sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Sơ Tiết Thiên Ky

Tiểu Thư cố ý ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói:

-Nói đến uy danh, lớp trên không ai có thể so kịp với Thiên Sơn Phi Tương Quân. Nàng tính tình cương liệt, ghét ác như thù, cưỡi hỏa vân mã, khoác thải phượng y, cầm Kim Phượng Thương, thần uy lẫm lẫm. Nàng từng một con ngựa san bằng Quỷ Sầu Cốc, một thương dẹp yên Ma Vân Lĩnh, thương chiến ngọc diện Diêm La, truy tận Thiên Huyễn Nhân Ma mấy nghìn dặm, từ Giang Nam vùng sông nước liên tục đuổi tới đại mạc tái ngoại, đem hắn chôn trong biển cát, chấn động cả thiên hạ!

Có người kinh hô:

-Nghe nói Thiên Huyễn Nhân Ma thông thạo dịch dung, không biết có bao nhiêu thiếu nữ trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp bị chà đạp trên tay hắn, hoá ra là bị Phi Tương Quân giết.

-Không sai, kẻ ác mà bị Phi Tương Quân dán mắt tới, không có năng lực có thể chạy trốn. Ở đây cũng thuận tiện nói một chút một vị nhân vật, cũng là cực nổi danh, nhưng lại không biết võ công.

-A, là ai?

-Thượng Quan Y Tử!

-A, chẳng lẽ chính là thượng quan thần y được xưng là thiên hạ đệ nhất tài nữ?

Có người kinh ngạc nói.

-Tính ngươi có chút kiến thức. Thượng Quan Y Tử y thuật cực kỳ cao minh, có người nói có thể sánh bằng Biển Thước, Hoa Đà. Ngô Trung quận vương các ngươi nghe qua rồi chứ, mẹ Vương gia Ngô lão thái gia bị tật ở mắt, không thể thấy mọi vật, triều đình quan tâm, phái ngự y tới trị liệu, cũng thúc thủ vô sách. Ngày đó Y Tử trên đường đi qua Ngô Trung, chỉ một cây ngân châm, châm hai ba cái liền đem tật mắt của Ngô lão thái gia trị khỏi, hiện tại Ngô lão thái cũng đã hơn 80 tuổi, còn tai thính mắt tinh.

-Thật có thần kỳ như vậy sao?

Có người hình như không quá tin tưởng.

-Này còn không chỉ có vậy, Thượng Quan Y Tử là bác học đa tài, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, hơn nữa có năng lực xem qua là nhớ, cho nên mới được xưng là thiên hạ đệ nhất tài nữ.

-Nàng thông minh như vậy, vì sao không luyện võ công? Nếu như luyện võ, chẳng phải là thiên hạ vô địch?

-Có người nói nàng chán ghét giang hồ chém giết, từ nhỏ không thích luyện võ, chỉ thích đọc sách viết chữ cùng hành y tế thế. Nàng thích nhất nhìn tranh chữ của cổ nhân, các vị nếu có nghi nan tạp chứng gì, đưa lên cho nàng bộ bộ tranh chữ cổ, bảo quản thuốc đến bệnh trừ.

Mọi người nở nụ cười.

Thiên Cơ lão nhân lập tức ngắt lời nói:

-Không đúng, Y Tử làm nghề y đúng là không thu tiền khám bệnh, còn thường thường tặng người ta bạc, làm sao lại thu tranh chữ của người ta chứ?

Tiểu Thư lại kéo bộ râu của gia gia nhõng nhẽo:

-Thế nào không thu? Nàng đối với người nghèo mới không thu, những quan to quý nhân, là phải thu gấp mười. Nếu không thì gia gia đi xem một cái đi?

Lão nhân nói:

-Nàng sẽ không thu ta tiền khám bệnh, ta chính là người nghèo khổ a.

Mọi người không khỏi nở nụ cười, mỗi người càng thêm có hứng thú nghe, thứ nhất là Tiểu Thư tú lệ khả ái, thứ hai là Tiểu Thư nói quả thực sinh động thú vị, hơn nữa Thiên Cơ lão nhân thỉnh thoảng tranh cãi vài câu, càng chọc người cười.

Tiểu Thư uống một ngụm trà, nói:

-Được rồi, còn có rất nhiều nhân vật còn chưa nói gì chứ, tạm gác lại chuyện này rồi nói sau đi, hiện tại ta. . Ôi, thiếu chút nữa đã quên, còn có một vị nhân vật không có giới thiệu!

-Ai a?

Mọi người có chút kinh ngạc.

-Chính là một tiểu tử chỉ hôm qua mới xuất hiện, hắn vừa rồi phá ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh!

-A?

Mọi người kinh ngạc nói:

Quỷ Tử Tiên Sinh tại Cổ Đãng sơn chúng ta mỗi bẩy năm bày cục một lần, mời nhân sĩ trong thiên hạ phá giải, nghe nói vẫn chưa có người nào phá giải qua, thế nào lại bị một tiểu tử phá chứ, tiểu tử này có địa vị gì?

Tiểu Thư nói:

-Hắn họ Sở, tuy nhiên không có người biết hắn tên gọi là gì. Tiểu tử này ăn mặc một thân lam sam, lưng đeo một thanh cổ kiếm, hình dạng xem cũng được, chỉ là có chút ngốc ngốc mà thôi.

Có người cười nói:

-Tiểu cô nương đã gặp qua tiểu tử này sao?

Tiểu Thư lơ đãng quét mắt nhìn Sở Phong, thấy hắn đăm đăm nhìn ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối cũng không có nghe mình kể chuyện, trong lòng không khỏi bực bội: chính mình kể chuyện lâu như vậy, còn chưa từng có người sẽ làm như không thấy, có tai như điếc!

Nàng "Hừ" một tiếng nói:

-Tiểu tử này có là gì, bản cô nương mới lười đi gặp hắn!

-Hắn có thể phá vỡ ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh, cũng coi như một nhân vật mà.

Có người không đồng ý.

-Hắn tính nhân vật cái rắm gì, hắn là không biết ăn cái vận cứt chó gì, mới đánh bậy đánh bạ phá ván cờ, hắn vừa ngốc lại đần độn lại ngu lại ngớ ngẩn lại một tên không có đầu óc!

Tiểu Thư đúng là đang mắng được hết sức, Sở Phong lại một chút phản ứng cũng không có, giống như căn bản là không có nghe thấy.

Có người ngạc nhiên nói:

-Tiểu cô nương, ngươi hình như cùng hắn có cừu oán?

-Ai cùng hắn có cừu oán, hắn còn không đáng cùng ta có cừu oán!

Tiểu Thư thấy Sở Phong như trước không hề phản ứng, thực sự là bực bội, lại không thể làm gì được.

Có người hỏi:

-Tiểu cô nương, ta nghe nói trong chốn giang hồ có một ngọn núi gọi Thiên Cơ Phong, có đúng hay không?

Tiểu Thư nói:

-Không sai, đã có người nhắc tới, ta đây sẽ lại nói cho mọi người một chút về Thiên Cơ Phong. Thiên Cơ Phong được giang hồ nhân sĩ xưng là thần sơn, bởi vì nó mỗi cách mười năm đều sẽ tại trên thạch bích khắc ra mấy chữ, cảnh kỳ đại sự mười năm sau này giang hồ sẽ phát sinh, trăm nghìn năm qua, chưa từng sai lầm!

-Là người nào tại trên Thiên Cơ Phong khắc chữ?

Có người hỏi.

-Không ai biết! Có người nói là Thiên Cơ Phong là nơi ở của thần nhân, cũng có người nói Thiên Cơ Phong là nơi ở của tiên nữ, cũng có người nói Thiên Cơ Phong căn bản là không có người, là thượng đế mỗi lần cách mười năm phái người tới khắc chữ cảnh kỳ cho thế nhân! Tuy nhiên ai cũng không lên qua Thiên Cơ Phong, ai cũng nói không rõ được.

-Vậy vì sao không đi lên đó xem?

Có người lập tức hỏi.

-Nói thì dễ, trăm nghìn năm qua, không biết có bao nhiêu người muốn lên Thiên Cơ Phong coi trên đó một lần, đều là uổng công vô ích, căn bản là tìm không được đường lên núi! Thiên Cơ Phong chân chính là nhìn thấy nhưng không với tới được, nếu không thì sao được xưng là thần sơn!

-Vậy gần nhất Thiên Cơ Phong nói gì đó?

Có người hỏi.

-Đây là điều ta muốn nói. Hiện tại đã cách lần cảnh kỳ trước tròn mười một năm, Thiên Cơ Phong lại không hề động tĩnh, các ngươi nói có kỳ quái hay không?

-Vậy sẽ thế nào? Chính là chậm lại một năm mà!

Có người không đồng ý nói.

"Xuy!" Tiểu Thư vẻ mặt xem thường nói:

-Ngươi có biết hay không, một lần trước Thiên Cơ Phong lùi lại cảnh kỳ là lúc nào?

-Lúc nào?

Người kia hỏi.

-Năm trăm năm trước! Ngươi có biết không sau lần dời lại đó, giang hồ xảy ra chuyện gì?

-Chuyện gì?

Người nọ lại hỏi.

-Tứ đại gia tộc bị diệt một nhà, cửu đại môn phái bị diệt ba, Nga Mi, Thiếu Lâm, Võ Đang nguyên khí đại thương, đệ tử Đường môn tại đất Thục chỉ còn mười một người, các bang hội môn phái trên thiên hạ bị diệt càng vô số kể. Đông thổ vương triều khi đó cũng là đang bị quật khởi, cùng tiền triều tranh đoạt mười năm, thiên hạ bách tính thì tử vong quá nửa, mới có thể nhất thống thiên hạ.

-Có nghiêm trọng như vậy sao?

Người nọ nói.

-Xuy! Ngươi có biết hay không lần đó Thiên Cơ Phong là lùi lại bao nhiêu thời gian?

-Bao nhiêu thời gian?

-Chỉ có ba ngày. Hiện tại là lùi lại tròn một năm, hơn nữa còn không có làm ra cảnh kỳ!

-A! Tiểu cô nương, ý của ngươi là nói thiên hạ muốn đại loạn?

Có người kinh hãi hỏi.

-Ta chỉ là kể chuyện, việc thiên hạ còn không tới phiên ta định đoạt, mọi người nghe thì cười cười mà thôi, không nên tưởng thiệt. Được rồi, sách liền nói đến đây. Chúng ta ngoại trừ kể chuyện còn xem tướng, mọi người như muốn xu cát tị hung, không ngại tiến lên, để cho ta chỉ điểm một chút sai lầm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx