Buổi sáng, mặt trời mọc và bài hát của chim dẽ nhường chỗ cho những loài chim khác và một bà lão bước xuống con đường bụi bặm rồi dừng lại ngay chỗ Edward.
“Hừm,” bà ta lên tiếng. Bà ta ấn vào Edward bằng cái cần câu.
“Trông giống con thỏ,” bà ta nói. Bà ta đặt giỏ xuống, cúi người, nhìn chằm chằm vào Edward. “Có điều không phải thỏ thật.”
Bà đứng dậy. “Hừm,” bà lại nói, gãi gãi lưng. “Điều ta nói là, có cách để dùng tất cả mọi thứ và tất cả mọi thứ đều có cách sử dụng. Đó điều ta nói đấy.”
Edward không quan tâm tới những gì bà già nói. Nỗi đau đớn khủng khiếp chú cảm thấy đêm qua đã tan biến, được thay thế bằng một cảm xúc khác, sự trống rỗng và tuyệt vọng.
Nhặt ta lên hay không nhặt ta lên, chú thỏ nghĩ. Hai điều đó chẳng có gì khác biệt với ta cả.
Bà già nhặt chú lên.
Bà gập đôi chú lại rồi nhét vào cái giỏ bốc mùi cỏ và cá, sau đó bà tiếp tục rảo bước, vừa vung vẩy cái giỏ vừa hát, “Không ai biết những điều trớ trêu tôi từng thấy.”
Edward, bất chấp xúc cảm của bản thân, lại lắng nghe.
Tôi cũng nhìn thấy những nỗi trớ trêu, chú nghĩ. Bà có thể cá là tôi đã từng thấy. Và rõ ràng là chúng vẫn chưa đi qua.
Edward đã đúng. Số phận trớ trêu của chú vẫn chưa dừng lại.
Bà già đã tìm ra cách sử dụng chú.
Bà treo chú lên một cái cọc trong vườn rau. Bà đóng đinh tai chú vào cọc gỗ và giang tay chú ra như thể chú đang bay, đính chân chú vào cây cọc bằng cách quấn những vòng dây thép xung quanh. Ngoài Edward ra, những chiếc nắp thiếc cũng được treo vào cây cọc. Chúng kêu leng keng và phản chiếu ánh mặt trời buổi sáng.
“Tao không hề nghi ngờ chuyện chú mày có thể dọa bọn chúng bay đi,” người đàn bà nói.
Dọa ai bay đi? Edward tự hỏi.
Bọn chim chóc, chú sớm phát hiện ra.
Quạ. Chúng bay tới phía chú, quang quác kêu và rít lên, đảo mòng mòng trên đầu chú và lao xuống tai chú.
“Nào nào, Clyde,” bà già kêu lên. Bà ta vỗ vỗ tay. “Mày phải diễn sao cho tàn bạo vào.”
Clyde à? Edward thấy cảm giác kiệt sức dội thẳng lên người mạnh tới mức khiến chú thấy mình có thể bật lên tiếng thở hắt. Có phải thế giới này không bao giờ thấy mệt vì gọi sai tên chú không?
Bà già vỗ vỗ tay lần nữa. “Làm việc đi, Clyde,” bà ta la lên. “Dọa bọn chim đi.” Và rồi bà bỏ đi, rời khỏi khu vườn, về phía căn nhà nhỏ.
Bọn chim chóc chẳng thấy nhằm nhò gì. Chúng bay lượn quanh đầu chú. Chúng day những sợi chỉ bung trên chiếc áo len của chú. Một con quạ lớn đặc biệt không bao giờ để chú thỏ được yên. Nó đậu trên cái cọc và không ngừng ré lên lời nhắn gửi đen tối vào tai trái của Edward: Quạ, quạ, quạ. Khi mặt trời mọc cao hơn và chiếu sáng chói gắt hơn, Edward trở nên mê sảng. Chú nhầm con quạ lớn với bà Pellegrina.
Cứ tiếp tục đi, chú nghĩ. Biến tôi thành lợn lòi nếu bà muốn. Tôi không màng. Tôi hết muốn bận tâm rồi.
Quạ, quạ, con quạ Pellegrina đáp trả.
Cuối cùng, mặt trời lặn và bọn chim bay đi. Edward bị treo dưới đôi tai và nhìn lên bầu trời đêm. Chú nhìn thấy những vì sao. Nhưng lần đầu tiên trong đời, chú nhìn chúng mà chẳng cảm thấy chút an ủi nào. Thay vì vậy, chú thấy như bị chế nhạo.
Ngươi cô độc dưới đó, những vì sao dường như đang nói với chú như vậy. Còn chúng ta thì ở trên cao, trong chòm của mình, cùng với nhau.
Tôi đã từng được yêu, Edward nói với những vì sao.
Thì sao? những vì sao hỏi. Có gì khác với chuyện đó khi lúc này ngươi hoàn toàn cô đơn?
Edward không thể nghĩ ra câu trả lời.
Cuối cùng, trời hửng dần lên và các vì sao lần lượt biến mất. Bọn chim bay tới và bà già quay lại khu vườn.
Bà ta dẫn theo một cậu bé.
@by txiuqw4