Chương 21
Phụ nữ không đẹp, không tiền, không sexy, đàn ông tốt với họ chỉ vì một nguyên nhân!
Mới vừa viêm dạ dày, Xán Xán phải có một thời gian dưỡng bệnh. Bỗng dưng cô nhận ra rằng ốm có rất nhiều cái hay. Ví dụ, trước kia làm việc nhà không xuể, giờ thì khác hẳn, cô chỉ phải ăn ăn uống uống, yên tâm dưỡng bệnh, đến một cái bát Triệu Noãn Noãn cũng không để cô đụng đến.
Ví dụ nữa, trước kia Cao Vũ rất thích đấu lý với cô, nhiều khi áp đảo cô, nhưng từ khi cô ốm, Cao Vũ tuy đôi khi vẫn ngẫu nhiên đấu khẩu nhưng không bắt cô giặt giũ và dọn dẹp phòng nữa.
Mấy ngày nay, Xán Xán thấy vị trí của mình trong nhà này được đề cao hẳn. Cứ đó mà suy, chỉ cần cô không khỏe một chút thôi là có thể tiêu dao hưởng thụ rồi.
Cảm giác này đáng lẽ vô cùng tuyệt diệu mới phải, nhưng sao trong lòng Xán Xán thấy có gì đó thất vọng.
Vì sao không làm gì cô lại thấy như không tồn tại trong cái nhà này? Chẳng lẽ cô quen làm nô lệ rồi ư?
Nhưng những điều này chưa phải cái khiến Xán Xán phiền muộn nhất. Việc làm cô đau đầu nhất là Triệu Noãn Noãn với Cao Vũ hình như xảy ra mâu thuẫn rồi!
Xán Xán không thể hiểu nổi, hai người bọn họ trước đây không giống những cặp bạn tình khác quấn quýt nhau, nhưng cũng không đến nỗi chẳng ai thèm để mắt đến ai như bây giờ. Việc khiến cô buồn bã nhất là thà cãi nhau thì cãi nhau đi, chứ hai người này chẳng xô xát to tiếng gì, không mắng chửi cũng không thượng cẳng chân hạ cẳng tay, chỉ trơ mắt nhìn nhau lạnh lùng. Thế này là sao chứ? Xán Xán thấy khó hiểu.
Không chỉ vậy, trong bữa tối, hai người lại còn giở quẻ nữa.
- Xán Xán, ngồi cạnh anh đi! – Triệu Noãn Noãn chỉ vào chỗ bên mình, gọi Xán Xán tới ngồi.
- Dạ? – Xán Xán ngây người, cũng chẳng hiểu rõ chuyện gì, đành từ từ nhấc mình dậy định chuyển sang đó, chợt cánh tay bị giữ chặt, là Cao Vũ kéo lại.
Chỉ thấy Cao Vũ chẳng thèm liếc mắt, lạnh lùng nói:
- Ngồi xuống!
Từ lúc đó, Xán Xán bị làm khó.
Triệu Noãn Noãn gọi cô sang bên kia ngồi, Cao Vũ lại kéo tay không cho đi, việc gì vậy? Cô đâu có thể học phép vô hình để giải quyết vấn đề này được?
Không đếm xỉa Xán Xán bị làm khó, Triệu Noãn Noãn lại cất tiếng:
- Kệ anh ấy, sang đây đi!
Xán Xán muốn sang đó, nhưng cánh tay vẫn bị Cao Vũ nắm chặt.
- Đừng đi, ngồi xuống.
Triệu Noãn Noãn mặt sa sầm, vươn tay tóm lấy tay phải của Xán Xán:
- Sang đây!
Cao Vũ mặt lạnh như băng, nhưng tay vẫn không buông.
- Sang đây!
- Ngồi xuống!
- Sang đây!
- Ngồi xuống!
- …
Cuối cùng, Xán Xán phát cáu, vùng ra khỏi hai người, quát to:
- Em muốn ngồi xổm cũng không được à!
Xán Xán tức nước vỡ bờ quát um lên, hai người mới thôi không làm khó cô, cùng buông tay ra, nhưng cả hai đều trừng mắt gườm nhau, không nói một lời.
Từ lúc đó, Xán Xán thấy bị kẹt, cứ đứng vậy làm sao mà ăn cơm được? Ngồi à, vấn đề là ngồi cạnh ai? Một khi cô ngồi ở chỗ nào đó, hai người họ sẽ bắt đầu những chuyện gì nữa?
Lẽ nào cô phải đứng để ăn cơm?
Đang bực bội thì tay bỗng nhiên bị kéo mạnh, bụp một phát, cô bị kéo ngồi xuống chỗ cũ, quay sang nhìn Cao Vũ, thấy mắt đầy vẻ đắc ý.
- Hừ! – Triệu Noãn Noãn gằn nhẹ một tiếng, cuối cùng không tranh chấp nữa.
***
Run run rẩy rẩy ăn cho xong bữa cơm, không khí lặng lẽ quái lạ làm Xán Xán ăn không được một nửa, mà còn chưa kịp thở thì chiến tranh lại đã bắt đầu.
Sau bữa cơm, Cao Vũ ngồi trên sa-lông phòng khách, vẫy vẫy tay với Xán Xán khi cô đang đi vào.
Xán Xán nghi ngờ nhìn dò xét, đoán là bị đe dọa nên từ từ đi tới:
- Có việc gì?
Cao Vũ không đáp, lấy từ đâu đó ra một thứ tung về phía cô. Xán Xán đón lấy, nhìn ra, sững cả người. Đó là một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật hoa văn tinh tế, xem ra không có vẻ gì là đe dọa, cô bèn lấy hết can đảm mở hộp, lại sững cả người. Chiếc dây đeo điện thoại tuyệt đẹp! Trên nền lụa trắng là một chiếc dây đeo điện thoại có hình chú thỏ thủy tinh, nhìn qua đã biết là không rẻ.
- Đây là… – Xán Xán vẫn chưa hiểu.
Cao Vũ chăm chú mở điện thoại di động của mình, tiện mồm nói:
- Cho em đấy, cầm lấy đi!
Cho mình!
Lúc này Xán Xán như nhìn thấy người ngoài hành tinh, mắt trố ra, ngây người hồi lâu mới tỉnh. Cho cô? Có nhầm không đấy, Cao Vũ cũng có lúc tặng cô quà?
Quá, quá, quá là đáng sợ mất rồi! Tay cầm chiếc hộp bắt đầu run rẩy, lý trí bảo cô rằng, vật này sống chết thế nào cũng không được nhận! Cô ấp a ấp úng mở miệng:
- Cái này, em không thể…
- Vì sao? – Cao Vũ chuyển ánh mắt từ màn hình điện thoại sang nhìn cô.
- Vì… bởi vì… – Vì sao chứ? Vì sao không thể nhận? Xán Xán thấy đầu óc u mê, nghĩ mãi mà không tìm được lý do gì, đành hỏi ngược lại. – Thế vì sao anh muốn tặng quà cho em?
Cao Vũ nhướn mày:
- Chỉ là anh muốn tặng em món quà, không được à?
- Nhưng mà… sinh nhật em thì chưa đến, mà cũng không phải ngày lễ gì, việc đó… tặng quà thì phải có lý do… – Ý của Xán Xán là việc tặng quà và việc giao kèo làm ăn đều phải có lý do.
Cao Vũ ngây người, lặng đi trong khoảnh khắc, rồi nói ra một câu khiến Xán Xán trợn mắt:
- Quốc tế phụ nữ mồng Tám tháng Ba sắp tới rồi nhỉ? Chúc mùng Tám tháng Ba vui vẻ.
Cao Vũ quả là cao tay, lý do gì cũng nghĩ được ra, Xán Xán chẳng biết đáp gì, đành đóng hộp lại. Đang định đặt lại vào trong túi, vô tình đánh mắt sang một bên, thấy Triệu Noãn Noãn đang đứng đó, mặt sa sầm nhìn cô.
Ôi trời! Giờ thì có cho thêm gan to Xán Xán cũng không dám nhận quà, dù sao thì nhà này vẫn là nhà của Triệu Noãn Noãn, cô chỉ là người ở nhờ thôi mà.
- Em, em vẫn không thể nhận…
Mặt Cao Vũ lóe lên một nét không vui:
- Vì sao?
- Vì… bởi vì… – Đúng là ép cô chết đây, quả là không có cách gì nữa, phải kiên quyết liều mình thôi. – Vì em chưa đến tuổi làm phụ nữ! Mấy năm nữa anh hãy tặng em! – Nói rồi, đưa trả lại món quà.
Cao Vũ chớp chớp mắt, chẳng buồn thò tay ra nhận, chỉ từ tốn mà nói:
- Mấy ngày nữa là đến lễ trồng cây phải không?
Tô Xán Xán:
- …
Có thể thế sao? Xán Xán cuống quýt:
- Cái này… – Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Noãn Noãn, cô nảy ra một ý – Cái lễ đó không tính, lễ trồng cây thì nên tặng cây non!
Thế nào, không đáp lại được chứ?
Cao Vũ thủng thẳng:
- Ngày bảo hiểm cho người tiêu dùng…
Xán Xán suýt khóc, sao con người này lắm mưu thế!
Vẻ mặt bi đát, lại bị Triệu Noãn Noãn lườm lườm, Xán Xán đành thu vén món quà lại, cô sợ nói nữa thì Cao Vũ sẽ nghĩ ra tới tận tiết Thanh minh…
Vô duyên vô cớ nhận quà của Cao Vũ, lại trông vẻ mặt của Triệu Noãn Noãn, Xán Xán thấy não nề đến mấy trăm phần trăm.
Ôm món quà mà như ôm lựu đạn của Cao Vũ tặng đi về phòng, cô rón rén cầm ra xem kỹ, trong lòng cứ cảm thấy mơ hồ. Vì sao Cao Vũ muốn tặng cô dây đeo điện thoại? Cô lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn cái dây đeo, đột nhiên nhớ lại một việc từ mấy ngày trước. Hôm đó cô đi ra ngoài, khi quay về thì nhận ra điện thoại còn trơ mỗi cái máy. Hóa ra, cái hình em bé ngộ nghĩnh làm dây đeo đã mất từ bao giờ. Cô nhớ không nhầm thì hình như cô có xót ruột một lúc, thở than mấy câu. Chả lẽ Cao Vũ nghe thấy?
Nghĩ đến đó, Xán Xán thấy cũng xúc động. Cô lớn ngần này rồi, xưa nay chưa một ai đối với cô như thế. Nếu đúng là vì anh ta nghe được mấy lời than thở của cô thì cũng có làm sao?
Nghĩ không thông, với tính cách của Xán Xán, cô thường chọn giải pháp tránh né, vì thế cô vò đầu nặn óc, quyết định trước tiên hãy gác vấn đề này lại, việc cần giải quyết trước mắt là làm gì với món quà này. Không thể xỏ vào điện thoại được chứ? Để Noãn Noãn nhìn thấy, chắc anh ấy nổi điên?
Ở trong phòng cân nhắc hồi lâu, Xán Xán vẫn cảm thấy món quà này cô không thể nhận! Phải tìm cơ hội trả lại thôi!
***
Hôm sau, đúng dịp cuối tuần, ba người cùng ở nhà.
Sáng sớm, Xán Xán đã tìm cơ hội trả lại quà.
Lén lút để lại chỗ cũ ư? Được thì được nhưng Triệu Noãn Noãn lại không hay biết! Tối qua anh ấy giận dữ như thế, nhỡ mà cô trả rồi, anh vẫn cho rằng cô nhận lấy thì thực là oan lớn quá.
Nghĩ đi nghĩ lại, nhất định phải trả trước mặt Triệu Noãn Noãn! Thế là Xán Xán rình đúng giờ nghỉ trưa thì hành động.
- Anh Cao à… – Vì sao giọng nói lại nghe như đi ăn trộm vậy?
- Sao thế?
Cao Vũ đưa mắt nhìn, bàn tay Xán Xán đang cầm cái túi quà bỗng nhiên mất hết sức lực. – Em… em nghĩ kỹ rồi… cứ cảm thấy phải…
Xán Xán lúng búng, cứ thế này, cô sẽ chết mất, thế là dồn hết sức chìa món quà ra:
- Em không…
Chữ không vừa ra khỏi miệng, Cao Vũ đã cắt ngang, chìa tay ra:
- Đưa đây!
Xán Xán mừng quá sức tưởng tượng, mình chưa phải nói mà Cao Vũ đã hiểu ngay, thần kỳ quá cơ! Vậy là cô hớn hở chìa món quà ra.
Nhưng, nhưng sao anh ta vẫn cứ chìa tay ra? Chẳng lẽ cô để sót cái gì? Chẳng lẽ anh ta còn đòi phí bảo quản? Cũng không đến mức tệ như thế chứ…
- Cầm ra đây! – Cao Vũ lặp lại.
- Cầm… cầm cái gì?
- Điện thoại, cầm điện thoại di động ra đây.
- Ơ… – Xán Xán bị làm cho ngạc nhiên, ngây ngô đưa điện thoại di động của mình ra.
Anh ta, anh ta định làm gì?
Cao Vũ mở hộp, cầm sợi dây đeo điện thoại lên, ngón tay thanh mảnh khéo léo mau chóng xâu dây đeo vào điện thoại, rất nhẹ nhàng. Động tác cực kỳ thanh nhã, vẻ mặt nghiêm túc, còn Xán Xán cứ ngây ra mà nhìn.
Cao Vũ đưa lại chiếc điện thoại đã luồn dây đeo đâu vào đấy tới trước mặt Xán Xán, cười mỉm:
- Của em đấy.
Nụ cười càng khiến Xán Xán thất thần, nhất thời lặng đi không phản ứng gì.
- Ngẩn ra gì thế? Cầm lấy đi! – Cao Vũ giục một tiếng. – Không phải là không biết luồn dây đeo đấy chứ?
Oan uổng quá! Cô đâu có nói là không biết luồn dây đeo!
Ngoảnh lại nhìn thấy Triệu Noãn Noãn vẫn chăm chú quan sát hai người. Sắc mặt đó khiến Xán Xán tâm ý còn đảo lộn thoắt cái đã trở nên đông cứng. Run rẩy chìa tay nhận lại điện thoại, cúi gằm mặt, cô không dám nhìn người nào.
Kế hoạch không thành, Xán Xán đã không những không trả lại được quà mà còn khiến Triệu Noãn Noãn càng thêm uất giận. Tâm trạng cô lúc này chẳng lời nào diễn tả được.
***
Suốt buổi tối, vẫn cứ cảm thấy sự tình không hề đơn giản, vậy là cô nghiến răng lấy điện thoại gọi cho quân sư Nhan Như Ngọc.
- A lô? – Tiếng Nhan Như Ngọc vang lên.
- Như Ngọc, tớ hỏi cậu một việc!
- Ừ, cậu nói đi.
- Việc này nói ra… – Xán Xán dè dặt. – Một người đàn ông tốt quá mức với một phụ nữ, là có những nguyên nhân gì?
- Cái này hả… – Nhan Như Ngọc dừng một lúc. – Cậu xác định người phụ nữ đó không phải mẹ, bà nội, bà ngoại của chàng ta chứ?
- Sao thế được! – Xán Xán vội vàng kêu ré lên.
- Thế… thế phụ nữ đó có xinh không?
- …không quá xinh đẹp.
- Vóc dáng ngon mắt không?
- …
- Nhiều tiền không?
- …
- Xán Xán, cậu còn đó không? Này?
- Đừng hỏi nữa, dù thế nào thì phụ nữ nào cũng có vóc dáng đại khái như nhau mà, mau trả lời tớ đi! – Xán Xán nổi cáu.
- Ơ… – Nhan Như Ngọc suy nghĩ rất lâu. – Tớ cảm thấy dù người phụ nữ này không có ngoại hình bắt mắt, không giàu có, mà người đàn ông kia lại rất tốt với cô ấy, chỉ có một nguyên nhân thôi.
- Là gì?
Nhan Như Ngọc phán một câu như chặt đinh chém sắt:
- Nhất định là người đàn ông đó yêu người phụ nữ này rồi, hơn nữa lại là người đàn ông thực lòng thành ý đấy. Ôi chao! Si tình làm sao…
- Này? Xán Xán? Cậu còn đó không? Này…
- Buzz – buzz – buzz…
***
Đêm đó, Xán Xán mất ngủ.
Lời nói của Nhan Như Ngọc như hòn đá tảng khiến trái tim Xán Xán cồn lên bao nhiêu đợt sóng.
Cao Vũ thích mình?
Câu này trước kia mà nói ra, Xán Xán nhất định sẽ cười lăn cười bò ra đất, nếu Cao Vũ thích cô? Thì lợn sề đã bò được lên cây!
Nhưng hiện giờ nghe Nhan Như Ngọc nói như vậy, cô bỗng nhớ lại, Cao Vũ đã đối với mình rất tốt. Khi cô ốm thì an ủi cô, sợ cô lạnh còn cởi áo khoác cho cô, thấy điện thoại di động của cô mất dây đeo thì lập tức mua tặng cô, thậm chí mới rồi còn xâu hộ cô dây đeo điện thoại, càng nghĩ càng thấy khó tin, nghĩ đi nghĩ lại trái tim cứ đập thình thịch.
Từ sau khi chia tay Khương Kiệt, chẳng bóng dáng người khác giới nào thoáng qua đời cô, huống gì Cao Vũ lại là anh chàng đẹp trai ngời ngời như thế! Cứ nghĩ đến là thấy kích động!
Như thế thì cũng có thể hiểu được vì sao Triệu Noãn Noãn lại hục hặc với Cao Vũ, chắc là anh ấy đang ghen!
Cứ vậy, sau khi từng bước từng bước điểm lại trạng thái tinh thần của mình, Xán Xán càng thấy rối ren.
Nói thế nào thì Cao Vũ cũng là một người đàn ông rất đẹp trai! Miệng lưỡi tuy có độc địa, lòng dạ tuy có xấu xa nhưng ngắm anh ta rất sướng mắt! Chỉ cần đưa mắt nhìn cũng đã có thể thỏa mãn cái lòng chuộng hư vinh của phụ nữ rồi. Nếu anh chàng đẹp trai ấy thích mình thì quá hay còn gì.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Cao Vũ là GAY, mà lại là bạn tình của anh Noãn Noãn. Sao có thể thích mình được? Tuy mình có xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn ít nhiều, tài tình chan chứa đáng kể, trên trời dưới đất đều mến mộ vô số…
Đầu óc sau khi nổi nênh viễn tưởng, lý trí cũng dần trở lại với Xán Xán. Cô nhỏm dậy khỏi giường, vung nắm tay, vẻ lẫm liệt khảng khái, coi cái chết nhẹ như lông hồng.
- Tô Xán Xán! Vì hạnh phúc của anh Noãn Noãn, mình phải khiến Cao Vũ tuyệt hẳn cái lòng thích mình đi!
Nói xong, lại thở dài thườn thượt.
- Vô cùng hoan nghênh, cũng lại phiền đây…
- Hắt xì!
Ở trong phòng, đột nhiên Cao Vũ thấy lạnh toát người, ngỏng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắp sang xuân rồi, sao vẫn còn lạnh thế?
@by txiuqw4