sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúng mình lấy nhau đi - Phần VI - Chương 23 - 24

Phần VI: Tôi với "ấy" trải tình một đêm

Chương 23

Như sợi bún, ba phút là mềm nhũn?

Được điều trị kịp thời, vài ngày sau vết sưng ở chân đã thuyên giảm, chỉ cần không bước đi quá gấp là dường như không đau đớn gì, có thể hoạt động như thường. Thấy Xán Xán buổi tối cứ len lén ra mở tủ lạnh, Triệu Noãn Noãn đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi chân Xán Xán bị đau, đã mấy lần cô định tìm gặp Cao Vũ để nói cho rõ chuyện, nhưng Triệu Noãn Noãn quá đau lòng vì vết thương của cô, dường như không rời cô nửa bước, hoàn toàn không để cho cô có cơ hội nào, điều này khiến Xán Xán rất buồn bực.

Đồng thời, mâu thuẫn giữa Triệu Noãn Noãn với Cao Vũ vẫn như cũ, không có chút gì giải tỏa. Hai người vẫn hằm hè như trước, thái độ của Cao Vũ đối với Xán Xán vẫn dịu dàng, mấy lần khiến cô mặt đỏ bừng tim đập loạn. Triệu Noãn Noãn không nói ra lời nhưng ánh mắt thì lộ vẻ không vui chút nào.

Việc luôn luôn có anh chàng đẹp trai ân cần chăm lo bên mình là rất thú vị, nhưng cứ nghĩ người ấy là bạn tình của anh Noãn Noãn, lý trí trong cô lập tức ùa dậy. Cô đã trót thề rồi, vì hạnh phúc của Triệu Noãn Noãn, sao cô có thể nuốt lời? Cứ nghĩ như vậy, Xán Xán quyết định tìm Cao Vũ bàn bạc.

* * *

Tối hôm ấy, nhân lúc Triệu Noãn Noãn ngủ sớm, Xán Xán lấy hết can đảm, rón rén mở cửa phòng, nhón chân lén lút tiến về phía phòng Cao Vũ. Khi cô bước đến cửa phòng anh, đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa, trong phòng đột nhiên vẳng ra tiếng nói, Xán Xán thất kinh, vội vã rụt tay lại.

Muộn thế này rồi trong phòng Cao Vũ còn có người ư?

Lòng hiếu kỳ khiến cô đứng tại cửa phòng, len lén nghe ngóng.

Trong phòng rõ ràng có tiếng nói của hai người, tuy rất nhỏ nhưng Xán Xán vẫn nhận ra một là của Cao Vũ, còn một là của Triệu Noãn Noãn mà cô vẫn tưởng đã về phòng ngủ.

Chuyện gì đây? Hai người bọn họ hết chiến tranh lạnh rồi ư? Cớ sao lại lén lút lời qua tiếng lại rì rầm trong phòng? Không có lẽ… là đòi chia tay!

Xán Xán kinh hãi tái mặt, gắng hết sức kìm nén cảm xúc, tiếp tục dán tai vào cửa nghe ngóng.

Lúc đầu, giọng hai người đều rất nhỏ, không thể nghe được, nhưng sau một hồi dường như cả hai cùng nóng hẳn lên, tiếng nói to hẳn, cuộc chuyện trò đứt quãng cũng vang tới tai Xán Xán.

- Anh cứ thích trò gì là làm, nhưng đừng có động tới người ta! – Là giọng Triệu Noãn Noãn, có vẻ rất phẫn nộ.

Người ta? Xán Xán bàng hoàng, “người ta” ấy là thần thánh phương nào vậy? Là trai hay gái? Đang phiền muộn thì đến giọng Cao Vũ.

- Thế nào? Bỏ không nổi hả?

- Đừng có nói hồ đồ!

Một tiếng hừ lạnh lùng:

- Đây có nói hồ đồ không? Trong lòng đấy rõ nhất.

Sau đó hai người rơi vào im lặng, Xán Xán càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Bỏ cái gì? Triệu Noãn Noãn có thể không bỏ được cái gì? Lẽ nào là cái đồ ăn hại kia? Đang suy tư thì tiếng Triệu Noãn Noãn trong phòng vang lên.

- Đừng có đánh trống lảng, đang nói với anh về chuyện người ta, anh đối với người ta đã không có tình ý gì thì đừng có mà đeo đẳng, người ấy suy nghĩ rất đơn giản, sẽ tưởng là thật đấy.

Xán Xán chột dạ, đột nhiên một cảm giác kỳ lạ nổi lên.

- Nói cho cùng, vẫn là đấy không bỏ được người ta, chẳng lẽ…

- Anh đừng có mà nói linh tinh, tôi không có!

- Thế mà đây trông cái ánh mắt đấy nhìn người ta thật quá đà đấy!

Giọng nói Triệu Noãn Noãn có phần ấp úng:

- Anh cũng biết… tôi… chúng tôi không thể…

- Biết đâu được đấy, không thế sao mấy ngày nay đây cứ đến gần người ta là đấy căng thẳng? Chẳng phải đấy động lòng à?

- Tôi nói không có là không có!

- Không có thì không có, đấy căng thẳng cái gì? Chả nhẽ người ta với đây không có quan hệ gì. Đây buồn muốn chết, đùa người ta một chút thì có làm sao?

- Cao Vũ, tôi cảnh cáo anh! Nếu anh không thích Xán Xán thì không được mang cô ấy ra làm trò đùa!

- Bùm!

Ngoài cửa đột ngột vang lên một âm thanh, hai người đang đối mặt nhau cùng lúc ngây người, trong lòng Triệu Noãn Noãn lập tức nổi lên một linh cảm chẳng lành, thảng thốt xông ra, nhưng đã quá muộn. Bên ngoài không một bóng người, nhìn vào phòng Tô Xán Xán, cửa mở toang, bên trong trống không.

Xán Xán đã bỏ nhà đi!

***

Xán Xán cũng không biết cô đã rời khỏi nhà thế nào, chỉ cảm thấy lúc ấy đầu óc trống rỗng, đến khi định thần trở lại, cô thấy mình đang đi trên phố lớn tối âm u, cuộc đối thoại của hai người cứ vang vang bên tai cô.

- Cao Vũ, tôi cảnh cáo anh! Nếu anh không thích Xán Xán thì không được đem cô ấy ra làm trò đùa!

Hóa ra mình luôn bị Cao Vũ lấy làm trò chơi? Nghĩ đến đây, trong lòng cô dấy lên một nỗi thất vọng kỳ lạ.

Vài ngày nay cô phiền muộn vì việc Cao Vũ thích cô, phải trăn trở suy tính, tổn thương não không ít. Theo lý thì bây giờ biết Cao Vũ không thích mình, đáng lẽ cô phải mừng chứ? Đáng lẽ phải đốt pháo ăn mừng chứ? Thế nhưng cớ sao trong lòng lại cảm thấy cay đắng? Cái cảm giác bị người ta vứt bỏ…

Cô nghĩ không ra, thấy rất khó chịu, tức anh ách, cứ đi đi lại lại trên đường phố, tới nhà Nhan Như Ngọc lúc nào không hay.

- Kính coong… kính coong…

- Có đây!

Cửa mở ra, hai người đều giật mình lùi lại.

Trước mặt cô là một bộ mặt trát kem trắng trông rất kỳ dị, ở giữa lốm đốm hạt màu vàng, quanh miệng dán những lát dưa chuột, hai bên gò má là những lát cà chua. Kinh động nhất là ba lát dưa vàng dán trên trán, chẳng khác gì một quầy bán hoa quả thập cẩm.

Xán Xán nhìn không chớp mắt, cho đến khi Nhan Như Ngọc mấp máy môi giữa đám hoa quả:

- Xán – Xán – sao – cậu – lại – tới…

Thì cô mới định thần, tin là cô không vào nhầm nhà.

Mũi cay xè, cô xông lên trước:

- Như Ngọc!

- Gì vậy?!

Khi Nhan Như Ngọc nói câu này, gương mặt động cựa nhiều, các lát hoa quả rơi xuống đất.

- Cậu, cậu bỏ nhà đi?

- Ừ. – Xán Xán gật gật.

- Vì sao? Mẹ cậu lại ép cậu lấy chồng à? Không phải, cậu có bạn trai rồi còn gì? Cái anh Cao Vũ đó…

Vừa nghe đến hai chữ “Cao Vũ”, Xán Xán thấy trong lòng uất ức hẳn, òa lên khóc:

- Cậu đừng nhắc đến cái tên đó! Tớ với hắn ta không đội trời chung!

Nhan Như Ngọc trông vậy, trong lòng rõ là cuống quýt lên, đoán chắc Xán Xán đã cãi nhau với bạn trai. Thảo nào bỏ nhà ra đi, thảo nào khóc lóc đau lòng thế, thảo nào thảo nào…

- Xán Xán, nói đi! Đứa khốn nào khiến cậu ra thế này? Tớ sẽ thay cậu trả thù cho! – Nói rồi, ánh mắt chờ đợi tinh quái nhìn chăm chăm vào Xán Xán.

Xán Xán khóc lu loa, không kịp lau nước mắt, rồi ngập ngừng dừng lại, mắt đỏ hoe nhìn Nhan Như Ngọc:

- Như Ngọc, tớ đói…

- Hả? – Nhan Như Ngọc thất vọng, lửa hiếu kỳ giảm đi mất một ít.

- Mọi thứ… mọi thứ ăn được… đều ở đây rồi… – Nói rồi chỉ lên mặt mình, đấy là bí quyết làm đẹp mà cô mò mẫm được từ trên mạng.

- … – Xán Xán quệt nước mắt nhòe nhoẹt nơi đuôi mắt, vẻ đáng thương ỉu xìu. – Không có gì khác sao?

- Trong bếp hình như còn mì…

- Mì cũng được, tớ đói rồi.

Nguyên tắc sinh tồn thứ nhất của Tô Xán Xán, việc lớn nhất trong đời: bụng nhất định phải căng.

Đợi Xán Xán úp xong bát mì, ngồi xuống chuẩn bị lấp cho đầy cái bụng trống rỗng, Nhan Như Ngọc kìm nén đã lâu rốt cuộc không im lặng được:

- Xán Xán, rốt cuộc câu chuyện thế nào?

Xán Xán ăn một hơi hết tô mì, xỉ mũi, không ho he.

Nhan Như Ngọc càng sốt ruột, hai người cãi nhau đến nước này chẳng lẽ là chia tay? Thế là nhẹ nhàng dò hỏi:

- Xán Xán, cậu với Cao Vũ không phải là…

- Hừ… – Mì vẫn đang nóng hổi trong miệng, Xán Xán phát ra một âm thanh cảnh cáo từ cổ họng, kèm theo cả ánh mắt cảnh cáo. – Đừng có nhắc đến cái tên đó với tớ!

Lập tức Nhan Như Ngọc nuốt ực lời đang nói dở, do dự một hồi, thấy không cam tâm:

- Xán Xán, cậu cứ để ở trong lòng không nói với tớ, đó không phải là một cách giải quyết đấy chứ? – Thấy Xán Xán không phản ứng gì đáng kể, cô lại tiếp tục. – Cứ vậy đi, nếu cậu không muốn nói thì tớ hỏi cậu, cậu chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được, ok?

Xán Xán nuốt miếng mì, nhìn Nhan Như Ngọc, gật gật.

- Cậu với… người ta cãi nhau?

Cãi nhau? Cô với Cao Vũ đến một câu tiếp lời còn chưa có, có nên gọi là cãi nhau? Xán Xán lắc đầu.

- Không phải cãi nhau à? Chẳng lẽ là… chia tay rồi?

Chia tay? Xán Xán tiếp tục lắc đầu.

- Không chia tay, vậy là hai người vẫn tốt đẹp?

Sao thế được! Xán Xán lắc đầu.

- Không êm ấm?

- Ừ… – Coi như là không êm ấm rồi.

- Vì sao? – Nhan Như Ngọc kinh hãi tái mặt. Quả nhiên cô đoán không sai, tức là chia tay rồi.

Vừa nhắc đến vì sao, Xán Xán lại cồn lên nỗi thương tâm, mắt đỏ vằn, mặt bí xị.

- Có phải anh ta có bồ?

Xán Xán lắc đầu.

- Chẳng lẽ anh ta bỏ cậu?

Xán Xán tiếp tục lắc đầu.

- Không phải cậu bị bỏ, chẳng lẽ… bố mẹ anh ấy không đồng ý?

Vẻ mặt Xán Xán tối sầm, chẳng ra cái gì cả.

- A, tớ biết rồi! – Nhan Như Ngọc đột nhiên kêu to, vẻ thần bí nhìn Xán Xán, hạ giọng. – Xán Xán, không phải anh ta… yếu đấy chứ?

- Yếu?

- Đúng vậy! Như sợi mỳ ấy, gặp nước là mềm nhũn, chưa đến chợ đã hết tiền.

- Phì… – Bao nhiêu mỳ đang ngậm trong mồm, Xán Xán phun ra hết, mồm miệng co rúm lại, nôn ọe.

Nhan Như Ngọc nhìn phản ứng của Xán Xán, cho rằng mình đã nói trúng tim đen của bạn. Chả trách Xán Xán nói không ra lời, ai ngờ đâu người đẹp trai cao ráo ngần ấy mà yếu xìu, oan nghiệt quá, oan nghiệt quá.

Nhìn Xán Xán, vẻ mặt Nhan Như Ngọc đầy vẻ cảm thông, cô đưa tay xoa xoa vai Xán Xán an ủi:

- Cậu đừng đau lòng nữa, thất bại là mẹ thành công, lần sau sẽ tìm người khỏe khỏe là được…

Xán Xán co rúm đầy vẻ sợ hãi. Thấy Xán Xán đau lòng đến thế, Nhan Như Ngọc nhất thời nổi giận, kéo phắt tay Xán Xán, nghĩa khí hừng hực:

- Xán Xán, đừng đau lòng nữa! Đàn ông đáng gì chứ! Đẹp trai mà làm gì! Đẹp trai chỉ tổ bất lực thôi! – Nói rồi, lên giọng hào hùng. – Đi! Chị đây sẽ đưa em đi tìm đứa nào khỏe mạnh cho biết!

Chương 24

Đẹp trai đáng mấy xu? Đẹp trai có mài ra mà ăn được không?

- Như Ngọc, đã 12 giờ rồi, cậu lôi tớ ra ngoài làm gì? – Xán Xán kéo Nhan Như Ngọc đang xăm xăm lao về phía trước, vẻ mặt ngơ ngẩn. Nhan Như Ngọc đúng tính cách, quát vang vang:

- Đi tìm đàn ông cho cậu!

Quả không sai, cô đã chủ định phải giải cứu Xán Xán khỏi nỗi đau thất tình, cách tốt nhất là bắt đầu mối tình mới.

- Xán Xán, hôm nay chúng mình sẽ là những phụ nữ nổi loạn, khiến bọn đàn ông thối kia phải chống mắt xem sức hấp dẫn của chúng mình! Đi nào! – Không đợi ý kiến Xán Xán, cô kéo tuốt Xán Xán tới một quán bar.

Cái bar mà Nhan Như Ngọc chọn có tên “PUB Hành lang thời gian”, nổi tiếng nhất thành phố, lúc này khách đang đông, bên trong đèn sáng rực rỡ, tiếng người rào rào. Xán Xán bị Nhan Như Ngọc lôi xềnh xệch suốt đường đi, lạ lẫm tiến vào, hai mắt chỉ dám nhìn thẳng. Cô ngần này tuổi mà chưa đến những nơi thế này bao giờ! Đèn đóm choang choang khiến cô quay cuồng choáng váng, phải ngồi xuống định thần, một người có dáng phục vụ chìa ra một tờ menu.

- Chào hai cô, xin hỏi muốn dùng gì?

Nhan Như Ngọc nhìn lên thấy một chàng đẹp trai, cầm lấy menu, mắt lập tức trợn trừng. Xem một hồi, ngẩn ngơ cả ra, lay lay Xán Xán đang ngồi như tượng bên cạnh:

- Xán Xán, cậu xem giúp tớ, mấy món lặt vặt ở đâu?

Xán Xán đưa mắt nhìn qua, cũng ngây ra.

- Như Ngọc, bọn mình gọi nước lọc thôi được không?

- Không được, mất mặt lắm.

- Thế cậu mang theo bao nhiêu tiền?

- …

- Nếu vậy thì gọi nước chanh được không? Rẻ nhất ấy.

- Đành vậy…

Dưới cái nhìn kỳ lạ của người phục vụ, Xán Xán và Nhan Như Ngọc cả hai gọi một ly nước chanh.

- Như Ngọc, không thì bọn mình về đã rồi tính… tớ cảm thấy ở đây không thích hợp cho bọn mình… – Xán Xán trông trai gái bốn chung quanh, toàn những đùi vế, ngực mông thây nẩy rồi cúi nhìn cách ăn vận của mình, cảm thấy chua xót.

Nhan Như Ngọc mới đầu cũng bị choáng, nhưng từ bên cạnh bỗng có mấy anh chàng đẹp trai xuất hiện, thoắt cái lòng mê trai đẹp nổi lên, lấy hết can đảm nói:

- Đã đến rồi, sợ gì chứ! Có chị đây bảo bọc cậu rồi!

Xán Xán không nói nữa. Một lúc sau, nước chanh đã uống hết, Nhan Như Ngọc vẫn không có ý ra đi.

- Như Ngọc, tớ uống xong rồi, chúng mình đi thôi… – Xán Xán kéo Nhan Như Ngọc đang ngây người ngắm trai đẹp.

Nhưng Nhan Như Ngọc đâu có đoái hoài đến bạn, cô xua xua tay ý bảo Xán Xán đừng nhiều lời. Không biết làm gì hơn, Xán Xán đành đưa mắt nhìn chung quanh, thôi coi như một lần mở rộng tầm mắt.

Dưới ánh đèn rực rỡ, một bóng người thanh mảnh ngồi ở một bàn cạnh họ, tuy xoay lưng lại với Xán Xán nhưng trông rất quen. Xán Xán thấy giật thột, người này sao vóc dáng giống Cao Vũ vậy? Đột nhiên nhớ rằng Cao Vũ từng nói đã đến bar này, biết đâu trời xui đất khiến lại chạm mặt… Nghĩ đến đây, Xán Xán hốt hoảng cúi gằm, kéo giật vạt áo Nhan Như Ngọc:

- Như Ngọc, tớ xin cậu đấy, chúng mình đi thôi…

- Đi cái gì mà đi? Còn chưa tìm được bạn trai cho cậu đâu!

Chẳng phải cô ấy đang đờ người ngắm trai đẹp hay sao chứ!

- Tớ không cần tìm, chúng mình đi thôi! – Xán Xán cuống quýt gần như khóc, cô không muốn bị chạm mặt Cao Vũ trong tình thế này, mất mặt lắm!

- Xán Xán, cậu vẫn không quên được cái kẻ họ Cao kia chứ gì? Anh ta có gì tốt nào?

Vì Nhan Như Ngọc cảm xúc cao trào khiến không ít ánh mắt chung quanh dồn lại, Xán Xán cúi đầu, mặt đỏ bừng xấu hổ:

- Cậu đừng nói nữa!

- Tớ nói thì sao nào? Đẹp trai đáng gì chứ? Đẹp trai đều là Sở Khanh cả! Đẹp trai đều chưa đến chợ đã hết tiền! Đẹp trai…

Rốt cuộc Xán Xán bị thất vọng hoàn toàn, kết bạn không nghiêm, gặp phải người không tử tế cho nên chịu hậu quả này, cô chỉ muốn có cái lỗ nẻ mà chui xuống đất! Đang lúc quẫn bách, đột nhiên Nhan Như Ngọc im bặt. Cùng lúc, một cảm giác bị ép rất mạnh bao trùm lấy Xán Xán, cô chầm chậm ngẩng lên, nhìn thấy mặt Cao Vũ.

- Em tới đây làm gì? – Cao Vũ lạnh lùng mở miệng.

- Anh, anh nhầm người rồi… – Xán Xán còn tiếp tục múa lưỡi.

- Tô Xán Xán, em coi anh là thằng mù hay thằng ngốc vậy? – Cao Vũ sa sầm mặt, đột ngột kéo tay Xán Xán. – Đi về với anh, Triệu Noãn Noãn đã tìm em cả buổi tối rồi.

Xán Xán vùng ra khỏi tay anh, bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên, chẳng phải là kẻ khốn này hại mình đến mức phải bỏ nhà đi hay sao? Bây giờ lại đòi cô quay về! Cao Vũ là ai cơ chứ! Thế là cô cao giọng:

- Tôi không về!

Không ngờ cô ngốc này dám quát mình, Cao Vũ lặng người, trong lòng bỗng cảm thấy có chút thú vị:

- Vì sao?

- Vì… – Xán Xán ngừng lại. – Vì tôi đi giải khuây, cớ gì bắt tôi theo anh về?

A! Câu này làm Cao Vũ bật cười:

- Giải khuây? Người ta giải khuây đều đi uống rượu, còn em… – Nói rồi cố ý nhìn vào ly nước chanh trên bàn Xán Xán.

Xán Xán cùng đường:

- Việc gì đến anh! Tôi thích uống gì thì uống! Anh bỏ ra! – Nói rồi cô hất tay Cao Vũ ra.

Cao Vũ nheo mày, không hề có ý buông tay:

- Thế này đi, em đã tới đây giải khuây thì anh mời em một ly, thế nào?

Xán Xán chưng hửng, cảnh giác nhìn Cao Vũ, lý trí nhắc cô, đây tuyệt đối là một cái bẫy!

- Tôi không cần! – Xán Xán kiên quyết từ chối.

- Vì sao?

Vì sao? Còn vì sao nữa? Cũng chẳng biết từ đâu, Xán Xán thấy mình cứng cỏi hẳn lên, cô nhìn Cao Vũ nói:

- Vì tôi với anh không duyên không nợ, rõ ràng khác nhau!

Cao Vũ chau mày, cô ngốc này hôm nay ăn gan hùm rồi, dám từ chối anh! Miệng thoáng một nét cười ngạc nhiên, đột nhiên anh xáp tới sát Xán Xán.

Xán Xán nhất thời kinh hãi:

- Anh, anh định làm gì?

Cao Vũ không hề vội vã, cứ từ từ xáp tới, ghé sát tai Xán Xán hạ giọng:

- Em còn nhớ phải đáp ứng một điều kiện của anh không?

Xán Xán ngẩn ra, hình như là có việc như thế…

- Hôm nay em uống rượu với anh, hai chúng mình hết nợ, thế nào?

Hai chúng mình hết nợ? Xán Xán chợt sáng rỡ hai mắt, bây giờ điều cô mong mỏi nhất là Cao Vũ đá cô ra khỏi tầm mắt của anh, tốt nhất là chẳng có quan hệ gì hết, vì thế đề nghị này khiến cô nghĩ lại.

- Thì một ly!

- Tốt! – Cao Vũ cười mỉm, kéo tay cô dắt về bàn mình.

Nhan Như Ngọc ngây người nhìn Xán Xán bị Cao Vũ dắt đi, mới vừa tính định theo chân, nhưng nghĩ lại, coi như để cơ hội tốt cho Xán Xán với anh ta, cho nên cô tiếp tục ngồi tại chỗ … ngắm trai đẹp.

Lại nói chiếc bàn Cao Vũ đang ngồi có cả đám nam thanh nữ tú, thấy Cao Vũ đột nhiên đưa đến một cô gái lạ hoắc thì đều dừng chuyện trò, hiếu kỳ nhìn đăm đăm, khiến Xán Xán ngượng ngập.

Cao Vũ buông tay cô, ngồi xuống sô-pha rồi vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh:

- Ngồi đi.

Trong lòng Xán Xán đột nhiên có linh cảm chẳng lành, nói nhỏ:

- Không cần… tôi uống một ly rồi đi…

- Ngồi đi. – Cao Vũ lại nhắc lại, ngữ khí đầy vẻ ra lệnh.

Xán Xán thất kinh, bỗng nhiên cảm thấy Cao Vũ biến thành xa lạ, anh ta ngồi ở đó đầy vẻ ông chủ. Cô hốt hoảng, mọi người chung quanh cũng la to:

- Đúng rồi, bảo cô ngồi thì cô ngồi đi…

- Đừng có làm mất hứng! Mau ngồi đi…

- …

Dư luận luôn luôn có sức mạnh to lớn, Xán Xán đành ngồi xuống cạnh Cao Vũ.

Cao Vũ nhếch môi, giơ tay bấm tách, thoắt cái người phục vụ mang ngay ra một chai rượu đỏ, nhìn nhãn mác biết ngay giá không rẻ, Xán Xán lướt qua trong đầu cái menu lúc nãy, cảm thấy mình chưa uống đã say.

Cao Vũ nhấc chai rượu, thành thạo rót cho cô:

- Mời.

Xán Xán nhận ly rượu, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng dè dặt hỏi:

- Đây… có thật là anh mời tôi?

- Đương nhiên.

Sau khi xác định rõ đáp án, Xán Xán mới yên tâm nhấp môi. Đột nhiên nước mắt nước mũi ào ạt.

- Vũ ơi, đây là ai thế? Không mau giới thiệu cho bọn này biết đi? – Một cô gái mặc hở hang mở miệng trước, giọng thánh thót khiến Xán Xán nổi da gà.

- Bạn tôi.

- Bạn hả? Bạn gì? – Giọng nói kia thêm vẻ chua ngoa.

Cao Vũ điềm nhiên nhìn Xán Xán:

- Bạn sống chung.

- Phù… – Ngụm rượu đỏ bắn ra ngoài, nước mắt nước mũi cùng tuôn chảy, thiếu chút nữa chết sặc.

- Sao không cẩn thận thế hả? – Cao Vũ giơ tay, dịu dàng vỗ vỗ lưng Xán Xán, vì hai người ngồi sát nhau nên anh giơ tay ra như là vòng tay ôm cô, tư thế này thật ấm áp khôn xiết.

Nhất thời, ánh nhìn chung quanh dồn vào Xán Xán. Cô suýt khóc không nước mắt.

- Ông chủ, anh thật chẳng ý tứ gì cả, đã sống chung với nhau rồi mà không ra mắt anh em! Nào, xin mời chị dâu một ly!

Không đợi Xán Xán kịp định thần, một ly rượu đã đưa đến trước mặt cô.

Cao Vũ ân cần trìu mến nhìn cô:

- Mọi người mời em đấy, đừng có làm mất hứng.

Thế là lại một ly rượu vào bụng.

- Phải rồi, chúng ta lần đầu tiền gặp chị dâu, xin mời chị một ly!

Thế là ly rượu thứ hai lại vào bụng.

- Đã là bạn gái của sếp, thì đây cũng kính chị một ly. – Cô gái có cái giọng nghe rất xôi thịt vừa rồi nói, Xán Xán còn chưa nuốt hết một ly thì lại một ly khác đưa tới.

Cứ như vậy, Xán Xán bị hết người này đến người khác mời rượu, lịch sự nhận cả đến say mềm.

Cao Vũ nhìn thấy thần sắc cô đã choáng váng, cử động ngây ngô, đoán chừng cô đã say kha khá rồi, có thể lừa đưa về được, thế là xua tay, đám người chung quanh lập tức hạ ly rượu.

- Xán Xán?

Xán Xán uể oải ngẩng đầu, mơ màng nhìn Cao Vũ:

- Hả?

Cao Vũ hạ giọng:

- Đừng uống nữa, chúng ta về nhà nhé?

Xán Xán lắc lắc đầu, lại muốn nâng ly, lập tức bị Cao Vũ ngăn lại.

- Em say rồi, anh đưa em về thôi.

Nhìn thấy ly rượu bị cướp đi, Xán Xán cuống lên:

- Không được! Em chưa say! Em muốn uống nữa!

Cao Vũ lanh lẹ tránh móng vuốt Xán Xán chụp tới đòi rượu:

- Không được uống nữa, đi về với anh!

Lúc này Xán Xán rất khó chịu, gì cơ chứ! Bản thân đã ngu ngốc, lại bị cái kẻ khốn kiếp này đưa ra làm trò chơi, đến uống rượu cũng không cho uống, thật quá đáng!

Co giò giậm một phát, cô đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào chóp mũi Cao Vũ mắng:

- Anh đừng có quá đáng như thế! Anh là cái thá gì mà không cho tôi uống? Anh có bằng cái cọng hành không?

Cô quát xong, không chỉ Cao Vũ sững người, mà cả hội uống rượu cũng ngây ra.

Ông chủ lớn bị quát, chắc chắn là việc hiếm, mọi người có mặt đều dừng lại, nhìn chằm chằm vào Xán Xán, đến tay DJ đang phối nhạc trên kia cũng dừng cả âm nhạc lại. Trong khoảnh khắc, cả bar lặng ngắt như tờ, mọi người đều đổ dồn mắt về phía bọn họ ngồi.

Cao Vũ không ngờ Xán Xán bị phát cuồng vì say rượu, sắc mặt sa sầm, vươn tay chộp lấy tay Xán Xán đang chỉ vào mặt mình, gằn giọng:

- Xán Xán, yên nào! Đi về với anh!

Nói rồi anh kéo Xán Xán đi ra ngoài.

- Anh bỏ tôi ra! – Mượn hơi rượu, Xán Xán hất tay Cao Vũ, chỉ vào anh mắng nhiếc. – Anh bảo đi là tôi phải đi liền sao? Cao Vũ, tôi nói cho anh biết, anh thực sự chỉ coi tôi như một thứ đồ chơi thôi phải không? Đừng có tưởng bở bình thường tôi nhịn anh vài phần thì anh được phép lên mặt ông chủ với tôi! Anh là loại gì hả? Đẹp trai để làm gì? Đẹp trai có mài ra mà ăn được không?

Mắng nhiếc xối xả, hơi rượu trong người Xán Xán càng lúc càng bốc lên, càng mắng nhiếc càng hưng phấn, sau cùng, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, cô nhảy phắt lên ghế sô-pha, dùng hết sức phát huy cái giọng lảnh lót của mình:

- Đẹp trai đều là bọn Sở Khanh! Đẹp trai đều bất lực!

Trong chớp mắt, cả cái bar lớn đang im phăng phắc đến con ruồi bay qua cũng biết đều nghe mồn một giọng nói như kim châm của Xán Xán lan truyền. Trừ Tô Xán Xán, ai nấy đều bàng hoàng.

Mấy giây sau, mọi ánh mắt đều đổ vào Cao Vũ, giật mình bừng hiểu.

Cái cô gái ăn mặc hở hang đang đứng bên Cao Vũ tự giác lùi lại vài bước, vẻ mặt khoái trá nhìn như dán vào anh. Nếu lúc này Nhan Như Ngọc ở bên cạnh, nhất định sẽ phấn khích tuôn trào nước mắt, Xán Xán, cuối cùng cậu cũng dũng cảm nói ra được rồi! Xán Xán, cậu thật là cực kỳ anh dũng!

Cùng lúc, sắc mặt Cao Vũ lúc đỏ lúc tái, từ trắng bệch chuyển xanh lè, rồi hóa ra tối sầm. Im lặng một hồi, trong đám đông vang lên những tiếng rì rầm, sau đó càng lúc càng lớn, mọi người ghé tai nghiêng đầu râm ran bàn bạc về tin tức chấn động này.

Xán Xán chửi hết một lượt, hơi rượu cũng hạ xuống, choáng váng lờ đờ đứng trên sô-pha, nhận được hết thảy ánh mắt cảm thông của người chung quanh. Thật đáng thương! Thật đáng thương quá!

Cao Vũ tức đến phát run, túm phốc lấy tay Xán Xán, cố hết sức kìm nén cơn giận dữ trong lòng.

- Tô Xán Xán, anh đưa em về!

Lực kéo này rất mạnh, Xán Xán đau điếng, lập tức bị kích động trở lại:

- Tôi không về! Tôi không về! Tôi không về!... Cái loại chết tiệt như anh, chết tiệt, đồ ma quỷ hại người! Tôi không muốn bị anh lừa nữa…

Tiếng bình phẩm trong đám đông càng râm ran, mối cảm thông của mọi người dành cho Xán Xán tăng thêm mấy phần.

Lửa giận trong lòng Cao Vũ đã lên tới đỉnh điểm, anh tím mặt, không khách khí nữa túm chặt tay Xán Xán, kéo thẳng cô ra ngoài. Kể từ nay, đừng nói là danh tiếng lừng lẫy của Cao Vũ mà ngay cả biển hiệu của quán bar nổi nhất thành phố này cũng bị một cô gái phát điên hủy hoại rồi.

- Tôi không đi, anh bỏ tôi ra… – Xán Xán vùng vẫy, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, người xung quanh đều im lặng giãn ra, đưa mắt nhìn Cao Vũ lôi cô ra ngoài, trong lòng ai nấy đều cảm thán đáng thương quá, thực là đáng thương!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx