CHƯƠNG 21
LIÊN HOAN
Đỗ Lôi Ty còn trẻ, có lương, có thẻ tín dụng đi đâu cũng có thể gọi taxi nên việc ra ngoài ăn như thế này cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng đối tượng mời cô ăn cơm lần này lại là sếp tổng đại nhân - người mà hai mươi mấy năm cô cũng chưa gặp bao giờ…
Đặc biệt là khi thím Ngô còn thêm mắm dặm muối nói tốt bao nhiêu cho Liêm Tuấn, làm Đỗ Lôi Ty ngoài căng thẳng ra còn có phần ngượng ngùng.
Để trang trọng hơn, cô cố ý thay một chiếc váy, còn hạ quyết tâm lục tìm đôi giày cao gót, mang vào chân và xuống lầu.
Lúc ấy Liêm Tuấn đã thay bộ âu phục thành áo thể thao màu xanh, đứng đợi trước cửa.
Lần đầu thấy sếp tổng ăn vận như thế, Đỗ Lôi Ty hơi ngẩn ngơ.
Trong tivi chẳng phải đều chiếu thế sao? Nam chính mặc âu phục, đưa nữ chính đến nhà hang Pháp XX, sau đó phục vụ mang thực đơn toàn tiếng Tây ù ù cạc cạc ra, phía sau nó là một dãy những con số 0…
Sai rồi! Sai rồi! Sai lầm cực kỳ!
Cuộc sống không phải phim, nhưng có lúc còn chấn động hơn cả phim.
Ví dụ Đỗ Lôi Ty nhé, lúc này cô đang mở to mắt, kinh ngạc nhìn cái thứ có hai bánh kia, hình như gọi là xe đạp.
Từ sau khi gả cho sếp tổng, cô đã lâu lắm rồi không nhìn thấy thứ này!
Đỗ Lôi Ty dụi dụi mắt, cuối cùng không kìm được hỏi:
“Anh… xe anh đâu?”
Liêm Tuấn chỉ xe đạp bên cạnh: “Không phải ở đây à?”
“…” Đỗ Lôi Ty ú ớ, không ngờ sếp tổng mời đi ăn mà lại lãng mạn thế, cứ bắt phải lôi xe đạp đến để trải nghiệm cuộc sống. Người có tiền đúng là thích hành hạ bản thân!
Ngó nghiêng xung quanh, Đỗ Lôi Ty hỏi: “Sao chỉ có một chiếc?”
Không ngờ sếp tổng vặn lại: “Một chiếc còn không đủ à?” Rõ ràng là, anh muốn chở cô.
Đỗ Lôi Ty vừa nghe đã thấy chuyện này không thực tế! Sếp tổng đi đâu cũng có tài xế, xe đẹp cả đống, lái xe chở cô thì cũng được đi, bây giờ tự dưng lôi đâu ra xe đạp đòi chở cô, quỷ mới biết bao năm rồi anh không đạp xe chứ?
Vì suy nghĩ cho sự an toàn tính mạng của mình, Đỗ Lôi Ty thận trọng, quyết định từ chối.
“Em thấy là, chúng ta cứ ngồi xe hơi đi là được.”
“Sao? Em không tin kỹ thuật của anh?” Liêm Tuấn nhìn ra ngay tâm sự của cô.
“Sao lại không tin chứ? He he… he he he…” Tin anh mới là ngốc!
Cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn lên xe… sai! Là xe đạp của sếp tổng!
Ngồi phía sau xe đạp, Đỗ Lôi Ty cứ thấy thấp thỏm bất an, sợ bất cẩn sẽ ngã nhào xuống, nhưng lại không dám ôm eo Liêm Tuấn, đành giơ hai móng vuốt ra, e dè đặt lên phần eo quần jeans của anh.
Đi được một đoạn đường, cô cảm thấy mình còn mệt hơn cả sếp tổng đang đạp xe nữa.
Bỗng nhiên Liêm Tuấn lên tiếng: “Bám chắc, sắp đến đoạn đổ dốc.”
Không đợi Đỗ Lôi Ty phản ứng, chiếc xe đã nảy lên, xuống dốc.
“Á!”
Đỗ Lôi Ty giật bắn mình, vội vàng nắm chặt lưng quần của Liêm Tuấn hơn.
Xuống dốc, tốc độ tăng nhanh, quả nhiên chiếc xe bắt đầu lảo đảo, quỹ đạo bánh xe thành hình chữ S.
Đỗ Lôi Ty sợ đến mức tim muốn nhảy lên cổ họng, lập cập hỏi: “Anh… anh bao lâu rồi không đạp xe?”
“Không lâu.” Liêm Tuấn bình tĩnh, “Cũng chỉ bảy, tám năm thôi.”
“…”
“Cẩn thận, sắp có đoạn sửa đường.”
Lần này Đỗ Lôi Ty không chịu được nữa, ôm chặt lấy eo Liêm Tuấn, nhắm tịt mắt lại.
Đoạn đường đang sửa chữa toàn gạch đá vụn, xe đạp nghiêng ngả lảo đảo. Không biết do tác dụng tâm lý hay sao, Đỗ Lôi Ty ôm eo sếp tổng, mặt dán vào lưng anh, trong lòng bỗng có cảm giác an toàn lạ lùng, thần kinh căng thẳng cũng không còn căng cứng nữa.
Cô nhắm mắt, ôm chặt eo anh như thế không biết bao lâu, đến khi cảm thấy xe không lảo đảo nữa, dường như đã đi qua đoạn đường đó cô mới từ từ mở mắt ra. Quả nhiên trước mặt là đoạn đường bằng phẳng.
“Phù… vẫn còn sống!” Đỗ Lôi Ty thở phào, muốn buông tay ra.
Bỗng hai tay thấy nóng lên, giờ cô mới phát hiện ra Liêm Tuấn đã bỏ một tay ra, giữ chặt hai tay cô đang định rút về. Xoạch…
Mặt Đỗ Lôi Ty còn đỏ hơn tịch dương ven trời.
“Anh… anh buông tay ra…” Cô muốn giằng ra nhưng sợ động tác quá mạnh sẽ xảy ra sự cố, đành lên tiếng cự nự.
Nhưng Liêm Tuấn mặc kệ cô, một tay ấn chặt đôi tay cô, tay kia ung dung giữ chặt tay lái… Khoan đã! Đỗ Lôi Ty sực ý thức được điều gì đó.
Lúc nãy xuống một con dốc thoai thoải mà anh cũng lái xe như rắn ngoằn ngoèo, sao bây giờ một tay lái xe mà lại vững vàng như vậy?
Không cần nói nữa, cô đã bó tay!
-_-|||
Do Liêm Tuấn cứ giữ tay cô, không buông ra được nên cô đành ôm eo sếp tổng suốt đoạn đường. Hai người áp sát vào nhau, Đỗ Lôi Ty có thể nghe rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ ấy, từng nhịp, từng nhịp…
Cảm giác này giống như cơn gió mát mẻ sau trận mưa mùa hè đang thoảng qua cánh đồng, khiến người ta bỗng có cảm giác muốn dựa dẫm.
“Phu nhân, cô chính là người thiếu gia trân trọng nhất.”
Những lời thím Ngô nói buổi chiều văng vẳng bên tai, Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy người đàn ông cô đang ôm, có lẽ thật sự là chỗ dựa vững chắc cả đời…
Mơ mơ màng màng, đến khi xe dừng lại ở một sân bóng, cô mới chợt bừng tỉnh bởi giọng bông đùa của Liêm Tuấn: “Đến rồi, em vẫn muốn ôm nữa à?”
Mặt Đỗ Lôi Ty đỏ lên, lập tức buông tay ra. Rõ ràng là anh bắt ép cô ôm, cuối cùng lại quay ngược cắn cô một cái, sếp tổng đại nhân ngoài sự đen tối ra, còn có vẻ “vô lại” nữa!
Sửa lại váy bị nhăn, Đỗ Lôi Ty bắt đầu nhìn ngó xung quanh: “Chúng ta không phải đi ăn hay sao?”
“Phải.” Liêm Tuấn gật đầu, ngón tay chỉ hướng gần đó.
Nhìn theo hướng tay anh chỉ, Đỗ Lôi Ty thấy một đám người đang ngồi trên thảm cỏ không xa, xung quanh có rất nhiều dụng cụ nướng thịt. Chưa đợi Đỗ Lôi Ty hiểu ra, những người ấy đã vẫy tay với họ: “Đây này! Đây này!”
“Đi thôi.” Liêm Tuấn nói rồi đi về phía đám người đó.
“Ồ…” Đỗ Lôi Ty ngập ngừng nói rồi chậm chạp theo sau.
Lúc đến gần, mọi người đã đứng lên, một người đàn ông mặc áo thể thao màu cam đến gần, thân mật ôm Liêm Tuấn: “Lâu quá không gặp, Eric!”
Eric? Đỗ Lôi Ty lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn, đoán có lẽ đó là tên tiếng Anh của sếp tổng, những người đi du học về lúc nào cũng thích đặt tên tiếng Anh cho mình, nói trắng ra là làm ra vẻ thôi!
“Vị này là…” Hai người chào nhau rồi, người đàn ông kia cuối cùng cũng chú ý đến Đỗ Lôi Ty đang rụt đầu rụt cổ đứng sau Liêm Tuấn.
“Chào anh, tôi là Alice!”
Đỗ Lôi Ty nói xong, Liêm Tuấn nhìn cô, ánh mắt ấy đang nói: Em tên Alice bao giờ vậy?
Bạn Đỗ Lôi Ty cũng trả lời bằng ánh mắt: Lăn lộn ngoài xã hội, làm ra vẻ thì ai mà chả biết!
-_-|||
“Alice? Sao chưa bao giờ tôi nghe thấy nhỉ?” Một cô nàng mặc áo hai dây trễ ngực, có ba cái đầu (trên cổ là một, trước ngực là hai) tiến đến, giọng nói có vẻ không thân thiện lắm.
Khỏi phải nói, gặp một nhân vật nữ phụ điển hình rồi đây.
Lần đầu gặp tình cảnh nhảm nhí thế này, Đỗ Lôi Ty có phần hứng chí, bắt đầu tìm kiếm những tình tiết trong phim từng xem trước kia, đối phó với loại phụ nữ này thì phải nói gì đây?
Không đợi cô nghĩ ra, Liêm Tuấn đã lên tiếng trước: “Bọn tôi vừa kết hôn.”
“…”Đỗ Lôi Ty ai oán nhìn sếp tổng đại nhân, hu hu hu hu… Anh nói thế thì phải diễn cái khỉ gì đây!
Quả nhiên, cô em ngực to mặt tái xanh, không nói gì nữa.
Cô em ngực to không nói gì, những người còn lại vây xung quanh, lần lượt thăm dò: “Eric! Cậu kết hôn rồi à?” “Bao giờ thế?” “Mau giới thiệu vợ cậu cho bọn này biết đi chứ?”…
Đột nhiên Đỗ Lôi Ty lúc nãy còn lặng lẽ như bóng ma bỗng biến thành tiêu điểm chú ý của mọi người, tình huống này khiến cô có phần không thích nghi được.
Nói ra thì hôn lễ giữa cô và sếp tổng thực sự được cử hành rất đơn giản, Liêm Tuấn hình như chỉ gọi vài thuộc cấp khá quan trọng trong công ty đến, và cả một số bạn bè thân thuộc, còn cô chỉ có bố mẹ đến tham dự, ngay cả mấy người bạn thân như Chu Dao Phi cũng không mời.
Lúc đó Đỗ Lôi Ty cứ nghĩ là dù sao cũng sắp ly hôn rồi, càng ít người biết càng tốt. Còn sếp tổng chắc cũng nghĩ thế, dù sao anh cũng được xem là một nhân vật lớn, chuyện ly hôn này nói ra cũng khó nghe.
Nhưng giờ đây, sếp tổng lại chủ động đưa cô đến gặp bạn bè anh, cũng không biết anh đã suy nghĩ thế nào nữa.
Sau khi giới thiệu đơn giản, Đỗ Lôi Ty xem như đã biết tình hình đại khái của những người này.
Thì ra đây đều là những người bạn thời đi học với Liêm Tuấn, lúc nãy người mặc áo cam đến chào anh trước tiên là Hoắc Thiếu Khải, người đàn ông đeo mắt kính mặc áo trắng tên La Giang, ngồi cạnh La Giang là La Hạo – em trai song sinh với La Giang.
Thực ra sinh đôi cũng chẳng có gì lạ, nhưng bạn gái của cặp anh em song sinh đó cũng là một cặp sinh đôi, một người gọi là Đại Mễ, người kia là Tiểu Mễ, thì đúng là đủ kỳ lạ.
Cô rất nghi ngờ, bốn người này rốt cuộc phân biệt rõ đối phương kiểu gì? (Hay là căn bản không cần phân biệt -_-|||)
Ngoài ra Hoắc Thiếu Khải còn dẫn em gái anh ta là Hoắc Vũ Chi, là cô em ngực to hung dữ ban nãy, cái tên rất đẹp nhưng không hợp với người tí nào.
Hoắc Vũ Chi còn dẫn mấy người bạn theo, có nam có nữ, Đỗ Lôi Ty không nhớ nổi ai là ai nữa.
Trong đám người đó, có một người khiến Đỗ Lôi Ty đặc biệt chú ý, người ấy mặc một chiếc áo màu xanh da trời, thắt hờ một chiếc cà vạt nhỏ sọc đen trắng, trông có vẻ rất thời trang. Anh ta cứ ngồi mãi trên thảm cỏ mà không đến bắt chuyện.
Đỗ Lôi Ty chú ý đến người đó đơn thuần chỉ do đôi mắt hoa đào kia, hơi nheo lại, trông rất hờ hững, uể oải, nhưng ánh mắt kia dường như chưa bao giờ rời khỏi cô từ khi cô đến.
Bị một đôi mắt nhìn chằm chằm như thế, ít nhiều cũng thấy khó chịu.
“Sao vậy?” Liêm Tuấn nhận ra điều kỳ quặc ở cô, khẽ hỏi.
Đỗ Lôi Ty giật mình, cười ngượng ngùng: “Không có gì…” Nhất định là do lúc nãy ngồi xe sợ quá nên nảy sinh ảo giác rồi, một anh sếp tổng chịu thích cô đã là kỳ tích, còn ai mù nữa mà chịu nhìn cô lâu đến thế chứ?
Cô không nghĩ nữa, lật miếng cánh gà trong tay, miếng gà được nướng vàng ươm, nhìn rất ngon miệng.
Từ lúc đi tới giờ, Đỗ Lôi Ty chưa ăn gì, vừa nhìn thấy cánh gà đã không kìm được, ngứa ngáy tay chân, thầm than trong lòng: Cánh gà ơi cánh gà, mày thật không hổ là cánh gà!
Cười hóp mắt cầm cánh gà lên, đang định há miệng cắm thì liếc thấy một ánh mắt đang nhìn cô, Liêm Tuấn mỉm cười nhìn cô chăm chú. Ánh mắt ấy nhìn thì có vẻ bình thường nhưng lại mang ẩn ý nào đó, đôi mắt đen thẫm lấp lánh như có gì đang lóe lên. Một ánh mắt lộ liễu như vậy, rõ ràng là đang nhìn – cánh gà của cô!
Dùng ánh mắt uy hiếp cô, quả nhiên là tác phong xưa nay của sếp tổng đại nhân!
Đỗ Lôi Ty bất đắc dĩ dời miếng cánh gà ra, cầm lọ bột ớt lên rắc một ít, sau đó đưa cho Liêm Tuấn: “Anh ăn đi!”
Liêm Tuấn nhìn bột ớt trên cánh gà, hơi cau mày rồi đẩy lại: “Em cứ ăn đi.”
Bột ớt đã rắc lên rồi làm sao ăn được? “Anh ăn đi!” Đỗ Lôi Ty tỏ ra nhiệt tình lại đưa cánh gà đến.
“Em ăn đi.”
“Anh ăn đi mà.”
“Em ăn!”
“Ăn đi mà…”
“Em ăn đi…”
“…”
Và thế là hai người cứ đẩy cánh gà qua lại như đang múa thái cực quyền, cuối cùng miếng cánh gà thơm phức ngon lành đã nguội lạnh.
Lần này Đỗ Lôi Ty nổi cáu.
Lúc nãy dùng ánh mắt ép người ta dâng hiến miếng cánh gà đã đưa đến tận miệng mình, hại cô nhịn đói, thèm thuồng để nhường cánh gà yêu quý cho anh, vậy mà anh lại không thèm, làm như cô đang ép anh ăn vậy.
Sếp tổng làm thế không chỉ có lỗi với cô mà càng có lỗi với Cánh Gà Đại Thần! Thực sự quá đáng!
Cơn giận nổi lên, Đỗ Lôi Ty cao giọng hét: “Anh ăn!”
Vốn mọi người đang vui vẻ tụ tập nướng thịt, Đỗ Lôi Ty hét như thế khiến tất cả đều dừng lại, quay nhìn cô.
Lần này Đỗ Lôi Ty đã câm bặt!
Là đàn ông, quan trọng nhất là gì? Sĩ diện!
Quan trọng hơn sĩ diện là gì? Là sĩ diện trước mặt bạn bè!
Quan trọng hơn sĩ diện trước mặt bạn bè là gì? Là sĩ diện trước mặt rất nhiều bạn bè!
Trước mặt bao nhiêu bạn bè mà cô lại mặc kệ sĩ diện của anh, hét lên với anh, đúng là tự tìm đường chết mà! Đỗ Lôi Ty giật thót mình, tỉnh lại, thấy sắc mặt sếp tổng từ từ biến đổi, đường cùng sinh trí khôn, cô cất tiếng bằng giọng nói sến nhất hai mươi mấy năm nay: “Chồng ơi, anh đừng khách sáo với em nữa mà! Ăn đi…”
Trời sấm sét, đất sấm sét, những người ở đó cũng nổi cả da gà, ngay cả miếng cánh gà đã nguội ngắt cũng bị sấm sét đánh đến nỗi toát cả dầu ra.
Khóe môi Liêm Tuấn giật giật, nhìn miếng cánh gà đã được rắc bột ớt, nguội ngắt rồi, anh do dự, sau đó chậm rãi đưa tay ra…
“Miếng cánh gà này có vẻ rất ngon.” Một bàn tay đã vươn ra trước anh, đón lấy cánh gà trong tay Đỗ Lôi Ty.
Đến khi Đỗ Lôi Ty hiểu ra thì miếng cánh gà trong tay cô đã vào miệng người mới đến, một đôi mắt hoa đào đang nheo lại, dáng vẻ rất khoái trí
Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy rùng mình buồn nôn.
Ghê thật! Cánh gà nguội đến mức này rồi mà còn ăn được mê mẩn như thế, tên này chắc chắn là cực phẩm!
Không khí tự dưng lắng xuống khiến mọi người đều không quen, tất cả đều đờ đẫn nhìn anh chàng cực phẩm ăn cánh gà, và dưới ánh mắt chằm chằm quan sát của mọi người, anh chàng cực phẩm thong thả ăn xong, sau đó còn liếm mép vẻ thèm thuồng, cười gian xảo với Đỗ Lôi Ty: “Cám ơn nhé.”
Trong tích tắc, Đỗ Lôi Ty nghĩ đến Hạ Khôn, không kìm được nước mắt đầm đìa.
Hạ Khôn à, tôi không nên gọi cậu là cáo! Trước mặt vị này, cậu đúng chỉ là một con chuột lang thôi!
“Tiêu Doãn à, sao cậu lại không biết điều thế nhỉ?” Thôi Thiếu Khải phản ứng nhanh nhất, kéo cực phẩm ra khỏi Đỗ Lôi Ty và Liêm Tuấn, “Hai người họ đang mặn nồng, sao cậu lại chen vào?”
Thì ra anh chàng cực phẩm này tên là Tiêu Doãn.
Tiêu Doãn bị kéo ra, cũng không bực mình mà chỉ chớp mắt với Đỗ Lôi Ty, sau đó bỏ đi.
Đỗ Lôi Ty sững người một lúc rồi bị tiếng ho bực bội của Liêm Tuấn cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Nướng thêm cho anh một miếng cánh gà.”
Đỗ Lôi Ty lườm anh: “Chẳng phải anh không cần đó thôi?”
Liêm Tuấn tỏ vẻ bất lực: “Lúc nãy phu nhân bắt anh ăn trước mặt bao nhiêu người, sao anh mặt mũi nào mà từ chối?”
“…”
Do sự kiện đột nhiên xảy ra lúc nãy nên đề tài trò chuyện của mọi người đều nhắm thẳng vào Liêm Tuấn và Đỗ Lôi Ty. “Eric, cậu và vợ cậu quen nhau thế nào?” La Giang hỏi.
“Đúng rồi! Nói nghe thử xem!” Đại Mễ đứng cạnh tỏ vẻ nhiều chuyện.
Đỗ Lôi Ty cũng dỏng tai lên, rất muốn nghe sếp tổng sẽ nói dối kiểu gì, ai ngờ trình độ ác độc của anh đã đạt đến mức khiến người ta run người, rõ ràng là câu hỏi đặt ra cho anh, mà anh lại chỉ ngón tay vào cô, “Để cô ấy nói cho mọi người biết.”
Đỗ Lôi Ty muốn khóc mà không ra nước mắt: người ta là phóng viên, người ta chỉ biết báo cáo sự thật thôi mà!
“Chúng tôi… đã quen nhau trên đường.” Đỗ Lôi Ty vừa nói, vừa cố nhớ lại buổi chiều quen biết Liêm Tuấn, trong đầu chỉ toàn thấy nhẫn kim cương lấp lánh.
“Trên đường mà cũng quen được à?” Đại Mễ xuýt xoa, “Tình huống hôm đó là thế nào? Chẳng lẽ là tiếng sét ái tình như trong truyền thuyết…”
“Cậu xem phim thần tượng nhiều quá đấy!” La Giang phỉ nhổ.
Lúc ấy, La Hạo bỗng chen vào: “Quen thế nào thì có gì phải hỏi? Muốn hỏi thì phải hỏi Eric đã cưa người ta thế nào kìa!”
“Đúng rồi, cậu ta đã theo đuổi cô thế nào?” Hứng thú của mọi người lại tập trung vào chuyện đó.
“Cái đó à…” Đỗ Lôi Ty nghẹn lời, không biết là “cướp hôn ép hôn” có được tính là một dạng theo đuổi không? Do không thể bịa ra nên cô đành nhìn Liêm Tuấn bằng ánh mắt cầu cứu.
“Là cô ấy theo đuổi tôi.” Liêm Tuấn nói ngắn gọn.
>o< Đỗ Lôi Ty choáng.
Lần này cô đã hiểu ra, thì ra sếp tổng đưa cô đến là để thỏa mãn lòng tự tôn được là một người đàn ông xuất sắc như anh, trước mặt đám bạn bè nói rằng anh được người ta theo đuổi trước, thật tự hào biết bao!
Đàn ông ấy à, chết cũng phải sĩ diện!
Đỗ Lôi Ty nhớ lại chiều nay thím Ngô đã nói với cô rất nhiều điểm tốt trong cách cư xử của Liêm Tuấn với cô, cảm giác bản thân cũng đến lúc phải báo đáp sếp tổng đại nhân rồi, dù sao một nhân vật nhỏ bé tầm thường như cô cũng không cần sĩ diện gì cho lắm.
Thế là Đỗ Lôi Ty liếc nhìn mọi người đang bàng hoàng sửng sốt, gật gật đầu: “Là tôi theo đuổi anh ấy!”
“Eric rất khó theo đuổi đấy, sao cô lại cưa được cậu ta thế?” Thôi Thiếu Khải không kìm được, hỏi.
“Thực ra cũng không khó gì cho lắm, quan trọng nhất là mặt phải dày…” Sau đó, Đỗ Lôi Ty vận dụng hết tế bào sến trong đầu, sáng tác ra kịch bản theo đuổi sếp tổng của cô.
Từ lúc xin số điện thoại trên đường đến mang bữa điểm tâm tình yêu đến công ty, buổi sáng cố ý gặp anh ở nơi anh hay chạy thể dục, buổi chiều lại chờ đợi anh trên đường anh về nhà… Tóm lại là nguyên trạng của mọi thủ đoạn đều đến từ một bài viết khi cô còn là phỏng viên– “Tự bạch của một kẻ thích theo đuôi”.
Sau khi thao thao bất tuyệt kể xong, miệng tất cả đã há thành hình chữ O.
Sau một thoáng im lặng, có người hỏi: “Cô theo đuổi Eric như thế, chắc chắn là rất yêu cậu ta phải không?”
Đỗ Lôi Ty đang bịa rất hào hứng, thuận tiện cũng bịa luôn chuyện đó: “Từ lúc nhìn thấy anh ấy lần đầu tôi đã thích anh ấy rồi, anh ấy là bảo bối của tôi, là tất cả của tôi, là duy nhất của tôi!” Nói xong, cô rất đắc ý nhìn sếp tổng đại nhân: Anh thấy chưa! Em nể mặt anh biết bao!
Liêm Tuấn lẳng lặng nghe, thoáng nhướn khóe môi.
Bỗng dưng, một giọng nói vang lên như vỡ lẽ: “Thì ra phải theo đuổi như thế, thảo nào tôi theo đuổi lâu vậy mà không thành công…”
Đỗ Lôi Ty nhìn lại, Thôi Vũ Chi đang cúi đầu như suy nghĩ gì đó.
“Này, số di động của cô là bao nhiêu? Sau này tôi nhắm trúng ai thì cô cho ý kiến giúp tôi!” Thôi Vũ Chi hỏi rất không khách sáo.
Vừa nói ra, các người đẹp đều cảm thấy rất hợp lý, vội vàng vây quanh Đỗ Lôi Ty, lấy “Cưa trai chân kinh”, ngay cả Đại Mễ, Tiểu Mễ cũng thò cổ vào nghe trước mặt bạn trai mình.
Đỗ Lôi Ty hoàn toàn bó tay. Chẳng trách lúc cô làm phóng viên lại không có tương lai như thế, là do những gì cô viết đều là sự thực hiển nhiên, không ai muốn xem cả!
Và thế là, Đỗ Lôi Ty từ một người xa lạ lặng lẽ vô danh đột nhiên thăng cấp thành nữ chính lôi cuốn người khác nhất, một đám phụ nữ nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái, ngay cả sau đó sếp tổng và bọn Thôi Thiếu Khải chơi bóng mà cuộc trò chuyện với Đỗ Lôi Ty là trung tâm cũng không hề dừng lại.
Bịa đặt suốt buổi tối đến mức miệng khô lưỡi đắng, đến khi tan tiệc Đỗ Lôi Ty chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng.
Mọi người lục đục rời đi, Đỗ Lôi Ty cũng theo sếp tổng đi lấy xe.
Đến nơi để xe ban nãy, cả hai người đều sững sờ.
Xe đâu?
“Em ở đây đừng đi đâu, anh đi tìm thử.” Liêm Tuấn nói.
Đỗ Lôi Ty gật đầu, nhìn theo anh.
Liêm Tuấn vừa đi, bỗng có bóng người nhảy ra, thì thầm bên tai cô một câu: “Những gì cô nói lúc nãy đều là lừa dối phải không?”
Đỗ Lôi Ty giật bắn mình, lùi ra sau, nhìn kỹ thì ra là Tiêu Doãn.
“Anh… anh đang nói gì vậy?”
“Tôi nói là, những gì lúc nãy cô nói với họ đều là lừa dối.” Tiêu Doãn nhếch mép cười, tiến từng bước đến gần cô.
Trong không khí như đang lan tỏa một mùi vị nguy hiểm, Đỗ Lôi Ty hơi lúng túng, tiếp tục lùi dần từng bước: “Cái… cái gì mà lừa dối? Tôi… tôi chỉ nói sự thật…” Bất cẩn giẫm lên một hòn đá trên đường, chân vẹo một bên, ngã ngồi xuống đất.
Mông nện xuống hòn đá, đau đến mức cô hét lên.
Nghe tiếng cô, Liêm Tuấn vội chạy đến, thấy cô ngã thì cau mày nói: “Sao đứng mà cũng ngã được?”
“Không phải! Là vì người đó…” Đỗ Lôi Ty nói đến đó thì sững người, bốn bề ngoài sếp tổng ra thì còn có bóng ai khác đâu?
Cô chắc chắn hắn không phải người, đó là cáo, mà là chuột chù -_-|||
“Thật không hiểu nổi em đang nghĩ gì…” Liêm Tuấn thở dài, đưa tay ra, “Đứng lên. Xe bị trộm rồi, anh đã gọi điện cho lão Phương, lát nữa ông ta sẽ đón chúng ta ở đầu đường.”
Đỗ Lôi Ty nắm tay anh, vừa đứng lên vừa giải thích: “Lúc nãy cái anh Tiêu… Á! Đau quá đau quá…” Mặt cô đau khổ, ngã nhào vào vòng tay Liêm Tuấn.
Chính xác, trẹo chân rồi.
@by txiuqw4