sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện đêm Vong Xuyên đường - Chuyện thứ 8 - phần 2

Nam sinh rùng mình một cái, ôm chặt lấy người con gái bên cạnh, khóe mắt khẽ liếc sang tôi ở giường đối diện. Dường như cậu ta có chút ngại ngùng nên khẽ buông tay ra.

- Chị này, chị ngủ suốt thế.

- Ừ, ngủ suốt.

- Tàu đi chậm thật đấy, đi lâu như thế mà chưa thấy dừng, không biết ga sau đến đâu?

- Bây giờ mấy giờ rồi?

- Mười một giờ ba mươi lăm phút.

Cậu ta nhìn điện thoại.

Xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, vậy mà mới chỉ có một phút trôi qua.

- Chị ơi, chị không lạnh à? Em thấy điều hòa ở trong toa hình như mở quá lạnh thì phải.

Tôi nhìn người phụ nữ đang phủ phục trên mình cậu ta, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, bình tĩnh đáp:

- Ừ, cũng hơi lạnh.

- Chị xuống ga nào?

- Ga cuối.

Tôi ngáp một cái, không buồn nhìn vẻ mặt như đang muốn nói tiếp chuyện gì đó của cậu ta, quyết định không để ý đến họ nữa.

Có lẽ khi tỉnh lại, người này cũng không còn tồn tại nữa rồi.

Thời gian trôi qua quá chậm, cứ tiếp tục thế này, không biết bao giờ mới đến ga cuối cùng. Bên tai là tiếng bánh tàu lăn trên đường ray xình xịch xình xịch, tôi lăn qua lăn lại hồi lâu, cuối cùng bò dậy, định tìm nhân viên tàu hỏa để hỏi.

“Trời cao xanh ngắt, đất trải hoa vàng, gió tây gay gắt. Nhạn bắc về nam. Sớm mai ai người nhiễm sương say ngất giữa rừng? Vẫn là nước mắt kẻ chia ly…”.

Tôi bước ra ngoài, khi đó mới biết hóa ra tiếng hát ấy không phải là trên đài phát thanh, mà là có một cô gái đang ngồi hát bên cửa sổ.

Nhìn sau lưng thì hình như cô ta hãy còn trẻ. Cô ta cầm chiếc khăn tay, thân hình rất đẹp, cứ hát mãi một khúc ca đó.

Nếu như tôi không nhớ nhầm thì điệu hát này là Tây sương ký(*).

(*) Tây sương ký còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (Truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297- 1307) đời Nguyên Thành Tông (1295- 1307), miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy. Về kết thúc của truyện, có nhiều dị bản và thay đổi khác nhau.(ND)

Kết thúc của điệu hát là Trương Sinh đỗ trạng nguyên, về quê cưới Thôi Oanh Oanh, đó là một kết cục đoàn viên luôn được người đời ưa chuộng. Đương nhiên, kết cục đoàn viên chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của người đời sau mà thôi. Trong bản Oanh Oanh truyện đầu tiên, vì tội danh vô lý là quá đẹp, Oanh Oanh đã bị Trương Sinh đạo mạo phụ bạc.

Không biết khúc cô ấy hát là khúc Oanh Oanh nào?

Nhân viên tàu đứng ở cửa toa, xem ra đang rất nhàn nhã.

Tôi qua đó đứng cạnh anh ta, làm như không có chuyện gì, bắt chuyện vu vơ:

- Ga sau đến đâu anh nhỉ?

- Phong Đô.

- Có tàu đến Phong Đô từ bao giờ thế nhỉ? Sao tôi không biết?

Anh ta vẫn không ngẩng đầu, đáp lại lời tôi:

- Mấy chục năm trước đã có rồi.

- Mấy giờ tới?

- Đúng mười hai giờ.

- Bây giờ mấy giờ rồi?

- Mười một giờ ba mươi sáu phút.

Thời gian quả thật trôi qua quá chậm chạp.

- Nửa ngày trước tôi đã hỏi giờ người khác, khi ấy là mười một giờ ba mươi tư phút, lâu thế mà mới chỉ hai phút trôi qua thôi ư?

Cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên, nhìn tôi một cái rồi nói:

- Tôi cũng không có cách nào khác, điều đó chỉ dựa vào chính họ.

- Nghĩa là sao?

- Không phải cô cũng muốn chết giống họ sao?

Nghe anh ta nói vậy, tôi chợt bừng tỉnh. Trong tiềm thức của mình, đúng là tôi có ý muốn tìm đến cái chết. Đây chính là nguyên nhân khiến tôi đi trên chuyến tàu này chăng?

Ý của anh ta là khi tất cả đều chết thì chuyến tàu mới đến ga cuối?

- Tôi không muốn chết, chỉ muốn đi Phong Đô thôi! - Tôi mỉm cười nhìn anh ta.

- Người sống sẽ không tới được Phong Đô.

Anh ta chậm rãi kéo cửa tàu ra, gió bên ngoài cửa thổi ập vào, mạnh đến mức khiến tôi loạng choạng đứng không vững.

Tôi đã bị anh ta đẩy xuống như vậy đó.

Bên tai chỉ kịp nghe thấy câu nói cuối cùng:

- Cô đáp nhầm tàu rồi.

Tôi ngửi thấy mùi đặc trưng của đoàn tàu, pha trộn đủ thứ mùi, mùi cơ thể người, mùi kim loại, mùi mồ hôi, mùi chăn đệm, rồi những tiếng ồn ào huyên náo gọi nhau, tiếng thu dọn hành lý, tiếng đài phát thanh trên tàu.

- Hành khách chú ý, tàu sắp đến ga Trùng Khánh.

Tôi giật mình, ngồi phắt dậy, đến lúc ấy mới hay những người xung quanh đã đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống tàu. Thấy tôi dậy, ông chú ở giường đối diện cười hì hì, nói:

- Cháu gái, cháu ngủ giỏi thật đấy, ngủ suốt mấy mươi tiếng đồng hồ liền.

Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lúc này mới nhớ ra, giường đối diện tôi đúng là một ông chú trung niên, còn giường dưới ông ta là một phụ nữ trung niên mang theo con nhỏ, chẳng có nam sinh trẻ tuổi nào. Giường dưới tôi là một cô gái trẻ, suốt dọc đường đều nghe headphone, cực kỳ yên tĩnh.

Vậy là tôi đã trở về từ chuyến tàu đi Quỷ Thành rồi sao?

Di động trong túi áo đổ chuông, tôi lôi ra xem, là tin nhắn của Dao.

“ Đi đường bình an, đợi em trở về”.

“Vâng”. Tôi chỉ nhắn lại một chữ gắn ngọn rồi xem lại giờ trước khi bỏ di động vào túi áo, mười giờ hai mươi lăm phút sáng.

Đã đến ga Trùng Khánh rồi.

Phong Đô là địa điểm du lịch nổi tiếng. Ra khỏi nhà ga, tôi dễ dàng tìm được xe, sau hai tiếng rưỡi là có thể đặt chân đến đó.

Xe khá đông người, sau khi tôi lên xe, vừa tìm được chỗ ngồi xuống thì tài xế lập tức khởi hành.

Trên tàu tôi đã ngủ suốt nên khi lên xe, tôi không thể chợp mắt nổi. Cũng may tôi được ngồi cạnh cửa sổ, tôi bèn lấy ra bản đồ Phong Đô mới mua ở nhà ga ra, nghiên cứu tỉ mỉ.

Địa điểm tôi định đến khá hẻo lánh, xem ra đó là một con đường rất nhỏ, đến bản đồ cũng không có chú thích về nó. Thôi để lúc nào đến nơi sẽ từ từ tìm vậy, tôi thở dài rồi gấp bản đồ lại.

Từ lúc xe bắt đầu đi đến giờ, tôi luôn cảm thấy bồn chồn, có lẽ là do ngồi xe quá lâu nên không thoải mái.

May mà xe đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Sau khi xuống xe, tôi nhìn đường phố Phong Đô thấy khắp nơi đều là những tòa kiến trúc tân thời, nên quyết định tìm một khách sạn để nghỉ ngơi, buổi tối lại đi tiếp.

Sự thực chứng minh, quyết định này của tôi là vô cùng sáng suốt.

Phong Đô về đêm đã biến thành cái thành phố nhỏ âm u mà tôi đã từng gặp lần trước.

Trên phố thắp những ngọn đèn xanh, dăm ba người qua lại vẻ mặt đờ đẫn vô hồn.

Tôi bước đi vô định trên con đường lát đá xanh. Bản thân dường như đang bị thứ gì kêu gọi, hết rẽ trái lại rẽ phải, tôi hoàn toàn không cần nghĩ ngợi gì. Hẳn là do tác dụng của chuỗi hạt ly biệt.

Cảm giác trong lòng càng lúc càng thôi thúc mạnh mẽ. Tôi nghĩ, chuỗi hạt còn lại có lẽ đang ở một nơi không xa.

Không biết đã đi bao nhiêu lâu, cuối cùng tôi dừng lại trước cổng một tòa nhà lớn.

Nói là tòa nhà lớn, thực ra là rất lớn, không thể nhìn thấy ranh giới tường bao, cánh cửa lớn đóng im ỉm, không nhìn được thứ gì bên trong.

Người tôi cần tìm ở trong này.

Trái tim của tôi đang nhảy nhót điên cuồng “thịch, thịch, thịch”.

Không chờ tôi gọi cửa, cánh cửa lớn chợt mở ra không một tiếng động.

Trong khoảng sân rộng rãi, có một người đang đứng quay lưng về phía tôi.

- Em đến rồi! - Là tiếng của Vị Minh.

Nhìn thấy anh ấy, tôi không cảm thấy lạ lẫm chút nào. Nơi đây là Quỷ Thành, việc gặp phán quan cũng là điều bình thường, chỉ có điều anh ấy ở đây thì cũng có nghĩa là người tôi cần tìm e rằng cũng không phải là người bình thường.

- Người tôi cần tìm đã chết chưa?

Anh ấy lắc đầu.

- Đi theo tôi.

Tòa nhà này còn rộng hơn phủ phán quan rất nhiều, tôi đi theo anh ấy đến mức mụ mẫm cả đầu óc, đang lúc nghĩ thầm sao đi mãi mà vẫn chưa tới thì chúng tôi dừng lại trước một căn phòng ở mé Tây.

Tuy là một phòng đơn, nhưng trang trí không hề sơ sài, xà ngang ở mái thềm điêu khắc sống động như thật, những bức vẽ màu trên cột nhà cũng tinh tế sắc nét, xem ra chủ nhân của căn nhà là một người rất tinh tế, cầu kỳ.

- Vào đi.

Anh ấy khẽ đẩy tôi vào phòng.

Trong phòng thắp đèn, ánh sáng rất đẹp, có một người ngồi ở đó, nhìn thấy tôi bước vào liền đứng dậy. Cô ấy không được khỏe, chỉ đứng dậy thôi đã thở dốc.

Tôi ngây ra một lát, bởi vì tôi nhận ra người này.

Trong ký ức mà cuốn sách mộng gối đầu đó cho tôi biết, cô ấy chính là nhạc sư từng được thượng đế sủng ái. Đồng thời, cũng là nguồn cơn của tất cả.

Tôi, Thanh Minh, Dao, hết kiếp này đến kiếp khác, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ cây đàn của Minh Quân.

Cảnh tượng trong giấc mơ trước đây không có cảm giác chân thực, nhưng giờ đây người vẫn sống sờ sờ và đang đứng trước mặt tôi, xinh đẹp mê hồn. Tôi nhất thời lúng túng không biết phải làm thế nào.

Minh Quân cầm tay tôi rồi nhìn tôi, nói:

- Em gái, cuối cùng em đã đến rồi.

Đợi đã, cô ấy gọi tôi là gì?

Tôi nghĩ, bộ dạng của mình lúc này hẳn rất ngốc nghếch, bởi vì cô ấy đang cười rất rạng rỡ.

- Chị đợi em rất lâu rồi.

Cô ấy nắm chặt tay tôi, không may chạm phải cổ tay, nhưng tôi không cảm thấy đau nữa. Cúi đầu nhìn xuống, trên tay cô ấy cũng đeo một chuỗi hạt giống y như tạc.

Chủ nhân của chuỗi hạt ly biệt còn lại là Minh Quân ư?

Tôi có chút nghi hoặc.

Minh Quân dịu dàng nhìn tôi.

- Ngồi xuống trước đã, rồi chị sẽ từ từ kể cho em nghe.

Người bên cạnh đem tới một chiếc ghế, tôi cảm ơn, nhưng chợt nghe thấy một tiếng đáp lại thật trầm:

- Không cần cảm ơn.

Tôi ngẩng phắt đầu lên!

Là Thanh Minh!

Hình như anh gầy hơn một chút, toàn thân mặc đồ trắng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi.

Đôi mắt anh bình lặng như mặt nước hồ, tôi tìm rất lâu trong đó nhưng chẳng thấy một gợn sóng.

Tôi cứ tưởng mình sẽ khóc, nhưng lại không rơi nổi giọt nước mắt nào.

Tôi từng mơ tưởng rất nhiều đến cảnh trùng phùng, nhưng tình cảnh như thế này thì tuyệt nhiên chưa từng nghĩ đến.

Hóa ra anh luôn ở đây.

Ngây ra nhìn anh hồi lâu, sau đó tôi quay đầu lại nghe Minh Quân kể chuyện.

Giọng của cô ấy uyển chuyển êm ái khiến người ta nghe say sưa. Nếu là ngày nay thì cô ấy rất thích hợp làm MC đài truyền hình.

Rất lâu, rất lâu về trước, nhạc sư Minh Quân dạo chơi trên đỉnh Côn Luân, nhìn thấy cây Văn Ngọc mọc trên núi. Vừa hay đúng dịp cây khai hoa, cô ấy đã bị vẻ đẹp của đóa hoa hiếm có đó làm cho si mê, bèn cắt ngón tay của mình, nhỏ một giọt lên nhụy hoa. Chẳng ngờ hoa dường như có linh hồn, lập tức hút cạn giọt máu.

Sau này đóa hoa ấy kết thành quả Văn Ngọc.

Mà lạ lùng là quả Văn Ngọc này lại có màu sắc xưa nay chưa từng có, đỏ thắm long lanh, vô cùng bắt mắt.

Minh Quân biết đó là nhờ giọt máu của mình nên trong lòng vui mừng khôn xiết, thường lén đến ngắm nhìn. Lâu ngày, chuyện ấy truyền đến tai thượng đế, ngài bèn hạ lệnh đem quả Văn Ngọc khảm vào cây Dao Cầm, ban thưởng cho cô ấy.

Đây không phải kết cục mà cô ấy muốn, nhưng thượng đế không thể vì nguyện vọng của cô ấy mà thu hồi mệnh lệnh.

Thế nên mỹ ngọc hiếm có không trốn nổi miệng vàng lời ngọc, sớm muộn cũng sẽ bị biến thành một hòn đá vô tri vô giác, vĩnh viễn khảm trên cây đàn không hề liên quan đó.

Đương nhiên sau khi ngọc linh chào đời, Minh Quân đã từng lén đến xem một lần.

Nhìn thấy thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, vô ưu vô lo đó, lần đầu tiên trong lòng Minh Quân nảy sinh khái niệm “em gái”.

Chỉ có điều, tiên đình không dung thứ cho loại tình cảm như vậy tồn tại.

Tiên là cao quý, ngọc thần dù có linh hồn thì chẳng qua cũng chỉ là một đồ vật mà thôi.

Cô ấy chán ghét thế giới đó, nhưng lại không có dũng khí trốn chạy, cho nên đành đem hy vọng gửi gắm lên ngọc linh, hy vọng thiếu nữ mang trong mình dòng máu của cô ấy sẽ có được tự do.

Sự việc sau đó chính là cảnh trong cuốn sách mộng gối đầu, Thanh Minh bị phái đi lấy Văn Ngọc, ngọc linh trốn thoát từ tay chàng và lưu lạc nhân gian, Dao cũng tới nhân gian, bắt đầu luân hồi hết kiếp này qua kiếp khác.

Những điều này Minh Quân đã sớm đoán được, cho nên cô ấy mới tự mình thỉnh tội, cam tâm bị giam cầm một ngàn năm trong Quỷ Thành.

Lời của Minh Quân vang vọng hết lần này đến lần khác trong đầu tôi, khiến tôi nhất thời hoảng hốt, đầu óc rối bời.

Trên người tôi có dòng máu của cô ấy?

Và tất cả những điều đã xảy ra đều là do cô ấy cố tình sắp đặt sẵn?

Tôi hơi cảm động trước câu chuyện mà cô ấy kể, nhưng cảm xúc phẫn nộ và hụt hẫng trong tôi lại lớn hơn, bởi vì chuyện này không chỉ làm liên lụy đến Thanh Minh, mà thậm chí còn kéo theo cả người vô tội là Dao.

Nghĩ đến việc từ trước đến nay Thanh Minh vẫn luôn theo sát tôi có lẽ chỉ vì trong người tôi đang chảy dòng máu của Minh Quân, trong lòng tôi lại trào dâng cảm giác hụt hẫng, cô đơn chẳng nói nổi thành lời.

Còn Dao nữa, hễ nghĩ đến chuyện trước kia, trái tim của tôi lại nhói đau.

Trên cả thế gian này, người mà tôi có lỗi nhất chính là anh.

Tôi không hề cảm thấy việc trốn xuống nhân gian là một chuyện vui vẻ.

Nếu như thời gian quay ngược trở lại, được lựa chọn lại lần nữa, thì có lẽ tôi đã chọn làm một đồ trang sức vô tri vô giác, dù sao đó cũng là một phương thức sinh tồn khác.

- Sao vậy? Em không khỏe à? Tay vẫn đau phải không?

Minh Quân nhìn thấy tôi im lặng hồi lâu. Tưởng rằng chuỗi hạt ly biệt trên tay tôi lại phát tác, cô ấy cuống quýt nắm chặt tay tôi, muốn xem xem tình hình nó ra sao. Tôi gạt tay cô ấy ra, hỏi ngược lại:

- Cô nói trên người tôi có giọt máu của cô, điều ấy có thật không?

- Đó là chuyện từ lâu lắm rồi.

Tôi nghiến răng, dùng hết sức bứt chuỗi hạt ra khỏi cổ tay. Tuy sức mạnh của nó đã suy giảm rất nhiều, nhưng vẫn còn vô số chiếc rễ nhỏ mảnh bám vào da thịt tôi. Chúng bị nhổ bật ra khỏi làn da khiến cho cổ tay tôi chảy máu ròng ròng.

Tôi giơ cổ tay đẫm máu tươi ra trước mặt cô ấy.

- Trả lại cho cô, tôi trả lại máu của cô cho cô.

- Hạ! - Giọng nói của Thanh Minh ở phía sau vang lên có chút hoảng hốt.

- Anh im đi! - Tôi nắm chặt cổ tay, không nhìn anh, hét lớn.

Đau, rất đau.

Ánh mắt Minh Quân nhuốm màu bi thương, cô ấy nắm tay tôi thật chặt, thật chặt, mặc kệ máu chảy thấm lên chiếc váy của mình.

- Chị chưa bao giờ hỏi suy nghĩ của em mà cứ luôn cho rằng làm như thế là đúng.

Cô ấy ôm tôi.

- Chị xin lỗi...

Gay rồi, có lẽ là động vào động mạch rồi, máu cứ chảy không ngừng. Tôi cảm thấy đầu choáng váng, trước mắt nhòa đi. Trước khi đổ ập lên cô ấy, tôi còn không quên nhấn mạnh:

- Tôi là chính tôi... Tôi không phải là ngọc gì hết...

Giọng nói dịu dàng ấy an ủi tôi:

- Em là chính em, không phải là người nào khác.

Khi tỉnh lại, đã không thấy Minh Quân đâu nữa.

Tôi vô thức giơ cổ tay lên nhìn, vết thương đã được băng bó cẩn thận, cũng không còn đau mấy nữa, chuỗi hạt ly biệt không biết đã văng đi đằng nào rồi.

Có lẽ đã gặp chuỗi hạt còn lại rồi cũng nên.

Thật đáng tiếc, tôi đã không hoàn thành được lời hứa với thiếu nữ áo đỏ đó.

Tôi nhìn xung quanh, không phải là căn phòng vừa nãy nhưng bài trí cũng na ná, có lẽ là tôi vẫn ở bên trong tòa nhà này.

Vấn đề chuỗi hạt ly biệt đã giải quyết xong, tôi cũng chẳng cần phải tiếp tục ở đây làm gì nữa.

Tôi phải mau chóng trở về, Dao vẫn ở Vong Xuyên đường đợi tôi.

Tôi cố gắng ngồi dậy, vén màn ra, định bước xuống giường.

Thanh Minh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn tôi.

- Tỉnh rồi à?

- Tỉnh rồi.

- Định về sao?

- Ừ.

Thấy tôi chật vật bước đi, anh muốn đỡ nhưng tôi lạnh lùng từ chối:

- Đừng chạm vào em.

Tôi chầm chậm đi ra ngoài, còn Thanh Minh bị tôi nói vậy thì cũng dừng bước thật.

Tôi bước lần mò theo trí nhớ, dần tìm được đường ra, nhưng bất chợt bị một người chặn lại.

May là cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là người khách áo xanh từng đến cửa hàng trước đây, tôi còn nhớ tên anh ta - Thừa Bích.

- Cô nên đến thăm Minh Quân.

Tôi không nói gì, chỉ dừng bước.

Anh ta thấy tôi không trả lời, bèn kéo tay tôi, lôi về phía căn phòng bên cạnh. Anh ta rất khỏe, lại có một sức mạnh uy hiếp khiến tôi không dám phản kháng, đành ngoan ngoãn đi theo sau.

Căn phòng đó vẫn như thế, không có gì khác biệt.

Điểm khác biệt duy nhất là có một người đang nằm trên giường.

Tuy cách bức màn, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng trái tim tôi vẫn đập điên cuồng.

Cảnh tượng giống hệt trong mơ.

Hóa ra người trong giấc mơ của tôi là Minh Quân.

- Cô ấy ngủ rồi - Tôi nói.

- Chẳng có gì lạ cả, cô ấy sẽ ngủ vĩnh viễn.

Tiếng của Thừa Bích rất nhẹ, dường như chỉ sợ làm cô ấy thức giấc.

Tôi bỗng có cảm giác như trái tim mình ngừng đập.

- Nghĩa là sao? Sẽ ngủ vĩnh viễn ư? Cô ấy chẳng phải là tiên sao? Tiên sao lại có thể như thế? - Tôi nhảy lên, gần như tóm lấy cổ áo Thừa Bích, gắt lên với anh ta.

- Đây là lựa chọn của cô ấy.

Thừa Bích bình tĩnh nói, còn tôi thì chợt cảm thấy, nếu như bây giờ tôi xoay người lại, thì nước mắt của anh ta sẽ trào ra.

Tôi cúi xuống trước giường, thì thầm với người nằm sau bức màn:

- Tạm biệt, chị gái.

Tôi không có tư cách oán hận bất cứ ai.

Kẻ gây họa thực sự, không đáng xuất hiện trên cõi đời này chính là bản thân tôi.

Tôi chầm chậm lê bước ra ngoài mà không biết mình sẽ phải đi đâu.

Phía sau có người đuổi theo, đỡ lấy vai tôi, tôi vùng ra, nhưng không thoát được, đành để mặc anh.

- Em định đi đâu? - Anh hỏi tôi.

- Em phải về Vong Xuyên đường.

- Vậy tôi đi cùng em nhé?

- Không cần, anh phải ở lại với Minh Quân còn gì?

- Sau này tôi sẽ luôn ở bên em.

- Anh có trái tim không?

- Có chứ.

- Anh có biết tình yêu là gì không?

- Về sau tôi sẽ biết.

- Em không phải là ngọc thần ngàn năm gì đó đâu.

- Tôi biết.

- Em là Hạ Chí.

- Tôi biết. Tôi đều biết cả.

Thanh Minh nhè nhẹ ôm lấy vai tôi, nhẫn nại trả lời từng câu hỏi, còn tôi, chút giận dữ trong lòng cũng dần dần tiêu tan. Dù sao thì đối với người đang đứng cạnh tôi bây giờ, thứ anh thừa thãi nhất, chính là thời gian.

Một nghìn năm, hai nghìn năm, rồi anh sẽ từ từ biết thôi...

Khi đi thì ngàn dặm xa xôi, khi về thì lại nhẹ nhàng chẳng tốn công sức mấy.

Cho dù tôi rất muốn tỏ ra cố chấp, nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận rằng, đi cùng anh thực sự thuận tiện hơn rất nhiều so với việc phải đi một mình.

Vong Xuyên đường đã sáng đèn, từ xa đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Dao đi đi lại lại trong cửa hàng, Bạch Dạ ngồi một bên, đang nói gì đó. Nhất định đó chẳng phải là câu gì hay ho, bởi vì Dao bắt đầu đập bàn rồi.

Hai người đó nhìn thấy chúng tôi, liền ngưng ngay việc cãi cọ. Dao chạy ra đón tôi, tôi lao vào lòng anh.

- Em về rồi!

- Về là tốt rồi.

Dao siết tay, ôm tôi vào lòng thật chặt.

Mặc kệ trước đây, mặc kệ sau này, sống như bây giờ là tốt rồi.

Những ngày sau đó diễn ra như trước kia, ngày ngày Thanh Minh trấn thủ ở tủ quầy, còn Dao vẫn giữ cái tính ham ăn, ham ngủ và thích mỹ nữ. Ngoài việc Bạch Dạ thi thoảng đến chơi ra, thì những ký ức kia hoàn toàn chỉ như giấc mộng.

Cho đến tận khi vết thương trên cổ tay đã khỏi hẳn và lại mịn màng như xưa, tôi vẫn không hề gặp lại thiếu nữ áo đỏ ngồi trên tường hôm nào. Có lẽ cô ấy đã thông qua một con đường khác để lấy chuỗi hạt ly biệt rồi.

Mỗi khi tôi bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng thì ngay lập tức sẽ bị Dao lay tỉnh, sau đó anh lại chỉ huy tôi làm việc này việc nọ, dáng vẻ láu cá y hệt một tên gian thương.

Ngày tháng trôi qua, tôi luôn có cảm giác rằng, chưa biết chừng đây cũng chỉ là mộng ảo.

Chưa biết chừng đến chính bản thân tôi, cũng chỉ là một nhân vật hư cấu, tồn tại trong giấc mộng của người khác mà thôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx