sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện đêm Vong Xuyên đường - Chuyện thứ 6 - phần 3

Nó ngồi bó gối, con mắt dường như vẫn đang mở, theo bản năng tôi cảm thấy sợ hãi trước nó. Nhưng dường như bị một sức mạnh nào đó lôi kéo, bất giác tôi đi về phía nó. Ánh mắt của tôi chạm đến đôi mắt như hai hố đen, chợt thấy khóe miệng của thứ đó kéo thành một nụ cười quỷ dị, cơ hồ khiến tôi sợ chết khiếp. Ấy vậy mà khi nhìn lại lần nữa thì lại thấy nó chẳng có động tĩnh gì. Chắc chỉ là ảo giác của tôi thôi, đã nằm trong bình tiêu bản làm sao có thể sống được cơ chứ? Nhưng rốt cuộc hình như vẫn có gì đó là lạ, đứa trẻ đó trông quen quen, tựa như đã từng gặp nó trên đường tan học mỗi ngày, và nó vẫn thường đi lướt qua vậy.

Tôi lại nhìn kỹ nó một lần nữa, lần này tôi khẳng định, nó đúng là đang cười, hơn nữa còn là điệu cười rất kỳ dị! Đứa trẻ này rõ ràng mấy hôm trước khi đến bệnh viện tôi đã từng gặp, chính là thằng bé ngồi bên cạnh cô y tá!

Gần như ngay lập tức tôi kéo áo Thanh Minh, nấp sau lưng anh. Anh dùng tay ngăn tôi lại, đồng thời cúi xuống gần sát mái đầu của dì La.

Dì La tuy đã rất yếu, nhưng trong miệng vẫn không ngừng lầm rầm câu gì đó, tôi nghe không ra, chỉ cảm thấy hình như bà ta đang không ngừng nhắc đi nhắc lại một cái tên.

- Liễu Dạ, Liễu Dạ, Liễu Dạ… Liễu Dạ…

Ngọn lửa sinh mệnh của bà ta cuối cùng đã tắt cùng với những tiếng kêu ấy.

Con người đúng là loài sinh vật yếu ớt.

Trơ mắt nhìn một sinh mệnh vừa qua đời ngay trước mắt mình, cảm xúc của tôi trở nên hỗn loạn, nhưng hiện tại có lẽ không phải là lúc dành cho sự bi thương.

Không khí trong phòng đã có chút thay đổi. Căn phòng tiêu bản này bắt đầu khiến người ta cảm thấy lạnh gáy từng cơn.

Bốn bề rất yên tĩnh, sau đó chiếc bình thủy tinh đặt trong góc lắc lư mấy cái, khi tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã trống không.

Đứa trẻ đó đã chạy ra ngoài rồi.

Không, không chỉ là một đứa trẻ. Cả căn phòng toàn là trẻ con, đứa bò trên sàn, đứa ngồi, đứa nằm, đứa đùa nghịch, đứa đu lên chân tôi, đầu lưỡi lạnh lẽo nhầy nhụa của chúng đang lướt trên da chân tôi, khiến toàn thân tôi sởn da gà. Giữa đêm khuya, tình thế lúc này đúng là quái dị trên mức bình thường, đừng nói là chúng tôi đã xông vào địa bàn của đám ma sơ sinh rồi nhé? Tôi nhớ lại sơ đồ của bệnh viện, nơi này đâu có gần khoa Sản.

Tôi nhìn Thanh Minh, anh vẫn đứng ung dung, không có vẻ gì là hoảng loạn, xung quanh dường như có một bức bình phong vô hình, ngăn cách anh với không gian hỗn loạn này.

Còn tôi đâu có may mắn vậy, không chỉ đứng yên tại trận, mà còn bị một lũ lau nhau bao vây không cựa quậy nổi.

Thanh Minh liếc nhìn tôi, não tôi tự động dịch vẻ mặt của anh thành “Em đừng lo lắng!”. Được thôi, vậy thì tôi sẽ không lo lắng, nhưng trong bầu không khí quái lạ này, anh không thể nói câu gì giúp người ta giảm bớt áp lực tinh thần sao?

Này đại ca, chắc không phải anh đang tin vào câu “Im lặng là vàng” đấy chứ? Lừa đảo, sách vở đều là lừa đảo! Dù anh chẳng nói câu nào thì tiền trong nhà cũng không thể tự đẻ ra được đúng không!

Âm thầm lải nhải một lúc lâu, tâm trạng của tôi cũng đỡ căng thẳng đôi chút.

Từng tràng cười khanh khách vang lên, lần đầu tiên tôi nhận thấy, hóa ra tiếng cười của trẻ con cũng có thể đáng sợ thế.

Trong những âm thanh kinh dị ấy, có một giọng nói non nớt, luôn gào lên “Mẹ ơi, mẹ ơi…”.

Nghe thì có vẻ bình thường, nhưng lại khiến tôi cảm thấy, đó là giọng nói tràn ngập oán hận. Thứ cảm xúc oán hận mãnh liệt này, một ma sơ sinh tầm thường chắc chắn không thể đạt được tới trình độ ấy. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho “nó” phải oán hận sâu sắc đến thế?

Xuyên qua tầng tầng bình phong, tôi nhìn ánh mắt âm u đáng sợ đó, dùng ánh mắt để hỏi “nó” “Vì sao?”.

Tất nhiên “nó” không trả lời tôi, mà chỉ kêu lên một tiếng quái dị rồi lao về phía tôi.

Đương lúc tôi đang định né tránh theo thói quen thì Thanh Minh đã khẽ giơ tay ra, tóm lấy nó.

Trong tay Thanh Minh, nó không ngừng gào thét, giãy giụa, nhưng rồi phải chịu khuất phục nhanh chóng, dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một nhúm tro tàn trong lòng bàn tay anh, chớp mắt tan biến.

Những đứa trẻ khác trong phòng cũng như thủy triều rút đi mau chóng.

Nơi này trở lại thành phòng chứa tiêu bản bình thường, có điều gì khác lạ là ở đây vừa có thêm một tử thi.

Cho dù thế nào, ba mươi sáu chước, chước chuồn là hơn. Ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì chúng tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

Nguy hiểm qua đi, tôi kéo Thanh Minh đi ra khỏi phòng tiêu bản.

Chỉ cảm giác hình như có gì là lạ, đang lúc nghĩ ngợi, thì Thanh Minh giằng khỏi tay tôi.

Tôi ngẩn ra một giây, cuối cùng đã hiểu ra vấn đề. Tay của anh rất nóng. Đối với một người luôn bị tôi nghi ngờ là động vật máu lạnh như Thanh Minh, thì đây quả là điều bất thường. Quay đầu sang nhìn, thấy anh đang nắm chặt bàn tay, trên lớp da của mu bàn tay có một vết đen, nó đang lan ra với một tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt cả bàn tay đã chuyển sang màu đen.

Bàn tay vốn trắng trẻo của anh giờ như bị trúng độc, biến thành màu đen sì, thậm chí còn có một chất lỏng màu xanh thẫm đang rỉ ra, trông vô cùng đáng sợ.

Tôi gần như đờ người, lao qua đó muốn xem anh ra sao, nhưng bị anh cản lại, không cho lại gần.

Anh nhìn trừng trừng vào bàn tay mình, vẫn không một chút hoảng loạn. Tôi nhìn thấy rõ ràng, đầu mày của anh hơi nhíu lại trong khoảnh khắc.

Anh chàng này bình thường luôn có dáng vẻ bình tĩnh, không kinh sợ trước bất cứ chuyện gì, hình như tôi chưa bao giờ thấy anh lo lắng.

Cho nên tôi nghĩ, lần này có lẽ phiền phức thật rồi.

Khi tôi bắt đầu hoang mang cực độ, thì giọng nói của Dao từ xa truyền lại:

- Tiểu Hạ, em đứng đây làm gì?

Hình như Dao đã tìm tôi rất lâu. Tôi vội vàng kéo anh:

- Anh mau đến xem tay của Thanh Minh bị sao đi?

Dao nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên:

- Thanh Minh? Ở đâu vậy?

Tôi quay đầu, phía sau là hành lang trống vắng, không thấy bóng dáng Thanh Minh đâu cả.

Nhìn quanh tứ phía tìm mà không thấy, chỉ trong tích tắc, Thanh Minh đã biến mất cùng với bàn tay bị nguyền rủa.

Dao lại gõ vào đầu tôi:

- Mơ ngủ à? Chúng ta về thôi.

Lúc này tôi mới nhớ đến chuyện của Tô Dương nên hỏi Dao:

- Tô Dương đâu?

- Đã quay về nghỉ ngơi rồi.

Dao cười rất ám muội, tôi lườm anh một cái, quyết định đi thăm Tô Dương.

Tôi không biết tại sao mình lại hơi có ý trốn tránh việc quay về Vong Xuyên đường. Có lẽ tôi sợ rằng nếu quay về mà Thanh Minh không ở đó thì phải làm thế nào?

Với tính cách của anh, dứt khoát anh sẽ không bộc lộ điểm yếu của mình trước mặt người khác.

Người khác dĩ nhiên bao gồm cả tôi. So với anh, thế giới của tôi hạn hẹp hơn rất nhiều. Nếu như anh thực sự muốn ra đi, thì anh sẽ có thể ẩn mình ở bất cứ đâu, và chắc chắn tôi không thể nào tìm ra.

Tất nhiên Dao không biết trong lòng tôi đang nghĩ gì nên chỉ biết đăm đăm nhìn tôi. Tôi kiên quyết muốn đi xem Tô Dương thế nào, vậy nên Dao đành phải đưa tôi đi.

Tôi đi trước nên không nhìn thấy Dao ló đầu về phía trước khụt khịt ngửi, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc lẻm.

Sau đó, Dao lắc lắc đầu, chỉ vài bước đã đuổi kịp tôi.

Trong hành lang vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân của hai chúng tôi vọng lại.

Cửa phòng bệnh khép hờ, khẽ đẩy một cái đã mở ra. Dao nói phải đến xem xét tình hình ở mấy chỗ tối, tôi đành tự đi vào.

Tô Dương đang ngồi tựa đầu giường nghe nhạc, thấy tôi bước vào, liền gỡ tai nghe xuống cười với tôi:

- Không ngờ cậu lại có anh bạn đẹp trai đến thế. Vậy mà không sớm dẫn đến giới thiệu với tớ, đúng là quá đáng.

Đối diện với sự trách móc của cô ấy, tôi chỉ có thể cười trừ.

Tôi có thể nói gì chứ? Trên thế giới này, không phải ai cũng có thể hiểu được người như tôi, đại đa số đều không thể chấp nhận sự tồn tại của những thứ nằm ngoài khoa học. Huống hồ, người và yêu vốn không nên cùng chung sống. Nếu như Tô Dương biết Dao là yêu quái, thì liệu cô ấy còn có thể nở nụ cười như vậy được không?

Tôi luôn nghĩ có lẽ Thanh Minh và Dao thực ra cũng là người, có điều hành động của họ hơi kỳ quặc, ngành nghề hơi ít được quan tâm một chút, chuyện giả thần giả quỷ cũng do yêu cầu nghề nghiệp của họ, vậy thôi. Thế nhưng khi ngồi trong cửa hàng, nhìn từng người khách có hình thù quái dị ra ra vào vào, hoặc khi gật gù ngủ trên chiếc ghế mây, bị Dao ở bên cạnh thi thoảng bất cẩn để lộ ra cái đuôi nhỏ ngoáy ngoáy vào mũi khiến tôi hắt xì một cái rõ to, thì ảo tưởng nhỏ nhoi này của tôi càng ngày càng trở nên vô vọng. Cho đến lúc này, tôi buộc phải thừa nhận, họ thực sự không phải là sinh vật sống cùng một thế giới với tôi.

Chính vì thế, tôi mới lần lữa không kể với Tô Dương về công việc của mình, cũng không muốn Tô Dương tiếp xúc với thế giới đó.

Tô Dương nhìn tôi không nói gì, chỉ nở một nụ cười khoan dung rồi chuyển chủ đề.

Tôi thấy nhẹ cả người, cũng thuận theo cô ấy, buôn dưa lê về mấy chuyện thường nhật.

Nhớ tới Thanh Minh, trong lòng tôi lại thấy nặng trĩu. Tô Dương quan tâm hỏi:

- Cậu mệt à? Có cần nghỉ một lát không?

Tôi lắc đầu, nhưng cũng hơi muốn quay về. Dẫu thế nào, tôi cũng phải về Vong Xuyên đường, nếu Thanh Minh đã về thì sẽ tiếp tục bưng trà rót nước trông cửa hàng; còn nếu anh chưa về, thì tôi sẽ tiếp tục đợi, đến khi nào anh quay về mới thôi.

Tôi ngó đồng hồ thấy đã hơn mười một giờ, vậy mà những bệnh nhân khác trong phòng vẫn chưa về, bèn hỏi Tô Dương:

- Những bệnh nhân khác đi đâu cả rồi?

- Ra ngoài làm kiểm tra sức khỏe rồi.

Muộn như vậy còn chưa quay về sao? Tôi đứng dậy, chào tạm biệt Tô Dương. Lúc đi đến cửa, tôi vô tình liếc nhìn chiếc giường bệnh bên cạnh, đầu giường còn đặt tấm bảng tên, trên đó có viết một cái tên vô cùng quen mắt - La Di.

La Di? Trong trí nhớ của tôi, người nằm giường đó là một phụ nữ sắc mặt vàng bủng, từ đầu chí cuối đều đọc sách. Song ấn tượng về cái tên này vô cùng sâu sắc, bởi mới trước đó không lâu, tôi đã tận mắt chứng kiến cái chết của người ấy.

Cô ấy bị tên ngạ quỷ dịu dàng, hút hết tinh khí mà chết đi.

Hóa ra tên của cô là La Di.

Trong lòng thầm thương xót thay cho người phụ nữ vô tội ấy, sau đó tôi bỗng có một dự cảm mãnh liệt rằng Liễu Dạ đang sắp đến. Không nghi ngờ gì nữa, Tô Dương chính là người sẽ bị hại tiếp theo, dù thế nào tôi cũng không thế trơ mắt nhìn Tô Dương biến thành như vậy.

Quay đầu lại, tôi cố nặn ra một nụ cười với Tô Dương:

- Tớ chợt nhớ ra, cậu lâu lắm rồi chưa đến nhà tớ phải không? Hay tối nay đến chỗ tớ chơi đi?

- Hả? - Tô Dương rất bất ngờ trước đề nghị này. Xưa nay, tôi chưa bao giờ mời cô ấy về nhà chơi. Sau khi suy nghĩ có mấy giây, cô ấy liền gật đầu đồng ý.

Nói đi là đi luôn. Khi ra khỏi cửa, tôi nhìn quanh quất một lát không thấy Dao đâu, đành gửi tin nhắn cho anh, nói tôi và Tô Dương về trước.

Hình như đã mấy ngày tôi chưa về nhà. Liếc nhìn những lá bùa rách nát ở xung quanh, tôi dè dặt nhìn Tô Dương, may mà cô ấy không chú ý tới những thứ trước mặt, nếu không nhất định sẽ lên lớp tôi về chủ nghĩa duy vật, bài trừ mê tín.

Pha trà, mở tivi để tạo bầu không khí náo nhiệt, lúc tôi đang dán mắt vào người dẫn chương trình, chọn đúng thời điểm tiết mục trên tivi đang đến hồi hấp dẫn thì Tô Dương cất tiếng, khiến cho tôi phun không được nuốt không xong ngụm trà nóng trong miệng.

- Có phải cậu muốn nói gì với tớ không? - Tô Dương hỏi tôi.

- Ờ, không có gì, chỉ cảm thấy lâu rồi cậu chưa qua nhà tớ thôi mà! - Tôi không dám thở mạnh.

- Con ranh này, trình độ nói dối còn kém lắm.

Vị đại tiểu thư này công kích tôi không chút nể nang. Thế là tôi gạt phăng ý định che giấu, hỏi thẳng cô ấy:

- Tô Tô, cậu và bác sĩ Liễu… phát triển đến mức nào rồi?

Tô Dương cười, trông rất xinh đẹp:

- Bác sĩ Liễu… Tháng sau, cậu có thể gọi là “anh rể” rồi.

Tin này chẳng khác sét đánh giữa trời quang, tôi vô tình thốt lên:

- Không được!

- Tại sao? - Tô Dương không cười, nhìn tôi rất nghiêm túc.

Ngược lại tôi bắt đầu vòng vo:

- Tô Tô à, nghe tớ nói đã, cái tay bác sĩ Liễu đó hình như không phải người tốt đâu. Tớ nghe nói anh ta chưa ly hôn với vợ, anh ta có thật lòng với cậu hay không cũng khó nói lắm! Cậu phải nghĩ thật kỹ vào.

Mắt Tô Dương sáng lên, nhìn tôi chằm chằm, hỏi ngược lại tôi:

- Sao cậu biết chuyện đó?

Sao tôi có thể biết được cơ chứ, toàn là tôi tự bịa ra thôi. Bị cô ấy hỏi vậy, mãi lâu sau tôi mới ngượng ngập đáp:

- Thực ra tớ có học xem tướng một chút, anh ta có tướng đào hoa, vừa nhìn là đã biết không có tướng làm chồng tốt, ha ha.

Tô Dương lại nhìn tôi chằm chằm, lúc lâu sau mới bật ra một câu:

- Đừng có lừa tớ, tớ biết từ lâu rồi, cậu và tớ không giống nhau.

Một câu nói nhẹ nhàng mà làm tôi lạnh toát từ đầu tới chân, nhưng tôi vẫn giả bộ bình tĩnh xem tivi, vừa xem vừa ngáp ngáp.

- Đương nhiên không giống nhau rồi, làm sao có thể giống nhau, tớ “gà” quá mà!

Tô Dương bước đến sau tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, ngữ điệu vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng giọng nói đã đổi khác:

- Có lẽ ngươi nên tự hỏi, rốt cuộc ngươi khác bọn ta ở điểm nào?

Những ngón tay to thô day nhẹ trên cổ tôi, di chuyển qua lại, cuối cùng dừng lại ở nơi mỏng mảnh nhất, nhẹ nhàng thít chặt, bắt đầu mạnh tay. Tôi vừa cố sức giãy giụa thoát khỏi bàn tay hắn, vừa cố hỏi hắn:

- Mi đã làm gì Tô Dương?

- Ồ? Ngươi vẫn còn trượng nghĩa cơ à? - Hắn cười hi hi - Làm gì ư? Cô ả đã chết rồi. Ngươi có định tìm ta đòi mạng không?

Ác quỷ cúi người xuống, nói khẽ bên tai tôi:

- Hay là, ta sẽ ăn ngươi nhé? Như thế bọn ngươi sẽ được ở bên nhau.

Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, tựa như đang kể một chuyện gì đó không hề liên quan, còn tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Tô Dương đã chết rồi ư?

“Bộp” một tiếng, tôi cảm thấy mối liên hệ của mình với thế giới bình thường đã chấm đứt.

Tôi ngừng giãy giụa, Liễu Dạ hình như thấy bất ngờ, thả tôi ra.

- Ngươi muốn chết?

Tôi lắc đầu, ôm vai ngồi xuống.

- Ồ? Không phải ngươi đợi người đến cứu ngươi chứ? Có phải đợi tên đàn ông chỉ cần dùng chút độc là đã biến thành vô dụng không? Hay là đợi con mèo nhãi đang bị giam trong trận đồ của ta, đến đường đi cũng không phân biệt được? - Trên gương mặt trắng trẻo của hắn nở một nụ cười. Hắn đã nói toẹt ra những sự thực mà tôi rất muốn né tránh.

Từ khi gặp Dao và Thanh Minh, tôi luôn dựa dẫm vào họ, chưa hề nghĩ rằng sẽ có lúc họ không thể đến cứu tôi, có lúc họ cũng gặp nguy hiểm.

Thế giới của yêu quái, nơi đâu cũng đầy rẫy hiểm nguy.

Lúc này, hiểu rõ rằng họ cũng lâm vào cảnh nguy khốn, tôi lại bình tĩnh đến bất ngờ.

- Nếu như mi muốn ăn ta, vậy thì hãy nhanh lên.

Tôi lạnh lùng nhìn Liễu Dạ. Hắn nheo mày, dò xét tôi một lượt từ trên xuống dưới, tựa như đang suy nghĩ nên ăn theo cách nào mới ngon, cuối cùng ánh mắt hắn rớt trên cổ tay tôi.

Đó là chiếc vòng tay trăng đỏ mà Dao đưa cho tôi, một chuỗi ngọc trong như nước, ôm chặt cổ tay tôi. Tôi vô thức giữ chặt nó, nhưng đã không kịp nữa. Liễu Dạ một tay kéo tay tôi, lôi tôi bật dậy từ sofa, ném xuống đất, còn tay kia bắt đầu giằng lấy chiếc vòng đó.

Chiếc vòng ấy vốn tôi không thể giằng ra được mặc dù đã cố thử rất nhiều lần, thế nhưng Liễu Dạ lại lấy nó ra nhẹ nhàng như không.

- Ta muốn xem xem, không có nó thì ngươi làm được gì?

Cổ tay tôi đau điếng, giống như bị lóc da, đau nhói, đau nhói, tưởng chừng sắp ngất đi mất.

Thực tế đúng là tôi ngất đi, nhưng là sau khi Liễu Dạ dứt lời, ném tôi xuống đất.

Khi tỉnh lại, không biết đã là mấy giờ.

Trời bên ngoài vẫn tối, tôi moi di động ra xem, hơn tám giờ tối. Tôi nhìn xuống cổ tay của mình, thấy hoàn toàn không hề hấn gì, không bị lột da, không có máu chảy, nhưng thực sự không hiểu tại sao lại đau đến thế. Xòe lòng bàn tay ra, tôi thất kinh, dấu ấn mặt trăng đỏ tươi đã nhạt đến mức sắp không nhìn ra nữa.

Như thế có nghĩa là sức mạnh của Thanh Minh đã suy yếu rồi?

Tôi lồm cồm bò dậy, phủi quần áo, quyết định lập tức đến Vong Xuyên đường.

Đường phố bên ngoài hình như có gì đó khác với bình thường, vẫn là những cửa hàng sáng đèn, vài ba người khách bộ hành, đang tám giờ tối nên vẫn còn tấp nập nhộn nhịp.

Chẳng mấy chốc tôi đã đến Vong Xuyên đường, cửa đang mở, hắt ra ánh đèn vàng nhạt. Tôi vén tấm rèm cửa, thấy người đàn ông bận bịu bên trong ngẩng đầu, cười với tôi:

- Cô muốn ăn gì?

Phản ứng đầu tiên của tôi là thả rèm xuống, lùi về phía sau mấy bước, ngó lại tấm biển ngoài cửa, rõ ràng là mấy chữ lớn “Hiệu bánh Tần Ký”. Mấy chữ đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng gần như đâm mù mắt tôi. Đọc đi đọc lại mấy lần, khẳng định là không đọc nhầm, sau đó tôi lại vén rèm, bước vào trong.

- Ông chủ, cho tôi một chiếc bánh bơ, bánh mới nhé.

- Trong lò có bánh đang nướng, nhưng phải đợi thêm mấy phút nữa.

Ông chủ đưa mắt hỏi ý kiến tôi, tôi vội vàng gật đầu. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dựa trong cửa hàng, xem xét xung quanh, mọi thứ ở đây đều không giống với Vong Xuyên đường mà tôi quen thuộc. Không gian sạch sẽ mà rộng rãi, tuy bài trí cổ điển, tao nhã, nhưng không hề có mùi cũ kỹ, ngược lại vô cùng thoáng đãng. Ông chủ sau tủ kính bận luôn chân luôn tay, cả cửa hàng tràn ngập mùi bánh thơm phức.

Nơi đây đâu phải là Vong Xuyên đường đổ nát, mà là Tần Ký.

Nhận bánh rồi trả tiền, tôi lặng lẽ ra khỏi cửa hàng, đi thẫn thờ trên đường.

Con phố này cũng không giống với mọi khi, những người đi trên đường đều rất bình thường, nhưng trong mắt tôi, điều này lại trở nên bất thường.

Tôi nhớ ra khi đưa tôi chiếc vòng tay, Dao có nói một câu.

- Cho em thẻ ra vào, đừng làm mất nó.

Nói vậy, bây giờ tôi không tìm ra Vong Xuyên đường là vì đã đánh mất chiếc vòng tay? Thế lần đầu tiên, làm sao tôi vào trong được?

Tôi nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi, đành tiếp tục đi lang thang trên phố.

Người đi trên phố thưa dần, các cửa hàng lần lượt chuẩn bị đóng cửa. Buổi đêm khu thành cổ lạnh lẽo, quạnh quẽ hơn khu trung tâm thành phố rất nhiều.

Tôi không biết mình đã đi đâu, cũng không dám chạy quá xa, cuối cùng lại về trước cửa Vong Xuyên đường, tìm một chiếc đôn đá ngồi xuống, vừa ăn bánh vừa chờ đợi.

Còn đợi đến bao giờ, tôi cũng không biết nữa.

Gọi điện thoại cho Dao và Thanh Minh, không ngoài dự liệu, đầu bên kia luôn báo máy bận. Ngắt cuộc gọi, tôi cẩn thận nhét điện thoại vào trong túi.

Cứ thế đợi các cửa hàng xung quanh đóng cửa hết, chiếc bánh đang ăn không có vị gì, cuối cùng tôi vùi đầu vào tay, thút thít khóc.

Đã là ngày thứ ba rồi.

Mỗi đêm tôi đều đến đây ngồi đợi, nhưng kỳ tích vẫn không xuất hiện.

Tôi vẫn biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ rời khỏi Vong Xuyên đường, nhưng chẳng ngờ ly biệt lại đột ngột đến thế.

Một lần nữa tôi từ chối lời mời của ông chủ Tần Ký vào trong cửa hàng ngồi, tôi phủi bụi trên quần, rời khỏi nơi này. Không biết tại sao tôi không quay về nhà, mà lại đi về đầu bên kia của con phố.

Hướng đó phát ra một luồng khí âm u, lạnh lẽo, nó có sức hút cực lớn với tôi.

Vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên nền trời xanh xám đang tỏa ra ánh sáng thê lương. Sau khi đi đến tận cùng của con phố, một cây cầu đá chưa từng nhìn thấy chợt xuất hiện trước mắt tôi.

Dưới cầu đương nhiên là sông, một dòng sông lạ lẫm.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì chỗ này không hề có sông, cho dù là tự nhiên hay nhân tạo đều không có. Nhưng nó đã xuất hiện ở đây, tôi bước lên cầu, những tảng đá xanh nhẵn bóng, tôi nghĩ nó không phải là ảo giác.

Những ngọn đèn xanh của khu phố bên kia sông rọi sáng, nối thành một dải, hệt như dải Ngân Hà. Khi đi sang bên ấy, tôi mới phát hiện ra đó không phải là những ngọn đèn của nhân gian. Mỗi ngọn đèn đều là đèn lồng bằng giấy, bên trong không phải là đèn điện, cũng không phải nến, mà là một ngọn lửa bập bùng, cháy xèo xèo, nhưng vẫn không cháy lớp giấy dán ngoài.

Hóa ra lửa ma trơi lại hữu dụng thế.

Khi tôi ngắm nghía đèn lồng, chủ cửa hàng ở bên cạnh cũng lặng im nhìn tôi, hình như ông ta đang nghi hoặc và hiếu kỳ, cho nên tôi mỉm cười với ông ta.

- Cái đèn lồng này có bán không?

Người chủ có sắc mặt xanh lét như đèn lồng gật đầu, lấy một chiếc xuống cho tôi, tôi đưa tấm thẻ tín dụng của mình cho ông ta.

Tấm thẻ này là Thanh Minh đưa, bên trong là tiền lương của tôi, không có logo ngân hàng, trên nền thẻ màu đen chỉ in mặt trăng màu đỏ, và càng buồn cười đó là, nó lại là thẻ ngân hàng liên kết. Khi đó tôi còn tấm tắc, yêu quái quả nhiên là một sinh vật theo kịp thời đại.

Chủ cửa hàng nhìn qua tấm thẻ mặt trăng đỏ, không nói câu nào và quẹt thẻ, quả nhiên là dù ở đâu, nó cũng đều có thể dùng được.

Tôi cầm chiếc đèn lồng màu xanh, bắt đầu đi dạo phố.

Nếu không nhìn đám người quái dị bên cạnh, thì nơi đây hoàn toàn giống một khu du lịch nào đó, chẳng khác nào một thành thị nhỏ cổ kính, hẻo lánh vào đêm.

Không biết vì sao, dù đã rõ nơi này không phải là thế giới của mình, nhưng tôi lại không sợ, trái lại còn cảm thấy thích thú, muốn tiếp tục tìm kiếm.

Nơi này nhất định có đường thông tới Vong Xuyên đường, tôi nghĩ thế.

Càng đi vào sâu, những cửa hàng ven đường càng trở nên thưa thớt, gần như không có ai đi lại. Tôi khêu đèn, nhìn xung quanh, chợt nhận ra không biết từ lúc nào, mình đã đi vào một con ngõ nhỏ.

Đó là một con ngõ hết sức bình thường, lác đác vài hộ gia đình, trước cửa căn nhà cuối ngõ có treo một chiếc đèn lồng, khác với chiếc đèn tôi cầm trên tay. Nó phát ra thứ ánh sáng màu đỏ nhạt, nhìn từ xa, tựa như một mặt trăng màu đỏ.

Trái tim tôi đập thình thịch, chân bước về phía căn nhà ấy.

Đến khi lại gần, tôi hơi thất vọng, vì ngọn đèn đó tuy phát ra ánh sáng màu đỏ, nhưng lại không có hình mặt trăng đỏ mà chỉ là một chấm tròn màu đỏ, không hề giống hình mặt trăng. Tôi nhìn hai cánh cửa sơn đen đó, tim đập loạn nhịp, do dự không biết có nên gõ cửa không, và gõ cửa rồi thì phải nói gì? Người bên trong đó là ai?

Đúng lúc tôi còn dùng dằng chưa quyết thì cánh cửa phía trước “cạch” một tiếng, một người từ bên trong vội vã bước ra, khi đi ngang tôi khẽ đụng vào một cái. Người ấy còn chẳng buồn xin lỗi một câu, cắm cúi đi thẳng vào màn đêm ngõ nhỏ, mất hút.

- Này, xin hỏi…

Tôi còn chưa kịp nói câu gì thì người đó đã đi được một quãng xa rồi.

Cuối cùng tôi cũng biết thế nào là “vội đi đầu thai”.

Đang định tiếp tục gõ cửa, đột nhiên tôi cảm thấy gì đó, bèn quay phắt đầu lại.

Người đó đứng cách tôi không xa lắm, quay đầu nhìn tôi, màu tóc trắng bạc sáng lấp lánh trong đêm tối, đôi đồng tử đỏ như máu ánh lên chút ngạc nhiên, nhưng rất mau chóng biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.

Một cánh cửa nào đó trong tiềm thức bỗng mở ra, từng mẩu vụn ký ức không ngừng hiện ra trong đầu… Quen biết trên tàu hỏa, một nụ hôn nhẹ khi ly biệt, khi trượt ngã trên lưng con rắn xanh anh ta đưa tay ra đỡ, sự bảo vệ của anh ta trong tòa dinh thự ma quỷ, cuối cùng là không từ mà biệt… Từng cảnh, từng cảnh cứ cuồn cuộn ào về trong tâm trí.

Tôi nhớ ra tên anh ta, và cũng nhớ ra rằng chuyến công tác đó kết thúc bằng việc Thanh Minh bị thương.

- Sao em lại ở đây? - Anh ta bước tới, nhìn tôi hồi lâu.

Tôi đắm chìm trong cú sốc khi đột ngột lấy lại được trí nhớ, nên nhất thời không nghe rõ câu hỏi của Bạch Dạ.

- Này, cô bé… Hình như em không ổn.

Mấy ngày nay tôi luôn tìm kiếm người để tôi có thể hỏi những chuyện liên quan đến Vong Xuyên đường, giờ thì người đó đã xuất hiện.

Bạch Dạ vừa hỏi xong, bao nhiêu âu lo, buồn bực trong lòng tôi cứ thế ào ào tuôn ra.

Tôi kéo áo Bạch Dạ, nghẹn ngào kể hết chuyện mấy hôm vừa rồi.

Bạch Dạ chỉ im lặng nghe, lấy tay áo lau nước mắt cho tôi mà không nói gì.

Tôi kể lể rất lâu, thấy anh ta vẫn lạnh lùng dửng dưng, trong lòng tôi cảm thấy hơi xấu hổ, chợt nhớ ra rằng ngay cả việc anh ta là thù hay là bạn tôi cũng không rõ, vậy mà cứ kéo người ta lại kể lể này kia, thật là vô duyên quá.

Tuy vậy, nghĩ cho cùng, ngoài Bạch Dạ, tôi cũng đâu biết người nào khác.

Tôi buông Bạch Dạ ra, xin lỗi anh ta, rồi quay người bước đi.

- Cô bé… Đừng đi về phía trước…

Tôi không ngoảnh lại.

Tôi chỉ nghe thấy giọng nói của anh ta sau lưng tôi, lãng đãng theo gió.

- Quay về đi, em không nên đến đây…

Đương nhiên tôi biết đây là nơi tôi không nên đến, nhưng tôi còn có thể đi đâu được nữa?

Tôi không màng đến anh ta, ra khỏi ngõ, tiếp tục đi lang thang, cho đến khi tôi nhìn thấy tấm bia đá.

Đó là một tấm bia đá rất nhỏ, nếu như không phải tình cờ nhìn thấy, thì tôi sẽ không để ý tới nó. Tấm bia rất bình thường bằng đá xanh, trên mặt khắc hai chữ phồn thể “Phong Đô”.

Đây là Phong Đô(*) ư? Tôi cứ tưởng đây chỉ là một nơi chốn lạ nào đó, nhưng hóa ra đã đến âm tào địa phủ rồi. Lẽ nào tôi sắp chết sao?

(*) Phong Đô: Tức thành Phong Đô - thành chính dưới Âm Phủ. (ND)

Chắc vì thế nên dọc đường đến đây tôi rất bình an, không gặp chướng ngại nào.

Phút chốc tôi đã đi đến trước một tòa nhà lớn.

Đó là một biệt viện rất rộng rãi, choáng ngợp, ngói đen tường xanh, tuy không nhìn thấy ánh đèn, không nghe tiếng người, nhưng nó không hề có cái vẻ âm khí trùng trùng như tôi tưởng.

Đi men theo tường bao, tôi đến cửa chính, nhờ ánh đèn chiếu lên tấm hoành phi treo trên cửa, thấy trên đó viết mấy chữ đại tự “Thôi Quân phủ đệ”.

Thôi Quân(*)… Có lẽ là phán quan Thôi Quân đây.

(*) Thôi Quân: Tức Tào quan dưới Âm Phủ theo truyền thuyết. (ND)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx