sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa - Chương 29 - 30

Chương 29 : Giờ thứ mười – Phòng xét nghiệm tầng hai

“Đồng dạng là thích một người, Lưu Quần Phương kỳ thật rất sợ hãi,” Lộ Hà nói xong, ánh mắt nhìn Tôn Chính, có chút sáng sáng ,“Tôi so với cô ấy càng sợ hãi hơn , Tôn Chính.”

Lộ Hà cảm thấy cước bộ của người kia dừng lại .

Mắt cậu hạ xuống, muốn nói gì đó , nhưng lại không nói ra khỏi miệng , bả vai giật giật, lại bước đi .

Lộ Hà ngẩng đầu nhìn trần nhà đen tuyền , thở dài.

“Không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài hãy nói tiếp .” Qua một thời gian thật lâu , tiếp tục đi xuống lầu , Lộ Hà bổ sung thêm một câu.

Hắn cũng không biết những lời này nói cho Tôn Chính nghe , chính là một loại an ủi .

Hai người đều trầm mặc cứ như vậy bước đi , dọc theo cầu thang đi xuống phía dưới . Lầu hai đã xuất hiện trước mắt , ánh sáng đèn pin quang đã tiếp xúc mới mặt sàn lạnh lẽo , hiện ra tro bụi trong không khí .

Lộ Hà vẫn rất bình tĩnh . Hắn nghĩ mình hẳn nên như trút được gánh nặng thở phào một hơi , lại phát hiện những gánh nặng càng ngày càng chồng chất không biết khi đã xâm nhập vào đầu óc, hoàn toàn đảo loạn năng lực tự hỏi của hắn .

Hắn nhìn sườn mặt Tôn Chính , từ ánh mắt truyền đến đại não hắn không cảm thấy chân thực .

Cậu ấy sẽ nghĩ gì ? Cậu ấy hiểu những lời mình nói chứ ?

Nếu không phải bởi vì những chuyện này , hai người bọn họ cũng sẽ không liên quan đến nhau . Cậu một lòng học tập nâng cao kiến thức của bản thân , có lẽ căn bản không nghe rõ những gì hắn nói đúng không ? Chưa từng tiếp xúc qua những việc như vậy cũng không có gì kỳ quái …… Cậu ấy đang suy nghĩ cái gì ? Hắn hoàn toàn không thể hiểu được .

Tựa như cái đèn pin trong tay , ở thế giới xa lạ , cũng chỉ có thể dùng ánh sáng của nó đi tìm quang minh thôi .

Mà hắn , cũng chỉ là một người đột nhiên bị lọt vào đây , khi gặp phải trắc trở , ngẫu nhiên tìm được đường thoát , nhưng mà cuối cùng thời gian mình ở chỗ này , cũng sẽ dừng ở một đêm nào đó  .

“Ở đằng kia sao ?” Phía trước , Tôn Chính đột nhiên mở miệng, làm Lộ Hà giật mình .

“A! Đúng vậy, bên trái.” Lộ Hà nhanh chóng phản ứng lại , quay đèn pin chiếu về phía đó .

So với dự đoán của mình còn tệ hơn …… Cậu căn bản không đem sự kiện kia để trong lòng .

“Lộ Hà……” Tôn Chính lại gọi một tiếng , trong âm thanh thực áp lực “Lại bắt đầu ……”

“Cái gì?” Lộ Hà phối hợp với Tôn Chính, cước bộ chậm lại.

“Cái cảm giác này …… Cảm giác khi xuống tầng ba ……”

Cảm giác khi đến tầng ba?

Lộ Hà nguyên bản trong đầu miên man bất định bởi vì câu này lập tức tan thành mây khói.

Cảm giác không hề tức giận hay cảm giác toàn bộ thế giới đều chết hết ? Ngay cả những tàn ảnh bồi hồi trong bệnh viện cũng biến mất ?

Hắn bắt đầu cảm thấy toàn bộ cơ thể Tôn Chính có gì đó không đúng .

Lộ Hà nhẹ nhàng vỗ vai Tôn Chính cho cậu thư hoãn một chút , ánh mắt cảnh giác đánh giá xung quanh , hắn không bài trừ đây là dấu hiệu của vật đó sắp trở lại .

Hắn cũng sẽ không để cho Tôn Chính biến mất trước mặt mình lần nữa .

Xác nhận chung quanh không có âm thanh kỳ quái , hắn nhẹ giọng nói với Tôn Chính :“Thả lỏng, tôi canh chừng cho , cậu chỉ cần đi đến phòng thí nghiệm là được rồi .”

Tôn Chính giờ phút này cảm thấy cảm giác nặng nề trong lòng càng ngày càng mãnh liệt , đánh thẳng vào đầu, cơ hồ làm cho cậu choáng váng hoa mắt không xác định được phương hướng .

Tầm mắt mơ hồ , cậu chỉ có thể cảm giác được độ ấm, hô hấp của Lộ Hà.

“Lộ Hà……” Cậu kêu lên một tiếng như muốn xác nhận .

Lộ Hà cũng phát giác Tôn Chính đi đường đã bắt đầu mất phương hướng , hắn cố gắng đem sức nặng của mình chuyển qua cánh tay đang chống tường , giảm bớt gánh nặng cho Tôn Chính , muốn nói gì đó để Tôn Chính trấn định xuống .

“Chính, vai của cậu làm tôi cảm thấy cậu rất giống một người .” Lộ Hà thoải mái mà nói như áp lực và khẩn trương không hề có .

Trong đầu cũng âm thầm suy tư rốt cuộc là cái gì? Là cái gì làm cho Tôn Chính luôn sinh ra phản ứng như vậy ?

Tôn Chính mơ mơ màng màng trả lời:“Cái gì …… ?”

Xong rồi, đầu Tôn Chính đã không còn rõ ràng , nếu là bình thường cậu sẽ hỏi là “Giống ai” mà không phải “Cái gì” !

“Anh hai tôi.”

“Lại là anh hai anh ……” Tôn Chính thấy ý thức của mình lúc gần lúc xa, giống như ở nơi nào đó bắt lấy nó “Khó trách anh luôn ở trên vai tôi không chịu đi xuống ……”

Hoàn hảo, coi như thanh tỉnh.

Lộ Hà dở khóc dở cười tiếp tục nói :“Rất giống cảm giác trên lưng của anh tôi năm đó . Có một lần …… Cũng ở một nơi thật tối , tôi bị nhốt trong đó , thời khắc mấu chốt anh hai đi đến , một mình , không có cái gì có thể đến gần anh ấy , giống như anh hùng vậy……”

Nhưng mà…… Cũng chỉ có một lần đó .

“Anh hai anh ……” Tôn Chính nhấn nhấn cái trán ẩn ẩn đau “Lớn lên như thế nào ?”

Lộ Hà nhìn thoáng qua phía trước cũng sắp đền phòng xét nghiệm , trước mắt cũng không có vật kỳ quái nào , vì thế nói tiếp:“Cao cao gầy gầy , sắc mặt tái nhợt, còn có đôi mắt đen ……”

Hành lang vẫn như cũ yên lặng đền đáng sợ. Trong bóng đêm nhìn không thấy căn phòng nào sau lưng .

Trong đầu an tĩnh lại , ánh mắt dừng lại những cánh cửa trên hành lang giống như có vô số vật thể kỳ lạ từ sau lưng chen chúc tiến tới .

Cộng thêm không khí bất thường ở tầng hai , càng làm cho ngờ vực vô căn cứ chiếm lấy không gian tự hỏi của hắn .

Hắn bắt buộc chính mình và Tôn Chính nói chuyện bình thường , để Tôn Chính bảo trì một tia thanh tỉnh , cũng để cho mình bảo vệ năng lực tự hỏi cuối cùng

Hắn nhớ tới Lộ Hiểu Vân, sau đó cùng Tôn Chính tiếp tục trò chuyện về Lộ Hiểu Vân:“Kỳ thật, anh ấy rất giống cậu , rất ít khi nói chuyện……”

Lãnh đạm giống như mình là người cậu không cẩn thận biết tới , mỗi ngày không thể không nhìn thấy …… Nhưng ở phương diện này thật sự là thiên tài. Lý trí, lại bình tĩnh.

“Cho nên, cũng giống tôi không có bạn bè gì sao ?” Tôn Chính không cần tự hỏi , dễ dàng nói ra.

Lộ Hà ế ở.

“Hừ……” Tôn Chính có chút lay động đi tới, phòng xét nghiệm đã gần ngay trước mắt “Lộ Hà……”

Lộ Hà cười khổ một , tuy rằng hắn thực hưởng thụ Tôn Chính vô ý thức nhớ kỹ tên mình , nhưng cậu đã hoàn toàn không ý thức được gì nữa .

“Đến, Chính!” Lộ Hà đẩy hai cánh cửa của phòng xét nghiệm ra , ý thức Tôn Chính cuối cùng đã đến phòng xét nghiệm , ngồi xuống .

Lộ Hà nhanh tay để cậu dựa vào tường .

Phòng xét nghiệm chính là nơi này . Năm ba cái ghế được sắp xếp ngay ngắn , bên trái là vài cánh cửa sổ, bên phải là địa phương dùng để xét nghiệm .

Hắn dùng đèn pin quét một vòng xung quanh phòng , mơ hồ nhìn đến hai ba chỗ có để chậu hoa

Điếu lan vài năm trước , sau khi bệnh viện đổi chủ không biết có bị ném đi hay đã chết ? Hắn không nắm chắc được bao nhiêu phần.

Cho dù Lộ Hiểu Vân có thể đoán trước hắn sẽ đến nơi này, cũng không lường trước được đây đã nhiều năm về sau , ngay cả bệnh viện cũng thay đổi .

Tôn Chính giờ nay đang chịu đựng cơn đau kịch liệt , một loại đau đớn truyền khắp toàn thân . Cậu không nói được đây là cảm giác khó chịu gì , toàn bộ thế giới đều biến thành mơ hồ .

Lộ Hà phát hiện Tôn Chính từ trên tường té xuống đất , giống như lần trước nằm cuộn tròn lại .

Tay chân hắn có chút luống cuống , muốn nâng Tôn Chính dậy , nhưng nhìn cậu thống khổ như thế , chỉ sợ động một chút cậu sẽ đau hơn.

Tôn Chính hít sâu một hơi, đột nhiên cau mày nói:“Đó là tiếng gì ?”

Âm thanh …… nào ?

Bởi vì Lộ Hà toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người Tôn Chính, xem nhẹ biến hóa rất nhỏ chung quanh.

Giờ phút này hắn mới nghe thấy âm thanh đó . Cái tiếng làm cho bọn họ mao cốt tủng thiên .

Sàn sạt, sàn sạt.

Lộ Hà kéo Tôn Chính đứng lên, không khỏi phân trần nắm chặt bờ vai của cậu.

Bất luận vật kia xuất hiện như thế nào , hắn cũng sẽ không để cho Tôn Chính biến mất lần nào nữa .

Sàn sạt, sàn sạt.

Âm thanh quen thuộc.

Tôn Chính giật giật bả vai, bỗng nhiên nói:“Âm thanh này , hình như cách chúng ta không xa……”

Sàn sạt, sàn sạt.

Lộ Hà lớn mật cầm lấy đèn pin chiếu một vòng xung quanh bốn vách tường .

Không có dấu vết gì cả .

Trên mặt cũng rất sạch sẽ , trên tường cũng không có dấu vết nào cả.

Sàn sạt, sàn sạt.

Hắn nắm chặt tay , kéo Tôn Chính gần lại.

“Nắm lấy tôi, đừng tùy tiện nhúc nhích .”

Rốt cuộc, nó ở nơi nào?

Sàn sạt, sàn sạt.

Tôn Chính bỗng nhiên cảm thấy có gì đó trên đầu rơi xuống .

Cậu sờ sờ đầu, ngửi ngửi tay .

Mùi này ……

“Lộ Hà, trên đầu!”

Hai người đồng thời ngẩng đầu.

Đèn pin chiếu sáng trần nhà ,một vết máu thật lớn nằm trên đó .

Từng giọt từng giọt nhỏ xuống .

Ánh sáng đèn pin dọc theo vết máu di động , một vết máu thật dài bị kéo trên trần nhà , hướng về phía cuối .

Tim của Tôn Chính và Lộ Hà cơ hồ đều dừng lại .

Ở phía cuối là một vết máu thật lớn

Nhưng không có thứ kia .

Thanh âm kia , cũng đột nhiên biến mất .

Hai người đồng thời đỡ nhau đứng dậy .

Rời khỏi đây !!

Tôn Chính nắm chặt bả vai Lộ Hà, đang muốn nâng hắn dậy, đột nhiên ngừng.

Toàn bộ thế giới trong nháy mắt dừng lại .

Trên tay cậu đụng đến một vật gì đó dinh dính , mùi máu dày đặc xông vào mũi .

Lộ Hà cũng dừng hô hấp , nhìn cậu , ánh mắt một chút cũng không dám di chuyển  .

Tôn Chính thấy, một vật đầy máu từ sau lưng Lộ Hà đứng dậy , nằm ở trên vai Lộ Hà.

Lộ ra gương mặt , đôi mắt kia nhìn cậu .

“Chính!!!!!!!”

♦ ♦ ♦

Thật tối .

Không khí lạnh như băng.

Đây là chỗ nào ?

Ba.

May mắn còn có đèn pin .

Nơi này là…… Hành lang?

Cậu cảm thấy hành lang này rất quen thuộc . Bóng tối lượn lờ trước hành lang , hành lang yên tĩnh không còn ai khác.

Một hành lang không biết tên .

Tại sao cậu lại đến nơi này  ? Là ảo giác sao?

Cậu nhìn nhìn tay mình , nơi từng chạm đến vết máu kia , biến mất , như chưa từng tồn tại qua .

Khuôn mặt kia , đột nhiên xâm nhập vào đầu của cậu .

Cảm giác hít thở không thông quặt chặt lấy cậu , cậu ngồi xuống , thống khổ ôm đầu.

Không có khả năng, không có khả năng.

Như thế nào lại như vậy ?

Đèn pin trong tay cậu rớt xuống , dọc theo vách tường lăn hai vòng, ngừng lại.

Chiếu sang bức tường đối diện , theo vầng sáng ,bên trong cái gì cũng không có .

Giống như hành lang này , làm cho cậu cảm thấy hư vô ……

“Tôn Chính……” Như muốn xác nhận , cậu niệm tên mình một lần .

Đụng không đến đèn pin bên cạnh , cậu lảo đảo đứng dậy , chống tường.

“…… Lộ Hà……” Cậu lại lơ đãng  kêu ra một cái tên khác.

Đầu óc dần dần tỉnh táo lại.

Chính mình, từ bên người Lộ Hà tiêu thất, đến nơi này.

Đèn pin ở cách đó không xa, Tôn Chính bước chân đi đến đó , lại cảm thấy cước bộ thật trầm trọng, giống như trong hắc ám không chịu nổi sức nặng này, không khí giống như hóa thành một vũng bùn, hãm sâu trong đó khiến cậu khó bước đi .

Nhìn không thấy. Chung quanh nhìn không thấy gì cả

Không cảm giác. Không cảm giác được sinh khí ở nơi này .

Độ ấm, hô hấp, cái gì cũng không cảm thụ được .

Cậu đỡ tường đi đến , bỗng nhiên lại ngừng.

Cậu đụng đến vật gì đó .

Xúc cảm rất khác với vách tường , như là…… chế tạo bằng gỗ . Cậu vuốt dọc theo nó , rốt cuộc đây là cái gì ? Trên tay truyền đến cảm xúc thô ráp . Trên mặt nó có rất nhiều dấu khắc.

Là cái gì?

Cậu có chút nôn nóng , cậu cố gắng đi lên phía trước , ngồi xổm xuống , nhặt đèn pin lên .

Ánh sáng đèn pin thẳng chiếu lên vật đó .

Cánh cửa kia . Cậu không thể tin được vừa rồi chính mình chạm đến cánh cửa trên mặt đầy dấu khắc dữ tợn .

Vết máu loang lổ, che kín vô số khắc ngân, vết máu dọc theo khắc ngân xiêu xiêu vẹo vẹo chảy xuống , xa xưa, cũ nát, giống như một trần thi bàn môn.

Là xuất phát từ bao nhiêu oán niệm , mới có thể lưu lại được tất cả quỷ dị khắc ngân này ?

Có một âm thanh mỏng mang từ sau cửa truyền đó . Cái gì đang cào vậy .

Cậu nghiêng tai nghe. Dùng sức đập mạnh cào cấu như thế . Cánh cửa này vẫn không chút sứt mẻ.

Nhìn nắm cửa kim loại .

Cậu không tự chủ được vươn tay  , đụng vào cái nắm cửa kia .

Cậu khẩn trương nhắm chặt hai mắt .

Đằng sau cửa là cái gì? Âm thanh cào , đập mạnh là của ai ?

Lạch cạch .

Nắm cửa xoay xuống , cũng không thấy nó động đậy gì .

Cửa đã bị khóa .

Cậu lại dùng lực xoay xoay . Vẫn mở không ra . Cánh cửa này đã bị khóa rồi .

Làm cậu càng gấp , dùng miệng giữ đèn pin , hai cánh tay đồng thời đặt trên nắm cửa , dùng sức xoay xuống .

Không biết cậu vì cái gì , chỉ nghĩ muốn mở cánh cửa này ra

Chương 30 : Giờ thứ mười – Phòng xét nghiệm tầng hai

Ba.

Tôn Chính cánh tay vẫn còn giữ tư thế trước kia đèn pin chiếu đến phía trước , trống rỗng

Tay cậu vô thức run lên , không dám tin xúc cảm lúc nãy chân thật như vậy bây giờ lại biến mất .

Cảnh tượng trước mắt , quen thuộc đến chừng nào .

Hành lang không một tiếng động như bị không gian giam cầm , cảm giác chết lặng lạnh như băng chui vào tứ chi .

Trong đầu có một tiếng khẳng định nói cho cậu biết , đây là hành lang tầng ba . Cậu ít khi sưu tập vật gì đó , không cần hoài nghi gì .

Giống như đã vô thanh vô thức xâm nhập vào ý thức , bóng đêm bảo phủ lấy toàn thân của cậu , giống như bao phủ lấy tầng ba bệnh viện này .

Phía sau, cũng nhất định là phòng giải phẫu [4].

Két.

Ở trong này im lặng tự hỏi , phía sau truyền đến một động tĩnh rất nhỏ.

Ánh sáng đèn pin cũng bắt đầu run run .

Âm thanh mở cửa của phòng giãi phẫu ?

Cậu nắm chặt tay , sau lưng dâng lên từng trận hàn khí, cửa không có khóa lại ? Cửa mở? Ai mở ? Cái gì mở ?

Cậu cứng ngắc đứng đó , đưa lưng về nơi không biết kia , có lẽ là cánh cửa mở , chẳng qua do quá nhiều chuyện xảy ra nên cậu không nhớ thôi

Chứ không có gió , không có ai vậy tại sao cánh cửa lại mở ? Không, không phải cửa , vậy là thứ gì ?

Làm sao có khả năng đó ? Không, chuyện tới nước này , còn có cái gì mà không có khả năng nữa chứ ?

Bất tri bất giác hô hấp cậu đều dừng lại .

Chân cậu nhẹ nhàng di chuyển xung quanh đó , cậu nhắm chặt hai mắt , cứng ngắc như pho tượng sắp bị tử hình , xoay người đối mặt với cánh cửa kia.

Hai cánh cửa , một đóng chặt, một bán mở ra.

Bên trong tràn ngập hắc ám .

Cánh cửa mở một nữa như một lời gọi . Tôn Chính nghĩ như như vậy , ngược lại lùi về sau từng bước . Giống như có gì đó chạy ra , cậu che đầu, ngay cả năm bước , mới bước được một nữa , đến đèn pin trong tay cũng rớt xuống .

Cậu phát ra một tiếng rên rĩ thống khổ , sờ soạng cầm lên cái đèn pin kia , nghiêng ngả lảo đảo , hướng tới phía cầu thang trong trí nhớ chạy đi .

♦  ♦  ♦

“Tôn Chính!!!”

“Chính!!!”

Lộ Hà hét lên .

Hắn quả thực hy vọng âm thanh của mình có thể truyền khắp bệnh viện , sau đó Tôn Chính sẽ từ góc nào đó chạy đến .

Hắn dựa vào tường, thậm chí cũng không biết mình làm cách nào ra khỏi phòng xét nghiệm , mồ hôi chảy cả một thân.

Khi đó Tôn Chính nhìn hắn với ánh mắt hoàn toàn khiếp sợ vẫn còn trong trí nhớ .

Sao lại biến mất được chứ ?

Rõ ràng hắn nắm rất chặt mà …… Không có khả năng buông tay ra , cũng không có cảm giác ai kéo cậu đi……

Hắn lần tìm khắp nơi , trần nhà, mặt sàn, không có Tôn Chính,cũng không có dấu vết của “vật đó”.

Là ảo giác sao?

Ngay cả Tôn Chính đều là ảo giác sao?

Hắn nở nụ cười, mồ hôi chảy qua bên miệng tràn đầy hàm vị:“Làm sao có khả năng chứ ……”

Nhưng mà , vì sao bọn họ nhập huyệt ? Vì sao Tôn Chính lại biến mất ? Vì cái gì những chuyện này lại xảy ra?

Hắn đi rất nhanh , cũng quá mệt mỏi, cảm giác vô lực một lần nữa ập đến .

Con ruồi kẹt trong mạng nhện giãy dụa , bọn họ đau khổ giãy dụa ở trong này , nói không chừng kết cục đều giống nhau.

Tay hắn phủ lên cái chân kia của mình .

Bỏng? Nếu như vậy ……

Thân ảnh của hắn ở làng lang càng ngày càng xa, hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm, Tôn Chính ở tầng ba .

Ngọn đèn mờ nhạt ánh lên vách tường thấy được hai thân ảnh loạng choạng, bỗng nhiên gặp được, dừng lại giống như tất cả đều lâm vào hình ảnh hắc bạch phim câm .

“Chính?!”

“Lộ Hà?!”

Ánh sáng đèn pin bỗng nhiên kích động chớp lên , bóng người trên vách tường hỗn độn mà run run .

Ngọn đèn bỗng nhiên tiêu thất, chung quanh khôi phục một mảnh hắc ám cùng yên tĩnh.

Tôn Chính thấy mình bị một cánh tay lôi đến ôm chặt lấy , giống như con cá mất nước, vùng vẫy thế nào cũng không đủ để hô hấp .

“Chặt quá …… Lộ Hà!” Cậu lên tiếng .

“Tôi ……” Lộ Hà lập tức buông Tôn Chính ra, cổ họng nghẹn lại “Lo lắng cho cậu ……”

Tôn Chính duỗi tay muốn đẩy Lộ Hà ra, động tác lại bỗng nhiên dừng lại, cánh tay buông lõng xuống :“Tôi…… Không có việc gì.”

Trong thanh âm lộ ra mệt mỏi, Lộ Hà ẩn ẩn cảm nhận được sự bất an này, Tôn Chính nghiêng người cúi đầu nhìn xuống đất .

“Làm sao không có việc gì được?!” Lộ Hà giữ chặt Tôn Chính.

Tôn Chính vẫn như cũ nhìn về một bên, cước bộ thong thả bắt đầu di động, qua một hồi lâu , cậu mới mở miệng :“Lộ Hà, tôi , tôi gặp anh sẽ nhớ đến ……”

Lộ Hà biểu tình cương một chút, bỗng nhiên hiểu được .

“Tôi hiểu mà , cậu có thể nói chuyện mà không cần nhìn tôi ……” Hắn tận lực hạ thấp âm thanh , trời mới biết bây giờ tóc gáy sau lưng đều dựng hết lên .

Hắn không biết được trong nháy mắt Tôn Chính biến mất cậu đã thấy cái gì, nhưng những tình cảnh đó đều xuất hiện trước mặt hắn , hắn không dám nghĩ , đem những suy đoán bỏ sang một bên , làm bộ không biết, làm bộ mình không có chuyện gì cả.

Là tôi sao?

Hắn nhịn không được tìm kiếm những điểm đáng ngờ trên người mình , rốt cuộc là tại sao , chẳng lẽ hắn có vấn đề ?

Theo bản năng , hắn lại sờ sờ cái chân kia .

“Tôi có thể cách xa cậu một chút .” Phát hiện Tôn Chính không nói lời nào, Lộ Hà ra vẻ thoải mái mà nói , nhảy sang bên cạnh mấy bước .

“Không, không cần ” Tôn Chính liền ngẩng đầu, khoát tay áo.

Lộ Hà vẫn duy trì một khoảng cách , chỉ xoay người hỏi :“Cậu không gặp nguy hiểm gì chứ ?”

“Không có…… Không, không phải ” Tôn Chính trong thanh âm mang theo chút do dự, tay xoa xoa trán “Đầu tôi rất rối để cho tôi yên tĩnh một chút .”

Lộ Hà ngoan ngoãn im lặng .

Hai người đi rất chậm,giống như đang tản bộ . Rõ ràng biết trên hành lang cái gì cũng có  khả năng xuất hiện, nơi duy nhất có thể tìm ra đáp án cách đó không xa , bọn họ theo bản năng không muốn đến gần nơi đó .

Lộ Hà cơ hồ có thể nghe được nhịp tim của mình , lo âu bất an khẩn trương đủ thứ cảm xúc.

Tôn Chính bình an trở về, trên thực tế không làm cho hắn thả lỏng được chút nào .

Rồi cậu sẽ phát hiện  …… Vấn đề trên người hắn ……

Chắc còn nhiều vấn đề xuất hiện hơn nữa đúng không ? Trong tình huống như vậy tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Hắn sẽ thế nào đây ?

Hắn đang muốn đi tiếp , Tôn Chính đột nhiên ngừng lại.

Lộ Hà cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài .

Tôn Chính từ từ quay đầu , ánh sáng đèn pin phản ánh thần sắc kỳ quái của cậu.

“Lộ Hà……” Âm thanh của cậu có chút run run .

“Sao, làm sao vậy?” Lộ Hà không được tự nhiên.

Tôn Chính bắt lấy tay hắn:“Chân của anh , chân của anh , sao lại thế này?”

Lộ Hà lần đầu tiên muốn tránh khỏi tay Tôn Chính , lùi về sau từng bước .

Đúng vậy. Đi một đoạn đường thật dài , Tôn Chính tâm loạn như ma cũng rốt cục phát hiện không thích hợp. Lộ Hà đi đường, hai chân vẫn rất bình thường , thực tự nhiên. Đúng rồi, hắn còn đứng dậy , Lộ Hà vừa rồi còn từ bên người cậu chạy đến .

Cậu nhìn chằm chằm Lộ Hà, cưỡng chế nội tâm nổi lên một tia sợ hãi.

“Anh , anh vẫn là Lộ Hà sao?” Cậu thật sự không nghĩ tới mình có thể hỏi câu này ra miệng .

Lộ Hà ngược lại nở nụ cười:“Cậu bị dọa đến điên rồi sao , không phải tôi thì còn có thể là ai ?”

Tôn Chính chú ý tới cánh tay cầm ống quần của Lộ Hà.

“Để tôi xem chân của anh” Cậu cau mày nói không cho phản đối .

Lộ Hà hắc hắc nở nụ cười:“Chân bị phỏng , rất khó xem .”

Tôn Chính nhướng mi :“Thật là phỏng sao?”

Lộ Hà nhìn cậu, bỗng nhiên thở dài một hơi. Hắn chậm rãi kéo ống quần lên .

Tôn Chính biểu tình đọng lại . Nhìn cái chân đó của hắn , có cảm giác hít thở không thông

“Từ lúc tôi ra khỏi phòng đông y , nó rất đau tôi tưởng bị phỏng ” Lộ Hà biểu tình không có biến hóa “Nhưng mà từ lúc chúng ta rời khỏi phòng hồ sơ , tôi bắt đầu cảm thấy cái chân này trở lại bình thường, nhưng cái loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như chân tôi đang bị thao túng …… Nó có cảm ứng với không khí xung quanh , từ trước đến giờ tôi chưa từng có cảm giác nào giống như vậy ……”

“Anh có thể đi không ?”

“Có thể.” Lộ Hà trên mặt lộ ra một biểu tình giãy dụa “Nhưng tôi không muốn dùng đến nó . Tôi thà để nó bị phỏng , không thể đi cũng được , đến khi cậu biến mất , tôi mới không thể không……”

“Chẳng lẽ là vì tiếp xúc với những thứ đó ?”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Ở phòng đông y tôi tiếp xúc với nó nhiều lắm, giống như một chất độc. Tôn Chính, có lẽ tôi…… Đang biến thành một phần trong chúng nó .”

“Không có khả năng!” Tôn Chính lập tức lớn tiếng phủ định.

“Tôi còn có thể chấp nhận được .” Lộ Hà khôi phục mỉm cười của hắn “Thì tại sao cậu không thể chấp nhận ?”

Hắn ngừng một chút, lại tiếp tục cười nói:“Hơn nữa, không cần phải đỡ tôi nữa , cậu không phải sẽ nhẹ nhàng hơn sao ? Chờ đến khi tôi biến thành chúng nó , tôi còn có thể vụng trộm làm gián điệp, đem cậu mang ra ngoài .”

Tôn Chính nhíu mày:“Anh đang nói bậy bạ gì đó!”

Lại đang nói mấy câu đùa tự cho là hài hước của hắn . Tôn Chính căm giận thầm nghĩ.

“Lại đây.” Cậu tức giận kêu Lộ Hà.

“Như thế nào?” Lộ Hà nhìn Tôn Chính vươn một bàn tay ra, không rõ .

“Tôi đỡ anh cho .” Tôn Chính không khỏi phân trần, tuy rằng có chút khó khăn đỡ sức nặng của Lộ Hà trên người mình .

Lộ Hà phụt một tiếng cười ra:“Được rồi, Tôn đại cao tài sinh, không cần miễn cưỡng a.”

Tôn Chính ban đầu đã bị kinh hách, rốt cục cũng tiêu trừ không ít, tựa hồ đều đổ thừa cho cái chân này . Lúc hắn thả ống quần đã nghĩ như vậy .

Đi không đến vài bước, phòng xét nghiệm lại một lần nữa xuất hiện trước mắt .

Tôn Chính dừng cước bộ, Lộ Hà ở trên vai cậu nhẹ nói :“Tiến vào lần hai , chỉ cho phép thành công, không được thất bại.”

Tôn Chính liếc hắn một cái, đi vào.

Lộ Hà hoạt động cước bộ, tươi cười dần dần biến mất trên khuôn mặt .

Nếu phát hiện những vật đó xuất hiện có liên quan tới hắn , như vậy không thể đến gần Tôn Chính đúng không ?

Hắn nghĩ như vậy , mà Tôn Chính theo bản năng nhẹ nhàng vuốt cổ tay, nơi còn để lại dấu ấn màu đen .

Hai người cảnh giác lấy đèn pin quét toàn bộ căn phòng, xác định không có thứ quỷ gì xuất hiện , liếc mắt nhìn nhau.

“Chúng ta chia ra hành động , phòng xét nghiệm này thật lớn .” Tôn Chính đề nghị .

Lộ Hà quay đầu liếc cậu một cái:“Cậu……”

“Tôi qua bên đây , anh qua bên kia , nếu tìm được chậu điếu lan kia thì gặp nhau ở đối diện .” Tôn Chính lơ đễnh.

Sợ hãi và ám ảnh không dễ dàng vượt qua như vậy. Lộ Hà cho dù biết Tôn Chính đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ , nhưng cũng không ngăn cản được .

Hắn đành im lặng gật đầu

Tôn Chính bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó hỏi:“Cho dù tìm được điếu lan rồi, chúng ta làm gì nó ? Chẳng lẽ anh hai anh để cuộn băng trong đó ?”

Lộ Hà nhún nhún vai:“Cái này tôi cũng không rõ .”

Tôn Chính trừng hắn một cái. Vậy mà dám tin tưởng đi vào trong đây , mà hoàn toàn không biết manh mối ở chỗ nào.

“Đi tới đâu tính tới đó , chúng ta không có biện pháp khác a!” Lộ Hà buông tay.

Được rồi, người này vẫn cứ luôn như thế.

Tôn Chính trong lòng rất bất mãn , dọc theo vách tường bên trái, bắt đầu tìm kiếm.

Vừa rồi khi nhìn sơ qua , cậu để ý thấy trong đây có hai cây , bốn góc tường để có chậu hoa , nhưng chưa nhìn kỹ , điếu lan có thể nằm trong số đó .

Cậu mím môi, không dám phát ra âm thanh. Tuy rằng chủ động đề nghị chia ra để điều tra, cho dù ở cùng nơi , cách không không quá ba bốn mét , nhưng vừa nãy ở nơi này ……gặp phải …… nó ……

Khi đối mặt với Lộ Hà, giống như lúc nãy còn giúp hắn , nhưng trong lòng cậu vẫn không nhịn được run lên .

Thế giới này, quả thật muốn đem cậu cách ly với mọi thứ.

Cậu cảm thấy da đầu từng trận run lên, tứ chi lạnh lẽo. Cả người kiệt sức cậu không dám nhìn xung quanh , cái loại tâm lý này khiến cậu muốn ngẩn đầu nhìn trần nhà , nhưng cậu cưỡng chế không cho mình nhìn .

Chuyên chú, Tôn Chính…… Đừng suy nghĩ lung tung ……

Đi đến góc tường thứ nhất , cậu thở ra một hơi.

Đèn pin chiếu sáng chậu hoa kia , không phải điếu lan.

Vì thế cậu dọc theo vách tường , tiếp tục đi về phía trước .

Cạch.

Cậu nghe thấy một tiếng vang nhỏ, truyền từ dưới chân .

Tôn Chính cúi đầu nhìn thoáng qua, hình như đạp phải miếng gạch bị vỡ  .

Cậu khẽ vuốt ngực, thiếu chút nữa bởi vì quá căng thẳng mà hét lên. Cậu nhìn không được cầm đèn pin soi lại một lần , sau lưng là cửa sổ phòng xét nghiệm ,phía sau cửa sổ là bóng đêm âm trầm dày đặc , góc tường phía trước cũng là một loạt cửa sổ .

Tiếng tất tất tốt tốt từ bên kia truyền đến , có thể thấy ánh sáng từ đèn pin chớp lên

Cậu liền an tâm .


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx