sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúng ta là những Kẻ dối trá - Phần IV - Chương 66 - 67 - 68 - 69

66

MỘT ĐÊM, MÙA HÈ thứ mười lăm, Gat ném những viên sỏi lên cửa sổ phòng tôi. Tôi ngó đầu ra để thấy cậu đang đứng giữa những tán cây, ánh trăng phản chiếu trên làn da, đôi mắt rực sáng.

Cậu đang chờ tôi ở chân bậc thang chỗ hiên nhà. “Tớ thèm chocolate kinh khủng,” cậu thầm thì, “thế nên tớ tính đi lùng sục phòng để thức ăn nhà Clairmont. Cậu đi chứ?”

Tôi gật đầu và chúng tôi cùng nhau bước đi trên lối đi chật hẹp, ngón tay lồng vào nhau. Hai đứa bước vòng đến lối cổng bên của Clairmont, vốn dẫn đến phòng khách chất đầy vợt tennis và khăn tắm biển. Một tay áp lên cửa kính, Gat quay người lại và kéo tôi lại gần.

Làn môi ấm áp của cậu áp lên của tôi,

tay chúng tôi vẫn lồng vào nhau,

ở đó, tại cửa căn nhà.

Trong một khoảnh khắc, chỉ có hai đứa tôi một mình trong vũ trụ, với mọi sự bao la rộng lớn của bầu trời và tương lai và quá khứ trải dài ra quanh chúng tôi.

Chúng tôi nhón chân bước ngang phòng khách và tiến vào phòng để thức ăn lớn mở ra căn bếp. Căn phòng mang kiểu xưa với những chiếc ngăn kéo gỗ nặng trịch và những giá vốn dùng để để mứt và rau củ dầm, hồi căn nhà được xây. Giờ thì chúng chứa bánh quy, hòm rượu, snack khoai tây chiên, các loại củ, nước khoáng. Chúng tôi không bật đèn, phòng chừng có ai đó tiến vào phòng bếp, nhưng chúng tôi chắc rằng Ông ngoại là người duy nhất ngủ ở Clairmont. Ông sẽ chẳng nghe thấy gì vào ban đêm. Ban ngày thì ông đeo một chiếc máy trợ thính. Hai đứa đang sục sạo thì nghe được tiếng nói. Đó là các dì, đang tiến vào nhà bếp, nói những lời gièm pha và kích động.

“Đó là lý do mà người ta giết nhau đấy,” dì Bess chua chát nói. “Em nên bước ra khỏi cái phòng này trước khi làm chuyện gì đó mà em sẽ hối tiếc.”

“Em không định thế đâu,” Carrie nói.

“Đừng có bảo là em định thế nào!” dì Bess quát. “Chị có Ed. Chị không cần tiền như là em.”

“Em đã thò móng vào căn nhà Boston rồi còn gì,” Mẹ nói. “Để cho cái đảo này yên đi.”

“Ai đã thu xếp tang lễ cho Mẹ hả?” dì Bess gắt. “Ai đã ở bên Ba hàng tuần, ai tỉ mỉ kiểm tra giấy tờ, nói chuyện với những người đưa tang, viết giấy cảm ơn chứ?”

“Em sống gần ba mà,” Mẹ nói. “Em ở ngay đó.”

“Em đang gánh vác cả một gia đình với bốn đứa nhỏ và vẫn đi làm việc,” dì Bess nói. “Hai chị chẳng làm gì cả.”

“Một công việc bán thời gian thôi,” Mẹ nói. “Và nếu mà chị còn nghe em nói bốn đứa nhỏ một lần nữa, chị sẽ hét lên đấy.”

“Chị cũng đang gánh vác cả một gia đình đây,” dì Carrie bảo.

“Chẳng ai trong hai người đến thăm trong một hay hai tuần cả. Các chị bỏ hết lại cho em,” dì Bess nói. “Em chính là người phải đối mặt với Ba cả năm trời. Em chính là người chạy qua khi ba cần giúp đỡ. Em chính là người phải đối mặt với chứng mất trí và nỗi sầu khổ của ông.”

“Đừng có nói thế,” dì Carrie nói. “Em không biết là ba gọi chị thường xuyên thế nào. Em không biết là chị đã phải chịu đựng chỉ để là một đứa con gái ngoan với ba nhiều biết nhường nào đâu.”

“Nói thẳng tuột ra là em muốn căn nhà đó,” dì Bess nói tiếp như thể dì chẳng nghe thấy. “Em đã giành được nó. Ai chở Mẹ đến những cuộc hẹn với bác sĩ chứ? Ai ngồi bên giường mẹ hả?”

“Thế là không công bằng,” Mẹ nói. “Em biết là chị có xuống đó. Carrie cũng xuống đó mà.”

“Để viếng thăm,” dì Bess rít lên.

“Em đâu có cần phải làm mấy việc đó,” Mẹ nói. “Chẳng ai nhờ em làm cả.”

“Chẳng còn ai khác ở đó để làm. Các chị để em làm việc ấy, và chưa từng có một lời cảm ơn. Em bị tống vào Cuddledown và nó có căn bếp tệ nhất trong cả. Các chị thậm chí chưa từng vào đó, các chị sẽ ngạc nhiên là nó tồi tàn đến thế nào. Nó gần như chẳng đáng đồng xu cắc bạc nào cả. Mẹ đã sửa sang căn bếp Windemere trước khi mất, và những phòng tắm căn Red Gate, nhưng Cuddledown thì vẫn y như thế — và giờ hai người ngồi đây, tị nạnh với em những bù đắp cho mọi điều em đã và tiếp tục làm.”

“Chị đồng ý với những bức tranh cho Cuddledown,” dì Carrie gắt. “Em đã muốn cảnh quan. Em có căn nhà duy nhất nằm trước biển, Bess ạ, và em có mọi sự chấp thuận và tận tâm của Ba. Chị nghĩ thế là đủ với em rồi. Chúa biết bọn chị có nó là không thể.”

“Chị chọn không có nó đấy chứ,” Bess nói. “Chị chọn Ed; chị chọn sống với anh ta. Chị chọn mang Gat đến đây mỗi mùa hè, khi chị biết rằng nó không phải là một trong số chúng ta. Chị biết Ba nghĩ gì, và chị không chỉ đi loanh quanh với Ed, chị còn đưa đứa cháu của anh ta đến đây và phô trương thằng nhỏ khắp nơi như là một đứa con gái nhỏ bướng bỉnh với món đồ chơi cấm đoán. Mắt chị lúc nào cũng mở to ra.”

“Câm nói về Ed đi!” dì Carrie hét. “Câm miệng ngay, câm ngay đi.”

Một cái tát — dì Carrie đã vả ngang miệng dì Bess.

Dì Bess rời đi. Đóng sầm cửa lại.

Mẹ cũng bỏ đi.

Gat và tôi ngồi trên sàn phòng để thức ăn, nắm tay nhau. Cố không thở, cố không di chuyển khi dì Carrie đặt những chiếc ly vào trong bồn rửa.

67

HAI NGÀY SAU đó, Ông ngoại gọi anh Johnny vào phòng làm việc ở Clairmont của mình. Nhờ Johnny làm giúp ông một việc.

Johnny nói không.

Ông ngoại bảo sẽ tước sạch quỹ dùng cho đại học của Johnny nếu Johnny không làm.

Johnny bảo anh sẽ không chõ mũi vào đời sống tình cảm của mẹ và rồi sẽ tự làm việc kiếm tiền thông qua Trường đại học cộng đồng thôi.

Ông ngoại gọi cho ông Thatcher.

Johnny kể cho dì Carrie.

Dì Carrie yêu cầu Gat ngưng đến ăn tối ở Clairmont. “Việc ấy khiến ông Harris phát bực,” dì nói. “Sẽ tốt hơn cho tất cả chúng ta nếu cháu chỉ đơn giản là làm chút mì ống ở Red Gate, hoặc cháu có thể nhờ Johnny mang cho cháu một dĩa. Cháu hiểu mà, phải không? Chỉ là đến khi mọi thứ phân bố xong xuôi thôi.”

Gat không hiểu.

Johnny cũng không.

Cả lũ những Kẻ dối trá chúng tôi ngừng đến ăn tối.

Không lâu sau đó, dì Bess bảo Mirren thúc ép Ông ngoại nhiều hơn về căn Windemere. Dì kêu đưa Bonnie, Liberty, và Taft theo để nói với ông trong phòng làm việc. Chúng là tương lai của gia đình này, Mirren phải nói vậy. Johnny và Cady không có điểm toán để vào Harvard, trong khi Mirren thì nó. Mirren là người có đầu óc kinh doanh, người thừa kế cho tất cả những gì mà Ông ngoại đại diện. Còn Johnny và Cady thì quá là vô dụng.

Và nhìn những đứa nhỏ xinh đẹp này xem: cặp sinh đôi tóc vàng xinh xắn, Will mặt tàng nhang. Chúng là những người nhà Sinclairs, từ trong ra ngoài.

Nói tất cả những điều ấy, dì Bess bảo. Nhưng Mirren không chịu làm.

Dì Bess lấy đi điện thoại, laptop, và tiền tiêu vặt của cô bạn.

Mirren không chịu làm.

Một buổi chiều nọ, Mẹ hỏi về tôi và Gat. “Ông ngoại biết là có gì đó giữa hai đứa con. Ông thấy không vui.”

Tôi nói với mẹ là tôi đang yêu.

Mẹ bảo tôi đừng có mà ngớ ngẩn thế. “Con đang mạo hiểm tương lai đấy,” mẹ nói. “Căn nhà của chúng ta. Việc học của con. Vì cái gì cơ chứ?”

“Tình yêu.”

“Một chuyến ăn chơi lu bù của mùa hè. Để thằng bé yên đi.”

“Không.”

“Tình yêu không bền lâu đâu, Cady ạ. Con biết thế mà.”

“Con không.”

“Chà, tin mẹ đi, nó không đâu.”

“Tụi con không phải là mẹ và Bố,” tôi nói. “Tụi con không phải.”

Mẹ khoanh tay. “Trưởng thành đi, Cadence. Nhìn ngắm thế giới như nó vốn thế, chứ không phải như con muốn nó là.”

Tôi nhìn mẹ. Người mẹ đẹp đẽ, cao ráo của tôi với lọn tóc xinh đẹp và chiếc miệng gay gắt, chua xót. Tĩnh mạch mẹ chưa từng mở ra. Trái tim mẹ chưa từng lăn ra và rớt xuống đầy bất lực trên bãi cỏ. Mẹ chưa từng tan chảy thành những vũng nước nhỏ. Mẹ bình thường. Luôn thế. Bằng bất cứ giá nào.

“Vì sự lành mạnh của gia đình ta,” cuối cùng mẹ nói, “con sẽ cắt đứt quan hệ với nó.”

“Con sẽ không.”

“Con phải. Và khi xong việc, hãy chắc rằng Ông ngoại biết. Bảo ông chuyện đó chẳng là gì cả và bảo ông chuyện đó chưa từng là gì cả. Bảo ông rằng ông không nên lo về thằng bé đó nữa và rồi nói chuyện với ông về Harvard và đội tennis và tương lai con có trước mắt. Con có hiểu mẹ không hả?”

Tôi không hiểu và sẽ không.

Tôi chảy ra khỏi nhà và lao vào vòng tay Gat.

Tôi nhỏ máu trên người cậu và cậu chẳng hề bận tâm.

TỐI MUỘN ĐÊM HÔM ĐÓ, Mirren, Gat, Johnny, và tôi xuống chỗ nhà kho chứa dụng cụ ở phía sau Clairmont. Chúng tôi tìm những cái búa. Chỉ có hai chiếc, thế nên Gat cầm lấy một cái cờ lê còn tôi thì mang một cặp kéo tỉa vườn nặng chịch.

Chúng tôi lượm hết những con ngỗng ngà ở Clairmont, những con voi ở Windemere, những con khỉ ở Red Gate, và con cóc ở Cuddledown. Chúng tôi đem chúng xuống cầu cảng trong bóng đêm và dùng búa và cờ lê và kéo đập nát chúng ra cho đến khi mớ tượng ngà chẳng còn là gì ngoài mớ bột vụn.

Gat múc một xô nước biển lạnh lẽo và gột rửa cầu cảng sạch sẽ.

68

CHÚNG TÔI ĐÃ NGHĨ.

Chúng tôi đã trò chuyện.

Giả như, chúng tôi nói,

giả như

trong một vũ trụ khác

một hiện thực bị chia tách,

Chúa trỏ tay và

sét đánh trúng căn nhà Clairmont?

Giả như

Chúa khiến nó bừng cháy?

Như thế ngài sẽ trừng phạt những kẻ tham lam, kẻ nhỏ mọn, kẻ định kiến, kẻ bình thường, kẻ tàn nhẫn.

Họ sẽ hối hận về hành động của mình.

Và sau đó, học lại cách yêu thương nhau.

Mở rộng tâm hồn. Mở rộng tĩnh mạch. Xóa đi nụ cười.

Là một gia đình. Trở lại là một gia đình.

Cách chúng tôi nghĩ về điều ấy, nó không thuộc tín ngưỡng.

Và tuy thế nó là.

Sự trừng phạt.

Gột rửa bằng ngọn lửa.

Hoặc cả hai.

69

NGÀY HÔM SAU, VÀO CUỐI Tháng Bảy mùa hè thứ mười lăm, có một bữa trưa ở Clairmont. Một bữa trưa khác như mọi bữa trưa khác, dọn trên chiếc bàn lớn. Thêm nhiều nước mắt.

Họ lớn tiếng đến nỗi lũ những Kẻ dối trá chúng tôi bước trên lối đi dẫn từ Red Gate và đứng phía cuối khu vườn, lắng nghe.

“Con phải giành lấy tình yêu thương của ba mỗi ngày, Ba ạ,” Mẹ nói kháy. “Và hầu hết là con thất bại. Nó thật chẳng chút công bằng. Carrie có những viên ngọc trai, Bess có căn nhà Boston, Bess có Windemere. Carrie có Johnny và ba sẽ cho chị ấy căn Clairmont, con biết là ba sẽ. Sẽ chỉ còn mình con với không gì cả, không chút gì, dẫu rằng Cady lẽ ra phải là người được chọn. Đứa cháu đầu lòng, ba đã luôn nói thế.”

Ông ngoại đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình ở đầu bàn. “Này Penelope.”

“Con sẽ đem nó đi khỏi, ba nghe thấy chứ? Con sẽ đem Cady đi và ba sẽ không được gặp lại nó nữa.”

Giọng Ông ngoại oang oang cả khoảng sân. “Đây là Hợp chủng quốc Hoa Kỳ,” ông nói. “Con dường như không hiểu điều đó phải không, Penny, thế thì để ta giải thích cho. Ở Mỹ, đây là cách mà chúng ta hoạt động: Chúng ta làm việc để đạt lấy thứ mình muốn, và chúng ta thành đạt. Chúng ta chưa từng chấp nhận câu từ chối, và chúng ta xứng đáng nhận lấy phần thưởng cho sự bền bỉ của mình. Will, Taft, hai đứa có đang nghe không?”

Hai đứa nhóc gật đầu, cằm run lẩy bẩy. Ông ngoại tiếp tục: “Nhà Sinclair chúng ta là một gia đình cao quý, lâu đời. Đó là thứ để tự hào. Truyền thống và giá trị của chúng ta thành hình nên nền đá mà những thế hệ tương lai sẽ đứng trên. Hòn đảo này là nhà của chúng ta, như nó là nhà của cha ta và của ông ta trước đó nữa. Và lúc nay đây ba đứa phụ nữ tụi bay, với những cuộc ly dị, những mái nhà đổ vỡ, sự bất kính với truyền thống này, sự thiếu nguyên tắc làm việc này, tụi bay đã chẳng làm tích sự gì ngoài việc khiến cho một ông già vốn cứ nghĩ rằng đã nuôi dạy tụi bay đúng đắn thấy thất vọng.”

“Ba, làm ơn đi,” dì Bess nói.

“Im lặng!” Ông ngoại quát to. “Mấy đứa bay không thể trông chờ ta chấp nhận sự coi thường của tụi bay đối với những giá trị của gia đình này và khen thưởng cho tụi bay và các con của tụi bay sự đảm bảo về tài chính được. Tụi bay không thể, bất cứ đứa nào, trông chờ vào điều đó cả. Và tuy thế, ngày nối ngày, ta thấy tụi bay vẫn thế. Ta sẽ không chịu đựng nữa.”

Dì Bess gục khóc.

Dì Carrie túm lấy khuỷu tay Will và tiến về phía cầu cảng.

Mẹ ném ly rượu vào tường hông nhà Clairmont.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx