sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16

Không hiểu sao sếp tổng đại nhân đột nhiên gọi điện thoại đến, sau đó nói xong câu nói kia, lại cúp máy. Chờ đến lúc Đỗ Lôi Ty hiểu được chuyện gì đã xảy ra, đầu bên kia điện thoại chỉ còn âm thanh "Tút... Tút...".

Chuyện này, Đỗ Lôi Ty muốn tự vẫn.

Mặc dù đúng là thân phận trước mắt của cô là vợ của sếp tổng, nhưng lúc cô đồng ý kết hôn, sếp tổng chưa từng nói rằng chuyện như thế cũng muốn cô làm mà? Hơn nữa, sếp tổng rõ ràng có nhiều xe limousine như vậy, tùy tiện tìm tài xế lái đến chở về không phải là được rồi sao? Vì sao nhất định phải là cô chứ?

Điều làm Đỗ Lôi Ty cực kỳ tức giận là, sếp tổng tiền nhiều của nhiều như vậy mà muốn một cô gái nghèo như cô tự đi đến đón mình! Quá keo kiệt!

Thời gian sống chung với sếp tổng càng dài, Đỗ Lôi Ty lại càng thấy được khía cạnh tư bản của sếp tổng từ từ lộ ra.

Có câu nói "Trên có chính sách, dưới có đối sách", vì không muốn trở thành đối tượng bị tư bản bóc lột, Đỗ Lôi Ty quyết định, sống chết gì cũng phải dùng xe của sếp tổng đi đón sếp tổng!

Có câu nói, "Lông dê mọc trên mình dê"! Mặc dù sếp tổng đại nhân là cọp, nhưng cũng là động vật lông dài, thỉnh thoảng bứt vài cọng lông chắc cũng không thành vấn đề.

Cho nên, sáng sớm Đỗ Lôi Ty đi tìm tài xế Phương, chỉ duy nhất có tài xế này sống trong hậu viện của khu nhà cao cấp.

Tìm một hồi lâu, không tìm thấy người, chỉ nhìn thấy người giúp việc Tiểu Phương đang rửa xe.

"Tiểu Phương, lão Phương đâu?" Đỗ Lôi Ty hỏi.

"Lão Phương xin phép về quê thăm ông bà rồi ạ."

Không thể nào... Thật sự là cô phải tự đi đón sao? Không được, đón xe taxi tới đó sẽ tốn đến mấy chục đồng, đôi mắt Đỗ Lôi Ty đảo đảo, nhìn trúng Tiểu Phương đang rửa xe.

"Tiểu Phương à..." Đỗ Lôi Ty nở nụ cười hèn mọn, "Cậu có bằng lái không?"

Tiểu Phương bị ánh mắt của Đỗ Lôi Ty hù doạ: "Phu... Phu nhân... Cô muốn làm gì?" Bộ dạng đó, rất giống phụ nữ đàng hoàng bị kẻ ác cưỡng hiếp.

Vẻ mặt chịu hành hạ này kích thích bản tính nữ vương của Đỗ Lôi Ty: "Bớt nói nhảm! Nói mau, có bằng lái không!"

"Hình như... Có..."

"Có hay không cũng vậy! Chọn cậu!" Đỗ Lôi Ty nói xong, không giải thích gì thêm kéo Tiểu Phương lên xe.

"Đi! Chúng ta đi tới sân bay!"

"Phu nhân... Tôi lâu rồi không lái xe... Khẳng định lái không tốt..." Tiểu Phương vô cùng khó xử.

"Lâu rồi không lái xe, vừa lúc luyện tay, đừng có trốn! Hơn nữa, cậu cùng một họ với lão Phương, vừa nhìn đã thấy có khiếu lái xe! Không sai đâu!"

"..."

Cứ như vậy, Tiểu Phương đáng thương phụ việc rửa xe bị Đỗ Lôi Ty đe doạ và uy hiếp trở thành tài xế.

Ngồi trên xe, trong lòng Đỗ Lôi Ty thật đắc ý! May nhờ cô biết tận dụng, bắt Tiểu Phương đảm đương làm tài xế, nếu không hôm nay sẽ thua lỗ lớn! Xem ra lông trên người con cọp sếp tổng này nhổ ra thuận lợi rồi.

Cứ như vậy mà đắc ý với suy nghĩ đó, thời gian trôi qua từng phút từng giây...

Hai tiếng sau.

"Tiểu Phương, đây là đâu?" Đỗ Lôi Ty mắt nhìn đồng ruộng rộng lớn ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, đủ loại cây nông nghiệp dập dờn trong gió.

Má ơi, đây là cái chỗ quỷ quái nào?

Tiểu Phương ngồi bên ghế lái bày ra bộ dạng chim cút: "Phu nhân... Cái đó... tôi cũng không biết..."

Không sai! Đi một hồi, người bị ép làm tài xế – đồng chí Tiểu Phương đã lạc đường!

"Cậu thật là..." Đỗ Lôi Ty nóng nảy, nhìn thời gian, cũng đã sắp mười giờ rồi, vậy phải làm sao bây giờ? "Mau! Mau lái trở về theo đường cũ!"

Ánh mắt Tiểu Phương trở nên ai oán: "Báo... Báo cáo phu nhân... Hết xăng..."

"Cậu!" Đỗ Lôi Ty hoàn toàn bó tay, "Sao cậu có thể làm tài xế cơ chứ!"

"Báo cáo phu nhân... Tôi chỉ là rửa xe..."

"..."

Sự thật chứng minh, lông trên mình cọp không thể tuỳ tiện nhổ ra, xảy ra chuyện lớn rồi! Bây giờ, Đỗ Lôi Ty chỉ có thể coi chừng một chiếc xe không có xăng, sững sờ ngắm nhìn cảnh ruộng vườn trước mắt.

Lúc này, trùng hợp một lão nông dân gánh quang gánh đi ngang, hai bên gánh nặng trịch có một chút rau dưa cùng một con vịt thò ra.

Đỗ Lôi Ty vội vàng xuống xe, tiến lên hỏi thăm: "Bác ơi, bác có biết sân bay ở đâu không?"

Ông lão dừng bước, kéo dài giọng hỏi: "Nói cái gì vậy?"

"Cháu hỏi: Sân — bay — ở — chỗ — nào?" Đỗ Lôi Ty cũng bắt chước ông lão kéo dài giọng.

"A! Hỏi về trại gà hả?" Ông lão bừng tỉnh hiểu ra, tay huơ lung tung lớn tiếng nói, "Nơi này không nuôi gà, chỉ — nuôi — vịt..." Nói xong, sợ Đỗ Lôi Ty nghe không hiểu, còn lấy ngón tay chỉ con vịt trong giỏ của mình.

Soạt, con vịt trong giỏ theo ngón tay nghểnh cổ lên, giương mắt nhìn Đỗ Lôi Ty, bỗng nhiên kêu lên hai tiếng "Cạc cạc"....

Lần này, Đỗ Lôi Ty hoàn toàn 囧 đến rớt cằm.

Lúc này, điện thoại trong túi bỗng reo lên. Nhấn nút nhận, tiện thể cũng nghe luôn thanh âm không vui của Liêm Tuấn: "Sao còn chưa đến?"

"Tôi..." Đỗ Lôi Ty cúi đầu nhìn con vịt kia một cái, yếu ớt trả lời, "Tôi... Tôi tìm lộn chỗ..."

"Em bây giờ ở đâu?"

"Chỗ này... Tôi... Tôi cũng không biết..."

Đầu bên kia điện thoại thoáng trầm mặc, sau đó thanh âm lạnh lùng của Liêm Tuấn vang lên, "Hôm nay em nhất định phải đi đến sân bay, nếu đến không kịp, em cứ tự mình chờ xem." Dứt lời, lại cúp điện thoại.

Sếp tổng đại nhân, anh ác quá!

>_<

Cất điện thoại di động đi, Đỗ Lôi Ty miễn cưỡng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, lại cao giọng hỏi lão nông dân, "Bác ơi, bác biết từ đây làm sao đi vào trong thành phố không?"

"Hả — cái gì —?"

"Thành phố! Cháu — muốn — đi — vào — thành phố —?"

"À!" Ông lão chỉ chỉ bên cạnh, la lên, "Đó —"

Đỗ Lôi Ty nhìn theo hướng tay của ông lão, kìm lòng không được khoé miệng khẽ co quắp.

Quả nhiên rất chân chất! Rất nông thôn!

"Ụm..."

Trong cỗ xe bò xóc nảy, Đỗ Lôi Ty rốt cục ra khỏi khu nông thôn chỉ nuôi vịt không nuôi gà kia, sau đó dùng mất năm mươi đồng đi đến sân bay, lúc xuống xe trời đã chuẩn bị tối đen, nhìn giờ lần nữa, đã sắp 7h.

Toát mồ hôi! Hại sếp tổng đại nhân đợi lâu như vậy, anh ta có vì thế mà lại nổi giận lần nữa không? Nghĩ thế, Đỗ Lôi Ty trong lòng có chút chút hối lỗi lại có chút chút sợ hãi.

Song, bao nhiêu hối lỗi cùng với sợ hãi trong lòng khi nhìn thấy sếp tổng đại nhân, tất cả đều bị lửa giận hừng hực lấn át.

Thật là quá đáng!

Cô xài hết tiền lương một ngày, lại đi xe bò, rồi taxi, rất vất vả mới tìm được đến đây, nhưng lại phát hiện sếp tổng đại nhân đang nhàn nhã ngồi chơi trong xe hơi máy lạnh!

Lúc này, Liêm Tuấn cũng nhìn thấy Đỗ Lôi Ty, vẫy vẫy tay với cô, nói: "Vào đây."

Lại còn dám dùng khẩu khí nói chuyện với cô như kẻ phục vụ, mệt nhọc, ủy khuất cùng tức giận bộc phát trong lòng Đỗ Lôi Ty!

Cô hung hăng mở cửa xe, lao vào, chuẩn bị mở miệng mắng chửi người.

Liêm Tuấn bỗng nhiên dang hai tay, ôm cô một cái thật chặt.

Oành oành...

Chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một tiếng sấm nổ, Đỗ Lôi Ty ngồi đơ tại chỗ, có cảm giác như sắp vỡ vụn.

Sếp tổng đại nhân sao lại có thể ôm cô? Sếp tổng đại nhân sao lại có thể nhiệt tình như vậy? Sếp tổng đại nhân sao lại có thể không cư xử theo lẽ thường như vậy? Điểm chết người chính là, cô cảm thấy tim mình trong lồng ngực lúc này cũng muốn vọt ra ngoài.

Cái ôm này kéo dài khá lâu, đợi đến sau khi Liêm Tuấn buông cô ra, vẻ mặt lần nữa khôi phục sự không vui: "Em có biết em đến trễ bao lâu không?"

"..." Đỗ Lôi Ty hiện lên trạng thái trầm mặc.

Liêm Tuấn nhíu mày: "Trên người của em, có mùi gì thế?"

"A?" Đỗ Lôi Ty lấy lại tinh thần, ngửi ngửi, rồi lúng túng nói, "À... Hình như là phân trâu..."...

Một cái ôm kinh hãi đột nhiên xuất hiện, khiến cho không khí bên trong xe bỗng nhiên trở nên rất lúng túng, sếp tổng đại nhân vì cô đến trễ như thế, tựa hồ có chút mất hứng, một mực yên lặng không nói chuyện. Mà Đỗ Lôi Ty thì lần nữa tiến vào trạng thái trầm mặc, trong đầu không ngừng hiện lên cái ôm vừa rồi.

Đến lúc tài xế nói: "Đến rồi." Không khí trầm mặc mới bị phá vỡ.

"Này... Đây là nơi nào?" Đỗ Lôi Ty lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn bốn phía, tại sao sếp tổng xuống máy bay không trở về nhà, lại muốn đến đây?

"Khách sạn." Liêm Tuấn nhàn nhạt trả lời cô.

"Khách sạn?" Đỗ Lôi Ty không phản ứng kịp, lúng ta lúng túng hỏi: "Sao không về nhà?"

Nghi vấn trong lòng rất nhanh bị Liêm Tuấn dùng ba chữ đơn giản tháo gỡ: "Bị cách ly."

Cách ly?!

Đúng vậy, Đỗ Lôi Ty không có nghe lầm, lúc sếp tổng đại nhân ngồi chuyến bay từ nước Mỹ bay đến phi trường, cùng khoang có một hành khách gốc Hoa bị phát hiện có thân nhiệt khác thường, sau khi nhân viên y tế kiểm tra xác nhận, ông ta bị nhiễm H5N1 do có tiếp xúc với người bệnh, đã khẩn cấp đưa đến bệnh viện điều trị. Mà mười mấy hành khách cùng khoang, bao gồm cả sếp tổng đại nhân, cũng bởi vì có tiếp xúc với người bệnh trong thời gian dài, nên phải ở lại tại địa điểm đã được chỉ định tiến hành bảy ngày cách ly theo dõi.

Sau khi biết hết tất cả mọi việc, Đỗ Lôi Ty buồn bực, "Chính phủ không phải là đã cho phép người có tiếp xúc với người bị cúm được ở nhà cách ly sao?" Tại sao còn cố ý muốn đến khách sạn để cách ly?

"Em muốn tôi hại lão Dư và tất cả bọn họ sao?"

Nghe thế, Đỗ Lôi Ty không nhịn được hạ giọng nói thầm: "Vậy anh phải đi cách ly mà, gọi tôi làm gì..."

"Không được." Trong mắt Liêm Tuấn bỗng nhiên hiện lên ý cười đầy ẩn ý, không nhanh không chậm nói: "Em cũng phải cách ly."

"Tôi?" Đỗ Lôi Ty ngây dại, sao cô lại phải cách ly? Khó có thể... Chẳng lẽ là bởi vì...

Một loại dự cảm bất thường dâng lên trong đầu Đỗ Lôi Ty, cô chợt nghĩ đến cái ôm mới vừa rồi, sếp tổng đại nhân ôm rất chặt, còn ôm rất lâu...

Không sai, mục đích của cái ôm nhiệt tình, là để cho Đỗ Lôi Ty đang ở trong khu vực quần chúng vô tội không chút can dự chợt thăng cấp thành một trong những người tiếp xúc mật thiết với người bị cúm, phải cùng sếp tổng tiến hành bảy ngày cách ly theo dõi!

Trong một khắc đó Đỗ Lôi Ty bừng tỉnh ngộ ra, sếp tổng sở dĩ trở nên nhiệt tình như vậy,

nguyên nhân chỉ có một — kéo cô xuống nước!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx