lẽ là Giang Mục Dã?

Mạc Thần Tu càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Ninh Tịch vừa ra đã thấy Giang Mục Dã đứng xiêu vẹo ở lối đi.

Thấy cô xuống, Giang Mục Dã liền nhìn về phía sau cô: "Không gây ra án mạng chứ?"

Ninh Tịch lườm một phát: "Ông xem lúc tôi đánh ông, có lần nào xảy ra án mạng không?"

Giang Mục Dã đầu đầy hắc tuyến: "Bà có thể đừng lấy tôi ra làm ví dụ được không? Cảm ơn!"

Ninh Tịch xua tay: "Đi thôi, về nhà nào!"

"Phải rồi, bà còn chưa nói cho tôi biết, rốt cuộc tên Mạc Thần Tu đó nói gì với bà vậy?" Giang Mục Dã tò mò hỏi.

Ninh Tịch thuận miệng nói: "Đại khái kêu tôi cứ chờ đấy gì gì đó!"

Giang Mục Dã hơi lo lắng nhìn cô: "Lỡ tên đó gây chuyện với bà thật thì làm thế nào? Trong giới giải trí, những chuyện liên quan tới đời sống riêng tư nhạy cảm lắm!"

"Ông cứ yên tâm đi, tôi nắm thóp hắn rồi!" Ninh Tịch nói.

Giang Mục Dã nhìn dáng vẻ đã định liệu trước của Ninh Tịch cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ cảm thấy thái độ của tên Mạc Thần Tu này với Ninh Tịch không chỉ đơn giản như vậy.

...

Tại Bạch Kim Đế Cung.

Lần đầu tiên trong lịch sử, người mong chờ Ninh Tịch về nhất không phải là Tiểu Bảo mà là Lục Cảnh Lễ.

Từ lúc về tới nhà đến giờ, anh cứ sốt ruột đi lòng vòng mãi trong nhà: "Aiz aiz aiz... Sao vẫn chưa về! Sao vẫn chưa về thế nhỉ? Sao Tiểu Tịch Tịch mãi chẳng về thế nàyyyyyy! Lúc nãy em gọi điện thoại rõ ràng kêu bên đó đã xong việc rồi! Rốt cuộc chị ấy đang làm gì vậy? Em gọi điện cũng chẳng chịu nghe máy! Nhắn tin thì không trả lời! Tiểu Bảo con gọi điện giục mẹ con cái xem nào?"

Tiểu Bảo đang ngồi trên sofa đọc sách, đanh mặt lại: "Chú hai, chú ồn quá đi."

Lục Cảnh Lễ bị Tiểu Bảo mắng lập tức líu ríu: "Tiểu Bảo, con dữ quá đi!"

Giống y hệt như thằng cha nó!

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.

Tiểu Bảo quăng quyển sách trên tay đi, nhảy xuống khỏi sofa, như một con chim non chạy nhào ra cửa: "Mẹ!"

"Ây, bảo bối à."

"Mẹ, mừng mẹ về nhà! Tiểu Bảo nhớ mẹ lắm!"

"Mẹ có mệt không?" Nhóc con vừa ân cần hỏi han vừa lạch bạch đưa dép lê cho cô, đúng là chàng trai ấm áp siêu cấp!

"Trông thấy bảo bối là mẹ không mệt chút nào nữa hết!" Ninh Tịch bế cậu nhóc lên, cảm giác nặng nặng, lại béo thêm chút nữa rồi, vui quá đi.

Sức khỏe của bánh bao nhỏ lúc này đã phục hồi hoàn toàn như những đứa trẻ cùng trang lứa. Không chỉ có vậy, vì tập võ với Đường Lãng nên thể chất ngày càng tốt, trước đây hay bị đau đầu và sốt, nhưng khoảng thời gian này hầu như không bị ốm lần nào.

"Mẹ ơi, cô giáo giao bài tập, bảo con phải làm với mẹ!" Bánh bao nhỏ bi bô nói.

"Thế hả? Bài gì thế! Để mẹ xem giúp con!" Ninh Tịch hỏi.

Tiểu Bảo bảo bối lấy một thứ gì đó trong cặp ra, xòe tay đưa ra trước mặt Ninh Tịch.

Một tờ giấy các tông nhỏ, trên đó hình như có mười mấy cái dấu chấm đen thùi lùi.

Ninh Tịch ngạc nhiên nói: "Ồ, cô bảo mẹ con mình nuôi bé tằm à?"

Cái này chắc là trứng tằm.

Tiểu Bảo mắt sáng long lanh nhìn mẹ: "Mẹ giỏi quá đi, vừa nhìn đã biết rồi, chú Hai còn chẳng biết đây là cái gì cơ!"

"Ha ha ha... vì lúc trước mẹ cũng từng nuôi mà!" Ninh Tịch được khen cái liền mở cờ trong bụng.

"Về rồi à." Đúng lúc này, Lục Đình Kiêu đi từ trên lầu xuống.

"Ừm, anh mua thức ăn chưa? Tối nay em nấu hả?" Ninh Tịch nói.

"Bảo nhà bếp làm đi, em bận cả ngày rồi."

Ninh Tịch không ngại nói: "Không sao, nấu nướng cũng là một cách để giải tỏa mà, để em với Tiểu bảo đi tìm cái hộp nuôi tằm đã, lát rồi nấu!"

Lục Đình Kiêu: "Ừ."

Thấy Ninh Tịch đưa Tiểu Bảo chạy mất, Lục Cảnh Lễ đau đớn vô cùng: "Không thể để ý tới em trước được à, này!"

Sau đó, chẳng có ai thèm để ý tới anh cả.

Lục Cảnh Lễ lại chạy tới trước mặt anh trai: "Anh, anh thật sự không tò mò chút nào sao?"

Sao trông bình thường quá vậy.

Lúc Đình Kiêu bình tĩnh nói, "Nếu cô ấy muốn nói, ắt sẽ tự nói."

Lục Cảnh Lễ lầu bầu, ghét nhất cái dáng bẻ bình tĩnh này của anh Hai.

May mà Lục Cảnh Lễ nhanh chóng có đối tượng quấy rầy mới.

Ninh Tịch vừa về chưa được bao lâu, Giang Mục Dã đã chạy tới xin ăn trực.

Nếu anh ta biết mình sẽ phải chịu đựng sự hành hạ của Lục Cảnh Lễ thế này, có đánh chết anh ta cũng sẽ không tới đâu.

Vô tình bước vào ổ cướp, giờ thoát không kịp nữa rồi..,

Trên sofa, Lục Cảnh Lễ tóm chặt vai Giang Mục Dã không cho đi: "Chậc chậc, cháu trai ngoan của cậu, chuyện của cháu với Ninh Tịch cháu không muốn nói, cậu cũng không hỏi nữa. Nhưng chuyện của người khác, cháu hoàn toàn không nhất thiết phải giấu mà?"

Giang Mục Dã nói: "Nếu cháu nói, lát nữa khi Ninh Tiểu Tịch tẩn cháu, cậu Hai có cản giúp cháu không?"

Lục Cảnh Lễ lập tức nói: "Tất nhiên là không rồi! Cháu đang đùa chắc?"

Giang Mục Dã: "..."

...

Lúc Ninh Tịch dắt Tiểu Bảo xuống nhà, liền thấy một cảnh thế này.

Giang Mục Dã vừa thấy Ninh Tịch đã nhanh nhảu nói: "Tôi không có nói gì hết nhé!"

Ninh Tịch không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cô trừng mắt với Lục Cảnh Lễ: "Được rồi, đừng lôi thôi nữa, ngoan ngoãn đi rửa rau cắt thức ăn cho tôi đi, còn chưa tới thời gian kể chuyện đêm khuya đâu!"

Lục Cảnh Lễ nghe vậy mắt sáng lên, xem ra Tiểu Tịch Tịch chuẩn bị kể chuyện rồi...

Ninh Tịch theo phản xạ nhìn về phía Lục Đình Kiêu, ánh mắt có chút phức tạp.

Từ trước đến giờ Lục Đình Kiêu luôn là người bao dung và tin tưởng cô nhất, từ cuộc sống riêng tư hỗn loạn lúc cô ở nước ngoài đến cả vấn đề có lẽ cả đời này cô sẽ không nói với bất cứ ai... nhưng vì là anh, chính anh đã khiến cô có được dũng khí để mở lời.

Ăn cơm tối xong, sau khi dỗ Tiểu Bảo ngủ, Ninh Tịch xuống lầu.

Hiếm lắm mới thấy dưới nhà yên tĩnh thế này.

Có điều ánh mắt của Lục Cảnh Lễ đã bán đứng linh hồn nhiều chuyện của anh ta: "Khụ, Tiểu Tịch Tịch, thật ra nếu là chuyện riêng tư, chị không nói cũng được! Kì thật em chỉ là quan tâm tới chị thôi, trông cái tên Mạc Thần Tu đó như có thù với chị, lỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì em cũng là sếp, tốt xấu gì em cũng có thể chống lưng cho chị!"

Ninh Tịch lườm anh ta một cái, nói thì hay lắm, nếu giờ cô bảo mọi người đi tắm rồi ngủ đi, xem anh ta có khóc không!

"Có rượu không? Mở một chai đi!" Ninh Tịch nhìn Lục Cảnh Lễ nói.

"Có có có chứ..." Lục Cảnh Lễ gật đầu lia lịa.

"Đợi đã!" Ninh Tịch gọi giật lại một tiếng, sau đó cô đi tới trước mặt Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, tối nay em có thể uống một chút được không? Chỉ một chút thôi! Hơn nữa tối nay em cũng ở đây luôn, không phải lái xe về!"

Lục Đình Kiêu xoa lên mái tóc mềm mại của cô, nhìn sâu vào mắt cô: "Em không nhất thiết phải nói gì hết."

Trái tim Ninh Tịch nóng lên, cô nhìn chăm chú vào mắt anh: "Em muốn nói với anh rất nhiều chuyện, nhưng em không làm được, cũng không có cách nào để nói với anh cả. Em cũng không đoán trước được là em có thể làm tới bước này... Có điều, em vẫn đang cố gắng, cố gắng để trèo lên, cố gắng nhổ đi những cái gai trên người em, để có thể đến gần anh hơn, gần hơn chút nữa..."

Lục Đình Kiêu vô cùng cảm động, anh vươn tay ra kéo cô vào lòng: "Không sao, em không cần nhổ..." Dù có bị thương, anh cũng không sao cả.

Cách đó không xa.

Lục Cảnh Lễ: "..."

Giang Mục Dã: "..."

Lục Cảnh Lễ: "Có phải họ quên mất sự tồn tại của hai đứa mình rồi không?"

Giang Mục Dã: "Chúng ta vốn dĩ có tồn tại hả?"

Cuối cùng, Lục Cảnh Lễ bị ngược xong vẫn lết mông vào nhà lấy rượu ra.

Lục Cảnh Lễ cũng tự ý thức được việc mình là cái bóng đèn quá sáng nên nói: "Thật ra, nếu không tiện thì tụi em tránh đi nhé!"

Ninh Tịch nói: "Không cần đâu, chuyện của tôi Giang Mục Dã đều biết cả, anh là em ruột của Lục Đình Kiêu, cũng không phải là người ngoài."

Quan trọng nhất là, nếu hôm nay không nói với anh ta, sau này cô đừng nghĩ tới chuyện muốn sống yên ổn...

Lục Cảnh Lễ nghe vậy liền ngẩn ra: "Hừm! Giỏi lắm Giang Mục Dã, hóa ra chuyện gì cũng biết rõ hết cơ đấy!"

Ninh Tịch tự rót cho mình một ly rượu, cô nhấp một ngụm nhìn Lục Đình Kiêu nói: "Em nói ngắn gọn thôi, trước đây quả thật Mạc Thần Tu có chút ân oán với em. Bời vì, ba năm trước... em đã bẻ cong hắn, hình như giờ hắn bị ám ảnh tâm lý đến mức liệt dương luôn rồi, nên mới tìm em sinh sự!"

Lục Cảnh Lễ phun ngụm rượu trong miệng ra ngoài: "Anh Tịch, anh có thể từ từ chút được không, đừng vừa vào đã gây sốc như vậy chứ!"

Dù anh có nghĩ tới ngàn vạn khả năng cũng không thể đoán ra được chuyện là như vậy.

Lục Đình Kiêu hít sâu một hơi: "Anh có thể hỏi một câu không, sao bạn trai nào của em cũng bi thảm quá vậy..."

"Vì bọn họ quá tồi tệ đó!" Ninh Tịch trưng ra vẻ mặt tất nhiên.

"Bọn họ tồi tệ mà chị còn hẹn hò với họ hả?" Lục cảnh Lễ nói tới đây, hình như hiểu được chuyện gì đó.

Hồi đó lúc anh đang thám thính Ninh Tịch, anh cũng không hiểu mọi thứ về cô, chỉ biết mấy bạn trai trước của cô đều có kết cục rất bi thảm. Kể cả Giang Mục Dã ngông cuồng tự cao tự đại như thế cũng lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị đá, trước đây anh tưởng chỉ là trùng hợp thôi, giờ ngẫm nghĩ lại cảm thấy hình như hơi bất thường đâu đó thì phải...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx