sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 106-2

Cô Dâu Của Trung TáChương 106-2: Tập ngực 2

Trong lúc ăn cơm trưa, Tố Tố nhận được điện thoại của Tiểu Nhiên, giọng Tố Tố không vui khiến Tiểu Nhiên hoài nghi: “Làm sao? Không vui? Bà đây gọi điện cho cậu mà cậu còn không vui hả?”

Tố Tố có chút ảo não: “Ai nha, không phải.”

Tiểu Nhiên càng thêm tò mò: “Vậy làm sao vậy hả?”

Tố Tố nhai một miếng cà rốt trong miệng, thở dài: “Sở Lăng Xuyên trở lại.”

Tiểu Nhiên lập tức bùng nổ: “Trở lại? Lúc nào? Anh ta nói gì? Thái độ như thế nào? Cậu có đánh anh ta không?”

“Ừ, mới được mấy ngày.”

“Giờ về được ích lợi gì, còn nhớ được hình dáng của cậu sao? Hai năm, đứa bé ra đời cũng không biết, đáng đánh.”

“Anh ấy... Đối xử rất tốt với tớ, hơn nữa, tớ nhìn ra được, anh ấy đau lòng, khổ sở, hai năm rời đi vì nhiệm vụ, nhưng tớ biết bản thân mình đã lạnh tâm rồi.”

Tiểu Nhiên bên kia trầm mặc một chút: “Vậy cậu định làm như thế nào?”

“Ly hôn, nhưng mà anh ấy không đồng ý. Bây giờ còn đang ở lỳ trong nhà tớ, thấy cảnh anh ba con chơi cùng nhau, tớ lại đau lòng thay bảo bảo.”

“Vậy xem ra anh ta còn yêu thương cậu, năm đó nhất thời tức giận, hất tay đi, bây giờ tự mình trồng quả đắng tự ăn, aizzz...”

Tiểu Nhiên than thở: “Cuối cùng tớ có thể kết luận, trên đời này có ba loại quan hệ, một là yêu thương lẫn nhau, hai là anh yêu em, em không yêu anh, ba là loại em yêu anh, nhưng anh không yêu em.

Hai loại sau, người nào yêu thì người đó thảm, nếu như không phải hai loại này, chỉ còn một loại thích hợp.

Tố Tố, tớ khuyên cậu, không nói chuyện đã qua, dù sao thì nó cũng không thể vãn hồi được, nếu hai người thực sự buông bỏ được, nếu như sống với nhau không được nữa, thì hãy ly hôn, nhưng nói thật, đứa bé quả thật đáng thương.”

Tố Tố trầm mặc, lát sau mới mở miệng: “Tiểu Nhiên, nếu là tớ, cậu sẽ làm như thế nào?”

“Tớ à, nếu như Thiệu Minh Thành nhất thời tức giận, không một tiếng đã đi thi hành nhiệm vụ, bỏ lại tớ hai năm, tớ khẳng định sẽ hận chết anh ta, nhưng khi trở lại, vẫn thích tớ là đủ, tớ nghĩ mình vẫn có thể tha thứ, nhưng mà, anh ta lại phản bội tớ, cùng với người phụ nữ khác... Tớ ghê tởm, khó chịu, không có cách nào tha thứ.”

“Nói cậu đó, không nói về tớ nữa, dù sao đều là quá khứ rồi.”

Tố Tố hỏi lại: “Cậu và Giản Ngọc Sênh thế nào?”

Nhắc tới anh ta, Tiểu Nhiên lại nổi cơn thịnh nộ: “Còn thế nào, ngày hôm qua vợ trước của anh ta còn tìm tớ nói chuyện, hy vọng tớ rút lui, trả lại chồng cho cô ta, tớ thật sự không biết nói gì luôn.”

“Ngất, tại sao lại như vậy? Cậu đối phó với cô ta không?”

“Dĩ nhiên, tớ là ai, yên tâm, bà đây không chịu thua đâu. Được rồi, mau ăn cơm rồi làm đi, cậu phải suy nghĩ nghiêm túc, đừng nhất thời xúc động mà nghĩ không ra.”

“Được, cậu cũng phải thận trọng, đừng xúc động.”

Tố Tố dặn dò xong, hai người đồng thời cúp máy.

Buổi chiều, tan việc, Tố Tố chạy về nhà như thường ngày, không ngờ ba cô còn về sớm hơn mọi khi: “Ba, sao hôm nay ba về sớm vậy?”

“Mẹ con nhờ giúp đỡ, ba không về không được.”

Bỗng một bóng dáng nhỏ bé màu xanh chạy từ phòng ngủ ra, Tố Tố ngây ngẩn, con trai cô một thân quân trang, trong tay còn cầm một khẩu súng gỗ nhỏ, bên hông còn mang đai lưng, nghiễm nhiên là dáng vẻ của một quân nhân.

Tố Tố không nhịn được cười, cô ngồi xuống ôm con trai vào lòng, hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Nha, Tiểu Bao của chúng ta thật đẹp trai, uy phong, quần áo ở đâu đấy?”

Tiểu Bao rất thích bộ quần áo này, mặc trên người không muốn cởi ra, thậm chí ngắm đi ngắm lại trước gương, vào lúc này được mẹ khích lệ, càng cảm thấy uy phong, còn hơn cả mũ mũ.

Cu cậu chỉ lên người, sau đó lại chỉ vào phòng ngủ, đôi mắt to tròn nói: “Mũ mũ... mũ mũ...”

Tố Tố hiểu ý rất nhanh: “Là mũ mũ mua cho Tiểu Bao sao?”

Tiểu Bao gật đầu, cô không thể dời mắt khỏi con trai, tiểu tử này thật là đáng yêu: “Đồng chí An Địch, chào mẹ chưa?”

Tiểu Bao vội nâng tay nhỏ bé đặt lên trán, muốn học đứng nghiêm như người lớn, không ngờ chân mất thăng bằng, ngã uỵch ra đằng sau, chọc cho mọi người một trận cười.

Hừ, lại cười bé, Tiểu Bao tức giận, đứng dậy, không thèm để ý đến bọn họ, Tố Tố vội lấy lòng tiểu tử, giơ điện thoại ra, đi đến trước mặt bé: “Tiểu Bao không tức giận, mẹ chụp cho Tiêu Bao một tấm hình nhé, nào, lần nữa nào.”

Tiểu Bao thấy vậy rất phối hợp để Tố Tố chụp hình, chờ cô chụp xong, lại kéo tay cô vào phòng ngủ.

Tố Tố đi theo Tiểu Bao vào bên trong, thấy Sở Lăng Xuyên vẫn nằm, hình như là ngủ thiếp đi. Tiểu Bao dùng ngón tay chọc chọc lên mu bàn tay cô

Ba An đi vào, nhìn thấy độc tác của bánh bao nhỏ, nói cho Tố Tó: “Lăng Xuyên ngã bệnh, phát sốt, mới vừa tiêm xong.”

Tố Tố không nhịn được hỏi: “Anh ấy... hết sốt chưa?”

“Còn chút nóng, vừa định chườm lạnh cho cậu ta.”

Mẹ An vào, mang theo quần ngủ, nhét vào trong tay Tố Tố: “Vừa khéo con đã về, chuyện này giao cho con.”

“À, con?” Tố Tố cầm trong tay, ngoài quần ngủ còn có cả quần lót, cô có chút cuống, mẹ An cũng không để ý, trực tiếp ôm Tiểu Bao ra ngoài, ba An cũng xoay người rời đi, căn phòng chỉ còn hai người.

Cô đi đến bên giường, nhìn Sở Lăng Xuyên mờ mịt ngủ, trên người còn đang mặc quân trang, nút áo cũng đã mở, áo sơ mi bên trong ướt đẫm mồ hôi.

Cô lay bả vai anh, không có chút phản ứng, cô thay quần áo cho anh, nhưng quần lót...

Thôi coi như xong đi, một, hai, ba, lôi xuống, đôi chân cường tráng của Sở Lăng Xuyên hiện ra trước mắt Tố Tố.

Đối mặt với thân thể người đàn ông, nói Tố Tố không để ý thì không phải, cô cắn môi, luống cuống mặc quần ngủ giúp anh, lúc này, vết thương cũ trên đùi anh chưa hết sẹo, lại chồng chất thêm vài vết thương mới.

Cô sửng sốt, tim đau như kim châm, cô cố gắng dời tầm mắt, mặc xong quần cho anh, mặc dù quần khá nhỏ, nhưng dù sao vẫn thoải mái hơn quân trang.

Sau khi mặc xong quần, Tố Tố tiến hành cởi áo, tuy nhiên anh không phối hợp, cô có chút vô lực, đành kêu ba An vào giúp một tay.

Lúc này Sở Lăng Xuyên tỉnh lại, chóng mặt nhìn hai người, giọng nói có chút khàn khàn: “Ba, Tố Tố...”

“Thay quần áo.” Ba An nói.

Hai người liên thủ, cởi áo của Sở Lăng Xuyên xuống, lộ ra nửa thân trên, ánh mắt của ba An thay đổi.

Chỉ thấy trên ngực bóng loáng của Sở Lăng Xuyên có một vết sẹo nhỏ, vị trí gần tim, ba An có thể nhìn ra được, đó là vết đạn bắn.

“Lệch một ly nữa là mất mạng rồi.”

Đúng, lệch một ly nữa, anh sẽ chết, như vậy, bây giờ, trở về không phải Sở Lăng Xuyên, mà là tro cốt của anh, hoặc là di vật của anh, cùng với phần di thư sớm đã viết xong kia.

Anh... hiện tại sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người, thậm chí đến khi chết cũng không biết rằng mình đã được làm ba.

Ba An từng đi lính, hiện tại làm cảnh sát, thân là đàn ông, thậm chí ông có chút sùng bái, kính nể Sở Lăng Xuyên.

Sở Lăng Xuyên vì bắt tội phạm mà bị thương, thậm chí có thể hy sinh, đúng là hảo hán, không hổ là quân nhân.

Ba An cảm thấy tim nóng lên, hốc mắt ê ẩm, đỡ Sở Lăng Xuyên nằm xuống, sau đó nhìn con gái, chỉ thấy khuôn mặt Tố Tố đã đẫm lệ từ lúc nào.

Ông tới vỗ nhẹ bả vai cô: “Chăm sóc cậu ta cẩn thận, coi như cậu ta không phải chồng con, chỉ là một quân nhân bình thường, con cũng phải chăm sóc thật tốt, huống chi, cậu ta còn là ba của bánh bao nhỏ, chồng của con. Đừng khóc.”

Cô khóc sao? Tố Tố cuống quýt lau khô lệ, chính cô cũng không biết bản thân mình sao lại khóc. Cô xoay người vào nhà vệ sinh.

Tố Tố múc một chậu nước lạnh, tìm khăn, trở lại bên giường, giúp anh lau chùi cơ thể, thỉnh thoảng Tiểu Bao lại chạy vào, hình như cu cậu cũng biết mũ mũ ngã bệnh, ngoài ra còn cảm thấy kì quái, không biết mẹ đang làm gì.

Tiểu tử dùng đôi mắt nghi vấn nhìn cô, lấy tay chỉ vào khăn: “Gì... Gì...”

Tố Tố nhỏ giọng giải thích: “Mũ mũ ngã bệnh, dùng cái này xoa sẽ thoải mái, Tiểu Bao ngoan ngoãn ăn cơm, nếu không sẽ đói bụng.”

Tiểu Bao cũng không quấn lấy cô, lại chạy ra ngoài, ăn cơm cùng ông bà ngoại, ba An ăn cơm xong, vào thay Tố Tố chườm lạnh cho Sở Lăng Xuyên, cứ bẩn rộn như vậy, không biết trải qua bao lâu, cơ thể của anh cũng trở lại bình thường.

Ba An ôm Tiểu Bao đi nghỉ ngơi, Tố Tố dọn dẹp một chút, trở lại bên giường đắp kín chăn cho Sở Lăng Xuyên. Trước khi đi, tay cô bị người nào đó nắm lại, ánh mắt có chút hỗn độn nhìn cô: “Anh khát...”

“Em giúp anh rót nước.”

Tố Tố ra ngoài, mang vào một ly nước ấm, Sở Lăng Xuyên nhận lấy, uống từng ngụm lớn.

Nhìn anh uống nước xong, cô đỡ anh nằm xuống, lúc đi lại bị giữ tay lại, anh nhắm hai mắt, không nhìn, không nói lời nào, chỉ khẽ cau mày, hình như ngủ, nhưng tay vẫn không buông.

Là một loại không muốn xa rời, cô cứ ngồi cạnh anh như vậy, không biết qua bao lâu, anh đã ngủ say, lúc này Tố Tố mới đứng dậy rời đi, đêm nay cô lại ngủ trên sofa.

Một đêm này, cả nhà đều không ngủ ngon, cứ một lát Tố Tố lại vào kiểm tra nhiệt độ cho anh, một lát lại là ba An, một lát sau lại là mẹ An, cuối cùng, anh cũng không phát sốt trở lại.

Sáng hôm sau, mọi người bắt đầu bận rộn, Tiểu Bao nhất quyết đòi mặc bộ quần áo Sở Lăng Xuyên tặng ngày hôm qua.

Mẹ An chuẩn bị mì sợi, nhưng không thấy chày cán bột đâu, bà lớn tuổi, không tìm được, đành nhờ người trong nhà: “Tiểu Bao, thấy chày cán bột không?”

Tiểu Bao lạch bạch chạy vào phòng ăn, một thân màu xanh, đôi mắt to tròn đen láy, chớp chớp nhìn mẹ An: “Hả? Hả?”

Mẹ An miêu tả động tác cán mì, hỏi: “Tiểu Bao, có thấy chày cán bột mì không?”

Lúc này Tiểu Bao đặc biệt rút súng bên hông ra: “Mỗi một cái...”

Bà nhìn chằm chằm đồ trong tay cháu trai, đột nhiên hiểu ra, trợn mắt: “Tiểu Bao, có phải mũ mũ khắc chày thành súng không?”

Tiểu Bao cười toe toét, sau đó xoay người chạy ra ngoài, mẹ An vừa tức vừa buồn cười, Sở Lăng Xuyên cũng thật là, chày cán bột cũng làm hỏng, bà đành nghĩ cách khác vậy.

Tiểu Bao chạy vào phòng ngủ, nơi Sở Lăng Xuyên còn đang nằm, mấy ngày nay, anh trở lại không hề nghỉ ngơi, trừ mệt nhọc còn có nóng nảy, áp lực lại lớn, cộng thêm ngày đó uống rượu, lập tức ngã bệnh.

Tối ngày hôm qua, Tố Tố thay chăn đầy mồ hôi, lúc này anh đã sớm đạp ra, tối qua khó chịu ngủ không ngon, bây giờ mới được thư thái.

Tiểu Bao nghịch ngợm, giống như lần đầu tiên bé được thấy thân thể người đàn ông, dĩ nhiên, ông ngoại đã từng nhìn thấy, nhưng Sở Lăng Xuyên không giống, trên người anh đầy những vết sẹo, Tiểu Bao không hiểu, nhưng cũng biết không hề giống mẹ.

Mũ mũ vẫn còn ngủ nướng, cu cậu muốn chơi cùng mũ mũ, đứa bé dù sao vẫn còn nhỏ, không biết người lớn phát bệnh, lập tức bò lên giường, đôi tay nhỏ bé đập lên cánh tay cường tráng của Sở Lăng Xuyên: “Mũ mũ... mũ mũ...”

Sở Lăng Xuyên ngủ rất say, không hề phát giác có ai bên người.

Tiểu Bao tức giận vì mũ mũ không tỉnh lại, cũng không để ý đến bé, mũ mũ hư, cu cậu tiếp tục động tác, đáng tiếc sức quá nhỏ, không thể làm gì được.

Tiểu Bao há miệng cắn bắp tay anh, nhưng đáng tiếc, bắp tay toàn thịt, không tốt, tầm mắt bé rơi vào hạt nhỏ trước ngực.

Tiểu Bao bò lên bụng Sở Lăng Xuyên, người này không hề có phản ứng, Tiểu Bao há miệng, trực tiếp cắn lên đầu ti của anh.

Lúc này, Tố Tố vừa khéo thấy cảnh con trai làm chuyện xấu, nhưng cô đã không kịp ngăn nữa rồi, chỉ nghe Sở Lăng Xuyên hét lên một tiếng rồi tỉnh dậy.

Nếu như trong đầu anh không phản ứng rằng mình đang ở nhà, có lẽ đã vung một đấm rồi, tuy nhiên anh vẫn ngồi dậy theo phản xạ, Tiểu Bao cũng lăn từ ngực anh xuống giường.

Tất cả xảy ra trong nháy mắt, cho nên Tố Tố hoàn toàn không có thời gian, may mắn Sở Lăng Xuyên chưa vung một đấm, cô thật sự bị dọa cho hốt hoảng.

Anh nhìn Tiểu Bao, lại nhìn ngực mình, lập tức hiểu chuyện tốt con trai đã làm. Bánh bao nhỏ biết mình sai, không dám nhúc nhích, anh đưa tay xoa nhẹ chỗ bị con trai cắn.

Tầm mắt anh chuyển lên người Tố Tố, rồi lại nhìn con trai, lúc này Tiểu Bao cúi thấp đầu, còn chảy nước miếng, đôi mắt vô tội, giống như sợ anh tức giận, nước mắt lưng tròng, hết sức tội nghiệp.

Tố Tố vì hành động này của con trai lại hé miệng cười.

Anh nhìn bộ dáng khả ái của con trai, không nhịn được mà ôm vào lòng, cười lớn: “Tiểu tử thúi, răng còn chưa đủ dài đã cắn người.”

Anh ôm Tiểu Bao ngã xuống giường, Tiểu Bao lại cười khanh khách, tiếng cười vang vọng cả căn phòng, thật lâu sau cũng chưa tiêu tan.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx