sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4 - Hạt Đậu Xuất Hiện

CÁC ANH CHỊ CỦA DESPEREAUX nhanh chóng từ bỏ cái nhiệm vụ chẳng béo bở gì là huấn luyện chú theo kiểu cách trở thành một con chuột.

Và thế là Despereaux được tự do.

Chú tiêu tốn những ngày dài theo cách mà chú muốn: Chú lang thang qua những căn phòng lâu đài, mơ màng ngắm luồng sáng chảy vào qua các khung cửa sổ kính màu. Chú đến thư viện và đọc đi đọc lại câu chuyện về công chúa xinh đẹp và người hiệp sĩ đã giải thoát cho nàng. Và cuối cùng, chú cũng phát hiện ra nguồn gốc của thứ âm thanh ngọt ngào như mật kia.

Âm thanh ấy chính là âm nhạc.

Âm thanh ấy là vua Phillip chơi đàn ghi ta và hát cho con gái của mình, nàng công chúa Hạt Đậu, vào mỗi tối trước khi nàng ngủ.

Giấu mình trong một cái lỗ trên bức tường phòng ngủ công chúa, chú chuột nhắt lắng nghe bằng cả trái tim mình. Âm nhạc của nhà vua khiến tâm hồn Despereaux lớn bổng và sáng bừng lên bên trong chú.

“Ôi,” chú thốt lên, “nghe như là thiên đường vậy. Và thơm như là mật ong ấy.”

Chú chìa tai trái ra khỏi cái lỗ trên tường để có thể nghe nhạc rõ hơn, và rồi chú chìa nốt cả tai phải ra để nghe được rõ hơn nữa. Và cũng chẳng phải đợi lâu cho tới lúc một chân chú theo cái đầu đưa ra, rồi một chân nữa, và rồi, dù Despereaux không hề chủ ý, toàn bộ thân người chú đều đã lộ ra, tất cả nằm trong nỗ lực tới gần âm nhạc hơn nữa.

Lúc này đây, tuy Despereaux không chịu nhập tâm nhiều cách cư xử bình thường của loài chuột nhắt, song chú lại trung thành với một trong những quy tắc cơ bản và tối thiểu trong mọi luật lệ của loài chuột nhắt: Không bao giờ, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, được để lộ mình ra trước con người.

Nhưng... âm nhạc, âm nhạc. Âm nhạc đã khiến chú bối rối và hành xử trái với chút bản năng của loài chuột nhắt mà chú có được, và vì thế chú đã để lộ bản thân mình; và chẳng mất bao lâu, chú đã bị nàng công chúa Hạt Đậu mắt tinh theo dõi.

“Ôi, cha ơi,” nàng nói, “nhìn kìa, một con chuột nhắt.”

Nhà vua ngừng hát. Ông nheo mắt. Nhà vua bị cận thị; nghĩa là, cái gì không ở ngay trước mắt mình thì ông sẽ khó mà nhìn thấy được.

“Ở đâu?” nhà vua hỏi.

“Kia kìa,” công chúa Hạt Đậu nói. Nàng chỉ.

“Đó, Hạt Đậu yêu của ta, là một con bọ, không phải chuột nhắt. Nó bé lắm, không thể là chuột nhắt được.”

“Không, không, nó là chuột nhắt mà.”

“Là bọ,” nhà vua nói, ngài luôn muốn mình đúng.

“Là chuột nhắt,” Hạt Đậu nói, biết chắc là mình đúng.

Về phần Despereaux, chú bắt đầu nhận ra mình đã gây ra một lỗi lầm khủng khiếp. Chú run rẩy. Chú lẩy bẩy. Chú hắt xì hơi. Chú đã nghĩ đến chuyện ngất xỉu.

“Nó đang sợ,” Hạt Đậu nói. “Kìa, nó sợ đến mức run lên ấy. Con nghĩ nó đang nghe nhạc đấy. Cha, cha chơi cái gì đi.”

“Một nhà vua mà đi chơi nhạc cho một con bọ ấy à?” Vua Phillip nhăn trán lại. “Như thế có hợp lẽ hay không con gái? Thế giới lại chẳng trở thành sai lầm, đảo lộn khi một ông vua lại chơi nhạc cho một con bọ nghe hay sao?”

“Cha, con nói rồi mà, nó là con chuột nhắt,” Hạt Đậu nói. “Đi mà?”

“Ồ, thôi được, nếu như điều đó làm con vui. Ta, nhà vua, sẽ chơi nhạc cho một con bọ.”

“Con chuột nhắt,” Hạt Đậu sửa lại.

Nhà vua chỉnh lại chiếc vương miện bằng vàng nặng trịch của mình. Ông hắng giọng. Ông lướt ngón tay trên cây đàn ghi ta và bắt đầu hát bài hát về một cảm xúc mơ màng lãng mạn. Bài hát ngọt ngào như thể ánh sáng bừng chiếu qua các khung cửa sổ kính màu, cuốn hút như thể câu chuyện trong một cuốn sách.

Despereaux quên béng mọi sợ hãi. Chú chỉ muốn được nghe nhạc mà thôi.

Chú bò tới gần hơn rồi gần hơn nữa, cho tới khi, thưa độc giả, tới khi chú ngồi ngay dưới chân nhà vua.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx