sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 15

Hồng Yến kênh kiệu ngồi xuống trước mặt bà Vĩnh. Không đợi mời, chân cô tréo nguẩy vào nhau, chiếc jupe bó bị kéo lên tận đùi, như khoe đôi chân thon dài trắng mịn. Chừng như sự lạnh nhạt của Vĩnh Nghi và buổi sáng đi tìm Phương Mai, mục kích Phương Mai với chiếc áo bầu duyên dáng làm tim Hồng Yến sôi lên, cô trút căm hờn vào kẻ đối diện bằng khuôn mặt lạnh lùng vênh váo.

Bà Vĩnh xum xoe niềm nở:

- Vĩnh Nghi đâu, sao con về có một mình?

- Vĩnh Nghi bận đi làm.

Rồi Hồng Yến nhìn thẳng vào mặt mẹ chồng, và vào đề không rào đón:

- Trước hôm cưới, mẹ con có đưa cho mẹ một số vàng giúp anh Vĩnh Nghi mua xe, nay mẹ cho con lấy lại.

Vĩnh Xuân đứng sau lưng bà Vĩnh vọt miệng:

- Kìa chị Yến, anh Vĩnh Nghi nói là không thích mua xe, tôi nghĩ số vàng đó mẹ toàn quyền quyết định.

Hồng Yến cười nhạt:

- Sao lại toàn quyền quyết định khi tôi là vợ Vĩnh Nghi?

Bà Vĩnh ngọt ngào:

- Nhưng Vĩnh Nghi nói cho mẹ và cả mẹ con nữa, nên mẹ đã xài đi phân nửa.

- Mẹ xài còn bao nhiêu cứ đưa lại cho con. Sau đó mẹ đưa tiếp cho con, con là vợ anh Vĩnh Nghi, con cần tiền để mua sắm trong nhà.

- Để mẹ hỏi lại Vĩnh Nghi.

Hồng Yến dữ dằn:

- Trước khi đến đây con đã nói với Vĩnh Nghi, mẹ nên đưa lại con số vàng đó, nếu không dây hụi của mẹ kỳ này bắt buộc con phải nói với mẹ con giữ lại.

Bà Vĩnh nhảy nhỏm như phải lửa giận dữ:

- Con nói vậy mà nghe được hả Yến? Hụi là hụi, còn vàng của con là vàng của con, con không thể hỗn láo như vậy.

- Hụi của mẹ là hụi vàng, mẹ giữ vàng của con, con cần thì lấy lại bằng cách đó, con không dễ bắt nạt như Phương Mai đâu mẹ.

Hồng Yến đứng lên ngạo nghễ:

- Mẹ trả cho con bây giờ hay đợi con cấn trừ hụi của mẹ?

- Mẹ không tin mẹ của con lại để con hành động như vậy?

- Tiền là trên hết, con nghĩ mẹ con phải xem con của mình hơn người dưng.

Bà Vĩnh giận run, Vĩnh Xuân tức tối chen vào:

- Chị hỗn láo vô phép quá chị Yến, dù sao mẹ tôi cũng là mẹ chồng của chị.

Hồng Yến tắt nụ cười trên môi, chỉ tay vào mặt Vĩnh Xuân gằn giọng:

- Mày câm ngay, mày chỉ là phận em, không được xen vào chuyện người lớn. Mày coi chừng cái thân của mày, chỉ cần tao nói một tiếng thằng Thân nó sẽ bỏ ý định đi cưới mày ngay.

Vĩnh Xuân giận lắm mà đành phải tắt tịt, bà Vĩnh thì nghiến răng giận dữ:

- Con đừng quên chính ta là người vun cho con vào Vĩnh Nghi, làm cho nó bỏ vợ nó.

Như đổ dầu vào lửa, gợi lại nỗi đau bị Vĩnh Nghi xem thường lạnh nhạt, Hồng Yến mai mỉa:

- Vun vào cho Vĩnh Nghi hay mẹ làm khổ tôi. Vĩnh Nghi không yêu thương gì tôi đâu, tôi đã lầm mà mất toi cả tiền, mẹ vào trong lấy vàng ra đi.

- Hồng Yến... mẹ lỡ xài hết rồi.

Mặc cho bà Vĩnh xuống nước năn nỉ, Hồng Yến lạnh lùng:

- Đó là tại mẹ, tôi báo trước bằng mọi giá tôi sẽ ốp phần hụi của mẹ.

Hồng Yến nện mạnh gót mày mà đi, bà Vĩnh ngồi thừ ra căm tức. Vĩnh Xuân hằn học chửi:

- Đồ khốn nạn, nếu biết nó là thứ ăn rồi quẹt mỏ như gà, vô ơn mẹ đừng vun nó vào cho anh Hai.

- Ai biết được nó hỗn hào mất dạy.

- Con sẽ làm cho anh Vĩnh Nghi bỏ nó.

Bà Vĩnh bực dọc nạt đùa:

- Cũng tại mày, tao nói để nguyên đó đi. Mày lấy mua xe, mua nhẫn, đi mỹ viện, lúc này đằng nhà máy ba mày, máy móc hư lên hư xuống, hàng mất phẩm chất, khách hàng bỏ đi hết, sắp mà mang nợ đấy con ạ!

Vĩnh Xuân im bặt, không dám hó hé một tiếng. Bà Vĩnh lại lầm bầm nguyền rủa Hồng Yến:

- Mẹ à...

Vĩnh Xuân chồm đến gần, cô khều tay bà Vĩnh, bà Vĩnh gắt:

- Chuyện gì nữa?

- Con gặp Phương Mai có bầu bụng to lắm, nghe nói đã xin nghỉ hộ sản.

- Nó lấy chồng hồi nào?

- Trời ơi nó ly dị anh Hai chưa được bảy tháng mà sắp sanh - Vĩnh Xuân kề vào tai mẹ - Con nghĩ đứa con đó là của anh Hai.

Bà Vĩnh nạt:

- Thôi mày nín đi, thằng Vĩnh Nghi nó biết lại thêm lộn xộn.

- Thì mẹ bắt cháu về đây, thử xem con Yến nó có còn lên mặt, hay phải cúi lòn mẹ!

- Thôi đi, tao thấy là con Yến nó sẽ quậy nát cái nhà này.

Vĩnh Xuân nín thinh, nhưng trong đầu có ý nghĩ cho Hồng Yến đau khổ, lồng lộn vì ghen thành hình và cô hả hê với ý nghĩ của mình.

Vĩnh Nghi lừ đừ đi vào nhà, bà Vĩnh đẩy Vĩnh Xuân ra nhìn Vĩnh Nghi hờn mát:

- Con bảo Hồng Yến về đây đòi vàng lại phải không?

Vĩnh Nghi ngồi bật ra ghế chán nản:

- Con không biết vàng gì hết.

Bà Vĩnh căm tức:

- Nó bảo con kêu nó đến lấy lại, còn hỗn hào đòi cấn trừ hụi của mẹ, con phải biết dạy vợ của mình lại Vĩnh Nghi.

- Những gì của cô ta mẹ nên trả lại là tốt nhất.

- Con ăn nói hay nhỉ, nó phải biết. Nó là dâu con và nhờ ai nó được làm vợ con?

Vĩnh Nghi thở dài:

- Con cám ơn mẹ đã lo cho con, con đã chán tận cổ một cô vợ như cô ta, hôm nay mẹ cho con ăn cơm ở đây.

- Còn con Yến?

Vĩnh Nghi khoát tay:

- Con không cần phải biết.

- Vợ chồng gì lạ lùng vậy?

Vĩnh Xuân buột miệng:

- Hồng Yến không lo cho anh à? Suốt ngày hình như vợ của anh chỉ lo đi chơi, xem phim, karaoké và đi nhảy, anh chấp nhận như vậy sao anh hai?

Vĩnh Nghi nhún vai:

- Em biểu anh phải làm sao đây, khi hai cuộc sống và hai tâm hồn không thích hợp.

Mặt Vĩnh Nghi như già đi, lời nói của anh như một tiếng than, Vĩnh Xuân chạnh lòng. Cô chợt thấy thương anh, cuộc sống mới của Vĩnh Nghi không có hạnh phúc một phần do cô. Vĩnh Xuân làm vẻ như vui vẻ, nắm tay Vĩnh Nghi lôi đi:

- Vào đây em dọn cơm, anh em mình ăn, em cũng chưa ăn cơm.

Bà Vĩnh lừ mắt với Vĩnh Xuân, ý nhắc cô không được lộn xộn, Vĩnh Xuân làm lơ cứ lôi Vĩnh Nghi đi.

Vĩnh Xuân xới cơm ra chén cho anh hai. Thật lâu hai anh em mới được ăn cơm chung với nhau trong buổi cơm gia đình.

Vĩnh Nghi nhớ lại những ngày có Phương Mai, cô thích ăn cá, lòng anh lại buồn. Ngày hôm nay không còn giống ngày hôm qua, tất cả thay đổi, cũng như anh đã có người đàn bà khác trong cuộc đời mình.

Vĩnh Xuân bỏ miếng thịt ram mặn vào chén của Vĩnh Nghi hỏi nhỏ:

- Anh có gặp Phương Mai không?

- Không, để làm gì?

- Phương Mai sắp đi sanh, sáng nay Phương Mai đến phòng giáo dục làm giấy xin nghỉ hộ sản.

Vĩnh Nghi buông đũa:

- Mai sắp sanh à?

- Phương Mai không có gì với Hoàng Dũng đâu anh Hai, em nghi đứa con của Phương Mai là con anh...

- Sao lúc trước em nói...

Vĩnh Xuân cúi mặt:

- Em nói anh Hai đừng giận em, lá thư gởi cho Phương Mai đề tên Hoàng Dũng lúc trước là do em mạo thư.

Vĩnh Nghi sửng sốt, anh không thể tưởng tượng em gái mình tồi tệ đến mức ấy. Vĩnh Xuân lí nhí:

- Anh hai đừng giận... cũng chính em xúi mẹ đừng trả vàng lại cho anh.

Vĩnh Nghi như mắc nghẹn, miếng cơm anh trong miệng muốn trào ra.

- Sao em lại làm như vậy hả Vĩnh Xuân?

- Em ghét Phương Mai và thất vọng Hoàng Dũng. Nhưng rốt cuộc anh cưới vợ khác, Phương Mai vẫn ở như vậy và Hoàng Dũng vẫn từ chối em. Cho đến hôm nay em yêu anh Thân, em hiểu mình phải làm gì đó để chuộc lại lỗi của mình.

- Muộn rồi em biết không, anh đã gây ra quá nhiều lầm lỗi và đau khổ cho Phương Mai, và lại trả thù Mai bằng cách cưới vợ.

- Anh còn yêu Phương Mai không anh hai?

- Còn nhưng không cứu vãn được gì hết, Hồng Yến không bao giờ chịu lùi.

Mâm cơm còn nguyên, hai anh em mê mải nói chuyện, cho đến khi bà Vĩnh vào. Bà nhìn Vĩnh Xuân nghiêm khắc:

- Con lại làm cho rắc rối lên phải không Vĩnh Xuân?

Vĩnh Xuân phụng phịu:

- Con có làm gì đâu.

Vĩnh Nghi lùa nốt phần cơm trong chén, lòng anh rối bời, anh bỗng thấy thương Phương Mai kỳ lạ. Hèn nào cô đã đau khổ bỏ chạy trong buổi chiều chứng kiến anh hôn Hồng Yến. Kỷ niệm tình yêu, những đêm chung chăn gối nồng nàn làm tim anh bồi hồi đau nhức, tại sao ta lại khốn nạn?

Hẳn Phương Mai đã đau khổ biết bao nhiêu, một mình hẩm hiu với cái thai nặng nề. Chờ anh Phương Mai ơi!

Vĩnh Nghi đến Từ Dũ thì Phương Mai đã sanh, cô y tá hộ sinh bồng đứa trẻ đi ra, Vĩnh Nghi chạy theo:

- Cô ơi, làm ơn cho tôi hỏi.

- Ông muốn hỏi gì?

- Cô con gái của bà ngồi đằng kia sanh chưa?

- Sanh rồi, con trai. Ông nhìn xem thằng bé khôi ngô chưa, nặng những ba ký rưỡi.

Vĩnh Nghi nhìn đứa bé sơ sinh trong tay cô y tá, mắt nó he hé đen láy, đôi mắt của Phương Mai, nó khẽ cựa mình trong tay cô y tá và cất tiếng khóc. Vĩnh Nghi xúc động:

- Cô mang em bé đi đâu vậy?

- Đi chủng ngừa, thưa ông.

Cô y tá bước đi. Vĩnh Nghi nhìn theo tim anh run lên những nhịp đập kỳ lạ. Đúng là con của mình ư?

Chiếc băng ca đẩy ra, Phương Mai xanh lướt bên cô bà Phương, hai cô bạn gái và một chàng trai lạ mặt. Mắt Vĩnh Nghi tối lại, anh đứng lùi vào một góc họ đi qua và không nhìn thấy anh. Vĩnh Nghi cứ đứng mãi bên ngoài, không biết mình có nên đến với Phương Mai, tại sao không là Hoàng Dũng mà là một gã đàn ông lạ mặt?

- Vĩnh Nghi.

Vĩnh Nghi giật mình, bà Phương đến sau lưng anh từ bao giờ và nghiêm khắc nhìn anh:

- Con đến đây làm gì?

Vĩnh Nghi ấp úng:

- Con muốn thăm Phương Mai.

Bà Phương lạnh lùng:

- Phương Mai mới sanh còn yếu lắm con về đi đừng làm nó xúc động không tốt.

- Con muốn biết... đứa bé có phải là con của con không?

- Mẹ không biết, bao giờ cứng cáp Phương Mai sẽ trả lời con, con nên về đi và nên nhớ là con đã có vợ, dù là con của con hay của người khác cũng không cần phải quan tâm.

Bà đẩy Vĩnh Nghi đi. Vĩnh Nghi thẫn thờ quay bước, nếu đúng thật là con anh, anh bị từ chối quyền làm cha cũng là đúng, anh là kẻ có tội mà.

Nắng thật đẹp, màu trời xanh ngát vậy mà Vĩnh Nghi thấy lòng mình tôi tăm ủ rũ.

Vĩnh Nghi trở về nhà tìm em gái, Vĩnh Xuân ngạc nhiên:

- Anh làm sao vậy?

- Phương Mai đã sanh.

- Trai hay gái?

- Con trai, mẹ Phương Mai không cho anh gặp, sợ Phương Mai xúc động, anh phân vân không hiểu gã con trai bên Phương Mai là gì của Phương Mai?

- Gã nào?

Vĩnh Xuân cau mày, cô vụt kêu lên:

- Anh gặp Duy Kha chứ gì?

- Anh không biết, hắn mang kính cận.

- À, Duy Kha, em thấy thường đi với Phương Mai, nhưng không biết là gì. Anh có thấy mặt đứa bé không?

- Có, có đôi mắt giống Phương Mai.

- Em sẽ tìm cách đi thăm Phương Mai giùm anh.

Bà Phương xin cho Phương Mai xuất viện vào hôm sau, Vĩnh Xuân đến thì họ đã về hết. Vĩnh Xuân trở ra, cô gặp ngay Hồng Yến trước cửa bệnh viện. Hồng Yến hằm hằm:

- Mày toan tính gì đây Vĩnh Xuân?

Vĩnh Xuân vênh mặt:

- Chị cần gì phải biết.

Hồng Yến cười lạt:

- Mày không nói tao cũng biết, mày muốn cho Vĩnh Nghi nối lại với Phương Mai phải không? Đừng hòng, mày làm vậy cho Vĩnh Nghi, tao sẽ đòi lại hết số vàng mẹ còn giữ của tao và Thân, thằng Thân sẽ không bao giờ cưới mày.

Vĩnh Xuân tức giận:

- Chị mua sự yên lặng của tôi đấy à?

- Dĩ nhiên, mày đâu phải người ngu Vĩnh Xuân. Nào, lên đây chị hai chở đi gặp Thân, Thân đang đợi kìa.

Vĩnh Xuân riu ríu lên xe, dù sao Phương Mai cũng không nặng ký bằng Thân. Chỉ một nụ hôn nhẹ của Thân trên trán, cô đã để hồn phách mình bay bổng lên cao, quên tất cả.

Hồng Yến đã biết đánh trúng vào nhược điểm của cô gái hai mươi bốn tuổi đang sợ tuổi xuân của mình đi qua, mà không kiếm được một tấm chồng.

Hồng Yến đưa Vĩnh Xuân về nhà mình, chỉ nụ cười và ánh mắt của Thân, Vĩnh Xuân quên biến đi mình đã giúp Vĩnh Nghi thế nào.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx