sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Hai Tòa Tháp - Quyển III - Chương 03 - Phần 1

Chương III

ĐỘI QUÂN URUK-HAI

Pippin nằm trong một giấc mơ tăm tối và bất an: dường như cậu có thể nghe được giọng nói bé nhỏ của chính mình vang vọng trong những đường hầm tối đen, cứ gọi Frodo! Frodo! Thế nhưng thay vì Frodo cậu lại thấy hàng trăm bộ mặt Orc gớm guốc nhăn nhở nhìn cậu từ trong bóng tối, hàng trăm cánh tay ghê tởm chộp lấy cậu từ khắp mọi hướng. Merry đâu rồi?

Cậu bừng tỉnh. Một luồng không khí lạnh thổi qua mặt. Cậu đang nằm dán lưng xuống đất. Đêm đang buông xuống và bầu trời phía trên bắt đầu mờ tối. Cậu quay người và nhận thấy giấc mơ chỉ tồi tệ hơn đôi chút so với hiện thực. Hai cổ tay, cẳng chân, mắt cá chân cậu đều bị trói chặt bằng thừng. Merry nằm bên cạnh, mặt trắng bệch, một miếng giẻ rách bẩn thỉu buộc ngang trán. Đứng ngồi khắp xung quanh họ là một đội quân Orc hùng hậu.

Dần dần trí nhớ bên trong cái đầu đau nhức của Pippin cũng ghép nối lại và tách biệt khỏi những cái bóng trong giấc mơ. Dĩ nhiên rồi: cậu và Merry đã bỏ chạy vào bên trong khu rừng. Không biết họ nghĩ gì mà làm vậy? Tại sao họ lại nhào đi như vậy, chẳng thèm để ý đến Sải Chân Dài? Họ đã vừa chạy vừa hò hét suốt một quãng dài - cậu chẳng nhớ nổi là bao xa và bao lâu nữa; và rồi đột nhiên họ đâm đầu thẳng vào một toán Orc: chúng đang đứng nghe ngóng, và hình như chúng không hề nhìn thấy Merry và Pippin cho đến tận khi họ gần như đã lao vào tay chúng. Thế rồi chúng gào thét và có thêm nhiều tên yêu tinh khác nhảy ra từ đám cây. Merry và cậu đã tuốt kiếm, nhưng lũ Orc không muốn giao chiến, mà chỉ tìm cách túm lấy họ, ngay cả khi Merry đã chém đứt vài cánh tay và bàn tay. Merry thật cừ!

Rồi Boromir xuyên qua đám cây lao đến. Gã đã buộc chúng phải ra tay. Gã giết rất nhiều tên khiến số còn lại phải tháo chạy. Thế nhưng họ chưa kịp đi xa trên con đường trở về thì lại bị tấn công, ít nhất một trăm tên Orc, một vài tên rất to lớn, và chúng vãi tên như mưa: luôn luôn là về phía Boromir. Boromir đã thổi chiếc tù và lớn đến nỗi cả rừng cây phải rung chuyển, khiến ban đầu lũ Orc nhụt chí và rút quân; thế nhưng khi chẳng có gì đáp lại ngoài những tiếng vọng, chúng lại tấn công dữ dội hơn bao giờ hết. Pippin không nhớ thêm mấy nữa. Hình ảnh cuối cùng trong cậu là Boromir dựa vào một thân cây, nhổ ra một mũi tên; rồi đột nhiên tất cả chìm vào bóng tối.

“Chắc là mình bị đánh vào đầu,” cậu nhủ thầm. “Không biết anh Merry tội nghiệp có bị đau nhiều không. Chuyên gì đã xảy ra với Boromir? Tại sao lũ Orc không giết bọn mình? Bọn mình đang ở đâu, và bọn mình đang đi đâu?”

Cậu không thể trả lời những câu hỏi đó. Cậu cảm thấy lạnh và mệt lử. “Ước gì ông Gandalf đã không thuyết phục để Elrond cho phép bọn mình đi,” cậu nghĩ. “Mình làm được gì đâu chứ? Chỉ là một nỗi phiền hà: một kẻ đi nhờ, một bịch hành lí. Và giờ mình đã bị cướp đi và mình chỉ là một bịch hành lí của lũ Orc. Mong sao Sải Chân Dài hoặc ai đó sẽ đến giành bọn mình lại! Nhưng mình có nên mong vậy không? Chẳng phải như vậy là công toi mọi kế hoạch sao? Giá mình có thể vùng thoát ra!”

Cậu thử vùng vẫy nhưng vô ích. Một tên trong số lũ Orc ngồi bên cạnh cười phá lên và nói gì đó với một tên khác bằng thứ ngôn ngữ ghê tởm của chúng. “Nghỉ ngơi đi trong lúc mày còn có thể, thằng nhãi ngu xuẩn!” hắn nói với Pippin sau đó, bằng Ngôn Ngữ Chung, nghe từ miệng hắn cũng gớm ghiếc gần như chính ngôn ngữ của hắn. “Nghỉ ngơi đi trong lúc mày còn có thể! Bọn tao sẽ khiến chân mày trở nên có ích sớm thôi. Mày sẽ ước chẳng có cái chân nào trước khi bọn tao về được đến nhà.”

“Nếu theo cách của tao, mày sẽ ước được chết ngay lúc này,” tên kia nói. “Tao sẽ khiến mày phải chí chóe lên, đồ chuột khốn nạn.” Hắn cúi xuống Pippin, gí hàm răng nanh vàng khè vào sát mặt cậu. Hắn cầm một con dao màu đen lưỡi dài răng cưa lởm chởm. “Nằm im, không tao sẽ cù mày bằng cái này,” hắn rít lên. “Đừng có gây phiền hà, không tao nhỡ tay trái lệnh đấy. Quỷ tha cái bọn Isengard đi! Uglúk u bagronk sha pushdug Saruman-glob búblosh skai”: hắn giận dữ chuyển sang ngôn ngữ của hắn nói một tràng dài rồi từ từ kết thúc trong tiếng lẩm bẩm gầm gừ.

Pippin kinh hãi nằm im, dù cơn đau nơi cổ tay và mắt cá chân đang dần trở nên nhức nhối, còn những viên đá dưới mình cậu đang dùi sâu vào lưng. Để gạt bỏ tâm trí khỏi nghĩ đến bản thân, cậu cố lắng nghe tất cả những gì có thể nghe được. Có rất nhiều giọng nói xung quanh, và dù tiếng Orc lúc nào cũng thù hận và giận dữ, thế nhưng rõ ràng đang xảy ra điều gì đó như một cuộc tranh cãi, mỗi lúc một căng thẳng hơn.

Pippin ngạc nhiên nhận ra mình có thể hiểu được phần lớn cuộc nói chuyện; nhiều tên trong lũ Orc sử dụng ngôn ngữ thông thường. Rõ ràng phải có đến hai ba giống khác nhau có mặt ở đây, và chúng không hiểu tiếng Orc của nhau. Một cuộc tranh cãi gay gắt đang nổ ra liên quan đến việc bây giờ chúng sẽ phải làm gì: phải chọn đường nào và nên giải quyết tù nhân ra sao.

“Thời gian đâu mà giết chúng đúng kiểu,” một tên nói. “Chuyến này không có thời gian mà chơi bời đâu.”

“Điều đó thì rõ rồi,” tên khác nói. “Nhưng sao không giết quách chúng đi, giết ngay bây giờ? Vác theo chúng phiền bỏ bố còn chúng ta lại phải khẩn trương. Sắp tối rồi, và chúng ta buộc phải tiếp tục đi.”

“Mệnh lệnh đây,” giọng nói thứ ba gầm lên trầm đục. “Giết tất TRỪ những tên Tí Hon; chúng phải được mang về CÒN SỐNG càng nhanh càng tốt. Đó là mệnh lệnh cho tao.”

“Cần chúng vào việc gì chứ?” vài giọng khác hỏi. “Sao lại phải còn sống? Chúng có trò gì hay à?”

“Không! Tao nghe nói một tên trong số chúng có một thứ gì đó, một thứ gì đó mà Cuộc Chiến cần đến, một mánh lới Tiên thì phải. Dù thế nào thì cả hai chúng nó sẽ đều bị tra hỏi.”

“Mày chỉ biết có thế thôi sao? Tại sao chúng ta không lục soát chúng và tìm hiểu xem? Có thể chúng ta sẽ tìm ra gì đó có ích cho chúng ta.”

“Đó là ý kiến rất hay đấy,” một giọng nói chế nhạo cất lên, nhẹ nhàng hơn những giọng khác nhưng nham hiểm hơn. “Có lẽ tao phải báo cáo lên trên. KHÔNG được lục soát hay trấn lột tù nhân: đó là mệnh lệnh cho tao.”

“Cả tao nữa,” giọng trầm lại nói. “Bắt sống nguyên trạng; không cướp bóc. Đó là mệnh lệnh cho tao.”

“Nhưng không phải lệnh cho bọn tao!” một trong những giọng nói trước đó cất lên. “Bọn tao đã phải đi suốt từ Khu Mỏ đến đây để giết chúng, trả thù cho người của bọn tao. Tao muốn giết, rồi quay về phía Bắc.”

“Vậy mày có thể muốn lại lần khác,” giọng trầm đục nói. “Tao là Uglúk. Tao ra lệnh. Tao quay lại Isengard bằng đường ngắn nhất.”

“Saruman là chủ nhân hay Con Mắt Vĩ Đại là chủ nhân?” giọng nham hiểm nói. “Chúng ta nên quay lại Lugbúrz ngay lập tức.”

“Nếu chúng ta có thể vượt dòng Sông Cả thì vậy cũng được đấy,” một giọng khác cất lên. “Nhưng chúng ta không đủ người để xuống được chỗ có cầu.”

“Tao tới đây qua đường đó,” giọng nham hiểm nói. “Một tay Nazgûl bay đang đợi chúng ta ở phía Bắc bên bờ Đông,”

“Có lẽ, có lẽ! Rồi thì mày sẽ bay đi cùng bọn tù, và cứ việc cuỗm hết thưởng và những lời tán dương ở Lugbúrz, để bọn tao lại đây chạy bộ xuyên vùng đất Ngựa này chứ gì. Không được, chúng ta phải bám vào nhau. Những vùng này rất nguy hiểm: đầy bọn nổi loạn thối tha và quân cướp bóc.”

“Đúng, chúng ta phải bám vào nhau,” Uglúk gằn giọng. “Tao không tin lũ lợn con bọn mày. Bọn mày chỉ lợn cậy gần chuồng là giỏi. Không có bọn tao tất cả bọn mày đã chuồn hết cả rồi. Bọn tao là đội Uruk-hai thiện chiến! Bọn tao đã giết chết tên chiến binh giỏi. Bọn tao đã bắt tù nhân. Bọn tao là đầy tớ của Saruman Thông Thái, của Bàn Tay Trắng: Bàn Tay đã cho bọn tao thịt người để ăn. Bọn tao đến từ Isengard, và đã dẫn bọn mày đến đây, vậy nên bọn tao sẽ dẫn bọn mày quay lại theo con đường bọn tao chọn. Tao là Uglúk, tao đã nói vậy đấy.”

“Mày đã nói nhiều hơn mức cần thiết đấy, Uglúk,” giọng nham hiểm chế nhạo. “Tao tự hỏi bọn họ sẽ nghĩ gì về chuyện này ở Lugbúrz. Có thể họ sẽ nghĩ đôi vai của Uglúk cần được giải thoát khỏi cái đầu tự phụ. Có thể họ sẽ hỏi những ý tưởng điên rồ của hắn từ đâu ra. Phải chăng từ Saruman mà có? Hắn nghĩ hắn là ai chứ, tự gây dựng cõi riêng bằng những phù hiệu trắng bẩn thỉu đó sao? Có thể họ sẽ đồng ý với tao, với Grishnákh sứ giả đáng tin cẩn của họ; và tao Grishnákh nói điều này: Saruman là một thằng ngu, một thằng ngu xảo trá và bẩn thỉu. Và Con Mắt Vĩ Đại đang để ý đến hắn đấy.

“Lợn à? Bọn mày thấy thế nào khi bị lũ bới phân của một tên phù thủy nhỏ thó bẩn thỉu gọi là lợn? Tao dám cá chúng nó toàn ăn thịt Orc.”

Rất nhiều tiếng la hét bằng ngôn ngữ Orc cất lên đáp lại hắn, và cả tiếng vũ khí được rút ra loảng xoảng. Pippin thận trọng trở người, hi vọng nhìn thấy những điều sắp xảy ra. Đám lính canh cậu đã bỏ đi tham gia vào cuộc ẩu đả. Trong ánh chạng vạng cậu nhìn thấy một tên Orc to lớn đen trũi, hắn là Uglúk, đứng đối mặt với Grishnákh, một sinh vật chân vòng kiềng vai rộng với đôi cánh tay dài gần chạm đất. Vây quanh có rất nhiều yêu tinh kích cỡ nhỏ hơn. Pippin đoán đó chính là lũ Orc đen từ phía Bắc. Chúng đã rút sẵn dao kiếm, nhưng vẫn do dự chưa dám tấn công Uglúk.

Uglúk rống lên, một đám Orc khác gần kích cỡ hắn xông tới. Rồi đột nhiên, không một lời cảnh báo, Uglúk nhảy về phía trước, và bằng hai cú ra đòn chớp nhoáng đã chém bay đầu hai tên trong số quân chống đối. Grishnákh lẩn sang một bên, biến mất vào bóng tối. Những tên khác dạt ra tránh đường, một tên lui lại ngã lên thân hình nằm thượt của Merry và lớn tiếng chửi rủa. Thế nhưng có lẽ điều đó đã cứu sống hắn, bởi quân của Uglúk đã nhảy qua hắn và hạ gục một tên khác bằng những thanh kiếm rộng bản. Đó là tên lính gác nanh vàng. Xác hắn đổ vật xuống ngay người Pippin, tay vẫn nắm chặt thanh gươm răng cưa dài.

“Tra gươm vào vỏ!” Uglúk quát to. “Và đừng vớ vẩn thêm nữa! Từ đây chúng ta sẽ đi thẳng về phía Tây, xuống lối cầu thang. Từ đó lại đi thẳng đến dãy đồi, rồi men theo bờ sông đến khu rừng. Và chúng ta sẽ hành quân cả ngày lẫn đêm. Rõ chưa?”

“Bây giờ,” Pippin nghĩ bụng, “chỉ cần anh bạn xấu xa đó mất thêm chút thời gian để ổn định hàng ngũ, mình sẽ có cơ hội.” Một tia hi vọng le lói trong cậu. Lưỡi thanh kiếm đen đã cứa vào cánh tay cậu rồi trượt xuống cổ tay. Cậu cảm thấy máu đang rỉ xuống bàn tay, nhưng đồng thời cảm nhận được cả cái lạnh của thép trên da mình.

Lũ Orc đang thu xếp để tiếp tục hành quân, nhưng một vài tên miền Bắc vẫn chưa bằng lòng, và bè lũ Isengard giết thêm hai tên nữa trước khi những tên còn lại hoàn toàn khiếp vía. Cả một vùng rộ lên những tiếng chửi rủa và huyên náo. Trong giây lát Pippin không có ai canh giữ. Chân cậu bị trói rất chắc chắn, nhưng tay cậu chỉ bị buộc quanh phần cổ tay, và cả hai bàn tay đều ở đằng trước. Cậu có thể cử động cả hai tay một lúc, cho dù bị thít chặt đến tàn nhẫn. Cậu đẩy tên Orc chết qua một bên, và gần như không dám thở, cậu đưa nút thừng lên xuống dọc theo lưỡi dao. Dao rất sắc còn bàn tay chết lại nắm chặt. Đoạn thừng bị cắt đứt! Pippin nhanh chóng dùng ngón tay cầm lấy nó, buộc lại thành hai vòng dây lỏng và luồn tay vào. Rồi cậu nằm thật im.

“Nhặt bọn tù này lên!” Uglúk hét. “Đừng giở bất cứ trò gì với chúng! Nếu chúng không còn sống khi chúng ta về đến nơi, sẽ có đứa phải chết theo đấy.”

Một tên Orc tóm lấy Pippin như tóm một bao tải, chui đầu vào giữa hai tay bị trói của cậu, nắm lấy hai cánh tay cậu kéo xuống, cho đến khi mặt Pippin bị áp sát vào cổ hắn; rồi hắn xốc cậu lên. Một tên khác đối xử với Merry theo cách tương tự. Bàn tay tựa vuốt sắc của tên Orc xiết lấy cánh tay Pippin như sắt nhọn; những móng tay xuyên cả vào thịt cậu. Cậu nhắm mắt và lại chìm vào ác mộng.

Đột nhiên cậu lại bị ném xuống nền đá. Mới là hồi đầu đêm, nhưng mặt trăng gầy guộc đã lặn dần về phía Tây. Họ đang ở bên rìa một vách đá hình như nhìn ra một biển mù nhợt nhạt. Có tiếng nước đổ ở gần đó

“Rốt cục bọn trinh sát cũng đã quay lại,” một tên Orc ở ngay gần nói.

“Vậy ngươi đã phát hiện được gì?” giọng Uglúk gầm gừ.

“Chỉ có một tên cưỡi ngựa, và hắn bỏ chạy về phía Tây. Giờ thì tất cả đều ổn rồi.”

“Tao dám nói bây giờ thì ổn. Nhưng ổn đến bao lâu nữa? Đồ ngu! Lẽ ra ngươi phải bắn hắn. Hắn sẽ báo động. Bọn chăn ngựa đáng nguyền rủa sẽ biết tin về chúng ta vào sáng mai. Giờ chúng ta sẽ phải chạy nhanh gấp đôi.”

Một bóng đen cúi xuống Pippin. Đó chính là Uglúk. “Ngồi dậy!” tên Orc nói. “Người của tao đã quá mệt mỏi vì phải mang theo mày rồi. Chúng ta sắp trèo xuống, và mày sẽ phải dùng đến chân. Giờ hãy tỏ ra hữu ích. Không được hét, không được bỏ trốn. Bọn tao có nhiều cách thanh toán cho những trò đó mà mày sẽ không thích đâu, dù sẽ không ảnh hưởng gì đến sự hữu dụng của mày đối với Ông Chủ.”

Hắn cắt sợi dây buộc quanh chân và mắt cá Pippin, túm tóc nhấc cậu lên và dựng cậu đứng trên hai chân. Pippin ngã xuống, và Uglúk lại túm tóc nhấc cậu lên. Vài tên Orc cười phá. Uglúk tống một túi nước vào giữa hai hàm răng cậu và trút một thứ chất lỏng bỏng rát vào họng: cậu cảm thấy một dòng nước nóng rực chảy xuyên qua người. Cảm giác đau đớn ở chân và mắt cá biến mất. Cậu đã có thể đứng được.

“Giờ đến lượt thằng kia!” Uglúk nói. Pippin nhìn hắn đi về phía Merry, đang nằm bên cạnh, và đá vào cậu. Merry rên lên. Túm lấy cậu một cách thô bạo Uglúk kéo cậu ngồi dậy, và xé tấm băng ra khỏi đầu cậu. Rồi hắn bôi lên vết thương chất gì đó màu đen trong một chiếc hộp gỗ nhỏ. Merry hét lên rồi chống cự điên cuồng.

Lũ Orc vỗ tay hò hét. “Không chịu dùng thuốc cơ đấy,” chúng chế nhạo. “Chẳng biết thứ gì là tốt cho nó. Chà chà! Sau này chúng ta sẽ có trò vui đấy.”

Thế nhưng lúc này Uglúk không bận tâm đùa cợt. Hắn cần tốc độ nên buộc phải chiều lòng những kẻ đi theo thiếu thiện chí. Hắn vừa chữa trị vết thương cho Merry theo cách của Orc, và cách này mang lại hiệu quả nhanh chóng. Sau khi hắn tống vào cổ họng anh chàng Hobbit một ngụm chất lỏng từ chiếc túi, cắt dây trói chân, và kéo cậu lên, Merry đã có thể đứng được, trông cậu nhợt nhạt nhưng dữ tợn, thách thức, và đầy sức sống. Vết thương trên trán không còn làm phiền cậu nữa, nhưng cậu sẽ phải mang vết sẹo màu nâu đến cuối đời.

“Chào Pippin!” cậu nói. “Vậy ra em cũng tham gia vao cuộc hành trình này sao? Bọn mình hỏi đâu ra giường và bữa sáng đây?”

“Nào nghe đây!” Uglúk nói. “Không gì hết! Ngậm lưỡi lại. Không được nói chuyện với nhau. Mọi rắc rối sẽ được báo cáo tại đầu kia, và Ngài sẽ biết cách thanh toán với bọn mày. Bọn mày sẽ có giường và bữa sáng: nhiều hơn khả năng bọn mày nuốt trôi đấy.”

Băng Orc bắt đầu rẽ xuống khe núi hẹp dẫn xuống vùng đồng bằng mù mịt bên dưới. Merry và Pippin, bị chia tách bởi một tá Orc hoặc hơn, trèo xuống cùng chúng. Xuống đến đây chân họ giẫm lên mặt cỏ, khiến những trái tim Hobbit thổn thức.

“Giờ thì thẳng tiến!” Uglúk hét lên. “Về phía Tây và chếch một chút lên phía Bắc. Hãy theo Lugdush.”

“Nhưng chúng ta sẽ làm gì lúc trời sáng?” một vài tên trong đám miền Bắc hỏi.

“Tiếp tục chạy,” Ugluk trả lời. “Thế mày nghĩ gì? Ngồi trên cỏ và đợi bọn Da Trắng đến tham gia buổi dã ngoại sao?”

“Nhưng bọn tao không thể chạy lúc trời sáng.”

“Chúng mày sẽ chạy còn tao ở ngay đằng sau,” Uglúk nói, “Chạy đi! Bằng không chúng mày sẽ không bao giờ thấy lại những cái hốc thân yêu của chúng mày đâu. Có Bàn Tay Trắng chứng giám! Cử cái lũ giòi núi này đi thì có ích lợi gì chứ, chẳng được huấn luyện đến nơi đến chốn. Chạy đi, lũ khốn kiếp! Chạy đi khi trời vẫn còn tối!”

Rồi cả đội quân bắt đầu chạy bằng những sải nhảy dài của Orc. Chúng không giữ hàng lối nào, mà chèn ép, xô đẩy, chửi bới nhau; thế nhưng tốc độ của chúng lại rất cao. Mỗi chàng Hobbit có ba tên canh gác. Pippin ở xa mãi phía cuối hàng. Cậu tự hỏi mình còn tiếp tục được bao lâu nữa với đà này: cậu đã không ăn gì kể từ buổi sáng. Một trong số những tên lính gác cậu có cầm roi. Nhưng hiện tại thứ chất lỏng của lũ Orc vẫn nóng bừng bên trong cậu. Và cả lí trí cậu cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Thỉnh thoảng trong tâm trí cậu cứ tự dưng hiện ra hình ảnh khuôn mặt chăm chú của Sải Chân Dài đang cúi xuống nhìn dấu đường tối, rồi chạy, chạy theo ở phía sau. Nhưng kể cả một chàng Tuần Du cũng thấy gì được ngoài dấu đường rối rắm đầy những vết chân Orc? Những dấu chân nhỏ bé của cậu và Merry đã bị chôn vùi dưới sự giày xéo của biết bao chiếc giày sắt ở đằng trước, đằng sau và khắp xung quanh họ.

Họ mới chỉ rời vách đá được khoảng một dặm thì mặt đất thoải xuống thành một vùng trũng nông rộng lớn, đất trở nên mềm và ẩm ướt. Sương mù giăng đầy ở đó, sáng nhợt nhạt trong những tia sáng cuối cùng của vầng trăng lưỡi liềm. Những hình bóng tăm tối của lũ Orc phía trước mờ dần rồi như bị nuốt chửng

“Chà chà! Cẩn thận nào!” Uglúk hét lên từ phía sau.

Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong tâm trí Pippin, và cậu hành động ngay lập tức. Cậu lạng vòng về bên phải, vùng ra khỏi tầm với của tên lính gác đang bám lấy cậu, lao đầu vào sương mù; cậu tiếp đất sõng soài xuống thảm cỏ

“Dừng lại!” Uglúk hét lên.

Mất một lúc hỗn loạn và bối rối. Pippin vùng dậy bỏ chạy. Thế nhưng lũ Orc đã đuổi theo sau. Vài tên đột nhiên hiện ra lù lù ở ngay phía trước cậu.

“Không có hi vọng trốn thoát rồi!” Pippin nghĩ bụng. “Nhưng vẫn còn hi vọng có thể để lại dấu vết gì đó của mình mà không bị mờ trên nền đất ướt.” Cậu lấy hai bàn tay bị trói mò mẫm cổ họng, tháo chiếc ghim cài áo choàng. Ngay khi bị những cánh tay dài cùng móng vuốt rắn chắc vồ lấy, cậu thả nó xuống. “Hẳn là nó sẽ nằm lại đó cho đến ngày tận thế,” cậu nghĩ. “Mình chẳng biết tại sao lại làm vậy nữa. Nếu những người khác thoát ra được, họ hẳn sẽ đều đi cùng Frodo.”

Một sợi roi xoắn lấy chân cậu, cậu bặm miệng để khỏi hét lên.

“Đủ rồi!” Uglúk chạy đến hét. “Nó vẫn còn phải chạy cả một quãng dài nữa. Hãy bắt cả hai đứa phải chạy! Chỉ cần lấy roi nhắc nhở là được rồi.”

“Nhưng chưa hết đâu,” hắn gầm gừ, quay về phía Pippin. “Tao sẽ không quên đâu. Việc thanh toán chỉ bị tạm hoãn thôi. Đi mau!”

Cả Pippin lẫn Merry đều không nhớ nhiều phần sau của cuộc hành trình. Những cơn ác mộng và thực tế ác nghiệt trộn lẫn thành một dòng khổ sở dài dằng dặc, còn hi vọng ngày càng phai nhạt ở phía sau. Họ chạy, rồi họ lại chạy, cố theo kịp bước chân của lũ Orc, thỉnh thoảng lại bị một sợi dây tàn bạo liếm lấy một cách khéo léo. Nếu dừng lại hoặc vấp ngã, họ sẽ bị tóm lấy và lôi đi một quãng.

Sức nóng của liều thuốc Orc đã hết. Pippin lại cảm thấy lạnh và mệt lử. Đột nhiên cậu ngã úp mặt xuống đất. Những bàn tay cứng rắn với móng tay xé thịt siết lấy và nhấc cậu lên. Một lần nữa cậu lại bị vác đi như một chiếc bao tải, và bóng tối trùm xuống khắp xung quanh cậu: đó là bóng tối của một đêm khác, hay sự mù lòa của đôi mắt, cậu chẳng thể phân biệt được.

Rồi cậu lờ mờ nhận biết được những giọng nói đang cất lên ầm ĩ: có vẻ như rất nhiều Orc đang la ó đòi nghỉ ngơi. Uglúk cũng đang hò hét. Cậu cảm thấy mình bị vứt xuống đất, và cậu nằm thẳng cẳng lúc rơi xuống, cho đến khi những giấc mơ tăm tối đưa cậu đi. Thế nhưng cậu không thoát khỏi nỗi đau đớn được lâu; cú xiết sắt đá của đôi bàn tay nhẫn tâm lại tóm lấy cậu. Trong suốt thời gian dài cậu bị quăng quật và rung lắc, rồi bóng tối cũng dần trôi qua, và cậu lại trở về với thế giới thức tỉnh và nhận ra đang là buổi sáng. Có tiếng thét to ra lệnh, thế là cậu bị ném thô bạo xuống mặt cỏ.

Cậu nằm đó một lúc, đấu tranh cùng nỗi tuyệt vọng. Đầu cậu choáng váng, nhưng từ hơi ấm đang có trong người cậu đoán mình vừa được cho uống một ngụm thuốc nữa. Một tên Orc cúi xuống trên mình cậu, quẳng cho cậu ít bánh mì và một rẻo thịt sống sấy khô. Cậu ăn ngấu nghiến miếng bánh mì xám đã chớm ôi, nhưng không đụng đến miếng thịt. Cậu đã đói lả nhưng không đến mức phải ăn cả thịt ném cho từ tay một tên Orc, thứ thịt mà cậu không dám đoán thuộc về loài nào.

Cậu ngồi dậy và nhìn xung quanh. Merry ở cách đó không xa. Họ đang ở bên bờ một con sông nhỏ chảy xiết. Núi non phía trước hiện ra sừng sững: một đỉnh núi cao bắt lấy những tia nắng mặt trời đầu tiên. Khu rừng tối mờ nằm trải ra trên những triền thấp phía trước mặt.

Có rất nhiều tiếng quát tháo tranh cãi giữa lũ Orc; một cuộc cãi lộn dường như lại sắp nổ ra giữa những tên miền Bắc và lũ ở Isengard. Vài tên chỉ ngược về phía Nam, vài tên lại chỉ về phía Đông.

“Tốt thôi,” Uglúk nói. “Vậy thì để chúng lại cho tao! Không được giết, như ta đã nói với chúng mày lúc trước; còn nếu chúng mày muốn vứt bỏ những gì mà chúng ta đã đi suốt cả chặng đường để có được, thì cứ việc! Tao sẽ chăm sóc chúng. Cứ để đội Uruk-hai thiện chiến làm nhiệm vụ, như thường lệ. Nếu chúng mày sợ hãi bọn Da Trắng, cứ việc chạy đi! Chạy đi! Khu rừng ngay đấy,” hắn hét, chỉ về phía trước. “Vào đó đi! Đó là hi vọng tốt nhất của chúng mày đấy. Đi đi! Nhanh lên, trước khi tao lại chém bay vài cái đầu nữa, để tiếp thêm chút trí tuệ cho những đứa khác.”

Có một hồi chửi rủa và xô xát, rồi toàn bộ những tên miền Bắc vội vã phá bỏ hàng ngũ, trên một trăm tên, chạy nháo nhào dọc bờ sông hướng về dãy núi. Hai chàng Hobbit bị bỏ lại cho đám Isengard: một băng Orc đen tối và tàn ác, đông ít nhất tám mươi tên, da ngăm đen, mắt xếch với những cây cung lớn và kiếm ngắn lưỡi rộng bản. Vẫn còn một số ít những tên miền Bắc to lớn và gan lì hơn ở lại với chúng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx