Ngôi nhà trên phố Ai Cập trở nên hết sức là nhốn nháo lăng xăng khi gia đình Tulane chuẩn bị cho chuyến đi tới nước Anh. Edward sở hữu một cái rương nhỏ, và Abilene sắp đồ cho chú, nhét đầy những bộ lễ phục hạng nhất và cả loạt mũ đẹp nhất cùng ba đôi giày, tất cả là để chú có thể hiện diện tại Luân Đôn trong bộ dạng thật là lịch thiệp. Trước khi đặt mỗi bộ đồ vào rương, cô bé lại giơ ra cho chú xem.
“Em có thích áo sơ mi này với áo khoác lễ kia không?” cô bé hỏi chú.
Hoặc, “Em có thích đội chiếc mũ quả dưa màu đen này không? Khi đội nó trông em xinh lắm. Chúng ta mang nó đi nhé?”
Và rồi, cuối cùng, vào một buổi sáng thứ Bảy trong tháng Năm, Edward cùng Abilene và ông bà Tulane bước lên boong tàu, đứng cạnh lan can. Bà Pellegrina đứng ngay dưới bến đậu. Bà đội trên đầu một chiếc mũ đính đầy hoa. Bà nhìn chằm chằm vào Edward. Đôi mắt đen của bà sáng rực.
“Tạm biệt bà,” Abilene hét to về phía bà của cô bé. “Con yêu bà.”
Con tàu được kéo ra khỏi bến. Bà Pellegrina vẫy tay với Abilene.
“Tạm biệt tiểu thư yêu quý,” bà gọi với theo, “tạm biệt.”
Edward cảm thấy có gì ẩm ướt rớt vào tai. Nước mắt của Abilene, chú đoán vậy. Chú ước gì cô bé đừng ôm chú chặt quá. Cứ hễ bị siết quá mạnh tay là áo quần của chú lại nhàu nhĩ hết. Cuối cùng, tất cả những người ở lại trên đất liền, bao gồm cả bà Pellegrina, đã khuất khỏi tầm mắt. Riêng Edward cảm thấy có phần nhẹ nhõm vì không nhìn thấy bà nữa.
Đúng như được mong đợi, Edward Tulane thu hút rất nhiều sự chú ý trên boong tàu.
“Thật là một con thỏ độc đáo,” một quý bà già nua đeo ba chuỗi ngọc trai trên cổ thốt lên. Bà cúi xuống để nhìn Edward cho rõ hơn.
“Cảm ơn bà ạ,” Abilene đáp.
Nhiều cô bé trên boong hướng về Edward với cái nhìn trân trối đầy thèm muốn. Chúng hỏi Abilene liệu chúng có được ôm chú không.
“Không được đâu,” Abilene đáp, “tớ e rằng em ấy không phải loại thỏ thích bị người lạ ôm ấp.”
Hai thằng bé, là anh em ruột có tên là Martin và Amos, đặc biệt thích thú với Edward.
“Nó làm cái gì?” Martin hỏi Abilene vào ngày thứ hai trên biển. Thằng bé chỉ vào Edward, lúc này đang ngồi trong một chiếc ghế trên boong với đôi chân duỗi dài trước mặt.
“Em ấy không làm gì cả,” Abilene đáp.
“Nó có dây cót ở đâu đó không?” Amos hỏi.
“Không,” Abilene đáp, “em ấy không có dây cót.”
“Thế thì nó có gì hay cơ chứ?” Martin nói.
“Điểm hay chính ở chỗ em ấy là Edward,” Abilene đáp lại.
“Thế thì chả hay ho gì lắm,” Amos nói tiếp.
“Ờ, chả ra gì,” Martin đồng ý. Và rồi, sau một hồi suy nghĩ khá lâu, thằng bé cất tiếng, “Anh chẳng bao giờ để ai mặc đồ cho anh như thế.”
“Em cũng thế,” Amos đế theo.
“Áo quần của nó có cởi ra được không?” Martin lại hỏi.
“Tất nhiên là được,” Abilene trả lời. “Em ấy có rất nhiều bộ đồ khác nhau. Và em ấy cũng có đồ ngủ riêng. Chúng được làm bằng lụa.”
Edward, như thường lệ, chẳng hề bận tâm tới cuộc nói chuyện. Một làn gió thổi trên mặt biển, và chiếc khăn lụa quấn quanh cổ chú đang cuốn bay ra phía sau. Chú đội trên đầu một chiếc mũ đi biển bằng rơm. Chú thỏ nghĩ hẳn trông mình hết sức bảnh bao.
Chú thỏ kinh ngạc điếng người khi bị nhấc khỏi ghế, và đầu tiên là chiếc khăn quàng, rồi tới chiếc áo khoác và quần dài của chú bị cởi khỏi người. Edward thấy chiếc đồng hồ bỏ túi của mình rơi xuống sàn tàu và lăn lông lốc tới chân Abilene.
“Nhìn nó này,” Martin kêu lên. “Nó còn mặc cả đồ lót.” Thằng bé giơ Edward lên cao để Amos có thể nhìn thấy.
“Cởi ra đi,” Amos ré lên.
“KHÔNG!!!!” Abilene gào lên.
Martin lột quần áo lót của Edward ra.
Giờ thì Edward đã chú ý. Chú thấy nhục quá. Chú bị lột truồng hoàn toàn trừ chiếc mũ trên đầu, và hành khách trên boong tàu đang ngó vào chú, đang hướng cái nhìn chằm chằm kỳ thú và đầy sỉ nhục về phía chú.
“Trả em ấy đây,” Abilene hét lên. “Em ấy là của tôi.”
“Không,” Amos nói với Martin, “đưa cho em.” Thằng bé vỗ hai bàn tay vào nhau rồi giang rộng tay ra. “Quăng nó đi,” thằng bé nói.
“Làm ơn,” Abilene gào lên. “Đừng ném em ấy. Em ấy làm bằng sứ. Em ấy bị vỡ mất.”
Martin quăng Edward.
Và Edward trần truồng bay trong không trung. Mới một tích tắc trước thôi chú thỏ nghĩ rằng bị lột truồng trước một boong tàu đầy hành khách là chuyện kinh khủng nhất có thể xảy ra với chú. Nhưng chú đã sai. Bị quẳng qua quẳng lại, vẫn trong trạng thái trần truồng, từ bàn tay của thằng bé dơ dáy, cười hô hố này sang tay một thằng bé dơ dáy cười hô hố khác còn khủng khiếp hơn nhiều.
Amos bắt được Edward và giơ chú lên vẻ đắc thắng.
“Ném nó lại đây,” Martin hét sang.
Amos vung tay lên, nhưng ngay khi nó vừa sẵn sàng để quẳng Edward đi, Abilene đã chặn lại bằng cách lao đầu vào bụng thằng bé, làm tan tành ý định của nó.
Và bởi thế Edward không bay ngược trở lại vào bàn tay bẩn thỉu của Martin.
Thay vào đó, Edward Tulane bay văng khỏi thành tàu.
@by txiuqw4