sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 550: Dò Xét Triệu Phủ(3)

Đinh Linh, Đinh Lung rốt cuộc thay xong y phục. Lúc này Sở Phong mới định thần lại, hắn không khỏi đỏ mặt tía tai, gương mặt như bị lửa đốt, thầm mắng bản thân hạ lưu. Nhưng lại nghĩ nghĩ, mình không phải là cố tình nhìn lén, tối đa cũng chỉ coi như là vô tâm chi thất(vô tình mắc phải sai lầm). Nghĩ vậy, hắn thoáng an tâm hơn.

Đinh Linh, Đinh Lung thổi tắt đèn rồi leo lên giường, nhưng vẫn còn nhỏ giọng trò chuyện.

Đinh Lung nói:

- Tỷ tỷ, thật không ngờ gặp được Sở công tử?

Đinh Linh cười nói:

- Không phải là em vẫn luôn nhớ đến người ta sao, lần này thì như nguyện rồi?

Đinh Lung sẵng giọng:

- Hư! Tỷ tỷ lại chọc em rồi!

- Không phải sao, ta thấy em cứ mãi nháy mắt với người ta hoài.

- Tỷ tỷ, Triệu Xung muốn hại Sở công tử, chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Sở công tử là ân công của chúng ta mà!

- Phải không? Chỉ sợ không chỉ như vậy đâu.

- Hư! Tỷ tỷ lại nói bậy rồi. Không biết vì sao Triệu Xung phải tính kế với Sở công tử nhỉ?

- Ta thấy hơn phân nửa là bởi vì Tấn tiểu thư. Em xem bộ dạng mê đắm của Triệu Xung khi nhìn Tấn tiểu thư, nước bọt cũng chảy ra luôn.

- Đúng vậy! Khi hắn nhìn em, cả người em không được tự nhiên ấy, thật có chút lo lắng hắn sẽ...

- Đừng sợ! Chúng ta là phu nhân phái tới, hắn không dám làm gì chúng ta đâu. Chúng ta cẩn thận một chút là được.

- Tỷ tỷ, chúng ta mau nhanh tìm đồ vật kia rồi rời khỏi đây đi, ở chỗ này, em sợ lắm.

- Ừm, nhưng vương phủ lớn như vậy, chúng ta lại không quen thuộc, không biết bắt đầu tìm từ đâu. Ta thấy còn phải để bản thân Triệu Xung nói ra.

- Tỷ tỷ có biện pháp sao?

- Vẫn chưa có?

- Hì! Em lại có một chủ ý.

- A, mau nói đi!

Đinh Lung nói:

- Tỷ tỷ dùng mỹ nhân kế, lắc lư vài cái trước mặt Triệu Xung, bảo đảm Triệu Xung cái gì cũng nói ra hết.

Nói xong cười ha ha không ngừng.

Đinh Linh véo Đinh Lung một cái, sẵng giọng:

- Em dám trêu đùa tỷ tỷ, xem ta có cho em biết tay không.

- Hì hì! Nếu như muốn tỷ tỷ xài mỹ nhân kế với Sở công tử, tỷ tỷ có thể đáp ứng không? Nếu như là em, em đáp ứng liền! Hì hì!

- Á! Đồ không biết thẹn!

Hai người cười đùa, thanh âm càng ngày càng nhỏ, phỏng chừng là mệt quá mà ngủ rồi.

Sở Phong thầm nghĩ: "Chắc không phải là họ thích mình đấy chứ? Hơn phân nửa là hồ đồ nói giỡn. Chỉ gặp mình có một lần thì thích thế quái nào được, đừng lại tự mình đa tình. Cơ mà, có đôi tiểu mỹ nhân xinh đẹp đáng yêu này ở hai bên thì sướng khỏi bàn." Nghĩ như vậy, trong đầu kìm lòng không đậu hiện lên thân thể trần truồng của Đinh Linh, Đinh Lung, trên mặt lại nóng lên hầm hập.

Đương lúc miên man suy nghĩ, chợt có một bóng người lén lút đến gần lầu các, trên tay cầm một ống trúc, rón ra rón rén đi lên, nét mặt cười âm hiểm, chính là Triệu Xung.

Hắn nhẹ chân tới dưới cửa sổ, dùng ngón tay chấm nước bọt làm ướt cửa sổ giấy, sau đó lấy ra một ống trúc, vô thanh vô tức cắm vào trong cửa sổ, lại thổi hơi vào, từ miệng ống từ từ thoát ra một tia khói nhẹ.

Sở Phong thấy Đinh Linh, Đinh Lung nằm ở trên giường hồn nhiên chưa phát giác. Hắn không khỏi nhướng mày, lại không muốn hiện thân, bèn kêu "meo meo" một tiếng. Âm thanh rất vang dội.

Đinh Linh, Đinh Lung bỗng chốc giật mình tỉnh giấc, nghe được trong phòng có mùi lạ bay tới, liền quát một tiếng, xoay người xuống giường.

Triệu Xung giật mình, cả ống trúc cũng không thèm rút về, xoay người chạy đi luôn, nhưng y cảm thấy dưới chân tê rần, đạp vào khoảng không, cả người lăn lông lốc xuống lầu các.

Đinh Linh vội đốt đèn lên, thấy ngay cửa sổ cắm một ống trúc, miệng ống còn thoát ra khỏi. Nàng vội vàng mở cửa sổ môn phất cho khói mê tan đi, vừa vặn thấy được bóng Triệu Xung đang luống cuống bò dậy bỏ chạy.

- Là tên họ Triệu kia! - Đinh Linh bẻ rắc gẫy ống trúc.

Đinh Lung giọng căm hận nói:

- Thật ghê tởm! Vừa mới tính kế xong Tấn tiểu thư, lại tới tính kế chúng ta! Đê tiện!

Đinh Linh nói:

- Hắn giống như bị cái gì làm kinh sợ mà bỏ chạy!

Nói rồi ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn cùng Sở Phong bốn mắt chạm nhau. Hai người đang muốn la lên thì Sở Phong xoay người đi vào từ cửa sổ, một tay tháo xuống khăn che mặt:

- Là tôi!

- Sở công tử?!

Đinh Linh, Đinh Lung đều kinh ngạc.

Sở Phong vội vàng đóng cửa sổ lại:

- Hai người to gan thật, biết rõ Triệu Xung có ác ý mà còn sơ suất vậy?

Đinh Linh, Đinh Lung liền khom người nói:

- Lần này lại được Sở công tử cứu giúp.

Sở Phong nâng họ dậy:

- Tôi còn chưa cảm tạ hai người ở trên yến hội chỉ điểm mà.

Đinh Lung nói:

- Ta thấy công tử cứ uống hết ly này đến ly khác, còn tưởng rằng công tử không hiểu ý chứ.

Sở Phong cười nói:

- Tôi cũng không phải là đèn lồng làm bằng da trâu.

Đinh Lung cười hích hích:

- Sao công tử lại tới đây?

- Đặc biệt tới gặp hai người.

- A?

Đinh Linh, Đinh Lung đồng thời khẽ đỏ ửng mặt, cúi đầu xuống.

Sở Phong vội nói:

- Là tôi sợ Triệu Xung tính kế không được, sẽ giận chó đánh mèo hai người, cho nên đến xem, may mà tới rồi, bằng không. . .

Đinh Linh, Đinh Lung cắn răng nói:

- Không ngờ Triệu Xung lại đê tiện như vậy, nếu không có công tử, chúng tôi...

Sở Phong cười cười:

- Hai người múa rất đẹp!

Đinh Linh, Đinh Lung nét mặt hiện vui mừng:

- Công tử thích xem ư?

- Múa đẹp như vậy, đương nhiên thích xem rồi, tôi còn chưa thấy qua điệu múa tuyệt vời như thế đâu.

Đinh Lung cười nói:

- Công tử quá khen. Bát tiên Túy Kiếm của công tử mới thú vị đấy.

- Hai người thích xem à?

Hai người đồng thời gật mạnh đầu.

Sở Phong cười nói:

- Lần sau có cơ hội sẽ múa cho hai người xem. Được rồi, hai người không phải là nói muốn về quê sao, sao lại tới Triệu vương phủ rồi?

Đinh Lung nói:

- Việc này nói đến dài như cây vải.

Sở Phong nói:

- Vậy đem cây vải cắt thành hai thước rồi nói.

Đinh Lung cười hích hích, bèn đem ngọn nguồn nói ra.

Thì ra Đinh Linh, Đinh Lung là tỷ muội sinh đôi, người Hà Tây, sống bên bờ sông Vô Định, cả nhà sống bằng nghề đánh bắt cá.

Năm hai người sáu tuổi, Hà Tây xảy ra nạn châu chấu hoành hành, ruộng đồng mất mùa, hơn nữa nước sông dâng cao, không thể đánh được cá, nạn đói lan tràn khắp làng, người đi tránh nạn khắp nơi.

Lúc này vừa lúc có một gánh hát đi ngang qua, bầu gánh là một vị phụ nhân hiền lành, tên Đỗ Tam Nương, bà vừa thấy Đinh Linh, Đinh Lung liền rất thích, nguyện ý thu hai người làm đồ đệ. Cha mẹ hai người tuy không muốn, song theo Đỗ Tam Nương cuối cùng cũng không bị chết đói, bèn đáp ứng ngay. Đỗ Tam Nương liền để lại một khoản tiền, sau đó nhận Đinh Linh, Đinh Lung làm đồ đệ.

Từ đó hai tỷ muội liền đi theo gánh hát cùng Đỗ Tam Nương học làm xiếc, vào Nam ra Bắc. Hai người gân cốt vốn mềm mại, vả lại thông minh, dáng điệu xinh đẹp, chưa đến mấy năm liền có thể một mình tự đảm đương được công việc, cuối cùng trở thành vai chính của gánh hát.

Đảo mắt 10 năm trôi qua, một ngày gánh hát đi tới Sơn Đông Tế Nam và biểu diễn ở một nơi. Nơi đó có một ác bá, gọi là Tần gia, là kẻ có quyền thế. Hắn thấy Đinh Linh, Đinh Lung xinh đẹp, nên muốn thu hai người làm thiếp.

Đỗ Tam Nương biết nếu như để cho loại người như Tần gia đoạt hai người đi, sẽ chỉ mặc cho người khác lăng nhục, cho nên bất kể Tần gia định giá thế nào, Đỗ Tam Nương đều không đáp ứng.

Tần gia thấy Đỗ Tam Nương không đáp ứng liền đi kiện, ai ngờ qua hai ngày lại dẫn quan huyện cùng một đám nha dịch gia đinh vây quanh gánh hát, vu cáo gánh hát chứa chấp "Thập Bộ Lưu Ngân", khâm phạm của triều đình.

Thập Bộ Lưu Ngân là đạo tặc độc hành, chuyên giết tham quan triều đình, nghe đồn khi hắn giết tham quan sẽ quấn vàng bạc trang sức cướp đoạt được lên người tham quan và đi 10 bước, nếu như có thể đi 10 bước thì bình an vô sự, nếu như đi không được 10 bước thì để lại cái đầu. Cho nên được xưng là "Thập Bộ Lưu Ngân". Người bị giết mặc dù đều là tham quan, nhưng lại có ý miệt thị luật pháp của triều đình, vì vậy triều đình phái ra danh bộ của kinh thành là Lãnh Diễm Nhất Khiếu truy bắt người này. Lãnh Diễm Nhất Khiếu truy đuổi hết 10 năm, Thập Bộ Lưu Ngân liền giết tham quan hết 10 năm. Lãnh Diễm Nhất Khiếu không ngờ ngay cả Thập Bộ Lưu Ngân là nam hay nữ cũng tra không ra. Triều đình kinh hãi, cũng không biết làm thế nào, bởi vì ngay cả Lãnh Diễm Nhất Khiếu cũng không thể truy ra người này, vậy còn ai có thể bắt hắn quy án được?

Lại nói Tần gia kia dẫn quan huyện cùng một đám nha dịch vu cáo gánh hát chứa chấp khâm phạm triều đình "Thập Bộ Lưu Ngân", muốn bắt toàn bộ người của gánh hát vào ngục giam, mà Tần gia thì sai gia định lên bắt Đinh Linh, Đinh Lung.

Đúng lúc này, đột nhiên có một người bịt mặt xuất hiện, hét lớn một tiếng: - "Thập Bộ Lưu Ngân ở đây!" Một kiếm đâm thủng cổ họng quan huyện, lại một kiếm đâm thủng cổ họng Tần gia. Đám nha dịch gia đinh thì sợ quá chạy tứ tán hết.

Người bịt mặt bảo Đỗ Tam Nương nhánh chóng đào tẩu, nhất thiết đừng ở lại, sau đó cũng rời khỏi.

Đỗ Tam Nương biết gánh hát không thể duy trì nữa, chỉ phải nhẫn lệ giải tán, bảo mọi người tìm con đường mưu sinh khác. Bà không đành lòng vứt bỏ tỷ muội Đinh Linh, Đinh Lung. Vì vậy dẫn theo hai người. Ai ngờ như vậy liền khiến người khác chú ý. Ngày hôm sau liền có một đội quan binh đuổi theo bọn họ. Ba người suốt đêm bỏ chạy, vội vội vàng vàng, Đinh Linh, Đinh Linh liền bị thất lạc với Đỗ Tam Nương.

Hai người chưa bao giờ đơn độc ra ngoài, nhất thời hoảng hốt sợ hãi. Vẫn là Đinh Linh tương đối trấn định, bèn dùng bụi bặm bôi lên mặt, xõa loạn tóc, lại tìm hai bộ đồ rách mặc vào, ngụy trang cho khó nhận ra, sau đó xen lẫn và đám khất cái chạy nạn, rời khỏi thành.

Mặc dù ra khỏi thành, nhưng không có chỗ ở, hai người quyết định trở về Hà Tây sông Vô Định tìm cha mẹ. Nhưng trong người không có tiền, vì vậy ven đường làm xiếc để kiếm chút lộ phí, cũng không dám biểu diễn trên đường cái náo nhiệt, chỉ biểu diễn ở một số đường phố, hẻm nhỏ.

Một ngày hai người tới phụ cận kinh thành, nghe nói kinh thành cử hành long trọng hội đèn lồng. Đinh Lung muốn xem cảnh tượng nhiệt náo ở hội đèn lồng kinh thành ra sao, Đinh Linh vốn không đáp ứng, nhưng thứ nhất lộ phí sắp hết, hơn nữa hai người dù sao vẫn còn ngây thơ, thích náo nhiệt, nên liền đồng ý.

Họ dùng toàn bộ ngân lượng còn lại mua hai chồng bát Thanh Hoa, biểu diễn màn xiếc đội bát ở hội đèn lồng, để mà kiếm chút lộ phí, ai ngờ lại gặp Nghiêm thái tuế tới cướp người, may được Sở Phong cứu, cũng cho họ ngân lượng để họ làm phí hồi hương. Sở Phong nghe đến đó, than thở:

- Thì ra như vậy, cũng làm khó cho hai người, còn nhỏ mà đã phải vất vả như vậy rồi.

Đinh Lung liền nói:

- Chúng tôi đã 16 tuổi rồi!

Nói xong mặt thoáng cái đỏ lên.

Sở Phong hỏi:

- Sau đó ra sao? Hai người không hồi hương ư?

Đinh Linh nói:

- Chúng tôi được công tử cứu giúp, liền suốt đêm ra khỏi kinh thành. Sau nhiều lần vất vả, rốt cuộc trở lại bờ sông Vô Định, tìm đến thôn làng, nhưng phát hiện làng một mảnh hoang vắng. Sau khi nghe ngóng, mới biết một năm sau khi chúng tôi rời khỏi, nước sông đột nhiên dâng cao, bao phủ cả thôn, rất nhiều người đều bị nước cuốn trôi, có người thấy cha mẹ tôi cũng bị nước cuốn đi rồi...

Nói đến đây, Đinh Linh, Đinh Lung đã hai mắt đẫm lệ. Sở Phong cũng không khỏi xót xa trong lòng.

Đinh Lung nói:

- Chúng ta không tìm thấy cha mẹ, không chỗ an thân, đành phải tiếp tục lưu lạc, ai ngờ vừa ra khỏi làng thì gặp phải một đội quan sai, vừa thấy chúng tôi liền muốn bắt chúng tôi trở lại.

Sở Phong hiếu kỳ hỏi:

- Sao họ lại muốn bắt hai người? Chẳng lẽ quan phủ đã dán bố cáo phát lệnh truy nã hai người rồi?

Đinh Lung đỏ mặt nói:

- Không phải, bởi vì quan gia kia thấy chúng tôi xinh đẹp, lại không nơi nương tựa, cho nên liền vu oan cho chúng tôi trộm ngân lượng, muốn đem chúng tôi. . .

- Ác nhân giữa đường! - Sở Phong mắng một câu, lại hỏi: - Vậy sao hai người thoát được? Sao lại thành ca cơ nữa?

Đinh Linh nói:

- Khi họ đang muốn bắt chúng tôi, vừa lúc có hai vị phu nhân đi ngang qua, nói vài ba câu liền khiến đám quan sai hoảng sợ bỏ đi. Thì ra hai vị phu nhân này là hai vị chủ nhân của Ảnh Nguyệt Tiên phường bên sông Tần Hoài. Hai vị phu nhân thấy chúng tôi không thân không thích, liền nhận chúng tôi làm đồ đệ, dạy cho ca múa. Chúng tôi cảm kích ân tình, lại không chỗ an thân, nên đáp ứng ngay. Thế là chúng tôi theo hai vị phu nhân đi đến Tần Hoài, học tập ca múa.

Sở Phong cười nói:

- Hai người gân cốt mềm mại, lại học qua làm xiếc, học ca múa nhiên thuận buồm xuôi gió, khó trách hai người ở trên yến hội lại nhảy đẹp vậy.

- Công tử quá khen!

Sở Phong lại hỏi:

- Thế sao hai người lại tới Triệu vương phủ? La hai vị phu nhân đó phái hai người tới hả?

Đinh Linh nói:

- Ảnh Nguyệt tiên phường là ca vũ phường nổi danh nhất của Tần Hoài, vương phủ đại tộc các nơi trong thiên hạ thường mời tiên phường chúng tôi hiến vũ. Trước đó vài ngày, Triệu vương phủ phái người đến mời, dưới hai vị phu nhân có 12 tiên y, sáu người phái ra hiến vũ các nơi chưa về, sáu người cần phải ở lại trong phường. Phu nhân có ý để chúng tôi hiển thân thủ, nên phái chúng tôi tới đây.

- Hai vị phu nhân liền để cho hai người một mình tới đây?

- Tiên phường mỗi một vị tiên y khi lần đầu tiên hiến vũ đều là đi một mình, chúng tôi có thể tỷ muội đồng hướng, phu nhân đã có ý chiếu cố rồi.

Sở Phong cười nói:

- Họ bảo hai người trộm đồ, còn nói có ý chiếu cố?

- A? Công tử nghe được?

Sở Phong gật đầu, hỏi:

- Họ bảo hai người trộm cái gì?

Đinh Linh nói:

- Công tử là ân công của chúng tôi, chúng tôi cũng không giấu diếm. Hai vị phu nhân bảo bảo chúng ta âm thầm điều tra Cửu long bôi!

- Cửu long bôi. Hai vị phu nhân vì sao phải điều tra Cửu long bôi?

Đinh Linh, Đinh Lung đồng thời lắc đầu.

Sở Phong lại hỏi:

- Vậy hai cô có biết Cửu long bôi có hình dạng thế nào không?

Đinh Linh, Đinh Lung lại lắc đầu.

- Vậy hai người làm sao mà điều tra?

Đinh Linh nói:

- Phu nhân chỉ bảo chúng tôi nếu có cơ hội thì điều tra một chút thôi.

Sở Phong nhíu mày:

- Bằng bộ dạng yếu ớt của hai người, vạn nhất bị phát hiện thì làm sao thoát thân? Hai người coi hộ vệ vương phủ là gì? Tôi thấy hai vị phu nhân là ý định gây khó dễ cho hai người rồi!

Đinh Lung nói:

- Phu nhân đã dạy chúng tôi một số công phu quyền cước, có thể phòng thân.

- Ồ, thế đánh cho tôi xem thử?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx