Sau khi Ninh Tuyết Lạc rời khỏi Tô gia thì lập tức gọi một cuộc điện thoại: "Mấy ngày nay Tô Diễn đang làm gì?"
"Hình như Tô tổng có đến trấn Xuân Phong ở thành phố C một chuyến, sau khi về thì vẫn ở khách sạn uống rượu..." Người bên kia trả lời.
"Trấn Xuân Phong..." Ninh Tuyết lạc nhíu mày: "Vậy hiện giờ anh ấy đang ở đâu?"
"Cái này..." Người bên kia dường như có chút chần chừ.
"Tôi hỏi anh đấy!" Ninh Tuyết Lạc không nhịn được gầm lên.
"Tô tổng hiện giờ... ở... ở Đào Hoa Ổ..."
"Anh nói cái gì?" Ninh Tuyết Lạc lập tức biến sắc.
Tất nhiên là cô ta biết Đào Hoa Ổ là chỗ Ninh Tịch ở.
"Đi vào đấy từ bao giờ?" Ninh Tuyết Lạc lập tức hỏi, móng tay cô ta lúc này đã găm chặt vào lòng bàn tay.
"Không... không phải! Tô tổng không vào trong, anh ấy đứng nguyên một đêm ở bên ngoài..."
"Được rồi, anh tiếp tục theo dõi anh ấy cho tôi!" Ninh Tuyết Lạc cúp điện thoại.
Ninh Tuyết Lạc lúc này đã tức đến mức mà toàn thân phát run lên, mãi một lúc sau cô ta mới có thể bình tĩnh lại.
Ninh Tuyết Lạc dừng xe trước tòa nhà tập đoàn Ức Phong của Tô gia, sau đó tìm một hòn đá gần đó rồi cắn răng đập mạnh lên trán mình...
Một dòng máu đỏ tươi trượt xuống mắt khiến mặt mũi cô ta trở nên cực kì dữ tợn.
"Ninh Tịch... một ngày nào đó... tất cả những thứ này... tao sẽ trả cho mày gấp đôi!"
Ninh Tuyết Lạc ngã ngồi ở cạnh xe rồi cầm điện thoại lên gọi cho Tô Diễn.
Tiếng chuông vang lên một hồi rồi sau đó lập tức bị đối phương ngắt.
Ninh Tuyết Lạc tức điên lên suýt nữa thì quăng luôn điện thoại nhưng hiện tại cô ta chẳng thể làm gì hơn là tiếp tục gọi.
Lúc gọi đến cuộc thứ tư thì rốt cuộc cũng có người nhấc máy.
Không đợi Tô Diễn mở miệng, cô ta đã dùng giọng điệu vô cùng hoảng sợ lại yếu ớt đau đớn mà rên rỉ: "Anh Diễn... cứu em... cứu em... mau cứu em với..."
Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói khẩn trương của Tô Diễn, chỉ có điều gã ta cố gắng đè thấp giọng nói xuống như thể sợ bị ai đó phát hiện: "Tuyết Lạc? Chuyện gì xảy ra?"
"Máu... em chảy rất nhiều máu... anh Diễn... có phải em sắp chết hay không?"
"Em nói nhăng nói cuội gì đó! Hiện giờ em đang ở đâu?"
"Em... em ở cửa công ty... em... không phải em cố ý muốn tìm anh! Em biết mấy ngày nay tâm trạng anh không tốt nên không muốn quấy rầy anh... nhưng mà... nhưng mà hôm nay em về nhà... mẹ nói đã mấy ngày rồi anh không về, nói em làm vợ mà không có trách nhiệm, bắt em đi tìm anh... nên em mới... thật xin lỗi..."
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Em bị thương sao?"
"Em không biết... em vừa mới xuống xe thì bị người ta đánh... có thể là... fan của chị..."
"Đừng nói nữa, anh lập tức tới ngay!"
Cúp máy phát, Ninh Tuyết Lạc lập tức chuyển từ dáng vẻ yếu ớt đáng thương thành âm trầm đáng sợ
Ninh Tịch! Mày nghĩ là tao không biết mày muốn làm cái gì, thích cái gì sao?
Mày cho là có thể cướp Tô Diễn đi dễ dàng vậy ư! Nằm mơ!
...
Tâm trạng gần đâu của Tô Diễn vô cùng nặng nề, gã đi tới trấn Xuân Phong, nơi mà năm xưa gã ở đó dưỡng bệnh. Gã nhớ từng ly từng tý những kỷ niệm năm xưa khi gã và Ninh Tịch có thì tâm trạng lại càng thêm tệ hại...
Gã muốn gặp Ninh Tịch điên cuồng, cho dù chỉ là nghe giọng của cô một chút cũng được.
Đúng như những gì mà gã đoán, Ninh Tịch không trả lời tin nhắn của gã. Rồi cuối cùng, gã mượn hơi men mà gọi một cuộc điện thoại cho cô, nhưng lại không ngờ người nhận điện thoại lại là một gã đàn ông, hơn nữa chính Ninh Tịch cũng nói cái gã đó là người đàn ông của cô!
Trong nháy mắt ấy tâm trạng gã sa sút đến cực điểm, trọng ngực cứ như có một con dã thú đang phát điên đâm đầu khắp nơi vẫn chẳng tìm thấy lối ra. Bởi lúc này, gã đã hoàn toàn mất đi tư cách để chất vấn cô...
Gã đã kết hôn rồi…
@by txiuqw4