sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 23

Chế tác quá mức tuyệt hảo,” một người đàn ông nói khi lau chiếc khăn ấm lên khuôn mặt Edward, “một tác phẩm nghệ thuật, ta có thể nói vậy - một tác phẩm phi thường, không thể tin nổi bị dính bụi bẩn, nhưng vẫn là nghệ thuật. Tí bụi bẩn thì hoàn toàn có thể xoay sở được. Ngay khi cái đầu bị vỡ của mày được giải quyết xong thôi.”

Edward nhìn vào đôi mắt người đàn ông.

“A, cậu đây rồi,” người đàn ông cất tiếng. “Ta có thể thấy là lúc này cậu đang lắng nghe. Đầu cậu bị vỡ. Ta đã sửa nó. Ta đã mang cậu về từ cõi chết.”

Trái tim tôi, Edward nghĩ, trái tim tôi cũng đã tan vỡ.

“Không, không. Không cần cảm ơn ta,” người đàn ông nói. “Đó là công việc của ta, hiển nhiên rồi. Cho phép ta được tự giới thiệu. Ta là Lucius Clarke, người sửa búp bê. Đầu của cậu… Ta có thể nói với cậu không đây? Nó có làm cậu hoảng hốt không? Ừm, ta luôn luôn nói rằng phải đối diện với sự thật, không có mập mờ lắt léo. Đầu cậu ấy, thưa quý ngài trẻ tuổi, đã vỡ thành hai mươi mốt mảnh.”

Hai mươi mốt mảnh? Edward nhắc lại trong vô thức.

Lucius Clarke gật đầu. “Hai mươi mốt,” ông nói. “Nói một cách thực sự khiêm nhường thì, ta phải thừa nhận rằng nếu là một gã sửa búp bê kém cỏi, một gã sửa búp bê không có kỹ năng như của ta thì có lẽ chẳng thể nào cứu được cậu. Nhưng đừng nói về những gì có thể đã xảy ra. Thay vào đó chúng ta hãy nói về những gì đang có. Cậu đã hoàn toàn nguyên vẹn. Cậu đã được kéo lại từ bờ vực thẳm bị hủy hoại nhờ người phục dịch khiêm nhường này, Lucius Clarke.” Nói đến đó, Lucius Clarke đặt bàn tay lên ngực và cúi đầu thật thấp trước Edward.

Thật là một bài phát biểu xứng đáng để tỉnh dậy mà nghe, và Edward nằm thẳng ở đó để cố tiếp thu lấy nó. Chú đang ở trên một chiếc bàn gỗ. Chú đang ở trong một căn phòng với ánh mặt trời chan hòa rót vào từ những khung cửa sổ cao. Đầu chú rõ ràng đã bị vỡ thành hai mươi mốt mảnh và giờ đây được gắn vào thành một. Chú không mặc bộ đồ lễ màu đỏ. Trên thực tế, chú chẳng mặc gì cả. Chú lại đang trần truồng. Và chú chẳng có đôi cánh nào.

Và chú nhớ ra: Bryce, tiệm ăn tối, ông Neal quăng chú trên không.

Bryce.

“Cậu đang tự hỏi, có thể là thế, về anh bạn nhỏ của mình,” Lucius nói, “đứa nhỏ lúc nào cũng thò lò mũi xanh. Phải. Đứa nhỏ mang cậu tới đây, khóc lóc nức nở, cầu xin sự giúp đỡ của ta. ‘Xin hãy gắn bạn ấy lại,’ nó nói, ‘xin hãy gắn lại.’

“Ta nói với đứa nhỏ, ta bảo: ‘Thưa cậu trẻ, tôi là người làm ăn kinh doanh. Tôi có thể gắn lại con thỏ của cậu. Với giá cả đàng hoàng. Câu hỏi đặt ra là, cậu có thể trả cái giá đó không?’ Đứa nhỏ không thể. Tất nhiên là nó không thể. Nó nói là nó không thể.

“Ta bảo với đứa nhỏ ta có hai lựa chọn cho nó. Chỉ hai thôi. Lựa chọn thứ nhất là nó tự đi mà tìm sự giúp đỡ chỗ khác. Lựa chọn thứ hai là ta sẽ chữa cậu với khả năng lớn nhất, tốt nhất của ta và sau đó cậu thuộc về ta - không phải của đứa nhỏ nữa, mà là của ta.”

Nói tới đấy Lucius rơi vào im lặng. Ông gật đầu, tự đồng ý với bản thân. “Chỉ hai lựa chọn thôi,” ông nói tiếp. “Và anh bạn của cậu chọn cách thứ hai. Nó từ bỏ cậu để cậu được sửa chữa. Thật phi thường, thực sự đấy.”

Ôi Bryce, Edward nghĩ.

Lucius vỗ hai tay vào nhau. “Nhưng đừng lo, cậu bạn của ta. Đừng lo gì cả. Ta thực sự quyết tâm hoàn thành cho đúng lời thỏa thuận của mình. Ta sẽ tân trang lại cho cậu theo đúng những gì ta đoán được đã từng thuộc về thời hoàng kim của cậu. Cậu sẽ có đôi tai lông thỏ và cái đuôi lông thỏ. Bộ râu của cậu sẽ được sửa chữa thay thế, đôi mắt của cậu sẽ được sơn lại màu xanh lấp lánh hút hồn. Cậu sẽ được diện những bộ đồ hảo hạng nhất.

“Và rồi, một ngày nào đó, ta sẽ thu lại được những gì ta đã bỏ công đầu tư vào cậu. Rồi sẽ đâu vào đó hết. Sẽ đâu vào đó hết. Trong nghề kinh doanh búp bê, chúng ta nói rằng: có thời đại thực tế và có thời đại búp bê. Cậu, anh bạn tốt của ta, đã bước vào thời đại búp bê.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx