Cô Dâu Của Trung TáChương 60-1: Mất emhttps://
Triệu Đình Phương đẩy Tố Tố ra, bà xông vào, thấy Thẩm Hạo Vũ bên trong, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, sau đó lập tức xoay người đi ra ngoài, ra tới cửa, ghét bỏ nhìn Tố Tố một cái rồi trực tiếp đi về phía thang máy.
Trong lòng Tố Tố lộp bộp một cái, biết chắc chắn là bà đã hiểu lầm. "Mẹ!" Cô chỉ kịp kêu một tiếng rồi đuổi theo. Hiểu lầm như vậy, tuyệt đối không thể có, đó là một vấn đề nghiêm trọng.
Triệu Đình Phương nhất quyết không nghe Tố Tố giải thích. Bà từ quán trà đi ra, hình như thấy Tố Tố lên xe với hai người đàn ông, cảm thấy không đúng lắm, vừa rồi lại nhận được một cuộc gọi từ số lạ, nói Tố Tố cùng chồng thuê khách sạn ở chỗ này.
Bà không tin, nhưng vẫn không nhịn được mà đến, không nói đến mục đích của người lạ kia, chỉ cần những gì bà thấy trước mắt, đã đủ chứng minh tất cả. Bà lạnh lùng nói: "Đừng gọi tôi là mẹ, nhà chúng tôi không có loại con dâu không biết xấu hổ như cô".
Lời của Triệu Đình Phương như đánh vào đầu cô một gậy. Nhưng cô không sợ bà hiểu lầm, chỉ là không muốn vì thế mà làm Sở Lăng Xuyên hiểu lầm, nên vội vàng giải thích: "Mẹ, mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu"
"Nếu cô còn có chút liêm sỉ thì làm ơn, tránh xa Lăng Xuyên nhà chúng tôi ra, nó không nhận nổi người vợ như cô". Triệu Đình Phương nói xong, thang máy cũng mở, bà đi vào, không thèm quay đầu lại.
Tố Tố cũng muốn nhanh rời khỏi đây, liền theo vào trong. Trong thang máy trừ hai người còn có một người khác, nên Tố Tố cũng không nói gì. Mãi cho đến tầng 1, trong thang máy vẫn yên tĩnh lạ thường.
Cửa thang máy vừa mở, Triệu Đình Phương liền bước thật nhanh ra ngoài, nổi giận đùng đùng, đi nhanh như tránh tà. Tố Tố nhìn Triệu Đình Phương như vậy cũng vội vàng theo sau, muốn giải thích chuyện hôm nay.
"A!" Đột nhiên Tố Tố hét lên một tiếng, ngã lăn trên đất. Vì đi gấp, cộng thêm xảy ra chuyện như vậy, trong lòng bối rối, mặt sàn ở đại sảnh lại trơn, chân mất thăng bằng, ngã ngồi bẹp xuống đất, cô ngã không nhẹ, cảm thấy một trận đau nhức ở mông.
Tố Tố ngồi im không dám di chuyển, cô không để ý tới cơn đau, chỉ nghĩ Tiểu Xuyên Xuyên trong bụng không biết có bị làm sao không, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Cuối cùng Triệu Đình Phương cũng dừng bước, quay đầu thấy Tố Tố ngã xuống đất, liền đi tới, đỡ Tố Tố, không nóng không lạnh hỏi: "Có sao không? Sao lại không cẩn thận như vậy?"
"Sàn nhà trơn quá." Tố Tố dựa vào Triệu Đình Phương, cẩn thận đứng lên, thử xem xét, hình như không có việc gì, có điều mông hơi đau, cảm thấy không yên tâm, sợ hãi nhìn Triệu Đình Phương, lắc đầu: "Hình như không sao. Con..."
"Được rồi, đừng nói gì cả". Triệu Đình Phương hơi mất kiên nhẫn ngắt lời Tố Tố, sau đó đỡ cô ngồi xuống ghế salon. "Có gì cô nói với Lăng Xuyên đi, suy cho cùng đều là chuyện của hai người. Cô tự lo liệu lấy!"
Nói xong Triệu Đình Phương lắc đầu rời đi, Tố Tố nhìn bà, không kịp nghĩ nhiều, cũng không có tâm trạng đuổi theo giải thích, trong lòng cô lo lắng vừa rồi mình bị ngã không biết a Tiểu Xuyên Xuyên có sao hay không.
Cô ngồi nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy cơ thể không có vấn đề gì, có lẽ vẫn ổn. Đúng lúc này di động vang lên, cô lấy ra nhìn, là mẹ gọi.
Cô hít sâu một hơi, khôi phục tâm trạng bình tĩnh như không có chuyện gì, bắt máy, liền nghe được giọng nói lo lắng của mẹ nhưng đầy ấm áp: "Tố Tố, con không có chuyện gì chứ? Khi nào con về?"
"À, mẹ, không sao ạ, con về rồi. Lát nữa gặp mẹ nhé". Nghe được giọng nói của mẹ, mũi Tố Tố ê ẩm, vội cúp máy, từ từ đứng lên, đi ra ngoài. Cô chậm rãi ra đến ven đường, gọi taxi.
Trên đường về, Tố Tố cực phiền não. Hôm nay là ngày xui của cô sao? Không hiểu sao cô vừa bị mang đến quán rượu này, lại thấy Thẩm Hạo Vũ, cái này có tính là bị bắt cóc không? Cô thực sự không nghĩ ra sự việc bắt cóc có liên quan gì đến Thẩm Hạo Vũ, nhưng sự thật bày ra trước mắt. Còn nữa, tại sao mẹ chồng cô lại đột nhiên xuất hiện, là từ quán trà xuống thấy cô bị đưa lên xe, rồi chuyện xảy ra sau đó, nhất định là hiểu lầm cô và Thẩm Hạo Vũ có gì đó với nhau.
Thẩm Hạo Vũ kia lại còn nổi điên cái gì, gì mà anh Lôi, gì mà cùng anh Lôi làm cái gì? Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ không ra, Tố Tố cũng không muốn nghĩ nữa. Cô chỉ lo mẹ chồng thấy cô và Thẩm Hạo Vũ trong khách sạn, chắc chắn sẽ nói cho Sở Lăng Xuyên, nếu Sở Lăng Xuyên cũng hiểu lầm, vậy cô phải làm sao?
Loại hiểu lầm này là hại người nhất. Giống như chuyện lần trước cô hiểu lầm Sở Lăng Xuyên và người phụ nữa kia, một mực khẳng định anh là kẻ phản bội, nếu không phải anh có chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, e là hai người đã sớm xong rồi.
Bây giờ đến lượt mình, cùng lắm mẹ chồng cho rằng cô không đứng đắn, cô có lẽ còn giải thích được, nhưng nếu Sở Lăng Xuyên hỏi tình huống cụ thể của cô, biết cô và Thẩm Hạo Vũ ở cùng nhau trong trong phòng khách sạn.
Anh rất có thể nghĩ cô và Thẩm Hạo Vũ nối lại tình xưa, còn chuyện bắt cóc là do cô tự nghĩ ra. Bởi vì anh hiểu rõ cô đã từng yêu Thẩm Hạo Vũ như thế nào, chờ đợi anh ta ra sao, nếu Sở Lăng Xuyên nghĩ như thế thật thì Tố Tố có nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch.
Trời ạ, làm thế nào bây giờ! Ah, Sở Lăng Xuyên, anh nhất định phải tin tưởng em, em cũng không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình. Đúng vậy, cô lấy cái gì để Sở Lăng Xuyên tin tưởng, thứ nhất cô đối với Sở Lăng Xuyên không thâm tình, hơn nữa trong lòng còn có người khác, anh tuyệt đối sẽ hoài nghi, sẽ giận giữ.
Nghĩ đến cô đã phát điên!
Nếu Sở Lăng Xuyên biết cô cũng bởi vì chuyện này mà ngã thì không biết anh sẽ tức giận như thế nào nữa. Càng nghĩ, Tố Tố càng thấy sợ.
Chung đụng lâu nay, tính cách của Sở Lăng Xuyên như thế nào cô cũng hiểu đôi chút, anh là người nếu không nổi giận, không ăn giấm, nhưng một khi ghen thì hậu quả vô cũng nghiêm trọng, phát tác giống như thuốc nổ vậy.
Tố Tố rất rối rắm, cô về đến nhà cũng không dám nói với mọi người vì mọi chuyện mới xảy ra, không biết nên nói gì, cô không muốn mẹ lo lắng, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến bà.
Tố Tố ăn cơm mà lòng đầy tâm sự, cô đang muốn tìm cha hỏi chuyện hôm nay đến đâu rồi, đúng lúc ông gọi vào thư phòng, chẳng lẽ ông phát hiện điều gì rồi? Tố Tố nghi ngờ tiến vào.
“Cha, người tìm con có chuyện gì không?” Tố Tố nhìn cha cười cười, ngồi trên ghế cạnh bàn học, lật xem quyển lịch, phía trên đều có chữ của cha cô.
An Quốc Đống nhíu mày, chỉ cổ tay Tố Tố, ông có chút quan tâm hỏi: “Tay con bị làm sao vậy?”
Tố Tố nhìn xuống tay mình có mấy vệt đỏ, cô vội vàng thu tay lại, suy nghĩ một chút, cha cô làm cảnh sát, cô muốn gạt cũng không gạt được, nếu cha đã nhìn thấy thì cô dứt khoát thành thật khai báo thôi.
“Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” An Quốc Đống nói rất nghiêm túc.
Tố Tố suy nghĩ một chút rồi mở miệng, “Cha, thật ra cũng không có chuyện gì, sau khi con gặp mẹ chồng về, không biết tại sao bị người ta kéo lên xe.
Những người đó trói con lại, chỉ là cha đừng lo lắng, bọn họ không làm gì được con, có người cởi trói cho con, để con tự đi nên con không vị thương tổn, cha đừng nói với mẹ để mẹ lại lo lắng.”
“Con có nhận ra hình dáng của bọn họ không? Sao không báo cảnh sát?” An Quốc Đống nghe xong đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng, con gái mình thiếu chút nữa gặp chuyện không may, ông chỉ nghe qua đã cảm thấy bất thường, nhất là phản ứng quá bình tĩnh của Tố Tố, càng làm cho ông tò mò, “Ai là người thả con ra con phải thấy được chứ?”
“Những người mang con lên xe thì con nhìn không rõ, còn thả người...” Tố Tố nghĩ tới Thẩm Hạo Vũ, đây là người khiến cô mâu thuẫn, yêu nhiều năm, đợi nhiều năm, giờ biến anh thành tội phạm sao?
“Con nói nhanh đi.” An Quốc Đống nóng nảy, Tố Tố do dự một chút rồi nói: “Là huấn luyện viện, cha đã gặp qua anh ta, là anh ấy thả con đi.”
An Quốc Đống nghe xong, chân mày cau lại, “Nói như vậy thì chuyện lần này thật sự có quan hệ với anh ta. Bình thường con có khúc mắc với người nào không?”
“Không có đâu.” Tố Tố nghĩ một chút rồi lắc đầu, không biết Dật Phi có tính không, anh ta đối với cô có ý đồ, vì vậy sẽ không đưa cô cho người đàn ông khác.
Nhưng quả thật cô không có khúc mắc với người nào, chẳng lẽ có người bắt cô để lấy lòng Thẩm Hạo Vũ, “Lúc ấy anh ta nhận được một cuộc điện thoại, nói là cảm ơn ý tốt của Lôi ca, lúc muốn nhưng không có được, giờ có cũng không còn ý nghĩa.”
An Quốc Đống hiểu ra một chút, chàng trai này không biết chuyện, nhưng tuyệt đối có liên quan đến anh ta, vì anh ta quan tâm Tố Tố nên có người mang Tố Tố đến đền đáp.
Tuy nhiên ông luôn có điểm nghi vấn cần phải làm rõ. Thật may con gái ông không có việc gì, ông an ủi: “Tốt lắm, con gái, đừng sợ, cũng đừng suy nghĩ nhiều, không sao, bây giờ con hãy yên tâm dưỡng thai, mọi chuyện cứ để cha lo.”
“Nhưng cha...” Tố Tố muốn nói gì đó, An Quốc Đống cười từ ái, “Thế nào, ngay cả cha cũng không tin nổi? Thời gian không còn sớm nữa, nhanh đi nghỉ đi.”
“Cha, vậy người nghỉ sớm một chút.”
Hai cha con nói chuyện xong, Tố Tố về phòng đi ngủ, chuyện này cũng không nói cho mẹ để bà bớt lo lắng. Tố Tố rửa mặt xong, nằm trên giường nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.{diễnđàn/lê/quý//đôn}
Không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không, cô có chút đau bụng âm ỉ, cô hốt hoảng, không biết ngã nhẹ như thế có ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng hay không, cô vừa nghĩ đã toát hết mồ hôi lạnh.
Cô đứng dậy vào nhà vệ sinh kiểm tra thì không phát hiện có máu, tâm trạng an ổn lại một chút, thật ra là trong lòng cô đang rất lo lắng. Cô tự an ủi mình, nằm xuống suy nghĩ miên man, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Buổi sáng tỉnh dậy Tố Tố cảm thấy bụng đau, cô nhìn xuống dưới thấy toàn máu, cô hoảng sợ bật khóc, vội vàng thay quần áo rồi đi tìm Lý Nguyệt Hương.
Lý Nguyệt Hương vừa nghe Tố Tố nói thấy rong huyết, bà khẩn trương, lập tức gọi An Quốc Đống, hai ông bà đưa Tố Tố đi bệnh viện, bác sĩ khám xong, bà hỏi thăm mới biết hôm qua Tố Tố bị vấp ngã.
Bác sĩ đề nghị Tố Tố nên nằm lại bệnh viện để theo dõi thai nhi, vấn đề liên quan đến Tiểu Xuyên Xuyên thì Tố Tố không thể qua loa, lập tức nghe theo bác sĩ ở lại bệnh viện. Thu xếp xong cho Tố Tố, An Quốc Đống bởi vì có vụ án nên vội vàng đi thi hành nhiệm vụ, chỉ còn Lý Nguyệt Hương ở lại chăm sóc Tố Tố.
Tố Tố cũng định thông báo cho mẹ chồng nhưng tình huống bây giờ không thích hợp, dù sao thì Triệu Đình Phương cũng không mong đứa bé này chào đời, hơn nữa ngày hôm qua còn xảy ra chuyện như vậy, Tố Tố cũng không muốn mất mặt, hiện tại cô chỉ mong đứa bé trong bụng không có chuyện gì, muốn an tâm giữ thai.
Vào lúc này, cô nghĩ nếu như có Sở Lăng Xuyên bên cạnh thì tốt biết mấy. Nhưng hôm qua lúc hai người nói chuyện video, anh nói gần đây công việc hơi bận rộn, đang có đợt diễn tập, nói qua thời gian nữa mới có thể trở về. Mặc dù cô biết rõ anh không cách nào trở về, giờ có chờ mong cũng vô ích.
Thôi, tạm thời không nói cho anh, hy vọng tất cả chỉ là một sự cố bất ngờ, chờ đến lúc anh về, đứa bé trong bụng cô vẫn khỏe mạnh lớn lên, như thế tất cả đều vui vẻ rồi.
Ở bệnh viện điều trị mấy ngày, cuối cùng thai nhi cũng bình thường trở lại. Tố Tố và Lý Nguyệt Hương vui mừng được trở về nhà, bà bắt Tố Tố nằm trên giường nghỉ ngơi, mọi chuyện cứ để bà lo.
Tố Tố rất nghe lời, coi lời mẹ như thánh chỉ, bảo cô ăn thì cô ăn, bảo cô ngủ thì cô ngủ, ai bảo cô sợ thương tổn đến Tiểu Xuyên Xuyên trong bụng.
Ngày hôm sau, Tố Tố ở nhà chờ điện thoại của Sở Lăng Xuyên, anh vẫn nói chưa biết khi nào mới về nhà, dặn đi dặn lại cô chăm sóc mình cho thật tốt, cũng như chăm sóc đứa nhỏ trong bụng.
Tố Tố nghe anh nói còn một thời gian nữa mới về nhà nên trong lòng hơi thất vọng, chỉ có thể lí giải là do công việc của anh quá bận rộn. Anh hỏi đến tiểu Xuyên Xuyên, Tố Tố cũng không nói cho anh biết chuyện thai nhi suýt nữa không giữ được.
Dù sao thì tiểu Xuyên Xuyên đã không còn nguy hiểm, để tránh cho anh lo lắng, Tố Tố đành nói tránh sang chuyện khác, hai người trò chuyện một lúc, Sở Lăng Xuyên có việc bận nên vội vàng tắt máy, trước khi tắt, Tố Tố nghe thấy anh nói một câu: “Vợ, thật xin lỗi.”
Anh đối với cô có rất nhiều áy náy vì không thể ở bên cô, chăm sóc cô. Cô cũng hiểu anh tuy nhiên không tránh khỏi có chút thất vọng. Tố Tố cũng biết, sau lần trò chuyện này, hai người rất khó để liên lạc lại.
Thời gian ngày ngày trôi qua, đã đến lần khám thai thứ hai, cô muốn đợi Sở Lăng Xuyên về để cùng đi bệnh viện, nhưng khi nào anh về cô đều không biết, cộng thêm cô đặc biệt muốn kiểm tra tình trạng thai nhi nên đành theo mẹ đến bệnh viện.
Tâm tình cô có chút thấp thỏm, lần trước thai nhi suýt chút nữa không giữ được, mặc dù đã có ở viện theo dõi nhưng trong lòng cô rất khẩn trương.
Trong lúc siêu âm, vẻ mặt bác sĩ ngưng trọng, đợi mãi không thấy lên tiếng, Tố Tố thấy lo lắng, khi cô chuẩn bị hỏi tình hình cụ thể thì bác sĩ kết luận thai nhi không có nhịp tim.
Tố Tố cho là mình nghe nhầm, mờ mịt luống cuống nhìn bác sĩ, nhất định là cô nghe nhầm rồi.
Lý Nguyệt Hương lại càng hoang mang, bà cố gắng bình tĩnh, quay đầu lại nhìn Tố Tố, vội vàng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, anh... anh nói gì?”
“Phôi thai đã ngừng thở, không có dấu hiệu của sự sống...”
Lời của bác sĩ như sét đánh giữa trời quang, Tố Tố tê liệt, đau đớn tận xương tủy. Bây giờ cô không có cách nào lừa mình dối người rằng chỉ là mình nghe nhầm, tất cả chỉ là ảo giác. Bác sĩ bên cạnh giải thích nguyên nhân mà cô một chữ cũng nghe không lọt.
Đầu cô ong ong, bên tai vẫn quanh quẩn lời nói của bác sĩ, tiểu Xuyên Xuyên không còn, thai nhi không có nhịp tim...
Cô không tin đây là sự thật, nước mắt không kiềm chế được cứ thế chảy xuống, miệng nói: “Không thể nào... Không thể nào..Bác sĩ, hôm trước rõ ràng tôi giữ thai rồi, tại sao bây giờ thai nhi không có nhịp đập, anh nhất định nghe nhầm rồi...”
Bác sĩ trấn an nói: “Cô đừng kích động, đây là sự thật, cô còn trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội, đừng quá thương tâm. Tôi đề nghị cô nhanh chóng phẫu thuật.”
“Không thể nào...” Tố Tố giống như người vô hồn, lẩm bẩm nói đi nói lại ba chữ này, mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc nào. Trước đây không lâu bảo bảo của cô đã an toàn rồi, tại sao bây giờ tim lại không đập?
Lý Nguyệt Hương cũng không cầm được nước mắt, bà cầm hóa đơn cùng Tố Tố ra ngoài. Bà đau lòng đứa bé còn chưa ra đời, cũng thương xót Tố Tố, tuy nhiên bà là mẹ, mặc dù đau lòng nhưng cũng cố chống đỡ để chăm sóc con gái trước.
Tố Tố như người mất hồn trở về nhà, bộ dạng ngơ ngác, một lúc lâu sau mới ôm lấy Lý Nguyệt Hương khóc thất thanh, khóc tê tâm liệt phế. Cô đã mất bảo bảo rồi, bảo bảo không còn nữa, tim của Tiểu Xuyên Xuyên ngừng đập rồi.
Là cô đã không chăm sóc tốt cho Tiểu Xuyên Xuyên, là cô không tốt, tất cả đều là lỗi của cô. Tố Tố gào khóc thảm thiết như một đứa trẻ không tìm được mẹ, khóc đến khàn cả giọng.
Lý Nguyệt Hương đỡ Tố Tố ngồi xuống chiếc ghế cạnh tường, đưa tay lau nước mắt cho cô, “Con gái ngoan, đừng khóc. Có lẽ đứa bé này không có duyên phận với chúng ta, không miễn cưỡng được. Con đừng buồn, còn phải làm phẫu thuật nữa, chờ khi nào hồi phục sức khỏe lại mang thai.”
Tố Tố nức nở, nhìn mẹ mình, trên mặt mẹ đều là nước mắt, mẹ cũng rất đau lòng, còn phải chăm sóc cô, khổ sở vì cô. Giờ khắc này, cô rất tủi thân, tại sao Sở Lăng Xuyên không ở bên cạnh cô, tại sao?!
Tố Tố thầm khóc trong lòng: Sở Lăng Xuyên, Tiểu Xuyên Xuyên mất rồi, anh có biết hay không, bây giờ em rất cần bờ vai anh để dựa vào, có thể ôm anh khóc, nhưng anh ở đâu? Anh ở đâu vậy Sở Lăng Xuyên?
Cô cố kìm nén nước mắt, đưa tay lau nước mắt trên mặt mẹ, ôm lấy Lý Nguyệt Hương, muốn nói gì đó, lại không thốt nên lời, lòng vẫn đau đớn không nguôi.
Phải một lúc lâu sau mới ổn đinh được cảm xúc, quệt nước mắt, không muốn mẹ vì mình mà đau lòng thêm nữa, cô nghẹn ngào nói: “Mẹ, con không sao, không sao thật mà...”
Lý Nguyệt Hương vỗ về lưng Tố Tố, đứng dậy làm thủ tục, còn Tố Tố vẫn thất thần ngồi đó, cả người run lẩy bẩy, hai tay cô níu chặt vạt áo trước bụng, các khớp xương trắng bệch.
Làm xong thủ tục, khi Tố Tố cầm hóa đơn đứng ở cửa phòng mổ, tim đau như bị cứa hàng vạn lưỡi dao, nước mắt lại tuôn như mưa. Khoảnh khắc đẩy cửa đi vào, cô khẽ gọi, tạm biệt Tiểu Xuyên Xuyên, con của mẹ!
Tháng mười, lễ Quốc khánh.
Hai tháng nay Sở Lăng Xuyên bận bịu diễn tập nên cũng đã hai tháng anh chưa gặp Tố Tố, cũng chưa liên lạc với cô lần nào. Sau khi kết thúc đợt công tác, cũng là ngày nghỉ lễ Quốc khánh, thu xếp xong chuyện trong quân lập tức không đợi được mà trở về.
Trong lúc lái xe, anh lại nghĩ đến Tố Tố, bụng cô bây giờ nhất định là tròn vo, chắc đã mập lên. Tiểu Xuyên Xuyên có lẽ đang vui mừng quậy phá trong bụng Tố Tố đây.
Hai tháng không thấy vợ, không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng lúc này, anh hận không thể mọc cánh bay nhanh đến bên cạnh Tố Tố, ôm cô vào lòng thật chặt, không, không được, bây giờ anh không thể dùng sức ôm Tố Tố như vậy được.
Nghĩ đến đó lại tưởng tượng, Tố Tố sẽ như thế nào nếu thấy anh trở về?
Là tức giận thở phì phò mắng anh: Sở Lăng Xuyên, anh còn biết về nhà hả?
@by txiuqw4