sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Có cần lấy chồng không? - Chương 23 - Phần 1

CHƯƠNG 23

KẺ THỨ BA

Vấn đề đó đã giày vò Đỗ Lôi Ty suốt hai tuần. May thay, sau hai tuần, xương yếu ớt trên chân cô cuối cùng đã lành hẳn trong sự chăm sóc của thím Ngô ngày nào cũng nấu canh giò heo, cháo giò heo, gân bò hầm…

Lúc đi bệnh viện tháo bột là thím Ngô đi cùng, sếp tổng do quá bận nên chỉ gọi điện cho cô, bảo cô đi đường cẩn thận.

Rõ ràng là anh đưa cô đi bó bột, lúc tháo bột lại nói việc quá bận không đến được, Đỗ Lôi Ty rất rối ren nhưng lại không nói ra, đành giữ trong lòng.

Bà bác sĩ già lần trước thấy cô lại đến thì đùa một cách đầy thiện ý, giơ ngón tay ra vạch vạch: “Cô thấy cô có khỏi nhanh không? Tôi đã nói chỉ có một tí xíu, xương nứt tí xíu thế này mà?”

Là nói đùa, nhưng Đỗ Lôi Ty vẫn nhíu chặt mày, như thể có một trái khổ qua treo lủng lẳng trên mặt.

Bác sĩ nhìn ra điều gì đó, thăm dò: “Cô bé, có phải cô và chồng lại giận dỗi nhau không?”

Ủa! Ngay cả bác sĩ cũng nhận ra sao? Đỗ Lôi Ty nhìn bác sĩ, chớp mắt, không nói.

Bác sĩ quả nhiên là bác sĩ, chữa xong xương, bắt đầu chữa bệnh tâm lý.

“Thực ra hai người thỉnh thoảng cãi nhau cũng chẳng sao, tục ngữ nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, hai vợ chồng ở bên nhau có tranh cãi là đủ để thúc đẩy tình cảm phát triển.” Bà nói xong, quan sát Đỗ Lôi Ty, hình như thấy vẫn chưa ăn thua, lại lập tức bổ sung: “Cho dù cãi nhau to cũng có cách giải quyết! Nhớ năm nào tôi và chồng tôi…”

Sau đó, bác sĩ bắt đầu thao thao bất tuyệt về kinh nghiệm của mình, nói mãi cũng chẳng thấy đúng trọng điểm, Đỗ Lôi Ty vẫn cau mày.

Lần này bác sĩ rất bực mình.

Lãng phí bao nhiêu nước bọt, ngay cả tiền thăm bệnh cũng không thu của cô, làm sao mà lại không chịu phối hợp? Chí ít cũng phải gật gù biểu thị tán đồng chứ?

Bác sĩ tức tối, giọng điệu có vẻ không hòa bình lắm: “Cãi cái gì! Có gì mà phải cãi! Chỉ cần không lạnh nhạt tình dục là không tới mức ly hôn!” Vừa nói xong, mặt Đỗ Lôi Ty đã chảy xệ.

Bác sĩ à! Chính là lạnh nhạt tình dục đó!

Lời bác sĩ đã đánh thức Đỗ Lôi Ty, về đến nhà, cô vội vàng lên mạng tra tìm. Hỏi về cụm từ “lạnh nhạt tình dục”, “ly hôn” trên baidu, có thể tìm ra 1.480.000 kết quả, tròn 75 trang.

Lần này Đỗ Lôi Ty giật mình khiếp hãi!

Nói thực là, tuy cô kết hôn với suy nghĩ sẽ có ngày ly hôn, nhưng lâu dài rồi lại có phần không đành lòng. Cơm thím Ngô nấu rất ngon, không biết ly hôn rồi có thể ăn được nữa không? Nụ cười lão Dư rất thân thiện, ly hôn rồi chắc không thấy được nữa? Giường sếp tổng mềm như thế, ly hôn rồi chắc chắn không nằm ngủ được…

Nghĩ thế, Đỗ Lôi Ty bỗng nhận ra, thì ra cô đã bị chủ nghĩa tư bản đồng hóa trong vô thức! Bất giác thấy hoang mang trong bi ai.

Tối đó Liêm Tuấn lại suốt đêm không về, điện thoại vẫn do quản gia Dư nghe. Quản gia Dư nghe máy xong nói với Đỗ Lôi Ty rằng sếp tổng bây giờ đang ở tỉnh khác, phải sáng mai mới về được, sau khi về sẽ đến thẳng công ty, bảo họ không cần đợi anh ăn sáng.

Tình huống bất ngờ đó càng khẳng định suy nghĩ của Đỗ Lôi Ty, xem ra sếp tổng lần này quả nhiên đã quyết chí ly hôn rồi!

Sau khi bị chuyện này giày vò gần nửa tháng, Đỗ Lôi Ty dằn vặt cả đêm, ngủ không ngon, sáng hôm sau mắt gấu trúc đi xuống lầu.

Thím Ngô là người đầu tiên nhận ra vẻ kỳ lạ của cô. “Phu nhân, gần đây cô trông tinh thần không được tốt?” “Vâng…” Đỗ Lôi Ty lờ đờ như cá chết. “Phu nhân, cô có muốn ra ngoài chơi?” Cá chết lặng lẽ lắc đầu.

“Thực ra hôm nay trời rất đẹp! Hay tôi đi mua sắm với cô?”

Cá chết lười cả lắc đầu, mở to đôi mắt vô hồn khiến người ta trông thấy phải phát hoảng.

Thím Ngô rất băn khoăn, phu nhân và thiếu gia gần đây sao vậy? Chẳng lẽ cãi nhau? Không giống, rõ ràng thiếu gia đặc biệt dặn mình ngày nào cũng hầm giò heo cho phu nhân ăn, có vẻ rất quan tâm phu nhân mà.

Thím Ngô day dứt một lúc, bỗng mắt sáng rực.

“Phu nhân, thời tiết đẹp thế này, hay là phu nhân đến công ty thiếu gia đi?”

Cá chết chớp mắt, mà lại sống dậy một nửa: “Đi… đến công ty anh ấy?”

“Đúng thế! Cô gả cho thiếu gia lâu rồi vẫn chưa đến văn phòng thiếu gia phải không? Chi bằng nhân cơ hội đến đó cho biết?” Thím Ngô kiến nghị.

Ý kiến đó nghe có vẻ không tồi, Đỗ Lôi Ty cũng hơi động lòng, nhưng một lúc sau lại thấy không thỏa đáng: “Hay là thôi vậy, anh ấy rất bận…” Lần trước ngay cả gọi điện mà sếp tổng cũng có vẻ không vui rồi, lần này nếu cô thản nhiên đến đó, sếp tổng há chẳng phải càng bực mình hơn?

“Có bận mấy thì cũng phải ăn cơm chứ? Cô cứ xem như mang cơm trưa đến cho thiếu gia, thiếu gia cả ngày không về nhà, đồ ăn uống bên ngoài chắc chắn không ngon và không dinh dưỡng bằng ở nhà, nếu cô mang cơm cho thiếu gia, thiếu gia chắc chắn sẽ rất vui!”

Con cá nửa sống nửa chết cuối cùng đã sống lại hoàn toàn.

Đúng rồi. (⊙o⊙) Mang cơm trưa!

Tay cầm theo cơm trưa thím Ngô nấu, ngồi trên xe lão Phương, Đỗ Lôi Ty đã bồng bột chạy đến tổng bộ công ty Liêm Thị. Xuống xe rồi, cô ngước lên nhìn tòa nhà văn phòng cao ngất, sếp tổng đang ở trong một căn phòng nào đó, ngẩng lên nhìn thế này khiến lần đầu cô cảm nhận chân thực rằng sếp tổng cao xa đến vậy.

“Phu nhân, tôi đưa cô lên lầu nhé?” Lão Phương nói.

“Không cần đâu, ông đi làm việc đi.” Trong lòng cô đã có dự định, lần đầu đến công ty sếp tổng cũng không báo trước, lỡ như sếp tổng không vui, giận lây cả lão Phương thì mệt lắm.

Còn về con cá chết là cô đây, có chết thêm lần nữa cũng vẫn là cá chết.

Đỗ Lôi Ty cầm hộp cơm đi vào thang máy, bấm số tầng, cửa thang máy vừa chậm chạp khép lại thì bỗng một bàn tay chen vào: “Đợi một chút! Đợi một chút!”, rồi theo giọng nói cuống quýt ấy, một bóng người xông vào trong.

Thấy người ấy, Đỗ Lôi Ty như bị sét đánh.

Người ấy gầy gò nhỏ bé nhưng lại mặc một chiếc áo sơ mi hồng lớn hơn đến mấy số, sơ mi nhét vào trong quần khiến chiếc quần tây đen ấy chật cứng, dưới gấu quần tây đen là một đôi giày da màu trắng sáng bóng, mà còn là mũi nhọn nữa! Mà khủng bố nhất là, trên chiếc áo sơ mi hồng đó lại còn có một chiếc cà vạt hoa, vẽ chi chit mèo máy Doraemon, mèo Garfield, cậu bé hồ lô, thậm chí còn có búp bê phúc nữa!

Người ấy chen vào thang máy rồi thì toét miệng cười với Đỗ Lôi Ty, hai cái răng cửa trắng bóc và cặp kính gọng vàng lấp lóe đan vào nhau khiến Đỗ Lôi Ty bất giác nảy sinh ra cảm giác hỗn loạn.

Do hiệu quả ăn mặc của người ấy quá mạnh mẽ, Đỗ Lôi Ty cứ vô thức liếc nhìn, đến khi thang máy đến nơi, cô muốn ra ngoài thì không ngờ ông anh kia đã hơn cô một bước, lao ra trước.

Kỳ quặc, người kỳ quặc như vậy lẽ nào cũng đến tìm sếp tổng?

Đỗ Lôi Ty đoán không sai, người đó đúng là đến tìm Liêm Tuấn!

Chỉ thấy bước chân anh ta lướt đi như bay, đến phòng khách, nói với cô thư ký đang ngồi: “Cô à, xin hỏi Tổng giám đốc Liêm có đây không? Tôi muốn bàn với ngài ấy về vấn đề nghiệp vụ.”

Cô thư ký đáng thương đang cúi đầu xem tài liệu, ngẩng lên thấy hai cái răng cửa khủng hoảng như vậy thì mặt đần ra. Cũng may nghiệp vụ bao năm nay được đào tạo đã khiến cô nàng lập tức hồi phục lại nụ cười: “Chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?” Mắt Kính lắc đầu.

“Xin lỗi! Nếu anh không hẹn trước thì không thể gặp Tổng giám đốc!”

Mắt Kính không cam tâm: “Cô à, cô thông báo cho ngài ấy đi! Tôi thật sự có việc rất quan trọng, vô cùng quan trọng! Quan trọng hơn cả mạng sống!”

“Cái này…” Cô thư ký có vẻ khó xử, “Không hẹn trước thì Tổng giám đốc thực sự không thể gặp… Hay là thế này! Anh ngồi đợi trong phòng nghỉ một lúc, lát nữa Tổng giám đốc ra, anh có thể nói vài câu với ngài ấy.”

Đỗ Lôi Ty nghe hai người họ nói thì trong lòng bỗng thấy hối hận. Trong tivi chẳng đã diễn thế sao, gặp nhân vật lớn đều phải hẹn trước, sắp đặt lịch rồi mới được gặp. Chứ tự dưng đến như cô, sếp tổng nhất định sẽ không có thời gian gặp, chi bằng cũng đợi anh ra rồi đưa cho anh là được.

Nghĩ thế nên Đỗ Lôi Ty ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa để đợi.

Mới ngồi một lúc thì Mắt Kính lúc nãy vẻ mặt ủ rũ bước đến.

“Haizzz! Thời thế bây giờ, những nhân vật nhỏ như chúng ta muốn gặp Tổng giám đốc cũng khó!” Anh ta thở dài, bỗng nhìn thấy Đỗ Lôi Ty, hỏi: “Cô cũng đến gặp Tổng giám đốc Liêm à?”

Đỗ Lôi Ty cười ngại ngùng, không nói.

Nhưng Mắt Kính thì khác, anh ta cứ ngỡ gặp được chiến hữu, lập tức rất nhiệt tình trò chuyện với cô: “Có phải cô cũng đến xin tài trợ?”

Xin tài trợ? Đỗ Lôi Ty lắc đầu.

“Không phải à…” Đôi mắt sau cặp kính liếc nhìn, nhìn thấy hộp cơm trong lòng cô, như ngộ ra gì đó: “Tôi biết rồi!

Cô cũng là một nhà phát minh chứ gì?” Nhà phát minh? Đỗ Lôi Ty choáng!

Không đợi cô nói gì, Mắt Kính đã sáp lại với vẻ thần bí: “Tôi lén cho cô hay nhé, thực ra tôi đến lần này là để thuyết phục Tổng giám đốc Liêm đầu tư cho hộp đen điện thoại tôi vừa phát minh!”

Hộp đen điện thoại?

Đỗ Lôi Ty ngẩn người: “Có tác dụng gì không?”

“Đương nhiên là có! Tôi đảm bảo với cô, khóa hộp đen di động mà tôi phát minh chắc chắn sẽ trở thành một trong những phát minh vĩ đại nhất thế kỷ 21!” Mắt Kính hùng hồn tuyên bố, thấy Đỗ Lôi Ty vẫn vẻ mặt băn khoăn thì rút ngay ra một chiếc túi màu đen, lấy ra một thứ đen xì xì, lắc lắc trước mặt Đỗ Lôi Ty.

“Cô nhìn này! Đây là hộp đen di động mà tôi đã mất năm năm mới sáng chế ra! Chỉ cần thông qua một lỗ cắm nhỏ thì nó có thể liên kết với bất kỳ di động nào khác, sau khi liên kết có thể copy toàn bộ thông tin trong điện thoại của cô. Nếu di động của cô bị trộm mất thì cô chỉ cần nối hộp đen này với một chiếc di động khác, chiếc di động đó sẽ cung cấp lại toàn bộ những thông tin trong hộp đen này, vô cùng tiện lợi!” Mắt Kính nói xong nhìn Đỗ Lôi Ty vẻ mong chờ, “Thế nào? Cô có thấy rằng phát minh này của tôi rất lợi hại không?”

Đỗ Lôi Ty hoang mang nhìn anh ta, một lúc sau thì rụt rè:

“Nếu người ta trộm cả hộp đen này đi thì phải làm sao?” “…”

Đột nhiên, mặt Mắt Kính như xuất hiện mấy vạch đen (biểu cảm thường thấy của các nhân vật trong truyện tranh, ý chỉ bó tay, không biết phải nói gì), vẻ mặt như thể bị táo bón cả tuần rồi. “Những thứ kỹ thuật cao thế này, người ngoài ngành như cô không hiểu đâu! Để tôi giảng cho cô nghe nguyên lý nhé! Tức là…” Và thế là anh ta ba hoa, anh ta giảng giải nếu cả hộp đen cũng bị trộm mất thì phải làm sao khiến Đỗ Lôi Ty cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Lôi Ty bỗng hiểu ra vì sao sếp tổng lại bận như vậy, thì ra chính vì mỗi ngày đều phải chịu đựng những quả bom người khủng bố như thế này!

Mắt Kinh vẫn đang “cưa bom” thao thao bất tuyệt, đầu óc Đỗ Lôi Ty đã sắp đặc sệt lại, trong vô thức mà đã qua đi hai giờ đồng hồ.

Đồng hồ điện tử cực lớn trên tường hiển thị sắp một giờ trưa, thế nhưng chưa thấy sếp tổng ra ngoài. Chắc anh không nhịn cơm trưa chứ? Đỗ Lôi Ty bỗng thấy lo lắng.

Bỗng nhiên cửa phòng khách mở ra, một người đẹp mặc áo cánh dơi bước vào.

Thế gian này có rất nhiều người đẹp, người có khuôn mặt rất đẹp, người có khí chất phi phàm, người biết ăn vận, trang điểm… Tóm lại là rất nhiều dạng khác nhau. Nhưng người đẹp này đây lại khiến Đỗ Lôi Ty thầm cảm thán, dáng người bốc lửa, gương mặt đẹp thì không nói làm gì, quan trọng hơn là khi cô nàng bước vào sẽ khiến người ta không kìm được phải nhìn cô nàng mãi.

Người đẹp đến trước quầy thư ký, hỏi với khí thế hừng hực: “Tổng giám đốc Liêm có ở đây không?”

“Là Hạ tiểu thư phải không ạ! Tổng giám đốc Liêm đã chờ cô trong văn phòng rất lâu, mời vào, mời vào!”

Và thế là, người đẹp nhanh chóng được đưa vào văn phòng Tổng giám đốc.

Cửa văn phòng mở ra rồi lại đóng, Đỗ Lôi Ty thấp thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng quay lưng với cô trước cửa sổ, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng.

“Haizzz! Thời buổi này người đẹp luôn được ưu ái!” Mắt Kính ngồi cạnh than thở.

“Anh… anh nói gì?” Không hiểu sao, Đỗ Lôi Ty bỗng thấy hơi buồn bực.

“Cô không nhìn à?” Mắt Kính nhìn cô vẻ kỳ thị, “Cô gái kia trang điểm rất đẹp, dáng người lại ‘hot’ như thế, mới nhìn đã biết có quan hệ đặc biệt với Tổng giám đốc! Nếu không với thái độ huênh hoang của cô ta thì thư ký sao cho vào trong được?” Anh ta nói xong, thở dài một hơi thườn thượt, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Chưa biết chừng người vợ kết tóc của Tổng giám đốc đang đợi anh ta về nhà ăn cơm, còn anh ta lại làm trò bậy bạ trong kia! Đáng buồn quá đáng buồn… Ủa ủa ủa! Cô đi đâu vậy?”

Đỗ Lôi Ty phớt lờ Mắt Kính, cầm hộp cơm đi ra thang máy như bóng ma.

Đến cửa thang máy, vừa hay nó mở ra.

“Phu nhân?” Jason ngạc nhiên, “Sao cô lại ở đây?”

Đỗ Lôi Ty hoàn hồn, ánh mắt long lanh, “Tôi… tôi đến đưa cơm…”

“Cô đến từ bao giờ?” Jason nhìn hộp cơm Đỗ Lôi Ty cầm, “Chắc không phải là cô chưa vào đấy chứ? Nào nào nào, tôi đưa cô vào…”

“Không cần!” Đỗ Lôi Ty cắt ngang, “Tôi còn có việc, về… về trước! Cái này, cái này anh cầm lấy, lát nữa giúp tôi đưa anh ấy…” Cô vội vã nhét hộp cơm vào tay Jason, sau đó lao vào thang máy, đầu không quay lại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx