sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Hai Tòa Tháp - Quyển IV - Chương 05 - Phần 3

Sam vật vã với chính mình, tự tranh cãi theo các hướng. “Có thể anh ta ổn thôi,” chú nghĩ, “nhưng cũng có thể là không. Lời hay vẫn có thể che tâm xấu.” Chú ngáp. “Mình có thể ngủ suốt một tuần, và nhờ vậy mình sẽ khá hơn. Mà mình có thể làm gì, nếu cứ tỉnh thế này, một mình, với cả đội Người Lớn khắp xung quanh? Chẳng gì hết Sam Gamgee ạ; nhưng dù thế nào thì mi cũng phải cố mà tỉnh.” Và bằng cách nào đó, chú đã tỉnh được. Ánh sáng tắt dần phía cửa hang, còn tấm màn nước màu xám cũng mờ đi rồi chìm vào bóng đêm đang dồn đến. Chỉ có tiếng nước là vẫn vậy, chẳng hề thay đổi điệu nhạc của mình, dù sáng hay chiều hay tối. Nó róc rách và thì thầm về giấc ngủ. Sam chống đốt ngón tay lên mắt.

Giờ thì có thêm nhiều đèn đuốc đang được thắp lên. Một thùng rượu được khui ra, nhiều thùng chứa được bật nắp. Mọi người đang hứng nước từ dòng thác, vài người đang rửa tay trong những chậu nước. Một chiếc bát đồng lớn và một mảnh vải trắng được đưa đến để Faramir rửa ráy.

“Hãy đánh thức những vị khách của chúng ta,” anh ta nói, “và mang nước cho họ. Đến giờ ăn rồi.”

Frodo ngồi dậy vừa ngáp vừa vươn người. Sam, không quen được phục vụ, ngạc nhiên nhìn người đàn ông cao lớn đang cúi mình, bưng chậu nước trước mặt chú.

“Làm ơn đặt nó xuống đất, thưa anh!” chú nói. “Vậy sẽ dễ dàng hơn cho cả tôi lẫn anh.” Rồi trước sự sửng sốt và thích thú của những Con Người xung quanh, chú nhúng cả cái đầu vào nước lạnh rồi táp nước lên cổ và tai.

“Vùng đất của anh có tập quán rửa đầu trước bữa tối à?” người đàn ông phục vụ hai chàng Hobbit hỏi.

“Không, trước bữa sáng,” Sam trả lời. “Nhưng đối với những ai thiếu ngủ, nước lạnh trên cổ cũng giống như mưa tưới lên rau diếp héo vậy. Được rồi! Giờ tôi có thể thức đủ lâu để ăn chút gì đó rồi.”

Sau đó họ được dẫn tới ngồi bên cạnh Faramir: chỗ của họ là những thùng gỗ phủ mấy tấm đá, cao hơn băng ghế cho Người, đủ cho họ được thoải mái. Trước khi ăn, Faramir và toàn bộ đội quân quay người hướng mặt về phía Tây rồi mặc niệm trong chốc lát. Faramir ra hiệu cho Frodo và Sam rằng họ cũng nên làm giống như vậy.

“Bọn tôi vẫn luôn làm vậy,” anh ta nói trong lúc họ ngồi xuống, “bọn tôi nhìn về nơi Númenor từng tồn tại, xa hơn nữa đến nơi Quê Tiên hiện đang tồn tại, và xa hơn cả Quê Tiên đến chốn sẽ còn tồn tại vĩnh viễn. Các cậu không có tục lệ nào như vậy trong bữa ăn ư?”

“Không,” Frodo vừa trả lời vừa cảm thấy mình thật thô lỗ và quê mùa hết sức. “Thế nhưng nếu chúng tôi là khách, chúng tôi sẽ cúi chào chủ nhà, và sau khi ăn uống xong, chúng tôi sẽ đứng lên cảm ơn.”

“Việc đó bọn tôi cũng làm,” Faramir nói.

Sau cả một thời gian dài chỉ biết đi rồi hạ trại, sau biết bao ngày lang thang trong chốn hoang vu cô độc, bữa tối này dường như là một bữa tiệc đối với hai chàng Hobbit: họ được uống thứ rượu màu vàng nhạt mát lạnh và thơm phức, họ được ăn bánh mì phết bơ, thịt muối, hoa quả khô, và một loại pho mát màu đỏ rất ngon, bằng đôi tay sạch sẽ, dao và đĩa cũng sạch sẽ. Cả Frodo lẫn Sam đều không từ chối bất cứ thứ gì được mời, cả những suất ăn thứ hai hoặc thậm chí thứ ba. Rượu chảy trong mạch máu và đôi tay đôi chân mệt mỏi, họ cảm thấy tim mình chưa từng vui mừng và bình yên hơn thế kể từ lúc rời khỏi vùng đất Lórien.

Khi tất cả đều xong xuôi, Faramir dẫn họ tới một góc lõm vào cuối hang, được màn rủ che đi một phần; bên trong đã bố trí sẵn một ghế tựa và hai ghế đẩu. Một ngọn đèn nhỏ bằng đất nung cháy leo lét trong một hốc đá.

“Có lẽ các cậu đang mong được ngủ sớm,” anh ta nói, “đặc biệt là Samwise tốt bụng, người không chịu nhắm mắt chừng nào chưa được ăn - không biết là do sợ bị cùn mất cơn đói lòng cao quý, hay sợ tôi. Thế nhưng đi ngủ quá sớm sau bữa ăn là một việc không tốt, nhất là khi đã đói ăn lâu ngày. Chúng ta hãy nói chuyện một lát. Chắc hẳn có rất nhiều điều để kể về cuộc hành trình của các cậu từ Thung Đáy Khe. Và bản thân các cậu có lẽ cũng muốn biết vài điều về chúng tôi và vùng đất các cậu đang đứng. Hãy kể về anh trai Boromir của tôi, về ông già Mithrandir, và về cả những cư dân đẹp đẽ rừng Lothlórien.”

Frodo không còn cảm thấy buồn ngủ nữa và cậu rất sẵn lòng nói chuyện. Nhưng hơi men và đồ ăn, dù có khiến cậu thoải mái đến đâu, vẫn không khiến cậu đánh mất hết sự thận trọng của mình. Sam đang tươi tỉnh và còn khẽ hát, nhưng khi Frodo lên tiếng ban đầu chú vừa lòng chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng mới chen vào những tiếng tỏ vẻ đồng tình.

Frodo kể rất nhiều chuyện, song cậu luôn lái vấn đề ra khỏi nhiệm vụ của Hội Đồng Hành và chiếc Nhẫn, mà tập trung nhiều vào những hành động anh dũng của Boromir qua bao chặng gian nan, từ lúc chạm trán lũ sói hoang, lạc trong cơn bão tuyết dưới đỉnh Caradhras, cho đến lúc họ đi vào Moria nơi Gandalf ngã xuống. Faramir xúc động nhất trước câu chuyện về trận chiến trên cầu.

“Boromir hẳn đã rất tức tối khi phải chạy khỏi lũ Orc,” anh ta nói, “thậm chí là chạy khỏi thứ ác liệt mà cậu kể, tên Balrog - mặc dù anh ấy vẫn là người chạy cuối cùng.”

“Anh ấy là người cuối cùng,” Frodo nói, “nhưng Aragorn bị buộc phải dẫn dắt bọn tôi. Chỉ một mình anh ấy biết đường sau khi Gandalf không còn nữa. Thế nhưng nếu không phải lo lắng cho đám dân nhỏ bé bọn tôi, anh ấy và Boromir chắc đã không bỏ chạy như vậy.”

“Có lẽ, có thể sẽ hay hơn nếu Boromir ngã xuống đó cùng Mithrandir,” Faramir nói, “để khỏi phải đối mặt với số mệnh đã đợi sẵn ở thác Rauros.”

“Có lẽ. Nhưng giờ hãy kể cho tôi câu chuyện của anh đi,” Frodo nói, một lần nữa lại lái câu chuyện đi hướng khác. “Bởi tôi muốn hiểu nhiều hơn về Minas Ithil, Osgiliath và cả Minas Tirith thành phố trường tồn. Có hi vọng nào cho thành phố trong cuộc chiến trường kì của các anh không?”

“Hi vọng nào ư?” Faramir nói. “Đã lâu quá rồi kể từ khi chúng tôi còn có hi vọng nào. Thanh kiếm của Elendil, nếu nó thực sự trở lại, có thể sẽ nhen nhóm lên phần nào, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ làm được gì hơn là tạm hoãn những ngáy tháng tăm tối lại, trừ khi có thêm những hỗ trợ không tính trước từ người Tiên và Con Người. Bởi Kẻ Thù đang mạnh lên còn bọn tôi thì đang yếu đi. Bọn tôi là một tộc người đang tàn lụi, một mùa thu không có mùa xuân.

“Người Númenor đã định cư trên một dải đất dài dọc miền duyên hải hoặc trông ra biển trên Lục Địa Lớn, thế nhưng đa phần bọn họ đã trở nên tà ác và điên rồ. Nhiều người đã mê đắm Bóng Tối và tà thuật; nhiều người trở nên biếng nhác và an phận; và nhiều người khác lại đánh lẫn nhau, cho đến khi họ bị những kẻ hoang dã chế ngự khi đã trở nên yếu ớt.

“Nói vậy không có nghĩa tà thuật đã từng được thực hành ở Gondor, hay Kẻ Không Tên từng được vinh danh ở đó; sự thông thái cùng cái đẹp ngày xưa từ phương Tây đưa về đã tồn tại dài lâu trong vương quốc của những người nối dõi Elendil Anh Tuấn và nay vẫn còn lưu lại đó. Song dù vậy thì chính Gondor đã tự đưa nó đến bờ suy tàn, từng chút từng chút rơi vào mục ruỗng, và luôn cho rằng Kẻ Thù đã ngủ quên, dù hắn mới chỉ bị đày đi chứ chưa hề bị tiêu diệt.

“Cái chết lúc nào cũng hiện diện quanh đây, bởi người Númenor, như thói quen ở vương quốc cổ xưa, vương quốc đã mất chính vì cớ đó, vẫn khao khát cuộc sống bất tử bất biến. Vua chúa xây dựng lăng mộ còn lộng lẫy hơn cả nhà cho người sống, và coi trọng những cái tên cổ trong phả hệ dòng dõi hơn cả tên con cái. Những vị chúa không con ngồi trong những căn sảnh già nua đắm đuối chiêm ngưỡng tấm quốc huy; những con người héo tàn luyện đơn trong những căn phòng bí mật, hay đọc tinh tú trên những tòa tháp cao lạnh lẽo. Và vị vua cuối cùng dòng dõi Anárion đã không để lại người nối dõi.

“Thế nhưng dòng quốc quản lại thông thái và may mắn hơn. Thông thái hơn bởi họ đã tuyển thêm sức mạnh cho dân tộc tôi từ người miền biển cường tráng, và từ người miền núi rắn rỏi trên dãy Ered Nimrais. Họ cũng đã hòa hoãn với những dân tộc miền Bắc kiêu hãnh, xưa kia thường tấn công chúng tôi, những người gan dạ ghê gớm, song cũng là họ hàng xa với chúng tôi, không giống như lũ người miền Đông hoang dã hay lũ người Haradrim tàn bạo.

“Rồi đến thời Cirion Quốc Quản đời thứ Mười hai (cha tôi là đời thứ hai mươi sáu), họ đã cưỡi ngựa đến trợ giúp chúng tôi, và trên Đồng Celebrant rộng lớn họ đã tiêu diệt kẻ thù đang chiếm đoạt những tỉnh phía Bắc của chúng tôi. Họ là người Rohirrim, như tên chúng tôi gọi họ, chủ nhân loài ngựa, và chúng tôi đã nhượng cho họ những cánh đồng Calenardhon mà kể từ đó được gọi là Rohan; bởi vùng đất đó từ lâu thưa thớt bóng người. Rồi họ trở thành đồng minh của chúng tôi, và luôn trung tín với chúng tôi, hỗ trợ chúng tôi mỗi lúc khó khăn, canh gác vùng biên cương phía Bắc của chúng tôi và Cửa Núi Rohan.

“Họ học hỏi những gì họ muốn từ tri thức và tác phong của chúng tôi, các lãnh chúa của họ sử dụng ngôn ngữ chúng tôi những lúc cần thiết; song họ giữ lại đa phần cung cách cha ông họ, cùng kí ức của riêng họ, và họ nói với nhau bằng thứ tiếng riêng của miền Bắc. Chúng tôi yêu mến họ: những người đàn ông cao lớn cùng những người đàn bà đẹp đẽ, cả hai đều quả cảm như nhau, tóc vàng, mắt sáng, và mạnh mẽ, họ khiến chúng tôi nhớ lại thời trai tráng của Con Người, bởi Con Người xưa đều như vậy vào thuở Cựu Niên. Thực tế những nhà am tường tích truyện kể rằng từ xa xưa họ đã có mối liên hệ với chúng tôi, rằng gốc rễ của họ cũng bắt nguồn từ Ba Gia Tộc như người Númenor thuở lập địa; nhưng có lẽ không phải là trực hệ của Hador Tóc Vàng, Bạn Tiên, mà là họ hàng của người, những kẻ đã từ chối lời kêu gọi, không vượt Đại Dương đi về phương Tây.

“Đây là cách chúng tôi gọi Con Người trong tích truyện của chúng tôi, phân biệt giữa Người Cao, hay Người Phương Tây, chính là người Númenor; và Người Trung, Người Bóng Chiều, tức là người Rohirrim và họ hàng của họ hiện vẫn sinh sống trên miền Bắc; và Người Hoang, Người Bóng Tối.

“Song giờ đây, nếu người Rohirrim đã trở nên giống chúng tôi hơn về nhiều mặt, tài nghệ hơn và ôn hòa hơn, thì chúng tôi cũng đã trở nên giống họ hơn, và chẳng thể tự nhận danh hiệu Người Cao được nữa. Chúng tôi đã trở thành Người Trung, Người Bóng Chiều, nhưng với những kí ức khác. Bởi cũng giống như người Rohirrim, chúng tôi giờ ham thích chiến tranh và lòng quả cảm chỉ vì chính chúng, coi đó là một trò tiêu khiển đồng thời cũng là mục đích; và mặc dù chúng tôi vẫn cho rằng một chiến binh cần phải có nhiều tài khéo và kiến thức hơn là chỉ biết sử dụng thành thạo vũ khí và giết chóc, nhưng chúng tôi vẫn coi trọng chiến binh hơn nghệ nhân của những nghề khác. Đó là nhu cầu của thời đại chúng tôi. Điều đó thậm chí cũng đúng đối với anh trai tôi, Boromir: một người dũng mãnh, nhờ vậy được coi là người con ưu tú nhất của Gondor. Và anh thực sự rất can đảm: không người thừa kế Minas Tirith nào luôn kiên cường trong lao khổ suốt nhiều năm như anh ấy, luôn xông lên đầu chiến trận nhiều như anh ấy, hay thổi chiếc Đại Tù Và hùng tráng hơn anh ấy.” Faramir thở dài rồi im lặng một hồi lâu.

“Anh không nói nhiều về người Tiên trong tất cả những câu chuyện của mình, thưa anh,” Sam lên tiếng, đột nhiên thấy có can đảm. Chú đã nhận thấy có vẻ Faramir nhắc đến người Tiên với lòng tôn kính, và chính điều này chứ không phải vẻ lịch thiệp, hay đồ ăn thức uống của anh ta, đã chiếm được lòng tin và làm dịu bớt những mối ngờ vực của chú.

“Đúng là không, cậu Samwise à,” Faramir nói, “bởi tôi không hiểu biết tích truyện về người Tiên. Nhưng cậu vừa nhắc đến một khía cạnh khác đã thay đổi trong chúng tôi, khi từ Númenor xuống tới Trung Địa. Bởi có lẽ cậu cũng biết - nếu Mithrandir tham gia hội đồng hành cùng các cậu và các cậu đã nói chuyện với Elrond - rằng các Edain, Tổ Tiên của người Númenor, đã chiến đấu bên cạnh người Tiên trong những cuộc chiến tranh đầu tiên, và được thưởng món quà là vương quốc giữa Đại Dương, rất gần Quê Tiên. Thế nhưng ở Trung Địa này Con Người và Tiên đã trở nên ghẻ lạnh nhau trong thời kì tăm tối, bởi mưu mô của Kẻ Thù, và bởi những thay đổi chậm chạp qua thời gian, khiến cả hai loài đều dấn bước xa hơn trên những con đường chia nhánh. Con Người giờ đây sợ hãi và nghi kị người Tiên, song lại biết quá ít về họ. Còn người Gondor chúng ta đã trở thành giống như bao Con Người khác, như người Rohan, họ một mặt là kẻ thù của Chúa Tể Hắc Ám nhưng mặt khác lại xa lánh Tiên và luôn nói về khu Rừng Vàng với nỗi khiếp đảm.

“Song trong số chúng tôi vẫn có người quan hệ với người Tiên mỗi dịp có thể, và đôi khi lại có người bí mật lẻn tới Lórien, nhưng hiếm khi nào thấy trở lại. Không phải tôi. Bởi giờ đây tôi cho rằng sẽ rất nguy hiểm cho bất cứ người trần nào muốn tìm đến với Cựu Tộc. Dù vậy tôi vẫn ghen tị với các cậu vì đã được nói chuyện cùng Phu Nhân Trắng.”

“Phu Nhân rừng Lórien! Galadriel!” Sam thốt lên. “Anh nên gặp người, phải rồi, anh rất nên, thưa anh. Tôi chỉ là một người Hobbit, và làm vườn là nghề nghiệp của tôi khi còn ở nhà, thưa anh, nếu anh hiểu ý tôi, tôi không thạo thơ phú lắm - không thạo sáng tác: chỉ thỉnh thoảng vài giai điệu khôi hài nào đó thôi, anh hiểu đấy, không phải thơ ca thực sự - vậy nên tôi chẳng thể nói rõ ý của tôi cho anh. Muốn kể cho đúng phải hát lên. Anh phải gặp Sải Chân Dài, tức là Aragorn, hoặc ông Bilbo để nghe chuyện đó. Nhưng ước gì tôi cũng có thể sáng tác được một bài ca về người. Người đẹp lắm, thưa anh! Đáng yêu lắm! Lúc thì là một cây đại thụ nở đầy hoa, lúc thì lại giống một bông thủy tiên trắng nhỏ nhắn và mảnh dẻ. Cứng rắn như kim cương, mềm mại như ánh trăng. Ấm áp như nắng trời, lạnh lẽo như sương giá đêm sao. Kiêu hãnh và xa xôi như núi tuyết, và hân hoan hơn mọi thiếu nữ tôi từng thấy cài hoa cúc trên mái tóc độ xuân thì. Những điều đó nghe thật vô nghĩa và chẳng nói được điều tôi định nói.”

“Vậy bà ấy hẳn phải đáng yêu lắm,” Faramir nói. “Đẹp một cách nguy hiểm.”

“Tôi không biết thế nào là nguy hiểm,” Sam nói. “Tôi nhận thấy rằng người ta mang mối nguy hiểm của chính mình vào Lórien, và tìm thấy nó ở đó bởi vì họ đã mang theo nó. Thế nhưng anh cũng có thể gọi người là nguy hiểm, bởi bản thân người quá mạnh mẽ. Anh, chính anh có thể sẽ tan thành từng mảnh khi gặp người, như con tàu đâm vào dải đá ngầm; hoặc chết chìm, như người Hobbit dưới dòng sông. Thế nhưng chẳng thể trách cứ đá ngầm hay dòng sông. Còn Boro…” Chú ngừng lại trong khi khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng.

“Sao? Có phải cậu định nói còn Bormir không?” Faramir hỏi. “Cậu định nói gì? Anh ấy mang theo mối nguy hiểm của mình vào đó sao?”

“Phải, thưa anh, xin anh thứ lỗi, dù anh trai anh là một người rất cừ, nếu cho phép tôi được nói. Thế nhưng anh quả là một người tinh ý. Tôi đã theo dõi và nghe ngóng Boromir, từ Thung Đáy Khe cho đến suốt chặng đường - để chăm sóc chủ nhân của tôi, chắc anh sẽ hiểu cho, chứ không hề có ý định làm hại gì đến Boromir - và theo quan điểm của tôi, lúc ở Lórien anh ấy lần đầu tiên đã nhận thức được rõ ràng điều tôi đoán được từ trước: anh ấy muốn gì. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nó, Boromir đã thèm muốn chiếc Nhẫn của Kẻ Thù!”

“Sam!” Frodo thất kinh hét lên. Cậu đã chìm sâu vào những suy tư riêng trong suốt một lúc lâu, và dù đã bất chợt tỉnh ra nhưng vẫn là quá muộn.

“Cứu tôi với!” Sam nói, khuôn mặt chuyển sang trắng bệch, rồi lại chuyển sang đỏ như mồng gà. “Tôi lại thế rồi! Cái đồ nhà mi miệng cứ há ắt thành vạ, Bõ Già đã từng nói vậy với tôi, và ông nói đúng quá. Ôi trời, ôi trời ơi!

“Giờ thì thế này nhé, thưa anh!” Chú quay lại đối mặt với Faramir bằng tất cả dũng khí mà chú vận nổi. “Anh đừng có đi lợi dụng cậu chủ tôi chỉ vì người hầu của cậu ấy chẳng hơn gì một thằng ngốc. Anh đã nói rất hay ho từ đầu đến cuối, khiến tôi mất cảnh giác, nào là Tiên và đủ thứ nữa. Thế nhưng bọn tôi tâm niệm nói hay phải đi đôi với làm hay. Giờ là cơ hội để anh thể hiện phẩm chất của mình rồi đấy.”

“Ra vậy,” Faramir nói chậm rãi và nhẹ nhàng, nở nụ cười kì lạ. “Đó chính là lời giải cho mọi câu đố! Chiếc Nhẫn Chúa vốn bị cho là đã biến mất khỏi thế giới. Và Boromir đã cố chiếm đoạt nó bằng vũ lực ư? Rồi các cậu đã trốn thoát? Rồi chạy biết bao đường đất - và đến với tôi! Và ở đây giữa vùng hoang dã tôi đã nắm được các cậu: hai người tí hon, giữa một đội quân người sẵn sàng đợi lệnh tôi, cùng chiếc Nhẫn quý hơn mọi chiếc Nhẫn. Quả là một vận may không ngờ! Cơ hội để Faramir, Chỉ Huy ở Gondor, thể hiện phẩm chất của mình! Ha!” Anh ta đứng dậy, cao lớn và dữ dội, đôi mắt xám lóe lên.

Frodo và Sam nhào dậy khỏi hai chiếc ghế đẩu rồi tựa lưng vào vách đá, đứng kề vai nhau, tay lần chuôi kiếm. Một bầu im lặng trùm lên họ. Mọi người trong hang đều ngừng lời, ngạc nhiên nhìn về phía họ. Thế nhưng Faramir lại ngồi xuống ghế và lặng lẽ cười, và rồi đột nhiên lại trở nên nghiêm nghị.

“Thương thay Boromir! Thử thách sao quá nghiệt ngã!” anh ta nói. “Cớ sao các cậu làm nỗi buồn trong tôi chẳng ngớt, hỡi hai người lạ mặt lang thang từ miền xa xôi, mang theo mối nguy của Con Người! Thế nhưng các cậu đánh giá Con Người kém hơn tôi đánh giá người Tí Hon. Bọn tôi là những người thành thật, người Gondor chúng tôi. Bọn tôi chẳng mấy khi đại ngôn, nhưng nói thì sẽ làm, hoặc sẽ chết trong khi cố gắng làm. Tôi đã nói tôi sẽ không lấy vật đó cho dù nó nằm ngay trên đường. Ngay cả nếu tôi là loại người khao khát vật này, và ngay cả dù tôi không biết rõ vật này là gì khi nói câu đó, thì tôi vẫn sẽ coi lời nói đó là một lời thề, và chấp nhận để nó ràng buộc.

“Nhưng tôi không phải người như vậy. Hoặc tôi đủ thông thái mà biết rằng có một vài mối nguy mà con người tốt nhất hãy tránh xa. Hãy bình tâm ngồi xuống! Và hãy yên lòng, Samwise. Giả như đó là sai lầm của cậu, thì hãy nghĩ số mệnh đã buộc phải xảy ra như vậy. Trái tim cậu khôn ngoan không kém chân thành, và nhìn nhận tinh tường hơn cả mắt cậu. Vì cho dù chuyện này có vẻ kì lạ, nhưng lời kể đó sẽ an toàn với tôi. Điều đó thậm chí còn có thể giúp đỡ người chủ mà cậu hết mực thương yêu. Điều đó sẽ đem lại tốt lành cho cậu ấy, nếu việc này nằm trong quyền hạn của tôi. Vậy nên hãy yên lòng. Thế nhưng đừng bao giờ nói to tên nó thêm lần nào nữa. Một lần là đủ rồi.”

Hai chàng Hobbit lặng lẽ trở lại chỗ ngồi. Còn những người khác quay lại với đồ uống và câu chuyện nói dở, nghĩ rằng chỉ huy của họ chỉ đùa giỡn đôi chút với những người khách nhỏ bé, và giờ thì đã kết thúc.

“Frodo à, rốt cục thì giờ đây chúng ta cũng đã hiểu nhau,” Faramir nói. “Nếu đúng là cậu đã nhận về mình thứ này, và miễn cưỡng, do đòi hỏi của người khác, thì cho phép tôi được bày tỏ sự thương cảm và lòng kính trọng của mình. Và kinh ngạc nữa: cậu vẫn giấu mà không sử dụng đến nó. Với tôi cậu là một giống người mới và cả một thế giới mới. Tất cả chủng người của cậu có đều như vậy không? Vùng đất của cậu chắc hẳn là một vương quốc yên bình thỏa mãn lắm, và ở đó chắc hẳn những người làm vườn đều được trọng vọng.”

“Không phải thứ gì ở đó cũng đều tốt,” Frodo nói, “nhưng hiển nhiên là những người làm vườn đều được trọng vọng.”

“Nhưng ở đó người ta chắc sẽ dần mệt mỏi, ngay cả trong vườn, cũng giống như vạn vật dưới mặt trời của thế giới này. Và các cậu đều đang ở cách xa quê hương, và vô cùng mệt mỏi vì đường sá. Đêm nay không thêm gì nữa đâu. Ngủ đi, cả hai cậu - hãy ngủ thật yên giấc nếu có thể. Đừng sợ! Tôi không muốn thấy nó, hay chạm vào nó, hay muốn biết nhiều hơn những gì tôi đã biết (mà vậy là quá đủ rồi), vì sợ rằng hiểm nguy có thể sẽ giăng bẫy tôi, và trong bài thử thách đó biết đâu tôi sẽ trượt xuống thấp hơn Frodo con trai Drogo. Giờ hãy đi nghỉ ngơi - nhưng trước tiên, nếu các cậu muốn, hãy cho tôi biết chỉ một điều này thôi, các cậu đang định đi đâu, và để làm gì. Bởi tôi phải canh chừng, chờ đợi, và ngẫm nghĩ. Thời gian đang trôi. Sáng mai mỗi người chúng ta sẽ phải đi theo những con đường đã định cho mình.”

Frodo đã thấy mình run rẩy khi nỗi sợ hãi đầu tiên trôi qua. Giờ đây nỗi mệt nhọc ghê gớm đang trùm lấy cậu như một đám mây. Cậu chẳng thể cưỡng lại hay che đậy được thêm nữa.

“Tôi đang phải tìm đường đến Mordor,” cậu nói giọng yếu ớt. “Tôi đang trên đường đến Gorgoroth. Tôi phải tìm ngọn Núi Lửa và ném thứ đó xuống vực Định Mệnh. Gandalf đã nói như vậy. Tôi không nghĩ mình còn có thể đến được đó nữa.”

Faramir chăm chú nhìn cậu suốt một hồi lâu trong sự kinh ngạc trang nghiêm. Rồi đột nhiên anh cúi xuống ôm lấy cậu, và nhẹ nhàng bế cậu lên, đưa cậu đến giường rồi đặt cậu nằm xuống đó, anh còn đắp chăn cho cậu ấm. Ngay lập tức cậu chìm luôn vào giấc ngủ sâu.

Một chiếc giường khác được đặt ngay bên cạnh cho chú người hầu. Sam chần chừ trong chốc lát, rồi cúi người thật thấp: “Chúc ngủ ngon, Chỉ Huy, vị chúa của tôi,” chú nói. “Anh đã tận dụng được cơ hội, thưa anh.”

“Vậy sao?” Faramir nói.

“Vâng thưa anh, và cũng đã thể hiện phẩm chất của mình: phẩm chất cao quý nhất.”

Faramir mỉm cười. “Quả là một bầy tôi hoạt ngôn, cậu Samwise ạ. Nhưng không: lời ca tụng từ những người đáng ca tụng có giá trị hơn tất thảy phần thưởng. Song việc này chẳng đáng được ca tụng đâu. Tôi không có tham vọng hay mong muốn làm khác những gì tôi đã làm.”

“À vâng, thưa anh,” Sam nói, “anh nói chủ nhân của tôi có phong thái Tiên, điều đó rất hay và đúng. Nhưng tôi có thể nói điều này: anh cũng có một phong thái nào đó, thưa anh, và điều đó khiến tôi nhớ đến, đến - à, Gandalf, đến những thầy phù thủy.”

“Có lẽ vậy,” Faramir nói. “Có thể từ mãi xa xôi mà cậu vẫn nhận biết được phong thái của người Númenor. Chúc ngủ ngon!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx