"Mẹ... đương nhiên con là con gái của mẹ rồi! Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc Tiểu Nặc thi đại học ở thành phố nào chứ?" Tôn Lan cuống lên.
Giọng điệu Ninh Tuyết Lạc càng trở nên khó nghe: "Giờ Ninh Tịch hại tôi bị lộ thân thế, ngay đến cả mẹ chồng tôi cũng biết tôi không phải là Đại tiểu thư nhà họ Ninh mà chỉ là con gái của một người đàn bà quê mùa! Bà có biết giờ tình cảnh của tôi khốn khổ đến thế nào không? Lúc này mà bà để Đường Nặc lên Đế Đô, còn muốn ở chung với nó! Bà sợ người biết chuyện này còn chưa đủ nhiều hả?"
Tôn Lan nghe câu "con gái của người đàn bà quê mùa" mà lòng đau như cắt.
Bà không ngờ con gái bà lại ghét bỏ bọn họ đến vậy...
Giọng Tôn Lan hơi run lên: "Tuyết Lạc, mẹ biết con khó xử, nhưng chuyện này liên quan tới tiền đồ và tương lai của Tiểu Nặc! Đến lúc đó mẹ có thể không lên Đế Đô, nhưng e rằng không thể thay đổi nguyện vọng của Tiểu Nặc được... Tiểu Nặc từ nhỏ đã luôn mong muốn được tới Đế Đô... nếu giờ bảo nó thay đổi nguyện vọng... sao nó có thể chịu nổi chứ..."
Ninh Tuyết Lạc cười lạnh một tiếng: "Hừ, miệng thì lúc nào cũng kêu làm gì vì tôi cũng được, giờ liên quan tới con trai thì lại như thế, đây là cái mà bà gọi là yêu đấy hả?"
"Tuyết Lạc không phải đâu... mẹ... Tuyết Lạc, con để mẹ nghĩ thêm đã... để mẹ nghĩ đã được không? Đây không phải là chuyện một mình mẹ có thể quyết định được..."
...
Tại trấn Xuân Phong, thành C.
Trong một căn nhà trệt thấp bé.
Cậu thiếu niên nổi giận đùng đùng: "Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà bắt con đổi nguyện vọng! Chị ta nghĩ chị ta là ai! Chị ta có tư cách gì mà bảo chúng ta làm cái này làm cái nọ! Ba mẹ không nuôi chị ta ngày nào, thế còn chị ta thì sao, chị ta đã báo hiếu được ngày nào chưa? Ai nợ chị ta cái gì hả!"
Tôn Lan khóc nói: "Tiểu Nặc, con đừng nói vậy... nó có thế nào thì cũng là chị con... hơn nữa giờ con bé sống cũng không dễ dàng gì... nó nói giờ thân thế của nó đã bị lộ, nhà chồng cũng biết cả rồi... giờ đang khốn khổ lắm..."
Sắc mặt Đường Nặc càng trở nên khó coi: "Lộ thân thế thì sao? Chuyện từ năm năm trước đáng ra nên nói với tất cả mọi người rồi mới đúng đấy? Chị ta tưởng chị ta thật sự là Đại tiểu thư của Ninh gia chắc? Tất cả những thứ này vốn dĩ là của chị con... chị Tịch của con! Chị ta chiếm bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Mẹ, mẹ có thể đừng ích kỉ như thế được không! Kể cả chị Tịch không phải là con đẻ của mẹ, nhưng tốt xấu gì cũng ở nhà chúng ta mười tám năm, lúc khó khăn người đầu tiên xuất hiện cũng là chị ấy đấy!"
"Mẹ không... mẹ không nói Tiểu Tịch không tốt... nhưng người chúng ta đang nói là Tuyết Lạc... Chị con phải làm thế nào đây... Con bé sợ chúng ta lên Đế Đô... chuyện của nó sẽ bị càng nhiều người phát hiện... Mẹ biết những thứ này đáng ra là của Tiểu Tịch... nhưng chị con sống đến giờ cũng đâu có dễ dàng gì... Nó đi lấy chồng, nhà chồng lại có gia thế như thế, chắc chắn rất khó sống, nếu chúng ta ở gần nó kể cả không tới tìm nó, không bị ai phát hiện thì con bé vẫn sẽ thấy khó chịu trong lòng, lúc nào cũng sẽ thấp thỏm lo âu..."
"Khó sống? Chị ta lấy chồng giàu, ăn ngon mặc đẹp, có chỗ nào khó sống hả? Chiếm đồ của người ta lâu như vậy, giờ chị ta có thấp thỏm hay lo lắng thì cũng là đáng đời! Mẹ, mẹ nghĩ thử đi mấy năm nay chị ta đối xử với chúng ta như thế nào? Con thật sự không hiểu rốt cuộc mẹ có gì mà phải thấy hổ thẹn với chị ta nữa!" Cậu thiếu niên giận đỏ bừng cả mặt.
"Ba, chẳng lẽ ba cũng đồng ý chuyện bảo con đổi nguyện vọng sao?" Cậu nhìn cha mình hỏi.
@by txiuqw4