sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúng ta là những Kẻ dối trá - Phần IV - Chương 74 - 75 - 76 - 77

74

MIRREN ĐANG Ở TRONG phòng tôi khi tôi mở cửa. Cô bạn đang ngồi trên bàn tôi, tay đặt trên chiếc laptop của tôi.

“Tớ tự hỏi liệu tớ có thể đọc những bức email mà năm ngoái cậu gửi cho tớ được không,” cậu ấy nói. “Cậu có giữ chúng trong máy tính chứ?”

“Có.”

“Tớ chưa từng đọc chúng,” cậu ấy nói. “Đầu hè tớ đã vờ như là mình đã đọc, nhưng tớ thậm chí chưa từng mở chúng ra.”

“Tại sao không chứ?”

“Tớ chỉ là không làm thế,” Mirren bảo. “Tớ đã nghĩ là nó chẳng quan trọng gì, nhưng giờ tớ lại nghĩ là nó có. Và trông này!” Cô bạn nói nhẹ. “Tớ thậm chí còn rời nhà để làm việc này đấy!”

Tôi nuốt xuống cơn tức giận nhiều nhất có thể. “Tớ hiểu việc không viết thư hồi đáp, nhưng tại sao cậu thậm chí còn không thèm đọc mail của tớ chứ?”

“Tớ biết,” Mirren nói. “Nó thật tệ và tớ là một con nhỏ đáng ghét. Làm ơn, giờ cậu sẽ cho tớ đọc chúng nhé?”

Tôi mở laptop. Tìm kiếm và tìm thấy tất cả những bức thư ngắn gửi đến cô bạn. Cả thảy là hai mươi tám bức. Tôi đọc chúng qua bờ vai Mirren. Hầu hết đều là những bức email duyên dáng, đáng yêu từ một người làm như là không mắc chứng đau đầu.

Mirren!

Mai tớ đi Châu Âu với ông bố lừa gạt của mình, cái người mà, như cậu biết đấy, cũng hết sức nhàm chán. Chúc tớ may mắn nhé và nên biết rằng tớ ước gì mình được dành trọn mùa hè trên Beechwood với cậu. Và Johnny. Và cả Gat nữa.

Tớ biết, tớ biết mà. Tớ nên quên nó đi.

Tớ đang quên nó đi.

Tớ đang.

Rời đi Marbella để gặp những chàng trai Tây Ban Nha quyến rũ, thế đấy.

Tớ tự hỏi liệu mình có thể khiến Bố ăn những món thức ăn gớm ghiếc nhất của mỗi thành phố bọn tớ ghé thăm, như là một sự ăn năn cho việc ông chuồn đến Colorado không.

Tớ cá là mình có thể. Nếu ông thật sự yêu tớ, ông sẽ ăn ếch và cật và kiến phủ chocolate.

/Cadence

HẦU HẾT NHỮNG BỨC thư là như thế. Nhưng có vài bức email chẳng duyên dáng cũng chẳng đáng yêu gì cả. Những bức thư ấy thật đáng thương và đúng với sự thật.

Mirren ạ.

Mùa đông ở Vermont. Tối tăm, tăm tối.

Mẹ cứ nhìn khi tớ ngủ.

Đầu tớ đau suốt. Tớ không biết phải làm gì để khiến nó ngừng lại. Những viên thuốc không hiệu nghiệm. Ai đó đang chẻ đỉnh đầu tớ với một cái rìu, một cái rìu nham nhở chẳng thể xẻ được cho thẳng tắp xuyên qua sọ tớ. Cái người nào cầm nó phải chẻ đầu tớ, bổ xuống hết lần này đến lần khác, nhưng không phải là luôn đúng vào một vị trí. Tớ có nhiều vết thương.

Thi thoảng tớ mơ thấy rằng cái người đang cầm rìu đó là Ông ngoại.

Những lần khác, người đó là tớ.

Những lần khác nữa, người đó là Gat.

Xin lỗi, nghe điên thật nhỉ. Tay tớ đang run rẩy khi đánh ra những từ này và màn hình thì quá sáng.

Tớ muốn chết đi, thi thoảng, đầu tớ đau quá. Tớ cứ viết cho cậu tất cả những ý nghĩ sáng sủa nhất của mình, nhưng tớ chưa từng nói ra những ý nghĩ đen tối, dẫu rằng tớ nghĩ chúng suốt. Thế nên giờ tớ nói ra chúng đây. Thậm chí khi cậu không trả lời, tớ sẽ biết là ai đó đã nghe được chúng, và điều đó, chí ít, có chút ý nghĩa gì.

/Cadence

CHÚNG TÔI đọc hết hai mươi tám bức email ấy. Khi đọc xong, Mirren hôn lên má tôi. “Tớ thậm chí không thể nói lời xin lỗi,” cô bạn bảo. “Thậm chí không có một từ ghép nào để diễn tả rằng tớ thấy tệ ra sao.”

Rồi cô bạn đi mất.

75

TÔI MANG laptop lên giường và tạo một văn bản. Tôi gỡ xuống những tờ ghi chú trên giấy kẻ ô và bắt đầu đánh máy ghi lại chúng và mọi ký ức mới của mình, nhanh và mắc cả ngàn lỗi. Tôi điền vào những chỗ gián đoạn mình không thực sự nhớ ra những suy đoán.

Trung tâm Xã hội hóa và Quà vặt nhà Sinclair.

Con sẽ chẳng được gặp thằng bạn trai quý báu của mình nữa.

Ông muốn tớ cuốn xéo ra xa khỏi cậu.

Tụi con hết sức mến Windemere, phải không hả, Cady?

Dì Carrie, đang khóc, trong chiếc áo gió của anh Johnny.

Gat ném bóng cho lũ cho ở sân tennis.

Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi.

Lũ chó.

Lũ chó chết tiệt.

Fatima và Prince Philip.

Lũ chó săn đã chết trong ngọn lửa đó.

Giờ thì tôi đã biết, và đó là lỗi của tôi. Chúng là những con chó nghịch ngợm, không như Bosh, Grendel, và Poppy, những con đã được Mẹ huấn luyện. Fatima và Prince Philip ăn sao biển dạt trên bờ, rồi nôn mửa chúng trong phòng khách. Chúng vẫy nước khỏi bộ lông bờm xờm, nhồm nhoàm bữa picnic trưa của người ta, nhai dĩa nhựa bay thành những miếng nhựa không dùng được nữa. Chúng yêu banh tennis và sẽ xuống sân chơi và khiến bất cứ trái banh nào bị bỏ ở xung quanh dính đầy dãi. Chúng sẽ chẳng ngồi xuống khi được bảo. Chúng đứng hai chân chầu ăn ở bàn.

Khi ngọn lửa bén ra, lũ chó đang ở một trong những phòng ngủ dành cho khách. Ông ngoại thường nhốt chúng trên lầu khi Clairmont không có ai, hoặc vào ban đêm. Như thế thì chúng sẽ không ăn ủng của mọi người hay là tru vào cửa kính.

Ông ngoại đã nhốt chúng trước khi rời đảo.

Và chúng tôi đã không nghĩ đến chúng.

Tôi đã giết lũ chó đó. Chính tôi là người sống với lũ chó, tôi là người biết nơi Prince Philip và Fatima ngủ. Những Kẻ dối trá còn lại đã không nghĩ về lũ chó săn — dẫu sao cũng không nhiều. Không như tôi.

Chúng đã bị thiêu chết. Sao tôi có thể quên mất chúng như thế chứ? Sao tôi lại có thể chỉ nghĩ đến việc thực thi tội ác ngu ngốc của mình, sự hồi hộp ly kì mà nó gây nên, cơn tức giận của riêng tôi với các dì và Ông ngoại—

Fatima và Prince Philip, đang bị thiêu đốt. Khịt mũi vào cánh cửa nóng rãy, hít khói, nhẹ vẫy đuôi đầy hy vọng, chờ ai đó đến và cứu chúng, sủa vang.

Thật là một cái chết kinh khủng cho những con chó tội nghiệp, đáng yêu, nghịch ngợm đó.

76

TÔI CHẠY RA khỏi Windemere. Lúc này trời bên ngoài đã tối, cũng đã gần đến giờ ăn tối rồi. Cảm xúc rỉ ra khỏi mắt tôi, làm nhàu nát gương mặt, căng phồng qua người tôi khi tôi hình dung đến lũ chó đã hy vọng được cứu thoát, mắt đăm đăm nhìn vào cửa khi làn khói cuồn cuộn ùa vào.

Đi đâu bây giờ? Tôi không thể đối mặt với những Kẻ dối trá ở Cuddledown được. Ở Red Gate có thể có Will hay Dì Carrie. Thật ra, cái hòn đảo này nhỏ vô cùng, chẳng có nơi nào để đi cả. Tôi bị mắc kẹt trên hòn đảo này, nơi tôi đã giết những con chó hết sức tội nghiệp.

Mọi sự ra vẻ hiên ngang của tôi sáng nay,

quyền lực,

tội ác hoàn hảo,

làm sụp đổ chế độ gia trưởng,

cách những Kẻ dối trá chúng tôi đã cứu lấy mùa hè điền viên và khiến nó tốt hơn,

cách chúng tôi giữ cho gia đình mình bên nhau bằng cách phá hủy vài phần trong nó—

tất cả chỉ là hoang tưởng.

Lũ chó đã chết,

lũ chó ngu ngốc, đáng yêu,

lũ chó nhẽ ra tôi đã có thể đã cứu được,

lũ chó vô tội với gương mặt sáng bừng khi bạn tuồn cho chúng một miếng hamburger

hay thậm chí là gọi tên chúng;

lũ chó khoái đi thuyền,

lũ khoái chạy rông cả ngày với chân lấm bùn bẩn.

Loại người nào lại đi hành động mà không buồn suy nghĩ xem ai có thể bị khóa trong một căn phòng trên lầu, tin tưởng vào cái người đã luôn giữ chúng an toàn và yêu chúng chứ?

Tôi đang thổn thức những cơn nức nở xa lạ, tĩnh lặng, chân đứng trên lối đi nối giữa Windemere và Red Gate. Mặt tôi đẫm nước mắt, ngực tôi đau thắt. Tôi loạng choạng quay về nhà.

Gat đang ở trên bậc cửa.

77

CẬU NHẢY LÊN khi nhìn thấy tôi và vòng tay quanh người tôi. Tôi nức nở vào vai cậu và rúc tay dưới lớp áo khoác của cậu và vòng ôm lấy phần thắt lưng.

Cậu không hỏi có chuyện gì cho đến khi tôi nói với cậu.

“Lũ chó,” cuối cùng tôi lên tiếng. “Chúng ta đã giết lũ chó.”

Cậu lặng im một lúc. Rồi, “Ừ.”

Tôi lại im lặng cho đến khi người mình ngừng run rẩy.

“Ta ngồi xuống nào,” Gat nói.

Chúng tôi an tọa trên bậc hiên. Gat ngả đầu cậu lên đầu tôi.

“Tớ yêu lũ chó đó,” tôi nói.

“Tất cả chúng ta đều thế.”

“Tớ—” tôi nghẹn lời. “Tớ không nghĩ mình nên nói về chuyện đó nữa không thì tớ sẽ lại bắt đầu khóc mất thôi.”

“Được rồi.”

Chúng tôi ngồi một lúc lâu hơn.

“Đó là tất cả à?” Gat hỏi.

“Gì cơ?”

“Tất cả những gì cậu khóc than ấy?”

“Chúa cấm có thêm nữa.”

Cậu im lặng.

Và vẫn im lặng.

“Ôi chết tiệt, còn có thêm nữa à,” tôi nói, cảm thấy ngực mình trống rỗng và giá lạnh.

“Ừ,” Gat nói. “Còn có thêm nữa.”

“Thêm những điều người ta không kể cho tớ. Thêm những điều Mẹ muốn tớ không nhớ ra.”

Cậu nghĩ ngợi một thoáng. “Tớ nghĩ chúng tớ kể cho cậu, nhưng cậu không thể nghe thấy. Cậu đã bị bệnh, Cadence ạ.”

“Cậu đang không nói thẳng với tớ đấy,” tôi nói.

“Đúng vậy.”

“Làm quái nào lại không chứ?”

“Dì Penny nói thế là tốt nhất. Và—chà, với cả bốn đứa chúng ta đang ở đây, tớ tin rằng cậu sẽ nhớ ra lại.” Cậu nhấc cánh tay khỏi vai tôi và vòng ôm gối.

Gat, Gat của tôi.

Cậu trầm lặng và nhiệt tình. Tham vọng và đậm đặc như cà phê. Tôi yêu cặp mí mắt nâu của cậu, làn da ngăm đen trơn nhẵn, đôi môi dưới chìa ra. Tâm trí cậu. Tâm trí cậu.

Tôi hôn má cậu. “Tớ nhớ ra nhiều hơn trước về chúng ta đấy,” tôi bảo cậu. “Tớ nhớ ra việc cậu và tớ hôn nhau tại cửa phòng chứa đồ ăn trước khi mọi chuyện trở nên thật tồi tệ. Cậu và tớ trên sân tennis, trò chuyện về việc chú Ed cầu hôn dì Carrie. Ở đường vòng ngoài trên tảng đá phẳng, nơi không một ai có thể nhìn thấy hai đứa. Và dưới bãi biển nhỏ, nói về việc châm lửa.”

Cậu gật đầu.

“Nhưng tớ vẫn không nhớ ra chuyện gì đã trở nên tồi tệ cả,” tôi nói. “Tại sao chúng ta không ở bên nhau khi tớ bị thương. Chúng ta đã cãi nhau à? Tớ đã làm gì sai? Cậu đã quay lại với Raquel ư?” Tôi không thể nhìn vào mắt cậu. “Tớ nghĩ mình xứng đáng có được một câu trả lời chân thật, thậm chí khi bất cứ thứ gì giữa chúng ta bây giờ đây sẽ không còn bền vững nữa.”

Gat rầu rĩ và vùi mặt vào hai bàn tay. “Tớ không biết nên làm gì nữa,” cậu nói. “Tớ không biết mình phải nên làm gì nữa.”

“Chỉ cần nói với tớ thôi,” tôi bảo.

“Tớ không thể ở đây với cậu,” cậu nói. “Tớ phải quay lại Cuddledown.”

“Tại sao?”

“Tớ buộc phải làm thế,” cậu đứng dậy và bước đi. Rồi cậu ngưng bước và quay người lại. “Tớ đã làm rối tung mọi thứ. Tớ rất xin lỗi, Cady ạ. Tớ rất, rất xin lỗi.” Cậu lại đang khóc. “Lẽ ra tớ không nên hôn cậu, hay làm cho cậu chiếc lốp xe đu, hay tặng cậu những bông hồng. Lẽ ra tớ không nên bảo cậu là cậu xinh đẹp biết nhường nào.”

“Tớ muốn cậu làm thế mà.”

“Tớ biết, nhưng lẽ ra tớ nên tránh xa ra. Thật chết tiệt là tớ đã làm tất cả những chuyện đó. Tớ xin lỗi.”

“Quay lại đây đi,” tôi nói, nhưng khi cậu không nhúc nhích, tôi tiến tới chỗ cậu. Đặt tay lên cổ cậu và áp má cậu vào má tôi. Tôi hôn cậu thật sâu để cậu biết rằng tôi thật lòng. Miệng cậu thật mềm và cậu chính là người tuyệt nhất tôi biết, người tuyệt nhất tôi từng biết, mặc cho giữa chúng tôi đã có những chuyện tồi tệ xảy ra và mặc cho những gì xảy ra sau chuyện này. “Tớ yêu cậu,” tôi thì thầm.

Cậu đẩy lui ra. “Đây là những gì mà tớ đang nói đấy. Tớ xin lỗi. Tớ chỉ là muốn gặp cậu.”

Cậu quay người và biến mất vào màn đêm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx