sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúng mình lấy nhau đi - Phần III - Chương 12

Chương 12

Mình cớ gì mà khóc? Ấy là mừng quá thì khóc, hiểu không hả?

Taxi chạy thẳng tới khách sạn Tâm Ý ở trung tâm thành phố, xe dừng lại, tài xế quay đầu:

- Đến nơi rồi, 20 đồng.

Tài xế nói với Cao Vũ, nhưng Cao Vũ không ỏ ê gì mà quay ra nhìn Xán Xán. Xán Xán hiểu ý vội vàng lấy tiền từ trong túi trao cho tài xế. Lúc đó, ánh mắt kỳ lạ của tài xế khiến cô muốn chạy khỏi xe.

Được rồi, được rồi, trông ánh mắt lái xe, nhất định anh ta nghĩ rằng cô là gái đang bao trai trẻ. Nhưng mà nghĩ lại, cái cách cô để Cao Vũ giả làm bạn trai thì có khác mấy so với việc bao trai, thêm nữa cũng đâu có nhờ anh ta giúp không công, suy đi xét lại thấy trong lòng bình tĩnh hẳn.

- Đi nào! – Cô quát gọi Cao Vũ. – Được mấy bước, nhận ra sau lưng mình không có người đi theo, quay lại thấy Cao Vũ vẫn đứng nguyên chỗ cũ. – Sao anh không đi? – Xán Xán nghi ngờ nhìn anh ta, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng – Không phải anh hối hận đấy chứ? Đàn ông con giai, anh không thể lâm trận mà bỏ cuộc đấy!

Cao Vũ khinh khỉnh nhìn Xán Xán:

- Em nghĩ anh là em chắc? – Nói rồi anh ta đột ngột tiến lên mấy bước, choàng vai Xán Xán.

Xán Xán kinh hãi cứng cả lưỡi:

- Anh, anh, anh làm gì thế?

Cao Vũ điềm nhiên:

- Tiểu thư, em đưa tôi đến đây làm gì?

Đầu óc Xán Xán nhất thời ngây dại, phản ứng chậm như rùa:

- Hình như là để anh… đóng giả trai, bạn trai…

- Thế thì phải làm gì? Em có thấy đôi tình nhân nào đi với nhau mà cách nhau xa thế không? – Nói rồi không quên đế thêm một câu. – Người chịu thiệt thòi là em chắc? Em cuống cái gì?

Xán Xán chưng hửng.

Đang mắc mớ vấn đề giữa hai người ai chịu thiệt ở đây thì Nhan Như Ngọc đợi ở cửa khách sạn không nổi, vươn cổ nhìn bốn phía, thôi rồi, xong rồi! Ở chỗ này, một mình cô chống đỡ không nổi, chẳng thà chuồn đi…

Đang suy tính, bỗng nhiên mắt cô sáng rỡ, nuốt nước bọt đánh ực một cái.

Đẹp giai!

Lại nói đến Nhan Như Ngọc. Đó là cô gái rất mến mộ mẫu hình đàn ông đẹp giai, bản tính hồn nhiên phóng khoáng, rất có năng khiếu đánh giá đàn ông. Không phải vậy sao? Người đàn ông đang tiến tới kia, cao ráo trắng trẻo, mắt nồng nàn, miệng hàm tiếu, tóm lại là tinh túy trên đời! Nhưng đáng tiếc… người đẹp như thế mà bên cạnh chỉ có một cô em, mà lại là cô em chả sáng sủa gì cho lắm. Có điều sao cô ấy giống Tô Xán Xán quá cơ…

Có thể tưởng tượng mặt Nhan Như Ngọc thiếu chút nữa là rớt xuống đất.

Khi Xán Xán và Cao Vũ bước tới trước mặt, Nhan Như Ngọc mắt mũi đã đờ đẫn, người cứng đơ.

- Nhan Như Ngọc! Cậu dở hơi rồi à! – Xán Xán gõ mạnh vào đầu cô. – Bọn mình chơi với nhau mười năm rồi, không phải mười ngày đâu!

- Ái dà! – Nhan Như Ngọc ôm đầu đau điếng. – Tô Xán Xán, cậu có thể ăn ít đi một chút, chứ đừng đánh người ta đau như thế được không? – Cú cốc đầu khiến cô tỉnh hẳn người, nhận rõ cô gái ở trước mặt chắc chắn là Tô Xán Xán.

Cao Vũ từ đầu im lặng cuối cùng cũng không nhịn được cười.

- Anh cười cái gì? – Xán Xán nổi giận nhìn Cao Vũ, trời sinh ra cô có thế thôi, đi ăn cơm cùng thôi chứ có quan hệ gì? Được rồi, cứ coi là có một tý quan hệ đi.

Cao Vũ bật cười làm Nhan Như Ngọc nhận ra hình tượng thục nữ yểu điệu của mình đã hỏng, bèn lập tức dựng thẳng người, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hẳn đi:

- Xán Xán, đây là?

- Đây là…

- Tôi là bạn trai của Xán Xán. – Cao Vũ đỡ lời.

- Bạn bạn bạn… bạn trai? – Nhan Như Ngọc sửng sốt, chuyện gì vậy? Xán Xán có thêm một anh bạn trai quá đẹp từ khi nào vậy? Sao bạn gái thân đến như cô mà hoàn toàn không hay biết?

- Không tin thì cô hỏi Xán Xán đi.

Nhan Như Ngọc vội nhìn sang Xán Xán:

- Xán Xán, là thật chứ? Các cậu quen nhau thế nào? Kết đôi đã lâu chưa? Tại sao yêu nhau? Mau lên! Khai hết sự thực ra!

- Chuyện này… – Xán Xán phần nhiều muốn nói cho Nhan Như Ngọc biết đây là người đàn ông cô mượn đến thôi, nhưng nhớ cuộc điện thoại mới rồi bản thân tự tin lẫm liệt làm sao, bảo không có là không có, tuyệt đối không làm kẻ dối trá. Đến giờ thì hay rồi, tự mình đóng đinh vào miệng mình chưa? Xán Xán gượng cười. – Là thật mà, nhưng chưa lâu, khi về tớ sẽ giải thích dần dần cho cậu.

May là Nhan Như Ngọc đang sốt ruột nhưng cũng không đến nỗi mất lý trí:

- Ok, hôm nay tha cho cậu một nước!

Đến lúc ấy Xán Xán mới len lén thở phào, quay đầu nhìn Cao Vũ luôn ra vẻ vô can, bỗng nhiên cô thấy hối hận, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại dắt theo cái con yêu tinh này? Không biết một chốc nữa có xảy ra thêm sơ xuất gì không?

Đang nghĩ thì đột nhiên liếc thấy một dáng người quen quen, Xán Xán nhất thời căng thẳng quá.

Không sai, thời khắc quan trọng nhất sắp đến, cô dâu chú rể đang ở ngoài sảnh đón khách, đã đến lúc cô đương đầu với kẻ Sở Khanh!

- Tô Xán Xán! Cố lên! – Trong bụng nhủ thầm, hít một hơi dài, cô sải bước về phía trước.

- Này! Đây có phải Xán Xán không? – Một giọng nữ thánh thót vang lên, nghe quen ghê.

Xán Xán nhìn qua, sững người.

Đây chẳng phải là hoa khôi của lớp Giang Nhược Văn mà ngày trước Khương Kiệt đá cô để theo đuổi sao? Tại sao chẳng ai bảo cô rằng cô dâu hôm nay chính là cô ấy? Tại sao đôi nam nữ chết tiệt này lại tu thành chính quả? Trời không có mắt à? Nghĩ đến đó cô thấy uất nghẹn, cô chớp chớp mắt, làm ra bộ ngạc nhiên reo lên vui mừng:

- Ôi trời! Là Em mông đây phải không? Em mông ơi! Em thực là càng ngày càng lộng lẫy! Suýt không nhận ra được đấy!

Câu nói vừa tuôn ra, Giang Nhược Văn tối sầm mặt.

Năm xưa Giang Nhược Văn tuy có tiếng là hoa khôi trong lớp, học rất tốt, thông minh, dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp, vô số anh chàng chết mê chết mệt. Nhưng cô lại có một thói quen xấu là ưa đệm mấy từ Dí mông vào ở đầu câu. Lâu dần, kẻ hiếu sự trong lớp cứ thì thầm sau lưng gọi cô là em mông. Rêu rao cái nickname này trước mặt quan khách thì có hay không chứ!

Vì thế, khi Xán Xán làm như vô tình kêu to nickname Em mông, Giang Nhược Văn thực sự quýnh quáng, có điều hôm nay cô không thể xù lông lên, đành nén nhịn, mặt càng lúc càng cau có. Trông vậy, Tô Xán Xấn thấy hởi lòng hởi dạ quá chừng!

- Xán Xán. – Một giọng nói cắt ngang niềm hứng chí của Xán Xán.

Là Khương Kiệt.

Trong lòng đột ngột thấy chống chếnh, cảm giác đắc ý vừa rồi biến sạch, cô chầm chậm nhìn sang chú rể, từ trên xuống dưới là âu phục màu trắng, vẫn đôi kính gọng đen trên mắt đang nhìn cô gật đầu. Không hiểu sao Xán Xán bỗng nhớ lại cụm từ sâu bọ lên làm người.

- Anh cứ nghĩ rằng em sẽ không đến chứ? – Khương Kiệt cười mỉm.

Xán Xán tự dưng không biết nói sao.

- Nhìn em có vẻ sống vui phải không?

Ý là sống không ra sao, quá béo chứ gì? Xán Xán xấu hổ đến mức muốn tìm một lỗ nẻ mà chui xuống.

Vai bị siết chặt, giọng Cao Vũ đột nhiên vang bên tai:

- Đúng thế, có tôi ở đây, không bao giờ để Xán Xán phải khổ cả.

- Xin hỏi vị này là? – Khương Kiệt đưa mắt nhìn Cao Vũ.

Cao Vũ không đổi nét mặt:

- Tôi là bạn trai của Xán Xán.

- Hả? – Khương Kiệt chớp chớp mắt. – Xán Xán khá quá nhỉ!

Mang cả bạn trai tới! Chắc sắp được uống rượu mừng của hai người rồi?

- Tôi đã tính đến chuyện đó, có điều Xán Xán cứ bảo từ từ đã. – Cao Vũ vừa góp chuyện vừa nhìn Xán Xán đầy vẻ trìu mến. Cảnh này người con gái nào nhìn thấy mà không động lòng cho nổi? Mắt Nhan Như Ngọc thiếu chút nữa là rớt xuống đất.

Vẻ mặt Khương Kiệt dường như có chút không vui, tiếp đó anh lấy lại được vẻ tươi cười lịch sự:

- Hân hạnh được tiếp chuyện, sao vẫn còn đứng đây, mời hai người vào bàn đi.

Lúc nói, anh ta không nhìn Xán Xán nữa.

Trong mấy phút ngắn ngủi, trái tim Xán Xán tự nhiên không thấy yên.

Đó là cảm giác gì vậy? Chua xót, sầu muộn, có cái gì đó như bóp nghẹt trái tim. Cảm giác kỳ quái này khiến Xán Xán mất đi hứng thú ăn uống. Buổi tiệc đã bắt đầu rất lâu rồi, cô vẫn chưa muốn động đũa. Thế nhưng, Xán Xán sầu muộn, Cao Vũ lại hứng thú dâng cao.

- Xán Xán, ăn cánh gà đi.

- Xán Xán, ăn tôm đi.

- Xán Xán, anh gắp cá cho em nhé?

- Xán Xán…

Các bà các cô trong tiệc cưới nhìn thấy cảnh đó đều hiểu ngay, chả trách Xán Xán cứ béo, hóa ra là vì có bạn trai, được chăm bẵm quá nên như vậy! Được một chàng đẹp trai gắp thức ăn cho như vậy thì càng tốt chứ sao? Dù có chết vì béo cũng cam tâm tình nguyện!

Vì thế, Cao Vũ bỗng chốc trở thành đối tượng để các bà các cô bình luận.

Cô A ra vẻ nghiêm chỉnh rởm:

- Chào anh, xin hỏi quý tính cao danh của anh?

- Tôi họ Cao. – Liền đó là một ánh mắt mê hoặc một nửa thế giới.

Cô A tan chảy.

Cô B khá nhỏ nhẹ:

- Anh Cao là gì của Xán Xán…

- Tôi là bạn trai của Xán Xán.

Cô B né sang một bên, tan nát cõi lòng.

Cô C có vẻ rất sâu sắc:

- Anh Cao làm công việc gì?

Cao Vũ cười mỉm:

- Cứ coi là người kinh doanh đi.

Xán Xán đã chịu ok điều kiện của anh thì đương nhiên là kinh doanh giao dịch còn gì!

Còn là ông chủ kinh doanh cơ đấy! Cô C nhất thời sáng rỡ đôi mắt:

- Xin bạo gan hỏi thêm, anh Cao kinh doanh gì?

Cao Vũ ngẫm nghĩ:

- Hiện tại trên thị trường chưa có định nghĩa rõ ràng về nghề kinh doanh này, tôi cũng không tiện nói.

Thì ra là ông chủ giấu mặt của một loại hình kinh doanh đời mới! Cô C gần như phát cuồng.

Cô D bạo dạn hơn:

- Anh Cao trông giống như ngôi sao nổi tiếng ấy! Tôi mến mộ anh ấy nhất đấy.

Cao Vũ nheo nheo mày:

- Vậy sao? Đúng là có người nói anh ấy rất giống tôi, nhưng tôi rất không thích anh ấy.

Cô D thẹn thùng uất hận.

Bên này Cao Vũ đang bị một loạt mỹ nữ quấy rối, bên kia, nữ nhân vật chính được cử tọa nể phục lại chẳng hề thấy mình hạnh phúc chút nào:

- Em vào toa-lét một chút. – Nói rồi, Xán Xán bỏ mặc anh chàng đẹp trai, quẩy quả đi.

- Anh đưa em đi! – Cao Vũ gác đũa, theo sát sau.

Xán Xán thấy lúng túng, gằn giọng:

- Anh đi làm gì?

- Anh sợ em sẽ lạc đường. – Thực ra, anh bị đàn bà con gái vây sát quá đâm khó chịu.

Xán Xán bực bội:

- Cao Vũ, anh đừng có coi thường tôi!

Không ngờ Cao Vũ vươn tay, trìu mến xoa lên mái tóc cô:

- Em yêu, đừng có bướng bỉnh thế…

Góc mép vô ý nhếch lên.

Xán Xán tự dưng cảm thấy lạnh toát người, đồng thời cô cũng cảm nhận sâu sắc ánh mắt đố kỵ của bao nhiêu bạn cùng giới nhìn xoáy vào mình. Thi gan với trời, thi gan với đất chẳng giống như thi gan với đồ vô lại này tý nào.

- Tùy anh. – Rít qua kẽ răng, cô quẩy quả bước nhanh ra đại sảnh. – Này, anh không định đi cùng tôi vào toa-lét nữ đấy chứ? – Xán Xán bộc lộ sự bất mãn cực độ với Cao Vũ đang bám gót mình.

Cao Vũ nhìn lướt qua cô:

- Yên tâm đi, mắt anh chưa tệ đến thế đâu.

Xán Xán uất hận nghiến răng trèo trẹo.

- Anh ở ngoài hành lang đi lại cho thoáng, em cứ từ từ, tốt nhất đến khi kết thúc tiệc hãy ra.

Câu này là người nói đấy ư?

Xán Xán trợn mắt, dằn từng chữ:

- Biết – rồi!

Gậy ông đập lưng ông, hóa ra là vậy, đến hôm nay Tô Xán Xán mới rõ.

***

Tuy có bảo Xán Xán cứ từ từ mà làm, nhưng cô này có phần quá chậm thì phải? Cao Vũ đi đi lại lại ngoài hành lang cả mười mấy phút, Xán Xán vẫn chưa ra, khiến Cao Vũ cũng phải thấy lạ.

Không lẽ là thi gan với mình? Cao Vũ cau mày, đàn bà có một điểm không ra gì, lòng dạ rất hẹp hòi.

Đang lúc nóng ruột vì đợi, bỗng thấy từ bên trong có hai người đi ra, một trong số đó là cô dâu của ngày hôm nay – Giang Nhược Văn. Hai người rõ là không nhận ra Cao Vũ ở xa, cứ tự nhiên thoải mái buôn chuyện.

- Văn Văn này, theo như cậu nói thì cô gái ấy là bạn gái cũ của Khương Kiệt à?

- Đúng vậy.

- Cậu vẫn thật là rộng lượng đấy! Vẫn để ông xã mời bạn gái cũ tới dự tiệc cưới được! Nhỡ mà tình cũ không rủ cũng đến thì làm sao?

Giang Nhược Văn hừ một tiếng khô khốc:

- Chính tớ bắt anh ấy gửi thiếp mời, sợ gì chứ? Cái loại nhan sắc ấy làm sao có thể cướp chồng tớ được?

- Đành vậy, tớ thấy cô gái ấy có được điểm gì đâu? Thì ra thẩm mỹ của Khương Kiệt trước kia có vậy thôi à?

Hai người vừa nói vừa cười rộ lên.

Cao Vũ đã rõ, chắc chắn là Tô Xán Xán bị hai con yêu tinh chắn đường nên chui lủi trong đó không dám ra rồi.

- Xin hỏi… – Anh đột ngột bước tới.

Hai người đang cười cợt với nhau, nghe tiếng thì vội quay nhìn, vừa nhìn, Giang Nhược Văn đã đờ cả mắt. Đây chẳng phải là người tự xưng là bạn trai của Tô Xán Xán, mới đây đứng bên cạnh cô ấy hay sao? Mấy lời vừa rồi không bị anh ta nghe thấy chứ nhỉ? Nhưng nghĩ lại, Giang Nhược Văn đoán chắc, có lẽ Cao Vũ đã nghe thấy cả, chỉ không biết là nói về ai. Nghĩ vậy, cô vươn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, nở nụ cười ngọt ngào với anh:

- Chào anh.

Cao Vũ mặt lạnh băng:

- Lúc nãy ở trong hội trường không kịp nói, cô Giang thực rất xinh đẹp.

Được giai đẹp tán dương, Giang Nhược Văn mát cả lòng cả dạ, không nén nổi tiếng cười:

- Ha ha, anh quá khen rồi. Còn chưa biết phải gọi anh thế nào?

- Tôi họ Cao. – Nói rồi, ánh mắt nhìn xoáy vào Giang Nhược Văn.

Bị đóng đinh bởi cái nhìn, Giang Nhược Văn ửng đỏ gương mặt, vội vã chuyển chủ đề:

- Sao anh Cao không vào trong?

- Bên trong ồn quá, tôi ra đây cho thoáng, không ngờ được ngắm phong cảnh đẹp như thế này.

Ý nói không phải ám chỉ mình chính là cảnh đẹp đấy chứ? Giang Nhược Văn càng cười rạng rỡ, xem ra sức hấp dẫn của mình thật vô hạn, Tô Xán Xán kia sao sánh nổi với mình được?

- Anh Cao nói thật vui, có thể nhận thấy anh đang rất hạnh phúc.

- Đúng vậy, đúng vậy! Thêm nữa anh Cao đẹp trai nhường này cơ mà! Lúc nãy các cô gái ở bàn tiệc chúng tôi cứ nhìn trộm anh đấy. – Người phụ nữ đi cùng Giang Nhược Văn cũng bắt đầu góp chuyện.

Ba người nói nói cười cười, Giang Nhược Văn được Cao Vũ tâng lên tận mây xanh, đâu còn nhớ hôm nay mình là cô dâu, đang có chú rể chờ mình bên trong hội trường.

Quả nhiên, một lát sau, Khương Kiệt đợi lâu quá đã ra ngoài tìm.

- Văn Văn! – Tiếng gọi có lẫn chút bực mình. – Sao em còn ở đó? Trong này đang chờ em mời rượu đấy!

- Biết rồi, chẳng phải em đang tiếp chuyện anh Cao sao? – Giang Nhược Văn lườm chú rể.

Khương Kiệt vốn đã hơi nóng tiết, vừa thấy bà xã mình tít mắt buôn chuyện với giai lạ thì mặt biến sắc ngay:

- Em nói cái gì? Em là cô dâu, sao có thể không biết tự giữ mình thế hả?

- Anh nói cái gì? Em là cô dâu thì em cứ phải ở trong kia cười hầu người ta à? Cái việc mời rượu, anh không tự đi làm được à? – Giang Nhược Văn khinh khỉnh lườm chồng.

Khương Kiệt bị mấy chén rượu thôi thúc, máu nóng bốc lên, không nhịn nổi quát to:

- Giang Nhược Văn! Em điên à? Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, không phải hôn lễ của một mình anh!

Quát xong, Giang Nhược Văn lặng người, một lát sau nước mắt lăn dài:

- Khương Kiệt, anh được lắm! Anh quát em! Chúng ta còn chưa đến nơi đến chốn đấy nhé! Anh đã dám quát em à! Lại còn dám bảo em điên à! Anh, anh, anh… có anh điên thì có!

Khương Kiệt nổi sung lên:

- Giang Nhược Văn, tôi bảo cho cô biết! Tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy, cô cho rằng nhà cô có tiền có của thì lên mặt à? Cô cho rằng, cô xinh đẹp thì có thể ăn trên ngồi trốc à? Tôi có điên mới để lọt vào mắt loại quỷ dạ xoa như cô! Tôi có điên mới chấp nhận lấy cái loại phụ nữ như cô làm vợ!

- Anh… – Giang Nhược Văn chỉ tay vào mặt Khương Kiệt, không nói nên lời.

- Tôi làm sao? Cô nói xem!

- Dí mông vào anh! – Giang Nhược Văn nói xong, òa lên khóc.

Cao Vũ đứng bên, khinh khỉnh nhìn, đột nhiên nhìn thấy từ phòng vệ sinh, cô ngốc len lén đi ra, anh vẫy vẫy cô. Tô Xán Xán ngốc nghếch này, ngày thường thì vênh vênh váo váo thế, đến lúc này lại không dám thò mặt ra.

- Đi thôi! – Cao Vũ tiến lên mấy bước, dắt cô ra.

- Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra!

- Em có đi không? Em không đi là anh đi một mình đấy!

Xán Xán nhìn Giang Nhược Văn nước mắt lưng tròng, lại trông sang Khương Kiệt mặt đỏ tía tai, bỗng dưng thấy lạnh toát sống lưng:

- Em đi, em đi…

Rồi cum cúp như kẻ cắp theo sau Cao Vũ rời khỏi khách sạn.

Đi rất lâu, cuối cùng Xán Xán mới buột miệng:

- Chuyện đó… cảm ơn anh…

Lúc ở trong phòng vệ sinh, nghe giọng Giang Nhược Văn, cô không dám thò mặt ra. Ai ngờ, lại nghe được Giang Nhược Văn nói xấu cô. Hóa ra trước khi Khương Kiệt đá cô, anh ta đã đi lại với Giang Nhược Văn, cô bị biến thành quả bóng mà không hay biết.

Mối tình đầu mà gặp phải loại đàn ông như thế, nỗi chua xót trong lòng cô nói sao cho hả được đây.

Cao Vũ dừng bước:

- Thực ra anh cũng không có làm gì, tự bọn họ có vấn đề sẵn rồi.

Xán Xán cúi đầu, lặng im không nói, bỗng nhiên thấy mũi cay xè, rồi khóc.

Nghe thấy tiếng sụt sịt, Cao Vũ kinh ngạc:

- Em, em không khóc đấy chứ? – Thì ra Tô Xán Xán phổi bò

cũng biết đau lòng. Anh đã cảm nhận được – Này, em đừng khóc, người ngoài lại nghĩ rằng anh bắt nạt em…

Xán Xán quệt nước mắt, ngẩng lên nhìn Cao Vũ, nói to:

- Tôi khóc lúc nào? Tôi vui quá đấy chứ! May mà hồi đó tôi không lấy anh ta, tôi vui đến mức ấy mà khóc thì có hiểu được không hả?

- Hiểu, hiểu. – Đến nước này thì Cao Vũ chả hiểu gì.

Xán Xán khóc lóc một hồi cuối cùng cũng nín:

- Cao Vũ!

- Làm sao?

- Cảm ơn anh! – Đây là lời cảm ơn tự đáy lòng, tuy con người Cao Vũ có thâm hiểm một chút, biến thái một chút, không biết tiếc ngọc thương hoa chút nào, nhưng qua việc vừa rồi, cô cảm thấy Cao Vũ vẫn có một chút gì đó đồng cảm. Nói thực, thậm chí cô còn thấy có chút xúc động nữa.

Hai bên đường đèn nến mờ tỏ, sao lác đác trên trời, hình tượng Cao Vũ trong mắt Xán Xán đang dần dần lên ngôi.

Bỗng nhiên…

- Không có gì – Cao Vũ không một nét cười. – Dù sao từ nay về sau, hóa đơn mua hàng của anh đều giao cả cho em đấy!

- Hả…

Hình tượng cao đến thế nào, cũng vỡ vụn cả rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx