Ninh Tịch như đã đoán ra nghi vấn của Lương Phi Tinh, cô chậm rãi lên tiếng: "Sau khi tôi rút lui dường như đã mang lại rất nhiều phiền toái cho mọi người. Dạo này lại biết được chuyện của Giang Mục Dã, dù sao thì chuyện này cũng do tôi mà ra."
"Đâu có, đâu có, cái này có liên quan gì đến bà chủ đâu ạ, chuyện thành ra thế này hoàn toàn là do đám người đần độn nào đấy thôi!" Lương Phi Tinh vội lên tiếng.
Anh ta làm sao mà ngờ được đúng vào lúc Thịnh Thế rơi vào đường cùng, sắp rơi vào cảnh tuyệt vọng vì bị tập đoàn mẹ vứt bỏ đến nơi, Ninh Tịch lại đột nhiên xuất hiện còn chủ động nhắc đến chuyện "comeback" nữa chứ.
Ninh Tịch comeback đâu chỉ đơn thuần là comeback, cô ấy còn là đại diện cho Đại Boss, đại diện cho cả tập đoàn Lục thị.
"Bà chủ, cô có biết mấy ngày trước tôi và anh Từ còn nhắc đến cô không, chúng tôi nói rằng nếu như cô có thể comeback thì tốt biết mấy! Bà chủ, cô có chắc chắn là sẽ quay lại thật không? Vậy lần này cô định chọn ai làm người quản lý? Để tôi gọi Lâm Chi Chi quay trở về nhé?" Lương Phi Tinh hỏi liền tù tì.
"Nhà chị Chi Chi đang có chuyện, không cần thiết phải làm phiền chị ấy, để anh Thao làm là được rồi." Ninh Tịch lên tiếng.
"Lão Từ? Bà chủ, cô chắc chứ? Ồi má ơi! Cái gã đó mà biết cô trở lại chắc chắn sẽ vui đến phát điên mất!"
Lương Phi Tinh đang lúc kích động thì đột nhiên sững ra, sau đó vô cùng e dè quay sang nhín "Hộ thê cuồng ma" nào đó đang ngồi bên cạnh: "Vậy còn Đại Boss thì sao, anh ấy… cũng đồng ý cho cô comeback chứ?"
Ninh Tịch ôm lấy cánh tay Lục Đình Kiêu: "Ừm, anh nhà tôi đã đồng ý rồi, chỉ cần đừng để mình mệt quá là được, tình trạng sức khỏe của tôi không được tốt lắm."
"Hả? Bà chủ, cô đang có thai à?" Lương Phi Tinh nhìn trừng trừng nhìn vào bụng Ninh Tịch.
Khóe môi Ninh Tịch lập tức cứng đờ: "Lúc trước bệnh nặng mất một thời gian, giờ đang trong giai đoạn điều dưỡng…"
"Ồ ồ ồ, hóa ra là như thế! Sếp, bà chủ, về vấn đề lượng công việc hai người cứ yên tâm, chỉ cần bà chủ giơ ngón tay út lên thôi là đã ngang ngửa cái đùi thô của bọn họ rồi, nào đâu cần cô phí tâm phí sức chứ! Lần này bà chủ comeback chính là để mang chúng tiểu nhân đi theo thu phục giang sơn, quét ngang thiên hạ!"
Ninh Tịch bật cười: "Giám đốc Lương, anh có phần tin tưởng thái quá vào tôi rồi."
"Bà chủ, những lời tôi nói tuyệt đối là sự thật đấy! Đúng rồi, vậy bao giờ chúng ta bắt đầu công việc?" Lương Phi Tinh nôn nóng hỏi.
Ninh Tịch nghĩ nghĩ rồi nói: "Càng nhanh càng tốt, ngày mai đi, ngày mai anh đưa tôi đi tìm anh Thao trước đã."
"Không thành vấn đề!"
...
Màn đêm yên tĩnh.
Ninh Tịch thơm lên trán của Tiểu Bảo vừa được dỗ ngủ say rồi sau đó vòng qua bên Lục Đình Kiêu đang ngủ, dán sát vào lòng người nào đấy mà dỗ dành: "Anh yêu, đừng lo mà, em sẽ biết chừng biết mực thật mà, chắc chắn sẽ không để bản thân quá mệt mỏi quá đâu! Bây giờ sức khỏe của em đã khôi phục hơn phân nửa rồi mà!"
Vốn dĩ cô còn đang định nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa nhưng cô đang lo chuyện này nếu cứ càng kéo dài thêm sẽ càng bất lợi cho Giang Mục Dã nên mới muốn sớm giải quyết cho xong.
Lục Đình Kiêu không nói gì, Ninh Tịch bám dính lấy anh, hết cọ rồi lại ôm, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa: "Đã hồi phục hơn phân nửa rồi? Hửm?"
Nói rồi liền bế cô gái đang làm loạn từ trên giường dậy, đi sang phòng cho khách ở bên cạnh.
Ninh Tịch cảm thấy bản thân mình đang chợt lơ lửng trên không rồi lại được nhẹ nhàng đặt lên chăn đệm mềm mại.
Dưới ánh trăng, đôi mắt của người đàn ông đang phủ trên người cô như thể có một ngọn lửa đang cháy rừng rực, ngọn lửa đó càng lúc càng gần rồi đột ngột phủ lên môi cô như đang thiêu đốt cô.
Ưm…
Thế này là có nghĩa là cuối cùng cô cũng phải hoàn thành việc động phòng hoa chúc vẫn luôn kéo dài cho đến tận bây giờ phải không?
Nụ hôn dây dưa mỗi lúc một sâu, dường như ngay đến cả linh hồn cô anh cũng muốn nuốt trọn, cảm giác tê dại đến từ trên ngực khiến cơn run rẩy từ sâu thẳm bên trong Ninh Tịch trỗi dậy, những ngón chân mượt mà thoáng cái đã co rúm lại.
Chẳng qua chỉ là ve vuốt vui đùa trước khi bắt đầu, ấy thế mà Ninh Tịch đã cảm thấy mình y như một con cá mắc cạn khô khốc thiếu nước, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì anh cũng rời khỏi môi cô, trên gương mặt anh hiện rõ vẻ mặt đang dùng tất cả lí trí để đè nén, kiềm chế mình lại: "Bây giờ em còn dám chắc thể lực em vẫn ổn không? Hửm?"
Ninh Tịch lập tức vùi đầu vào trong lồng ngực của anh, những ngón tay không cam tâm cào những vệt thật dài lên lưng anh: "Thế này làm sao mà có thể giống nhau cho được! Cái này căn bản là chẳng liên quan gì đến thể lực cả? Cho dù chỉ là anh cười với em một cái thôi là tim em cũng có thể đập thình thịch rồi, huống chi anh còn làm như thế này lại rồi... lại như thế này với em nữa…"
Lục Đình Kiêu lập tức sững người ra, anh bị câu nịnh đầm bất ngờ này của cô làm cho dở khóc dở cười: "Em lấy đâu ra cái cớ ấy thế…"
"Đây đúng là thật mà!"
@by txiuqw4