sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 25

Nếu nói theo nghĩa đen, tất nhiên, chú _ không chỉ một mình. Cửa hàng của Lucius Clarke đầy nhóc búp bê - búp bê quý cô, búp bê em bé, búp bê có cặp mắt mở ra nhắm vào, búp bê với đôi mắt vẽ, búp bê được ăn vận như nữ hoàng và búp bê diện đồ thủy thủ.

Edward chẳng bao giờ thèm bận tâm tới búp bê. Chú thấy chúng nhiễu sự và dương dương tự đắc, nói năng lảnh lót và hoàn toàn ngớ ngẩn. Quan điểm này ngay lập tức được củng cố với người bạn cùng giá đầu tiên, một con búp bê bằng sứ với đôi mắt thủy tinh xanh lá cây, môi đỏ chót và tóc nâu sẫm. Cô ả mặc một chiếc váy xa tanh màu xanh lá cây rủ xuống tận mắt cá.

“Đằng ấy là cái gì thế?” cô ả hỏi với giọng lanh lảnh chói tai khi Edward được đặt xuống chiếc giá, cạnh cô ả.

“Tôi là một chú thỏ,” Edward đáp.

Cô ả búp bê xì ra một tiếng rít nho nhỏ. “Đằng ấy ở nhầm chỗ rồi,” cô ả nói. “Đây là cửa hàng dành cho búp bê. Không phải cho đám thỏ.”

Edward chẳng nói gì.

“Đi đi,” cô ả búp bê kêu lên.

“Tôi cũng muốn biến đi lắm,” Edward đáp, “nhưng rõ ràng là tôi không thể.”

Sau một quãng im lặng thật lâu, ả búp bê nói tiếp, “Tớ hy vọng đằng ấy không nghĩ rằng sẽ có ai đó tới đây mua đằng ấy.”

Một lần nữa, Edward chẳng đáp lại gì.

“Mọi người tới đây muốn có búp bê, không phải thỏ. Họ muốn có những em bé búp bê hoặc những cô búp bê thanh lịch như tớ đây này, những cô búp bê với áo váy xinh đẹp, những cô búp bê có mắt mở ra khép vào.”

“Tôi chẳng hứng thú gì với chuyện được ai đó mua,” Edward đáp.

Cô ả búp bê hổn hển vì kinh ngạc. “Đằng ấy không muốn ai mua đằng ấy cả?” cô ả nói. “Đằng ấy không muốn thuộc về một cô bé sẽ yêu thương đằng ấy hả?”

Sarah Ruth! Abilene! Tên của họ lướt qua trí óc Edward như giai điệu của một bài hát buồn bã, ngọt ngào.

“Tôi đã từng được yêu,” Edward nói. “Tôi đã từng được yêu thương bởi một cô bé tên là Abilene. Tôi đã từng được yêu thương bởi một ông lão đánh cá và người vợ, bởi một người lang thang và cô chó của anh ấy. Tôi đã từng được yêu thương bởi một cậu bé chơi kèn harmonica và một cô bé giờ đã qua đời. Đừng nói với tôi về tình yêu,” chú tiếp tục. “Tôi đã biết quá rõ về tình yêu rồi.”

Bài diễn thuyết đầy xúc động khiến cô ả ngồi cùng giá của Edward im lặng trong một khoảng thời gian đáng kể.

“Ờ,” cuối cùng cô ả nói, “sao cũng được. Ý của tớ là chẳng ai thèm mua đằng ấy đâu.”

Họ không nói thêm từ nào với nhau nữa. Cô búp bê được bán hai tuần sau đó cho một bà lão mua ả cho đứa cháu. “Phải,” bà lão nói với Lucius Clarke, “con búp bê đằng kia, con búp bê mặc bộ váy xanh lá cây ấy. Trông nó khá dễ thương.”

“Vâng,” Lucius đế theo, “cô bé dễ thương chứ nhỉ?” Và ông nhấc cô ả búp bê khỏi giá.

Tạm biệt và cút xéo đi, Edward nghĩ.

Chỗ ngồi cạnh chú thỏ được bỏ trống trong một thời gian. Ngày qua ngày, cánh cửa mở ra và khép lại, để cho những tia nắng mặt trời buổi sớm hay bóng đèn khi chiều muộn ùa vào, kéo căng trái tim của các cô búp bê bên trong, tất cả các cô đều nghĩ rằng khi cánh cửa mở rộng ra lần này, chính lần này, người bước vào cửa hàng sẽ là người muốn mua họ.

Edward một mình đứng ở phía đối ngược. Chú tự lấy làm kiêu hãnh rằng chú không hy vọng, không cho phép trái tim căng ra trong lồng ngực. Chú tự lấy làm kiêu hãnh rằng đã giữ trái tim mình tĩnh lặng, bất động, khép chặt.

Mình chẳng còn hy vọng gì nữa, Edward Tulane thầm nghĩ.

Và rồi một ngày, khi trời đã nhá nhem, ngay trước lúc đóng cửa hàng, Lucius Clarke đặt một cô búp bê khác lên giá cạnh Edward.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx