sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúng ta là những Kẻ dối trá - Phần III - Chương 23 - 24 - 25

PHẦN BA

Mùa hè thứ mười bảy

23

Ở WOODS HOLE, thị trấn cảng, Mẹ và tôi thả đám chó săn ra khỏi xe hơi và lê túi xuống chỗ dì Carrie đang đứng nơi cầu cảng.

Dì Carrie trao cho Mẹ một cái ôm thật lâu trước khi giúp chúng tôi chất đồ đạc và dẫn mấy chú chó lên chiếc thuyền máy bự. “Em đẹp hơn bao giờ hết đấy,” dì nói. “Và Ơn Chúa là hai mẹ con đã ở đây.”

“Ôi, thôi đi,” Mẹ nói.

“Dì biết con bị bệnh,” dì Carrie nói với tôi. Dì là người cao nhất trong số các dì của tôi, và là con gái cả của nhà Sinclair. Dì mặc chiếc áo len casơmia dài. Khóe miệng dì sâu. Dì đang đeo vài món trang sức bằng ngọc bích cổ từng thuộc về Bà ngoại.

“Không có gì không ổn với cháu mà một viên Percocet[26] và hai ngụm vodka không chữa được cả,” tôi nói.

[26] Percocet chứa một sự kết hợp của acetaminophen và oxycodone. Oxycodone là trong một nhóm thuốc gọi là thuốc giảm đau opioid. Opioid đôi khi được gọi là ma tuý. Acetaminophen là một thuốc giảm đau ít hiệu lực làm tăng ảnh hưởng của oxycodone.

Percocet được sử dụng để làm giảm đau trung bình đến nặng và có thể gây nghiện cho người dùng.

Dì Carrie cười, nhưng mẹ tôi nghiêng người vào và nói, “Con bé không có dùng Percocet. Nó đang uống một loại thuốc không gây nghiện mà bác sĩ kê cho.”

Điều đó là không đúng. Mấy thứ thuốc không gây nghiện không hiệu quả với tôi.

“Con bé trông gầy quá,” dì Carrie nói.

“Toàn là vodka không đấy ạ,” tôi nói. “Nó lấp đầy cháu.”

“Con bé không thể ăn nhiều khi bị đau,” Mẹ nói. “Cơn đau khiến nó hay nôn mửa.”

“Bess có làm món bánh việt quất con thích đấy,” Dì Carrie nói. Dì lại trao cho mẹ tôi một cái ôm nữa.

“Đột nhiên hai người lại khoái ôm ấp thế nhỉ,” tôi nói. “Trước đây hai người có từng thích ôm ấp đâu.”

Dì Carrie cũng ôm tôi. Người dì toát lên mùi nước hoa hương chanh đắt tiền. Đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp dì.

Chuyến rời cảng thật lạnh và sống động. Tôi ngồi ở cuối thuyền trong khi Mẹ đến ngồi kế Dì Carrie sau bánh lái. Tôi quẹt tay mình vào làn nước. Nước bắn lên tay áo khuy gỗ của tôi, làm chiếc áo bằng vải bạt ướt sũng.

Tôi sẽ sớm gặp Gat thôi.

Gat, Gat của tôi, người không phải là Gat của tôi.

Những căn nhà. Đám nhóc, các dì, những Kẻ dối trá.

Tôi sẽ được nghe thấy tiếng mòng biển, ăn món slump và bánh và kem nhà làm.

Tôi sẽ nghe thấy tiếng “pong pong” của trái banh tennis, tiếng sủa của đám chó săn, tiếng vọng hơi thở của tôi trong chiếc ống thở[27]. Chúng tôi sẽ đốt lửa mừng sặc mùi tro.

[27] Loại ống dùng cho thợ lặn.

Liệu tôi vẫn sẽ thấy như ở nhà chứ?

Không lâu sau, đảo Beechwood đã hiện ra trước mắt chúng tôi với, thấp thoáng đường nét thân thuộc. Căn nhà đầu tiên chúng tôi nhìn thấy là Windemere với những chiếc mái ngói. Căn phòng ở phía xa bên phải là của mẹ tôi; kia là chiếc rèm cửa màu xanh nhạt của mẹ. Cửa sổ phòng tôi thì hướng vào phía trong hòn đảo.

Dì Carrie quay mũi thuyền và tôi có thể nhìn thấy Cuddledown nằm tại điểm thấp nhất của hòn đảo với cấu trúc hình hộp tròn của nó. Một vũng vịnh nhỏ đầy cát – bãi biển nhỏ - nằm nép mình ở bên dưới chiếc cầu thang bằng gỗ dài.

Cảnh vật thay đổi khi chúng tôi vòng tới phía Đông đảo. Tôi không thấy rõ lắm căn Red Gate giữa những tán cây, nhưng tôi có nhìn thoáng qua lớp gỗ màu đỏ của nó. Rồi tới bãi biển lớn với lối vào là một chiếc cầu thang bằng gỗ khác. Clairmont tọa lạc ở nơi cao nhất với ba bề nhìn ra mặt biển. Tôi nghển cổ lên tìm kiếm chiếc tháp canh tiện dụng của căn nhà — nhưng nó không còn ở đó. Những chiếc cây từng một thời che mát cho khoảng sân lớn và dốc — chúng cũng biến mất luôn. Thay vì căn Victoria sáu phòng ngủ với hiên nhà bao bọc và căn bếp kiểu nông trại, thay vì căn nhà nơi mà từ đời thuở nào ông ngoại đã sống vào mỗi mùa hè, tôi lại thấy một căn nhà đẹp đẽ, hiện đại xây trên nền đồi đầy sỏi đá. Một bên nhà là khu vườn kiểu Nhật, bên còn lại chỉ trơ là đá. Căn nhà bằng kiếng và sắt. Lạnh lẽo.

Dì Carrie giảm động cơ xuống khiến cho việc nói chuyện trở nên dễ dàng hơn. “Đó là Clairmont Mới,” dì nói.

“Năm ngoái nó mới chỉ có cái khung. Em chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng căn nhà lại không có một bãi cỏ,” Mẹ nói.

“Chờ cho đến khi hai mẹ con thấy nội thất bên trong đi. Tường trống trơn, và khi bọn chị tới đây vào hôm qua, ba chẳng có gì trong tủ lạnh ngoài vài trái táo và một nêm Havarti.”

“Kể từ khi nào mà ba còn thích cả Havarti nữa vậy?” Mẹ hỏi. “Havarti thậm chí còn không phải là một loại phô mai ngon.”

“Ba không biết mua sắm. Ginny và Lucille, đó là mấy người đầu bếp mới, chỉ làm theo những gì ba bảo. Ba đã ăn bánh mì nướng phô mai suốt. Nhưng chị đã lên một danh sách dài dằng dặc và họ đã đến chợ Edgartown rồi. Giờ thì ta có đủ cho vài ngày ăn.”

Mẹ tôi rùng mình. “Thật tốt vì chúng ta đã ở đây.”

Trong lúc dì và mẹ chuyện trò, tôi cứ nhìn chằm chằm vào căn nhà mới. Dĩ nhiên là tôi biết Ông ngoại đã tân trang nhà cửa. Chỉ mới vài ngày trước khi ông ghé thăm, ông và mẹ đã nói về căn bếp mới. Về chiếc tủ lạnh và chiếc tủ đông cỡ lớn, chiếc ngăn kéo giữ ấm và giá gia vị.

Tôi đã không nhận ra rằng ông ngoại đã phá hủy căn nhà. Rằng bãi cỏ đã biến mất. Và những cái cây nữa, đặc biệt là cây một lan khổng lồ già cỗi với chiếc lốp xe đu treo bên dưới. Cái cây đó hẳn cũng phải cả trăm tuổi rồi.

Một làn sóng dâng trào lên, màu xanh đậm, nhảy lên từ mặt biển như một chú cá voi. Nó uốn ngang người tôi. Cơ cổ tôi co thắt, cổ họng vướng nghẹn. Tôi gập người bên dưới sức nặng của nó. Máu chảy ồ ạt qua đầu tôi. Tôi đang chết đuối.

Trong một khắc dường như mọi thứ đều thật buồn bã, buồn bã đến không chịu nổi, khi nghĩ về gốc một lan già cỗi đáng yêu với chiếc lốp xe trên nó. Chúng tôi chưa từng bảo cái cây chúng tôi yêu nó nhiều nhường nào. Chúng tôi chưa từng đặt cho nó một cái tên, cũng chưa từng làm được gì cho nó. Lẽ ra nó đã có thể sống lâu hơn.

Tôi thấy lạnh, thật lạnh.

“Cadence?” Mẹ nghiêng người qua phía tôi.

Tôi với qua và chộp lấy tay mẹ.

“Bình thường lại, ngay,” mẹ thì thầm. “Ngay bây giờ.”

“Gì cơ ạ?”

“Bởi vì con là thế. Bởi vì con có thể.”

Được rồi. Được rồi. Nó chỉ là một cái cây thôi mà.

Chỉ là một cái cây với chiếc lốp xe đu tôi cực kỳ yêu quý.

“Đừng có kêu la khóc lóc,” mẹ thì thầm. “Thở đi và ngồi dậy.”

Tôi làm như mẹ bảo ngay khi có thể, như tôi vẫn luôn làm thế.

Giọng nói vui vẻ của dì Carrie khiến chúng tôi xao nhãng. “Khu vườn mới khá tuyệt khi ta quen được với nó,” dì nói. “Có một khu để ngồi dành cho giờ cocktail. Taft và Will đang tìm mấy hòn đá đặc biệt.”

Dì quay thuyền về phía về và đột nhiên tôi trông thấy những Kẻ dối trá của tôi đang đứng đợi, không phải trên cầu cảng mà là cạnh chiếc hàng rào gỗ bị phong hóa chạy dọc theo đường vòng ngoài.

Mirren đứng trên nửa thấp hơn của hàng rào, cánh tay vẫy đầy hân hoan và tóc hất bay trong gió.

Mirren. Cô bạn ngọt ngào. Cô bạn tò mò và mít ướt.

Johnny cứ hết nhảy lên rồi xuống, thi thoảng lại làm một cú lộn người.

Johnny. Anh khoác lác. Anh nỗ lực và quái vật.

Gat, Gat của tôi, ngày xưa kia là Gat của tôi — cậu cũng ra đón tôi. Cậu đứng lùi từ phía thanh hàng rào, trên ngọn đồi đầy đá giờ đây dẫn đến Clairmont. Cậu đang làm động tác giống như truyền semaphore, vung vẩy đôi tay theo những kiểu cách hoa mỹ như thể tôi lẽ ra phải hiểu được kiểu mật ngữ nào đó. Cậu trầm lặng và nhiệt tình. Tham vọng và đậm đặc như cà phê.

Chào mừng trở về nhà, họ nói. Chào mừng trở về nhà.

24

NHỮNG KẺ DỐI TRÁ không ra chỗ cầu cảng khi chúng tôi tấp vào, cả Dì Bess và Ông ngoại cũng thế. Thay vào đó, chỉ có đám nhóc: Will và Taft, Liberty và Bonnie.

Hai đứa con trai, cả hai đều mười tuổi, thì chơi đá nhau và vật lộn. Taft chạy qua và túm lấy cánh tay tôi. Tôi nhấc thằng nhóc lên và quay nó vòng vòng. Thằng nhỏ nhẹ một cách đáng ngạc nhiên, như thể cái thân hình đầy tàn nhang của nó được làm từ những bộ phận của loài chim vậy. “Nhóc ổn chứ?” tôi hỏi.

“Bọn em có kem que trong tủ đông đấy!” nó hét lên. “Ba loại khác nhau!”

“Chị nghiêm túc đấy, Taft. Tối qua trên điện thoại nhóc cứ như đang rối tung lên vậy.”

“Có đâu.”

“Có đấy.”

“Chị Mirren đọc cho em nghe một câu chuyện. Thế rồi em đi ngủ. Chả có gì to tát cả.”

Tôi vò mái tóc màu mật của nó. “Đó chỉ là một căn nhà thôi. Hàng tá căn nhà dường như có vẻ đáng sợ về đêm, nhưng rồi chúng sẽ lại trở nên thân thiện vào buổi sáng.”

“Dù sao bọn em cũng chẳng ở trong Cuddledown,” Taft nói. “Giờ bọn em đã chuyển đến sống ở Clairmont Mới với Ông ngoại rồi.”

“Mấy đứa đã chuyển rồi hả?”

“Ở đó tụi em phải cư xử có nề nếp và không hành động như mấy đứa ngốc. Tụi em đã chuyển hành lý rồi. Và Will đã bắt được ba con sứa ở bãi biển lớn và cả một con cua chết nữa. Chị đến xem chúng nhé?”

“Chắc rồi.”

“Will cất con cua trong túi, nhưng còn đám sứa thì đang ở trong một cái xô nước,” Taft nói và chạy biến đi.

MẸ VÀ TÔI băng qua hòn đảo trên con đường gỗ để tới Windemere, vốn nằm cách đó một khoảng không xa. Hai đứa sinh đôi cũng phụ chúng tôi mang hành lý.

Ông ngoại và dì Bess đang ở trong bếp. Có những đóa hoa dại cắm trong những chiếc lọ trên quầy, và dì Bess thì đang cọ bồn rửa bằng một miếng Brillo trong khi Ông ngoại thì đọc Thời báo Martha’s Vineyard.

So với hai chị, Dì Bess là người dịu dàng nhất, và tóc vàng nhất, nhưng cả ba vẫn cùng một giuộc. Dì đang diện chiếc quần jean trắng cùng chiếc áo thun màu xanh nước biển và trang sức kim cương. Dì tháo đôi găng tay cao su ra rồi hôn Mẹ và trao cho tôi một cái ôm chầm thật lâu và thật chặt, như thể dì đang cố ôm lấy thứ thông điệp nào đó thầm kín và bí mật. Dì có mùi của chất tẩy trắng và rượu.

Ông ngoại đứng dậy nhưng không băng ngang qua phòng cho đến khi dì Bess xong màn ôm ấp. “Chào đằng ấy nhé, Mirren,” ông vui vẻ nói. “Thật tuyệt khi được gặp hai mẹ con.”

“Ông cứ làm thế suốt,” dì Carrie nói với tôi và Mẹ. “Gọi người ta là Mirren dẫu người ta không phải Mirren.”

“Ba biết nó không phải Mirren,” Ông ngoại nói.

Những người lớn chuyện trò với nhau, và tôi bị bỏ lại với hai đứa sinh đôi. Trông chúng thật kỳ khôi trong đôi Crocs và bộ váy mùa hè. Hẳn giờ cả hai đứa cũng sắp được mười bốn tuổi rồi. Chúng có đôi chân chắc khỏe và cặp mắt xanh biếc của Mirren, nhưng mặt chúng lại trắng và nhợt nhạt như bột.

“Tóc chị màu đen,” Bonnie nói. “Chị trông như một con ma cà rồng chết rồi ấy.”

“Bonnie!” Liberty đập con bé.

“Ý em là, nói vậy thiệt là thừa vì mọi ma cà rồng đều là đã chết rồi mà,” Bonnie nói. “Nhưng chúng có những quầng thâm dưới mắt và da thì trắng ởn, như chị vậy.”

“Hãy tử tế với Cady,” Liberty nói. “Mẹ bảo chúng ta thế.”

“Em đang tử tế mà,” Bonnie nói. “Rất nhiều ma cà rồng trông cực kỳ quyến rũ. Đó là sự thật đã được ghi nhận.”

“Chị đã bảo em là chị không muốn em hè này lại đi nói về mấy chuyện chết chóc nghe sởn cả da ốc rồi mà,” Liberty nói. “Tối qua em đã đủ tệ rồi.” Con bé quay sang tôi. “Bonnie bị ám ảnh với mấy chuyện chết chóc. Em ấy cứ đọc sách về chúng riết rồi ngủ không được. Thật phiền khi ta phải ở chung phòng.” Liberty nói tất cả những điều ấy mà không một lần nhìn vào mắt tôi.

“Em đang nói về tóc của chị Cady mà,” Bonnie nói.

“Em không cần phải nói là chị ấy trông như chết rồi.”

“Ổn mà,” tôi bảo Bonnie. “Chị không thật sự quan tâm tới những gì em nghĩ đâu, thế nên nó hoàn toàn ổn cả.”

25

MỌI NGƯỜI ĐỀU đến Clairmont Mới, để mặc cho Mẹ và tôi một mình ở Windemere tháo dỡ hành lý. Tôi mặc kệ cái túi của mình và đi tìm những Kẻ dối trá.

Đột nhiên họ bâu vào tôi như mấy con cún. Mirren nắm lấy tay tôi và xoay vòng vòng. Johnny nắm tay Mirren, Gat nắm tay Johnny, tất cả chúng tôi nắm tay nhau và nhảy. Rồi chúng tôi lại tách ra và tiến vào Cuddledown.

Mirren líu lo về việc cô bạn thấy mừng thế nào khi dì Bess và đám nhóc sẽ đến ở với Ông ngoại vào hè này. Lúc này đây Ông cần có ai đó bên cạnh. Thêm vào đó dì Bess với sự cuồng dọn dẹp của dì thì không thể ở quanh được. Lại thêm vào nữa và thậm chí còn quan trọng hơn là, bọn những Kẻ dối trá chúng tôi sẽ có Cuddledown cho riêng mình. Gat bảo cậu sẽ pha trà nóng và trà nóng là tật mới của cậu. Johnny gọi cậu là tên mặt mông tự phụ. Chúng tôi theo Gat vào bếp. Cậu đặt nước lên đun.

Đó là một cơn gió cuốn, tất cả chúng tôi nói chuyện, tranh luận với nhau đầy hạnh phúc, y hệt như ngày xưa. Dù vậy Gat vẫn chưa hoàn toàn nhìn vào tôi.

Tôi không thể ngừng ngắm nhìn cậu.

Cậu thật đẹp. Thật giống Gat. Tôi biết rõ đường cong môi dưới của cậu, sự mạnh mẽ của đôi vai cậu. Cách cậu bỏ áo vào quần, cách đôi giày cậu bị mòn ở phần đế, cách cậu vô thức chạm vào vết sẹo trên hàng lông mày mà không nhận ra mình đang làm thế.

Tôi thấy thật tức giận. Và thật hạnh phúc khi gặp cậu.

Có lẽ cậu đã bước tiếp, như bất cứ người giỏi thích nghi nào. Gat không dành hai năm qua ẩn trong cái vỏ của cơn đau đầu và tự thương thay cho mình. Cậu đã cặp kè với những cô nàng New York đi giày búp bê, đưa họ đến những quán đồ ăn Trung Quốc và đi xem những ban nhạc. Nếu cậu đang không hẹn hò với Raquel thì rất có thể là cậu đang có một hay thậm chí là ba cô bạn gái ở quê nhà.

“Tóc mới đấy,” Johnny nói với tôi.

“Đúng thế.”

“Dẫu vậy trông cậu thật xinh,” Mirren nói đầy ngọt ngào.

“Cậu ấy cao thật,” Gat nói, tự làm mình bận rộn với những hộp trà, hoa lài và English Breakfast[28] và vân vân. “Cậu chưa từng cao đến vậy, phải không Cady?”

[28] Trà “Bữa sáng Anh Quốc”, một loại trà tổng hợp các loại búp trà nhỏ từ Ấn Độ, Ceylon và Kenya, và là món trà uống buổi sáng không thể thiếu của dân Anh.

“Nó được gọi là lớn lên,” tôi nói. “Đừng có mà đổ lỗi cho tớ.” Hai mùa hè trước, Gat cao hơn tôi rất nhiều. Giờ thì chúng tôi cao ngang nhau.

“Tớ ủng hộ việc lớn lên,” Gat nói, mắt vẫn không nhìn vào mặt tôi. “Chỉ là đừng lớn cao hơn tớ.”

Cậu ấy đang tán tỉnh ư?

Đúng đấy.

“Johnny luôn để tớ là người cao nhất,” Gat tiếp tục. “Đừng bao giờ làm quá lên về nó.”

“Nói cứ như đây được lựa chọn ấy,” Johnny lẩm bẩm.

“Cậu ấy vẫn là Cady của chúng ta mà,” Mirren nói đầy trung thành. “Rất có thể với cậu ấy trông chúng ta cũng khác trước mà.”

Nhưng họ không hề. Trông họ vẫn như thế. Gat trong chiếc áo thun xanh sờn cũ từ hai mùa hè trước. Nụ cười thường trực của cậu, cách cậu dướn người về phía trước, cái mũi tẹt của cậu.

Johnny vai rộng, trong chiếc quần jean và áo sơ mi kẻ sọc màu hồng cũ đến nỗi viền của nó bị sờn hết cả; móng tay nham nhở vì bị gặm, mái tóc ngắn cắt xéo.

Mirren, như một bức tranh Tiền Raphael[29], với cái cằm Sinclair vuông đó. Mái tóc dài, dày của cô bạn được túm thành một búi cao trên đầu, và cô bạn đang mặc áo bikini và quần short.

[29] Nghệ thuật cuối Trung cổ và sơ kỳ Phục hưng thế kỷ 15. Tranh mang phong cách Tiền Raphael thường có sự phối hợp giữa tượng trưng và hiện thực với những đề tài có tính tôn nghiêm mà lãng mạn

Thật yên lòng. Tôi yêu họ rất nhiều.

Liệu nó có là vấn đề với họ, cái cách tôi không thể giữ lại dù chỉ là những chuyện thiết yếu xoay quanh tai nạn của mình? Tôi đã bỏ lỡ mất quá nhiều những chuyện chúng tôi đã làm cùng nhau vào mùa hè thứ mười lăm. Tôi tự hỏi liệu các dì có nói về mình không.

Tôi không muốn họ nhìn tôi như thể tôi là đứa bệnh tật. Hay như thể trí óc tôi không hoạt động.

“Nói về đại học đi,” Johnny nói. Anh ấy đang ngồi trên quầy bếp. “Em tính vào đâu?”

“Chưa đâu cả.” Đây là sự thật không tránh khỏi. Tôi thấy ngạc nhiên là họ vẫn chưa biết về nó.

“Gì cơ?”

“Tại sao?”

“Em đã không được tốt nghiệp. Em nghỉ học quá nhiều sau tai nạn.”

“Ôi, kinh!” Johnny hét lên. “Chuyện đó thật là tệ. Em không thể học trường hè sao?”

“Không và đến đây. Bên cạnh đó, sẽ tốt hơn nếu em nộp hồ sơ với tất cả đồ án đã được hoàn tất.”

“Cậu sẽ học gì?” Gat hỏi.

“Ta nói về chuyện khác được không.”

“Nhưng bọn mình muốn biết,” Mirren nói. “Tất cả bọn mình đều muốn.”

“Nghiêm túc đấy,” tôi nói. “Chuyện khác đi. Chuyện tình của anh sao rồi, Johnny?”

“Phát kinh lần nữa.”

Tôi nhướn mày.

“Khi em được đẹp trai như anh đây, tiến trình chưa bao giờ là suôn sẻ,” anh nói vẻ chua cay.

“Tớ có một cậu bạn trai tên Drake Loggerhead,” Mirren nói. “Cậu ấy sẽ đi học ở Pomona như tớ. Bọn tớ có làm tình nhiều lần, nhưng luôn đeo bao. Cậu ấy mỗi tuần đều tặng tớ hoa hồng vàng và có cơ bắp tuyệt vời.”

Johnny phun trà. Gat và tôi bật cười.

“Drake Loggerhead[30]?” Johnny hỏi.

[30] Loggerhead có nghĩa là “thằng ngu”.

“Ừ,” Mirren nói. “Có gì buồn cười sao?”

“Không có gì.” Johnny lắc đầu.

“Bọn tớ đã cặp kè với nhau được năm tháng,” Mirren nói. “Cả mùa hè cậu ấy tham gia Outward Bound, thế nên lần tới gặp cậu ấy sẽ còn cơ bắp hơn nữa!”

“Cậu đùa đấy à,” Gat nói.

“Chút thôi,” Mirren nói. “Nhưng tớ yêu cậu ấy.”

Tôi siết tay cô bạn. Tôi thấy hạnh phúc khi cô bạn có ai đó để yêu. “Tớ sẽ hỏi cậu về việc làm tình sau,” tôi cảnh báo.

“Khi đám con trai không ở đây,” Mirren nói. “Tớ sẽ kể hết cho cậu.”

Chúng tôi bỏ tách trà ở đó và dạo bước xuống bãi biển nhỏ. Cởi giày và ngọ nguậy ngón chân trong làn cát. Có những chiếc vỏ sò thật bé và sắc nhọn.

“Tớ sẽ không ăn tối ở Clairmont Mới,” Mirren nói đầy quả quyết. “Và cả bữa sáng cũng không. Không phải năm nay.”

“Sao không?” tôi hỏi.

“Tớ không thể chịu nổi,” cô bạn nói. “Các dì. Đám nhóc. Ông ngoại. Ông điên rồi, cậu biết đấy.”

Tôi gật đầu.

“Nó quá gần gũi. Tớ chỉ muốn hạnh phúc với các cậu ở đây,” Mirren nói. “Tớ sẽ không lảng vảng trong cái căn nhà mới lạnh lẽo đó. Mấy người đó sẽ ổn mà không có tớ.”

“Anh cũng vậy,” Johnny nói.

“Đây cũng thế,” Gat nói.

Tôi nhận ra rằng họ đã bàn về vấn đề này trước khi tôi đến đây.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx