sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1396 - 1397 - 1398 - 1399 - 1400

Dù sao mối tình đầu cũng khó quên mà...

"Ông nghĩ tôi bại não vậy chắc?" Ninh Tịch bực mình nói.

Giang Mục Dã càng tỏ ra nghiêm túc: "Vậy chẳng lẽ bà đã chuẩn bị dùng mấy cách kia để đối phó với Tô Diễn? ví dụ như câu Tô Diễn về rồi lại đá chẳng hạn?"

Ninh Tịch nhíu mày, "Tôi đi câu Tô Diễn? Nêu tôi thật sự muốn câu anh ta, ông nghĩ Ninh Tuyết Lạc còn đất múa ở đây chắc?"

Giang Mục Dã:"..."

Hình như không bật lại được thật.

Ninh Tịch bỗng trừng mắt với Giang Mục Dã: "Lông Vàng, ông từng nghe thấy câu này chưa?"

Giang Mục Dẵ nhíu mày: "Câu gì?"

Ninh Tịch liếc anh một cái: "Làm như không có chuyện gì là sự trả thù độc ác nhất."

Bảo cô đi quyên rũ Tô Diễn, cái này tởm quá rồi đấy.

Ninh Tịch nói xong lại tiếp tục: "Phải rồi, còn câu nữa: Bình thường, nếu một người không quên được người yêu cũ, vậy nhất định là vì người yêu hiện tại không đủ tốt. Mà, bảo bối hiện tại của tôi tốt như vậy, ông nghĩ... tôi có lí do gì mà không quên được món hàng cũ không?"

Giang Mục Dã:"..."

Xem như tôi nói bừa đi...

Giang Mục Dã hít sâu mấy hơi mới thoát được khỏi lần bị ngược thứ N, anh nhìn cô gái ngọt ngào trước mặt lầm bầm: "Bà làm lành với Lục Đình Kiêu rồi à? Trông cái bộ dạng đắc ý của bà kìa!"

Khoảng thời gian trước như mắc bệnh, anh còn không dám lại gần cô trong phạm vi ba bước.

Ninh Tịch nhớ lại chuyện tối qua... ỏ thành c...

Cô hoàn toàn lờ đi câu hỏi của Giang Mục Dã, lộ ra vẻ mặt dịu dàng vô cùng, lẩm bẩm như chìm đắm trong thế giới riêng của mình: "Haiz... Tự dưng lại muốn được cục cưng của tôi cầu hôn ghê... Tôi phải nhanh chóng tích góp của hồi môn mới được..."

Giang Mục Dã:"..."

Coi như tôi chưa hỏi đi.

"..."

Ngay sau đó, liền tới nghi thức tổ chức lễ bấm máy.

Các nhân vật chính lần lượt lên dâng hương, cuối cùng đến là đạo diễn vén tấm vải đỏ che máy ra, tuyên bố bấm máy.

Tất cả mọi người cùng hoan hô và vỗ tay.

Mạnh Thi Ý đứng cạnh Ninh Tịch từ lúc bắt đầu làm lễ đến giờ vẫn luôn ở trong trạng thái mất tập trung, lúc này cô ta đi tới chỗ đạo diễn hỏi, "Đạo diễn Quách, hôm nay vân tổng không đến sao?"

"Bên phía vân tổng tôi đã thông báo rồi, nhưng nhân vật lớn như vậy chắc sẽ không tới buổi lễ bấm máy nhỏ này của chúng ta đâu!" Quách Khải Thắng đáp.

"Tôi biết rồi." Mạnh Thi Ý tỏ ra thất vọng hỏi lại: "Anh ấy thật sự sẽ tới đóng vai khách mời à?"

"Cái này à... lúc đó đối phương chỉ nhắc một lần qua điện thoại, còn đến lúc đó có tới hay không tôi cũng không rõ, dù sao cũng nghe nói tính cách vị kia có chút khó đoán, mọi thứ đều phải đợi tới lúc đó mới biết được..." Quách Khải Thắng không chắc chắn lắm.

Mạnh Thi Ý nghĩ một hồi rồi đề nghị: "Phải rồi đạo diễn Quách, vai diễn sư phụ thần bí của Lãnh Ngạo Tuyết chẳng phải vẫn còn trống sao? Hay để vân tổng tới đóng vai này đi? Đây là nhân vật chính diện, hơn nữa cũng được độc giả của nguyên tác yêu thích, chắc chắn sẽ thích hợp hơn vai phụ thân của yêu nữ ma giáo không phải sao?"

Nghe đến đây, Quách Khải Thắng làm gì có chuyện không hiểu ý của Mạnh Thi Ý, ông ho một cái rồi khó xử nói: "Việc này e là tôi không thể quyết định được, ngay từ đầu vai diễn vân Tứ Thiên là do ngài ấy tự chọn."

"Anh ấy tự chọn sao? Tại sao anh ấy cứ phải đóng vai đó chứ?"

"Chắc vì vai diễn này cũng họ vân nên có duyên với vân tổng? Suy nghĩ của người có tiền ai mà biết được!"

Ninh Tịch ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của Mạnh Thi Ý và Quách Khải Thắng mà miết miết mi tâm, ôi thật là mệt tim.

Sau khi kết thúc lễ bấm máy, Ninh Tịch lấy lí do người nhà ốm nên xin khất buổi tiệc xã giao, sau đó cô tức tốc chạy về viện để trông Ninh Thiên

Tâm.

Ninh Tịch vừa đến cổng viện liền thấy một người chạy như bay về phía cô.

"Đường Tịch, đồ khốn..."

"Aiyo, Nhị sư huynh, huynh về rồi à!" Ninh Tịch nhìn người đàn ông đối diện qua kính râm.

Chỉ thấy Đường Lãng tóc tai bù xù, quần áo bụi bặm, còn dính cả lá cây trên người, vừa nhìn đã thấy có vẻ rất "kịch liệt" chậc chậc...

"Con nhãi này, huynh tới giúp muội, kết quả muội lại quăng huynh lại ở đấy một mình đi mất là sao!"

"Người ta không muốn làm phiền huynh với Đại sư huynh tương thân tương ái mà! Muội còn chưa hỏi huynh đâu, rốt cuộc huynh đã làm gì, cư nhiên lại kích thích Đại sư huynh đến vậy?" Ninh Tịch tò mò xông tới hỏi.

Sắc mặt Đường lãng khẽ biến, bực bội nói: "Biến đi! Chuyện của người lớn trẻ con đừng có xen vào!"

Nói xong liền chạy mất dép.

Ninh Tịch nhìn về phía Đường Lãng chạy đi, thoáng tỏ ra lo lắng.

Có vẻ như có liên quan đến việc Đường Lãng phản bội sư môn, rời khỏi tổ chức. Trưỏc đây cô còn định nghe ngóng từ chỗ Lục Đình Kiêu, nhưng Đường Lãng rõ ràng không muốn bất cứ ai biết chuyện, nên cô cũng không hỏi nữa...

Tới trước cửa phòng bệnh liền thấy Hùng Chí như một vị thần giữ cửa đang tận chức tận trách bảo vệ trước cửa.

"Tịch tiểu thư!"

"Lúc tôi không ở đây có ai tới không?" Ninh Tịch hỏi. "Không."

Ninh Tịch gật đầu, xem như tên kia thức thời.

Ninh Tịch đẩy cửa đi vào, thấy Annie đang nói chuyện với Ninh Thiên Tâm.

"Chị Thiên Tâm, chị tỉnh rồi à?" Ninh Tịch vội vàng bưỏc tới.

"Anh Tịch về rồi, chị Thiên Tâm vừa mới tỉnh thôi!" Annie nói.

Ánh mắt Ninh Thiên Tâm lướt qua mũi kim truyền nước trên mu bàn tay, nhìn căn phòng bệnh trắng toát, tỏ ra mờ mịt: "Tiểu Tịch... sao chị lại ỏ đây..."

"Chị tới chỗ kia phẫu thuật xảy ra chuyện, bị băng huyết không cầm máu được, nên chuyển tới đây."

Ninh Thiên Tâm nghe vậy tức khắc sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, ánh mắt khôi phục lại tiêu cự, mọi chuyện tối qua từng chút hiện lên trong đầu cô...

Ninh Tịch thấy động tác theo bản năng và vẻ mặt trống rồng của Ninh Thiên Tâm, trái tìm liền thắt lại: "Chị Thiên Tâm, giờ chị cảm thấy thê nào? có khó chịu ỏ đâu không?"

Ninh Thiên Tâm trì độn lắc đầu, cô nhìn Ninh Tịch: "Xin lỗi Tiểu Tịch, để em lo lắng rồi."

Ninh Tịch thở dài: "Em bị chị dọa sợ chết khiếp đây này..."

"Trong nhà đã ai biết chuyện chưa?" Ninh Thiên Tâm hỏi ngay.

"Yên tâm, em không nói với mọi người trong nhà, em giấu cho chị! Nhưng bên phía Mạc gia thì biết chuyện rồi, sáng nay cha mẹ và dì của Mạc Lăng Thiên còn tới thăm chị nữa, em sợ chị thấy phiền nên bảo họ đi rồi, còn Mạc Lăng Thiên... Tên đó nói muốn gặp chị... cũng bị em đuổi đi luôn... Sức khỏe của chị còn phải theo dõi vài hôm mới xuất viện được. Đên lúc đó chị qua chỗ em ở một thời gian, chị ở một mình em không yên tâm, còn có cô bạn Annie này của em nữa, y thuật của cô ấy tốt lắm, cô ấy có thể giúp chị điều dưỡng, cơ thể chị nhất định có thể nhanh chóng bĩnh phục!"

"Cảm ơn em, Tiểu Tịch..."

Ninh Tịch chú ý từ lúc Ninh Thiên Tâm tỉnh lại tới giờ vẫn luôn bình thản, nghe cô nói chuyện mà chẳng buồn cũng chẳng vui, càng đừng nói đến phản ứng kịch hệt gì, nhưng như vậy càng khiến Ninh Tịch thấy bất an hơn.

Nhưng cô biết, chuyện này, cô có lo lắng cũng chẳng có cách nào khác cả, tất cả chỉ có thể dựa vào chị ấy, dựa vào thời gian để chị ấy tự mình bước ra...

Mấy hôm nay, tất cả mọi người ở tập đoàn Lục thị đều trong trạng thái sẵn sàng đón địch tấn công bất cứ lúc nào.

Thời gian sắp tới là tới thời gian tổ chức "cuộc họp gia tộc" một năm một lần của Lục gia rồi, lần này tất cả những nhân viên quản lí sự vụ của dòng họ Lục bao gồm cả ở nước ngoài đều tề tựu về Đê Đô, tiến hành họp một tuần.

Thế nên phải bảo đảm trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.

Cuộc họp hội đồng công ty vừa mới kết thúc, mọi người lục đục rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ.

Lục cảnh Lễ mệt mỏi tựa người vào lưng ghế, trông như bị bòn rút hết sức lực: "Mẹ nó lại tới thời gian một năm một lần đáng sự nhất rồi!"

Mỗi năm vào cuộc họp gia tộc, mấy người kia ngoài việc bàn chính sự ra thì đều chỉ muốn giới thiệu con gái cho hai anh em họ.

Người bị nhồi nhét nhiều nhất là anh trai, tất nhiên anh cũng không ít. Ngay đến một người thích gái như anh còn không chống đỡ được chứ đừng nói đến ông anh trai không gần nữ sắc của anh.

Năm nay, tuy anh trai anh đã hết FA, nhưng mối quan hệ giữa anh và Ninh Tịch không thể công khai được, kể cả có công khai nếu thân phận gia thê của Ninh Tịch không đủ để mấy người kia từ bỏ ý định, cũng chỉ càng khiến họ điên cuồng giới thiệu con gái hơn thôi.

Dù sao đây cũng là vị trí bà chủ gia đình, phía sau kéo theo rất nhiều lợi ích, ai lại không muốn đưa người của mình lên vị trí này chứ.

Mà chuyện của Ninh Tịch năm ấy cũng là một mầm họa lớn...

Lục Đình Kiêu nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ: "Chuyện của Tiểu Tịch tra thế nào rồi?"

Lục Cảnh Lễ túm tóc: "Thân phận của tên đó quả thật rất khó tìm, khách sạn lớn như vậy, có bao nhiêu là phòng, muốn biết người đàn ông đêm đó là ai thật sự quá khó. vướng nhất đây lại là Tẩm Viên, anh cũng biết đấy, Tẩm Viên là nơi bảo vệ riêng tư có tiêng, cả khách sạn trong phạm vi mười dặm đều không lắp camera. Nhưng anh cứ yên tâm đi, em sẽ tra ra hết người đã ở khách sạn đêm đó, em không tin là không tóm được tên cầm thú đấy!"

"Cho em nghỉ bảy ngày."

"Không thành vấn đề! Em sẽ cố gắng xử lí xong!"

Đào Hoa Ổ.

Sau khi Ninh Thiên Tâm xuất viện tạm thời chuyển tới bên này, ngoài Annie ra, Ninh Tịch còn mời cả Tần Mộc Phong tới.

Trong sân, đêm thanh gió mát.

Ninh Thiên Tâm ngồi trên ghế mây lót đệm, tay bưng một cốc trà đông y mà Annie đặc biệt làm cho cô, bầu không khí tràn ngập mùi thơm ngát đặc trưng của thuốc bắc.

Nhìn người đàn ông bên cạnh, cô gái bình tĩnh nói: "Bác sĩ Tần, Tiểu Tịch nó lo lắng quá thôi, tôi thật sự không sao. Lúc quyết định phẫu thuật, tôi đã chuẩn bị tâm lí xấu nhất rồi, hơn nữa bản thân tôi cũng có thể chấp nhận kết quả xấu nhất. Từ lúc bắt đầu đến giờ, tôi chưa từng hối hận với bất cứ điều gì cả. Đôi khi, ôm lấy hi vọng không chắc chắn còn đau khổ hơn là hoàn toàn thất vọng không phải sao?

Tần Mộc Phong hơi thất vọng miết miết mi tâm, bởi vì anh phát hiện, mình chẳng có đất dụng võ nữa.

"Tôi cũng quen với Mạc Lăng Thiên, nói thật... tôi không thể tưởng tượng được việc một cô gái như cô lại để ý tới cậu ta!"

Một người là cậu ấm có tiếng ở Đê Đô, một người lại là một cô gái dịu dàng xinh đẹp như đóa bách hợp, kiên cường như hoa tường vi, tính cách hai người đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Ninh Thiên Tâm ngẩng lên nhìn ánh trăng trên trời: "Năm ấy động tâm thật ra cũng rất đơn giản, không cần phải có lí do gì rầm rộ cả, có lẽ là vì buổi chiều hôm ấy anh ấy mặc đúng chiếc áo sơ mi tôi thích, cũng có thể vì một ánh mắt, hay một cái liếc nhìn..."

"Tôi nhớ lần đầu tiên hình như là lúc ở trên xe bus, lúc ấy tôi đến kì nên đau bụng tới mức đứng không vứng, lúc đó anh ấy ngồi ngay cạnh tôi! Mái tóc nhuộm, trang phục kì dị, cả người đều có vẻ là thanh niên hư hỏng thế nhưng lại đứng dậy nhường ghế cho tôi..."

Tần Mộc Phong kinh ngạc nhìn vẻ mặt hoài niệm của cô, không kìm được lại nhớ tới một câu: Tình không biết bắt đầu từ khi nào, khi nhớ lại đã không thể quay đầu.

Má, thằng chó Mạc Lăng Thiên kia bị mù mắt rồi đúng không?

...

Tần Mộc Phong trò chuyện bới Ninh Thiên Tâm xong thì bị Ninh Tịch kéo đến một góc trong bếp: "Tần Mộc Phong, anh biết điều thì nói hết cho tôi, tình trạng của chị Thiên Tâm ra sao rồi?"

Tần Mộc Phong bất đắc dĩ nói: "Bà chủ của tôi ơi, tôi nói biết bao nhiêu lần rồi hả? Đừng có mà lo lắng mù quáng nữa, Thiên Tâm là kiểu người bên ngoài mềm yếu bên trong kiên cường đó! Người ta ổn thật sự chứ không phải cố ra vẻ ổn đâu! Tuyệt đối sẽ không bị uất ức thành bệnh, càng không có chuyện đi tìm chết!"

Ninh Tịch: "Anh chắc chứ?"

Tần Mộc Phong: "Tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi đi, ok?"

Ninh Tịch tỏ vẻ, không tin.

Tần Mộc Phong đưa mắt nhìn về cô gái trong sân, cô gái ấy có thân hình nhỏ bé mảnh dẻ hết sức, sắc mặt cũng tái nhợt yếu ớt nhưng giữa chân mày lại chẳng có chút oán hận nào. Trái lại còn là vẻ thản nhiên hờ hững, trong đôi mắt nâu nhạt phảng phất vẻ dịu dàng...

Ninh Tịch đưa tay quơ quơ trước mặt Tần Mộc Phong: "Anh nhìn cái gì thể hả?"

Tần Mộc Phong ho nhẹ một tiếng rồi thu hồi tầm mắt: "Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì tôi cũng cho rằng tâm lý của cô ấy nhất định sẽ có vấn đề lớn. Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc thì cô ấy lại khiến tôi vô cùng kinh ngạc! Tóm lại là, Thiên Tâm thật sự không sao, lần này cũng có thể coi như là cô ấy... bị dồn vào chỗ chết rồi tái sinh con người mới!"

Nghe Tần Mộc Phong nói thế thì Ninh Tịch hơi yên tâm một chút.

"Cho nên ý tôi ý mà, đợt điều trị đến đây là kết thúc!" Tần Mộc Phong mở miệng nói.

Ninh Tịch bất ngờ: "Hả? Nhanh thế á? Mới có mấy ngày thôi mà!"

Tần Mộc Phong buột miệng thốt lên: "Thừa lời, cứ tiếp tục làm bác sĩ tâm lý của cô ấy thì tôi làm sao mà cua được em gái..."

Ninh Tịch trợn tròn hai mắt: "Anh nói cái gì?"

"Khụ khụ khụ... Tôi chẳng nói cái gì!" Tần Mộc Phong vội vàng sửa lời.

Ninh Tịch híp mắt lại chăm chăm nhìn anh ta: "Anh vừa nói, anh muốn cua em gái!"

Tần Mộc Phong bị trừng đến nỗi mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi xuống, hết cách rồi chỉ có thể đầu hàng: "Được rồi được rồi... Cái kia... Thiên Tâm... vừa vặn là mẫu người tôi thích! Tôi muốn theo đuổi cô ấy!"

Tần Mộc Phong anh không thể nào có loại quan hệ như kiểu thầy thuốc với bệnh nhân.

"Mẹ kiếp, anh là đồ cầm thú! Người ta vừa mới trải qua đả kích lớn như vậy!" Nhất thời mặt Ninh Tịch đầy sát khí.

Tần Mộc Phong vội vàng quơ tay giải thích: "Kính nhờ, chính vì thế nên càng cần một mối tình khác để thoát khỏi cảm giác đau đớn mà!"

Ninh Tịch cảnh giác nhìn Tần Mộc Phong chằm chằm: "Tình trạng của chị Thiên Tâm... anh không để ý sao?"

Tần Mộc Phong tỏ vẻ đương nhiên: "Cái này thì có gì mà để ý? Cô ấy có yêu sai người cũng chẳng phải là lỗi của cô ấy, còn chuyện đứa bé thì tôi có hay không có con cũng chẳng có vấn đề gì! Anh em nhà tôi có tận bảy người cơ, cũng chẳng ai cần tôi nối dõi tông đường cả! Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài cho nên tư tưởng cũng cởi mở, họ chẳng đế ý mấy cái này đâu!"

Ninh Tịch cau mày: "Anh nghiêm túc?"

Tần Mộc Phong thở dài nói: "Đại ca của tôi ơi, Thiên Tâm là chị họ của cô, không nghiêm túc thì tôi dám nói ra chắc? Nếu tôi mà đùa giỡn chẳng lẽ lại không sợ cô cắt phéng cả cái chân thứ ba của tôi!"

Ninh Tịch hừ hừ: "Anh biết là tốt!"

"Khụ, nhưng mà cô đừng nói với Thiên Tâm chuyện tôi thích cô ấy nhé, tôi sợ sẽ dọa cô ấy mất! Hơn nữa bây giờ tuy trạng thái tâm lý của cô ấy ổn định nhưng lại có di chứng rất nghiêm trọng!"

"Di chứng gì?" Ninh Tịch khẩn trương hỏi.

"Chính là rất khó để tiếp nhận một người nào đó nữa, cô không thấy là Thiên Tâm chẳng thèm quan tâm chuyện cô ấy có thể có con hay không sao? cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần để cả đời này cô độc một mình, nếu hiện giờ Thiên Tâm biết tình cảm của tôi vậy thì tôi chẳng có chút cơ hội nào." Tần Mộc Phong phân tích.

"Thật ra thì tôi cũng lo lắng cái này." Ninh Tịch thở dài.

"Bây giờ thì cô không cần lo lắng đâu, nêu là người khác thì đương nhiên không có phần thắng rồi, cơ mà tôi là dân chuyên đó nha!" Tần Mộc Phong tự tin nói.

Ninh Tịch nhướng mày nhìn sang: "Tần Mộc Phong, tôi đột nhiên phát hiện cái chuyên nghành tâm lý học này của anh dùng để tán gái rất hiệu quả đó nha!"

"Đó là tất nhiên, tôi chưa nói với cô sao, chưa có cô em nào tôi không cua được mà chỉ có cô em tôi không muốn cua."

Ninh Tịch nhất thời đanh mặt: "Mẹ kiếp, rốt cuộc anh phá hoại đời bao nhiêu cô gái rồi hả?"

"Khụ, tôi chỉ nói thế thôi, chứ thực ra Thiên Tâm là cô gái duy nhất khiến trái tim tôi đập thình thịch có được không hả!"

Thấy Ninh Tịch dùng ánh mắt như nhìn sói xám để nhìn mình, Tần Mộc Phong toát mồ hôi: "Cô đừng có mà vội vàng như thế chứ, tôi có nói sẽ cướp chị của cô đi luôn đâu hả, chẳng qua là có hảo cảm, dù không làm được ngưòi yêu thì làm bạn không được sao! Tôi tuyệt đối không ép buộc cô ấy đâu!"

Nghe Tần Mộc Phong nói thế Ninh Tịch mới hơi buông lỏng cảnh giác.

Mới quen có ba ngày mà thôi, anh ta mà nói cái gì không phải là cô ấy tuyệt đối không được thì Ninh Tịch cô còn lâu mỏi tin!

Lúc này, cách không xa bên ngoài Đào Hoa ổ có một chiếc xe màu đen không một tiếng động yên lặng dừng lại ở đó.

Một người đàn ông đang dựa vào cửa xe, trên người anh ta vẫn đang mặc bộ quần áo ngủ từ cái hôm vội vàng chạy tới bệnh viện, râu ria xồm xoàm, miệng ngậm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái sân đằng xa không chớp mắt.

Di động đặt trên ghê lái kêu liên hồi, Mạc Lăng Thiên liếc mắt nhìn cái tên hiển thị người gọi đến trên màn hình rồi bấm nhận: "Alo?"

"Lăng Thiên, có chuyện gì thế, sao anh không nghe máy?" Bên kia vang lên giọng nói lo lắng của một cô gái.

"Không sao... em tìm anh... có chuyện gì?"

"Thật xin lỗi Lăng Thiên, đêm hôm đó là em nặng lời."

"Không sao."

"Lăng Thiên, giọng của anh hình như không ổn lắm, anh bị bệnh sao?"

"Không có."

"Chẳng lẽ anh vẫn phiền lòng vì chuyện cả người đàn bà kia sao? Thật ra thì loại người đó cũng chỉ vì tiển thôi mà, nếu không chịu thỏa hiệp thì chắc chắn là cô ta muốn nhiều hơn..."

Mặc Lăng Thiên không có tâm trạng gì mà tập trung nghe Quan Tử Dao lải nhải. Được một nửa thì chẳng biết anh ta nhìn thấy cái gì mà tay chân luống cuông cúp điện thoại, sau đó khẩn trương nhìn chằm chằm về phía sân.

Dưới ánh sáng đèn, có một bóng người quen thuộc đi ra từ trong nhà, hơn nữa bóng ngưòi đó càng ngày càng tiến đến gần anh ta.

Mạc Lăng Thiên vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay rồi vội vàng trốn vào sau một gốc cây.

Bóng người gầy yếu đơn bác đó dừng lại ở một cái thùng rác cách anh ta chừng bảy tám bước, rồi ném cái túi rác màu đen trong tay vào thùng.

Dưới ánh sáng mờ tối của buổi đêm, thân hình vốn mảnh khảnh của cô gái kia càng thêm gầy gò ốm yếu, sắc mặt cũng tái nhợt, dường như chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn cô đi...

"Chị Thiên Tâm, sao chị lại chạy ra ngoài thế! Rác cứ để em vứt là được mà!" Ninh Tịch lập tức đuổi theo rồi cẩn thận đỡ lấy Thiên Tâm.

"Chị chẳng yếu ớt như vậy đâu, chỉ là đoạn đường bước có mấy bước chân thôi mà." Giọng điệu Ninh Thiên Tâm có chút bất đắc dĩ.

"Vậy cũng không được, Annie đã bảo mấy ngày này phải nằm dưỡng bệnh mà!"

cho đến lúc cô gái ấy vào nhà một lúc lâu, Mạc Lăng Thiên mới chậm rãi bò từ trong bóng cây ra.

Anh ta đẵ canh giữ ở đây ba ngày ba đêm rồi.

Cuối cùng... cũng được nhìn thấy cô một lần...

Nhưng đến lúc có thể gặp được cô, thì phản ứng đầu tiên của anh ta lại là né tránh...

Ninh Tịch nói quả không sai, gặp rồi thì làm gì đây?

Anh biết mình chẳng còn mặt mũi nào để gặp cô, chẳng qua là... anh không ngăn cản nổi mình...

Mấy ngày nay, dẫu anh có ngây ngốc ỏ chỗ nào thì cũng chẳng thể chìm vào giấc ngủ, trong lòng đầy bất an, chỉ có cách cô gần một chút thì anh mới có thể khá hơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx