Chương 51
Chơi trò tuổi trẻ
Bị Xán Xán nằng nặc đòi hỏi, ba người đánh xe đến vườn Tuổi trẻ.
Đúng ngày cuối tuần, du khách đông khác thường, phần lớn là cha mẹ đưa con em tới chơi, chỉ Xán Xán là lớn đầu mà chủ động đòi tới.
Qua cửa công viên, đưa mắt nhìn khắp, miên man cỏ hoa. Đi chỗ nào trước đây? Xán Xán nhất thời không biết. Cao Vũ tiến lên trước, chợt dừng lại, quay mình vẫy cô:
- Bé ngoan, anh dẫn bé đi cầu thang trượt.
Hả! Định chọc tức hả, sao gọi người ta là bé con! Xán Xán tức, chỉ thẳng tay về phía đông người đang xếp hàng, la to:
- Em muốn đi xe leo núi!
Triệu Noãn Noãn đột ngột tái xanh mặt:
- Xán Xán, chỗ đó… đông lắm, xếp hàng dài dằng dặc, đi chơi trò khác đi!
- Mặc kệ! Hôm nay người đông, chơi trò gì chả phải xếp hàng! – Cô kiên quyết không chút dao động.
- Chỗ kia có xếp hàng đâu? – Triệu Noãn Noãn chỉ tay, Xán Xán nhìn theo, bỗng nhiên giật thót mình. Cách đó không xa, trò chơi ngựa gỗ đang quay vùn vụt, trên đó là những cô bé khuyết răng tóc tết nơ hồ hởi cưỡi.
- Đó là trò của trẻ con, em không chơi! – Xán Xán bực tức lườm Triệu Noãn Noãn, hai kẻ này thật coi thường Tô Xán Xán quá, phụ nữ hai mươi lăm tuổi đương nhiên phải chơi trò xe vượt núi mới đáng mặt. Nói rồi, mặc kệ hai người, cô vén chân chạy đi xếp hàng.
Cao Vũ nhún vai theo sau. Triệu Noãn Noãn miễn cưỡng đi theo. Dòng người xếp hàng chơi trò xe qua núi vòng vo uốn khúc, dài dằng dặc. Trò chơi này quy mô lớn nhất vùng, một dãy sáu lần khúc khuỷu, khi uốn lượn đầu người chúi xuống đất, tiếng kêu thét liên tục. Trông thấy cảnh đó, Xán Xán luôn miệng xuýt xoa:
- Hoành tráng chưa!
Cô nghĩ mình lớn ngần này tuổi mà còn chưa chơi trò hoành tráng thế này, lẽ nào hôm nay có cơ hội lại không thử một lần xem bản thân cao cường thế nào! Nghĩ thế, cô nắm chặt tay, quyết định phải thử. Dòng người xếp hàng chậm rãi tiến lên trước.
- Xán Xán, ở đây chậm quá, hay là chúng mình đi ăn trưa đi?
- Còn sớm mà, mới 10 giờ. – Xán Xán háo hức cắt lời Triệu Noãn Noãn rồi hứng chí chỉ tay về phía cửa lên trò chơi – Anh nhìn xem, có người chơi đến ói ra kìa! Kém tắm không!
Triệu Noãn Noãn càng tái xanh mặt
- Em không… căng thẳng đấy chứ? – Cao Vũ luôn thản nhiên chợt mở miệng.
Căng thẳng? Ai chứ? Xán Xán giật mình, nhìn Triệu Noãn Noãn, chợt nhớ mấy lần vừa rồi anh bảo đừng chơi trò này, chẳng lẽ là anh… Giời ơi! Triệu Noãn Noãn cũng biết sợ! Thật quá buồn cười!
- Anh Noãn Noãn, chẳng lẽ anh…
Triệu Noãn Noãn mặt biến sắc:
- Đừng nói linh tinh! Anh… anh lo cho em!
Xán Xán đầy ngờ vực:
- Lo cho em?
- Anh sợ em đến lúc như mấy người kia, ói hết ra.
- Sao thế được! Anh quá khinh em đấy! – Xán Xán lườm anh – Anh nhìn cho rõ nhé, lát nữa em không rên một tiếng nào đâu!
Triệu Noãn Noãn nhìn cô đăm đăm một hồi, không nói gì. Cuối cùng, công xếp hàng cũng bõ, hơn nửa giờ sau, họ cũng đến lượt.
- Em muốn ngồi hàng đầu! – Xán Xán chẳng nghĩ ngợi gì, xông lên chiếm ngay chỗ ngồi đầu xe, sau đó ngoảnh nhìn hai người vẫy tay. – Đây này, đây này, mau lên!
Triệu Noãn Noãn chần chừ chốc lát, Cao Vũ nhanh chóng vượt lên đến ngồi bên Xán Xán.
- Đừng xấu hổ, em cứ ngồi sau đi. – Cao Vũ nháy mắt, cười đắc ý.
Triệu Noãn Noãn không đáp, lẳng lặng ngồi sau lưng họ. Một lát sau, xe từ từ chuyển động. Xán Xán ngồi ở đầu, gió táp phần phật, chẳng dễ chịu gì. Lên cao, xuống thấp, quay vòng, quay vòng, lại uốn khúc, tiếp tục uốn khúc… Dần dần đến điểm kết thúc.
Xán Xán loạng choạng xuống xe.
Ọe… Thức ăn đêm hôm trước phun ra hết. Mẹ kiếp! Ai bảo cô là chơi trò này rất hoành tráng chứ! Đồ lừa đảo! Đúng là bọn lừa đảo! Xán Xán mặt xanh lét, nước mắt giàn giụa ngẩng lên, hai người kia đều ổn, nhất là Cao Vũ vẫn cười được! Triệu Noãn Noãn xót ruột, nhanh như chớp đưa giấy ăn ra lau cho cô những chỗ dây dính trên miệng, miệng vẫn không quên một câu:
- Thấy chưa, anh nói là em sẽ buồn nôn mà!
Thực ra khi anh nói câu đó là đoán mò thôi, nguyên nhân là xưa nay anh không quen trò chơi kích thích cao độ này, nhưng cũng không đến nỗi bị nôn, ai ngờ cô ngốc này trước thì hào khí ngất trời, giờ thì còn chẳng được như anh nữa.
Thật kém tắm!
***
Rửa mặt, uống nước, bực mình rời khỏi trò chơi xe vượt núi, Xán Xán mới dần dần tỉnh lại.
- Tiếp đi, chơi trò trèo lên đỉnh không? – Cao Vũ hỏi.
- Không đâu!
Lần này hai người lại hợp nhau kỳ lạ, đồng thanh phản đối lời Cao Vũ. Cao Vũ cau mày:
- Chả nhẽ không chơi gì nữa! Không thích mạo hiểm nữa à?
- …
- Xe siêu tốc nhé?
- …
- Vòng xoay vậy?
- …
Cuối cùng, Xán Xán quyết định, chơi trò cưỡi ngựa gỗ…
Ai ngờ trò ấy lúc trước chẳng có mấy ai, giờ cũng xếp hàng lũ lượt. Tô Xán Xán vừa xếp hàng, vừa tự rủa mình số khổ.
Bỗng nhiên…
- Cô ơi, cô có thể nhường cháu lên trước được không?
- Em nhỏ, chị không phải cô của em, gọi là chị đi! Chị…
Cô bé ngây người, ấp úng mở miệng:
- Chị, chị có thể nhường em được không?
Thế mới đúng chứ! Xán Xán cười hớn hở:
- Không được, em nhỏ, chị cũng muốn chơi trò cưỡi ngựa gỗ, vì thế em xếp sau chị đi!
Cô bé tóc tết nơ lùi lại vài bước, quay đầu nhìn mẹ từ xa xa kêu to:
- Mẹ ơi, cô này nói cô ấy cũng muốn chơi trò cưỡi ngựa gỗ, chúng mình xếp hàng sau đi! – Giọng lanh lảnh, vang rất xa.
Ặc… Thiếu chút nữa Xán Xán ộc máu. Em bé, gọi là chị chứ! Chị!
Thực tế chứng minh, chơi trò xe vượt núi bị ói không kém tắm lắm, tranh chỗ cưỡi ngựa gỗ của trẻ con mới là kém tắm!
Trong số chơi trò này, duy nhất Xán Xán là lớn, còn lại là một bầy các cô bé, nên Xán Xán càng nổi bật!
- Mẹ ơi nhìn kìa, có một cô cũng cưỡi ngựa gỗ!
- Bố ơi, mau xem có một cô chơi trò cưỡi ngựa gỗ kìa!
Xán Xán đầu quay mòng mòng từ sàn quay bước xuống, tâm trạng chán nản kinh khủng:
- Anh Noãn Noãn, em không muốn chơi…
Cao Vũ đứng một bên nén cười, thản nhiên nói:
- Chẳng phải tự em đòi đi tìm tuổi trẻ sao? Tuổi trẻ đâu?
Tuổi trẻ? Đã mất thể diện, tuổi trẻ cái con khỉ!
***
- Anh Noãn Noãn, em đói rồi, em muốn ăn! – Thôi, chọn ăn cho an toàn nhất.
Triệu Noãn Noãn đương nhiên không phản đối, gật đầu:
- Được thôi.
Phố ẩm thực nằm ở góc đông nam công viên Tuổi Trẻ, là một đường phố dài đầy vẻ cổ điển, hai bên san sát hàng ăn, thêm cả vô số quán ăn vặt. So với công viên vui chơi, phố ăn uống hấp dẫn Xán Xán hơn nhiều.
- Thịt dê xiên! – Xán Xán sáng mắt phi tới trước.
Triệu Noãn Noãn giữ cô lại:
- Đừng ăn, bẩn. – Với người nghiền sạch như anh, thịt dê xiên bán lề đường là một từ chỉ sự bẩn thỉu, thứ đó sao có thể cho vào miệng?
- Không vấn đề gì! Khuất mắt trông coi! – Xán Xán rớt nước miếng nhìn đăm đăm vào xiên thịt dê.
- Không được, anh không cho em ăn. – Triệu Noãn Noãn kiên quyết.
Thức ăn ngon trước mặt, Xán Xán tất nhiên không thể bỏ qua:
- Em muốn ăn! Em muốn ăn ngay!
- Cô ấy thích thì để cô ấy ăn. – Cao Vũ đột nhiên chen vào một câu.
Có thế chứ! Xán Xán có đồng minh, khí thế dâng cao hẳn lên.
- Nhưng thấy bảo thịt này toàn là dê chết gia công lại, không biết là thật hay giả… – Nói rồi, Cao Vũ lại nhìn Xán Xán đang đổ mồ hôi, chớp chớp mắt. – Em cũng đừng quá lo, không thể bất hạnh đến nỗi ấy với em được đâu.
- … thì thôi, em không ăn nữa.
Cúi gằm ủ rũ rời khỏi quầy thịt dê xiên, được mấy bước, Xán Xán đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai từ trên trời vọng xuống.
- Xán Xán?
Cô quay lại, nhất thời hai mắt sáng rực.
- Như Ngọc?!
Xán Xán không ngờ lại gặp được Nhan Như Ngọc ở đây. Hai người gặp nhau, thật đúng là bạn cũ thấy nhau nơi đầu đường xó chợ. Tâm trạng ảo não vì không được ăn thịt dê xiên bỗng chốc tiêu tan.
- Xán Xán, sao cậu tới đây?
- Hôm nay sinh nhật tớ.
- Ừ nhỉ! Tớ quên mất là hôm nay sinh nhật cậu.
- Còn cậu, tới đây làm gì?
Nhan Như Ngọc mặt ửng hồng:
- Tớ đi chơi cùng một người bạn… – Cô nói rồi đánh mắt ra sau.
Xán Xán nhìn theo, tý nữa thét lên. Chỉ thấy một người đàn ông đầu đinh đứng sau Nhan Như Ngọc, tầm vóc trung bình, mắt to mày rậm. Nhưng điều khiến cô kinh dị hơn là tay trái người đàn ông cầm một xiên thịt dê, tay phải cầm hai cây kẹo bông, chung quanh thắt lưng dắt một chiếc khăn màu đỏ tươi, tươi cười hớn hở nhìn cô.
Xán Xán cảm thấy toàn thân run rẩy, dè dặt hỏi:
- Như Ngọc, anh ấy là?
Chị Như Ngọc trong chớp mắt mặt tươi như hoa đào, e thẹn nở một nụ cười:
- Hi hi, anh ấy là bạn trai tớ.
Chương 52
Chỗ ấy là vườn vui chơi, chính xác là chỗ chơi hết mình
Bạn trai!
Sau cơn kinh hãi, trong đầu Xán Xán hiện lên hình ảnh mấy người bạn trai cũ của Nhan Như Ngọc. Bạn trai đầu tiên xuất hiện hồi cô học lớp năm, tên là Vương Tiểu Mao. Đặc điểm lớn nhất là thích ăn, đặc biệt là trình độ nuốt sô-cô-la khiến người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Hai người chơi với nhau một năm, kết thúc với cái giá Nhan Như Ngọc tăng sáu cân, từ đó về sau Nhan Như Ngọc chỉ cần nhìn thấy sô-cô-la là mắc bệnh co rút, ngoài ra còn nôn ói liên tục.
Bạn trai thứ hai xuất hiện hồi các cô hoc lớp 11, tên là Ngải Mai Lực, sở thích lớn nhất là bàn luận về cách dưỡng da, rất giỏi thêu thùa, cây kim đã xuất chiêu thì không ai thắng nổi. Hai người bọn họ chỉ chơi với nhau được ba tháng, sau cùng vào một ngày thu cúc nở hoa vàng, Ngải Mãi Lực biến mất không một lời nhắn nhủ. Nghe nói cả nhà vượt biên sang Thái Lan, đến nay vẫn không tin tức, sống chết chẳng ai hay.
Nhan Như Ngọc sau khi no đòn tình cảm cuối cùng tìm thấy mùa xuân thứ ba ở đại học, người đàn ông này là Trưởng Câu lạc bộ thể hình làm đẹp, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, trong đêm vũ hội hóa trang hết năm giành được ngôi thứ hai trong danh sách những nhân vật được báo chí chú ý nhất. Sau khi có kết quả đó, anh kết luôn với cô gái đứng đầu danh sách được chú ý, đến nay con họ đã đi học mẫu giáo.
- Xán Xán, cậu đang nghĩ gì vậy? – Nhan Như Ngọc xán lại.
- Không! Có gì đâu! – Xán Xán lén nhìn người đàn ông giắt khăn ở thắt lưng, bất giác toàn thân nổi da gà.
- Phải rồi, cậu đi một mình à?
Tớ? Câu hỏi này khiến Xán Xán vụt nhớ đến hai người vẫn đứng sau mình, đang định giới thiệu.
- Hi, người đẹp! – Cao Vũ sấn tới, cười cười với Nhan Như Ngọc.
- Anh… anh… anh… – Nhan Như Ngọc chỉ vào Cao Vũ, sững sờ trong khoảnh khắc, định thần lại, kéo Xán Xán sang một bên, hạ giọng. – Xán Xán, cậu không hiểu à? Đã bảo là ngựa hay không ăn cỏ cũ mà!
Thấy bạn hiểu nhầm, Xán Xán vội vã giải thích:
- Không phải là…
- Tớ biết! – Nhan Như Ngọc cắt lời. – Tuy cậu không phải là ngựa hay nhưng cỏ này không nên màng, không ăn được đâu! Nếu đã kết hôn, sẽ không hay ho gì chuyện chăn gối đâu…
Giời ơi, Xán Xán thất vọng toàn tập.
- Như Ngọc, cậu hiểu lầm thật rồi! Tớ với anh ấy không hề có quan hệ gì! Không một chút gì! – Xán Xán mếu máo. – Lần trước là tớ nói dối cậu đấy.
- Dối tớ?
Xán Xán gật đầu:
- Lần trước trong đám cưới Khương Kiệt, tớ chỉ dẫn anh ấy đi giúp thôi, bọn tớ thực ra chẳng có quan hệ gì cả.
Nhan Như Ngọc bán tín bán nghi nhìn Xán Xán:
- Thật hả?
- Bọn cậu không quan hệ chăn gối?
- Không!
- Anh ta không liệt dương?
- … không, không đúng! Tớ cũng không biết thực tế có hay không… – Không, cô thực sự không biết mà!
- Giời ạ! – Nhan Như Ngọc đột nhiên thất vọng tràn trề. – Xán Xán, cậu xác định chưa? Liệt dương có thể chữa được, nhưng không làm việc kia thì không được đâu!
Xán Xán nhất thời cảm thấy như bị sét đánh:
- Tớ xác định rồi!
- Nói vậy là hiện tại cậu một mình?
Một mình? Không biết vì sao, nghe thấy từ ấy, trong đầu Xán Xán hiện lên tờ giấy kết hôn màu đỏ, cô không kiềm được liếc nhìn Triệu Noãn Noãn.
- Á? – Nhan Như Ngọc đột nhiên giật thót mình.
- Cục cưng nhỏ thân yêu của anh, em sao vậy? – Người đàn ông giắt khăn cầm thịt dê xiên và kẹo bông vội xông đến.
- Anh thân mến, không sao đâu, anh ở đó đợi em!
- Ừ… – Người đàn ông giắt khăn cười hớn hở, quay ngoắt, bụi bốc mù mịt, chiếc khăn dài màu đỏ rất style thành phố.
Rất đẹp! Rất đàn ông!
Đang xúc động, Nhan Như Ngọc kéo tay Xán Xán, nước mắt rưng rưng:
- Xán Xán, dù cậu không có người đàn ông nào cũng không thể chấm anh ta được! Anh ta là GAY! - Không sai, chơi với nhau lâu, Nhan Như Ngọc đã sớm biết Triệu Noãn Noãn là người thích đàn ông.
Nhan Như Ngọc nói câu ấy khiến Xán Xán thấy trong lòng đột nhiên trầm lắng. Cô ấy nói đúng, dù hai người bọn cô có giấy kết hôn rồi. Triệu Noãn Noãn là một GAY, sao cô có thể nghĩ xa được! Bỏ đi! Bỏ đi!
- Như Ngọc, cậu hiểu nhầm đấy, các anh ấy chỉ đơn giản là đi chơi cùng tớ thôi, không như cậu nghĩ đâu.
Nhan Như Ngọc lúc ấy mới yên tâm gật gù:
- Xán Xán, thế mới phải! Nếu thực sự cậu muốn có một người đàn ông, tớ có thể bảo anh chàng của tớ giới thiệu cho, công ty anh ấy có rất nhiều trai trẻ chưa vợ, ai cũng tài hoa xuất chúng, tướng mạo phi phàm…
Xán Xán chu môi:
- Như Ngọc, công ty cậu nói là…
Nhan Như Ngọc quay ra sau, nũng nịu gọi:
- Anh yêu ơi, mau đưa danh thiếp của anh cho Xán Xán đi!
Khăn đỏ phất phơ bay tới. Xán Xán nhận danh thiếp, đọc kỹ, giật cả mình. Chữ to đỏ tươi, nổi bần bật: Công ty trách nhiệm hữu hạn sản phẩm sức khỏe Nhật Nguyệt Thần Bảo – Dương Tiếu, Phó Chủ tịch Hội đồng Quản trị.
- Chủ tịch Hội đồng Quản trị của bọn họ là Bạch Đông Phương còn chưa lấy vợ đâu, có muốn tớ giới thiệu không?
Xán Xán thất vọng toàn tập, chị Như Ngọc ơi, xin chị tha cho em!
***
Tiễn Nhan Như Ngọc đi rồi, mặt trời xế bóng, đã hơn 5 giờ. Xán Xán ủ rũ, nét mặt thảm thương. Sinh nhật này quá nhiều nỗi buồn, đầu tiền là nôn gần chết khi chơi trò xe vượt núi, rồi tới chơi cưỡi ngựa gỗ bị một đám trẻ con bao quanh, cuối cùng gặp phải Nhan Như Ngọc và bạn trai giắt khăn ở lưng, bị hai người anh anh em em quấy nhiễu hết cả buổi chiều.
Đây là vườn chơi vui chứ có phải chỗ để chơi mất mạng đâu! Chơi tiếp nữa, sợ rằng trong lòng sẽ thất vọng nữa.
- Anh Noãn Noãn, hay là chúng mình về đi…
- Thế còn tuổi thanh xuân phải đi tìm lại? – Cao Vũ nén cười, hỏi to.
Xán Xán càng ngao ngán:
- Không cần đâu, tặng anh đấy.
Cao Vũ cười mỉm:
- Anh không xứng nhận.
- Anh! – Xán Xán đang buồn rầu, sinh nhật lần thứ hai mươi lăm rực rỡ của cô, vì sao lại lãng phí như thế? Điều khiến cô không thể cam lòng nhất là vé vào cửa khu vui chơi này những 150 tệ một chiếc.
- Em vào phòng vệ sinh! – Cô nghiến răng đi cho khuất mắt.
150 tệ, đã thế dùng nhiều giấy vệ sinh cho bõ!
- Xin chào, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ?
- Đi thẳng, rẽ trái, lại rẽ trái, lại rẽ trái… – Bà bác quét dọn rất nhiệt tình, chỉ một hồi, sau cùng nói. – Sau đó rẽ phải là đến.
Hả! Lẽ nào là mê cung? May sao số Xán Xán chưa đến nỗi, trước khi đái dầm thì cũng tìm được đến nhà vệ sinh. Thoải mái hẳn sau khi giải quyết vấn đề, tiện đường dùng hết hẳn mấy cuộn giấy vệ sinh, cô khoan khoái bước ra, sau đó… Mẹ ơi! Ai bảo giúp cô lối ra thế nào với!
Cuối cùng, Xán Xán đã thành công với việc tự đưa mình vào mê lộ. Trời tối dần, đèn trong công viên đã sáng, ánh sáng lấp lánh rất đẹp mắt.
- Sao cô ấy mãi không quay lại? – Bóng dáng Xán Xán bặt tăm, Triệu Noãn Noãn không nén nổi phải thốt lên.
- Lạc đường trong mê lộ rồi. – Cao Vũ ngồi bên cạnh thong thả nói.
Mê lộ? Với cô ngốc này thì rất có thể như thế!
- Em đi tìm cô ấy. – Triệu Noãn Noãn nói rồi vội vã sải bước, thoắt cái đã đi rất xa.
Ánh nắng ngả dần về một bên trời, mặt hồ óng ánh vảy bạc, nắng chiều chiếu vào bóng người đàn ông đổ dài. Cao Vũ đột nhiên đứng lên, gió chiều mơn man thổi qua mềm như ngón tay vô hình luồn vào tóc anh. Đã vậy, để xem chúng ta ai tìm ra trước.
***
Công viên vui chơi lúc chiều tối, người thưa dần, nhưng để tìm người thì vẫn rất khó. Huống gì lại phải tìm người mà chỉ số thông minh có vấn đề…
- Ngốc ơi! Chạy đâu rồi? – Tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng Xán Xán, Triệu Noãn Noãn không tránh khỏi sốt ruột. – Trong nhà vệ sinh cũng không thấy, điện thoại cũng không có tín hiệu, ngốc chết được! – Rõ ràng trong lòng rất cáu nhưng bước chân liên tục đi tìm.
Bên này là một bóng người vì tìm khắp mà không thấy thành ra cuống quýt. Ở nửa bên kia của công viên vui chơi, có một người ngẩng đầu, đăm đắm đứng tại chỗ. Trên đỉnh đầu cô, vầng mặt trời đang từ từ chuyển động về phía sau lưng, ráng chiều rực rỡ tỏa ra những tia nắng muộn in vào mắt cô.
Thật là đẹp!
Chợt nhớ một câu Mỗi khi vầng dương quay một vòng, trên thế giới này có một đôi tình nhân hôn nhau. Quá lãng mạn, chả trách bao nhiêu người yêu nhau, ao ước được cầm tay nhau cùng ngồi ngắm mặt trời. Nếu mà lúc này có người ngồi cùng cô thì hay biết bao! Xán Xán đang xúc cảm như thế thì trong tưởng tượng có một bóng người đột ngột hiện ra, mơ mơ hồ hồ đi về phía cô. Trong bụng giật thột, cô dõi mắt nhìn. Rốt cuộc là sao? Cớ sao dạo này hay mơ mộng kiểu ấy?
- Nhìn gì thế? – Một tiếng nói chợt vang bên tai.
Xán Xán quay đầu, không biết vì sao thấy có chút thất vọng, tiếp tục gắng gượng lấy lại tinh thần:
- Xin lỗi, em lạc đường.
Cao Vũ không nói, ngẩng lên nhìn, im lặng chăm chú dõi mắt về phía cô mới rời mắt.
- Thật là đẹp!
Giọng anh nhàn nhạt, nắng hoàng hôn in trên mặt anh rạng rỡ tựa hào quang. Không ngờ anh thốt ra như thế, Xán Xán cũng hơi cảm động, nói thành thực:
- Vâng, rất đẹp.
- Có muốn ngồi xem không?
- Dạ? – Cô chưa kịp phản ứng thì tay đã bị kéo.
- Đi nào, coi như tặng quà sinh nhật cho em. – Cao Vũ cười mỉm, ánh mắt mang theo sắc vàng của ráng chiều.
Ánh mắt chân thành như thế không dễ bị người khác từ chối. Cô do dự trong khoảnh khắc, cuối cùng gật đầu:
- Đi nào.
Bánh xe trời dừng lại, ráng chiều vàng không thể nấn ná mãi bên trời, ánh sáng nhạt dần đi, không gian phủ một màng mờ ảo, ai cũng biết đêm tối sắp về.
Wa! Bánh xe trời trong chốc lát bừng lên, sau đó thêm một lần từ từ chuyển động. Cách đó không xa, một bóng người lẻ loi lẳng lặng đứng nhìn tất cả trong một góc ánh sáng đèn chiều. Bánh xe trời quay một vòng. Cớ sao nghe như tiếng lòng vỡ vụn?
***
Bánh xe trời quay trọn một vòng, từ từ dừng lại.
Trời tối rồi.
- Anh Noãn Noãn! – Xán Xán chớp mắt, chợt thấy Triệu Noãn Noãn đứng trong một góc tối, xem ra anh đứng đó từ lâu lắm rồi. Xán Xán chợt thấy ăn năn. – Em không cẩn thận, bị lạc đường…
- Ừ. – Triệu Noãn Noãn đáp, bước ra. Giọng anh hờ hững, sắc mặt bình thản. – Về thôi, không còn sớm nữa.
- À, anh Cao Vũ còn ở phía sau, em đi gọi anh ấy. – Xán Xán quay mình vẫy Cao Vũ. – Anh Cao Vũ, về thôi!
- Biết rồi. – Cao Vũ gật đầu, nhếch mép cười, từ tốn bước về phía cô.
- Đi nào, anh… – Cô quay lại, bất giác sững sờ, trước mắt vắng không, Triệu Noãn Noãn đã đi xa rồi. Tim cô bỗng ngập tràn thất vọng. Cớ sao anh không đợi cô?
Trong lúc ngơ ngẩn, Cao Vũ đã đến trước mặt, dịu dàng nhìn cô.
- Đứng ngơ ngẩn làm gì? Đi nào.
Xán Xán ngơ ngác gật đầu:
- Vâng.
Đêm lành lạnh, hai người đi sau sóng đôi, Triệu Noãn Noãn đi đằng trước, cách họ rất xa. Trên đường về nhà, chẳng hiểu do đâu, không khí rất trầm lắng. Triệu Noãn Noãn chỉ chăm chú vào tay lái, không hé răng. Xán Xán mấy lần định khơi chuyện nhưng bị anh trả lời cụt ngủn, cuối cùng đành chịu, nem nép ngồi y như người lái xe. Sự trầm lắng rất dễ khiến người ta buồn ngủ, lại thêm cả ngày chơi mệt, chẳng mấy chốc đã ngà ngà. Khi Xán Xán ngủ có thói quen là đã say giấc thì dù bên tai có tiếng động gì cũng không tỉnh. Vì thế, cô chẳng nhớ mình về đến nhà khi nào. Mơ màng cô chỉ cảm thấy xe dừng lại, sau đó toàn thân được nhấc bổng, sau nữa như thế nào không nhớ được, chỉ có cảm giác duy nhất là bên tai vang tiếng tim đập thình thịch…
@by txiuqw4