sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11

Chuyến đi của Edward kết thúc ở bãi rác. Chú nằm trên cả đống vỏ cam, bã cà phê, sườn lợn ôi, lốp xe hỏng. Đêm đầu tiên, chú nằm trên chóp đống rác, vì thế chú có thể nhìn lên những vì sao và tìm sự an ủi trong ánh sáng của chúng.

Vào buổi sáng, một gã đàn ông lùn tịt trèo qua mấy đống rác và gạch vụn. Gã dừng lại khi đã đứng trên đỉnh của đống cao nhất. Gã khoanh tay trước ngực và nhướng lông mày.

Gã đàn ông hú vang. Gã thét lên, “Ta là ai? Ta là Ernest, Ernest - vua của thế giới. Làm sao ta có thể làm vua thế giới? Bởi vì ta là vua rác. Và rác rưởi là thứ làm nên thế giới. Ha. Ha, ha! Vì thế, ta là vua của thế giới.” Gã hú lên lần nữa.

Edward khá đồng tình với gã Ernest về quan điểm thế giới được tạo nên từ rác rưởi, đặc biệt sau ngày thứ hai nằm ở bãi rác, khi bị cả đống rác thải trút thẳng lên người. Chú nằm đó, bị chôn sống. Chú không thể nhìn thấy bầu trời. Chú không thể trông lên những vì sao. Chú chẳng thấy gì cả.

Điều giúp cho Edward còn trụ được, điều mang lại cho chú hy vọng chính là ý nghĩ làm sao tìm thấy được Lolly và tính toán chi ly cách trả thù cô ta. Chú sẽ nắm tai cô ta mà nhấc bổng lên! Chú sẽ chôn cô ta dưới cả núi rác!

Nhưng sau gần bốn mươi ngày đêm, sức nặng và mùi hôi hám của đống rác đè trên ép dưới đã phủ đen những ý nghĩ của Edward, chú sớm quên ý định trả thù và rơi vào tuyệt vọng. Chuyện này còn kinh khủng hơn, kinh khủng hơn rất nhiều so với bị chìm dưới đáy biển. Thậm chí còn kinh khủng hơn vì Edward bây giờ đã là một chú thỏ khác xưa. Chú không thể nói chính xác chú đã khác như thế nào; chỉ đơn giản là chú biết điều đó. Chú nhớ lại, một lần nữa, câu chuyện của bà Pellegrina về nàng công chúa không biết yêu ai. Mụ phù thủy biến nàng thành lợn lòi bởi nàng không yêu ai cả. Giờ chú đã hiểu điều đó.

Chú nghe thấy bà Pellegrina nói: “Con làm ta thất vọng.”

Tại sao? chú hỏi bà. Tại sao tôi lại làm bà thất vọng?

Nhưng chú cũng đã biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Đó là bởi chú đã không yêu Abilene đủ nhiều. Và bây giờ cô bé đã rời xa chú. Và chú sẽ không bao giờ có thể cứu vãn được mọi chuyện. Rồi bà Nellie và ông Lawrence cũng đã rời xa chú. Chú nhớ họ khủng khiếp. Chú muốn được ở cùng họ.

Chú thỏ tự hỏi liệu đó có phải là tình yêu.

Ngày nối ngày trôi qua, và cách duy nhất giúp Edward biết ngày đã đi qua là mỗi buổi sáng chú có thể nghe thấy Ernest trình diễn lễ nghi chào đón bình minh, oang oang hú hét bài ca làm vua thế giới.

Vào ngày thứ một trăm tám mươi tại bãi rác, cơ hội được giải cứu đến với Edward theo cách bất bình thường nhất. Rác rưởi xung quanh chú được bới lên, và chú thỏ nghe thấy tiếng hít hít và hơi thở hực hực của một con chó. Rồi tiếng đào bới lạo sạo vọng tới. Rác rưởi được bới lên lần nữa, rồi đột nhiên, thật kỳ diệu, một tia sáng vàng nhạt tuyệt đẹp của buổi chiều muộn rọi xuống mặt Edward.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx