sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chồng Yêu Là Quỷ - Chương 113-2

Nghĩ tới đây tôi nhất thời nhìn bốn phía xung quanh một chút, trong thang máy chỉ có tôi cùng Diệu Diệu, một người một quỷ, không còn ai khác.

Nhưng không biết có phải do tâm lý hay gì, tôi luôn cảm giác trong góc luôn có một đôi mắt dõi theo tôi mà tôi không thấy được.

Bỗng nhiên tôi nhớ tới một chuyện khác.

Ngày hôm trước sau khi không thấy mẹ tôi đâu đã có một nam quỷ cùng Giao tiên đem mẹ tôi về, lúc ấy tôi cùng Giao tiên đều cho là nam quỷ kia do đối phương an bài, chúng tôi không ai nhận ra hắn cả, hắn giống như từ hư không mọc ra vậy, yên lặng làm một chuyện tốt liền biến mất không thấy.

Mặc dù trong quỷ cũng có quỷ hiền lành, nhưng tôi không tin nam quỷ kia sẽ tự nhiên cứu mẹ tôi về rồi lại đưa tới trả lại cho tôi.

Nhất định có người sai khiến ông ta, mà người đáng nghi nhất đính là Tô Mộc.

Tôi tự đập đầu mình một cái, bừng tỉnh hiểu ra.

Nhất định chính là anh ấy, anh ấy vẫn luôn dõi theo tôi cho nên anh ấy biết mẹ tôi xảy ra chuyện, biết tôi gần đây đang đối dịch với thi thể, thậm chí biết tôi xuất hiện trong phòng làm việc của Tô Thịnh.

Cho nên vừa rồi anh ấy mới lại đột nhiên xuất hiện.

Đây không phải là trùng hợp, mà là anh ấy vẫn ở bên cạnh tôi!

Lòng tôi run lên, sự chua xót bắt đầu lan tràn vô tận…

Nhưng tôi còn có chút không hiểu, nếu như anh ấy luôn đi theo bên cạnh tôi thì tại sao lại không quang minh chính đại xuất hiện, nếu như anh ấy thật sự lo lắng cho tôi, đối tốt với tôi thì tại sao còn cưới Lâm Yến Nhi, nói những lời gây tổn thương cho tôi như vậy.

“Tô Mộc…” Tôi buột miệng gọi tên của anh ấy, tôi nhìn bốn phía xung quanh, muốn thấy bóng người của Tô Mộc ở nơi nào đó.

Tôi gọi liên tiếp chừng mấy câu nhưng Tô Mộc cũng không xuất hiện, thậm chí ngay cả một tiếng đáp lại cũng không có.

Trong thang máy thật sự chỉ có tôi và Diệu Diệu.

Tôi không khỏi có chút thất vọng, hoặc là tôi đã suy nghĩ nhiều, lực cực âm không nhất định chỉ có Tô Mộc có, đột nhiên anh ấy xuất hiện cũng là trùng hợp, căn bản anh ấy không dõi theo tôi…

Tôi thở dài, trong lòng mệt mỏi.

Không tiếp tục nghĩ tới Tô Mộc nữa, tôi đưa Diệu Diệu lần nữa quay trở lại lầu ba mươi hai.

Lúc này lầu ba mươi hai cũng không phát sinh chuyện máu tươi đầm đìa như tôi tưởng tượng mà hoàn toàn yên tĩnh.

Toàn bộ hành lang vẫn đen thui không có bất cứ động tĩnh gì, thật giống như Đường Dũng cùng Cường Tử đều chưa từng tới nơi đây vậy.

Tôi không khỏi có chút lo lắng.

Cũng may còn có Diệu Diệu ở bên cạnh, hơn nữa cầm trong tay miếng ngọc bội đã sống lại, lá gan vẫn đủ lớn liền dẫn Diệu Diệu ra khỏi thang máy, dùng đèn pin của điện thoại soi xuống nền chậm rãi đi về phía trước.

Tầng ba mươi hai và ba mươi ba chỉ cách một tầng nhưng bố cục hoàn toàn khác nhau.

Cả tầng ba mươi ba bị Tô Thịnh phá thông suốt tạo thành một không gian lớn rộng rãi, nếu không có cây cối tươi tốt cản trở thì có thể nhìn được toàn cảnh công ty.

Nhưng tầng ba mươi hai thì khác, hai bên hành lang có không dưới ba mươi cánh cửa.

Sau mỗi cánh cửa đều là một căn hộ nhỏ, hiển nhiên các tòa cao ốc đều sẽ như vậy, chẳng qua nơi này ở cửa các phòng lại không hề có số thứ tự, tất cả các cửa cũng đều có dáng dấp giống nhau như đúc, không có số phòng hay bảng tên, nhìn cứ như là đang gặp mê cung không phân biệt rõ đang ở vị trí nào.

Tôi đành gõ cửa từng nhà, gọi tên Đường Dũng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx