Chương 55
Danh tiết hai mươi lăm năm trời của Tô Xán Xán tiêu tan trong chớp mắt
Một đêm không ngủ.
Xán Xán trở dậy, hai mắt trũng sâu. Mặc xong quần áo, lê bước nặng nề ra cửa, Triệu Noãn Noãn đã đi làm, trên bàn là bữa sáng. Chỉ nhìn qua, trong đầu Xán Xán lập tức hiện lên ánh mắt của anh tối qua, tim lại xốn xang.
- Khó chịu chết được, chết mất… – Cô ôm đầu, muốn vứt hết những gì trăn trở trong đầu.
- Khó chịu cái gì? – Tiếng Cao Vũ.
Xán Xán ngẩng lên, sững sờ. Cô thấy Cao Vũ mặc veston, mắt phượng hoan hỉ, vóc dáng rạng rỡ. Thấy Xán Xán thất thần, Cao Vũ không nén được vẻ đắc ý:
- Nhìn cái gì?
Xán Xán định thần lại, thành thực nói:
- Anh… hôm nay khác hẳn mọi khi…
Cô nói rồi, Cao Vũ liền tự mãn nhếch miệng cười. Tất nhiên rồi! Tối qua anh đã chuẩn bị đủ cả, để hôm nay cho cô một phen sáng mắt.
Trông thấy anh cười kỳ lạ, Xán Xán lẩm bẩm:
- Lẽ nào anh … muốn đi bán thân?
Ha ha, có người đang đắc ý thoắt cái vỡ làm hai nửa.
- Tô Xán Xán, em không quên hôm nay phải đi chứ?
Xán Xán ngây thơ nhìn anh:
- Đi làm gì?
Quả nhiên cô ấy quên rồi! Cao Vũ ngao ngán:
- Hôm nay em phải đi hội lớp.
- Hả! – Cùng với tiếng hét chói tai, Xán Xán vội vỗ trán – Thôi rồi, thôi rồi, em quên béng mất! Mấy giờ rồi? Khéo không kịp mất…
Thấy cô quay mòng mòng, Cao Vũ chỉ còn nước im lặng.
Việc này mà cũng quên, chịu em thật!
***
Mọi thứ chuẩn bị đều phải tuần tự, thời gian thì cứ vô tình trôi đi một tiếng đồng hồ.
- Tô Xán Xán, chắc chắn em là giống bò đấy.
Xán Xán vừa nhét miếng bánh bao vào miệng vừa lúng búng:
- Cái gì… bò?
- Rùa bò.
Hóa ra Xán Xán là con rùa, luôn hướng đến một đích: quán ăn.
Tiệm ăn ấy bài trí kiểu Nhật, hai phòng ngồi được ngăn cách bằng cửa kéo được chế tạo từ cây gỗ, không gian rất rộng, có thể cùng lúc chứa mấy chục người. Hội lớp cấp ba của Xán Xán tổ chức tại đây.
Khi Cao Vũ và Xán Xán tới, phòng đặt trước đã đông người, khi cửa mở ra, mấy chục cặp mắt như lóe sáng, sau đó là một không khí rì rầm bàn luận. Bạn học cũ của Xán Xán được một phen thể hiện trình độ buôn dưa lê hạng nhất.
- Xán Xán, tới đây tới đây!
Đang bối rối, một người đứng lên ra sức vẫy Xán Xán rối rít.
***
Nhìn kỹ, hóa ra là cô bạn học Nhan Như Ngọc đang bị ái tình che mờ mắt. Bên cạnh cô là người tình trong mộng, áo đỏ rực như lửa, cười tươi như hoa, rộng rãi và chúm chím, tráng lệ và ủ rũ, Phó Chủ tịch Hội đồng Quản trị Dương Tiếu.
Hai người ngồi vào chỗ. Nhan Như Ngọc kéo Xán Xán lại, ghé sát tai:
- Cậu chẳng bảo anh ta có vấn đề à? Sao còn dắt theo? Còn tới muộn nữa… Á à! – Bỗng cô như giật mình hiểu ra điều gì – Xán Xán, bọn cậu không còn vấn đề gì, mà anh ta cũng mạnh mẽ trở lại rồi hả?
Xán Xán bị Nhan Như Ngọc làm cho sợ tái xanh mặt:
- Chuyện này nói dài lắm, vả lại không như cậu nghĩ đâu…
Đang nói, bỗng vang lên tiếng xuýt xoa:
- Chao ôi! Có người tới muộn kìa!
Âm thanh chưa dứt, Xán Xán đã thấy toàn thân sởn gai ốc. Ngẩng lên nhìn, Giang Nhược Văn đang ngồi đối diện, khinh khỉnh nhìn cô, ánh mắt đầy ác ý.
Phụ nữ khi đã cố chấp thì rất đáng sợ, ví dụ cô tiểu thư họ Giang “quý sờ tộc” này, Xán Xán hoàn toàn không rõ mình đã làm gì không phải với cô ấy, khiến cô ấy cứ tìm mình để gây sự.
- Thật ngại quá, bị kẹt xe trên đường đi…
- Khi bọn tớ chạy xe qua đường vẫn ổn mà, sao lại nhanh kẹt xe vậy? Giao thông bây giờ thật chẳng ra gì!
Nói dối bị bắt bài, Xán Xán nhất thời rất lúng túng.
Cao Vũ ngồi bên cạnh thấy vậy vô cùng ngao ngán. Cô ngốc này ngốc thật, cô ấy không biết kẹt xe là lý do vớ vẩn nhất trong các lý do hay sao? Thật không còn gì để dạy!
- Giang tiểu thư thấy buồn cười à, thật ra là cô ngốc này ngại dậy sớm, ngủ nướng nên chúng tôi mới tới muộn.
Dậy sớm? Ngủ nướng? Mẹ ơi! Mọi người ngay tức khắc tỏ rõ trên nét mặt là đã hiểu việc gì đó. Nhan Như Ngọc bị kích động vô cùng, Xán Xán hóa ra bọn cậu có gì đó chứ!
Xán Xán đương nhiên là người sau cùng hiểu ý, cô đỏ bừng mặt, dấm dúi kéo tay Cao Vũ thật mạnh:
- Anh nói lung tung gì thế!
- Còn bào chữa nữa, ai bảo tối qua em cứ đòi mệt như thế…
Hóa ra là tối qua! Mọi người rối rít bày tỏ nụ cười mỉm. Gối chăn khôn xiết, tiếc không được nhìn. Nhan Như Ngọc xúc động đến nỗi mắt lệ rưng rưng, Xán Xán, lần này coi như ok rồi!
Xán Xán mặt nóng ran tận cổ:
- Các cậu đừng nghe anh ấy nói lung tung…
Cao Vũ mặt tỉnh bơ, thản nhiên giải thích:
- Cô ấy hay xấu hổ.
Wa! Thế là mọi người càng say đắm tưởng tượng.
Cái sự trinh tiết hai mươi lăm năm của Xán Xán, trong một buổi sáng đã tan tành!
Trong khi tất cả mọi người có mặt đang chìm trong tưởng tượng ngập tràn hương sắc khuê phòng, thì Giang Nhược Văn càng lúc càng tối sầm mặt mày, cuối cùng nén không nổi:
- Dù thế nào, đến muộn phải chịu phạt!
Câu nói này có vẻ rất bị kích động, mọi người đều hướng sự chú ý về cô ấy.
Cao Vũ nhướn mày:
- Không biết Giang tiểu thư muốn trừng phạt chúng tôi thế nào?
Bản thân trở thành mục tiêu của mọi ánh mắt, nữ hoàng họ Giang nhất thời thấy oai hẳn lên:
- Đến muộn đương nhiên phải phạt rượu.
Phạt rượu! Câu này vừa được nói ra, dường như sắc mặt ai đó khó coi hẳn. Chuyện cũ không đành ngoái lại trông sáng trăng…
***
Lại nói cái lần họp lớp năm ấy, địa điểm là phòng karaoke của gia đình một bạn trong lớp kinh doanh. Bạn học này lắm tiền mạnh miệng, không những cho sử dụng miễn phí địa điểm mà còn bao hết mọi khoản ăn uống. Ăn free uống free, đương nhiên phải có mặt Xán Xán và Nhan Như Ngọc. Thế là trong căn phòng tối mờ ấy, ở một góc u ám, hai bóng người ngồi tụm lại rì rầm.
- Xán Xán, bánh ngọt này ngon lắm, cậu nếm đi!
Xán Xán cắn một miếng:
- Đúng là ngon thật!
- Cả hạt điều nữa này, béo ngậy, cậu đã lấy nhiều thế này, bọn mình cất đi một ít nhé?
- Ừ, cất đi.
Thế là hai người vỗ tay đánh bộp, trong khi mọi người đang hát xướng rầm trời thì bốn móng vuốt tội lỗi len lén vơ hết đồ ăn trên bàn. Cuối cùng, cái túi đựng bằng giấy mỏng chịu không nổi, rách toạc.
- Toi rồi, túi rách rồi! – Lại bọc bọc gói gói, sột sà sột soạt.
- Còn chai rượu vin này thì sao? Tớ vừa mới nhìn giá, hơn một trăm tệ đấy!
- Hơn một trăm tệ?! - Xán Xán chớp mắt:
- Như Ngọc, chúng mình uống chai này đi!
Thế là hai người một lần nữa vỗ tay đánh bộp. Một tiếng đồng hồ sau:
- Bài cuối cùng? Bài cuối cùng ai hát? – Các bạn học cầm micro hỏi vang.
- Tớ đây! – Một tiếng quát vang như sấm.
Mọi người còn chưa kịp định thần, micro đã bị giằng lấy, rồi rẹt một cái, màn hình hiện chữ POSE.
Nhan Như Ngọc khoe vẻ đàn chị, Xán Xán hiện vẻ nũng nịu. Bạn học vừa bị cướp micro mới kịp hoàn hồn:
- Xin… xin hỏi hai bạn muốn hát bài gì?
Xán Xán và Nhan Như Ngọc lườm cho một phát rồi nhìn nhau cười.
- Chết cũng phải yêu!
Cả lớp đồng loạt bị sét đánh dựng đứng. Mấy phút sau, lần lượt từng người, từng người… đều đổ rạp dưới cây micro của Xán Xán và Nhan Như Ngọc. Sau những tiết tấu điên cuồng và hối hả, một tiếng hét lớn:
- Các bạn trước mặt, các bạn khỏe không?
Đáp lại, thây người chất đống, ai oán khắp nơi. Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, mọi người thở phào một hơi.
- Như Ngọc, tớ muốn hát nữa!
- Được, hát thêm lần nữa!
…
Thế là một bản nhạc Chết cũng phải yêu được Tô Xán Xán và Nhan Như Ngọc trình bày mười lần, đến khi trong phòng có người bủn rủn chân tay, sùi bọt mép, lăn đùng ra đất…
***
Trong khi cả lớp đang đắm chìm trong ký ức kinh hoàng mà không thể dứt ra, một ly rượu đã được đưa đến trước mặt Tô Xán Xán. Tim ai cũng thắt lại. Ánh mắt mọi người đều ánh lên tiếng lòng:
- Tô Xán Xán, đừng có uống! Đừng uống mà!
Xán Xán trừng trừng nhìn ly rượu, không hề muốn chút nào, nếu là người khác mời rượu thì còn có thể, nhưng là rượu Giang Nhược Văn rót, ai biết cô ta âm mưu gì. Đang định ngẩng lên từ chối, bỗng nhiên thấy vô số ánh mắt rừng rực nhìn mình. Xán Xán cảm động khôn xiết!
- Các bạn đã muốn tớ uống, thì tớ sẽ uống! – Nói rồi, cô khảng khái nhận ly rượu.
Đừng mà! Rất đúng lúc, một bàn tay đón ly rượu cho cô.
- Tôi uống thay cô ấy. – Cao Vũ nói rồi nâng ly rượu, uống cạn một hơi. – Xán Xán không biết uống rượu, tôi sẽ thay.
Rõ ràng biết bao! Cao Vũ nói uống là uống, điềm tĩnh không chớp mắt. Xán Xán kinh ngạc hết sức, Cao Vũ chỉ cười, nói với Giang Nhược Văn:
- Không biết Giang tiểu thư đã hài lòng chưa?
Hài lòng? Sao có thể hài lòng được? Mục đích của Giang Nhược Văn là ép Xán Xán uống say để lộ sở đoản, ngờ đâu bị Cao Vũ chen chân vào, tất nhiên không vui nên cười khẩy:
- Anh Cao thật vẫn còn thương hoa tiếc ngọc nhỉ!
- Thật xấu hổ, nhưng quả thật Xán Xán không biết uống rượu. – Anh nói rồi nhìn Xán Xán, nhớ lại những hành vi cô đã gây ra từ hai lần say rượu trước, ánh mắt trở nên trìu mến hẳn. Không biết giữ mình thế kia, không thể để người khác gài bẫy được…
- Anh Cao muốn thay Xán Xán nhận rượu phạt cũng không vấn đề gì, nhưng một ly không đủ!
- Thế Giang tiểu thư cảm thấy mấy ly mới đủ? – Giang Nhược Văn liếc Cao Vũ:
- Đáng ra cũng phải mười ly!
Mười ly? Muốn lấy mạng người ta hả? Giang Nhược Văn cũng thật quá cố chấp! Xán Xán kéo kéo Cao Vũ:
- Thôi đi, để em uống mà!
Cao Vũ vỗ vỗ vào vai cô, tỏ ý cứ yên tâm, rồi hướng về Giang Nhược Văn:
- Chính xác mười ly là đủ chứ?
Lời vừa nói ra, mọi người có mặt đều rộ lên vẻ ủng hộ, nhất là người đàn ông Dương Tiếu từ đầu đã mến mộ chiếc quần bò của Cao Vũ:
- Cực cưng nhỏ thân yêu của anh ơi, bạn trai của bạn em đẹp trai quá, lại rất đàn ông nữa!
- Anh thân yêu, anh cũng có thể thế mà!
- Thật không?
- Anh thân yêu, trong mắt em anh luôn luôn là người đẹp trai nhất, đàn ông nhất!
- Cực cưng nhỏ thân yêu của anh!
- Anh thân yêu!
Một con chim cứ líu lo bay đi bay lại…
Sắc mặt Giang Nhược Văn không quá hí hởn, nhưng cô cũng không tin anh có thể uống hết mười ly:
- Tôi sẽ không buồn cười đâu.
- Tôi biết. – Cao Vũ nói rồi, ly thứ hai đã cạn, mặt không chút đỏ, tim vẫn nhịp nhàng – Xán Xán, rót rượu đi.
Xán Xán giật thột, ngần ngừ không dám cầm chai rượu:
- Anh đừng gượng…
- Em nhìn anh có vẻ gượng sao?
Xán Xán im lặng, quả là không có vẻ gì là gượng. Thế là ly thứ ba được rót ra. Cứ vậy, Cao Vũ làm một lèo đã được tám ly, mọi người có mặt đứng một bên lau mồ hôi vì anh.
- Tiếp tục! – Cao Vũ đặt chiếc ly rỗng xuống, nói với Xán Xán.
- Thôi đi! – Xán Xán ôm riết chai rượu – Uống nhiều quá hại người lắm, em không muốn anh uống nữa! – Nhỡ anh uống đủ mười ly rồi lăn quay ra thì sao? Chẳng lẽ cô phải cõng anh về?
Xán Xán mếu máo, người ta chỉ là phụ nữ yếu đuối thôi mà!
Trông vẻ mặt cô rối loạn nhiều vẻ, Cao Vũ vô cùng thương cảm:
- Đừng lo, thật sự không vấn đề gì đâu.
- Mặc kệ thật hay giả, em cũng không muốn anh uống nữa!
- Muốn bỏ nửa chừng cũng được, nhưng mười ly chưa đủ, không thể coi là anh uống thay cô ấy được! – Giang Nhược Văn vẫn ngang nhiên ép buộc.
- Mọi người chỉ là gặp nhau để vui, em đừng ép bọn họ uống quá. – Khương Kiệt đứng một bên từ lâu rốt cuộc cũng không nén được, phải lên tiếng.
- Sao lại bảo em ép anh ta uống? Anh Cao tự nguyện đấy chứ! Anh bảo đúng không, anh Cao?
Cao Vũ cười nhạt, không đáp.
Đã không chú ý đến mình, lại còn công khai cười cợt với người đàn ông khác, Khương Kiệt nổi cáu với Giang Nhược Văn:
- Em đừng đẩy sự việc đi quá xa nữa!
- Cái gì? Anh bảo em quá đáng hả? – Giang Nhược Văn vốn đã tức anh ách trong bụng, lúc này xả hết vào đức ông chồng, hét inh ỏi, chấn động bốn phương.
Sĩ diện của Khương Kiệt tự nhiên nổi lên:
- Em đừng lớn tiếng như thế, mọi người đang nhìn đấy.
- Em to tiếng, anh thì sao? Anh mà còn bắt nạt em, em sẽ mách bố em…
- Được rồi! Em nói đủ chưa? – Khương Kiệt giận dữ cắt lời, lập tức đứng lên. – Anh đi đây, em muốn thế nào thì muốn! – Nói rồi đi thẳng.
Giang Nhược Văn đứng như trời trồng nhìn chồng bỏ đi, mắt đỏ lựng.
- Khương Kiệt! Anh đứng lại! – Nói xong cũng xông ra ngoài.
Cuộc hội lớp thoắt cái biến thành một màn kịch lâm ly, không chỉ mọi người mà cả Xán Xán cũng thấy ngao ngán.
Lập gia đình mà như thế này sao? Hôn nhân là một chuyện, nhưng hạnh phúc lại là chuyện khác. Cô quay đầu, tâm trạng vô cùng khó tả.
- Cạch! – Một ly trống không đặt trước mặt cô.
Xán Xán kinh ngạc ngẩng đầu, chút nữa ngã bổ chửng:
- Anh… anh đã uống hết à?
Chính xác, trong khi Xán Xán đứng ngây người, Cao Vũ lại uống cạn hai ly, đủ mười ly. Điên rồi, thế giới này điên hết rồi! Xán Xán lo lắng:
- Anh say rồi!
Cao Vũ không bận tâm, nhún vai, đang định mở miệng.
- Giữa đường gặp cảnh bất bình… quát to lên! Lửa khói ngụt trời kìa! Ối a ối a…
Tất cả mọi người đều hừng hực bởi thanh âm hào sảng, mọi con mắt dồn về phía Dương Tiếu mặc áo đỏ chót đang nhảy lên bàn, tay chống lưng, mặt rực sáng như đuốc.
Hát lên nào! Mở volume to lên! To lên! To nữa lên! Dương Tiếu đã thành công! Không phải cá nhân anh đang hát, mà là khí phách đàn ông đang cất giọng!
Bên cạnh anh, Nhan Như Ngọc đờ đẫn như say.
- Anh thân yêu, anh hát hay quá!
Sét giữa trời quang, xác người la liệt.
Vẫn ôm nguyên dáng vẻ của kẻ bị hại, Xán Xán quyết định liều chết ngăn lại:
- Như Ngọc, cậu bảo anh ấy đừng hát nữa được không?
- Tại sao? Tớ thấy người yêu của tớ hát rất hay mà! À, tớ hiểu rồi, cậu cũng muốn hát đúng không? Nào, đừng ngại gì…
Xán Xán ngoảnh nhìn, bao nhiêu ánh mắt rực lửa. Khuyến cáo không lời: Xán Xán, cậu hát đi, cậu hát còn hay hơn anh ta!
…
- Anh hát. – Cao Vũ vừa buông lời, toàn thể căn phòng lặng hẳn.
Không nghe nhầm chứ? Uống mười ly rượu vẫn có thể hát? Là người trên trái đất này đấy à? Xán Xán cũng thấy nghi ngờ.
- Anh hát nhé! – Anh nhìn cô, từ tốn cất giọng mở đầu.
Anh phải thế nào mới ôm được em, ôm siết vòng tay, anh hôn em, em cũng vậy, từ tình bạn tới tình yêu, từ khổ lụy thành khoái lạc, trao chìa khóa cho em, em lại hóa ra cầm tù anh… Yêu em, yêu em, em có thể yêu anh không? Nói cho anh biết phải làm gì mới làm cho em hết cô đơn, không cô độc. Mình cùng tìm tới hạnh phúc, khi thế giới này từng bước từ tráng lệ tới hoang vu… Cho anh yêu em, em cũng vậy, anh có thể tiếp tục hy sinh, hy sinh để em hài lòng…
***
Giọng hát trong vắt như thế, phảng phất tiếng đàn, chầm chậm thấm vào trái tim người nghe. Âm thanh cuối cùng vừa buông, bốn phía vẫn lặng yên. Sau đó, một tiếng thốt lên từ đâu đó:
- Tuyệt!
Mọi người như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay và tán thưởng râm ran. Quá hay! Nhan Như Ngọc cơ hồ nước mắt rưng rưng, Xán Xán, cuối cùng cậu cũng đã tìm được hạnh phúc của mình.
- Xán Xán, anh chàng này quá tuyệt! Quá đáng giá!
- Đúng vậy! Tô Xán Xán, quá đáng giá!
- Tô Xán Xán!
- Tô Xán Xán…
Giọng của mấy chục con người rền vang. Xán Xán luống cuống khôn tả, rõ ràng cô đang mê mẩn nghe, nhưng khi tỉnh lại, trước mắt là mặt cái người đang nhìn cô nói:
- Em có yêu anh không?
Cao Vũ cười mỉm bước tới, dừng trước mặt cô, đôi môi mỏng khẽ nói:
- Xán Xán…
Cô kinh ngạc ngẩng lên, chạm phải ánh mắt chan chứa.
- Anh… hình như… Hơi say…
- Dạ?
Đôi môi ấy đột nhiên như muốn rơi xuống. Không được! Cô ý thức được điều gì đang sắp xảy ra, giơ tay xô ra.
Peng! Cánh cửa gỗ bị mở tung, một phụ nữ hầm hầm lao vào, giọng vang lên:
- Tô Xán Xán, con đang làm cái gì vậy?
Mọi hành động đều lập tức dừng lại, mọi âm thanh tắt lịm. Xán Xán kinh ngạc định thần, cất giọng yếu ớt:
- Mẹ…
@by txiuqw4