Họ di chuyển bằng chân. Họ di chuyển bằng những toa tàu trống. Họ luôn luôn trên đường đi.
“Nhưng sự thật là,” Bull nói, “chúng ta chẳng đi đâu cả. Điều đó, bạn của ta, chính là sự trớ trêu của việc di chuyển vĩnh hằng.”
Edward nằm trên túi ngủ của Bull, lủng lẳng trên vai anh, chỉ đầu và đôi tai nhô ra ngoài. Bull rất chú ý tới vị trí đặt chú thỏ nên chú không bao giờ phải nhìn xuống hay lên, mà thay vào đó, luôn luôn nhìn về phía sau lưng anh, phía con đường họ vừa đi qua.
Ban đêm, họ ngủ trên mặt đất, dưới những vì sao. Lucy, sau nỗi thất vọng ban đầu vì Edward không phù hợp cho bộ máy tiêu hóa, trở nên khoái chú và thường khoanh tròn nằm ngủ bên cạnh; thỉnh thoảng, nó còn kê hẳn mõm lên cái bụng bằng sứ của chú, và những âm thanh nó phát ra khi ngủ, rên rẩm, ư ử, phì phò vang vọng trong cơ thể Edward. Chú thỏ ngạc nhiên nhận ra, chú bắt đầu có tình yêu đầy dịu dàng với con chó.
Suốt đêm, khi Bull và Lucy ngủ, Edward, với đôi mắt mở to vĩnh viễn của mình, nhìn chăm chăm lên những chòm sao. Chú gọi tên chúng, và rồi chú gọi tên những người đã yêu thương chú. Chú bắt đầu với Abilene và rồi tới bà Nellie và ông Lawrence, từ đó tới Bull và Lucy, rồi chú lại kết thúc bằng Abilene: Abilene, bà Nellie, ông Lawrence, Bull, Lucy, Abilene.
Thấy chưa? Edward thầm nói với bà Pellegrina. Tôi không giống như nàng công chúa. Tôi biết tình yêu là gì.
Cũng có nhiều lúc Bull và Lucy tụ tập quanh đống lửa cùng những người lang thang khác. Bull là người kể chuyện hay và thậm chí còn là ca sĩ và hát còn hay hơn nữa.
“Hát cho chúng tôi nghe, Bull,” đám đàn ông gào lên.
Bull ngồi đó với con Lucy tựa vào chân và Edward ngồi trên đùi phải, anh hát với nỗi niềm sâu xa đâu đó trong lòng mình. Như khi Edward cảm thấy tiếng rên rỉ và ư ử của Lucy vang vọng trong cơ thể chú hàng đêm, chú cũng có thể cảm nhận được âm thanh sâu lắng, u sầu của những bài ca Bull hát vọng qua tim mình. Edward thích những khi Bull cất tiếng hát.
Và chú cũng khâm phục Bull khi anh nhận ra rằng bộ váy không phải thứ trang phục dành cho Edward.
“Malone này,” một đêm nọ Bull nói, “tao không có ý định xúc phạm hoặc bình luận chê bai gì về sự lựa chọn trang phục của mày đâu, nhưng tao buộc phải nói rằng mày trông u lên cả cục trong bộ đồ công chúa này. Và nữa, một lần nữa, không có ý xúc phạm mày đâu, bộ váy trông thảm hại quá trời quá đất.”
Bộ váy xinh đẹp bà Nellie may cho chú không chống chọi tốt lắm với rác rưởi hoặc đã hứng chịu hậu quả của chuyến ngao du cùng Bull và Lucy. Nó rách rưới bẩn thỉu, thủng lỗ chỗ và khó còn có thể nhận ra đó là một cái váy.
“Tao có cách giải quyết này,” Bull nói tiếp, “và tao hy vọng nhận được sự chấp thuận của mày.”
Anh gỡ cái mũ len che tai của mình xuống, cắt một cái lỗ lớn ở phía trên và hai lỗ bé hơn hai bên rồi cởi chiếc váy của Edward ra.
“Nhìn ra chỗ khác đi, Lucy,” anh nói với con chó, “đừng có nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của Malone làm chú ta xấu hổ.” Bull chụp cái mũ qua đầu Edward và kéo xuống rồi luồn đôi tay qua hai cái lỗ bé hơn. “Của mày đây,” anh nói với Edward. “Giờ thì mày chỉ cần một cái quần nữa thôi.”
Bull tự tay chế cái quần, anh cắt vụn mấy chiếc khăn tay màu đỏ, may các mảnh lại, thế là chúng tạo thành một hình thù trông cũng tàm tạm trùm lên đôi chân dài của Edward.
“Giờ thì mày đã có bộ dạng du thủ du thực chính hiệu rồi nhé,” Bull nói, bước lui lại để tự ngắm nghía sản phẩm của mình. “Giờ thì mày trông như một con thỏ đang chạy thoăn thoắt ấy chứ.”
@by txiuqw4