sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúng mình lấy nhau đi - Phần I - Chương 01 - 02

Phần I: Ông xã nhà tôi là trai hư

Chương 1

Đến Cục Dân chính, chúng mình lấy nhau đi! Chín tệ, em mời anh!

- Con gái à, hôm nay con có rảnh không?

Khi mẹ ló đầu vào phòng, Tô Xán Xán biết ngay mẹ lại gọi cô đi xem mặt, nên thỏ thẻ đáp:

- Con bận.

- Cái gì? – Mặt mẹ đổi sắc, mở toang cửa phòng. – Con suốt ngày ở trong nhà, mẹ có thấy con làm gì đâu!

- Mẹ ơi, con phải làm việc, mẹ đừng làm phiền con được không? – Tô Xán Xán không buồn ngoảnh lại, mặt xịu xuống.

- Bụp…

Thoắt cái, máy tính đang chạy ngon lành tắt ngóm.

- Mẹ! Mẹ làm gì vậy? Mất hết dữ liệu của con rồi! – Cuối cùng Tô Xán Xán cũng quay mặt lại, cuống quýt, bản thảo viết cả buổi sáng mất sạch rồi.

- Viết, viết, viết! Con thì chỉ biết viết thôi! – Mẹ chống nạnh. – Con viết hoài mà chẳng thấy sách của con được in ra gửi về? Con lớn khôn rồi, không chịu đi kiếm việc làm, suốt ngày ru rú trong nhà làm cái việc này hả? Con làm mẹ còn mặt mũi nào nhìn ai nữa không? Con nói xem!

Mỗi lần nói đến chuyện này, Tô Xán Xán đành cúi đầu.

Cô sợ nhất mẹ nhắc đến điều đó. Hồi mới tốt nghiệp đại học, cô quyết định trở thành một cây viết tự do, mẹ đã kiên quyết phản đối, bây giờ còn kinh khủng hơn, ngày nào mẹ cũng ra rả bên tai cô, nào là con gái nhà nọ thi đậu công chức nhà nước, con trai nhà kia vào làm ở ngân hàng, rồi than vãn con gái mình đóng cửa ở nhà như tu sĩ.

- Thôi được, mẹ không nói với con làm gì nữa. Hôm nay con phải đi với mẹ đến gặp Lưu tiên sinh! Mẹ bảo cho con biết, con gái hai mươi lăm tuổi như con, không tiền bạc không việc làm, không chịu tìm lấy người tử tế làm chồng chẳng lẽ đợi tiền rơi từ trên trời xuống chắc?

- Mới hai mươi tư tuổi bảy tháng! – Tô Xán Xán cải chính.

- Đừng có đánh lạc hướng! – Mẹ trợn mắt. – Rốt cuộc con xem có gì Lưu tiên sinh không xứng với con?

- Cái gì cũng không xứng… – Tô Xán Xán nhấn giọng.

- Cái gì?

- Anh ta… anh ta nói tiếng phổ thông không chuẩn.

Cuối cùng mẹ phát hỏa:

- Tiếng phổ thông có mài ra mà ăn được không? Bây giờ tìm đâu ra được người như Lưu tiên sinh, có nhà cửa có xe pháo, thu nhập hàng năm mười mấy vạn. Con nói xem!

Tô Xán Xán không thể đáp lời.

Thực ra tâm tư của mẹ, Tô Xán Xán rất hiểu. Mẹ cô trước khi nghỉ hưu làm cán bộ địa phương, nói trắng ra là làm bí thư phường, quen chỉ đạo người khác, quan niệm rất thực tế. Nhưng vấn đề… cô vừa nghe giọng nói của anh chàng họ Lưu kia đã phát buồn cười, sao có thể chung sống cả đời được?

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Nghĩ đến đây, Tô Xán Xán không nén được thở dài.

Thấy cô không nói gì, mẹ nghĩ cô đã chấp nhận, bắt đầu dịu giọng:

- Mẹ nói Xán Xán này! Con cho là mẹ ép con phải không? Mẹ ép sao nổi chứ, con nghĩ xem, con đã hai mươi lăm tuổi rồi, tuổi cũng… cũng khá rồi, vóc dáng cũng… – Mẹ cứ thẳng băng ước lượng cái thân hình phát phì 60 kg của Tô Xán Xán – cũng không được như mấy cô người mẫu trên ti-vi. Đầu óc cũng chẳng thông minh, học vấn cũng không cao…

Sau khi huỵch toẹt một lô xích xông vết thương lòng của Tô Xán Xán, mẹ tiếp tục nói:

- Còn Lưu tiên sinh? Dù ngoại hình có kém một tý, nhưng anh ấy cũng có ít nhất căn nhà hai phòng một sảnh giữa thành phố, có xe hơi đời mới, có chỗ làm danh giá. Người ta có điều kiện tốt như thế mà không coi thường con, vẫn mời con đi ăn, cơ hội tốt như vậy mà con không nắm chặt, sau này chính con sẽ thiệt thòi đấy.

Mẹ dốc hết lòng hết ruột nói xong một lượt, Tô Xán Xán vẫn cúi đầu im lặng:

- Được rồi, con nghĩ đi nhé, 4 giờ chiều Lưu Tiên sinh tới đón con, mẹ đã nhận lời thay con rồi, con muốn hay không cũng phải đi! – Dứt lời, mẹ ung dung quay mình bước đi khỏi phòng của Tô Xán Xán mất hút.

Cô bừng tỉnh cơn ác mộng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

9 giờ sáng! Còn những bảy tiếng đồng hồ nữa mới tới 4 giờ chiều, thế mà cô như đã thấp thoáng nhìn thấy cái bản mặt phèn phẹt của anh chàng họ Lưu… Không cần! Cô không cần!

Nhấc điện thoại di động, Tô Xán Xán nhấn phím gọi nhanh đầu tiên.

Ngộ Không, cậu gọi điện thoại cho sư phụ chưa? Thầy không tiếp máy của cậu cũng tốt cho cậu, tớ tiếp máy, nên cậu trả 4 hào, tớ trả 4 hào…

Cái đồ Triệu Noãn Noãn chết tiệt này lại đổi chuông điện thoại! Đổi, đổi, đổi, cái đầu ấy! Bà đây bị mẹ bà mang đi đổi lấy căn hộ hai phòng một sảnh rồi, mà ngươi còn đổi đổi gì! Sau khi mắng thầm trong bụng Triệu Noãn Noãn một chặp, trong ống nghe mới vang lên âm thanh ngái ngủ:

- A lô…

- Triệu Noãn Noãn!

Tô Xán Xán gầm lên một tiếng khiến Triệu Noãn Noãn bên kia sợ kinh hồn, giọng nói lập tức tỉnh như sáo:

- Xán Xán, em nói to như thế muốn làm anh sợ chết khiếp hay sao?

- Triệu Noãn Noãn, anh có nhà không?

- Hả? – Triệu Noãn Noãn bị câu hỏi này làm cho đầu óc rối loạn, ngẩn ngơ một lúc lâu mới ấp úng đáp: – Có chứ…

- Ở thành phố chứ?

- Lạy hồn, nhà anh em tới bao nhiêu lần rồi, đương nhiên ở thành phố còn gì!

- Đừng nói thừa, em hỏi cái gì anh đáp cái đấy thôi! – Tô Xán Xán tuôn thêm một tràng mắng nhiếc – Có hai phòng một sảnh không?

- Ba phòng hai sảnh…

- Có xe riêng không?

- Có…

- Đời mới không?

- BMW…

- Tốt! – Tô Xán Xán thở phào quát to. – Thu nhập hàng năm bao nhiêu?

- Hả…? – Mặt Triệu Noãn Noãn nhăn nhúm, Tô Xán Xán hôm nay uống nhầm thuốc thì phải? – Không biết, còn phải xem đóng góp với công ty ra sao.

- Có hai mươi vạn không?

- Cái này chắc chắc có…

- Triệu Noãn Noãn, em lại hỏi anh một câu. – Giọng Tô Xán Xán đột nhiên trở nên nghiêm túc.

- Được, em hỏi đi.

- Anh khẳng định anh là GAY chứ?

- Tô Xán Xán, hôm nay em uống nhầm thuốc gì hả? – Triệu Noãn Noãn nhịn không nổi, anh nhìn người đàn ông đang nằm ngủ bên cạnh, mặt đỏ lên, nói quả quyết. – Đúng, anh khẳng định.

- Tốt! – Giọng Tô Xán Xán còn quả quyết hơn anh. – Triệu Noãn Noãn, hai mươi phút nữa anh phải có mặt ở cổng hội trường Tất Thắng bên cạnh đường Nhân Dân, mang theo chứng minh thư và khai sinh của anh, nếu không cả đời anh sẽ không gặp lại em đâu đấy. Bye bye!

Nói rồi, Tô Xán Xán cúp máy.

Cô còn 6 tiếng 45 phút nữa, không phải vội!

Cùng lúc ấy, Triệu Noãn Noãn nghe tràng tút… tút… tút… dài trong điện thoại, cả người như hóa đá.

- Cưng ơi, sao vậy? – Bỗng nhiên một cánh tay dài vươn ra từ trong chăn, ôm riết lấy cổ Triệu Noãn Noãn, liền đó đôi môi mỏng êm ái gắn chặt lên má anh, chiếc lưỡi mềm dịu dàng liếm lên vành tai mẫn cảm, đôi mắt phượng mơ màng đắm đuối nhìn gương mặt đang thất kinh của Triệu Noãn Noãn.

Triệu Noãn Noãn đỏ bừng mặt, dường như nhớ ra việc gì đó, ngồi phắt dậy vớ lấy chiếc sơ-mi bên cạnh:

- Phải ra ngoài!

- Sao vậy, cưng? – Bàn tay Cao Vũ tuy không vạm vỡ nhưng rất chắc nắm chặt lấy tay áo anh, thở khe khẽ bên tai anh.

- Không có gì… – Triệu Noãn Noãn không vui, chau mày rồi kêu lên. – Không xong, không xong rồi! Mình mà không đến thì cô ấy sẽ đi chết mất! – Nói rồi nhân lúc Cao Vũ lỏng tay, thoát ngay khỏi anh ta, vội vã mặc quần áo chỉnh tề, rất nhanh tìm ra chứng minh thư và giấy khai sinh, lao như tên bắn khỏi cửa.

Trước khi đi không quên dặn Cao Vũ vẫn nằm trên giường:

- Đi sau nhớ khóa cửa cẩn thận nhé! – Dứt lời, người đã mất hút.

Nhìn theo bóng anh, người nằm trên giường nhếch môi khe khẽ.

***

Hai mươi phút sau.

Tô Xán Xán nóng ruột đi đi lại lại trước cửa Hội trường Tất Thắng, một chiếc BMW màu ngọc dừng trước cô, cửa xe bị mở ra vội vã, Triệu Noãn Noãn hớt hơ hớt hải từ trong xe xông ra, ôm choàng lấy vai Tô Xán Xán:

- Xán Xán, em sao rồi? Gặp chuyện gì hả? Em đừng có nghĩ quẩn, việc khó thế nào cũng có cách giải quyết, chết không phải là cách đâu…

- Câm miệng! Anh mới đáng chết thì có! – Tô Xán Xán không nhịn được, cắt ngang lời.

- Sao? – Triệu Noãn Noãn thêm một lần đơ người. – Chẳng phải em nói anh không có mặt thì sẽ không bao giờ gặp lại em sao? Em không tìm tới cái chết thì đi làm gì?

- Bụp! – Trán Noãn Noãn bị gõ kêu cái bụp. – Đồ chết tiệt, em chết bao giờ được!

- Thế sáng sớm em gọi anh ra đây làm gì? – Lúc này Triệu Noãn Noãn phát cáu, anh vừa phải thiệt thòi để lại Cao Vũ ở nhà…

- Kết hôn thôi! – Tô Xán Xán quát to một tiếng khiến người đi đường ngoái lại nhìn. – Triệu Noãn Noãn, chúng mình lấy nhau đi! Có 9 tệ, em mời anh!

Triệu Noãn Noãn cứng đơ người.

- Đừng ngẩn ra thế, chị đây còn phải mời lần nữa sao? Đi mau nào!

Chương 2

Lần sau nếu không ly hôn, tôi phải trả bao nhiêu hào?

- Họ tên? – Bà già làm nhiệm vụ đăng ký ở Cục Dân chính không thèm ngẩng đầu, cây bút trên tay động đậy.

- Gì ạ?

- Tôi đang hỏi họ tên! – Bà già lặp lại câu hỏi không sõi tiếng phổ thông, ngẩng lên lườm Tô Xán Xán đầy vẻ khinh khi.

- Tô Xán Xán, Tô trong Tô Châu, Xán trong Xán Lạn. – Rốt cuộc Tô Xán Xán cũng nghe hiểu.

- Giới tính?

- Nữ! – Tô Xán Xán cố gắng hết sức kìm nén trong ngực.

- Tuổi?

- Hai mươi lăm.

- Còn người kia?

- Triệu Noãn Noãn, Triệu trong Triệu Châu, Noãn là ấm áp. Nam. Hai mươi bảy tuổi – Tô Xán Xán lanh lẹ đáp.

- Tự trả lời! – Bà già ngẩng đầu, ánh nhìn đầy vẻ coi thường, rồi nhìn như đóng đinh vào Triệu Noãn Noãn đang ngồi ngây trên ghế. – Họ tên?

Triệu Noãn Noãn không có phản ứng gì.

- Họ tên? – Bà già cao giọng.

Tô Xán Xán huých mạnh Triệu Noãn Noãn, nói nhỏ:

- Này, hỏi anh đấy!

- Họ tên! – Bà già giận dữ.

Cùng lúc ấy, nhân vật nam chính của lần kết hôn này – bạn học Triệu Noãn Noãn cuối cùng cũng định thần, anh quay đầu, nghiêm túc nhìn Tô Xán Xán, nói:

- Xán Xán, em nói cho anh rõ, rốt cuộc là có chuyện gì?

- Kết hôn thôi! – Tô Xán Xán không rời mắt khỏi cây bút trên tay bà già đăng ký.

- Em với anh kết hôn? Em điên à? – Đến lúc Triệu Noãn Noãn không thể kìm nén được thái độ. – Anh là GAY! Là GAY đấy! – May mà phòng đăng ký kết hôn hôm nay chỉ có hai người bọn họ, còn bà già thì không hiểu GAY là gì.

- Em biết anh là GAY, không thế thì em tìm anh làm gì? Em muốn kết hôn với anh! – Tô Xán Xán cũng nóng máu, Triệu Noãn Noãn này ngày thường thì vâng vâng dạ dạ được, sao hôm nay lúc quan trọng lại giở quẻ ra thế?

- Các người này, hai cô cậu rốt cuộc liệu có bị điên không đấy? – Bà già ngồi đó đã không nhịn nổi cơn cáu.

- Lấy đi!

- Không lấy!

Hai người lời nói khác nhau mà phát âm cùng lúc, Triệu Noãn Noãn và Tô Xán Xán lúc này trợn trừng mắt, không ai chịu nhường ai.

- Xin hai cô cậu đừng có điên nữa được không? Chúng tôi ở đây không phải để cô cậu làm trò đùa, cô cậu có điên hãy đi chỗ khác mà điên được không? – Bà già đã làm công việc đăng ký kết hôn mấy chục năm mà chưa từng gặp cảnh như thế, mặt sa sầm.

- Cô à! – Tô Xán Xán rời ánh mắt uy hiếp khỏi khuôn mặt Triệu Noãn Noãn, đổi ngay sang vẻ nịnh nọt. – Xin lỗi cô, có lẽ có chút mắc mớ, chúng cháu sẽ ra ngoài bàn lại một chút. – Nói rồi, chộp lấy tay Triệu Noãn Noãn kéo ra hành lang của tòa nhà Cục Dân chính.

***

Lúc này, chỉ còn đúng 5 giờ đồng hồ nữa là tới bốn giờ chiều.

- Tô Xán Xán, em nói rõ mọi việc cho anh đi! – Triệu Noãn Noãn kiên quyết rút phắt tay khỏi tay Tôn Xán Xán.

- Noãn Noãn, anh Noãn Noãn! – Tô Xán Xán bắt đầu làm nũng. – Anh lấy em đi mà! Nếu anh mà không lấy em, mẹ em sẽ ép gả em cho một người đàn ông nhà quê, xấu lắm, nói tiếng phổ thông còn không sõi, y như bà già trong kia kìa! Anh ơi, anh cứu em với! – Tô Xán Xán nói một câu là nước mắt nước mũi đổ ra rầm rầm, trông tình cảnh còn thảm hơn cả Bạch Mao nữ.

- Em nói gì? Cái gì nhà quê, xấu xí…

- Chuyện là thế này…

Thế là Tô Xán Xán lại tốn thêm mười phút quý báu kể lại một lượt chuyện mẹ ép cô kết hôn với người đàn ông họ Lưu, kể xong thì chớp chớp mắt đầy đau khổ nhìn chòng chòng vào Triệu Noãn Noãn.

- Vì vậy, ý em là anh hãy giả vờ lấy em để cái ông họ Lưu kia biến đi, phải không?

- Anh ơi! Triệu Noãn Noãn ơi, em nhận ra anh trở nên thông minh rồi đấy!

- Không được! – Triệu Noãn Noãn từ chối thẳng.

- Tại sao? Anh là bạn khác giới duy nhất của em, vả lại quan hệ của chúng mình tốt như thế, anh lại có nhà có xe, anh không giúp em thì ai giúp được? – Tô Xán Xán cuống quýt.

- Xán Xán! – Triệu Noãn Noãn nghiêm túc nhấn giọng nói. – Em có biết kết hôn có nghĩa là gì không?

- Em biết! – Tô Xán Xán gật đầu. – Là cùng ký tên, cầm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, ngủ cùng nhau, và nuôi con.

- Em! – Triệu Noãn Noãn bất lực không thể giải thích. – Chẳng lẽ em dự định ngủ với anh để sinh con sao?

- Ai thèm với anh… – Tô Xán Xán nhăn cả mặt. – Đã nói với anh là giả mà! Chỉ vì em muốn cho cái ông họ Lưu kia biến đi thôi, sau nữa là để mẹ em không ép phải lấy chồng.

- Chẳng lẽ em định cả đời này không lấy ai sao? – Triệu Noãn Noãn nhìn cô, vẻ không thể hiểu nổi.

- Đúng đấy! – Tô Xán Xán gật đầu. – Lấy chồng làm gì chứ? Một tờ giấy mà có thể bắt hai người sống với nhau tới đầu bạc răng long sao? Nếu thực sự có tình cảm thì muốn xé cũng không xé được. Nếu đã không cảm xúc gì thì tờ chứng nhận kết hôn để làm gì đâu!

- Em đúng là… – Triệu Noãn Noãn hoàn toàn bó tay với người phụ nữ này. – Nhưng em kêu anh kết hôn, anh là GAY mà!

- Chính vì anh là GAY em mới tìm anh để kết hôn! – Tô Xán Xán bắt đầu lý luận – Em hỏi anh năm nay anh bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi bảy.

- Mẹ anh chẳng phải đã bao nhiêu lần giục anh rồi, kêu anh mau mau lấy vợ, phải không?

- Ờ thì… – Triệu Noãn Noãn cúi đầu im lặng, việc anh là GAY, anh chưa từng nói cho mẹ biết, tránh cho mẹ khỏi đau lòng, anh chỉ luôn lấy cớ mình bận công việc, không có thời gian tìm hiểu yêu đương cô nào. Nhưng mỗi lần về nhà, mẹ lại rỉ rả thúc giục, thậm chí còn nhiều phen xếp đặt để anh đi xem mặt nữa.

- Vậy anh có định lấy một cô nào không?

- Đương nhiên là không! – Triệu Noãn Noãn nghiêm túc phản bác. – Anh chẳng có cảm xúc gì với phụ nữ, sao đòi anh lấy vợ được?

- Thế thì đừng lấy! – Tô Xán Xán vỗ bộp vào cánh tay Triệu Noãn Noãn. – Em không định lấy chồng, anh không thể lấy vợ, hai chúng ta thực sự là do trời đất run rủi tác hợp, chúng ta lấy nhau là ý trời đấy!

Lời nói không suy xét của Tô Xán Xán lại đánh động vào trái tim Triệu Noãn Noãn, mẹ lúc nào cũng mong anh lấy vợ, miệng không nói ra nhưng ánh mắt…

- Nhưng… Chẳng lẽ em không cảm thấy chúng mình lấy nhau là quá hoang đường sao? – Trong lòng anh đang tranh đấu.

- Hoang đường cái gì chứ! Hai chúng mình là giúp đỡ lẫn nhau, gọi là có tinh thần đồng đội, hoang đường chỗ nào nào? Tóm lại, anh có kết hôn hay không? Em nói cho anh biết, đến lúc mẹ anh ép anh phải lấy một cô vợ, đòi anh sinh cho bà đứa cháu, thì anh đừng có gọi điện thoại cho em kể khổ nhé! – Tô Xán Xán bắt đầu uy hiếp cậu ngốc.

- Thế thì…

- Thế thế cái gì, mau lên đi! – Nói rồi, Tô Xán Xán lại kéo Triệu Noãn Noãn đi vào phòng đăng ký kết hôn.

Vẫn bà già đó:

- Bàn bạc kỹ chưa?

- Dạ, dạ! Thưa cô, cháu thực sự muốn kết hôn ạ! – Tô Xán Xán ôm cứng lấy tay Triệu Noãn Noãn. – Ôi chao, chồng của em ơi…

Tởm!

Bà cô già cảm thấy toàn thân sởn gai ốc, vội vã điền vào mẫu khai cho hai người rồi chìa ra một tờ hóa đơn:

- Thanh toán trước đã!

Thế là Tôn Xán Xán cười ha hả kéo Triệu Noãn Noãn đi trả tiền, vừa cười vừa sảng khoái nói:

- Yên tâm, anh yên tâm, không đòi anh thanh toán đâu! Em mời mà!

* * *

Quầy thu ngân.

Tô Xán Xán cười tươi như hoa chìa tay ra, bàn tay cầm đúng 9 đồng tiền.

- Thưa cô, 11 tệ. – Cô thu ngân cúi đầu nhìn qua, mỉm cười lịch sự.

- Gì ạ? – Tô Xán Xán trợn mắt. – Không phải 9 tệ sao?

- Thực xin lỗi, vì giá cả tăng nên thêm chút chi phí là 2 tệ. – Cô gái kiên nhẫn giải thích.

- Nhưng mà… – Tô Xán Xán sa sầm mặt. – Cô đợi chút! – Nói xong, cô lướt đến bên Triệu Noãn Noãn – Có 2 tệ không?

- Lúc anh đi không mang ví. – Triệu Noãn Noãn khua tay. Cô giục anh khiến anh vội vã chỉ cầm theo chứng minh thư và giấy khai sinh, đâu có kịp mang theo gì khác.

Tô Xán Xán mặt tối sầm, thôi rồi thôi rồi, người kết hôn thì có, tiền thì không đủ.

- Em không mang ví à?

- Đợi chút, em tìm xem nào! – Tô Xán Xán mở ví đánh tách, lôi mọi thứ bày la liệt lên bàn. 5 hào, 1 tệ 6, 1 tệ 7, 1 tệ 8…

Rồi cô ngẩng phắt lên, nét mặt ủ dột:

- Làm sao đây, còn thiếu 2 hào…

Triệu Noãn Noãn:

- …

Đúng là anh hùng khi sa cơ cũng hèn, chỉ thiếu 2 hào mà làm chết toi Tô Xán Xán! Không thế được, Tô Xán Xán gượng tươi nét mặt đến bên cô thu ngân, Triệu Noãn Noãn tự động đứng cách 30 mét, coi như không quen biết.

- Em gái à… Bớt một chút có được không? Mình chỉ có 1 tệ 8…

- … – Cô thu ngân dễ thương giật mình. – Xin lỗi, quy định của Nhà nước về chi phí đăng ký kết hôn không bớt được. – Nụ cười thường trực mau chóng tắt lịm.

- Người đẹp ơi, nàng tiên ơi, em xin chị cứu em, bớt một chút đi mà… – Tô Xán Xán quyết định hôm nay không còn giữ cái thể diện nào nữa. – Em nhất định phải kết hôn trong hôm nay! Nếu không bớt cho em, ngày mai em sẽ xin mang 2 hào đến trả được không?

- Việc này… – Cô thu ngân dở cười dở mếu. – Xin lỗi, quy định của Nhà nước không thể cho nợ…

- Nàng tiên ơi, em xin chị đấy, chị nghĩ cách nào giúp em với! – Tô Xán Xán tiếp tục nài nỉ. – Nếu không thì để lần sau ly hôn, em sẽ trả bù 2 hào được không?

Nét mặt cô thu ngân bắt đầu cau lại:

- Xin lỗi, quy định của Nhà nước khoản chi phí đăng ký kết hôn và ly hôn là khác hẳn nhau…

- Hừ! – Tô Xán Xán hết cách, đập tay lên bàn đánh chát một cái khiến Triệu Noãn Noãn giật mình quay lại nhìn. – Cô kia, quy định của Nhà nước cũng phải có tình có lý, các cô tăng giá sao không thông báo trước? Nếu các cô không giải thích được cho tôi hài lòng, ngày mai tôi sẽ đi kiện các cô!

- Việc này… – Cô thu ngân sợ quá. – Xin chị đợi một chút… tôi sẽ gọi điện thoại cho cấp trên xin ý kiến…

***

Ba phút quý giá trôi qua.

Cô thu ngân gác máy, cười mủm mỉm nói:

- Thưa cô, thực xin lỗi cô, lãnh đạo chúng tôi nói chúng tôi có thất thố, để bảo vệ quyền lợi của cô, lãnh đạo chúng tôi quyết định miễn phí đăng ký kết hôn cho hai người.

Hả! Tô Xán Xán mở to mắt:

- Các cô đã có lòng thành, tôi cũng không để bụng…

Cô thu ngân cúi xuống nhanh chóng viết hóa đơn trao cho Tô Xán Xán:

- Thưa cô, hóa đơn của cô đây, mời sang bên kia chụp ảnh.

Tô Xán Xán cầm hóa đơn, cúi nhìn hai chữ được đóng dấu đỏ chót “Miễn phí”.

- Cô ơi…, – Tô Xán Xán nghĩ một lúc vẫn thấy không yên tâm – Miễn phí tức là không phải đóng tiền đăng ký kết hôn à?

- Xin cứ yên tâm, đúng vậy ạ.

Tô Xán Xán lúc ấy mới yên lòng, cầm chắc tờ hóa đơn trong tay rồi nhìn đồng hồ.

Còn những 3 giờ đồng hồ nữa.

Kéo Triệu Noãn Noãn mau chóng tới chỗ chụp ảnh, chụp ổn thỏa xong, làm mọi thủ tục xong, Tô Xán Xán mãn nguyện nhận hai bản đăng ký kết hôn từ tay bà cô già, hưng phấn tràn trề:

- Cô ơi, cảm ơn cô quá, em thay mặt Đảng và Nhà nước cảm ơn cô nhé.

Bà cô già theo phản xạ co rúm lại.

***

Cuối cùng cũng đã ra đến cửa Cục Dân chính, Tô Xán Xán thở phào, nhìn đồng hồ.

Hay ghê, vẫn còn những bốn mươi phút nữa.

- Gấp lắm rồi, chồng ơi, chúng mình nhanh lên! – Tô Xán Xán ngoắc tay, cắm đầu phi về phía trước.

Đến cả xưng hô cũng thay đổi, Tô Xán Xán, em thực là…

Triệu Noãn Noãn khó chịu ngúc ngoắc đầu, nhẫn nại bước nhanh theo Tô Xán Xán. Không phải! Là theo sau vợ chứ!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx