sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúng ta là những Kẻ dối trá - Phần V - Chương 80 - 81 - 82 - 83

PHẦN NĂM

Sự thật

80

ĐÂY LÀ SỰ thật về gia đình Sinclair Xinh đẹp. Chí ít, là sự thật mà Ông ngoại biết. Sự thật mà ông đã cẩn thận không cho cánh báo chí hay.

Một đêm nọ, hai mùa hè trước, vào một buổi tối tháng Bảy ấm áp,

Gatwick Matthew Patil,

Mirren Sinclair Sheffield,

Jonathan Sinclair Dennis

Đã bỏ mạng trong một căn nhà bốc cháy được cho là gây nên do một bình xăng bị đổ ra trong phòng chứa đồ ăn. Căn nhà được xét là đã cháy rụi trước khi sở chữa cháy ở lân cận đến hiện trường.

Cadence Sinclair Eastman có mặt ở đảo vào thời điểm xảy ra trận lửa, nhưng đã không chú ý đến nó cho đến khi nó cháy bừng. Đám cháy dữ dội đã ngăn cô tiến vào căn nhà khi cô nhận ra rằng có người và thú vật bị mắc kẹt bên trong đó. Trong nỗ lực giải cứu họ, cô đã bị bỏng ở tay và chân. Rồi cô chạy đến một căn nhà khác trên đảo và gọi cho sở chữa cháy.

Khi cứu trợ cuối cùng cũng đến, Cô Eastman được tìm thấy trên bãi biển nhỏ, nửa trầm mình dưới nước và cuộn tròn người lại. Cô không thể trả lời những thắc mắc và chuyện đã xảy ra và có vẻ như bị thương tổn ở đầu. Cô phải dùng thuốc an thần liều nặng nhiều ngày sau tai nạn ấy.

Harris Sinclair, chủ hòn đảo, khước từ bất cứ cuộc điều tra chính thức nào về nguồn gốc của ngọn lửa. Nhiều cây cối xung quanh đã bị đốt cháy.

Đám tang đã được tổ chức cho

Gatwick Matthew Patil,

Mirren Sinclair Sheffield,

Jonathan Sinclair Dennis

ở quê nhà của họ ở Cambridge và Thành phố New York.

Cadence Sinclair Eastman không đủ khỏe để tham dự.

Mùa hè tiếp theo đó, gia đình Sinclair quay trở lại Đảo Beechwood. Họ xa cách. Họ khóc than. Họ nốc rượu.

Rồi họ xây một căn nhà mới trên tro tàn của căn cũ.

Cadence Sinclair Eastman không hề có ký ức gì về những sự kiện xoay quanh ngọn lửa, không hề có ký ức gì về việc nó đã từng xảy ra. Vết bỏng của cô nhanh chóng lành nhưng cô lại biểu lộ chứng quên có chọn lọc những sự kiện có liên quan tới mùa hè trước. Cô khăng khăng tin rằng đầu mình đã bị thương tổn khi bơi. Các bác sĩ cho rằng chứng đau nửa đầu bất ổn định của cô là do nỗi sầu khổ và sự tội lỗi không được thừa nhận gây ra. Cô được cho uống thuốc liều nặng và cực kỳ yếu ớt cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cũng những bác sĩ này đã khuyên mẹ của Cadence ngừng giải thích về bi kịch nếu tự Cadence không nhớ lại nó được. Mỗi ngày đều được kể lại như mới về việc đau buồn đã xảy ra là quá sức. Hãy để cô ấy nhớ trong thời gian của riêng mình. Cô ấy không nên quay về Đảo Beechwood cho đến khi cô ấy có một quãng thời gian hồi phục đáng kể. Sự thật là, nên làm bất cứ biện pháp nào có thể để giữ cô tránh xa hòn đảo trong cái năm ngay sau vụ tai nạn.

Cadence biểu lộ một khao khát khiến người khác bất an khi muốn tống khứ đi mọi món đồ không cần thiết của mình, thậm chí là cả những thứ mang đậm giá trị tinh thần, gần như như thể là ăn năn về những tội ác trong quá khứ. Cô nhuộm đen tóc và tập ăn mặc rất giản đơn. Mẹ cô tìm kiếm lời khuyên của các chuyên gia về hành vi của Cadence và được khuyên rằng đó như là một phần thông thường của quá trình đau khổ.

Năm thứ hai sau vụ tai nạn, gia đình bắt đầu bình phục. Cadence lại một lần nữa đến trường sau khoảng thời gian dài vắng mặt. Cuối cùng, cô gái ấy biểu lộ khao khát được quay lại Đảo Beechwood. Các bác sĩ và những thành viên khác trong gia đình tán đồng: có lẽ làm thế sẽ tốt cho cô. Có lẽ, ở trên hòn đảo ấy, cô sẽ kết thúc việc phục hồi.

81

NHỚ ĐẤY, đừng làm ướt chân. Hay quần áo.

Tưới lên tủ quần áo, mớ khăn lau, sàn nhà, những cuốn sách và giường ngủ.

Nhớ đấy, dời bình ga tránh xa mồi lửa để ta có thể chộp lấy nó.

Nhìn nó bắt lửa, nhìn nó cháy. Rồi chạy. Dùng cầu thang bếp và thoát qua phòng đựng thức ăn.

Nhớ đấy, đem bình ga theo và trả nó về nhà thuyền.

Gặp các cậu ở Cuddledown nhé. Chúng ta sẽ vất quần áo mình vào máy giặt ở đó, thay đồ, rồi đi xem ngọn lửa trước khi gọi sở cứu hỏa.

Đó là những lời cuối cùng mà tôi nói với bất cứ ai trong họ. Johnny và Mirren lên hai tầng cao nhất của Clairmont, mang theo những ca xăng và những túi báo cũ để mồi lửa.

Tôi hôn Gat trước khi cậu xuống tầng hầm. “Hẹn gặp cậu ở một thế giới tốt đẹp hơn,” cậu bảo tôi, và tôi cười.

Chúng tôi có chút say. Chúng tôi đã uống những chai rượu uống dở của các dì kể từ khi họ rời đảo. Chất cồn khiến tôi thấy choáng váng và quyền lực cho đến khi tôi đứng một mình trong căn bếp. Rồi tôi thấy hoa mắt và có chút buồn nôn.

Căn nhà thật lạnh. Như thể nó là thứ đáng bị phá hủy. Nó chứa đầy những món đồ mà các dì giành giật. Những bức họa có giá trị, đồ sứ, những bức ảnh. Tất cả chúng đã kích lên cơn giận dữ của gia đình. Tôi đấm tay vào bức chân dung Mẹ, dì Carrie, và dì Bess hồi còn là một đứa trẻ, nhe răng cười với camera được treo trong phòng bếp.

Lớp kính trên nó vỡ tan và tôi trượt ngã ra sau.

Rượu đang khiến đầu óc tôi mụ mị. Tôi không quen với nó.

Với một tay cầm bình xăng và túi nhóm lửa ở tay còn lại, tôi quyết định làm cho xong chuyện này nhanh nhất có thể. Tôi tưới ướt nhà bếp trước, rồi tới phòng để thức ăn. Tôi rưới xăng lên phòng ăn và rồi khi đang làm ướt những chiếc trường kỷ ở phòng khách thì tôi nhận ra rằng lẽ ra tôi nên bắt đầu ở tút phía sau nhà, cách xa cửa phòng khách nhất. Đó là lối thoát của chúng tôi. Tôi lẽ ra nên làm phòng bếp cuối cùng để có thể chạy ra mà không làm chân mình ướt xăng.

Ngốc thật.

Cánh cửa mở ra hiên trước từ phòng khách đã bị tưới xăng mất rồi, nhưng còn có một cánh cửa hậu nhỏ nữa. Nó ở phía sau phòng làm việc của Ông ngoại và dẫn tới lối đi xuống tòa nhà của các nhân viên. Tôi sẽ dùng cái cửa đó.

Tôi tưới một phần hành lang và rồi tới phòng thủ công, cảm thấy một làn sóng đau khổ trong lòng vì phá hủy đi những bức in bằng cotton xinh đẹp và những sợi chỉ sắc màu của Ngoại. Ngoại có lẽ sẽ thấy ghét điều tôi đang làm. Ngoại yêu những thớ vải, chiếc máy khâu cũ, những món đồ xinh thật xinh của bà.

Lại ngu ngốc nữa rồi. Tôi đã tưới xăng lên đôi giày bằng vải bạt của mình. Được rồi. Bình tĩnh nào. Tôi sẽ đeo chúng cho đến khi xong việc và rồi ném chúng và ngọn lửa phía sau khi tôi chạy ra ngoài.

Trong phòng làm việc của Ông ngoại, tôi đứng lên trên bàn mà hắt xăng lên chiếc kệ sách cao đến đụng trần, tay cầm bình xăng đưa ra xa khỏi người tôi. Vẫn còn dư kha khá xăng, và đây là căn phòng cuối cùng, thế nên tôi tưới sũng ướt đống sách vở.

Rồi tôi làm ướt sàn, chồng mớ mồi lửa lên trên đó, và quay lại hành lang nhỏ dẫn đến cửa sau. Tôi cởi giày ra và ném chúng lên chồng báo. Tôi bước lên một góc vuông sàn nhà khô ráo và đặt bình xăng xuống. Lôi từ trong túi quần jean ra một bao diêm và đốt cuộn giấy vệ sinh của mình.

Tôi ném cuộn giấy cháy bừng ấy vào mồi lửa và nhìn nó bốc cháy. Nó bắt lửa, và to dần, và lan ra.

Qua đôi cửa phòng làm việc, tôi nhìn thấy một đường lửa cháy vụt xuống hành lang từ một bên và tiến vào phòng khách từ phía còn lại. Trường kỷ bốc cháy.

Rồi, trước mặt tôi, những chiếc kệ sách bùng cháy, mớ giấy nhúng xăng đang cháy nhanh hơn bất cứ thứ gì khác. Đột nhiên trần nhà bắt lửa. Tôi không thể nhìn đi. Ngọn lửa thật tệ.

Thật khủng khiếp.

Rồi ai đó hét lên.

Và lại hét lên nữa.

Tiếng hét ấy phát ra từ căn phòng ngay phía trên tôi, một phòng ngủ. Johnny đang làm ở tầng hai. Tôi đã đốt phòng làm việc, và phòng làm việc đã cháy nhanh hơn bất kỳ nơi nào khác.

Ngọn lửa đang cháy dữ hơn, và Johnny chưa thoát ra được.

Ôi không, ôi không, ôi không. Tôi ném mình ra cửa sau nhưng thấy nó đã được chốt kỹ. Tay tôi dính đầy xăng trơn trượt. Lớp kim loại đã nóng sẵn rồi. Tôi bật những cái chốt — một, hai, ba — nhưng có gì đó không ổn và cánh cửa bị kẹt lại.

Một tiếng thét nữa.

Tôi thử lại mấy cái chốt. Thất bại. Bỏ cuộc.

Tôi dùng hai tay bịt miệng và mũi và chạy qua phòng làm việc đang bốc cháy và dọc theo hành lang rực lửa để vào phòng bếp. Căn phòng vẫn chưa cháy, ơn Chúa. Tôi phóng qua sàn nhà ướt tới cánh cửa phòng khách.

Vấp, trượt chân, và ngã, đẫm mình trong những vũng xăng.

Viền quần bò của tôi đang bốc cháy vì tôi đã chạy ngang qua phòng làm việc. Ngọn lửa liếm vào lớp xăng trên sàn bếp và chạy thành vệt dọc theo quầy bếp kiểu nông trại gỗ và những chiếc bắc bếp ngộ nghĩnh của Ngoại. Lửa cháy vụt qua lối thoát phòng khách trước mặt tôi và tôi có thể thấy chiếc quần bò của mình giờ cũng bừng cháy, từ đầu gối đến mắt cá chân. Tôi lao mình về phía cửa phòng khách, xuyên qua ngọn lửa.

“Ra ngoài!” tôi hét lên, dẫu tôi ngờ rằng không ai có thể nghe được. “Ra ngoài ngay!”

Tôi ném mình lên bãi cỏ bên ngoài. Lăn tròn cho đến khi quần tôi ngừng cháy.

Tôi đã có thể nhìn thấy hai tầng trên cùng của Clairmont đang rực cháy bừng bừng, và tầng trệt của tôi hoàn toàn bốc cháy. Tầng hầm thì tôi không nói được.

“Gat? Johnny? Mirren? Các cậu đâu rồi?”

Không có lời đáp.

Kìm cơn hoảng loạn, tôi tự nhủ rằng lúc này thì họ chắc hẳn phải thoát ra rồi.

Bình tĩnh. Sẽ ổn thôi mà. Phải thế.

“Các cậu đâu rồi?” tôi lại hét lên và bắt đầu chạy.

Vẫn không có lời đáp.

Có thể là họ đang ở nhà thuyền, ném những bình xăng xuống. Không xa lắm, và tôi chạy, gọi to tên họ lớn nhất có thể. Đôi chân trần của tôi đạp xuống lối đi bằng gỗ, gây nên những tiếng vọng xa lạ.

Cửa đóng kín. Tôi giật mở nó ra. “Gat! Johnny? Mirren!”

Không có ai ở đó, nhưng họ có thể là đã đến Cuddledown, phải không? Tự hỏi tôi làm gì mà lâu đến thế.

Lối đi trải dài từ nhà thuyền đến sân tennis và qua Cuddledown. Tôi lại chạy đi, hòn đảo lặng yên một cách lạ lùng trong đêm tối. Tôi liên tục tự nhủ: Họ sẽ ở đó. Đang chờ tôi. Đang lo lắng cho tôi.

Chúng tôi sẽ cười vì tất cả đã an toàn. Chúng tôi sẽ chườm vết bỏng của tôi trong nước đá và thấy may mắn đủ điều.

Nhưng khi tôi đến đó, tôi thấy căn nhà tối đen.

Không có ai chờ ở đó cả.

Tôi đâm bổ về Clairmont, và khi căn nhà hiện ra trong tầm mắt tôi, nó đang bừng cháy, từ chân đến đầu. Cái tháp nhỏ bốc cháy, phòng ngủ bốc cháy, cửa sổ tầng hầm ánh lên màu cam. Mọi thứ đều nóng bừng.

Tôi chạy đến lối vào phòng khách và đẩy cửa. Khói cuồn cuộn ùa ra. Tôi cởi chiếc áo len đẫm xăng và quần bò ra, ho khan và nôn ọe. Tôi lao mình xông vô và tiến vào cầu thang phòng bếp dẫn đến tầng hầm.

Bên dưới nửa đường là một bức tường lửa. Một bức tường.

Gat đã không thoát ra. Và cậu sẽ không ra.

Tôi quay người và chạy về phía Johnny và Mirren, nhưng gỗ đang bốc cháy dưới chân tôi.

Lan can bốc cháy. Chiếc cầu thang trước mặt tôi sập xuống, bắn lửa.

Tôi loạng choạng quay lại.

Tôi không thể đi lên.

Tôi không thể cứu họ.

Không còn nơi nào

nơi nào

nơi nào

nơi nào để đi bây giờ cả

ngoài việc bước xuống.

82

TÔI NHỚ ĐIỀU NÀY như tôi đang sống khi tôi ngồi trên những bậc thềm nhà Windemere, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào một điểm nơi Gat biến mất vào màn đêm. Sự nhận thức những gì mình đã làm đến như một màn khói mờ trong ngực tôi, lạnh lẽo, tối tăm, và đang lan tỏa. Nó biến tôi thành đá lạnh. Tôi nhăn nhó và cong người. Làn khói mờ lạnh lẽo chạy dọc từ ngực qua lưng và lên cổ tôi. Nó bắn xuyên qua đầu tôi và lan xuống xương sống.

Lạnh quá, lạnh quá, sự ăn năn.

Lẽ ra tôi không nên làm ướt nhà bếp trước. Lẽ ra tôi không nên châm lửa phòng làm việc.

Thật ngu ngốc làm sao khi làm ướt hoàn toàn đám sách như vậy. Bất kỳ ai cũng có thể đoán được là chúng sẽ cháy thế nào.

Bất kỳ ai.

Chúng tôi lẽ ra nên canh giờ cho việc châm lửa của mình.

Tôi có lẽ đã nhất nhất kêu rằng chúng tôi sống cùng nhau.

Lẽ ra tôi đừng bao giờ nên kiểm tra nhà thuyền.

Đừng bao giờ nên chạy tới Cuddledown.

Giá như tôi có thể quay lại Clairmont nhanh hơn, có lẽ tôi đã có thể cứu Johnny ra. Hoặc cảnh báo cho Gat trước khi tầng hầm bắt lửa. Có lẽ nhẽ ra tôi đã có thể tìm thấy bình chữa cháy và bằng cách nào đó ngưng ngọn lửa lại.

Có lẽ vậy, có lẽ vậy.

Giá như, giá như.

Tôi muốn rất nhiều cho chúng tôi: một cuộc sống tự do khỏi sự o ép và định kiến. Một cuộc sống được tự do yêu và được yêu.

Và tại đây, tôi đã giết họ.

Những Kẻ dối trá của tôi, những người tôi thân yêu.

Đã giết họ. Mirren của tôi, Johnny của tôi, Gat của tôi.

Nhận thức ấy chạy dọc từ xương sống xuống vai tôi và xuyên qua những đầu ngón tay. Biến chúng thành đá lạnh. Chúng sứt ra và đứt vỡ, những mảnh vụn vương vãi trên thềm Windemere. Những vết nứt vỡ ra thành từng mảnh dọc theo cánh tay tôi và qua bờ vai và lên trước cổ. Mặt tôi băng giá và rạn nứt trong cơn rối ren của nỗi sầu khổ của mụ phù thủy. Cổ họng tôi đóng lại. Tôi không thể cất tiếng.

Tại đây tôi băng giá, trong khi tôi đáng bị thiêu đốt.

Tôi lẽ ra nên câm nói về việc tự mình giải quyết vấn đề. Lẽ ra tôi đã có thể giữ im lặng.

Thỏa hiệp. Trò chuyện trên điện thoại sẽ ổn thôi. Rồi chúng tôi sẽ sớm có bằng lái. Sớm vào đại học và những căn nhà Sinclair xinh đẹp sẽ như cách xa và không quan trọng.

Chúng tôi đáng lẽ đã có thể kiên nhẫn.

Tôi đáng lẽ đã có thể là tiếng nói của lẽ phải.

Có lẽ khi đó, khi chúng tôi uống rượu của các dì, chúng tôi sẽ quên đi khát vọng của mình. Rượu sẽ khiến chúng tôi buồn ngủ. Chúng tôi sẽ ngủ gà ngủ gật trước tivi, có lẽ là giận dữ và bất lực nhưng không châm lửa bất cứ thứ gì.

Tôi không thể đem bất cứ điều gì trong số chúng quay trở lại được cả.

Tôi lê bước vào trong nhà và lên phòng ngủ của mình bằng đôi bàn tay đá lạnh rạn nứt, kéo theo những mảnh vỡ của cơ thể băng giá của mình theo sau. Gót chân tôi, xương bánh chè. Dưới lớp chăn, tôi run rẩy dữ dội. Những bộ phận trên người tôi gãy rời ra trên gối. Những ngón tay. Răng. Hàm. Xương đòn.

Cuối cùng, cuối cùng thì, cơn run rẩy ngừng lại. Tôi bắt đầu ấm lên và tan chảy.

Tôi khóc thương có các dì, đã mất đi đứa con đầu lòng của họ.

Cho Will, đã mất đi người anh trai.

Cho Liberty, Bonnie, và Taft, đã mất đi chị gái của mình.

Cho Ông ngoại, người nhìn thấy không chỉ lâu đài của mình cháy rụi, và còn thấy lũ cháu của ông bỏ mình.

Cho lũ chó, những chú chó nghịch ngợm tội nghiệp.

Tôi khóc cho những lời than phiền phù phiếm, vô tâm mà tôi đã kêu ca suốt mùa hè. Cho việc tự thương thân đáng hổ thẹn của mình. Cho những dự định tôi có cho tương lai.

Tôi khóc cho tất cả những món đồ của tôi, đã bị cho đi. Tôi nhớ chiếc gối của mình, những cuốn sách, những tấm ảnh. Tôi run bắn lên trước ảo tưởng về việc từ thiện của mình, trước nỗi hổ thẹn giả trang thành đức hạnh, trước những lời dối trá tôi tự nói với bản thân, những hình phạt tôi tự giáng lên mình, và những hình phạt tôi đã giáng lên mẹ.

Tôi khóc với nỗi khiếp sợ rằng cả gia đình đã nặng gánh vì tôi, thậm chí hơn nữa bởi việc là căn nguyên của quá nhiều nỗi sầu khổ.

Sau cùng, chúng tôi đã không cứu được khung cảnh đồng quê thơ mộng. Nó đã ra đi mãi mãi, nếu nó có từng tồn tại. Chúng tôi đã làm mất đi tính ngây thơ trong nó, trong những tháng ngày trước khi chúng tôi biết đến quy mô cơn thịnh nộ của các dì, trước cái chết của bà và sự sa sút của Ông ngoại.

Trước khi chúng tôi trở thành tội phạm. Trước khi chúng tôi trở thành những bóng ma.

Các dì ôm nhau không phải vì họ được giải thoát khỏi sức nặng của căn nhà Clairmont và tất cả những gì nó biểu tượng, mà là vì thảm kịch và sự đồng cảm.

Không phải vì chúng tôi đã giải thoát họ, mà vì chúng tôi đã khiến họ sụp đổ, và họ bám vào nhau khi đối mặt với nỗi khiếp sợ.

Johnny. Johnny muốn chạy marathon. Anh đã muốn chạy hàng dặm nối dặm dài, chứng tỏ rằng phổi anh sẽ không kiệt sức. Chứng tỏ rằng anh là người mà Ông ngoại muốn anh trở thành, chứng tỏ sức mạnh của anh, dẫu rằng anh thật bé nhỏ.

Phổi anh đầy khói. Giờ thì anh không có gì để chứng tỏ. Không có gì để thành mục đích chạy nữa rồi.

Anh đã muốn có một chiếc xe hơi và ăn những chiếc gatô trang trí anh thấy qua cửa kính tiệm bánh. Anh đã muốn cười to và sở hữu những bức họa và mặc những trang phục được may đẹp đẽ. Áo len dài tay, khăn quàng cổ, những món đồ len có sọc. Anh đã muốn làm một con cá ngừ bằng Lego và treo nó lên như một mẫu vật của khoa nhồi bông thú. Anh không chịu nghiêm túc, anh không nghiêm túc đến điên người, nhưng anh sẽ tận tâm với những việc hệ trọng với anh như bất cứ ai có lẽ cũng sẽ thế. Cuộc chạy. Will và dì Carrie. Những Kẻ dối trá. Khả năng nhận biết lẽ phải của anh. Anh từ bỏ nguồn quỹ đại học của mình ngay mà không hề suy tính, để bảo vệ nguyên tắc của mình.

Tôi nghĩ về cánh tay chắc khỏe của Johnny, những sọc kem chống nắng trắng trên mũi, quãng thời gian chúng tôi cùng bị bệnh do độc cây thường xuân và nằm kế nhau trên chiếc võng mà gãi. Quãng thời gian anh dựng cho tôi và Mirren một căn nhà búp bê bằng bìa cứng và những viên đá anh tìm được trên bãi biển.

Jonathan Sinclair Dennis, anh đã có thể là ánh sáng trong màn đêm cho rất nhiều người.

Anh đã là. Anh đã.

Và em đã khiến anh thất vọng theo cách tệ nhất có thể.

Tôi khóc cho Mirren, người đã muốn nhìn thấy Congo. Cô bạn đã không biết mình muốn sống thế nào hay những gì mình còn tin; cô bạn đang kiếm tìm và biết rằng mình bị nơi đó cuốn hút. Giờ thì nó sẽ chẳng bao giờ thành thật với cậu ấy nữa, chẳng bao giờ là bất cứ gì hơn những bức ảnh và những cuốn phim và những câu chuyện được xuất bản cho nhu cầu giải trí của con người.

Mirren đã nói rất nhiều về việc làm tình nhưng chưa từng thực hiện. Hồi còn nhỏ, cô bạn và tôi sẽ thức khuya, cùng nằm ngủ trên hiên nhà Windemere trong những chiếc túi ngủ, cười đùa và ăn kẹo mềm. Chúng tôi tranh nhau những con búp bê Barbie và trang điểm cho nhau và mơ về tình yêu. Mirren sẽ chẳng bao giờ có được một đám cưới với những bông hồng vàng hay một chú rể đủ yêu cô bạn để đeo chiếc khăn thắt lưng màu vàng ngu ngốc.

Mirren dễ cáu. Và hách dịch. Nhưng luôn hài hước về chuyện đó. Thật dễ để khiến cô bạn giận, và cô bạn gần như luôn cáu gắt với dì Bess và bực tức với hai đứa sinh đôi — nhưng rồi cô bạn sẽ lại thấy thật hối hận, và thống khổ rỉ rên về miệng lưỡi sắc bén của mình. Mirren có yêu gia đình mình, yêu tất cả họ, và sẽ đọc cho họ nghe những cuốn sách hay giúp họ làm kem hay tặng họ những vỏ sò thật xinh mà cô bạn tìm thấy được.

Cô bạn không thể đền bù được nữa.

Mirren không muốn giống mẹ. Không phải là một nàng công chúa, không đâu. Một nhà thám hiểm, một nữ doanh nhân, một người Hay làm phúc, một người làm kem — một người nào đó.

Người nào đó mà cô bạn sẽ không bao giờ trở thành, bởi vì tôi.

Mirren, tôi thậm chí không thể nói lời xin lỗi. Thậm chí không có một từ ghép nào có thể diễn tả cảm xúc tồi tệ đến nhường nào của tôi.

Và Gat, Gat của tôi.

Cậu sẽ chẳng bao giờ lên đại học. Cậu có cái đầu óc đầy ham muốn đó, không ngớt suy xét mọi việc, kiếm tìm không phải câu trả lời mà là sự hiểu biết. Cậu sẽ chẳng bao giờ thỏa mãn trí tò mò của mình, chẳng bao giờ hoàn thành một trăm cuốn tiểu thuyết hay nhất từng được viết, chẳng bao giờ là con người vĩ đại mà cậu có lẽ sẽ trở thành nữa.

Cậu muốn ngăn lại điều ác. Cậu muốn biểu lộ cơn tức giận của mình. Cậu sống hào hiệp, Gat quả cảm của tôi. Cậu không im khi người ta muốn, cậu khiến họ lắng nghe — và rồi cậu lắng nghe lại. Cậu chối từ xem nhẹ mọi việc, dẫu rằng cậu luôn mau cười.

Oh, cậu khiến tôi cười. Và khiến tôi suy ngẫm, kể cả khi tôi chẳng có tâm trạng mà suy ngẫm chút nào, kể cả khi tôi quá lười để chú ý tới.

Gat để tôi chảy máu và chảy máu và chảy máu trên người cậu. Cậu chưa từng bận tâm. Cậu muốn biết vì sao tôi chảy máu. Cậu tự hỏi liệu cậu có thể làm gì để chữa lành vết thương.

Cậu sẽ chẳng bao giờ ăn chocolate lại nữa.

Tôi đã yêu cậu. Tôi yêu cậu. Nhiều nhất có thể. Tôi không biết rõ cậu. Tôi sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy căn hộ của cậu, ăn món ăn mẹ cậu nấu, gặp bạn cậu ở trường. Tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy tấm khăn trải trên giường hay những tấm poster trên tường phòng cậu. Tôi sẽ chẳng bao giờ biết quán ăn nhanh nơi cậu mua bánh sandwich trứng vào buổi sáng hay cái góc nơi cậu khóa hai vòng chiếc xe.

Tôi thậm chí không biết liệu cậu có mua sandwich trứng hay treo poster không nữa. Tôi không biết liệu cậu có một chiếc xe đạp hay có một tấm khăn trải giường không. Tôi chỉ đang tưởng tượng về giá dựng xe đạp và chiếc khóa hai vòng, bởi tôi chưa từng đến nhà với cậu, chưa từng nhìn thấy cuộc sống của cậu, chưa từng biết con người Gat khi không ở Đảo Beechwood đó.

Giờ phòng cậu hẳn là trống trơn rồi. Cậu đã chết được hai năm.

Lẽ ra chúng tôi đã có thể.

Lẽ ra chúng tôi đã có thể.

Mình đã mất cậu, Gat, bởi mình đã yêu cậu dữ dội, yêu đến tuyệt vọng.

Tôi nghĩ về những Kẻ dối trá của tôi đang bị thiêu đốt, trong vài phút cuối đời, hít khói, làn da bừng sáng. Nó hẳn đã rất đau.

Tóc Mirren bốc cháy. Thân hình Johnny trên sàn nhà. Tay của Gat, đầu ngón tay cháy bỏng, cánh tay co đi vì lửa.

Trên mu bàn tay cậu, là những từ. Trái: Gat. Phải: Cadence.

Chữ của tôi.

Tôi khóc bởi tôi là kẻ duy nhất trong đám vẫn còn sống. Bởi tôi sẽ phải sống tiếp cuộc đời mà không có những Kẻ dối trá. Bởi họ sẽ phải tiếp bước qua bất cứ nơi nào đang chờ họ, mà không có tôi.

Tôi, Gat, Johnny, và Mirren.

Mirren, Gat, Johnny, và tôi.

Chúng tôi đã ở đây, mùa hè này.

Và chúng tôi đã không ở đây.

Có, và không.

Đó là lỗi của tôi, lỗi của tôi, lỗi của tôi — và tuy thế họ vẫn yêu tôi. Mặc cho những con chó tôi nghiệp, mặc cho sự xuẩn ngốc và ra vẻ vĩ đại hơn của tôi, mặc cho tội lỗi của chúng tôi. Mặc cho tính ích kỷ của tôi, mặc cho tính hay rên rỉ của tôi, mặc cho cái sự may mắn đến ngu xuẩn của tôi khi là kẻ duy nhất ở lại và tôi không thể thấy cảm kích điều đó, trong khi họ — họ chẳng có gì. Không gì nữa, ngoài mùa hè cuối bên nhau này.

Họ đã nói là họ yêu tôi.

Tôi càm thấy điều ấy trong nụ hôn của Gat.

Trong nụ cười của Johnny.

Thậm chí Mirren đã hét lên điều ấy với biển khơi.

TÔI ĐOÁN ĐÓ là lý do tại sao họ ở đây.

Tôi cần họ.

83

MẸ DỘNG CỬA và gọi tên tôi.

Tôi không đáp.

Một tiếp sau, mẹ lại dộng cửa.

“Cho mẹ vào nhé?”

“Đi đi.”

“Là chứng đau nửa đầu à? Chỉ cần nói mẹ nghe về chuyện đó thôi.”

“Nó không phải là chứng đau nửa đầu,” tôi nói. “Là chuyện khác.”

“Mẹ yêu con, Cady,” mẹ nói.

Mẹ nói điều đấy suốt kể từ khi tôi bị bệnh, nhưng chỉ lúc này đây tôi mới hiểu được ý mẹ là gì,

Mẹ yêu con mặc cho nỗi sầu khổ của mẹ. Dầu cho con có điên.

Mẹ yêu con mặc cho những gì mẹ hoài nghi là con đã làm.

“Con biết là tất cả chúng ta đều yêu con, đúng không?” Mẹ gọi qua cánh cửa. “Dì Bess và Dì Carrie và Ông ngoại và tất cả mọi người? Bess đang làm món bánh việt quất con thích đây. Nó sẽ ra lò trong nửa tiếng nữa. Con có thể dùng nó ăn sáng. Mẹ đã hỏi dì rồi.”

Tôi đứng dậy. Tiến ra cửa và mở hé. “Mẹ bảo dì Bess là con cám ơn,” tôi nói. “Chỉ là giờ con không thể đi được.”

“Con đã khóc,” Mẹ nói.

“Một chút.”

“Mẹ hiểu.”

“Xin lỗi. Con biết mẹ muốn con về nhà ăn sáng.”

“Con không cần phải nói xin lỗi,” Mẹ bảo tôi. “Thật đấy, con không bao giờ cần phải nói điều đó đâu, Cady ạ.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx