sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Hai Tòa Tháp - Quyển IV - Chương 06 - Phần 1

Chương VI

AO CẤM

Frodo tỉnh giấc thì nhận thấy Faramir đang cúi người xuống cậu. Trong giây lát những sợ hãi trước đây lại dâng lên khiến cậu choàng dậy lùi vào một góc.

“Không có gì phải sợ đâu,” Faramir nói.

“Trời đã sáng rồi ư?” Frodo vừa nói vừa ngáp.

“Chưa đâu, nhưng đêm sắp hết rồi, và mặt trăng tròn đang lặn. Cậu có muốn ra ngắm không? Và tôi cũng có điều này muốn nghe lời khuyên của cậu. Tôi xin lỗi vì đã làm cậu thức giấc, nhưng cậu sẽ ra chứ?”

“Vâng,” Frodo vừa đứng dậy vừa khẽ rùng mình vì phải bỏ lại tấm chăn và mảnh da ấm áp. Không khí có vẻ lạnh trong lòng hang không còn lửa. Âm thanh dòng thác nghe thật ồn ã trong bầu tĩnh lặng. Cậu trùm áo khoác lên người rồi đi theo Faramir.

Đột nhiên, bằng một bản năng cảnh giác nào đó, Sam cũng bừng tỉnh. Đầu tiên chú nhận thấy giường cậu chủ trống không, rồi chú vùng đứng lên và nhìn thấy hai bóng đen, Frodo và một người đàn ông, in trên nền ô cổng vòm, giờ đang tắm trong luồng ánh sáng nhạt. Chú vội vã bám theo họ, lách qua từng hàng người đang ngủ trên những tấm đệm dọc vách hang. Khi đi ngang miệng hang chú nhận thấy Rèm Nước giờ đã biến thành một tấm màn lụa đính ngọc trai và bạc sợi chói lóa; những nhũ băng ánh trăng đang tan chảy. Nhưng chú không dừng lại ngắm, mà rẽ theo cậu chủ qua ô cửa hẹp bên vách hang.

Thoạt tiên họ đi dọc theo một lối đi tối đen, rồi lên rất nhiều bậc đá ẩm ướt, đến một chiếu nghỉ bằng phẳng xẻ vào đá hứng ánh sáng bầu trời lấp lánh trên cao qua một giếng trời vừa dài vừa sâu. Từ đây có hai cầu thang; một dường như dẫn đi tiếp, hướng lên phía bờ cao của dòng nước; còn cái kia rẽ về phía trái. Và họ đi theo lối đó. Nó uốn mình đi lên như dải cầu thang trong một tòa tháp cao.

* * *

Cuối cùng họ thoát được khỏi bóng tối trong lòng đá và nhìn xung quanh. Họ đang ở trên một tảng đá rộng phẳng lì không có lấy một bờ rào hay lan can nào. Bên phải họ, về hướng Đông, dòng nước tràn từ trên xuống, tung tóe qua bao nhiêu hiên đá, và rồi, lao xuống một dòng dốc đứng, nó đổ đầy lòng kênh đã mòn nhẵn một khối nước tối sẫm lốm đốm những bọt trắng, rồi cuồn cuộn dồn đến gần như ngay bên chân họ trước khi lao ra khỏi rìa đá mở ra ở phía trái họ. Có một người đang lặng lẽ đứng đó, ngay gần mép đá, chằm chằm nhìn xuống phía dưới.

Frodo quay lại dõi theo những dải nước bóng bẩy, uốn éo ngụp lặn. Rồi cậu ngước mắt lên và dõi nhìn về phía xa. Thế giới lặng im và lạnh lẽo, như thể bình minh đã ở gần lắm. Xa tít về phía Tây mặt trăng viên mãn đang chìm xuống, tròn trịa và sáng trắng. Màn sương nhợt nhạt lấp lóa giăng đầy vùng thung lũng rộng lớn bên dưới; một vịnh khói màu bạc khổng lồ, bên dưới cuồn cuộn chảy làn nước đêm lanh lẽo của dòng Anduin. Một vùng tối đen lùm lùm đằng xa, bên trong lóe lên, đây đó, những đốm sáng lạnh lẽo, sắc nét, xa xôi, và trắng nhởn như răng ma, những chóp đỉnh dãy Ered Nimrais, dãy núi Trắng của vương quốc Gondor, mang trên đỉnh băng tuyết vĩnh cửu.

Frodo đứng đó trên tảng đá cao suốt một lúc lâu, cơn rùng mình chạy xuyên người cậu, tự hỏi liệu ở đâu dưới vùng đất đêm mênh mông đó những người bạn đồng hành của cậu đang bước đi hay ngủ lại, hay đã nằm chết và được liệm trong sương mù. Tại sao cậu lại bị đưa tới đây, ra khỏi giấc ngủ quên lãng?

Sam cũng nóng lòng muốn có câu trả lời cho câu hỏi đó và chẳng thể ngăn mình khỏi lẩm bẩm, vì chú nghĩ những lời đó chỉ đến tai một mình cậu chủ: “Hiển nhiên quang cảnh rất đẹp, cậu Frodo ạ, thế nhưng trời lạnh thấu đến tận tim, đó là còn chưa nói đến tận xương cốt! Chuyện gì xảy ra vậy?”

Faramir nghe thấy liền trả lời. “Trăng tà trên Gondor. Ithil đẹp đẽ trên đường rời khỏi Trung Địa, nhìn lên những búp tóc bạc trắng của Mindolluin già. Cũng xứng đáng đổi lấy vài cơn rùng mình đấy. Thế nhưng tôi không đưa các cậu đến đây để ngắm cảnh - cho dù bản thân cậu thì không được mời, Samwise ạ, vì thế hãy coi đấy là hình phạt cho tính cảnh giác của cậu đi. Một hớp rượu sẽ chuộc được lỗi lầm đó đấy. Giờ hãy đến đây nhìn đi!”

Anh ta bước lên đứng cạnh người lính gác lặng lẽ ở trên mép đá tối tăm, Frodo cũng đi theo. Sam chùn lại. Chú đã đủ bất an khi đứng trên thềm đá cao và ẩm ướt này. Faramir và Frodo nhìn xuống. Họ thấy ở xa tít dưới kia dòng nước trắng đổ vào một khoảng trũng sủi bọt, rồi cuộn từng luồng xoáy tăm tối quanh một lòng chảo đá hình bầu dục, cho đến khi lại tìm được đường ra qua một ô cửa hẹp, và ồn ã chảy tung bọt đến những khúc suối bằng phẳng và êm ả hơn. Ánh trăng vẫn chiếu xiên xuống chân dòng thác, lấp lánh trên những gợn sóng trong lòng chảo. Lúc này Frodo nhận thấy có một hình thù nhỏ bé và đen đúa ở trên bờ phía gần hơn, thế nhưng đúng lúc cậu nhìn thấy, nó đã lặn xuống nước và biến mất đằng sau đoạn thác sôi sùng sục, khéo léo rẽ đôi dòng nước đen không khác gì một mũi tên hay viên đá sắc cạnh.

Faramir quay sang người đứng bên. “Giờ thì ngươi có thể nói nó là gì hả Anborn? Sóc hay chim bói cá? Trong những ao đêm ở rừng Âm U có chim bói cá đen không vậy?”

“Nó có thể là bất cứ con gì nhưng chắc chắn không phải chim,” Anborn trả lời. “Nó có tứ chi và lặn kiểu người; nó cũng rất thành thạo trong việc ấy. Nó âm mưu gì đây? Tìm đường lên phía sau Rèm Nước đến chỗ ẩn náu của chúng ta sao? Có vẻ như rốt cục thì chúng ta cũng đã bị phát hiện. Tôi đã mang cung, và tôi cũng đã đặt những tiễn thủ khác, cũng đều thiện xạ gần như tôi, ở phía bờ bên kia. Chúng tôi chỉ còn đợi lệnh của ngài là bắn, thưa Chỉ Huy.”

“Chúng tôi bắn nhé?” Faramir quay nhanh người về phía Frodo.

Frodo không trả lời ngay. Rồi “Không!” cậu nói. “Không! tôi xin anh đừng làm vậy.” Nếu Sam có đủ dũng khí, rất có thể chú đã nói “Đồng ý,” nhanh chóng và dõng dạc hơn nhiều. Chú không nhìn thấy gì, nhưng qua lời nói chú có thể đoán được họ đang nhìn thấy gì.

“Vậy là cậu biết thứ này là gì phải không?” Faramir nói. “Nào, giờ thì cậu đã thấy, vậy hãy nói cho tôi biết tại sao nên tha mạng nó. Trong tất cả những gì đã nói với nhau, cậu chưa từng một lần đề cập đến gã đồng hành chạy quanh quẩn này, và tôi đã quyết định tạm thời không nhắc đến gã. Gã có thể đợi đến khi bị bắt và giải tới trước tôi. Tôi đã lệnh cho những người thợ săn tinh tường nhất truy lùng gã, thế nhưng gã đã thoát được họ, và bọn họ chẳng nhìn thấy gã cho đến tận bây giờ, ngoại trừ Anborn đây, anh ta đã thấy gã một lần vào chập tối hôm qua. Nhưng giờ gã đã làm hành động xấc xược hơn nhiều so với việc đi bẫy thỏ trên cao nguyên: gã đã dám bén mảng đến Henneth Annûn, và gã sẽ phải đền mạng. Tôi lấy làm lạ trước sinh vật này: bí ẩn và láu cá là vậy, thế mà lại đến đây chơi đùa trong ao nước ngay trước cửa sổ của bọn tôi. Gã nghĩ con người ngủ cả đêm mà không cần đến lính canh ư? Tại sao gã lại như vậy?”

“Tôi nghĩ mình có hai câu trả lời,” Frodo nói. “Thứ nhất là, gã ít biết về Con Người, và dù gã láu cá đến đâu, thì nơi ẩn náu của các anh cũng quá kín đáo nên có lẽ gã còn không biết rằng có Con Người đang ở đây. Còn điều khác, tôi nghĩ gã bị lôi cuốn đến đây bởi một khao khát còn mãnh liệt hơn cả sự cảnh giác của gã.”

“Cậu nói gã bị lôi cuốn đến đây ư?” Faramir nói giọng thì thầm. “Có thể nào, chẳng lẽ là gã có biết gì về gánh nặng của cậu ư?”

“Dĩ nhiên là có. Gã đã giữ nó trong suốt bao nhiêu năm trời.”

“Gã đã giữ nó sao?” Faramir vừa nói vừa thở hắt ra ngạc nhiên. “Vấn đề này càng lúc càng nảy sinh những câu đố mới. Vậy ra gã đang theo đuổi nó ư?”

“Có thể. Nó rất quý giá đối với gã. Thế nhưng tôi không định nói đến điều đó.”

“Vậy sinh vật này còn tìm kiếm gì nữa?”

“Cá,” Frodo nói. “Nhìn kìa!”

Họ chăm chú nhìn xuống ao nước tối tăm. Một cái đầu nhỏ thó và đen đủi nhô lên ở phía bờ xa lòng chảo, ngay bên ngoài bóng tối sâu thẳm dưới vách đá. Một tia sáng bạc lóe lên, rồi đến một xoáy nước nhỏ gợn sóng. Xoáy nước di chuyển sang một bên, và rồi nhanh nhẹn đến kì lạ, một hình thù giống ếch trèo lên khỏi mặt nước để lên bờ. Gã lập tức ngồi xuống và bắt đầu gặm thứ nho nhỏ màu bạc, sáng lấp lánh mỗi lần xoay chuyển: ánh trăng cuối cùng giờ rót xuống phía sau vách đá cuối hồ nước.

Faramir khẽ cười. “Cá!” anh nói. “Nỗi khát thèm này ít nguy hiểm hơn. Mà có thể không hẳn vậy: cá từ hồ Henneth Annûn có thể khiến gã phải trả giá bằng tất cả những gì gã có.”

“Giờ tôi đã nhắm gã trong tầm bắn,” Anborn nói. “Tôi có nên ngừng bắn không, Chỉ Huy? Bởi luật của chúng ta là tử hình những kẻ tự ý đến đây.”

“Khoan đã, Anborn,” Faramir nói. “Vấn đề này phức tạp hơn chúng ta tưởng. Cậu sẽ nói gì đây, Frodo? Tại sao chúng ta phải tha cho gã?”

“Sinh vật này khốn khổ và đói khát,” Frodo nói, “và chẳng hề ý thức được gã đang gặp nguy hiểm. Và Gandalf, Mithrandir của anh, ông ấy hẳn sẽ cấm anh không được giết gã chỉ cần lí do đó thôi, và vì cả những lí do khác nữa. Ông ấy từng cấm người Tiên làm vậy. Tôi không biết rõ ràng là tại sao, còn những gì đoán định thì tôi chẳng thể nói công khai ở đây. Thế nhưng bằng cách nào đó sinh vật này đã gắn với nhiệm vụ của tôi. Gã là người dẫn đường của tôi ngay trước khi các anh tìm thấy bọn tôi.”

“Người dẫn đường của cậu ư!” Faramir nói. “Vấn đề mỗi lúc một kì lạ. Tôi có thể làm nhiều việc cho cậu, Frodo ạ, nhưng việc này thì tôi không thể đồng ý; để kẻ lang thang láu cá này thích đi đâu thì đi, rồi lại tham gia cùng các cậu nếu gã thích, hay bị lũ Orc bắt rồi khai tất cả những gì gã biết để khỏi bị tra tấn. Gã buộc phải bị tiêu diệt hay bắt giữ. Phải tiêu diệt, nếu không nhanh chóng tóm gọn được gã. Thế nhưng phải làm gì mới tóm được sinh vật nhầy nhụa lắm chiêu này, nếu không dùng đến mũi tên lông chim?”

“Để tôi lặng lẽ xuống đó với gã,” Frodo nói. “Các anh cứ việc giương cung và ít nhất sẽ bắn được tôi, trong trường hợp tôi thất bại. Tôi sẽ không bỏ chạy đâu.”

“Vậy thì đi nhanh đi!” Faramir nói. “Nếu gã còn sống mà thoát được, gã sẽ phải làm kẻ đầy tớ trung thành cho cậu cho đến hết cuộc đời bất hạnh của gã. Hãy đưa Frodo xuống bờ hồ, Anborn, và đi nhẹ nhàng thôi. Vật này có tai và mũi đấy. Đưa cho ta cung của ngươi.”

Anborn vừa càu nhàu vừa dẫn lối xuống cầu thang ngoằn ngoèo tới lại chiếu nghỉ, và rồi đi lên cầu thang kia, cho đến khi họ đến được khoảng cửa hẹp bị bụi rậm che mất. Frodo lặng lẽ chui ra và nhận thấy mình đang đứng ở bờ Nam phía trên hồ nước. Lúc này trời vẫn tối, còn dòng thác thì mờ mờ xám, chỉ phản chiếu chút ánh trăng còn vương vất trên bầu trời phía Tây. Cậu không nhìn thấy Gollum. Cậu tiến lên phía trước thêm một đoạn ngắn và Anborn lặng lẽ đi theo cậu.

“Tiếp đi!” anh ta thở vào tai Frodo. “Hãy cẩn thận phía bên phải đấy. Nếu cậu ngã xuống hồ, thì chẳng ai ngoài anh bạn đánh cá của cậu có thể giúp được cậu. Và đừng quên rằng còn có đội tiễn thủ ngay xung quanh, cho dù cậu không nhìn thấy họ.”

Frodo trườn lên phía trước, bắt chước Gollum sử dụng hai tay dò đường và lấy thăng bằng. Nền đá phẳng và mịn gần trọn quãng đường nhưng cứ trơn tuột. Cậu dừng lại nghe ngóng. Thoạt đầu cậu chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng thác đổ không ngơi nghỉ đằng sau. Nhưng rồi cậu nghe thấy, cách không xa phía trước, một tiếng rít khẽ.

“Cá, cá ngon. Rốt cục tên Mặt Trắng cũng khuất mắt rồi, bảo bối ạ, phải rồi. Giờ bọn ta có thể yên tâm ăn cá. Không, không yên thân, bảo bối à. Bởi Bảo Bối mất rồi; phải, mất rồi. Hobbit bẩn thỉu, Hobbit xấu xa. Bỏ bọn ta mà đi, gollum; và Bảo Bối cũng đi rồi. Chỉ còn một mình Sméagol tội nghiệp. Không có Bảo Bối. Bọn Người xấu xa, chúng sẽ lấy nó, ăn trộm Bảo Bối của ta. Đồ trộm cắp. Bọn ta ghét chúng. Cá, cá ngon. Khiến bọn ta khỏe. Khiến mắt sáng, ngón tay chặt, phải rồi. Bóp cổ chúng, bảo bối à. Bóp cổ tất cả bọn chúng, phải, nếu bọn ta có cơ hội. Cá ngon. Cá ngon!”

Và cuộc độc thoại cứ diễn ra như vậy, gần như cũng chẳng nghỉ ngơi như dòng thác, chỉ bị ngắt quãng bởi tiếng chọp choẹp khe khẽ. Frodo rùng mình lắng nghe vừa thương hại vừa ghê tởm. Cậu mong nó ngừng lại, mong không bao giờ phải nghe giọng nói đó nữa. Anborn cách không xa phía sau. Cậu hoàn toàn có thể trườn trở lại bảo anh ta ra lệnh cho các tiễn thủ nhả tên. Có lẽ họ sẽ đến được gần, trong khi Gollum cứ mải nhồm nhoàm mà lơ là cảnh giác. Chỉ cần một phát bắn trúng, là Frodo có thể rũ bỏ được giọng nói khốn khổ đó mãi mãi. Nhưng không, Gollum có quyền với cậu. Kẻ đầy tớ có quyền vì đã phục dịch chủ nhân, dù là phục dịch trong sợ hãi. Nếu không có Gollum, có lẽ họ đã sa lầy trong Đầm Lầy Chết. Và không hiểu sao Frodo khá tin chắc rằng Gandalf sẽ không mong muốn điều đó.

“Sméagol!” cậu khẽ gọi.

“Cá, cá ngon,” giọng nói cất lên.

“Sméagol!” cậu gọi to hơn. Giọng nói ngưng bặt.

“Sméagol, Chủ Nhân đến tìm ngươi đây. Chủ Nhân đây. Nào, Sméagol!” Không có tiếng trả lời mà thay vào đó là một tiếng rít nhẹ, như thể tiếng lấy hơi.

“Nào Sméagol!” Frodo nói. “Chúng ta đang gặp nguy hiểm. Con Người sẽ giết ngươi, nếu họ phát hiện ra ngươi ở đây. Nhanh nào, nếu ngươi muốn thoát chết. Hãy đến với Chủ Nhân!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx