sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 18

- Cậu Thân.

Bế Ngọc vai đeo cặp táp chạy băng băng ra cổng. Thân bật cười, thân thì có một chút xíu như búp bê, vậy mà đi học cứ nhất định đòi mang cặp như người lớn.

- Cậu, con có cái này.

Bé Ngọc xòe bàn tay ra, một con quýt cánh xanh thật đẹp nằm gọn trong lòng bàn tay bé Ngọc.

- Bạn Sơn cho con đó.

- Đẹp quá, nào lại gần đây cậu đỡ lên xe.

- Khoan cậu.

Con bé vừa nhác thấy bé Sơn, nó lại tíu tít:

- Sơn ơi!

Thằng bé mắt tròn vo đẹp như mắt con gái. Thân thấy một vẻ gì đó quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu, nó đang đi bên cạnh bà mẹ. Hai mẹ con có đôi mắt giống nhau, đen láy và thật đẹp.

- Ngọc ơi, gì đó?

- Mai Ngọc cho Sơn cái này.

Hai đứa bé ba tuổi nói chuyện với nhau như người lớn, bà mẹ mỉm cười. Thân khẽ chào lại. Tim anh thoáng rung động trước đôi mắt xanh trong vắt, hàng mi gợi buồn, suối tóc đen buông dài. Một nét đẹp thanh thoát nhẹ nhàng như bức tranh thủy mạc.

- Sơn, con chào bạn đi.

- Sơn chào Ngọc, Sơn phải về kẻo ông bà ngoại trông.

Thân bế cháu lên xe, anh nhìn theo hai mẹ con Sơn. Họ đi trên chiếc xe đạp cũ kỹ, thằng bé ôm ngang hông mẹ, mặt áp vào lưng. Thân hỏi bé Ngọc:

- Phải mẹ bạn Sơn của con đó không?

- Dạ, mẹ bạn Sơn làm cô giáo dạy học trò lớn, hổng có dạy con.

Thân mỉm cười, con bé cũng khôn đáo để, biết phân biệt mọi thứ.

Hoàng Anh tươi cười đón em và con:

- Chiều nay em không đi chơi đâu sao Thân?

- Lúc này em muốn tu rồi.

- Thì cưới vợ đi.

- Ai yêu mà cưới?

- Em với Vĩnh Xuân sao cứ hững hờ hoài vậy? Gần ba năm rồi.

- Cô ấy vẫn cứ nuôi mặc cảm, có lẽ tại em cũng chưa thật lòng yêu Vĩnh Xuân.

- Hai đứa khó hiểu quá đi!

Thân cười buồn, ba năm qua anh vẫn cứ để tình cảm lửng lơ, và chiều nay anh đã gặp đúng hình ảnh mình ấp ủ, nhưng người ta lại có chồng, trái tim lãng mạn của anh lại đập những nhịp không bình thường.

- Ngày mai em có rảnh không Thân?

- Dạ chi vậy chị?

- Nhờ em đưa và rước bé Ngọc một hôm nữa, chị cần phải kết toán gấp sổ sách cho anh hai em.

- Được rồi em sẵn sàng.

Trong Thân lại rộn lên, anh khép mắt lại ngả vào thành ghế, để hình dung khuôn mặt duyên dáng. Đó là đóa hoa đã có chủ, Thân thở dài.

Xe dừng lại trước trường Mầm Non, Thân gặp ngay hai mẹ con bé Sơn. Bé Sơn nhảy tót xuống xe một cách nghịch ngợm mặc cho bà mẹ la, cậu chạy ào đến xe Thân mừng bé Ngọc.

Thân gật khẽ đầu chào. Cô giáo của bé Ngọc đi ra vui vẻ.

- Hôm nay, chị Mai đưa bé Sơn đi học sớm hơn mọi hôm.

Phương Mai mỉm cười:

- Hôm nay, chị phải đến trường sớm vì học trò lớp năm thi chuyển cấp. Thôi mình đi!

Phương Mai đạp xe đi. Thân nhìn theo rồi quay lại chào cô giáo, gợi chuyện:

- Mẹ của bé Sơn cũng là cô giáo?

- Dạ, là cô giáo chị ấy dạy con nghiêm lắm, nên dù không có ba, bé Sơn cũng rất ngoan.

Cô giáo chào Thân, dẫn học trò vào trường. Những lời vô tình của cô giáo làm lòng Thân nhẹ nhõm, anh đến cơ quan với niềm vui lâng lâng. Một ngày làm việc thật dễ chịu.

Đồng hồ vừa chỉ bốn giờ, Thân vội vã bỏ hồ sơ vào tủ khóa lại. Anh đứng lên chải lại mái tóc, sửa cổ áo. Lần đầu tiên Thân chú ý đến cách ăn mặc của mình, khi đi đón cháu, rồi vừa đi vừa huýt gió, Thân đi nhanh ra xe của mình.

Rải rác phụ huynh đến đón, bé Ngọc và Sơn đợi trước cổng. Bé Ngọc bỏ bạn chạy bổ lại xe khi thấy Thân đến, Thân ngoắc thằng bé:

- Mẹ con đâu?

- Mẹ chưa đến, mẹ nói chiều nay mẹ đến rước trễ.

- Cậu đưa con về.

- Con không dám.

- Không sao đâu, cậu xin phép cô giáo cho.

Thân vỗ về thằng bé rồi đi vào trường xin phép đưa bé Sơn về. Cô giáo cười tươi.

- Em cũng đang định chở bé Sơn về nhà giùm chị Mai, có anh giúp hay quá!

Như cởi tất lòng, Thân bồng cả hai đứa trẻ lên xe. Mừng được biết nhà, lòng không khỏi tiếc thầm, không có dịp gặp gỡ.

- Anh Thân đi đâu vậy?

Vĩnh Xuân trờ tới, cô đưa tay bẹo má bé Ngọc, bé Ngọc nhanh nhẩu:

- Thưa cô.

- À, cháu ngoan quá.

Vĩnh Xuân nhìn bé Sơn:

- Con ai vậy anh Thân?

- À, con của cô giáo Mai, anh nhận đưa về giúp.

Thằng bé cũng bắt chước bé Ngọc khoanh tay chào Vĩnh Xuân, Thân kêu lên:

- Bé Sơn có nét hao hao em đó Vĩnh Xuân.

- Anh nói thật?

- Thật chứ, em nhìn xem.

Vĩnh Xuân ngắm bé Sơn, cô cau mày:

- Anh nói con cô giáo Mai, Mai nào?

- Anh đâu biết, anh nghe cô giáo của bé Ngọc gọi tên Mai.

Hẳn là con của chị Phương Mai, thằng bé giống Vĩnh Nghi như tạc. Vĩnh Xuân xúc động, cô vuốt má nó âu yếm:

- Mẹ con tên Phương Mai phải không?

- Dạ.

- Bé Sơn ở với ai?

- Dạ con ở với mẹ, với ông bà ngoại.

Vĩnh Xuân quay sang Thân:

- Anh cho em đi với.

- Mình đi.

Hai chiếc xe của họ chở hai đứa bé đi song đôi, bé Sơn tíu tít:

- Nhà con ở hẻm này nè!

- Em muốn vào nhà với bé Sơn, anh đi không?

Thân gật đầu.

Bà Phương bất ngờ khi thấy Vĩnh Xuân, bà giả lả chào Vĩnh Xuân và Thân, hỏi bé Sơn:

- Mẹ con đâu?

- Dạ mẹ chưa về, cậu Thân đưa con về giùm.

Vĩnh Xuân đỡ lời:

- Hôm nay chị Mai đi gác thi về muộn nên con đưa bé Sơn về giùm, thưa bác.

- Cám ơn cô, cám ơn cậu.

Vĩnh Xuân nhìn quanh, căn nhà cũng không thay đổi mấy, vẫn thanh bạch, nghèo nàn. Vĩnh Xuân thân mật bế bé Sơn lên đùi mình:

- Cháu muốn gặp Phương Mai một chút, bác có cần làm gì cứ làm.

Bà Phương lùi vào trong lo trà nước, Vĩnh Xuân hôn lên má cậu bé:

- Ba con đâu bé Sơn?

- Bé Sơn hổng có ba.

Rồi nói nhoẻn miệng cười với bé Ngọc:

- Sơn chơi với bạn Ngọc cũng được rồi, ngoại nói không cần có ba, ba chỉ làm khổ mẹ.

Bà Phương trở ra với ly nước, nghiêm mặt rầy cháu:

- Con nói bậy rồi Sơn, coi chừng ngoại đánh đòn.

Bé Sơn le lưỡi nhìn Vĩnh Xuân và Thân cười, hàm răng cậu trắng đều như bắp. Vĩnh Xuân đón ly nước trên tay bà Phương rụt rè:

- Bác cho cháu hỏi, cháu muốn biết bé Sơn có phải là con của anh Vĩnh Nghi?

Bà Phương quay mặt đi, còn Thân, anh chới với trước sự thật, mắt cứ mở to nhìn Vĩnh Xuân và bé Sơn, hèn nào thằng bé giống Vĩnh Xuân.

- Phải không bác?

Bà Phương lạnh nhạt:

- Điều này cô nên hỏi Phương Mai, chỉ có Phương Mai mới trả lời được. Nhưng Vĩnh Nghi đã có vợ khác, ba năm qua cũng đã có con, cần phải biết bé Sơn con ai để làm gì?

- Không đâu bác, anh con dã ly dị vợ anh ấy từ ba năm nay và hiện sống ở ngoài Trung, anh ấy không biết đó thôi, nếu biết hẳn anh của cháu phải mừng lắm.

- Tôi không biết gì hết, quyền quyết định ở Phương Mai.

Vĩnh Xuân ở chơi một lúc từ giã ra về cho Thân đưa bé Ngọc về nhà. Vĩnh Xuân lưu luyến hôn bé Sơn, cô bảo với Thân khi ra xe:

- Nếu ngày ấy em không hận Quách Phú, giữ lại đứa con, giờ này chắc nó cũng chỉ nhỏ hơn bé Sơn vài tháng.

- Em vẫn có thể lập gia đình và có con.

Vĩnh Xuân cười buồn:

- Em chưa quên được dĩ vãng.

- Em có thấy mối quan hệ của chúng ta đã lâu, và anh vẫn quan tâm đến em.

Vĩnh Xuân chua xót. Thân quan tâm đến cô, nhưng chưa bao giờ anh nói tiếng yêu cô, thân cô đã nhơ nhuốc làm sao cô dám ngẩng lên nhìn anh.

- Chúng mình đi ăn kem đi, bé Ngọc chịu không con?

- Dạ chịu.

Con bé áp má vào lưng Thân, họ ghé vào một quán kem bên đường. Thân gọi ba ly kem dâu.

Chiều tắt nắng, buổi chiều tháng hai trời hãy còn trong vắt, hanh hanh gió. Thân đặt ly kem trước mặt bé Ngọc, con bé chăm chú múc từng muỗng bỏ vào mồm. Thân nhìn Vĩnh Xuân, giọng anh thật nhỏ:

- Có lẽ từ lâu anh chỉ quan tâm đến em, nhưng chưa bao giờ hỏi lòng mình có yêu em hay chưa. Nhưng anh vẫn cứ muốn nói, anh muốn có người vợ như em, Vĩnh Xuân ạ.

- Anh không biết Hồng Yến đã từng chê em hung dữ và mượn tay Quách Phú trả thù em hay sao?

- Chính những cái đó đã làm em trưởng thành, suy nghĩ chín chắn, và ba năm qua đủ để em trở thành một người vợ. Anh không chối, ngày hôm qua, vừa gặp Phương Mai anh đã rung động, thì em cũng đừng nên trách Hoàng Dũng. Anh Hai em đã yêu và có lẽ đến bây giờ chưa quên được Phương Mai đâu. Sao em không liên lạc, biên thư gọi anh ấy về, đó cũng là việc làm có ý nghĩa, chuộc lại lỗi lầm của em trong quá khứ.

Vĩnh Xuân mừng rỡ:

- Trời ơi, có như vậy thôi mà chưa bao giờ em nghĩ ra.

- Anh Vĩnh Nghi chỉ vì thất vọng mà đi, nếu anh ấy hiểu Phương Mai vẫn sống một mình và còn có một đứa con trai, làm sao anh ấy không trở về.

- Đêm nay em sẽ viết thư cho anh Vĩnh Nghi.

- Còn đề nghị của anh thì sao?

Vĩnh Xuân đỏ mặt:

- Anh yêu em?

- Em muốn anh hét lên không?

- Em... em không xứng đáng đâu.

- Đừng bắt anh chờ lâu quá cưng ạ.

Thân kéo vai Vĩnh Xuân cho cô ngả vào ngực mình. Bé Ngọc buông muỗng, con bé đã ăn hết ly kem, nó mở to mắt nhìn cả hai, Thân đùa:

- Con phải nhắm mắt lại bé Ngọc.

- Chi vậy cậu?

- Cậu muốn hôn cô Vĩnh Xuân.

Vĩnh Xuân thẹn thùng đẩy Thân ra, nhưng anh hôn nhẹ lên má cô. Bé Ngọc vỗ tay reo.

- Ở nhà ba cũng hôn mẹ đâu có bắt con nhắm mắt lại đâu.

- Vậy thì con nhìn đây nhé.

Vĩnh Xuân đẩy Thân ra càu nhàu:

- Anh kỳ ghê.

Thân cười lớn, anh siết mạnh vai cô vào ngực mình.

Con dấu bưu điện thành phố ghi ngày hai mươi tháng tư, mãi đến ngày năm tháng năm Vĩnh Nghi mới nhận được thư của Vĩnh Xuân. Những lá thư của em gái đã thành một thứ cần thiết cho Vĩnh Nghi trong những ngày sống trên miền Tây Nguyên đất đỏ, đất rộng thưa người.

Ba năm Vĩnh Nghi đã tìm quên, dù lòng anh luôn hoài vọng về kỷ niệm để cho tình yêu và nỗi nhớ dâng đầy.

"Thành Phố ngày...

Anh Hai!

Trước nhất, em muốn anh hai thật tình trả lời với em, ba năm trên đất Tây Nguyên anh đã tìm lại cho mình một tình yêu đích thực chưa? Nếu có tin cho em mừng và nếu có thể nên đưa về ra mắt mẹ, mẹ đã già và vẫn mong anh có một mái ấm gia đình. Sau nữa để ăn cưới em. Trong tuần tới em và Thân làm lễ đính hôn, tháng sau sẽ cưới.

Anh về đi, em sẽ cho anh biết một điều, em vừa gặp bé Sơn con của anh và chị Phương Mai. Thằng bé có cái tên Vĩnh Sơn và rất giống anh. Phương Mai vẫn ở một mình, Duy Kha là anh con của một người dì.

Anh về nhé, rất mong anh.

Em gái anh

Vĩnh Xuân"

Vĩnh Nghi như muốn nhảy cẫng lên và hét cho to lên, cho thế giới chung quanh anh biết niềm vui của mình.

Ôi, tôi có một đứa con trai, thằng con trai ba tuổi và Phương Mai, em vẫn một mình. Vậy mà ba năm qua tôi cứ muốn đi tìm quên để ray rứt, để cho nỗi nhớ vò xé mình mà vẫn không quên được.

Vĩnh Nghi dồn tất cả quần áo vào valy, lòng anh nôn nao:

- Cậu làm gì vậy Vĩnh Nghi?

Vĩnh Nghi quay lại, Trần đứng dựa cửa, trên vai anh là chiếc áo len:

- Mình về Sài Gòn.

- Bộ định về luôn hay sao mà nhét quần áo vào hết trong valy?

- Chưa biết nữa, có thể mà cũng không có thể?

- Cậu nói gì mà nghe khó hiểu bỏ mẹ.

Vĩnh Nghi chìa thư em gái cho Trần:

- Thư của Vĩnh Xuân, cậu đọc đi!

Trần đón lá thư, đọc xong anh thở nhẹ.

- Tôi nghĩ là cậu sẽ về luôn Vĩnh Nghi ạ.

- Mình còn phải lên đây, thu xếp công việc nữa chứ!

- Chúc cậu tìm lại hạnh phúc của mình.

Trần quay bước, anh đi xuống nửa con dốc chợt quay lại gọi lớn:

- Đi uống cà phê Vĩnh Nghi ơi!

- Ừ, chờ năm phút.

Vĩnh Nghi kéo fermeture chiếc valy một câu nói dịu dàng từ sau lưng anh:

- Bao giờ anh đi vậy anh Vĩnh Nghi?

Liên ngước đôi mắt to màu nâu đen nhìn Vĩnh Nghi, hình như đang long lanh một chút nước mắt. Vĩnh Nghi mỉm cười:

- Khuya nay anh mới đi.

Lần đầu tiên Liên bắt gặp ở Vĩnh Nghi vẻ vui mừng và hình như anh trẻ lại vài tuổi.

Vĩnh Nghi đặt tay lên vai Liên:

- Em ở lại vui vẻ nhé!

Vĩnh Nghi đẩy valy vào một góc, anh rút áo khoác ngoài bươn bả chạy theo Trần ở cuối con dốc.

Liên đứng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng Vĩnh Nghi. Anh ấy không bao giờ biết, còn có một người con gái đã yêu anh thầm lặng từ bao năm qua, anh vẫn lạnh lùng khép kín.

Liên cúi xuống nhặt lá thư Vĩnh Xuân, nước mắt cô ứa ra, cô biết khi Vĩnh Nghi đi là hết, tình yêu và nỗi nhớ sẽ rộng lớn như rừng núi Tây Nguyên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx