Mở đầu.
Một tuần nay, mưa rơi không ngớt, mặt trời liền mấy ngày không ló dạng, khung cảnh núi non trên núi nhỏ lúc nào cũng có sương mù dày đặc, ảm đạm thê lương.Tôi ngủ vùi mấy hôm liền, lúc tỉnh dậy thì mở mắt nhìn trân trân cảnh vật đó qua ô cửa sổ, mỏi mắt quá lại ngủ thiếp đi.Trong giấc ngủ chập chờn ngắt đoạn, tôi lại mơ về đêm kinh hoàng ấy.Đó là một đêm hè ẩm ướt, tiếng côn trùng, ếch nhái kêu vang cả một vùng. Trên chiếc giường nhỏ, tôi nằm cạnh mẹ và em gái. Ở cuối đuôi giường, vài cái tô nhỏ được kê lên để hứng nước mưa bị dột vào. Mưa rơi tí tách, lâu lâu vài giọt nhỏ bị văng ra, thấm ướt mép manh chiếu nhỏ.Khoảng canh ba, đột nhiên cây nến được đặt cạnh giường bị gió luồn qua khe cửa thổi tắt ngóm, cả căn phòng tối đen như mực. Ngay sau đó, từ ngoài cửa căn phòng nhỏ vọng vào tiếng dép đi loẹt xoẹt, tiếng thì thầm chửi rủa.Tôi bật dậy, tim run rẩy, lay mẹ:- Mẹ! Dậy đi! Bố đến rồi, bố đến rồi.Mẹ và em gái nghe từ “Bố” thì giật mình hốt hoảng. Ba người chúng tôi nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, đứng nép vào trong góc.Vài giây sau, tôi nghe tiếng bố quát ầm lên:- Mở cửa ra! Mả bố tụi mày, mở cử ra!Tôi nín thở, cả người nhũn ra. Em gái tôi bật khóc, hoảng sợ mà cố nén tiếng nấc vào trong. Tay mẹ đặt lên vai tôi đã lạnh buốt cả, những ngón tay chai sạm bấu mạnh vào da thịt khiến tôi đau nhói.Bố lại tiếp tục gầm lên:- Mày không mở à? Không mở này! Không mở này!Nói rồi, bố dùng vật gì đó, đập mạnh vào cánh cửa gỗ kêu bôm bốp, mấy mảnh ván nhỏ nhanh chóng vỡ tan, văng ra tứ phía, tạo một lỗ hổng như lỗ chó.Đang lúc bố định tiếp tục đập thêm nhát nữa thì mẹ tôi đã kịp mở cửa sổ, theo đó leo lên, nhảy ra ngoài. Trước khi đi, mẹ bảo:- Trốn đi, mẹ đi kiếm người giúp.Bố cũng lần theo cánh cửa đó, từ ngoài nhảy vào trong.Em gái tôi đã không còn kiềm chế được, hoảng sợ khóc òa lên. Tôi ôm nó, ngồi thụp xuống.Đột nhiên, một chút ánh sáng lóe lên.Nương theo ngọn lửa yếu ớt phát ra từ cái quẹt trên tay bố, tôi thấy khuôn mặt hung dữ của ông. Bố đang đứng cạnh tôi, đôi mắt lòng sọc có phần ngái ngủ, cả người tỏa ra một mùi rượu tanh tanh, hôi nồng nặc. Một tay ông cầm quẹt dương về phía tôi, tay kia kéo theo cây xà-beng dài một mét, đầu xà-beng nhọn hoắt, miết xuống đất, tiếng kêu buốt tận tai.- Mả bố mày! Đi về! Dám bỏ đi à!Bố gầm gừ nói, không ngừng đe dọa:- Tao đập chết tụi mày!Lúc này, tôi cũng đã khóc nức nở. Tôi nắm chặt tay em gái, vừa khóc vừa van xin:- Bố! Tha cho bọn con. Bố ơi!Ánh lửa từ cái quẹt dần mất đi, lần sau quẹt lên nhanh tắt hơn lần trước. Sau cùng không còn quẹt lên lửa nữa.Bố tôi tiếp tục chửi rủa trong màn đêm đen kịt.Tôi khóc đến mờ mịt, ù tai. Thứ ánh sáng duy nhất tôi thấy được lúc này là ánh trăng yếu ớt bên ngoài kia, chiếu nghiêng qua cái lỗ mà bố tôi vừa đập xong.Đột nhiên, tôi bật dậy, kéo tay em gái chạy đi, chui qua cái lỗ nhỏ vừa vặn cơ thể của mình.Hai chị em tôi chạy thoát, vừa ra ngoài đã thấy mẹ cầm một khúc cây dài chạy tới. Cuối cùng, mẹ bỏ lại khúc cây, ba mẹ con tôi mò mẫm trong màn mưa, đi trốn.Rất nhiều năm sau này, mỗi khi nhớ lại đêm hôm ấy, nước mắt của tôi vẫn còn rơi.***Tôi thoát ra khỏi giấc mơ, cả người ướt đẫm mồ hôi, gương mặt cũng trở nên nhớp nháp vì nước mắt.Vừa sáng, mặt trời ra khỏi núi lên đến lưng chừng, chiếu nghiêng nghiêng qua ô cửa sổ, nắng vàng cam, thơm mùi cỏ sữa, chan đặc khắp phòng.Tôi gượng người ngồi dậy, cố lấy lại nhịp thở, cằm kê lên bệ cửa, mắt nhắm nghiền. Cuối cùng nắng cũng lên rồi. Mùi của thiên nhiên, của hương đồng gió nội cứ thế đi vào mũi, tinh khiết quẩn quanh.- Dậy rồi hả?Thứ giọng nói nhẹ nhàng, trầm khàn không rõ vùng miền vừa phát ra ấy buộc tôi mở mắt. Trong ánh dương rực rỡ, tôi nhìn lên, một người xuất hiện trước ô cửa sổ phòng tôi, dáng cao cao, mái tóc rối bù. Bên ngoài bộ đồ ngủ mặc thêm chiếc áo cardigan dài chạm gối. Anh ta đứng ngược sáng, chỉ riêng khuôn mặt người đó tôi không thấy rõ.Dường như, anh ta cười với tôi một cái, rồi đi mất.
@by txiuqw4