Bryce và Sarah Ruth có một ông bố.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi màn trời vẫn còn mờ xám nhá nhem, Sarah Ruth ngồi dậy trên giường, ho sù sụ, và ông bố về nhà. Ông ta thò tay xách tai Edward nhấc lên mà nói, “Tao chưa từng.”
“Đó là một con búp bê,” Bryce đáp.
“Với tao thì chả giống con búp bê cho lắm.”
Edward, bị nắm lủng lẳng một bên tai, sợ chết khiếp. Lão già này, rõ ràng, là người đã giẫm nát đầu con búp bê bằng sứ.
“Jangles,” Sarah Ruth nói giữa những trận ho. Cô bé vươn tay ra.
“Nó là của em bé,” Bryce nói. “Nó thuộc về em ấy.”
Người bố thả Edward xuống giường, và Bryce với lấy Edward chuyển sang cho Sarah Ruth.
“Chả có nghĩa lý gì cả,” ông bố nói. “Chả khác quái gì cả. Chả cái khỉ gì.”
“Có nghĩa lý đấy,” Bryce nói.
“Dám ăn nói mất dạy với tao à,” ông bố nói. Ông ta giơ tay vả vào miệng Bryce rồi quay lưng bỏ đi.
“Anh bạn không phải lo lắng vì ông ta,” Bryce nói với Edward. “Ông ta chả khác gì hơn một lão vũ phu. Với lại, ông ta hiếm khi về nhà lắm.”
May mắn thay, ông bố không trở về nhà hôm đó. Bryce ra ngoài đi làm còn Sarah Ruth dành cả ngày nằm trên giường, ôm Edward trong lòng và chơi với một hộp đựng đầy cúc áo.
“Đẹp,” cô bé nói với Edward khi sắp những chiếc cúc trên giường và dàn chúng ra thành nhiều hình dạng.
Thỉnh thoảng, khi cơn ho quá mức dữ dội, cô bé ghì Edward chặt tới mức chú sợ mình sẽ bị nứt làm đôi. Chưa kể, giữa những trận ho, cô bé cứ ngậm hết tai này sang tai kia của Edward. Thông thường thì Edward sẽ cảm thấy hết sức phiền lòng với hành động quá đỗi xâm phạm, ướt nhoét này, nhưng có một điều gì đó riêng biệt với Sarah Ruth. Chú muốn được chăm sóc cô bé. Chú muốn bảo vệ cô. Chú muốn làm nhiều hơn nữa cho cô.
Vào cuối ngày, Bryce trở về với một cái bánh bích quy cho Sarah Ruth và một cuộn dây cho Edward.
Bryce mang Edward vào một góc phòng, và với con dao bỏ túi, cậu bé cắt sợi dây ra buộc vào cổ tay, cổ chân Edward rồi cột vào những thanh gỗ.
“Nhìn này, cả ngày nay tôi đã nghĩ về việc này,” Bryce nói, “điều chúng ta sẽ làm là sao cho anh bạn nhảy múa. Bé Sarah Ruth thích nhảy múa. Mẹ thường ôm bé nhảy múa khắp căn phòng.”
“Em đang ăn bánh quy đấy chứ?” Bryce nói vọng ra với Sarah Ruth.
“Ừmmm,” Sarah Ruth đáp.
“Em ráng chờ chút, bé yêu. Bọn anh có một bất ngờ cho em đây.” Bryce đứng dậy. “Nhắm mắt lại nào,” cậu bé nói với cô. Cậu mang Edward lại giường và nói, “Được rồi, giờ em có thể mở mắt ra.”
Sarah Ruth mở mắt.
“Nhảy đi, Jangles,” Bryce nói. Và rồi, bằng cách chuyển động những thanh gỗ được buộc vào bàn tay cậu, Bryce làm cho Edward nhảy múa, thả lỏng và quay người. Và với toàn bộ điệu nhảy đó, cùng một lúc, bằng bàn tay kia, cậu giữ lấy chiếc kèn harmonica rồi thổi một bản nhạc sinh động tràn đầy hạnh phúc.
Sarah Ruth cười vang. Cô bé cười cho tới khi bắt đầu ho, thế là Bryce đặt Edward xuống và ôm Sarah Ruth vào lòng, lắc lắc và xoa lưng cho cô.
“Em muốn chút không khí tươi mát không?” cậu bé hỏi. “Bọn mình ra khỏi bầu không khí cũ xì gớm ghiếc này nhé, hử?”
Bryce bế em gái ra ngoài. Cậu để Edward nằm lại trên giường, và chú thỏ, nhìn chằm chằm lên trần nhà bằng tôn ám khói, lại nghĩ về chuyện có đôi cánh. Nếu có cánh, chú tưởng tượng, chú sẽ bay vút lên cao khỏi thế giới, tới nơi có bầu không khí trong trẻo ngọt ngào, và chú sẽ đưa bé Sarah Ruth đi cùng. Chú sẽ ôm cô bé trong vòng tay. Chắc chắn, ở trên cao đến thế so với thế giới, cô bé có thể hít thở mà không bị ho.
Sau một phút, Bryce quay trở lại, vẫn bế Sarah Ruth.
“Bé cần cả anh bạn nữa,” cậu bé nói.
“Jangles,” Sarah Ruth nói. Cô bé vươn tay ra.
Và thế là Bryce bế Sarah Ruth, còn Sarah Ruth bế Edward và cả ba đứng ở ngoài căn lều.
Bryce nói, “Em phải chú ý nhìn sao băng. Chúng là những ngôi sao có phép thuật.”
Họ im lặng một hồi lâu, cả ba nhìn đăm đăm lên bầu trời. Sarah Ruth ngừng ho. Edward nghĩ có thể là bởi cô bé đã thiếp ngủ.
“Kia,” cô bé nói. Và cô chỉ lên một vì sao đang băng qua bầu trời đêm.
“Ước điều gì đi, bé yêu,” Bryce nói, giọng cậu cao và rắn rỏi. “Đó là ngôi sao của em. Em hãy ước bất cứ điều gì em muốn.”
Và mặc dù đó là ngôi sao của Sarah Ruth, Edward cũng đã ước một điều.
@by txiuqw4