sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúng ta là những Kẻ dối trá - Phần III - Chương 47 - 48 - 49 - 50

47

KẾT THÚC TUẦN thứ hai, tôi tìm thấy anh Johnny đang ngồi một mình ở trong sân, xây một tòa nhà bằng những mẩu Lego mà hẳn là anh tìm được ở căn Red Gate.

Tôi mang rau củ dầm, phô mai sợi, và cá ngừ nướng vỉ còn dư ở căn bếp Clairmont Mới. Chúng tôi quyết định không lên mái nhà vì chỉ có hai đứa chúng tôi. Chúng tôi mở hộp đựng và xếp dọc chúng lên gờ hiên nhà bẩn thỉu.

Anh Johnny nói về việc anh muốn xây trường Hogwarts[38] bằng Lego như thế nào. Hay tàu Sao Chết[39]. Hay chờ đã! Thậm chí tuyệt hơn nữa đó là một con cá ngừ bằng Lego để treo ở Clairmont Mới khi giờ đây chẳng còn những con thú nhồi bông của Ông ngoại ở đó nữa. Chính nó. Thật tệ là chẳng có đủ Lego trên cái hòn đảo ngu ngốc này cho một dự án hão huyền như của anh.

[38] Hogwarts: Trường học Phù thủy trong Harry Potter.

[39] Death Star: tàu không gian trong Star Wars (Chiến tranh giữa các vì sao).

“Sao anh lại không gọi điện hay viết email sau tai nạn của em?” Tôi thắc mắc. Tôi đã không định đề cập đến việc này. Từ ngữ tự nhiên tuôn ra thôi.

“Ôi, Cady.”

Tôi thấy ngu ngốc khi hỏi, nhưng tôi muốn biết.

“Em không muốn thay vào đó nói về con cá ngừ bằng Lego à?” Johnny dụ khị.

“Em đã nghĩ là có lẽ anh thấy phiền hà với em vì những email đó. Những bức mà em gửi hỏi về Gat ấy.”

“Không, không.” Johnny chùi tay vào áo thun. “Anh biến mất vì anh là một thằng khốn. Vì anh không suy xét lựa chọn của mình và anh đã xem quá nhiều phim hành động và anh kiểu như là một kẻ theo đuôi.”

“Thật đấy à? Em không có nghĩ thế về anh.”

“Đó là một sự thật không thể chối bỏ.”

“Anh đã không giận sao?”

“Anh chỉ là một thằng khốn ngu ngốc. Nhưng không giận. Không bao giờ giận. Anh xin lỗi nhé, Cadence.”

“Cám ơn.”

Anh bốc lên một nắm Lego và bắt đầu gắn chúng vào nhau.

“Tại sao Gat lại biến mất? Anh có biết không?”

Johnny thở dài. “Đó lại là một câu hỏi khác.”

“Cậu ấy bảo em rằng em không biết con người thật của cậu.”

“Có thể là đúng đấy.”

“Cậu ấy không muốn bàn về tai nạn của em. Hay chuyện đã xảy ra với hai đứa mùa hè năm đó. Cậu ấy muốn hai đứa cư xử bình thường như thể chẳng có việc gì đã xảy ra.”

Anh Johnny xếp chồng mớ Lego theo sọc: xanh biển, trắng, xanh lá cây. “Gat đã cư xử tệ bạc với cái cô Raquel đó, bằng việc bắt đầu với em. Nó biết làm thế là không đúng và căm ghét bản thân vì điều ấy.”

“Okay.”

“Nó không muốn là loại người đó. Nó muốn là một người tốt. Và mùa hè ấy nó đã thật sự tức giận, về đủ thứ. Khi không ở đó vì em, nó thậm chí còn ghét mình hơn nữa.”

“Anh nghĩ vậy à?”

“Anh đoán thế,” Johnny nói.

“Vậy cậu ấy có đang hẹn hò với ai không?”

“Aw, Cady,” Johnny nói. “Thằng đó là một thằng khốn tự phụ. Anh yêu nó như anh em, nhưng em quá tốt đối với nó. Hãy tự tìm cho mình một chàng Vermont cơ bắp như Drake Loggerhead ấy.” Rồi anh phá ra cười.

“Anh thật vô dụng.”

“Anh mày chẳng thể phủ nhận đâu,” anh đáp. “Nhưng em phải ngừng đa cảm đi thôi.”

48

CHO ĐI: Quý nhân phù trợ, của Diana Wynne Jones.

Đó là một trong những câu chuyện về Chrestomanci mà Mẹ đọc cho tôi và Gat nghe năm chúng tôi tám tuổi. Tính đến giờ tôi đã đọc đi đọc lại nó nhiều lần, nhưng tôi ngờ rằng Gat thì không.

Tôi mở cuốn sách và viết lên trang tựa. Dành tặng Gat với mọi thứ, mọi thứ. Cady.

Tôi tiến đến Cuddledown vào sớm hôm sau, bước chân qua những tách trà cũ và đĩa DVD. Tôi gõ cửa phòng ngủ của Gat.

Không có tiếng đáp lại.

Tôi lại gõ, rồi đẩy cửa.

Đấy từng là phòng của Taft. Nó chất đầy gấu bông và những mẫu hạm tàu, cộng thêm chồng sách kiểu-Gat, những túi snack khoai tây rỗng, hạt điều nghiền ở dưới chân. Những chai nước ép và soda còn già nửa, những đĩa CD, hộp ghép từ với phần lớn quân cờ vương vãi khắp sàn. Nó tệ như phần còn lại của căn nhà, nếu không phải là còn tệ hơn.

Dù sao thì cậu ấy không có ở đây. Hẳn Gat đang ở bãi biển.

Tôi để cuốn sách lại trên gối cậu.

49

ĐÊM HÔM ẤY, CHỈ CÓ GAT và tôi trên mái nhà Cuddledown. Mirren thấy không khỏe và Johnny đã đưa cô bạn xuống dưới nhà uống chút trà.

Những giọng nói và tiếng nhạc thoảng từ Clairmont Mới, nơi các dì và Ông ngoại đang ăn bánh việt quất và nhấm nháp rượu Port. Đám nhóc thì đang xem phim trong phòng khách.

Gat bước trên dốc nghiêng của mái nhà, tút xuống tận máng nước và trở lên. Việc ấy dường như có vẻ nguy hiểm, quá dễ ngã — nhưng cậu chẳng sợ chút nào.

Giờ là lúc tôi có thể nói chuyện với cậu.

Giờ là lúc chúng tôi có thể ngừng giả bộ cư xử bình thường.

Tôi đang tìm từ thích hợp, cách tốt nhất để bắt đầu.

Đột nhiên cậu trèo lại nơi tôi đang ngồi trên ba bậc thang lớn. “Cậu rất, rất đẹp, Cady à,” cậu nói.

“Ánh trăng đấy. Khiến mọi cô gái đều trông xinh đẹp.”

“Mình nghĩ cậu mãi và luôn luôn xinh đẹp.” Bóng cậu rọi ngược sáng lên mặt trăng. “Cậu đã có anh bạn trai nào ở Vermont chưa?”

Dĩ nhiên là tôi không có. Tôi chưa từng có một người bạn trai nào trừ cậu. “Bạn trai mình tên là Percocet,” tôi nói. “Tụi mình rất là thân thiết. Mình thậm chí đã tới Châu Âu với anh ấy hè năm ngoái rồi.”

“Chúa ơi.” Gat phát bực. Đứng lên và bước lại xuống chỗ rìa mái nhà.

“Đùa thôi mà.”

Gat đưa lưng lại với tôi. “Cậu nói tụi này không nên thấy tiếc cho cậu—”

“Đúng thế.”

“—nhưng rồi cậu thốt lên những lời như này. Bạn trai mình tên là Percocet. Hay, mình chăm chăm nhìn chân chiếc bồn cầu Ý màu xanh biển. Và đó rõ ràng là cậu muốn mọi người thấy tiếc cho cậu. Và tụi này sẽ, mình sẽ, nhưng cậu không biết là cậu may mắn thế nào đâu.”

Tôi đỏ mặt.

Cậu ấy nói đúng.

Tôi có muốn mọi người thấy tiếc cho mình. Tôi có.

Và rồi tôi không.

Tôi có.

Và rồi tôi không.

“Mình xin lỗi,” tôi nói.

“Ông Harris gửi cậu đến Châu Âu tám tuần. Cậu nghĩ sẽ có bao giờ ông gửi Johnny hay Mirren chăng? Không đâu. Và dù cho gì thì ông cũng sẽ chẳng gửi mình rồi. Chỉ là hãy ngẫm nghĩ trước khi cậu kêu ca về những điều mà những người khác sẵn lòng tiếp nhận.”

Tôi chùn lại. “Ông ngoại đã gửi mình đến Châu Âu á?”

“Thôi nào,” Gat cay đắng nói. “Bộ cậu thật sự nghĩ là ba cậu chi trả cho chuyến đi đó sao?”

Lập tức tôi biết rằng cậu đang nói sự thật.

Dĩ nhiên là Ba không chi trả cho chuyến đi đó. Không đời nào ba có thể. Giáo sư đại học thì không bay khoang hạng nhất và ở trong khách sạn năm sao.

Quá quen với những mùa hè ở Beechwood, với kho chứa vô số đồ ăn và những chiếc thuyền máy và một nhân viên lặng yên nướng thịt và giặt đồ lanh — tôi thậm chí đã không buồn nghĩ xem số tiền đó từ đâu mà có.

Ông ngoại gửi tôi đến Châu Âu. Tại sao chứ?

Tại sao Mẹ không đi cùng tôi, nếu chuyến du lịch đó là một món quà từ Ông ngoại. Và tại sao Ba lại còn đi nhận lấy số tiền đó từ ông ngoại chứ?

“Cậu có một cuộc đời trải ra trước mắt cậu với hàng triệu khả năng,” Gat nói. “Nó—nó khiến mình khó chịu khi cậu cầu lấy lòng thương cảm, chỉ thế thôi.”

Gat, Gat của tôi.

Cậu ấy nói đúng. Thực vậy.

Nhưng cậu cũng không hiểu.

“Mình biết chẳng có ai đánh đập mình cả,” tôi nói, đột nhiên thấy tự vệ. “Mình biết mình có nhiều tiền và được hưởng nền giáo dục tốt. Có thức ăn để trên bàn. Mình không chết vì ung thư. Rất nhiều người bệnh nặng hơn mình rất nhiều. Và mình có biết rằng mình thật may mắn được đi Châu Âu. Mình không nên kêu ca về điều đó hay tỏ ra vô ơn.”

“Thế thì được.”

“Nhưng cậu nghe đây. Cậu không biết được cái cảm giác có những cơn đau đầu như này nó như thế nào đâu. Không hề. Nó đau,” tôi nói — và nhận thấy nước mắt đang chảy trên mặt mình, dẫu rằng tôi không thổn thức. “Nó khiến việc sống thật khó khăn, một vài ngày. Đã rất nhiều lần mình ước chết đi cho rồi, mình thật sự ước thế, chỉ để khiến cho cơn đau ngừng lại.”

“Cậu không có,” Gat gay gắt nói. “Cậu không có ước chết đi cho rồi. Đừng có mà nói thế.”

“Mình chỉ muốn cơn đau kết thúc,” tôi nói. “Vào những ngày mà thuốc không hiệu nghiệm. Mình muốn nó kết thúc và mình sẽ làm mọi thứ — thật sự đấy, mọi thứ — nếu mình biết chắc nó sẽ kết thúc cơn đau.”

Một khoảng lặng. Cậu bước xuống gờ dưới của mái nhà, ngoảnh mặt khỏi tôi. “Rồi sau cậu làm gì? Khi nó như vậy ấy?”

“Không gì cả. Mình nằm đó và chờ đợi, và cứ liên tục nhắc mình rằng nó sẽ chẳng kéo dài mãi mãi. Rằng sẽ có một ngày khác và kế sau đó, còn một ngày khác nữa. Một trong những ngày sẽ đến ấy, mình sẽ thức dậy và ăn sáng và cảm thấy ổn thôi.”

“Một ngày khác.”

“Đúng thế.”

Giờ thì cậu quay lại và nhảy hai bước lên mái nhà. Đột nhiên cậu vòng tay quanh người tôi, và chúng tôi dính sát vào nhau.

Gat đang nhẹ run rẩy và cậu hôn cổ tôi bằng đôi môi giá lạnh. Chúng tôi ở yên như thế, cuộn trong vòng tay nhau, trong một hay hai phút,

và thấy như vũ trụ đang tự tái cấu trúc lại nó,

và tôi biết mọi nỗi tức giận chúng tôi cảm thấy đã biến mất.

Gat hôn môi tôi, và chạm vào má tôi.

Tôi yêu cậu.

Tôi đã luôn yêu cậu.

Chúng tôi ở lại trên mái nhà một khoảng thời gian rất, rất dài. Mãi mãi.

50

MIRREN ĐAU ỐM ngày càng thường xuyên hơn. Cậu ấy thức dậy muộn, sơn móng tay, nằm phơi nắng, và nhìn chằm chằm vào những bức ảnh chụp phong cảnh Châu Phi trong một cuốn sách bàn cà phê lớn. Nhưng cậu ấy không đi lặn. Không trèo thuyền. Không chơi tennis hay đến Edgartown.

Tôi mang cho Mirren kẹo dẻo hương trái cây từ Clairmont Mới. Mirren thích kẹo dẻo hương trái cây.

Hôm nay, cậu ấy và tôi nằm dài trên bãi biển nhỏ. Chúng tôi đọc những cuốn tạp chí tôi chôm được của hai đứa sinh đôi và ăn cà rốt bi. Mirren đeo tai nghe. Cô bạn cứ nghe lặp đi lặp lại cùng một bài hát trên chiếc iPhone của tôi.

Tuổi trẻ ta bị phí hoài

Ta sẽ không phung phí nó

Hãy nhớ tên tôi

Vì ta đã làm nên lịch sử

Na na na na, na na na

TÔI CHỌC MIRREN bằng một củ cà rốt.

“Gì cơ?”

“Cậu phải ngừng hát đi thôi không thì tớ không thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình đâu.”

Mirren quay sang tôi, mặt nghiêm trọng. Gỡ tai nghe ra. “Tớ nói với cậu điều này được không, Cady?”

“Chắc rồi.”

“Về cậu và Gat. Tớ nghe thấy tiếng hai cậu xuống lầu tối qua.”

“Thì?”

“Tớ nghĩ cậu nên để yên cho cậu ấy.”

“Sao cơ?”

“Nó sẽ kết thúc tồi tệ và làm mọi thứ rối tung lên thôi.”

“Tớ yêu cậu ấy,” tôi nói. “Tớ biết mình đã luôn yêu cậu ấy.”

“Cậu đang khiến mọi chuyện khó khăn với Gat. Khó khăn hơn chúng đã vốn thế. Cậu sẽ làm cậu ấy tổn thương.”

“Nói thế đâu có đúng. Có khả năng là cậu ấy làm tớ tổn thương.”

“Chà, điều đó cũng có thể xảy ra. Hai cậu ở bên nhau không phải là một ý hay đâu.”

“Bộ cậu không thấy rằng tớ thà để bị Gat làm tổn thương còn hơn là tách rời khỏi cậu ấy sao?” tôi ngồi dậy nói. “Tớ ngàn lần thà sống và mạo hiểm và khiến mọi thứ kết thúc tồi tệ còn hơn là ở yên trong cái hộp mà tớ đã ở trong suốt hai năm qua. Đó là một cái hộp bé xíu, Mirren ạ. Tớ và Mẹ. Tớ và thuốc. Tớ và cơn đau. Tớ không muốn sống ở đó nữa.”

Cả hai đều im lặng.

“Tớ chưa từng có bạn trai,” Mirren buột miệng.

Tôi nhìn vào mắt cô bạn. Nó chứa chan nước mắt. “Thế còn Drake Loggerwood? Thế còn những bông hồng vàng và việc làm tình?” tôi hỏi.

Cô bạn nhìn xuống. “Tớ đã nói dối đấy.”

“Tại sao?”

“Cậu biết, khi cậu tới Beechwood, nó là một thế giới khác thế nào không? Cậu không phải là con người cậu ở nhà. Cậu có thể là ai đó tốt hơn, có lẽ thế.”

Tôi gật đầu.

“Ngày đầu tiên cậu quay lại đây, tớ đã để ý Gat. Cậu ấy nhìn cậu như thể cậu là hành tinh sáng nhất trong dải ngân hà.”

“Cậu ấy đã làm thế sao?”

“Tớ rất muốn ai đó nhìn mình như vậy, Cady ạ. Rất muốn. Và tớ không cố ý, nhưng tớ thấy bản thân mình đang nói dối. Tớ xin lỗi.”

Tôi không biết phải nói gì. Tôi hít thở sâu.

Mirren cáu. “Đừng có mà há hốc mồm ngạc nhiên. Được chứ? Ổn thôi. Ổn thôi nếu tớ chưa từng có một cậu bạn trai nào cả. Ổn thôi nếu chẳng một người nào từng yêu tớ, được chứ? Việc đó hoàn toàn có thể chịu đựng được.”

Giọng Mẹ gọi từ đâu đó gần Clairmont Mới. “Cadence! Có nghe thấy mẹ không?”

Tôi hét trả. “Mẹ muốn gì ạ?”

“Hôm nay đầu bếp nghỉ làm. Mẹ đang làm bữa trưa. Đến thái cà chua đi.”

“Một phút nữa.” Tôi thở dài và nhìn Mirren. “Tớ phải đi đây.”

Cô bạn không trả lời. Tôi đội nón áo khoác lên và chậm chạp bước trên con đường đến Clairmont Mới.

Trong nhà bếp, Mẹ đưa cho tôi một con dao riêng biệt dùng để thái cà chua và bắt đầu trò truyện.

Bla bla, con lúc nào cũng ở bãi biển nhỏ.

Bla bla, con nên chơi với đám nhóc.

Ông ngoại sẽ chẳng ở đây mãi.

Con có biết là con bị cháy nắng?

Tôi thái và thái, một rổ đầy cà chua giống gia truyền hình thù kỳ dị. Chúng có màu vàng, xanh, và đỏ khói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx