sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Có cần lấy chồng không? - Chương 17 - Phần 2

Đỗ Lôi Ty hứng lên, lúc làm việc cũng hăng hái kinh khủng, đặc biệt cần mẫn, không lâu sau đã gõ xong tất cả tài liệu mà sếp tổng dặn dò.

“Xong rồi! Còn việc gì đặc biệt cần làm không ạ?”

Đối với động tác nhanh nhẹn của cô, Liêm Tuấn hơi ngạc nhiên, cô bé này bình thường trông chậm chạp như thiếu gân cốt vậy, mà lúc làm việc thì không hề cẩu thả, qua loa tí nào.

“Còn hai phần nữa, em đối chiếu xem có gì sai sót không.”

“Tuân lệnh!”

Sau đó Đỗ Lôi Ty lại cầm hai bản hợp đồng đối chiếu, một lúc sau cô cầm lại, “Báo cáo sếp tổng, hai hợp đồng này em đã dò kỹ, không có chỗ nào khác, nhưng… em thấy hai hợp đồng này có rất nhiều lỗi.”

“Ồ?” Liêm Tuấn hơi ngạc nhiên, “Lỗi ở đâu?”

“Anh nhìn đây!” Đỗ Lôi Ty cầm hợp đồng đến cạnh Liêm Tuấn, ngón tay chỉ vào chữ trên đó, “Ở đây nên là dấu chấm, không phải phẩy. Còn bên này nữa!” Ngón tay cô chỉ vào chỗ khác, “Ở đây không nên dùng dấu ngắt câu, mà nên dùng dấu chấm phẩy, vì giữa các câu ngắn đẳng lập không thể dùng dấu ngắt câu để phân cách được. Còn bên này nữa, con dấu cũng bị đóng lệch…”

Nghe cô nói kỹ từng câu từng chữ xong, vẻ mặt sếp tổng có phần sửng sốt.

“Sao thế?” Cô nói gì sai sao?

Một lúc sau, sếp tổng nói ngắn gọn: “Những điều em nói không liên quan đến nội dung hợp đồng, sửa hay không cũng chẳng hề gì.”

“Tại sao không liên quan được? Hợp đồng quan trọng nhất là quy phạm, nếu một bản hợp đồng mà ngay cả những thứ cơ bản như dấu câu mà cũng làm sai thì nội dung bên trong có còn quy phạm gì để nói nữa? Còn con dấu này, anh đừng tưởng nó chỉ cần đóng vào là được, trong cả bản hợp đồng, con dấu đại diện cho cả công ty, một công ty tốt sẽ không đóng dấu lệch.” Lúc cô nói, đôi mắt sáng rực, ánh mắt kiên định, cố chấp.

Đến khi nói xong một hơi, mới nhận ra có gì đó lạ lùng.

Sếp tổng đại nhân tại sao lại nhìn cô bằng ánh mắt đó? Hình như trong mắt ẩn giấu thứ gì muốn nhìn thấu cô vậy, khiến cô thấy rùng cả mình.

Cô lúng túng, khí thế ban nãy cũng mất tăm: “Em… em nói bậy bạ đấy… Nếu anh không muốn sửa thì …” “Không!” Liêm Tuấn ngắt lời cô, “Em nói đúng.”

Ủa? Hiếm khi có được một câu tốt lành từ sếp tổng.

“Em sửa lại hợp đồng đi, sửa hết những chỗ mà em cho là sai nhé.”

Và thế là, hôm ấy mãi cho đến chiều, Đỗ Lôi Ty liên tục đánh máy, sửa văn bản, lần đầu cô phát hiện, hóa ra làm tổng giám đốc không phải chuyện dễ dàng gì, gần như suốt ngày bận rộn vì việc công, dù là trong tình huống bị cách ly như hiện nay cũng không thấy anh chậm trễ bao giờ.

Hình tượng ác độc của nhà tư bản dần dần như có sự thay đổi trong sự trao đổi lẫn nhau và làm việc miệt mài như vậy.

Thế nhưng, điều cô không biết là, cái nhìn về cô của một người cũng từ từ thay đổi.

Xem qua một lượt hợp đồng Đỗ Lôi Ty đã sửa xong, Liêm Tuấn hài lòng gật đầu: “Hôm nay vất vả cho em rồi.”

Sếp tổng bỗng nói thế khiến Đỗ Lôi Ty ngoài vui mừng ra thì còn có phần ngại ngùng: “Có gì đâu, đó là chuyện em nên làm mà…” Bỗng nhiên, cô sực nhớ: “Thế… tiền lương…”

“Tiền lương anh vẫn sẽ phát.”

“Thật không?” Mắt cô sáng rực và môi nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ đó đã xua tan vẻ mệt mỏi cả ngày làm việc, khiến Liêm Tuấn cũng cảm thấy thoải mái theo.

Anh không kìm được hỏi: “Vì một ngàn rưỡi tệ, thật sự đáng để em vui thế à?”

“Đương nhiên rồi! Đó là do em vất vả kiếm được mà!” Đỗ Lôi Ty vẫn chìm đắm trong niềm vui tiền lương mất đi nay quay trở lại.

“Thực ra có việc không cần vất vả mà vẫn có tiền.”

Có việc tốt thế sao? Đỗ Lôi Ty mở to mắt: “Làm thế nào?”

“Chẳng hạn như…”

“Sao ạ? Sao ạ?”

Trông ánh mắt sốt ruột của cô, sếp tổng chỉ cười, không đáp.

Buổi tối hôm ấy, Đỗ Lôi Ty lại mất ngủ.

Lần này câu hỏi cô không nghĩ ra là, tóm lại sếp tổng nói cách làm không cần vất vả vẫn có tiền là gì? Không nghĩ ra, không nghĩ ra…

***

Bảy ngày trôi qua thật chậm chạp. Ban ngày Đỗ Lôi Ty cố gắng làm việc, như một con cún con ngoan ngoãn tuân theo lệnh của chủ. Cô tự an ủi: cố gắng vất vả để chờ ngày phát lương, để không bị trừ lương. Ngay cả lúc ngủ, suy nghĩ ấy cũng ám ảnh cô, đi vào giấc mơ.

Đỗ Lôi Ty mơ thấy mình đang đếm một xấp tiền một trăm tệ, bỗng nhiên sếp tổng từ trên trời rơi xuống, ngón tay thon dài chỉ vào đống tiền của cô: “Anh phải trừ tiền lương của em!”

Đỗ Lôi Ty vô cùng căng thẳng nhìn đống tiền của mình, toàn bộ những tờ một trăm tệ đã thành tờ tiền một xu, một cơn gió ào qua, những tờ tiền xu bay lả tả trong không trung.

“Trả cho em… a!”

Lúc đưa tay chụp lấy tiền, bất cẩn rơi từ trên giường xuống, thế là Đỗ Lôi Ty tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Nhưng cô thà không tỉnh lại, vì sếp tổng trong mơ ít nhất là giả mạo, còn người mà cô mở mắt ra nhìn thấy ngay lại là sự thật chân thực nhất, sống động nhất, không chối cãi được nhất!

“Em làm gì thế?” Sếp tổng quỳ trên giường, từ trên cao nhìn xuống gương mặt nhăn nhó méo xệch vì ngã đau của Đỗ Lôi Ty, khóe mắt như thấp thoáng nét cười.

Trong mắt Đỗ Lôi Ty thì nụ cười ấy thật khiếp đảm.

“Anh… anh sẽ không trừ lương của em chứ?” Cô buột miệng.

“Ai bảo anh sẽ trừ lương em?”

Bị Liêm Tuấn hỏi vậy, Đỗ Lôi Ty mới ý thức rằng lúc nãy cô đang nằm mơ, vội vàng đánh trống lảng: “Không… không có gì… em hỏi chơi thôi…”

Vẻ mặt kinh hoàng thất sắc ấy Liêm Tuấn thấy hết, anh có vẻ thú vị: “Chắc em không nằm mơ thấy anh trừ lương em chứ?”

Vậy mà cũng nhìn ra? Đỗ Lôi Ty gật đầu theo phản xạ, gật một lúc lại thấy không đúng, lập tức lắc đầu.

Quả nhiên bộ mặt thật của nhà tư bản đã bộc lộ: “Nghe nói ngày nghĩ gì thì đêm mới mơ thấy cái đó, chắc em không phải là muốn anh trừ lương nhỉ?”

Nhắc đến trừ lương là trái tim yếu ớt của Đỗ Lôi Ty suýt nữa co thắt, cô vội giải thích: “Không! Em có mơ thấy anh trừ lương em đâu! Em… em mơ thấy anh trả lương cho em!” Ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó, sếp tổng anh cứ tăng lương cho em là được!

“Ồ?” Liêm Tuấn chống cằm, gật đầu: “Mấy hôm nay em làm việc cũng khá cần mẫn, anh đang nghĩ xem có nên tăng lương cho em không?”

Thật ư?! Đỗ Lôi Ty mở to mắt, lúc nãy đôi mắt vẫn còn u ám mà nay đã phát ra ánh sáng xanh biếc như của sói săn mồi vậy.

“Nhưng…” Sếp tổng bỗng quay ngoắt, “Đã nói mơ và thực là trái ngược nhau, xem ra phải thôi vậy.”

Xoảng xoảng…

Ai đó hóa đá đã vỡ tan tành.

Sếp tổng à, từ bao giờ mà anh đã trở nên ba phải rồi vậy?

(ㄒ o ㄒ)/……

Mới sáng sớm đã bị dọa dẫm nên tâm trạng Đỗ Lôi Ty rất sa sút. May thay sự sa sút ấy đã hóa thành mây khói khi cô nhìn thấy lịch điện tử trên tường.

Thứ Hai!

Họ bị cách ly là thứ mấy? Là thứ ba! Thế chẳng phải… ngày mai là cô được giải phóng?!

Đột nhiên trong lòng Đỗ Lôi Ty như bừng bừng ngọn lửa chiến thắng, kháng chiến bảy ngày gian khổ vất vả cuối cùng đã sắp kết thúc, một ngàn rưỡi tệ lung linh cuối cùng sắp rơi vào túi, những nỗi khiếp sợ liên tục trong hai mươi tư giờ do sếp tổng đại nhân gây ra cuối cùng đã sắp trôi qua! Tuyệt thật!

Con người gặp chuyện vui là tinh thần sảng khoái, Đỗ Lôi Ty hứng chí, ý chí chiến đấu đánh không chết lại trở về.

“Sếp tổng, hôm nay có công việc gì ạ?”

Văn kiện, đến đây! Hợp đồng, đến đây! Công việc, cứ ập đến đây! Ta đã chẩn bị sẵn sàng! “Hôm nay không có việc gì.”

“Không có?” Đỗ Lôi Ty hơi sững sờ, chẳng lẽ làm việc cho sếp tổng mà còn được nghỉ?

Đang nghi hoặc thì sếp tổng đã ngoắc ngoắc ngón tay với cô.

Đỗ Lôi Ty ngúng nguẩy đi đến, “Sếp tổng, có gì dặn dò sao?”

“Không có công việc, nhưng có việc khác cần em làm.”

“Việc gì ạ?”

“Giải sầu với anh.”

“…”Đỗ Lôi Ty im lặng hai giây, “Sếp tổng, em bán nghệ không bán thân.”

“Tiền lương…”

“Bán! Em bán hết!”

Và thế là, ngày thứ bảy bị cách ly đã đi đến hồi kết với hợp đồng lớn mà sếp tổng bận rộn mấy hôm nay, Đỗ Lôi Ty cũng từ một cô em làm thêm chỉ bán nghệ không bán thân, lắc mình biến thành trợ lý thân cận vừa bán nghệ vừa bán thân.

Công việc đầu tiên của trợ lý thân cận là – đánh bài với sếp tổng.

“Em có thể nào nghiêm túc được không?” Liêm Tuấn cầm bài trong tay, cực kỳ bất mãn.

Sếp tổng ơi, oan quá! Đỗ Lôi Ty nước mắt đầm đìa, không phải cô không nghiêm túc đánh bài, mà là sếp tổng thực sự quá mạnh, ván nào cũng thắng, bảo con tôm nhỏ là cô làm sao chịu nổi?

“Em thế này không được.” Liêm Tuấn nói, “Thế này nhé, em thắng một ván, anh sẽ tăng lương cho em thêm một trăm tệ.”

(⊙o⊙)

Đỗ Lôi Ty mắt sáng rực, nhưng cũng may cô không bị tiền bạc làm mờ mắt, vì cô nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó trong ánh mắt lấp lánh nụ cười của sếp tổng.

“Thua một ván sẽ không trừ em một trăm chứ?”

“Không.” Liêm Tuấn lắc đầu. “Chỉ trừ năm mươi.”

“… Em không chơi có được không?”

“Được, xem như em trốn việc, trừ một ngàn rưỡi.”

T^T

Thế mới nói, cờ bạc hại chết người! Vất vả làm việc sáu ngày mới kiếm được một ngàn rưỡi. Ba mươi ván bài mà lại thua sạch sẽ, suýt nữa cả quần lót cũng phải đem ra gán! Sự lên voi xuống chó của cuộc đời khiến Đỗ Lôi Ty chỉ muốn khóc không thành tiếng.

“Sếp tổng à, lúc nãy anh đùa phải không?” Đỗ Lôi Ty yếu ớt.

“Trông anh có vẻ đang đùa à?”

Đúng là không giống -_-|||

“Nhưng…” Cô chà xát hai tay vào vạt áo, “Chẳng phải nói là giấc mơ trái ngược sự thực hay sao? Thực ra hôm nay em mơ thấy anh trừ lương của em mà…”

“Những lời lừa gạt trẻ con mà em cũng tin à?”

“…”

Cảm giác đó giống như tự cho rằng đã uống một ly sữa bột có chứa melamine, ai ngờ ly mà cô uống vốn dĩ chính là melamine có trộn sữa bột, khỏi phải nói là lạnh người đến mức nào.

Thực ra Đỗ Lôi Ty không phải là sai ở chỗ tin lời lừa gạt trẻ con, cô chỉ sai ở chỗ là tin rằng nhà tư bản cũng có nhân tính, ngờ đâu thú vui lớn nhất của nhà tư bản là sau khi ăn thịt uống máu của nhân dân lao động xong, còn ném vào chân tường đạp cho mấy phát.

Lúc ấy Đỗ Lôi Ty không biết nên cười hay khóc, ít nhất thì sếp tổng đại nhân không bắt cô gán cả quần lót.

Bỗng nhiên di động của Liêm Tuấn đổ chuông.

“Alo?” Anh đặt bài xuống, đứng dậy nghe máy, “Hợp đồng à? Ừ, được.” “Ngày mai? Không vấn đề.” “Thế hả”…

Nhìn sếp tổng bỗng hồi phục vẻ uy nghiêm của một ông sếp, cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm khắc, Đỗ Lôi Ty khó tránh khỏi cảm khái vô cùng.

Nhìn đi! Nhìn đi! Thế nào là thú đội lốt người? Thế nào là đạo mạo trang nghiêm? Đó chính là một ví dụ sống động đấy!

Cô dám cược rằng, người bên kia đầu dây chắc chắn không biết rằng nhà tư bản anh ta đang gọi điện kia, thực ra trong lòng đang mưu tính xem làm thế nào để hút cạn giọt máu cuối cùng của anh ta! Ôi chao, cái hố sâu cô đang nằm lại sắp có một quần chúng lao khổ bị ném vào rồi…

Đỗ Lôi Ty vừa nghĩ vừa lắc đầu, lảm nhảm: “Hố vạn người ơi hố vạn người…”

“Em đang nói gì thế?” Không biết tự khi nào mà Liêm Tuấn đã đến trước mặt cô, nhìn cô với vẻ thú vị.

“Không có gì!” Đỗ Lôi Ty vội khoát tay, rồi như sực hiểu ra gì đó, một ngàn rưỡi tệ đã bị trừ sạch, cô còn gì để sợ chứ? Thế là cô đứng phắt dậy, chống nạnh ưỡn ngực, nói: “Em nói anh ăn thịt người không nhả cả xương!”

Đối với sự phản ứng bất thường đó của cô, Liêm Tuấn hơi sửng sốt nhưng đôi mắt lại lóe lên thâm ý nào đó: “Em nói thử xem, anh ăn thịt người không nhả xương thế nào?”

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Đỗ Lôi Ty lại bắt đầu lúng túng, nhưng hễ nhớ đến bao nhiêu đồng bào bị chôn vùi dưới hố, cô lại thấy dũng cảm: “Anh biết rõ em không biết đánh bài nhưng cứ nằng nặc bắt em đánh, còn lợi dụng thân phận sếp tổng trừ lương em, anh làm thế đúng là… là đồ khốn!”

Đồ khốn, đồ khốn, đồ khốn…

Hai chữ này sau khi lặp lại trong đầu n lần, Đỗ Lôi Ty bắt đầu thầm mắng chính mình: Đỗ Lôi Ty mày ngốc thế! Mày lại dám mắng sếp tổng đại nhân là đồ khốn, mày đúng là đồ khốn đến nỗi thành đồ đần rồi hay sao?

Quả nhiên đôi mắt sếp tổng phủ một bóng đen u ám: “Em nói lại xem.”

“Em…” Đỗ Lôi Ty thử lùi ra sau nhưng chân lại đụng vào ghế sofa, ngồi phịch xuống.

“Sao không nói nữa?” Liêm Tuấn cúi xuống, hai tay đặt trên hai bên ghế khiến cô bị bao vây ở giữa.

Một áp lực to lớn như thế, Đỗ Lôi Ty co rúm lại, bỗng thấy lưỡi khô miệng đắng, tim như ngừng đập, không dám nhúc nhích.

“Nói đi?” Anh áp sát, hơi thở phả vào mặt cô, ánh mắt sắc bén phóng đến như hai mũi tên khiến cô bất giác nín thở.

Nguy hiểm đã cận kề, thế nhưng đúng lúc Đỗ Lôi Ty tưởng mình hôm nay chết chắc rồi, thì bóng đen bao trùm lấy cô đã biến mất, sau đó cất giọng đều đều: “Tên khốn này định tăng tiền lương cho em.” Tăng! Tiền! Lương!

Lúc cô nghe thấy ba chữ này giống như được tiêm vào người một mũi kích thích, bỗng chốc thấy hưng phấn hẳn.

Cô nhảy vọt lên từ ghế sofa, đôi mắt toàn hình $, trong tích tắc biến thành cún con: “Thật sao? Anh định tăng lương cho em? Tăng bao nhiêu?”

Hễ nhắc đến tiền là không khí sẽ khác, thế mà cái tính cách tham tiền này chẳng đáng ghét tí nào. Liêm Tuấn thấy hết, tâm trạng cũng vui vẻ lên, “Tăng thêm một con số 0, được chứ?”

Chỉ một câu nhẹ nhàng mà Đỗ Lôi Ty chấn động toàn thân, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Thế… thế trước số 0 đó có dấu chấm không?”

“Không.”

“Thế… sau số 0 là nhân dân tệ chứ?” Đừng bao giờ nói là yên Nhật nhé.

“Ừ.” Liêm Tuấn bất lực, gật đầu.

“… Anh véo em một cái thử xem?”

Đối diện với Đỗ Lôi Ty đã tâm trí bất định, Liêm Tuấn bó tay: “Em không tin anh thế à?”

Đỗ Lôi Ty gật đầu, đưa móng vuốt túm lấy tay sếp tổng, đặt lên mặt mình rồi véo một cái không thương tiếc. Lúc tay anh chạm vào má cô, không hiểu vì sao, lòng anh bỗng thấy ấm áp.

“Ui da!”

Sau cơn đau, Đỗ Lôi Ty sung sướng.

Hê hê! Đúng là không phải nằm mơ!

***

Sếp tổng đại nhân vì sao lại tăng lương cho Đỗ Lôi Ty?

Thực ra nguyên nhân là do cuộc điện thoại lúc nãy của Jason. Sau khi đàm phán gần ba tháng Liêm Thị và một công ty liên doanh đa quốc gia cuối cùng đã ký kết hợp đồng mấy phút trước. Bản hợp đồng ấy chính là bản mà mấy hôm trước Đỗ Lôi Ty kiểm tra và sửa lại, hợp đồng được ký kết nhanh chóng như vậy, Đỗ Lôi Ty cũng xem như có công lao. Ở Liêm Thị, chế độ thưởng phạt nhân viên xưa nay rất rõ ràng, cho dù là nhân viên thời vụ cũng không ngoại lệ.

Thế là Đỗ Lôi Ty từ tầng lớp nhân dân lao động giai cấp vô sản nghèo đến nỗi chỉ còn lại một mẩu quần lót, bỗng lắc người vụt biến thành trọc phú vạn tệ. Cảm giác ấy giống như ly melamine có thêm sữa bột bỗng trở thành một ly bột protein có thêm melatonin, cô có thể nào không sung sướng, không hưng phấn được?

“Phi Phi, tớ muốn khao cậu ăn!” Đỗ Lôi Ty bên này hứng chí khoa chân múa tay.

Chu Dao Phi đang chơi game, vì nghe điện thoại nên phân tâm bị Boss chém tan nát, tức tối buột miệng mắng: “Đỗ Lôi Ty, cậu nhặt được tiền hả? Nhặt được thì mau trả tớ tám xu tiền mua nước ngọt!”

“Cậu đừng lải nhải tám xu đó mãi thế, hẹp hòi nhỏ mọn!” Có tiền rồi, khẩu khí cũng khác hẳn, Đỗ Lôi Ty khoát tay, hào khí vạn trượng, “Tớ khao cậu ăn buffet thịt nướng một trăm tám luôn!”

“Thôi đi! Cái kiểu của cậu mà còn buffet thịt nướng một trăm tám à, ăn canh chua cay tự chọn mười tám tệ còn khó tin nữa là…” Chu Dao Phi bực bội.

“Phi Phi, không lừa cậu đâu! Tớ khao cậu thật mà, còn Hạ Khôn nữa, cậu cũng đưa cậu ta theo nhé!”

“Cái gì, cái gì? Bao cao su, cậu phát tài rồi à?” Bên kia vẳng đến giọng của Hạ Khôn.

“Đồ cáo chết tiệt, cậu mới là bao cao su đó, cả nhà cậu đều là bao cao su!” Đỗ Lôi Ty tức tối nghiến răng, thế giới này chỉ có nữ lưu manh như Chu Dao Phi mới trấn áp được con cáo chết Hạ Khôn kia, đúng là kẻ cắp gặp bà già trong truyền thuyết!

Khi hai người đang cãi nhau dữ dội trong điện thoại thì sếp tổng bỗng vào phòng, ánh mắt có vẻ bất mãn: “Em đang cãi cọ gì thế?” Cô bé này từ sau khi biết được tăng lương thì trạng thái tinh thần có vẻ bất bình thường, cách một bức tường mà vẫn nghe được giọng cô.

Bên kia Hạ Khôn nghe thấy giọng Liêm Tuấn thì cười gian: “Bao cao su, sao tôi lại nghe giọng đàn ông nhỉ? Chẳng lẽ cuối cùng đã có người chịu đón nhận bao cao su cậu rồi…”

Càng nói càng chẳng ra sao, Đỗ Lôi Ty giận dữ gầm lên: “Con cáo Hạ kia, cậu đi chết đi!” Nói xong tức tối cúp máy.

Liêm Tuấn đứng cạnh nhìn thấy hết, bình thản hỏi: “Em đang gọi điện cho ai?”

“Một con cáo chết!” Đỗ Lôi Ty buột miệng.

“Cáo?”

“Đúng thế! Một con cáo chết tiệt chỉ giỏi mồm mép, hễ thấy em là cứ gọi bao cao su, bao cao su suốt, cũng không nhìn lại mình nữa, một tên đàn ông mà còn đẹp hơn cả phụ nữ, hoạt ngôn kinh khủng…” Đang giận dữ nên hễ nói ra là bắt đầu than vãn thao thao bất tuyệt, đến khi cô nhận ra đối tượng cô đang kể lể là sếp tổng thì Hạ Khôn đã hắt xì n lần ở một góc nào đó trên trái đất này rồi.

“Xin lỗi, lúc nãy em nóng giận quá.” Đỗ Lôi Ty thè lưỡi, lòng nghĩ sếp tổng chắc rất không vui khi nghe cô than thở kể lể suốt đâu.

Nhưng Liêm Tuấn không nói gì nhiều, chỉ tỏ vẻ hờ hững: “Bạn đó của em, là đàn ông?”

“Vâng.” Nhưng cáo Hạ không những đẹp hơn phụ nữ mà miệng mồm còn độc hơn nữa.

“Quan hệ của hai người rất tốt?”

“Tốt cái khỉ ấy! Ai quan hệ tốt với hắn là xui xẻo cả tám đời!” Đỗ Lôi Ty nói xong nhìn sếp tổng, cảm giác mặt anh hơi u ám. Chẳng lẽ hình tượng nói xấu kẻ khác của cô quá thô lỗ, tổn hại đến hình tượng phu nhân sếp tổng? Cũng chẳng trách, sếp tổng từ nhỏ đã được giáo dục theo lối quý tộc, chắc chắn không thích hình tượng nữ lưu manh như cô rồi.

Đỗ Lôi Ty nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Thực ra mồm miệng tên ấy tuy độc một tí, nhưng lòng dạ cũng không xấu, ít nhất… ít nhất là cũng khá đẹp…”

Bên này Đỗ Lôi Ty vắt kiệt đầu óc để nghĩ ra một ưu điểm của cáo Hạ, đến mức muốn thổ huyết. Bên kia, sắc mặt sếp tổng mỗi lúc một sa sầm.

“Em đừng nói nữa!” Vứt lại một câu rồi bỏ đi, để lại mình Đỗ Lôi Ty trong phòng, ù ù cạc cạc.

Sếp tổng đại nhân giận sao?

Sếp tổng hình như giận thật, kết quả đó là do Đỗ Lôi Ty rút ra sau khi quan sát toàn diện một cách tỉ mỉ.

Từ sau khi Liêm Tuấn sa sầm mặt bỏ đi thì không nói thêm câu nào nữa, một mình ngồi trên ghế sofa lẳng lặng xem tivi, ngay cả những câu bắt chuyện giả tạo của cô cũng mặc kệ.

Lần này Đỗ Lôi Ty cuống thật!

Tại cô đắc ý quên hình tượng, tưởng được tăng lương thì là đại gia rồi, ngờ đâu tiền này vẫn trong tay sếp tổng, sao cô có thể để lộ nguyên hình được chứ?

Nhớ lại lúc nãy nói xấu bạn bè trước mặt sếp tổng, bất chấp hình tượng phu nhân sếp tổng, hoàn toàn bộc lộ gương mặt ác độc và tâm lý đen tối của tiểu thị dân, Đỗ Lôi Ty thật hối hận!

Mắng Hạ Khôn thì sau này còn cơ hội, nhưng một ngàn rưỡi tệ kia muốn kiếm lại được thì rất khó!

Nội tâm Đỗ Lôi Ty nóng như lửa đốt, lại sắp xuất hiện cảnh tượng như trong giấc mơ buổi sáng, những tờ tiền một trăm tệ phút chốc biến thành những tờ tiền xu bay lả tả… Không! Là một trăm tệ biến hết thành những tờ tiền làm giả cực kỳ khéo léo bằng công nghệ HD!

Đỗ Lôi Ty sực nghĩ thế, quay về hiện thực từ hoang tưởng khủng bố đó, nhìn sếp tổng sắc mặt sa sầm ngồi trên ghế sofa, trong đầu lại xuất hiện một câu đối liên…

Vế trên: Da mặt dày đến lái tàu hỏa Vế dưới: Tiền nhiều đến nỗi đếm không rõ Hoành phê: Trả em tiền lương!

Vừa đọc xong câu đối liên, Đỗ Lôi Ty lại phất cờ, mặt dày chồm đến: “Sếp ơi, anh có khát không?”

“…”

“Anh không khát, vậy anh có đói không?”

“…”

“Anh không đói à… Vậy em bóp vai cho anh nhé?” Đỗ Lôi Ty vừa nói, cũng bất chấp Liêm Tuấn không có phản ứng, cô tháo dép lê trèo lên ghế, thò hai móng vuốt ra để bóp vai của sếp tổng.

Móng vuốt bóp rồi bóp, thủ pháp giống như gói hoành thánh, mềm mại không chút sức lực.

Mà động tác mềm mại ấy lại giống như sao Hỏa lướt qua thảo nguyên, những nơi cô chạm đến như có thứ gì đó đang muốn dâng trào.

Sếp tổng không đẩy cô ra, có nghĩa là lương vẫn còn hy vọng, thế là Đỗ Lôi Ty càng ra sức bóp, vừa bóp vừa hỏi: “Dễ chịu không?”

Giọng nói ấy như gió mát thoảng mặt hồ, gợn lên những đợt sóng lăn tăn, ngón tay anh nhúc nhích.

“Em còn biết điểm đản kinh nhé, anh có muốn thử không?” Cô vừa nói, móng vuốt đã dời lên cánh tay Liêm Tuấn, “Cái này là tâm bao kinh, gõ vào đây, đây đây… có thể tăng khí huyết…”

Theo ngón tay gõ gõ ấn ấn vào khắp nơi, những đốm lửa nhỏ lan ra, có thể thấy rằng sẽ có một ngọn lửa lớn sắp bùng phát đến nơi.

Bên này Đỗ Lôi Ty vẫn tiếp tục lý luận Trung y của cô.

“Cái này là Thần môn huyệt, tức là nằm bên này cổ tay, mỗi ngày ấn vài cái là có thể trị mất ngủ… Ủa? Sao tay anh nóng thế…”

Đột nhiên, bàn tay mà cô đang ấn ấy đã linh hoạt lật lại, nắm chặt lấy tay cô.

Đỗ Lôi Ty ngẩn ngơ: “Sếp à, anh cũng muốn thử à? Cái đó… Thần môn huyệt là ở đây mà… anh bóp cả bàn tay em làm gì… a!”

Chưa nói xong, Liêm Tuấn đã kéo nhẹ một cái, Đỗ Lôi Ty không phòng bị, lọt thỏm vào lòng anh.

“Anh muốn thử xem.” Giọng anh khan khan, không giống vẻ nghiêm túc thường ngày, có một sự cám dỗ đặc biệt, chỉ thoảng bên tai cô mà cả nơi đó đã đỏ bừng lên.

“Anh… anh nói gì… Cái này không phải huyệt đạo!” Tiếng cô bỗng im bặt khi lòng bàn tay nóng hổi luồn vào áo lót.

EQ Đỗ Lôi Ty vốn thấp cũng biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, môi anh đã ép lên cổ cô, thè lưỡi ra liếm nhẹ.

Trong tích tắc, một luồng điện chạy khắp cơ thể.

“Khoan đã!”

“Gì thế?” Liêm Tuấn dừng tay, ánh mắt bất mãn.

“Em…” Mắt cô lấp lánh, “Em chưa tắm…” Trời ạ! Chắc không phải chuyện này cũng không phát triển theo phim truyền hình chứ?

“Em càu nhàu cái gì?” Liêm Tuấn nhướn mày, “Anh tắm với em…”

“Không mà!”

“Vậy tranh thủ thôi!”

Cúc áo trước ngực đã cởi mất hai.

“Đợi đã!”

“Lại gì nữa?”

“Em… em nghĩ… trên ghế sofa thì không hay lắm…” “Được.” Liêm Tuấn bế bổng cô lên.

Bỗng mất thăng bằng, Đỗ Lôi Ty giật bắn mình: “Anh muốn làm gì?”

“Chẳng phải em nói là trên sofa không hay lắm à? Vậy lên giường…” Trong lúc nói, anh đã bế cô vào phòng, đặt lên giường, sau đó đè xuống.

“Khoan đã…”

“Em muốn gì nữa?”

“Em… em chưa chuẩn bị xong…”

“Không sao, chúng ta cùng chuẩn bị…”

“Đừng! Khoan…”

Tiếng nói đã mất hẳn.

Có câu danh ngôn trên mạng thế nào nhỉ? Đàn ông luôn có cách khiến phụ nữ câm miệng.

Không phải câu này! Còn câu nữa!

Đúng rồi! Đàn ông tặng phụ nữ quần áo, chính là muốn tự tay cởi ra.

Đàn ông tặng phụ nữ đồ lót, thì đương nhiên là…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx